Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 4 - Chương 29: Âm Sơn

Trường An

30/04/2024

Ngoại giới, Trường Phong Thành

Trời vừa rạng sáng, bên trong quận thành chầm chậm vang lên từng tiếng trống trận cổ lão tang thương.

Ngoài thành, từng tốp từng tốp võ binh, dưới sự chỉ dẫn của thống lĩnh xếp thành hàng ngay ngắn phía trước cổng thành.

Sau mấy chục ngày chinh chiến, Tứ Hoang chiến vệ cơ bản đã quét sạch rải rác Kiếp quân, phá hủy toàn bộ Kiếp thành, cho đến hôm nay tất cả đều tụ hội ở đây khí thế ngất trời

Đứng trên cổng thành, ngoại trừ Khương Ly ra thì sáu vị cự đầu khác đều có mặt.

Chiêu Diêu Vương chân đạp hư không, thần sắc lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới lít la lít nhít võ quân, cao giọng nói:

“Thời giờ đã đến, Âm Nhãn Cốc sắp mở ra, tiếng trống trận đã vang lên, hôm nay là một trận chiến sau cùng, quét sạch Kiếp quân, trả lại bình yên cho Việt quốc”

“Chiến”

“Chiến”

“Chiến”

Phía dưới mặt đất võ giả ngửa đầu hét lớn, khí thế như lửa.

Trên bầu trời, thân ảnh của Chiêu Diêu Vương năm vị cự đầu chầm chậm tan biến. Thay vào đó là hơn bốn chục chiếc Tứ Hoang lâu thuyền lăng không xuất hiện.

“Trận chiến cuối cùng rồi sao!” Ở một góc của đại quân, có nhóm người tụ tập lại với nhau, bao gồm Bàn Phương chấp sự, Mạc Tử Hồng, Ngọc Hành Chân Nhân, Ninh Thiên Tuyết, Lý Tu Dương và hơn năm ngàn võ giả khác. Nhóm người này chính là binh đoàn dưới trướng Khương Ly.

Chỉ nghe Mạc Tử Hồng nhẹ giọng bảo: “Lão phu ở Việt quốc võ giới sống lay lắt hơn hai trăm năm, từng trải qua vệ quốc đại chiến, từng gia nhập Kiêu Dương Thành, nhưng chính thức tham gia một trận vì nước vì dân chiến dịch, lại là lần đầu tiên ha ha ha”

“Người người đều chê cười tán tu là những kẻ tham sống sợ chết, chỉ biết cái lợi trước mắt, nhưng trải qua trận chiến này, bần đạo mới biết, chư vị tán tu cũng không thiếu anh hùng” Bên cạnh Ngọc Hành Chân Nhân cười nhẹ. Trải qua mấy lần vào sinh ra tử, vốn không quen không biết mấy vị Chân Nhân đã trở thành chiến hữu.

“Chỉ tiếc Khương tướng quân không có ở đây!” Bên cạnh Ninh Thiên Tuyết thở dài, dõi mắt nhìn về phương xa, chợt hỏi: “Các vị tiền bối có biết Khương tướng quân đi đâu không?”

Cả Bàn Phương, Ngọc Hành Chân Nhân hay Mạc Tử Hồng đều lắc đầu, lần trước Khương Ly rời đi quá đột ngột, chỉ bàn giao lại quyền điều hành cho Bàn Phương Chấp sự, cũng không nói rõ mình định đi đâu, làm gì.

“Kiếm chủ tựa hồ phải làm một việc vô cùng hệ trọng, các vị không cần lo lắng” Lúc này, đang ôm kiếm Lý Tu Dương chợt mở miệng.

Mọi người gật đầu, tiếp tục chờ đợi.

“Tất cả chiến sĩ, cưỡi Tứ Hoang lâu thuyền, chuẩn bị xuất phát” Một thanh âm hùng hồn chợt vang vọng khắp bầu trời Trường Phong Thành.

“Chuẩn bị xuất phát”



“Mau lên lâu thuyền”

“Mau”

“Chúng ta cũng đi thôi”

Bàn Phương chấp sự mở miệng, dẫn đầu bay lên lâu thuyền.

Chừng nửa khắc, từng chiếc từng chiếc Tứ Hoang lâu thuyền khổng lồ bắt đầu chuyển động.

“Xuất phát!”

“Ầm”

Khoảng không rung động, bầu trời như bị xé rách, mấy chục chiếc lâu thuyền ầm ầm hướng Đoạn Trường Sơn Mạch mà đi.

“Thượng lộ bình an”

“Lư huynh, Bạch huynh thượng lộ bình an”

“Thượng lộ bình an”

“Phu quân, nhất định phải sống sót trở về”

Một ít bạn tốt, thân nhân, đồng môn lẫn nhau phất tay cáo biệt.

“Đi”

Xôn xao, xôn xao

Chốc lát, hơn bốn mươi tòa lâu thuyền tan biến khỏi bầu trời, một đường bay về phương bắc.

Trận chiến này, là trận chiến cuối cùng, một trận định càn khôn.

………

Khu vực thứ bảy, Âm Nhãn Cốc,

Khương Ly sau khi chui qua kết giới, ngay lập tức bị Đại Lý Quỷ Vương quỷ vệ truy sát.

Còn may, nhờ có Nghiệt Long dẫn đường, phí một ít công phu, hắn rốt cuộc bỏ rơi đám quỷ vệ theo đuôi.



Nghiệt Long xác thực không nói khoác, nó thật rất quen thuộc với cách cục ở khu vực thứ bảy. Nhờ nó chỉ dẫn mà Khương Ly có thể dễ dàng tránh khỏi rất nhiều mê trận, lối rẽ, cắt đuôi truy binh, cũng như giảm thiểu thời gian đi đường.

Theo lời Nghiệt Long, thì thật nhiều năm trước, khi nó còn là một đầu cấp sáu Huyền Giao, mà Kinh Dương Vương còn chưa đột phá Chân Vương cảnh. Nó và Kinh Dương Vương đã từng thám hiểm nơi này, thậm chí còn đánh một trận long trời lở đất với Đại Lý Quỷ Vương. Cuối cùng, đuổi giết Đại Lý Quỷ Vương chạy lông nhông chạy khắp khu vực thứ bảy.

Nhưng theo Khương Ly thấy, Nghiệt Long này rõ ràng đang nói khoác. Nói không chừng năm đó nó và Kinh Dương Vương xâm nhập khu vực thứ bảy, bị quỷ vệ suy sát, hết trốn đông lại trốn tây, nên mới thông thuộc địa hình nơi này như thế.

Đi chừng nửa ngày, Khương Ly rốt cuộc đi đến chân núi Âm Sơn.

Âm Sơn là một ngọn núi được bao phủ bởi sương mù màu đen, u lãnh cực kỳ. Ngửa đầu nhìn lên, có thể thấy được trên đỉnh núi, treo lơ lửng một con mắt khổng lồ màu đen, tỏa ra vô tận âm khí.

“Đó là Âm Nhãn sao?” Khương Ly thì thào, Âm Nhãn này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng hắn chỉ mới nhìn thoáng qua thôi, đã cảm giác thần hồn như bị hút mất.

“Đúng thế, trải qua ngàn năm, khung cảnh của nơi này vẫn không hề thay đổi chút nào” Nghiệt Long hơi cảm khái, lại dặn dò: “Sơn mạch phía trước vô cùng hung hiểm, tiểu tử nhà ngươi đi đứng cẩn thận”

“Ta hiểu rõ” Khương Ly gật đầu, nâng bước liền tiến vào Âm Sơn.

Bên trong sơn mạch cổ thụ che trời. Những cây cổ thụ kia vô biên vô tận, không biết chết héo bao nhiêu năm trời, nhỏ nhất cũng phải mấy ngươi ôm, to nhất thậm chí có đường kính vài ba trượng.

Cổ thụ sinh trưởng theo hàng, khe hở giữa hai cây, hình thành từng cái lối rẽ. Mỗi một lối rẽ đều uốn lượn như thân rồng, vô số lối rẽ liên tiếp nhau, dường như có ngàn vạn con rồng nằm sát trên mặt đất vậy.

Người bình thường nhìn khung cảnh này, chỉ thấy hùng vĩ, nhưng một vị trận pháp đại sư như Khương Ly, vừa nhìn bố cục nơi đây, liền cảm thấy một loại khí thế mạnh mẽ phả vào mặt.

Hắn từ trong loại bố cục phức tạp trước mắt, cảm nhận được một tia cảm giác hung hiểm cực điểm, không tự chủ dựng cả tóc gáy.

Cảm giác của hắn chắc chắn sẽ không sai. Âm Sơn này là một chỗ đại hung.

Bên trong dãy núi, tùy tiện một cành cây ngọn cỏ, nhìn như phổ thông, nhưng lại không thể coi thường.

Ánh mắt của Khương Ly nghiêm nghị cực kỳ.

Ngay vừa rồi, hắn không cẩn thận chạm phải một gốc cổ thụ, lập tức liền khiến đại thế nơi đây xuất hiện một tia biến hóa rất nhỏ.

Tiếp theo, liền có vô số tia kiếm màu đen như tóc dài của nữ nhân, từ trong cây cổ thụ kia bắn ra, lộ ra khủng bố uy năng, trực tiếp đem hắn bắn mạnh ra ngoài.

Còn may Khương Ly có lòng phòng bị, đúng lúc kích phát Bất Diệt Kim Thân, nháy mắt biến ảo ra chín lớp kim giáp, tuy bị màu đen kiếm khí bắn bay, nhưng vẫn chưa bị thương.

Sau một đòn, kiếm màu xám liền tản đi, toàn bộ rừng cây trở về hình dáng ban đầu.

“Bổn long từng nghe Trần Cảnh tiểu tử nhắc tới, có người lấy sông núi ở nơi này làm kiếm, lấy Kiếp Đế Âm Nhãn làm mắt, bày xuống một cái tuyệt sát kiếm trận, tựa hồ để trấn áp vật gì đó. Ai, bổn long học tài hiểu rộng, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, nhưng đối với trận pháp một đạo lại dốt đặc cán mai. Nói chung, tiểu tử ngươi hành tẩu ở trong rừng, nên cẩn thận một chút, không nên làm lộn xộn cách cục ở nơi đây. Năm đó Trần Cảnh tiểu tử cũng suýt chút nữa bị trảm giết tại chỗ, không công mà lui!”

Khương Ly sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng thì hơi chấn động. Khó trách lấy trình độ trận pháp của hắn, đều không không nhìn ra chút manh mối, Âm Sơn này hẳn là toàn bộ Âm Nhãn Cốc trận pháp hạch tâm chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook