Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 2 - Chương 79: Chạy Đi Đâu

Trường An

25/03/2021

“Chuyện gì xảy ra?” Khương Ly nghi hoặc, theo kiếm sắt phương hướng nhìn lên, chỉ thấy lơ lững trên bầu trời La Thành chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một người.

Người này mặc áo giáp sắt, đội mũ sắt, tay cầm roi sắt, cưỡi trên một con ngựa sắt cao mười tám thước, uy mãnh vô cùng.

“Đổng Thiên Hầu” Khương Ly thần niệm quét qua, cảm giác đến hơi thở của người đó, không ai khác chính là Đổng Thiên Hầu. Nhưng là Đổng Thiên Hầu hiện tại dáng vẻ so với bộ dạng thư sinh lúc trước khác biệt vô cùng, để hắn nghĩ mãi không ra.

Trong đầu chợt liên tưởng đến vài câu truyền tụng dân gian.

Vũ Ninh Bộ phía nam có một thôn nhỏ gọi Phù Đổng, trong thôn có người nhà giàu, sinh được một con trai, đến năm hơn ba tuổi ăn uống béo lớn nhưng không biết nói cười. Gặp lúc Lạc thú tấn công, cả thôn khốn đốn.

Đứa trẻ ấy bỗng nói được, bảo mẹ nói với thôn dân: "Xin cho một thanh gươm, một áo giáp sắt và một con ngựa, còn lại không phải lo gì". Mọi người thấy sự lạ, lấy sắt quý rèn gươm và ngựa, đứa trẻ liền phi ngựa vung gươm tiến lên trước, một mình một kiếm, đánh tan thú triều. Lạc thú giẫm đạp lên nhau mà chạy.

“Làm rất tốt” Câu khen ngợi của Đổng Thiên Hầu khiến hắn bừng tỉnh, đây không phải thời điểm nghĩ ngợi lung tung.

Nếu phía nam Kiếp quân thủ lĩnh đã chết, hắn cũng nên đi trợ giúp các phương hướng khác.

Nghĩ là làm, Khương Ly đối với Đổng Thiên Hầu phương hướng chắp tay, lập tức vận dụng túng địa kim quang vọt về phía tây tường thành.

………..

Lúc này, trên bầu trời đại chiến diễn ra càng ngày càng ác liệt. Vũ Bắc Lạc Tướng là đỉnh phong Lạc Tướng, lại tinh thông lôi hệ hô hấp pháp, thực lực mạnh mẽ, nhưng hai tay khó địch tứ thủ, có Ngưu Ma Tôn giả lĩnh vực áp chế. Cộng thêm hai tên Nhất Tinh Kiếp Tôn liên tiếp vây công, cả người đẫm máu, hơi thở đều ồ ồ lên.

“Nhân tộc Lạc Tướng, thực lực của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng ngươi tựa hồ sắp không được rồi” Đứng trên đám mây đen Ngưu Ma Tôn Giả trước giờ vẫn chưa hề tham gia cận thân chiến đấu, miễn cưỡng nở nụ cười châm chọc.

“Trước khi chết, ta sẽ đem các ngươi chôn cùng” Vũ Bắc Lạc Tướng ánh mắt lạnh lùng, mặc dù cố sức nhưng vẫn như cũ bình tĩnh hồi đáp.

“Vậy sao?”

“Bổn tôn cũng muốn xem ngươi chịu đựng được bao lâu?” Ngưu Ma Tôn giả cười gằn, quanh người lần nữa tản ra một vòng dày đặc Kiếp Niệm, vốn vô hình lĩnh vực thậm chí ngưng kết như thực.

Kiếp Niệm vừa bao phủ không gian, khiến Vũ Bắc Lạc Tướng khuôn mặt đầu nghẹn trướng, thực lực lần nữa giảm xuống một thành. Mà Ngưu Ma Tôn giả cũng lấm tấm mồ hôi trán, hiển nhiên hành động tăng cường lĩnh vực vừa rồi đối với hắn cực kỳ hao tổn.

“Nhanh, nhân cơ hội giết hắn” Vi Đà Kiếp Tôn cùng Lục Dực Kiếp Tôn nào dám bỏ lỡ thời cơ, lập tức tung tuyệt chiêu áp sát đến.

Chỉ là đúng lúc này, từ phương xa vang lên tiếng ngựa hí, tiếp theo có một luồng cường hoành tinh thần lực, hình thành lưỡi đao lớn, chém thẳng lên dày nặng lĩnh vực.

“Rắc rắc”

Vốn kiên cố lĩnh vực, lập tức giống như từng mảnh tấm kính bị đánh nát tươm.

Mà vốn bị áp chế bốn thành thực lực Vũ Bắc Lạc Tướng được giải thoát, tu vi cũng theo đó dâng lên, toàn lực vung mạnh đao mà chém sang.

Hai đao toàn lực đem Lục Dực Kiếp Tôn cùng Vi Đà Kiếp Tôn đều đánh văng ra ngoài, mà bản thân thì cũng thoát lực rơi từ trên không xuống.

“Phốc” Ngưu Ma Tôn Giả lĩnh vực bị phá, khóe miệng chảy ra máu tươi, sắc mặt nghiêm nghị chưa từng có.



×— QUẢNG CÁO —

“Nhân tộc Tuần Sứ Đổng Thiên Hầu” Hắn vừa nhìn liền nhận ra đối phương bộ dạng, gằn giọng nói.

“Ngưu Ma Tôn Giả” Đổng Thiên Hầu cưỡi trên ngựa sắt, đón lấy Vũ Bắc Lạc Tướng thân thể, ánh mắt sắc bén vô cùng.

Ngưu Ma Tôn Giả thần sắc ngưng trọng, lại tiếc nuối, chỉ cần giết chết La Thành chủ tướng, chiến thắng đã nắm chắc trong tầm tay, không nghĩ sắp thành lại bại. Hiện tại, bọn họ cả ba đều bị thương, mà đối phương cường viện đã đến, trận chiến này tự nhiên không thể đánh tiếp.

“Rút lui” Ngưu Ma Tôn Giả lớn tiếng hô một câu, toàn thân hóa thành khói đen hướng xa xa chạy mất.

Mà bị đánh bay Lục Dực Kiếp Tôn hai người, thấy Ngưu Ma Tôn Giả bỏ chạy cũng hướng về hai phía mà bay nhanh.

“Rút lui!”

“Chạy!”

“Mau trốn!”

Mấy trăm tên Kiếp Dân nghe được mệnh lệnh, không cần đắn đo suy nghĩ, dồn dập bỏ chạy.

“Chạy đi đâu”

Đổng Thiên Hầu ngồi trên ngựa sắt, sau lưng tinh thần hiện cụ hiện một cây tre, mỗi chiếc lá đều sắc bén như dao, nhẹ rung một cái liền tản ra xung quanh theo tứ phương tám hướng mà bắn đi.

Mỗi chiếc lá tre lấp loé, chớp mắt bao phủ bầu trời, trong phương viên mười dặm bắn về phía đang hốt hoảng chạy trốn Kiếp Dân.

A a a liên tiếp tiếng kêu thảm vang lên, đã thấy hơn trăm tên Tam Văn thống lĩnh xui xẻo bị lá tre đâm trúng, ngã trên mặt đất ôm đầu lăn lộn.

“Đây là loại niệm quyết gì?” Khương Ly đứng trên tường thành phía tây, ánh mắt sáng quắc tự nhiên nhìn thấy một màn vừa rồi.

Nhưng cũng rất nhanh chớp thời cơ, nhân cơ hội đám Kiếp dân còn đau đớn kêu gào, liền dẫn theo một nhóm chiến sĩ áp sát, từng người kết liễu.

Chưa đủ nửa khắc, nguyên bản hơn ba trăm tên Kiếp Dân nay chỉ chạy thoát chừng trăm người, còn lại tất cả đều ngã xuống.

Vụt

Trên bầu trời, Đổng Thiên Hầu cưỡi ngựa sắt, tay trái xách theo một cái dữ tợn đầu lâu, tỏa ra hung hãn Kiếp Khí.

Đầu lâu là của Vi Đà Kiếp Tôn, kẻ này không biết lúc nào đã bị Đổng Thiên Hầu giết chết rồi, mà hiện tại hắn đang đuổi giết Lục Dực Kiếp Tôn.

Được chừng ba dặm, Lục Dực Kiếp Tôn miệng thở hồng hộc, chợt quay người bạo phát, trong tay trống rỗng xuất hiện hai thanh kiếm ngắn, bên trên phát tán ra u mang, trong nháy mắt hướng Đổng Thiên Hầu bắn đi.

“Trò vặt”



Đổng Thiên Hầu cứ như vậy nhìn xem hắn, cười, “Súc sinh liền là không ra gì, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, Lạc tộc Hầu cấp mạnh cỡ nào”

×— QUẢNG CÁO —

“Định!”

Đang bay đến gấp kiếm ngắn trong nháy mắt định trụ!

“Hồi!”

Phốc phốc!

Kiếm ngắn quay đầu, phá không mà ra, hướng Lục Dực Kiếp Tôn vùn vụt bắn ngược.

Lục Dực Kiếp Tôn vừa muốn tránh người, Đổng Thiên Hầu tinh thần lực chốc lát liền phát xạ mà ra.

“Định!”

Lần này, định không phải đoản kiếm, mà là Lục Dực Kiếp Tôn!

Lục Dực Kiếp Tôn trong nháy mắt cảm giác bốn phía không gian tụ lại, đưa hắn cố định.

“Nằm mơ!”

Lục Dực Kiếp Tôn gào thét, bạo hống một tiếng, thất khiếu chảy máu, trong mắt bộc phát ra ánh hồng, toàn thân Kiếp khí bùng nổ, ầm ầm một tiếng, không khí nổ đùng, Lục Dực Kiếp Tôn chếch đi một bước.

Phốc!

Nguyên bản nhắm ngay đầu y hai thanh kiếm, một thanh sượt qua má, một thanh cắm vào bờ vai, huyết dịch phun trào, nhưng dù sao cũng trốn khỏi nhất kiếp.

“Không có khả năng...”

Lục Dực Kiếp Tôn trên mặt vẻ hoảng sợ, “Không có khả năng, ngươi vì sao có thể mạnh như vậy?”

Nhân tộc Lạc sư nhất mạch chuyên tu luyện tinh thần lực một đạo, đến Lạc Hầu cảnh giới càng như cá vượt long môn.

“Đó là do ngươi quá yếu!”

Đổng Thiên Hầu nở nụ cười, sau đó trong tay kiếm sắt chợt phá không đâm tới.

“Tránh”

Lục Dực Kiếp Tôn phe phẩy cánh, toàn thân biến thành màu đen, hiển lộ ra trạng thái mạnh nhất. Nhưng lần nữa bị tinh thần lực định lấy.

Mà dài bảy thước kiếm sắt, như tia chớp đem y xiên thẳng trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook