Chương 4
Diệp Lạc Vô Tâm
13/03/2013
Đúng như An Dĩ Phong dự đoán, dã tâm của Lôi lão đại rất nhanh làm dậy lên một hồi sóng gió trong giới. Trải qua một vài lần đổ máu, Lôi lão đại cùng Hoắc Đông có thể nói càng đấu càng thảm, anh em trên dưới bỏ mạng không biết bao nhiêu mà kể. Để bảo tồn thực lực, Lôi lão đại không thể không lựa chọn từ minh sang ám, phái An Dĩ Phong thực hiện ám sát.
Ai ngờ có người để lộ tin tức, Hoắc Đông chẳng những tránh được một mạng, còn phái rất nhiều người đuổi giết An Dĩ Phong.
Giới giang hồ nhìn như gió êm biển lặng, không ai biết ẩn trong đó là dòng nước đang điên cuồng chảy xiết, nhuốm đầy sát khí.
Một sáng sớm, An Dĩ Phong vẫn đang trốn ở một kho hàng bỗng nhiên nhận được điện thoại. Là Hàn Trạc Thần gọi, giọng nói dồn dập.
“Phong, nhanh dẫn người đến tầng hầm nhà 130B phố Miên Đức ...”
An Dĩ Phong còn không kịp hỏi rõ ràng, điện thoại đã ngắt máy. An Dĩ Phong nhíu mày nhìn một tên tiểu đệ đi theo Hàn Trạc Thần hỏi: “Cậu có biết gì không?”
“Em cũng không rõ. Đêm qua, em gặp Thần ca ở cửa hộp đêm cứu một cô gái, Thần ca đưa cô ta về ...”
“Phụ nữ?” An Dĩ Phong nhíu mi càng chặt. Phụ nữ, ở trong giới này chẳng qua là công cụ phát tiết dục vọng của người khác. Hàn Trạc Thần luôn luôn không thích dây dưa đến vấn đề đó, tại sao lại ở thời điểm này một mình cùng phụ nữ qua đêm, trừ khi ...
An Dĩ Phong lập tức ý thức được có chuyện đã xảy ra. Hắn không có thời gian triệu tập tay chân, trực tiếp mang theo mấy người bên cạnh chạy đến tầng ngầm Hàn Trạc Thần nói trước đó.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên những gì đã nhìn thấy khi hắn bí mật đưa người vào tầng hầm ẩm ướt của bọn Hoắc Đông. Ở đó có mười mấy người, trong đó có một cô gái thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu ngồi ở trên ghế, bộ dáng lạnh lùng.
Hàn Trạc Thần lúc đó cuộn mình trên mặt đất co rút, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nửa người phía trên thấm ướt máu. Ngoài roi, kiếm gỗ, còn có một ống tiêm, trên kim tiêm còn vết máu chưa kịp khô...
Hoắc Đông nắm tóc Hàn Trạc Thần, lớn tiếng quát: “Nói! An Dĩ Phong ở đâu?”
“Tôi không biết ...” Hàn Trạc Thần lung tung trả lời, động mạch xanh tím nổi lên, rõ ràng đã bị thuốc kích thích.
“Mẹ kiếp, cho nó một mũi nữa, tao không tin nó không nói!”
Tầng hầm âm u. An Dĩ Phong điên cuồng lao vào. Trong lúc phẫn lộ, hắn hạ gục từng đám từng đám người trước mặt, máu tươi bắn ra, chảy khắp nơi, lí trí hắn hoàn toàn bị thù hận làm tê dại ...
“Thần ca?” Hắn tiến đến kéo Hàn Trạc Thần.
Ánh mắt Hàn Trạc Thần bắt đầu mất tiêu điểm, không ngừng nôn mửa. Trong lúc mơ hồ còn nói: “Tôi không biết ...”
Không chút chậm trễ, hắn nâng Hàn Trạc Thần dậy, chạy đến bệnh viện gần nhất.
Dọc đường đi, hắn tâm niệm một câu: Làm huynh đệ - có kiếp này, không có kiếp sau.
Ngoài phòng cấp cứu, An Dĩ Phong nhìn người qua lại suốt hai giờ. Bên tai hắn vẫn vang lên tiếng Hàn Trạc Thần tuyệt vọng: “Tôi không biết ... Tôi thực sự không biết!”
An Dĩ Phong sợ hãi dùng hai tay đầy máu bụm mặt. Hàn Trạc Thần không biết nơi hắn trốn? Hàn Trạc Thần không biết thì ai có thể biết? Bởi kho hàng nơi hắn trốn chính là Hàn Trạc Thần sắp xếp!
***
May mắn Hàn Trạc Thần còn trẻ, thể chất tốt, cấp cứu kịp thời. Sau hai giờ, bác sĩ cuối cùng cũng đem mạng hắn từ âm tào địa phủ lấy về.
Đêm khuya hôm sau, hắn rút cuộc vượt qua thời kì nguy hiểm.
Lúc hắn tỉnh lại nhìn thấy An Dĩ Phong mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Tên khốn khiếp ấy đã chết chưa?!”
An Dĩ Phong mở miệng ra lại không lên giọng được, chỉ gật gật đầu.
“Có giúp tôi chém mấy đao hay không?” Hắn khó khăn nói.
“Có!” An Dĩ Phong vuốt mặt, buộc mình cười lên. “Giúp anh chém thành thịt băm, làm nhân bánh bao... xem ra đủ anh ăn một tháng.”
“Được!”
...
Hắn nhìn Hàn Trạc Thần cả người cuốn đầy băng vải: “Thần ca ... anh vì sao không nói?”
Hàn Trạc Thần chua sót cười: “Nói cũng chết!”
“Ít nhất được chết tử tế!”
“Tôi tin cậu sẽ đến!”
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, bọn họ lại nở nụ cười.
Anh em, từ này đối với bọn họ mà nói đã sớm không chỉ là một danh từ.
...
Nghỉ ngơi nửa tháng, vết thương của Hàn Trạc Thần đã không còn gì trở ngại, nhưng có thứ gì đó đã thâm nhập vào máu, dần dần ăn mòn linh hồn hắn. Hắn bắt đầu trầm mê trong thuốc cùng phụ nữ ...
***
Hai năm sau.
Một năm bọn họ không đến hai mươi tuổi.
Chuyện Hoắc Đông đã làm kinh động toàn bộ giới giang hồ. An Dĩ Phong trở thành đệ nhất sát thủ. Cùng với việc Lôi lão đại không ngừng thâu tóm các bang phái, khuếch trương thế lực, An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần sớm đã không còn là mấy tên lính mới ngày đó. Bọn họ cũng có thuộc hạ riêng, thế lực riêng. Lôi lão đại còn chia cho bọn họ hai hộp đêm, cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ.
Trong giới, trừ Khi Dã, không ai dám không nể mặt.
Kết quả có lẽ là huy hoàng, nhưng quá trình có bao nhiêu thảm thiết không phải ai cũng hay.
Nhớ tới quá trình giết Hoắc Đông, ngực An Dĩ Phong lại bị đè nén. Hắn dừng xe ở ven đường, mua một cây thuốc Hàn Trạc Thần thích nhất. Ngồi ở trong xe, hắn chậm rãi mở gói, đem mười bao thuốc nhét vào hộc trong xe, tiếp tục hướng phía phòng tập thể hình đi tới ...
Khi đèn đỏ, An Dĩ Phong mở cửa kính xuống, bầu trời sau cơn mưa thoáng đãng như vừa được nước mưa rửa sạch.
Từ gương chiếu hậu hắn nhìn thấy một cô gái vội vã chạy trên đường, chiếc váy vàng nhạt dài bay bay trong gió, trông giống những chiếc là mua thu rơi xuống ...
Hắn đưa tay lau lớp bụi mờ cùng những hạt mưa lấm tấm trên chiếc gương, nhìn thấy cô gái càng chạy lại gần. Dáng người mảnh khảnh làm hắn không đừng được lo lắng cô sẽ bị gió tạt đi mất.
Cho đến khi tiếng còi phát ra từ phía sau, hắn mới phát hiện đèn tín hiệu đã chuyển màu xanh. Vừa định khởi động xe, cô gái đột nhiên chặn trước xe hắn, cúi xuống không ngừng thở dốc.
Trên mặt cô nhễ nhại mồ hôi, mái tóc dài hỗn độn trên vai áo, sóng mắt lưu chuyển. Đúng phụ nữ hắn thích, An Dĩ Phong quyết định xuống xe thể hiện một chút “quan tâm”.
“Cô không muốn sống nữa sao?!” Hắn lớn tiếng quát.
Cô gái cúi xuống thở dốc chừng ba phút, mới đưa ví tiền trong tay cho hắn, “Ví của anh ...”
“...” Hắn khẽ cười, thì ra là lúc mua thuốc hắn làm rơi.
Hắn nhận lấy chiếc ví, thấy đôi môi cô đỏ mọng lên vì chạy dài, ngón tay đem tóc vén về sau tai, bộ dáng mảnh mai làm người ta thương tiếc.
Hắn không khỏi lên tiếng trêu cô: “Đuổi tôi nhiệt tình như vậy, tôi còn tưởng cô là cảnh sát!”
“Hả?” Cô sửng sốt một chút, dường như không hiểu được câu nói hài hước của hắn.
“Đùa một chút thôi!”
Cô cười cứng ngắc, “Chuyện này buồn cười lắm!”
Hắn kể chuyện cười nhạt nhẽo thế sao? Thật đả kích tự tôn.
Cô xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
An Dĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô, gió thổi tung những sợi tóc dài, chiếc váy màu vàng nhạt khẽ bay bay ...
Ai ngờ có người để lộ tin tức, Hoắc Đông chẳng những tránh được một mạng, còn phái rất nhiều người đuổi giết An Dĩ Phong.
Giới giang hồ nhìn như gió êm biển lặng, không ai biết ẩn trong đó là dòng nước đang điên cuồng chảy xiết, nhuốm đầy sát khí.
Một sáng sớm, An Dĩ Phong vẫn đang trốn ở một kho hàng bỗng nhiên nhận được điện thoại. Là Hàn Trạc Thần gọi, giọng nói dồn dập.
“Phong, nhanh dẫn người đến tầng hầm nhà 130B phố Miên Đức ...”
An Dĩ Phong còn không kịp hỏi rõ ràng, điện thoại đã ngắt máy. An Dĩ Phong nhíu mày nhìn một tên tiểu đệ đi theo Hàn Trạc Thần hỏi: “Cậu có biết gì không?”
“Em cũng không rõ. Đêm qua, em gặp Thần ca ở cửa hộp đêm cứu một cô gái, Thần ca đưa cô ta về ...”
“Phụ nữ?” An Dĩ Phong nhíu mi càng chặt. Phụ nữ, ở trong giới này chẳng qua là công cụ phát tiết dục vọng của người khác. Hàn Trạc Thần luôn luôn không thích dây dưa đến vấn đề đó, tại sao lại ở thời điểm này một mình cùng phụ nữ qua đêm, trừ khi ...
An Dĩ Phong lập tức ý thức được có chuyện đã xảy ra. Hắn không có thời gian triệu tập tay chân, trực tiếp mang theo mấy người bên cạnh chạy đến tầng ngầm Hàn Trạc Thần nói trước đó.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên những gì đã nhìn thấy khi hắn bí mật đưa người vào tầng hầm ẩm ướt của bọn Hoắc Đông. Ở đó có mười mấy người, trong đó có một cô gái thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu ngồi ở trên ghế, bộ dáng lạnh lùng.
Hàn Trạc Thần lúc đó cuộn mình trên mặt đất co rút, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nửa người phía trên thấm ướt máu. Ngoài roi, kiếm gỗ, còn có một ống tiêm, trên kim tiêm còn vết máu chưa kịp khô...
Hoắc Đông nắm tóc Hàn Trạc Thần, lớn tiếng quát: “Nói! An Dĩ Phong ở đâu?”
“Tôi không biết ...” Hàn Trạc Thần lung tung trả lời, động mạch xanh tím nổi lên, rõ ràng đã bị thuốc kích thích.
“Mẹ kiếp, cho nó một mũi nữa, tao không tin nó không nói!”
Tầng hầm âm u. An Dĩ Phong điên cuồng lao vào. Trong lúc phẫn lộ, hắn hạ gục từng đám từng đám người trước mặt, máu tươi bắn ra, chảy khắp nơi, lí trí hắn hoàn toàn bị thù hận làm tê dại ...
“Thần ca?” Hắn tiến đến kéo Hàn Trạc Thần.
Ánh mắt Hàn Trạc Thần bắt đầu mất tiêu điểm, không ngừng nôn mửa. Trong lúc mơ hồ còn nói: “Tôi không biết ...”
Không chút chậm trễ, hắn nâng Hàn Trạc Thần dậy, chạy đến bệnh viện gần nhất.
Dọc đường đi, hắn tâm niệm một câu: Làm huynh đệ - có kiếp này, không có kiếp sau.
Ngoài phòng cấp cứu, An Dĩ Phong nhìn người qua lại suốt hai giờ. Bên tai hắn vẫn vang lên tiếng Hàn Trạc Thần tuyệt vọng: “Tôi không biết ... Tôi thực sự không biết!”
An Dĩ Phong sợ hãi dùng hai tay đầy máu bụm mặt. Hàn Trạc Thần không biết nơi hắn trốn? Hàn Trạc Thần không biết thì ai có thể biết? Bởi kho hàng nơi hắn trốn chính là Hàn Trạc Thần sắp xếp!
***
May mắn Hàn Trạc Thần còn trẻ, thể chất tốt, cấp cứu kịp thời. Sau hai giờ, bác sĩ cuối cùng cũng đem mạng hắn từ âm tào địa phủ lấy về.
Đêm khuya hôm sau, hắn rút cuộc vượt qua thời kì nguy hiểm.
Lúc hắn tỉnh lại nhìn thấy An Dĩ Phong mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Tên khốn khiếp ấy đã chết chưa?!”
An Dĩ Phong mở miệng ra lại không lên giọng được, chỉ gật gật đầu.
“Có giúp tôi chém mấy đao hay không?” Hắn khó khăn nói.
“Có!” An Dĩ Phong vuốt mặt, buộc mình cười lên. “Giúp anh chém thành thịt băm, làm nhân bánh bao... xem ra đủ anh ăn một tháng.”
“Được!”
...
Hắn nhìn Hàn Trạc Thần cả người cuốn đầy băng vải: “Thần ca ... anh vì sao không nói?”
Hàn Trạc Thần chua sót cười: “Nói cũng chết!”
“Ít nhất được chết tử tế!”
“Tôi tin cậu sẽ đến!”
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, bọn họ lại nở nụ cười.
Anh em, từ này đối với bọn họ mà nói đã sớm không chỉ là một danh từ.
...
Nghỉ ngơi nửa tháng, vết thương của Hàn Trạc Thần đã không còn gì trở ngại, nhưng có thứ gì đó đã thâm nhập vào máu, dần dần ăn mòn linh hồn hắn. Hắn bắt đầu trầm mê trong thuốc cùng phụ nữ ...
***
Hai năm sau.
Một năm bọn họ không đến hai mươi tuổi.
Chuyện Hoắc Đông đã làm kinh động toàn bộ giới giang hồ. An Dĩ Phong trở thành đệ nhất sát thủ. Cùng với việc Lôi lão đại không ngừng thâu tóm các bang phái, khuếch trương thế lực, An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần sớm đã không còn là mấy tên lính mới ngày đó. Bọn họ cũng có thuộc hạ riêng, thế lực riêng. Lôi lão đại còn chia cho bọn họ hai hộp đêm, cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ.
Trong giới, trừ Khi Dã, không ai dám không nể mặt.
Kết quả có lẽ là huy hoàng, nhưng quá trình có bao nhiêu thảm thiết không phải ai cũng hay.
Nhớ tới quá trình giết Hoắc Đông, ngực An Dĩ Phong lại bị đè nén. Hắn dừng xe ở ven đường, mua một cây thuốc Hàn Trạc Thần thích nhất. Ngồi ở trong xe, hắn chậm rãi mở gói, đem mười bao thuốc nhét vào hộc trong xe, tiếp tục hướng phía phòng tập thể hình đi tới ...
Khi đèn đỏ, An Dĩ Phong mở cửa kính xuống, bầu trời sau cơn mưa thoáng đãng như vừa được nước mưa rửa sạch.
Từ gương chiếu hậu hắn nhìn thấy một cô gái vội vã chạy trên đường, chiếc váy vàng nhạt dài bay bay trong gió, trông giống những chiếc là mua thu rơi xuống ...
Hắn đưa tay lau lớp bụi mờ cùng những hạt mưa lấm tấm trên chiếc gương, nhìn thấy cô gái càng chạy lại gần. Dáng người mảnh khảnh làm hắn không đừng được lo lắng cô sẽ bị gió tạt đi mất.
Cho đến khi tiếng còi phát ra từ phía sau, hắn mới phát hiện đèn tín hiệu đã chuyển màu xanh. Vừa định khởi động xe, cô gái đột nhiên chặn trước xe hắn, cúi xuống không ngừng thở dốc.
Trên mặt cô nhễ nhại mồ hôi, mái tóc dài hỗn độn trên vai áo, sóng mắt lưu chuyển. Đúng phụ nữ hắn thích, An Dĩ Phong quyết định xuống xe thể hiện một chút “quan tâm”.
“Cô không muốn sống nữa sao?!” Hắn lớn tiếng quát.
Cô gái cúi xuống thở dốc chừng ba phút, mới đưa ví tiền trong tay cho hắn, “Ví của anh ...”
“...” Hắn khẽ cười, thì ra là lúc mua thuốc hắn làm rơi.
Hắn nhận lấy chiếc ví, thấy đôi môi cô đỏ mọng lên vì chạy dài, ngón tay đem tóc vén về sau tai, bộ dáng mảnh mai làm người ta thương tiếc.
Hắn không khỏi lên tiếng trêu cô: “Đuổi tôi nhiệt tình như vậy, tôi còn tưởng cô là cảnh sát!”
“Hả?” Cô sửng sốt một chút, dường như không hiểu được câu nói hài hước của hắn.
“Đùa một chút thôi!”
Cô cười cứng ngắc, “Chuyện này buồn cười lắm!”
Hắn kể chuyện cười nhạt nhẽo thế sao? Thật đả kích tự tôn.
Cô xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
An Dĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô, gió thổi tung những sợi tóc dài, chiếc váy màu vàng nhạt khẽ bay bay ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.