Quyển 2 - Chương 2: Có Khách Đến Thăm
Trường An
25/03/2021
Vị Hà bờ sông, hai bên tươi tốt ruộng lúa, nơi đất trống đứng đấy một đôi nam nữ trẻ tuổi. Người nam mặc áo gai trắng, tay cầm bút lông, bên cạnh một thiếu nữ mặc váy vàng, đang uyển chuyển luyện kiếm.
Thiếu nữ vóc người thướt tha, thân hình lồi lõm, khi vung kiếm lên cử động phiêu dật, tiêu sái có mấy phần phong phạm đại gia.
Nam tử ánh mắt chăm chú theo từng động tác, hai tay thì chậm rãi vẽ vời.
Ước chừng nửa khắc, bài kiếm tựa hồ luyện xong, thiếu nữ thu kiếm vào vỏ, xoay người cười híp mắt hỏi:
“Khương Thúc Thúc, ngươi xem ta luyện bộ Điệp Lãng Bích Ba kiếm này như thế nào?”
Khương Ly tán thưởng hơi hơi gật đầu.
“Điệp Lãng Bích Ba kiếm mặc dù chỉ là một môn trung phẩm võ kỹ nhưng uy lực không thể xem thường, nhìn ngươi phong thái xác thực đã đạt tiểu thành, còn là tương đối khá”
“Cảm tạ Khương Thúc, hì hì”
Hạ Tuyết Đình nghe Khương Ly lời khen trong lòng vui sướng, nhảy cà tưng đến đằng sau lưng hắn, ngắm nhìn bức vẽ, tấm tắc gật đầu. Nàng tựa hồ quay trở về tuổi thơ năm đó, vô lo vô nghĩ, ngày ngày đến xem hắn vẽ tranh. Mà Khương Ly cũng tựa hồ như hơn mười năm trước mới đến Thiên Hương thôn, mỗi ngày trừ lúc tu luyện, sẽ ra bờ sông vẽ tranh.
Khác biệt nếu có, chính là Hạ Tuyết Đình nay đã là thiếu nữ đôi mươi, mà hắn cũng không phải một gã tuổi già thọ cạn lão bất tử.
Mỗi bức tranh hắn vẽ ra, sẽ được Hạ Tuyết Đình cẩn thận cất giữ, nâng niu trân trọng, lại không cần Hoàng lão đầu thu mua rồi.
Nhắc đến Hoàng lão đầu, Khương Ly khóe miệng cười nhẹ. Lão già kia chính là một người bạn duy nhất của hắn mấy năm qua, trước đó chuyển đến định cư ở Đông Minh Thành, thật lâu chưa gặp mặt.
“A trời mưa rồi, thúc thúc chúng ta nên về thôi”
Thời tiết đầu cuối thu, thỉnh thoảng trời mưa, có khi mưa to, có khi mưa phùn. Khương Ly nhẹ ngắm thấp thoáng mưa phùn, chậm rãi thu dọn giấy bút, trở về, trời mưa đúng là không có gì tốt mà vẽ.
…….
Thiên Hương thôn đường lên núi, mưa phùn ung dung, trận mưa bất chợt sau buổi nắng nóng, khiến bùn đất bốc lên mùi hôi tanh.
Bất chợt, giữa con dốc, xuất hiện một chiếc xe ngựa theo bánh xe nhấp nhô dần dần đi lên.
Rất nhanh, xe ngựa đi tới đầu thôn cổng gỗ, ngước mắt có thể nhìn thấy bộ dáng của Thiên Hương thôn.
Ngồi đánh ngựa là một tên thanh niên mặc áo xanh đậm, thở nhẹ một hơi, đưa tay gạt mở rèm xe ngựa, hướng bên trong buồng xe cung kính nói.
×— QUẢNG CÁO —
“Sư tôn, đã đến Thiên Hương thôn”
“Ừm” Bên trong xe ngựa có tiếng hồi đáp trầm trầm, một ông lão mặc áo gai màu xám, xốc lên màn che xe ngựa, chầm chậm đi xuống, bị áo xanh thanh niên đỡ lấy.
Ông lão nhìn ngắm bốn phía, chỉ thấy nơi này khung cảnh yên bình, có chút hoang sơ, nguyên khí mỏng manh, quả thật là một cái bình thường không bình thường hơn được thôn xóm miền núi, hơi cảm khái.
“Sơn thôn yên ả, là một nơi rất tốt để dưỡng lão”
Thanh niên áo xanh cung kính đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn ngắm, chỉ thấy thôn xóm dị thường hoang vắng, lác đác chỉ thấy mấy người già, lại không có người trẻ tuổi. Hơi hơi đồng tình với sư phụ mình câu nói. Nơi này, thích hợp dưỡng lão.
“Nghe bảo Hạ sư muội là xuất thân từ sơn thôn này…”
“A là cái kia trời sinh Ngọc cốt thiếu nữ nha” Lão nhân a một tiếng nói, hắn mấy năm qua chuyên tâm bế quan, không để ý ngoại giới. Chỉ là vài tháng trước một trận chiến kia quá kinh tâm động phách, rung chuyển toàn Việt quốc. Khiến hắn phải bỏ dở bế quan mà ra, cũng đại khái hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Nghe đến chuyện, Nhị trưởng lão vì tông môn lợi ích mà đem một vị thiên tài thiếu nữ gả cho Vị Hà quận chủ, khiến hắn vừa tức giận vừa hổ thẹn. Bọn hắn Lạc Thần Tông mặc dù không phải thần tông thánh địa nhưng xưa nay chưa từng cúi đầu khúm núm với ai.
Năm xưa Ngạo gia Chân Nhân dẫn theo Ngạo gia cao thủ xông núi đòi người, phụ thân hắn còn dám chỉ mặt Chân Nhân mắng to, đánh nhau sống chết. Mà nay một đời không bằng một đời, phải luồn cúi, dùng một thiếu nữ để đổi lấy an bình.
Càng thêm khốn nạn là, gã thiếu nữ kia không ai khác lại có quan hệ với Lạc Thần tông sau lưng Chân Nhân cao thủ. Lần này, Khương Ly nổi giận vì hồng nhan, đem ba vị Chân Nhân đều giết tại chỗ, đánh cho Vị Hà quận oanh oanh rung động. Cũng may, Khương Ly không hề chấp nhặt, nếu không Lạc Thần Tông quả thực tai họa ngập đầu.
Nghĩ đến môn phái tình huống hiện tại, ông lão có chút thở dài, chậm rãi bước chân vào thôn.
“Đi thôi, lão phu thật lâu chưa gặp mặt vị sư huynh này”
Tên thanh niên áo xanh thì hơi thấp thỏm đôi chút, hắn đi theo ông lão đến Thiên Hương thôn, cũng biết mục đích chuyến đi này là gì, gặp ai.
Nghĩ đến bên trong bình dị sơn thôn, tồn tại một vị cao cao tại thượng Chân Nhân lão tổ, một hơi giết sạch Vị Hà quận ba vị cự đầu, khiến hắn vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Trận chiến hai tháng trước, mặc dù không ai nhìn thấy nhưng nó kết quả đã oanh động Việt quốc. Ba vị Chân Nhân tử vong, tựa hồ như sóng thần đổ ập khiến toàn bộ Vị Hà quận rung chuyển dữ dội.
Nghĩ đến, Thanh Liên Kiếm Tông chưởng môn, Hải Ninh thành Vương gia gia chủ hai vị Ngọc Mệnh hậu kỳ, vẫn ở Lạc Thần tông làm khách thấp thỏm bất an, chờ tạ tội, hắn thân mình đều khẽ run, bước đi không vững.
Ông lão nhìn hắn một cái, lắc đầu, bước chân nhanh hơn nửa nhịp.
Sau khi hỏi han trong thôn bô lão, hai người đi một mạch đến cuối thôn, đến trước căn nhà tranh nằm dưới gốc mai già.
×— QUẢNG CÁO —
Thanh niên cẩn thận tiến lên gõ cửa.
“Mời vào” Bên trong sân nhà có giọng nữ thanh lãnh truyền ra.
Cánh cửa vừa mở, xuất hiện là một tên áo vàng thiếu nữ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai vị khách lạ.
“Hạ sư muội!” Thanh niên mặc áo xanh cố nở nụ cười thân thiện chào nói.
“Là Diệp sư huynh nha” Thiếu nữ vốn tâm tình vui vẻ, vừa nhìn thấy áo xanh đậm thanh niên, khuôn mặt hơi xụ xuống lãnh đạm.
Thanh niên này tên Diệp Hồng, là Lạc Thần Tông đương đại đệ tử đứng đầu, nghe nói gần nhất vừa đột phá Kim Thân cảnh, sắp thăng cấp thành tông môn trưởng lão.
Thời điểm còn tu luyện ở Lạc Thần Tông, tại mấy lần đệ tử tụ hội, Hạ Tuyết Đình có thấy qua vài lần, vô cùng kính ngưỡng.
Chỉ là từ lúc anh trai chết đi, lại bị ép hôn với Vị Hà quận chủ, nàng bên ngoài không nói, nhưng trong lòng cảm quan đối với Lạc Thần Tông cực kỳ kém. Dẫn đến vừa gặp mặt vị đã từng kính ngưỡng Diệp sư huynh, nàng tất nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Đảo mắt to, đứng ở Diệp Hồng đằng sau, là một ông lão hiền hòa, mặc áo gai, đang hòa ái nhìn mình.
“Ngươi là Hạ chất nữ đi”
A, Hạ Tuyết Đình hơi hơi giật mình, chưa kịp mở miệng, ông lão đã nói tiếp:
“Ngươi gọi Khương sư huynh là thúc thúc, ta là sư đệ của hắn, nên gọi ngươi một tiếng chất nữ không sai nha…ha…ha…”
Ông lão cười nhẹ, vuốt vuốt râu bạc, khoái trá bảo.
Mà Hạ Tuyết Đình thì há hốc mồm, có chút không biết làm sao, thì sau lưng đã xuất hiện một bóng người.
“Tiểu sư đệ, mời vào”
Khương Ly đưa mắt nhìn đối diện ông lão, giọng nói từ tốn, nói rồi quay lưng đi vào nhà tranh.
Mà ông lão kia cũng mỉm cười, hướng Hạ Tuyết Đình nháy mắt, chầm chậm đi theo.
Thiếu nữ vóc người thướt tha, thân hình lồi lõm, khi vung kiếm lên cử động phiêu dật, tiêu sái có mấy phần phong phạm đại gia.
Nam tử ánh mắt chăm chú theo từng động tác, hai tay thì chậm rãi vẽ vời.
Ước chừng nửa khắc, bài kiếm tựa hồ luyện xong, thiếu nữ thu kiếm vào vỏ, xoay người cười híp mắt hỏi:
“Khương Thúc Thúc, ngươi xem ta luyện bộ Điệp Lãng Bích Ba kiếm này như thế nào?”
Khương Ly tán thưởng hơi hơi gật đầu.
“Điệp Lãng Bích Ba kiếm mặc dù chỉ là một môn trung phẩm võ kỹ nhưng uy lực không thể xem thường, nhìn ngươi phong thái xác thực đã đạt tiểu thành, còn là tương đối khá”
“Cảm tạ Khương Thúc, hì hì”
Hạ Tuyết Đình nghe Khương Ly lời khen trong lòng vui sướng, nhảy cà tưng đến đằng sau lưng hắn, ngắm nhìn bức vẽ, tấm tắc gật đầu. Nàng tựa hồ quay trở về tuổi thơ năm đó, vô lo vô nghĩ, ngày ngày đến xem hắn vẽ tranh. Mà Khương Ly cũng tựa hồ như hơn mười năm trước mới đến Thiên Hương thôn, mỗi ngày trừ lúc tu luyện, sẽ ra bờ sông vẽ tranh.
Khác biệt nếu có, chính là Hạ Tuyết Đình nay đã là thiếu nữ đôi mươi, mà hắn cũng không phải một gã tuổi già thọ cạn lão bất tử.
Mỗi bức tranh hắn vẽ ra, sẽ được Hạ Tuyết Đình cẩn thận cất giữ, nâng niu trân trọng, lại không cần Hoàng lão đầu thu mua rồi.
Nhắc đến Hoàng lão đầu, Khương Ly khóe miệng cười nhẹ. Lão già kia chính là một người bạn duy nhất của hắn mấy năm qua, trước đó chuyển đến định cư ở Đông Minh Thành, thật lâu chưa gặp mặt.
“A trời mưa rồi, thúc thúc chúng ta nên về thôi”
Thời tiết đầu cuối thu, thỉnh thoảng trời mưa, có khi mưa to, có khi mưa phùn. Khương Ly nhẹ ngắm thấp thoáng mưa phùn, chậm rãi thu dọn giấy bút, trở về, trời mưa đúng là không có gì tốt mà vẽ.
…….
Thiên Hương thôn đường lên núi, mưa phùn ung dung, trận mưa bất chợt sau buổi nắng nóng, khiến bùn đất bốc lên mùi hôi tanh.
Bất chợt, giữa con dốc, xuất hiện một chiếc xe ngựa theo bánh xe nhấp nhô dần dần đi lên.
Rất nhanh, xe ngựa đi tới đầu thôn cổng gỗ, ngước mắt có thể nhìn thấy bộ dáng của Thiên Hương thôn.
Ngồi đánh ngựa là một tên thanh niên mặc áo xanh đậm, thở nhẹ một hơi, đưa tay gạt mở rèm xe ngựa, hướng bên trong buồng xe cung kính nói.
×— QUẢNG CÁO —
“Sư tôn, đã đến Thiên Hương thôn”
“Ừm” Bên trong xe ngựa có tiếng hồi đáp trầm trầm, một ông lão mặc áo gai màu xám, xốc lên màn che xe ngựa, chầm chậm đi xuống, bị áo xanh thanh niên đỡ lấy.
Ông lão nhìn ngắm bốn phía, chỉ thấy nơi này khung cảnh yên bình, có chút hoang sơ, nguyên khí mỏng manh, quả thật là một cái bình thường không bình thường hơn được thôn xóm miền núi, hơi cảm khái.
“Sơn thôn yên ả, là một nơi rất tốt để dưỡng lão”
Thanh niên áo xanh cung kính đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn ngắm, chỉ thấy thôn xóm dị thường hoang vắng, lác đác chỉ thấy mấy người già, lại không có người trẻ tuổi. Hơi hơi đồng tình với sư phụ mình câu nói. Nơi này, thích hợp dưỡng lão.
“Nghe bảo Hạ sư muội là xuất thân từ sơn thôn này…”
“A là cái kia trời sinh Ngọc cốt thiếu nữ nha” Lão nhân a một tiếng nói, hắn mấy năm qua chuyên tâm bế quan, không để ý ngoại giới. Chỉ là vài tháng trước một trận chiến kia quá kinh tâm động phách, rung chuyển toàn Việt quốc. Khiến hắn phải bỏ dở bế quan mà ra, cũng đại khái hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Nghe đến chuyện, Nhị trưởng lão vì tông môn lợi ích mà đem một vị thiên tài thiếu nữ gả cho Vị Hà quận chủ, khiến hắn vừa tức giận vừa hổ thẹn. Bọn hắn Lạc Thần Tông mặc dù không phải thần tông thánh địa nhưng xưa nay chưa từng cúi đầu khúm núm với ai.
Năm xưa Ngạo gia Chân Nhân dẫn theo Ngạo gia cao thủ xông núi đòi người, phụ thân hắn còn dám chỉ mặt Chân Nhân mắng to, đánh nhau sống chết. Mà nay một đời không bằng một đời, phải luồn cúi, dùng một thiếu nữ để đổi lấy an bình.
Càng thêm khốn nạn là, gã thiếu nữ kia không ai khác lại có quan hệ với Lạc Thần tông sau lưng Chân Nhân cao thủ. Lần này, Khương Ly nổi giận vì hồng nhan, đem ba vị Chân Nhân đều giết tại chỗ, đánh cho Vị Hà quận oanh oanh rung động. Cũng may, Khương Ly không hề chấp nhặt, nếu không Lạc Thần Tông quả thực tai họa ngập đầu.
Nghĩ đến môn phái tình huống hiện tại, ông lão có chút thở dài, chậm rãi bước chân vào thôn.
“Đi thôi, lão phu thật lâu chưa gặp mặt vị sư huynh này”
Tên thanh niên áo xanh thì hơi thấp thỏm đôi chút, hắn đi theo ông lão đến Thiên Hương thôn, cũng biết mục đích chuyến đi này là gì, gặp ai.
Nghĩ đến bên trong bình dị sơn thôn, tồn tại một vị cao cao tại thượng Chân Nhân lão tổ, một hơi giết sạch Vị Hà quận ba vị cự đầu, khiến hắn vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Trận chiến hai tháng trước, mặc dù không ai nhìn thấy nhưng nó kết quả đã oanh động Việt quốc. Ba vị Chân Nhân tử vong, tựa hồ như sóng thần đổ ập khiến toàn bộ Vị Hà quận rung chuyển dữ dội.
Nghĩ đến, Thanh Liên Kiếm Tông chưởng môn, Hải Ninh thành Vương gia gia chủ hai vị Ngọc Mệnh hậu kỳ, vẫn ở Lạc Thần tông làm khách thấp thỏm bất an, chờ tạ tội, hắn thân mình đều khẽ run, bước đi không vững.
Ông lão nhìn hắn một cái, lắc đầu, bước chân nhanh hơn nửa nhịp.
Sau khi hỏi han trong thôn bô lão, hai người đi một mạch đến cuối thôn, đến trước căn nhà tranh nằm dưới gốc mai già.
×— QUẢNG CÁO —
Thanh niên cẩn thận tiến lên gõ cửa.
“Mời vào” Bên trong sân nhà có giọng nữ thanh lãnh truyền ra.
Cánh cửa vừa mở, xuất hiện là một tên áo vàng thiếu nữ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai vị khách lạ.
“Hạ sư muội!” Thanh niên mặc áo xanh cố nở nụ cười thân thiện chào nói.
“Là Diệp sư huynh nha” Thiếu nữ vốn tâm tình vui vẻ, vừa nhìn thấy áo xanh đậm thanh niên, khuôn mặt hơi xụ xuống lãnh đạm.
Thanh niên này tên Diệp Hồng, là Lạc Thần Tông đương đại đệ tử đứng đầu, nghe nói gần nhất vừa đột phá Kim Thân cảnh, sắp thăng cấp thành tông môn trưởng lão.
Thời điểm còn tu luyện ở Lạc Thần Tông, tại mấy lần đệ tử tụ hội, Hạ Tuyết Đình có thấy qua vài lần, vô cùng kính ngưỡng.
Chỉ là từ lúc anh trai chết đi, lại bị ép hôn với Vị Hà quận chủ, nàng bên ngoài không nói, nhưng trong lòng cảm quan đối với Lạc Thần Tông cực kỳ kém. Dẫn đến vừa gặp mặt vị đã từng kính ngưỡng Diệp sư huynh, nàng tất nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Đảo mắt to, đứng ở Diệp Hồng đằng sau, là một ông lão hiền hòa, mặc áo gai, đang hòa ái nhìn mình.
“Ngươi là Hạ chất nữ đi”
A, Hạ Tuyết Đình hơi hơi giật mình, chưa kịp mở miệng, ông lão đã nói tiếp:
“Ngươi gọi Khương sư huynh là thúc thúc, ta là sư đệ của hắn, nên gọi ngươi một tiếng chất nữ không sai nha…ha…ha…”
Ông lão cười nhẹ, vuốt vuốt râu bạc, khoái trá bảo.
Mà Hạ Tuyết Đình thì há hốc mồm, có chút không biết làm sao, thì sau lưng đã xuất hiện một bóng người.
“Tiểu sư đệ, mời vào”
Khương Ly đưa mắt nhìn đối diện ông lão, giọng nói từ tốn, nói rồi quay lưng đi vào nhà tranh.
Mà ông lão kia cũng mỉm cười, hướng Hạ Tuyết Đình nháy mắt, chầm chậm đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.