Động Lòng 101 Lần: Sủng Vợ Bảo Bối Đáng Yêu
Chương 5: Nam Cung Bình An? Còn có Đông Cung Hung Hiểm cơ mà.
Thập Nguyệt Vị Hàn
01/09/2019
“Nếu không thì Bình An đi!”
Khóe miệng Tô Vân giật giật, trên đời này có người mẹ ruột nào khác người như cô không?
“Ha ha ha, quá tục, Diệp Thiên Lạc, cậu đúng là người mẹ tốt nhất Trung Quốc!”
Diệp Thiên Lạc sờ mũi, hùng hồn nói, “Gọi là Diệp Bình An đi, tên này mình phải suy nghĩ suốt gần mười tháng mới lấy được đấy.”
Hừ, suy nghĩ gần mười tháng? Lừa quỷ sao? Nếu cô thực sự mất gần mười tháng mới nghĩ ra được một cái tên như thế này thì cô ấy chắc chắn sẽ đi nhảy lầu ngay.
Sau này, khi bạn nhỏ nào đó lớn hơn một chút, nghe mẹ nuôi nói là cái tên quá tục này sẽ theo mình cả đời thì tức tới phát điên. Hóa ra không phải mẹ cậu có thần kinh thô tới mức đáng sợ mà là vì mẹ cậu chẳng có chút tài văn chương nào cả.
Diệp Bình An...
Nam Cung Bình An...
Còn có Đông Phương Hung Hiểm cơ mà...
Diệp Thiên Lạc sắp xếp xong cho con trai đã ngủ say xong, quay sang nhìn Tô Vân, hỏi, “Được rồi, Vân à, trong thời gian này Hải Thành có xảy ra chuyện quan trọng gì không?”
Tô Vân nghĩ một lát rồi nói, “Thái tử của tập đoàn tài chính Nam Cung sắp tiếp nhận vị trí tổng giám đốc rồi.”
“Ý cậu là Nam Cung Diệp? Anh ta về Hải Thành rồi sao?”
Tô Vân nhún vai, “Nếu không về thì làm sao tiếp nhận chức tổng giám đốc được?”
Diệp Thiên Lạc trầm mặc, xem ra thời tiết thương giới sắp thay đổi rồi.
Từng có một doanh nhân nổi tiếng quốc tế dự đoán, nếu Nam Cung Diệp nắm quyền Nam Cung thị thì cũng đồng nghĩa với việc mở ra một bố cục mới cho thương giới châu Á.
Nam Cung là gia tộc đứng đầu trong ba gia tộc cổ xưa của châu Á, là bá chủ thương giới, “danh xứng với thực”, sản nghiệp trải rộng toàn cầu.
Lấy được quyền hoạt động của những ngành nóng nhất hiện nay như tài chính, giải trí, bất động sản, ăn uống, tin tức, du lịch...
Lợi nhuận mà gia tộc này nhận được không thể chỉ dùng từ mỗi ngày thu đấu vàng để hình dung được.
Mà người được gia tộc Nam Cung đề cử làm người thừa kế không phải cậu cả Nam Cung Lâm, cũng chẳng phải là cậu ba Nam Cung Dương mà là người kẹp ở giữa, cậu hai Nam Cung Diệp.
Nói tới cậu hai nhà họ Nam Cung này thì có rất nhiều câu chuyện. Anh là người thừa kế của gia tộc, có giá trị con người lên tới trăm tỷ, là người nắm quyền đế quốc thương nghiệp khổng lồ, tài năng của anh là thứ khiến người người ngưỡng mộ.
Mười sáu tuổi, anh bước vào trường đại học Hải Thành, chỉ mất hai năm hoàn thành việc học của một sinh viên và sau đó là nghiên cứu sinh.
Năm mười tám tuổi, anh tới trường đại học Harvard học thêm nhiều ngành học như tài chính, đầu tư, quản lý…
Chỉ mất bốn năm ngắn ngủi mà lấy được học vị tiến sĩ của nhiều ngành, trở thành mục tiêu học tập của vô số thanh niên tài giỏi của Hải Thành.
Có gia tộc lớn chống lưng, có tài năng và thiên phú hơn người đã chắp thêm đôi cánh để biến vị thiên chi kiêu tử này thành một vị thần.
Năm nay anh hai mươi hai tuổi, người đứng đầu của tập đoàn Nam Cung đã quyết định trao lại vị trí cùng quyền lợi trong tay mình cho anh, khiến giá trị con người của anh tăng thêm mấy lần.
Hai mươi hai tuổi là cái tuổi mà một sinh viên đại học mới vừa ra trường, chuẩn bị dấn thân vào xã hội, kiến công lập nghiệp.
Nhưng anh lại dựa vào sản nghiệp của gia tộc, dựa vào học thức của mình làm bệ nhảy, tung người nhảy tới một độ cao mà những người thường có mất cả đời cũng không với tới được, trở thành doanh nhân trẻ tuổi nhất Hải Thành.
Quản lý tập đoàn tài chính Nam Cung, đế quốc thương nghiệp khổng lồ, đứng ở đỉnh cao của quyền lợi và tài phú mà quan sát chúng sinh.
Năm năm sau....
Trong một căn hộ cho thuê tọa lạc trên tầng năm khu Cảnh Đức…
“Diệp Thiên Lạc, bảy giờ hai mươi rồi, nếu mẹ không dậy thì toàn bộ tiền chuyên cần tháng này sẽ chào tạm biệt mẹ đấy!”
Giọng nói quanh quẩn trong không khí, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Lúc này, cửa phòng ngủ mới bị người từ ngoài đẩy ra một khe nhỏ, ngay sau đó, quả đầu nhỏ ngó vào.
Khóe miệng Tô Vân giật giật, trên đời này có người mẹ ruột nào khác người như cô không?
“Ha ha ha, quá tục, Diệp Thiên Lạc, cậu đúng là người mẹ tốt nhất Trung Quốc!”
Diệp Thiên Lạc sờ mũi, hùng hồn nói, “Gọi là Diệp Bình An đi, tên này mình phải suy nghĩ suốt gần mười tháng mới lấy được đấy.”
Hừ, suy nghĩ gần mười tháng? Lừa quỷ sao? Nếu cô thực sự mất gần mười tháng mới nghĩ ra được một cái tên như thế này thì cô ấy chắc chắn sẽ đi nhảy lầu ngay.
Sau này, khi bạn nhỏ nào đó lớn hơn một chút, nghe mẹ nuôi nói là cái tên quá tục này sẽ theo mình cả đời thì tức tới phát điên. Hóa ra không phải mẹ cậu có thần kinh thô tới mức đáng sợ mà là vì mẹ cậu chẳng có chút tài văn chương nào cả.
Diệp Bình An...
Nam Cung Bình An...
Còn có Đông Phương Hung Hiểm cơ mà...
Diệp Thiên Lạc sắp xếp xong cho con trai đã ngủ say xong, quay sang nhìn Tô Vân, hỏi, “Được rồi, Vân à, trong thời gian này Hải Thành có xảy ra chuyện quan trọng gì không?”
Tô Vân nghĩ một lát rồi nói, “Thái tử của tập đoàn tài chính Nam Cung sắp tiếp nhận vị trí tổng giám đốc rồi.”
“Ý cậu là Nam Cung Diệp? Anh ta về Hải Thành rồi sao?”
Tô Vân nhún vai, “Nếu không về thì làm sao tiếp nhận chức tổng giám đốc được?”
Diệp Thiên Lạc trầm mặc, xem ra thời tiết thương giới sắp thay đổi rồi.
Từng có một doanh nhân nổi tiếng quốc tế dự đoán, nếu Nam Cung Diệp nắm quyền Nam Cung thị thì cũng đồng nghĩa với việc mở ra một bố cục mới cho thương giới châu Á.
Nam Cung là gia tộc đứng đầu trong ba gia tộc cổ xưa của châu Á, là bá chủ thương giới, “danh xứng với thực”, sản nghiệp trải rộng toàn cầu.
Lấy được quyền hoạt động của những ngành nóng nhất hiện nay như tài chính, giải trí, bất động sản, ăn uống, tin tức, du lịch...
Lợi nhuận mà gia tộc này nhận được không thể chỉ dùng từ mỗi ngày thu đấu vàng để hình dung được.
Mà người được gia tộc Nam Cung đề cử làm người thừa kế không phải cậu cả Nam Cung Lâm, cũng chẳng phải là cậu ba Nam Cung Dương mà là người kẹp ở giữa, cậu hai Nam Cung Diệp.
Nói tới cậu hai nhà họ Nam Cung này thì có rất nhiều câu chuyện. Anh là người thừa kế của gia tộc, có giá trị con người lên tới trăm tỷ, là người nắm quyền đế quốc thương nghiệp khổng lồ, tài năng của anh là thứ khiến người người ngưỡng mộ.
Mười sáu tuổi, anh bước vào trường đại học Hải Thành, chỉ mất hai năm hoàn thành việc học của một sinh viên và sau đó là nghiên cứu sinh.
Năm mười tám tuổi, anh tới trường đại học Harvard học thêm nhiều ngành học như tài chính, đầu tư, quản lý…
Chỉ mất bốn năm ngắn ngủi mà lấy được học vị tiến sĩ của nhiều ngành, trở thành mục tiêu học tập của vô số thanh niên tài giỏi của Hải Thành.
Có gia tộc lớn chống lưng, có tài năng và thiên phú hơn người đã chắp thêm đôi cánh để biến vị thiên chi kiêu tử này thành một vị thần.
Năm nay anh hai mươi hai tuổi, người đứng đầu của tập đoàn Nam Cung đã quyết định trao lại vị trí cùng quyền lợi trong tay mình cho anh, khiến giá trị con người của anh tăng thêm mấy lần.
Hai mươi hai tuổi là cái tuổi mà một sinh viên đại học mới vừa ra trường, chuẩn bị dấn thân vào xã hội, kiến công lập nghiệp.
Nhưng anh lại dựa vào sản nghiệp của gia tộc, dựa vào học thức của mình làm bệ nhảy, tung người nhảy tới một độ cao mà những người thường có mất cả đời cũng không với tới được, trở thành doanh nhân trẻ tuổi nhất Hải Thành.
Quản lý tập đoàn tài chính Nam Cung, đế quốc thương nghiệp khổng lồ, đứng ở đỉnh cao của quyền lợi và tài phú mà quan sát chúng sinh.
Năm năm sau....
Trong một căn hộ cho thuê tọa lạc trên tầng năm khu Cảnh Đức…
“Diệp Thiên Lạc, bảy giờ hai mươi rồi, nếu mẹ không dậy thì toàn bộ tiền chuyên cần tháng này sẽ chào tạm biệt mẹ đấy!”
Giọng nói quanh quẩn trong không khí, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Lúc này, cửa phòng ngủ mới bị người từ ngoài đẩy ra một khe nhỏ, ngay sau đó, quả đầu nhỏ ngó vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.