Động Lòng 101 Lần: Sủng Vợ Bảo Bối Đáng Yêu
Chương 12: Ồ, sao thang máy này lại tự chuyển động?
Thập Nguyệt Vị Hàn
01/09/2019
“Tổng giám đốc, sáng nay anh phải chủ trì một buổi
họp điều nghiên về một số loại đá quý mới nhập, buổi trưa anh có hẹn
dùng cơm với cô chủ của tập đoàn Hải Thụy. Chiều nay, tổng giám đốc của
ngân hàng Sâm Á có hẹn với anh, anh ta sẽ mang theo bản hợp đồng hợp tác mới, sau đó là cuộc kiểm tra thường kỳ các trung tâm thương mại lớn.
Tối nay, quỹ từ thiện “Hải Thành thân yêu” tổ chức một buổi từ thiện, họ mời anh làm khách quý. Lịch trình của hôm nay là vậy ạ.”
Từ Trạch dùng chất giọng khàn khàn, khô khan báo cáo hành trình cho người đàn ông lạnh nhạt, xa cách ngồi ở phía sau.
“Ừ!”
Câu trả lời Tử Trạch nhận được chỉ là một chữ “ừ!” to và rõ
Từ Trạch nhướng mày, hình như hôm nay tâm trạng của người này không tốt lắm.
Xe dừng lại, nhưng bóng người tôn quý ưu nhã kia lại không hề có ý định mở cửa xuống xe.
Không khí trong xe có chút áp lực, Từ Trạch hơi quay đầu, nhìn người ngồi ở ghế sau.
Đập vào mắt là một bộ âu phục màu nâu xám được đặt may riêng từ một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Ý. Chiếc kính râm màu đen che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể đoán được tâm trạng của người đeo kính ra sao. Sống mũi cao, cánh môi mỏng, khuôn cằm nhọn, đường nét rõ ràng mà góc cạnh tạo nên vẻ đẹp nguyên thủy và đầy dã tính.
Anh chỉ tùy ý ngồi tựa trên ghế, không nói lời nào, không cử động cũng đã tạo nên loại khí thế của một bậc đế vương bẩm sinh.
Hơi lạnh mang theo áp lực trong xe chính là kiệt tác của anh.
Anh, Nam Cung Diệp, người được công nhận là người giàu số một ở Hải Thành, là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn tài chính Nam Cung, là người nắm quyền sinh sát đế quốc thương nghiệp khổng lồ, có được khối tài sản hàng trăm tỉ, đứng trên đỉnh cao của quyền lực và tiền tài, có thể hô phong hoán vũ.
Sáu năm trước, anh dùng thủ đoạn sắc bén mà cứng rắn nằm trọn quyền điều hành gia tộc, mở rộng bản đồ thương nghiệp của Nam Cung thị tới “vô hạn”, trải rộng dấu chân của anh trên toàn Châu Á. Ở Hải Thành này, chỉ có tám chữ “thủ kiền càn khôn, phiên vân phúc vũ*.”
*: Chỉ người có thể nắm quyền định đoạt, có thể hô mưa gọi gió.
“Đến bây giờ vẫn chưa điều tra được vụ việc xảy ra vào cái đêm sáu năm trước ở khách sạn quốc tế Hải Thành sao?”
Từ Trạch ho nhẹ hai tiếng, có chút xấu hổ, trầm mặc mấy giây mới mở miệng nói, “Theo lời A Dũng nói thì năm ấy anh thực sự đã lên giường với một người phụ nữ. A Dũng sợ ông cụ biết việc này nên giấu luôn cả anh. Thậm chí, anh ta còn gọi điện cho khách sạn, xóa bỏ tất cả các video theo dõi cùng tư liệu về khách khứa có mặt tại khách sạn trong hôm đó. Bây giờ thì ngay cả anh ta cũng chẳng thể điều tra được gì.”
Nam Cung Diệp bóp trán, lạnh lùng nói, “Nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Việc Sở Du bỏ đi chắc hẳn có liên quan đến người phụ nữ này. Mà cho dù không liên quan thì chắc cô ta cũng biết chuyện gì đó.”
Từ Trạch nhíu mày, hỏi dò, “Tổng giám đốc, đến giờ anh vẫn không quên được Sở Du sao? Cô ấy cũng đã bỏ đi được sáu năm rồi.”
Ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông lia thẳng tới phía trước, nhắc nhở, “Sở Du bỏ đi chẳng liên quan gì tới tôi cả. Nhưng tôi cần phải biết được rốt cuộc người phụ nữ mà tôi thầm mến từ chín năm trước là ai.”
Từ Trạch nghe vậy thì cau mày hỏi, “Anh cho là người phụ nữ mà anh thích từ chín năm trước không phải là Sở Du?”
Nam Cung Diệp cười lạnh một tiếng, “Tôi không có cảm giác gì với cô ta cả, cho nên tôi không nghĩ là tôi thích cô ta.”
“Nhưng chín năm trước, cô ấy rõ ràng đã cứu anh.”
Nam Cung Diệp không để ý tới anh ta nữa, mở cửa xe, nhấc cặp chân thon dài, bước xuống xe.
Từ Trạch đi sát phía sau, cùng anh đi tới thang máy chuyên dụng cách đó không xa.
“Ồ, sao thang máy này lại tự chuyển động nhỉ?”
Từ Trạch chuẩn bị ấn nút lại ngạc nhiên nhìn thấy con số màu đỏ không ngừng lập lòe trên đầu.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Diệp quét qua, đáy mắt chậm rãi lộ ra tia không vui.
Từ Trạch dùng chất giọng khàn khàn, khô khan báo cáo hành trình cho người đàn ông lạnh nhạt, xa cách ngồi ở phía sau.
“Ừ!”
Câu trả lời Tử Trạch nhận được chỉ là một chữ “ừ!” to và rõ
Từ Trạch nhướng mày, hình như hôm nay tâm trạng của người này không tốt lắm.
Xe dừng lại, nhưng bóng người tôn quý ưu nhã kia lại không hề có ý định mở cửa xuống xe.
Không khí trong xe có chút áp lực, Từ Trạch hơi quay đầu, nhìn người ngồi ở ghế sau.
Đập vào mắt là một bộ âu phục màu nâu xám được đặt may riêng từ một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Ý. Chiếc kính râm màu đen che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể đoán được tâm trạng của người đeo kính ra sao. Sống mũi cao, cánh môi mỏng, khuôn cằm nhọn, đường nét rõ ràng mà góc cạnh tạo nên vẻ đẹp nguyên thủy và đầy dã tính.
Anh chỉ tùy ý ngồi tựa trên ghế, không nói lời nào, không cử động cũng đã tạo nên loại khí thế của một bậc đế vương bẩm sinh.
Hơi lạnh mang theo áp lực trong xe chính là kiệt tác của anh.
Anh, Nam Cung Diệp, người được công nhận là người giàu số một ở Hải Thành, là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn tài chính Nam Cung, là người nắm quyền sinh sát đế quốc thương nghiệp khổng lồ, có được khối tài sản hàng trăm tỉ, đứng trên đỉnh cao của quyền lực và tiền tài, có thể hô phong hoán vũ.
Sáu năm trước, anh dùng thủ đoạn sắc bén mà cứng rắn nằm trọn quyền điều hành gia tộc, mở rộng bản đồ thương nghiệp của Nam Cung thị tới “vô hạn”, trải rộng dấu chân của anh trên toàn Châu Á. Ở Hải Thành này, chỉ có tám chữ “thủ kiền càn khôn, phiên vân phúc vũ*.”
*: Chỉ người có thể nắm quyền định đoạt, có thể hô mưa gọi gió.
“Đến bây giờ vẫn chưa điều tra được vụ việc xảy ra vào cái đêm sáu năm trước ở khách sạn quốc tế Hải Thành sao?”
Từ Trạch ho nhẹ hai tiếng, có chút xấu hổ, trầm mặc mấy giây mới mở miệng nói, “Theo lời A Dũng nói thì năm ấy anh thực sự đã lên giường với một người phụ nữ. A Dũng sợ ông cụ biết việc này nên giấu luôn cả anh. Thậm chí, anh ta còn gọi điện cho khách sạn, xóa bỏ tất cả các video theo dõi cùng tư liệu về khách khứa có mặt tại khách sạn trong hôm đó. Bây giờ thì ngay cả anh ta cũng chẳng thể điều tra được gì.”
Nam Cung Diệp bóp trán, lạnh lùng nói, “Nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Việc Sở Du bỏ đi chắc hẳn có liên quan đến người phụ nữ này. Mà cho dù không liên quan thì chắc cô ta cũng biết chuyện gì đó.”
Từ Trạch nhíu mày, hỏi dò, “Tổng giám đốc, đến giờ anh vẫn không quên được Sở Du sao? Cô ấy cũng đã bỏ đi được sáu năm rồi.”
Ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông lia thẳng tới phía trước, nhắc nhở, “Sở Du bỏ đi chẳng liên quan gì tới tôi cả. Nhưng tôi cần phải biết được rốt cuộc người phụ nữ mà tôi thầm mến từ chín năm trước là ai.”
Từ Trạch nghe vậy thì cau mày hỏi, “Anh cho là người phụ nữ mà anh thích từ chín năm trước không phải là Sở Du?”
Nam Cung Diệp cười lạnh một tiếng, “Tôi không có cảm giác gì với cô ta cả, cho nên tôi không nghĩ là tôi thích cô ta.”
“Nhưng chín năm trước, cô ấy rõ ràng đã cứu anh.”
Nam Cung Diệp không để ý tới anh ta nữa, mở cửa xe, nhấc cặp chân thon dài, bước xuống xe.
Từ Trạch đi sát phía sau, cùng anh đi tới thang máy chuyên dụng cách đó không xa.
“Ồ, sao thang máy này lại tự chuyển động nhỉ?”
Từ Trạch chuẩn bị ấn nút lại ngạc nhiên nhìn thấy con số màu đỏ không ngừng lập lòe trên đầu.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Diệp quét qua, đáy mắt chậm rãi lộ ra tia không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.