Động Lòng 101 Lần: Sủng Vợ Bảo Bối Đáng Yêu
Chương 2: Mẹ kiếp, cô lại ngủ với... vịt*?
Thập Nguyệt Vị Hàn
01/09/2019
*: cách gọi khác của trai bao, trai gọi.
Cô nhớ lại, tối hôm qua là sinh nhật của Doãn Tử Khiêm, các bạn cùng lớp cùng tổ chức một bữa tiệc cho anh ta, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ kiếp, cô nhớ lúc ấy toàn thân cô đột nhiên nóng lên, rõ ràng cho thấy cô đã bị mấy cô nàng kia chơi khăm rồi.
Sau đó cô rời khỏi phòng tiệc, toàn thân nóng như lửa, rất khó chịu, cô lần mò đến phòng của mình, định vào phòng tắm để tắm nước lạnh…
Sau đó nữa, đột nhiên xuất hiện một con sâu rượu say như chết...
Lúc ấy cô chẳng còn chút lý trí nào, chỉ muốn lao tới đẩy ngã anh ta, lột quần áo anh ta, hình như còn coi anh ta là… vịt???
Và rồi giở trò này, trò kia với anh ta…
Ánh sáng quá mờ, cô không nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, chỉ nhớ mang máng là một “công*”!
*: công-thụ trong văn đam mỹ.
À ừm…
Là đàn ông!
Sau đó…
Thiên lôi câu động địa hỏa*!
*: Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
Và rồi là bá vương ngạnh thượng cung*....
*: cưỡng gian.
Cuối cùng thành ra lăn giường tới hơn nửa đêm!
Trời ơi!!
Đây thật là một truyện cười không thể tin nổi!
Hình như cô là người chơi đùa người ta!
Mẹ kiếp, cô lại ngủ với một tên… vịt?
Diệp Thiên lạc ngửa mặt lên trời gào ba tiếng thật dài rồi cúi đầu mặc niệm ba giây, cô… cô… cô thực sự không phải cố ý, nhiều lắm cũng chỉ là cố tình thôi…
Tô Vân ở ngoài cửa không bình tĩnh được nữa, móc chìa khóa dự phòng ra, mở cửa đi vào.
Diệp Thiên Lạc phản ứng rất nhanh, cô liếc vết máu trên tấm ga giường, lại nhìn dấu hôn trên người mình, cắn răng kéo lấy chăn, xông thẳng vào phòng tắm.
Lúc Tô Vân đi vào liền thấy cửa phòng tắm kêu “rầm” một tiếng, đóng lại.
“Diệp Thiên Lạc, cậu giở trò quỷ gì mà phải kéo chăn che giấu hả?”
Diệp Thiên Lạc không dám mở miệng phản bác, cười làm lành, gọi với ra, “Không có việc gì, không có việc gì, hôm nay thời mãn kinh đến nhà mình, cậu đừng để ý làm gì.”
Khóe miệng Tô Vân giật giật, người phụ nữ này đúng là thần kinh thô.
Nửa tiếng sau, Diệp Thiên Lạc thay quần áo xong, rời khỏi phòng tắm, cầm lấy túi xách trên kệ, kéo Tô Vân đi ra ngoài, “Đi thôi, nếu một giờ chiều còn chưa đến trường thì thể nào ông già kia cũng sẽ chà đạp tụi mình thê thảm đấy. Mình không muốn vác một cái bao chạy một vòng quanh Hải Thành đâu.”
Tô Vân nhìn chằm chằm Diệp Thiên Lạc như nhìn quái vật một lúc lâu mới cẩn thận hỏi, “Cậu không tỏ tình với Doãn Tử Khiêm à?”
Diệp Thiên Lạc dừng bước, cười bí hiểm, “Đêm qua mình xem thiên tượng, lại thấy trên lịch ghi hôm nay không thích hợp cưới gả.”
Đã xem thiên tượng đêm qua còn cần nhìn lịch?
Mà không thích hợp cưới gả là cái quỷ gì?
Tỏ tình và kết hôn đâu giống nhau chứ?
Khóe miệng Tô Vân giật giật, “Người ta có đồng ý làm bạn trai cậu hay không còn không biết, cưới ở đâu ra? Câu tưởng tượng dài thật đấy.”
Diệp Thiên Lạc cười ha ha, sau đó kéo Tô Vân chạy nhanh khỏi phòng.
Nửa tháng sau...
Nữ thần phát hiện mình có phiền toái, chẳng hạn như bắt đầu thích ngủ, thèm chua, buồn nôn, sau đó “bà dì*” còn đi nghỉ phép, đến lúc này cô mới dần dần hồi phục tinh thần.
*: Kỳ kinh nguyệt
Đừng nói là “có” thật nhé?
Đây là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Diệp Thiên Lạc khi cô lén lút đi mua que thử thai.
Khi cô bước vào một toilet công cộng trong trung tâm thương mại nào đó, lấy ra một que thử thai, dùng thử, kết quả hiện lên hai vạch đỏ thì thực sự… phiền toái lớn rồi!
Cô lại lấy một que thử khác ra, vẫn là hai vạch, tuyệt vọng quá!
Nhưng Diệp Thiên Lạc vẫn chưa từ bỏ, cô móc nốt que thử cuối cùng ra, vẫn là hai vạch rõ rành rành, cô thực sự hết hy vọng!
Trời ơi, sao tỉ lệ trúng thưởng lại cao thế này?
Là do cô quá mức đen đủi hay là người đàn ông kia quá dũng mãnh?
Chỉ một lần đã tạo ra một quả cầu!
Một quả cầu thịt!
Cô nhớ lại, tối hôm qua là sinh nhật của Doãn Tử Khiêm, các bạn cùng lớp cùng tổ chức một bữa tiệc cho anh ta, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ kiếp, cô nhớ lúc ấy toàn thân cô đột nhiên nóng lên, rõ ràng cho thấy cô đã bị mấy cô nàng kia chơi khăm rồi.
Sau đó cô rời khỏi phòng tiệc, toàn thân nóng như lửa, rất khó chịu, cô lần mò đến phòng của mình, định vào phòng tắm để tắm nước lạnh…
Sau đó nữa, đột nhiên xuất hiện một con sâu rượu say như chết...
Lúc ấy cô chẳng còn chút lý trí nào, chỉ muốn lao tới đẩy ngã anh ta, lột quần áo anh ta, hình như còn coi anh ta là… vịt???
Và rồi giở trò này, trò kia với anh ta…
Ánh sáng quá mờ, cô không nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, chỉ nhớ mang máng là một “công*”!
*: công-thụ trong văn đam mỹ.
À ừm…
Là đàn ông!
Sau đó…
Thiên lôi câu động địa hỏa*!
*: Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
Và rồi là bá vương ngạnh thượng cung*....
*: cưỡng gian.
Cuối cùng thành ra lăn giường tới hơn nửa đêm!
Trời ơi!!
Đây thật là một truyện cười không thể tin nổi!
Hình như cô là người chơi đùa người ta!
Mẹ kiếp, cô lại ngủ với một tên… vịt?
Diệp Thiên lạc ngửa mặt lên trời gào ba tiếng thật dài rồi cúi đầu mặc niệm ba giây, cô… cô… cô thực sự không phải cố ý, nhiều lắm cũng chỉ là cố tình thôi…
Tô Vân ở ngoài cửa không bình tĩnh được nữa, móc chìa khóa dự phòng ra, mở cửa đi vào.
Diệp Thiên Lạc phản ứng rất nhanh, cô liếc vết máu trên tấm ga giường, lại nhìn dấu hôn trên người mình, cắn răng kéo lấy chăn, xông thẳng vào phòng tắm.
Lúc Tô Vân đi vào liền thấy cửa phòng tắm kêu “rầm” một tiếng, đóng lại.
“Diệp Thiên Lạc, cậu giở trò quỷ gì mà phải kéo chăn che giấu hả?”
Diệp Thiên Lạc không dám mở miệng phản bác, cười làm lành, gọi với ra, “Không có việc gì, không có việc gì, hôm nay thời mãn kinh đến nhà mình, cậu đừng để ý làm gì.”
Khóe miệng Tô Vân giật giật, người phụ nữ này đúng là thần kinh thô.
Nửa tiếng sau, Diệp Thiên Lạc thay quần áo xong, rời khỏi phòng tắm, cầm lấy túi xách trên kệ, kéo Tô Vân đi ra ngoài, “Đi thôi, nếu một giờ chiều còn chưa đến trường thì thể nào ông già kia cũng sẽ chà đạp tụi mình thê thảm đấy. Mình không muốn vác một cái bao chạy một vòng quanh Hải Thành đâu.”
Tô Vân nhìn chằm chằm Diệp Thiên Lạc như nhìn quái vật một lúc lâu mới cẩn thận hỏi, “Cậu không tỏ tình với Doãn Tử Khiêm à?”
Diệp Thiên Lạc dừng bước, cười bí hiểm, “Đêm qua mình xem thiên tượng, lại thấy trên lịch ghi hôm nay không thích hợp cưới gả.”
Đã xem thiên tượng đêm qua còn cần nhìn lịch?
Mà không thích hợp cưới gả là cái quỷ gì?
Tỏ tình và kết hôn đâu giống nhau chứ?
Khóe miệng Tô Vân giật giật, “Người ta có đồng ý làm bạn trai cậu hay không còn không biết, cưới ở đâu ra? Câu tưởng tượng dài thật đấy.”
Diệp Thiên Lạc cười ha ha, sau đó kéo Tô Vân chạy nhanh khỏi phòng.
Nửa tháng sau...
Nữ thần phát hiện mình có phiền toái, chẳng hạn như bắt đầu thích ngủ, thèm chua, buồn nôn, sau đó “bà dì*” còn đi nghỉ phép, đến lúc này cô mới dần dần hồi phục tinh thần.
*: Kỳ kinh nguyệt
Đừng nói là “có” thật nhé?
Đây là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Diệp Thiên Lạc khi cô lén lút đi mua que thử thai.
Khi cô bước vào một toilet công cộng trong trung tâm thương mại nào đó, lấy ra một que thử thai, dùng thử, kết quả hiện lên hai vạch đỏ thì thực sự… phiền toái lớn rồi!
Cô lại lấy một que thử khác ra, vẫn là hai vạch, tuyệt vọng quá!
Nhưng Diệp Thiên Lạc vẫn chưa từ bỏ, cô móc nốt que thử cuối cùng ra, vẫn là hai vạch rõ rành rành, cô thực sự hết hy vọng!
Trời ơi, sao tỉ lệ trúng thưởng lại cao thế này?
Là do cô quá mức đen đủi hay là người đàn ông kia quá dũng mãnh?
Chỉ một lần đã tạo ra một quả cầu!
Một quả cầu thịt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.