Động Lòng 101 Lần: Sủng Vợ Bảo Bối Đáng Yêu
Chương 27: Kéo dài mãi thành bà già thì tiếc lắm!
Thập Nguyệt Vị Hàn
01/09/2019
Nam Cung Diệp ung dung nhìn thân hình nhỏ bé kia đi tới chỗ anh, khóe môi hơi cong!
Diệp Bình An nhìn anh cười hắc hắc, ôi chà, xem ra cha ruột có ấn tượng không tồi với cậu.
Nhưng mà nếu cha biết được việc cậu hack vào hệ thống phòng ngự của bệnh viện thì cha sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Nhưng đừng tức giận quá mà ném cậu đến đảo Đặc Công nhé.
Đảo này không khác gì mười tám tầng địa ngục, thân hình bé nhỏ này của cậu vốn đã bị mẹ ruột áp bức suốt năm năm nay, sao có thể chịu nổi sự tàn phá của nó chứ?
Nhưng, nghĩ kỹ thì theo phong cách sấm rền gió cuốn của cha cậu thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Lúc Diệp Thiên Lạc bị Nam Cung Dương kéo ngồi xuống thì biểu cảm trên khuôn mặt của cô thực sự khó dùng từ ngữ để miêu tả được.
Diệp Bình An xoay chuyển tròng mắt, cười hắc hắc, “Cha Tiểu Dương, cha giỏi thật đấy, trị được cả mẹ con. Ừm, sau này cha thu phục mẹ thì con sẽ được giải phóng.”
Diệp Thiên Lạc đang uống nước, nghe cậu nhóc nói vậy chợt có cảm giác như một đàn ngựa hoang chạy như điên qua. Mẹ kiếp, tên nhóc thối tha này, quấy rầy vụ hẹn hò của người ta là vô đạo đức có biết không hả?
Cô tự nhận là cô chưa từng dạy cậu làm vậy.
Diệp Bình An cười tươi, nhìn dì của mình, nhếch miệng nói, “Cô xinh đẹp, cô dịu dàng hơn mẹ cháu nhiều. Sau này cô nhớ tìm ai có nhà, có xe đạp, nói tóm lại là nếu tìm được người đàn ông nào miễn cưỡng có thể nuôi được mình thì nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ bản thân đi. Đừng giống như chị Lạc nhà cháu, cứ kéo dài mãi thành bà già thì tiếc lắm.”
Khóe miệng Diệp Thiên Nhan run rẩy, thằng nhóc chết tiệt này nói cái quỷ gì vậy?
Nam Cung Dương cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Diệp Bình An càng thêm dịu dàng, như đang nhìn con ruột của mình vậy.
Diệp Thiên Lạc hít sâu một hơi, híp mắt hỏi, “Diệp Bình An, hôm nay con bị động kinh à? Hay là, những lễ nghi khi ăn đều bị chó gặm rồi?”
Đáy mắt Diệp Bình An xẹt qua một tia giảo hoạt, nói ra câu trả lời cậu đã chuẩn bị từ trước, “Con đã nói có qua có lại rồi mà, cho nên, đương nhiên là đã trả lại cho cô giáo rồi. mẹ còn hỏi, chẳng lẽ lỗ tai mẹ bị pháo bắn nên điếc sao?”
Diệp Thiên Lạc bị nghẹn, dưới bàn ăn, cô nhấc chân đá chân Diệp Bình An.
Diệp Bình An liếc nhìn vẻ mặt tức giận của mẹ mình, lập tức hiểu ra dự định của cô.
Lúc cô nhấc chân thì trong nháy mắt đó, cậu co chân mình lại.
Sau đó, cậu bé liền nghe thấy tiếng kêu nhẹ từ người cha ruột ngồi bên cạnh.
Chậc chậc chậc, giày cao gót bảy cm nhé, cái gót nhọn kia đập lên cẳng chân thì thực sự là một thể nghiệm cực kỳ đẹp.
Chỉ cần nghe được tiếng rên rỉ cố gắng kìm nén của cha cậu thì biết.
Ha ha ha, mẹ ruột của con ơi, cú đá này của mẹ được lắm, mẹ đã gợi lên sự chú ý cùng ham muốn chinh phục của một con sói đói rồi.
Diệp Thiên Lạc xấu hổ vô cùng, cô biết bản thân vừa gây ra họa lớn. Mẹ kiếp, cô bị tên nhóc thối kia chơi khăm rồi.
Chọc giận Nam Cung Diệp, cô đã đoán trước được cuộc sống bi thảm của mình sau này.
Nam Cung Diệp nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt âm u mà thâm thúy.
Diệp Thiên Lạc giật mình, sao cô lại có ảo giác là mình giống như con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé nhỉ?
Nam Cung Diệp thu hồi tầm mắt, cầm thực đơn trên bàn đưa tới trước mặt Diệp Bình An, nhàn nhạt nói, “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.”
Hai mắt Diệp Bình An bừng sáng, để cậu chọn?
Ha ha ha, vậy cậu sẽ chọn đây!
Chẳng qua…
Diệp Bình An nhìn anh cười hắc hắc, ôi chà, xem ra cha ruột có ấn tượng không tồi với cậu.
Nhưng mà nếu cha biết được việc cậu hack vào hệ thống phòng ngự của bệnh viện thì cha sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Nhưng đừng tức giận quá mà ném cậu đến đảo Đặc Công nhé.
Đảo này không khác gì mười tám tầng địa ngục, thân hình bé nhỏ này của cậu vốn đã bị mẹ ruột áp bức suốt năm năm nay, sao có thể chịu nổi sự tàn phá của nó chứ?
Nhưng, nghĩ kỹ thì theo phong cách sấm rền gió cuốn của cha cậu thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Lúc Diệp Thiên Lạc bị Nam Cung Dương kéo ngồi xuống thì biểu cảm trên khuôn mặt của cô thực sự khó dùng từ ngữ để miêu tả được.
Diệp Bình An xoay chuyển tròng mắt, cười hắc hắc, “Cha Tiểu Dương, cha giỏi thật đấy, trị được cả mẹ con. Ừm, sau này cha thu phục mẹ thì con sẽ được giải phóng.”
Diệp Thiên Lạc đang uống nước, nghe cậu nhóc nói vậy chợt có cảm giác như một đàn ngựa hoang chạy như điên qua. Mẹ kiếp, tên nhóc thối tha này, quấy rầy vụ hẹn hò của người ta là vô đạo đức có biết không hả?
Cô tự nhận là cô chưa từng dạy cậu làm vậy.
Diệp Bình An cười tươi, nhìn dì của mình, nhếch miệng nói, “Cô xinh đẹp, cô dịu dàng hơn mẹ cháu nhiều. Sau này cô nhớ tìm ai có nhà, có xe đạp, nói tóm lại là nếu tìm được người đàn ông nào miễn cưỡng có thể nuôi được mình thì nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ bản thân đi. Đừng giống như chị Lạc nhà cháu, cứ kéo dài mãi thành bà già thì tiếc lắm.”
Khóe miệng Diệp Thiên Nhan run rẩy, thằng nhóc chết tiệt này nói cái quỷ gì vậy?
Nam Cung Dương cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Diệp Bình An càng thêm dịu dàng, như đang nhìn con ruột của mình vậy.
Diệp Thiên Lạc hít sâu một hơi, híp mắt hỏi, “Diệp Bình An, hôm nay con bị động kinh à? Hay là, những lễ nghi khi ăn đều bị chó gặm rồi?”
Đáy mắt Diệp Bình An xẹt qua một tia giảo hoạt, nói ra câu trả lời cậu đã chuẩn bị từ trước, “Con đã nói có qua có lại rồi mà, cho nên, đương nhiên là đã trả lại cho cô giáo rồi. mẹ còn hỏi, chẳng lẽ lỗ tai mẹ bị pháo bắn nên điếc sao?”
Diệp Thiên Lạc bị nghẹn, dưới bàn ăn, cô nhấc chân đá chân Diệp Bình An.
Diệp Bình An liếc nhìn vẻ mặt tức giận của mẹ mình, lập tức hiểu ra dự định của cô.
Lúc cô nhấc chân thì trong nháy mắt đó, cậu co chân mình lại.
Sau đó, cậu bé liền nghe thấy tiếng kêu nhẹ từ người cha ruột ngồi bên cạnh.
Chậc chậc chậc, giày cao gót bảy cm nhé, cái gót nhọn kia đập lên cẳng chân thì thực sự là một thể nghiệm cực kỳ đẹp.
Chỉ cần nghe được tiếng rên rỉ cố gắng kìm nén của cha cậu thì biết.
Ha ha ha, mẹ ruột của con ơi, cú đá này của mẹ được lắm, mẹ đã gợi lên sự chú ý cùng ham muốn chinh phục của một con sói đói rồi.
Diệp Thiên Lạc xấu hổ vô cùng, cô biết bản thân vừa gây ra họa lớn. Mẹ kiếp, cô bị tên nhóc thối kia chơi khăm rồi.
Chọc giận Nam Cung Diệp, cô đã đoán trước được cuộc sống bi thảm của mình sau này.
Nam Cung Diệp nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt âm u mà thâm thúy.
Diệp Thiên Lạc giật mình, sao cô lại có ảo giác là mình giống như con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé nhỉ?
Nam Cung Diệp thu hồi tầm mắt, cầm thực đơn trên bàn đưa tới trước mặt Diệp Bình An, nhàn nhạt nói, “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.”
Hai mắt Diệp Bình An bừng sáng, để cậu chọn?
Ha ha ha, vậy cậu sẽ chọn đây!
Chẳng qua…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.