Quyển 2 - Chương 68: Cối Xay Thịt
Trường An
25/03/2021
Tiếng kèn hiệu vừa vang lên, chưa đầy mười hơi thở, trong thành tất cả cao thủ đều leo lên tường thành, lấy Vũ Bắc Lạc Tướng làm trung tâm, đứng dạt ra hai bên. Trong đó Thượng Phẩm Lạc Sư tổng cộng bảy người bao gồm La Thành thành chủ Lạc Long và Vũ Bắc quân sáu vị phó tướng.
Mà Thượng Phẩm chiến sĩ thậm chí có nhiều tới mười lăm vị, những người này đã từng là một thành một trấn trưởng quan, cũng đã từng là tản mạn Đại Hoang cao thủ, nhưng Vũ Ninh Hầu một câu hiệu triệu, tất cả đều nhiệt liệt tòng quân.
Bảo vệ quê hương người người có trách nhiệm.
Khương Ly thần niệm tuôn trào, trong vòng năm dặm Kiếp quân rơi vào tầm mắt hắn.
Xác định kỹ địch nhân lực lượng, Khương Ly ám thở phào một hơi.
Đứng ở chủ vị Vũ Bắc Lạc Tướng ngưng mắt nhìn về phía xa, mở miệng hỏi: “Thế nào?”
Hắn mặc dù là Lạc Tướng, cũng mở ra tinh thần thực nhưng tương đối nhỏ yếu, không so được với thủ hạ một đám Lạc Sư.
“Bẩm báo Lạc Tướng, phía trước Kiếp quân có hơn mười lăm ngàn người, bốn kẻ dẫn đầu thực lực rất mạnh” Thành chủ Lạc Long vội bẩm báo, bọn hắn đã đụng độ với Kiếp tộc vài lần, nhưng chưa có quá nhiều tình báo, nên dùng tinh thần lực quan sát chỉ biết kẻ địch số lượng nhiều ít, mạnh yếu lại không thể phân biệt đẳng cấp.
“Kẻ địch quân số có hơn mười lăm ngàn, trong đó dẫn đầu là một tên tân tấn Kiếp Tôn, thực lực cùng nhân tộc ta Lạc Tướng tương xứng, còn lại ba gã khác là Tứ Văn Kiếp Tộc, thực lực cùng đẳng cấp với Thượng Phẩm Lạc Sư” Lúc này, Khương Ly chợt mở miệng giảng giải, khiến mọi người đều quay đầu nhìn hắn.
“Lạc Ly phó tướng tựa hồ biết rất rất rõ về Kiếp tộc” Vũ Bắc Lạc Tướng cười nói.
Khương Ly mỉm cười gật đầu, cũng không giải thích mà nói tiếp: “Các vị nhìn thấy trên trời lớp nồng vụ kia chứ, chúng gọi là Kiếp Mang, Kiếp Mang ẩn chứa một loại kịch độc, đối với Kiếp tộc thì không sao, nhưng đối với tộc khác có ảnh hưởng cực lớn. Nếu tiếp xúc lâu dài, thậm chí thần trí thay đổi, trở thành Kiếp dân nô bộc, Kiếp Đồ. Kiếp tộc tu vi càng cao, trên người mang Kiếp độc càng lợi hại. Vì vậy, các vị lúc cùng bọn chúng giao chiến, nên hạn chế cùng độc này tiếp xúc, các binh sĩ sau chiến tranh cũng phải dùng khí huyết xua tán độc khí tàn dư trong người”
"Rất tốt, tất cả ghi nhớ lời của Lạc Ly phó tướng. Hiện tại từ lão phu áp trận, giữ chân tên Kiếp Tôn kia, các ngươi bảy vị phó tướng hợp lực vây giết ba gã Tứ Văn Kiếp tộc, Lạc Long điều khiển dưới trướng dũng sĩ cùng Kiếp quân giao chiến” Vũ Bắc Lạc Tướng đối với xung quanh tướng lĩnh phân phó, sau đó xoay người đối với dưới thành binh sĩ hô lớn
“Trận chiến này, là trận chiến đầu tiên của Vũ Bắc quân ta, cho nên chúng ta chỉ có một mục tiêu... Chiến Thắng! Không chỉ phải thắng, còn phải thắng triệt để, diệt sạch Kiếp quân! Chỉ có làm như vậy mới có thể báo thù cho các tộc nhân đã chết! Các dũng sĩ của ta, các ngươi...chuẩn bị xong chưa?
Mười vạn binh sĩ, giống như mười vạn con dã thú nổi điên, mặt nổi gân xanh, cặp mắt đỏ bừng gào rú vang trời.
Vũ Bắc Lạc Tướng đưa tay rút lấy đại đao, chỉ tới phía trước, mặt hướng về vị trí hồng vụ nồng đậm nhất:
“Nếu chuẩn bị xong rồi, thì hãy khiến bọn chúng trả giá thật lớn đi!”
“Đi”
“Mở cổng thành, đi giết Kiếp tộc”
Lập tức, lấy Vũ Bắc Lạc Tướng dẫn đầu, từng tên cường giả thi nhau nhảy xuống tường thành, xông thẳng về phía Kiếp quân. Mà sau lưng bọn họ, mười vạn binh sĩ tay cầm vũ khí cũng gào thét xung phong, bước chân dồn dập chỉnh tề làm cho mặt đất bắt đầu run rẩy.
Lạc Tộc phong cách chiến đấu luôn luôn thẳng thắn như thế, không cần bày binh bố trận, cũng không cần khiêu chiến đấu tướng gì cả. Cường giả cùng cường giả giao đấu, binh sĩ cùng binh sĩ quần nhau.×— QUẢNG CÁO —
Đại quân phía trước, các vị chiến sĩ trên thân tỏa ra nồng nặc khí huyết, mỗi người bắp thịt nổi vồng lên, bộ mặt dữ tợn, hai tròng mắt vốn đang đỏ hồng càng thêm đỏ thẫm.
Đại quân chính giữa, được bảo hộ nghiêm ngặt các Lạc Sư, trên đường hành quân, bắt đầu vang lên chú ngôn tối nghĩa khó hiểu, từng người bắt đầu thi triển Lạc thuật.
Kiếp tộc cùng Lạc tộc tựa như đã ước định từ trước, hai bên đều xung phong tới hướng đối phương.
Trên trời cao nhìn xuống, hai bên đội ngũ hơn mười vạn nhân mã từ các phương hướng khác nhau hội tụ, mà mảnh đất bằng phẳng rộng lớn ở ngoài thành chính là chiến trường.
Khoảng cách năm dặm, chỉ trong mười hơi thở đã bị kéo sát.
Rốt cuộc hai bên quân đội trực diện gặp nhau, không chút lưu tình giơ lên vũ khí hung hăng chém xuống.
“Phốc”
Tiếng binh khí va chạm, tiếng đầu bay lên, tiếng gào rút giận dữ vang vọng.
Kiếp dân một bên có Kiếp tộc thi triển Kiếp Thiểm, hồng vụ từ trên trời đổ ập xuống.
Lạc dân một bên, có Lạc sư thi triển Lạc thuật, có lôi điện oanh tạc, có hỏa diễm xung thiên.
Thịt nát bay tung, máu chảy như suối, chiến trường dường như hóa thành một cái cối xay thịt to lớn, cuốn sinh linh vào trong đó ép thành thịt vụn.
Lạc Tộc, Kiếp Tộc lần lượt có người ngã xuống.
Lạc tộc dũng sĩ cùng cấp thấp Kiếp dân đang điên cuồng chém giết.
Mà Vũ Bắc Lạc Tướng cầm đầu Vũ Bắc cao thủ cũng hướng Kiếp quân cao tầng vây công.
Vũ Bắc Lạc Tướng một người đem Bạch Lộc Kiếp Tôn đánh cho xê sẩm mặt mày. Gã dù sao cũng chỉ là tân tấn Kiếp tôn mà thôi, nơi nào là đối thủ của một vị đỉnh tiêm Lạc Tướng.
Tuy nhiên, Kiếp Tộc Tôn cấp trở lên cái gì không nói, chịu đòn cực kỳ tài tình, mặc dù bị đè lên đánh, vô cùng chật vật, nhưng Bạch Lộc Kiếp Tôn lại vẫn như cũ gắng gượng chống đỡ từng đao của Vũ Bắc Lạc Tướng.
Chỉ là Bạch Lộc Kiếp Tôn lúc này sắc mặt khó coi cực kỳ, gã vừa mới tấn cấp Nhất Tinh, dẫn theo đại quân dự định san bằng nhân tộc thành trì lập công. Không nghĩ, còn chưa kịp thể hiện bản lĩnh đã đá ngay tấm sắt, muốn chạy cũng không chạy nổi, chỉ có thể liều mạng tranh đấu.
“Cùng ta đánh lại còn dám thất thần”
Vũ Bắc Lạc Tướng hừ nhẹ, trong mắt hàn quang lóe lên,×— QUẢNG CÁO —
Nhân cơ hội kẻ địch bối rối, không chút do dự ra chiêu.
Chỉ gặp thân thể hắn chợt mơ hồ, chớp mắt liền xuất hiện ba cái Vũ Bắc Lạc Tướng, mỗi một vị Vũ Bắc Lạc Tướng đều đâm ra một đao, đao quang loá mắt như lôi đình, đâm xuyên qua hư không, càng mang theo kỳ dị quỹ tích xoay tròn đâm tới, đặc thù ra chiêu quỹ tích, sinh ra chói tai tiếng rít, quỹ tích này càng tựa như một con rồng từ trong nước xông ra, Bạch Lộc Kiếp Tôn chỉ cảm thấy lôi điện loá mắt, đi theo đao quang liền đến trước mặt.
Quá nhanh! Thậm chí hư không đều vặn vẹo, khoảng cách đều rút ngắn.
Bạch Lộc Kiếp Tôn há miệng muốn tránh nhưng lại không kịp.
“Phốc”
Vội vã dùng song kiếm đón đỡ, chỉ ngăn chặn được chính diện hai đao, còn lại một đao đã từ sau lưng xuyên xỏ, đâm qua ngực gã, máu tươi phè phè.
“Gào”
Bị trúng chiêu, Bạch Lộc Kiếp Tôn gào lên một tiếng thê thảm, giữa trán ngôi sao đột nhiên bốc cháy, quanh thân gã Kiếp Mang bùng nổ, khí thế cũng tăng vọt một đoạn lớn.
Vọt người về phía trước tránh đi lưỡi đao, sau đó không nói hai lời, hóa thành một đạo hồng quang tung mình bỏ chạy, bên dưới thuộc hạ cái gì không quan trọng, bảo trụ mạng sống mới là thượng sách. Gã nói thế nào cũng là một vị Kiếp Tôn, đặt ở đâu đều là nhất phương cao thủ cần gì phải vội vã chịu chết.
Nhưng Vũ Bắc Lạc Tướng làm sao để gã toại nguyện, toàn thân lôi đình quanh quẩn, xách đại đao đạp không đuổi theo.
Bạch Lộc Kiếp Tôn tình thế chật vật, mà Âm Huyền, Thương Hải, Triệu Minh ba gã Tứ Văn Kiếp Tộc cũng không khá hơn là bao. Đối mặt với bảy vị cao thủ vây công, từng cái vô cùng thê thảm.
Khương Ly thực lực mạnh mẽ, một mình cùng khuôn mặt trắng bệch Âm Huyền đối chiến, hắn hai quyền nóng rực như dung nham, mỗi quyền đấm trúng, dù Kiếp Tộc da dầy thịt béo cũng bị đánh cho thổ huyết.
“Cái gì, Bạch Lộc Kiếp Tôn bỏ trốn” Đang đau khổ chèo chống Âm Huyền, chợt nghe một tiếng kêu thảm, giật mình nhìn sang thì đã thấy Bạch Lộc thiêu đốt Kiếp Huyết trốn chạy.
“Cơ hội”
Khương Ly chớp thời cơ thật nhanh, giữa không trung xuất hiện bốn thanh kiếm niệm, giống như thiểm điện đánh trúng đầu gã.
“Ah mạng ta xong rồi”
Âm Huyền chỉ kịp hô lớn một câu, cả người đã ngã bịch trên mặt đất bất động, nháy mắt không còn khí tức.
Mà Thượng Phẩm chiến sĩ thậm chí có nhiều tới mười lăm vị, những người này đã từng là một thành một trấn trưởng quan, cũng đã từng là tản mạn Đại Hoang cao thủ, nhưng Vũ Ninh Hầu một câu hiệu triệu, tất cả đều nhiệt liệt tòng quân.
Bảo vệ quê hương người người có trách nhiệm.
Khương Ly thần niệm tuôn trào, trong vòng năm dặm Kiếp quân rơi vào tầm mắt hắn.
Xác định kỹ địch nhân lực lượng, Khương Ly ám thở phào một hơi.
Đứng ở chủ vị Vũ Bắc Lạc Tướng ngưng mắt nhìn về phía xa, mở miệng hỏi: “Thế nào?”
Hắn mặc dù là Lạc Tướng, cũng mở ra tinh thần thực nhưng tương đối nhỏ yếu, không so được với thủ hạ một đám Lạc Sư.
“Bẩm báo Lạc Tướng, phía trước Kiếp quân có hơn mười lăm ngàn người, bốn kẻ dẫn đầu thực lực rất mạnh” Thành chủ Lạc Long vội bẩm báo, bọn hắn đã đụng độ với Kiếp tộc vài lần, nhưng chưa có quá nhiều tình báo, nên dùng tinh thần lực quan sát chỉ biết kẻ địch số lượng nhiều ít, mạnh yếu lại không thể phân biệt đẳng cấp.
“Kẻ địch quân số có hơn mười lăm ngàn, trong đó dẫn đầu là một tên tân tấn Kiếp Tôn, thực lực cùng nhân tộc ta Lạc Tướng tương xứng, còn lại ba gã khác là Tứ Văn Kiếp Tộc, thực lực cùng đẳng cấp với Thượng Phẩm Lạc Sư” Lúc này, Khương Ly chợt mở miệng giảng giải, khiến mọi người đều quay đầu nhìn hắn.
“Lạc Ly phó tướng tựa hồ biết rất rất rõ về Kiếp tộc” Vũ Bắc Lạc Tướng cười nói.
Khương Ly mỉm cười gật đầu, cũng không giải thích mà nói tiếp: “Các vị nhìn thấy trên trời lớp nồng vụ kia chứ, chúng gọi là Kiếp Mang, Kiếp Mang ẩn chứa một loại kịch độc, đối với Kiếp tộc thì không sao, nhưng đối với tộc khác có ảnh hưởng cực lớn. Nếu tiếp xúc lâu dài, thậm chí thần trí thay đổi, trở thành Kiếp dân nô bộc, Kiếp Đồ. Kiếp tộc tu vi càng cao, trên người mang Kiếp độc càng lợi hại. Vì vậy, các vị lúc cùng bọn chúng giao chiến, nên hạn chế cùng độc này tiếp xúc, các binh sĩ sau chiến tranh cũng phải dùng khí huyết xua tán độc khí tàn dư trong người”
"Rất tốt, tất cả ghi nhớ lời của Lạc Ly phó tướng. Hiện tại từ lão phu áp trận, giữ chân tên Kiếp Tôn kia, các ngươi bảy vị phó tướng hợp lực vây giết ba gã Tứ Văn Kiếp tộc, Lạc Long điều khiển dưới trướng dũng sĩ cùng Kiếp quân giao chiến” Vũ Bắc Lạc Tướng đối với xung quanh tướng lĩnh phân phó, sau đó xoay người đối với dưới thành binh sĩ hô lớn
“Trận chiến này, là trận chiến đầu tiên của Vũ Bắc quân ta, cho nên chúng ta chỉ có một mục tiêu... Chiến Thắng! Không chỉ phải thắng, còn phải thắng triệt để, diệt sạch Kiếp quân! Chỉ có làm như vậy mới có thể báo thù cho các tộc nhân đã chết! Các dũng sĩ của ta, các ngươi...chuẩn bị xong chưa?
Mười vạn binh sĩ, giống như mười vạn con dã thú nổi điên, mặt nổi gân xanh, cặp mắt đỏ bừng gào rú vang trời.
Vũ Bắc Lạc Tướng đưa tay rút lấy đại đao, chỉ tới phía trước, mặt hướng về vị trí hồng vụ nồng đậm nhất:
“Nếu chuẩn bị xong rồi, thì hãy khiến bọn chúng trả giá thật lớn đi!”
“Đi”
“Mở cổng thành, đi giết Kiếp tộc”
Lập tức, lấy Vũ Bắc Lạc Tướng dẫn đầu, từng tên cường giả thi nhau nhảy xuống tường thành, xông thẳng về phía Kiếp quân. Mà sau lưng bọn họ, mười vạn binh sĩ tay cầm vũ khí cũng gào thét xung phong, bước chân dồn dập chỉnh tề làm cho mặt đất bắt đầu run rẩy.
Lạc Tộc phong cách chiến đấu luôn luôn thẳng thắn như thế, không cần bày binh bố trận, cũng không cần khiêu chiến đấu tướng gì cả. Cường giả cùng cường giả giao đấu, binh sĩ cùng binh sĩ quần nhau.×— QUẢNG CÁO —
Đại quân phía trước, các vị chiến sĩ trên thân tỏa ra nồng nặc khí huyết, mỗi người bắp thịt nổi vồng lên, bộ mặt dữ tợn, hai tròng mắt vốn đang đỏ hồng càng thêm đỏ thẫm.
Đại quân chính giữa, được bảo hộ nghiêm ngặt các Lạc Sư, trên đường hành quân, bắt đầu vang lên chú ngôn tối nghĩa khó hiểu, từng người bắt đầu thi triển Lạc thuật.
Kiếp tộc cùng Lạc tộc tựa như đã ước định từ trước, hai bên đều xung phong tới hướng đối phương.
Trên trời cao nhìn xuống, hai bên đội ngũ hơn mười vạn nhân mã từ các phương hướng khác nhau hội tụ, mà mảnh đất bằng phẳng rộng lớn ở ngoài thành chính là chiến trường.
Khoảng cách năm dặm, chỉ trong mười hơi thở đã bị kéo sát.
Rốt cuộc hai bên quân đội trực diện gặp nhau, không chút lưu tình giơ lên vũ khí hung hăng chém xuống.
“Phốc”
Tiếng binh khí va chạm, tiếng đầu bay lên, tiếng gào rút giận dữ vang vọng.
Kiếp dân một bên có Kiếp tộc thi triển Kiếp Thiểm, hồng vụ từ trên trời đổ ập xuống.
Lạc dân một bên, có Lạc sư thi triển Lạc thuật, có lôi điện oanh tạc, có hỏa diễm xung thiên.
Thịt nát bay tung, máu chảy như suối, chiến trường dường như hóa thành một cái cối xay thịt to lớn, cuốn sinh linh vào trong đó ép thành thịt vụn.
Lạc Tộc, Kiếp Tộc lần lượt có người ngã xuống.
Lạc tộc dũng sĩ cùng cấp thấp Kiếp dân đang điên cuồng chém giết.
Mà Vũ Bắc Lạc Tướng cầm đầu Vũ Bắc cao thủ cũng hướng Kiếp quân cao tầng vây công.
Vũ Bắc Lạc Tướng một người đem Bạch Lộc Kiếp Tôn đánh cho xê sẩm mặt mày. Gã dù sao cũng chỉ là tân tấn Kiếp tôn mà thôi, nơi nào là đối thủ của một vị đỉnh tiêm Lạc Tướng.
Tuy nhiên, Kiếp Tộc Tôn cấp trở lên cái gì không nói, chịu đòn cực kỳ tài tình, mặc dù bị đè lên đánh, vô cùng chật vật, nhưng Bạch Lộc Kiếp Tôn lại vẫn như cũ gắng gượng chống đỡ từng đao của Vũ Bắc Lạc Tướng.
Chỉ là Bạch Lộc Kiếp Tôn lúc này sắc mặt khó coi cực kỳ, gã vừa mới tấn cấp Nhất Tinh, dẫn theo đại quân dự định san bằng nhân tộc thành trì lập công. Không nghĩ, còn chưa kịp thể hiện bản lĩnh đã đá ngay tấm sắt, muốn chạy cũng không chạy nổi, chỉ có thể liều mạng tranh đấu.
“Cùng ta đánh lại còn dám thất thần”
Vũ Bắc Lạc Tướng hừ nhẹ, trong mắt hàn quang lóe lên,×— QUẢNG CÁO —
Nhân cơ hội kẻ địch bối rối, không chút do dự ra chiêu.
Chỉ gặp thân thể hắn chợt mơ hồ, chớp mắt liền xuất hiện ba cái Vũ Bắc Lạc Tướng, mỗi một vị Vũ Bắc Lạc Tướng đều đâm ra một đao, đao quang loá mắt như lôi đình, đâm xuyên qua hư không, càng mang theo kỳ dị quỹ tích xoay tròn đâm tới, đặc thù ra chiêu quỹ tích, sinh ra chói tai tiếng rít, quỹ tích này càng tựa như một con rồng từ trong nước xông ra, Bạch Lộc Kiếp Tôn chỉ cảm thấy lôi điện loá mắt, đi theo đao quang liền đến trước mặt.
Quá nhanh! Thậm chí hư không đều vặn vẹo, khoảng cách đều rút ngắn.
Bạch Lộc Kiếp Tôn há miệng muốn tránh nhưng lại không kịp.
“Phốc”
Vội vã dùng song kiếm đón đỡ, chỉ ngăn chặn được chính diện hai đao, còn lại một đao đã từ sau lưng xuyên xỏ, đâm qua ngực gã, máu tươi phè phè.
“Gào”
Bị trúng chiêu, Bạch Lộc Kiếp Tôn gào lên một tiếng thê thảm, giữa trán ngôi sao đột nhiên bốc cháy, quanh thân gã Kiếp Mang bùng nổ, khí thế cũng tăng vọt một đoạn lớn.
Vọt người về phía trước tránh đi lưỡi đao, sau đó không nói hai lời, hóa thành một đạo hồng quang tung mình bỏ chạy, bên dưới thuộc hạ cái gì không quan trọng, bảo trụ mạng sống mới là thượng sách. Gã nói thế nào cũng là một vị Kiếp Tôn, đặt ở đâu đều là nhất phương cao thủ cần gì phải vội vã chịu chết.
Nhưng Vũ Bắc Lạc Tướng làm sao để gã toại nguyện, toàn thân lôi đình quanh quẩn, xách đại đao đạp không đuổi theo.
Bạch Lộc Kiếp Tôn tình thế chật vật, mà Âm Huyền, Thương Hải, Triệu Minh ba gã Tứ Văn Kiếp Tộc cũng không khá hơn là bao. Đối mặt với bảy vị cao thủ vây công, từng cái vô cùng thê thảm.
Khương Ly thực lực mạnh mẽ, một mình cùng khuôn mặt trắng bệch Âm Huyền đối chiến, hắn hai quyền nóng rực như dung nham, mỗi quyền đấm trúng, dù Kiếp Tộc da dầy thịt béo cũng bị đánh cho thổ huyết.
“Cái gì, Bạch Lộc Kiếp Tôn bỏ trốn” Đang đau khổ chèo chống Âm Huyền, chợt nghe một tiếng kêu thảm, giật mình nhìn sang thì đã thấy Bạch Lộc thiêu đốt Kiếp Huyết trốn chạy.
“Cơ hội”
Khương Ly chớp thời cơ thật nhanh, giữa không trung xuất hiện bốn thanh kiếm niệm, giống như thiểm điện đánh trúng đầu gã.
“Ah mạng ta xong rồi”
Âm Huyền chỉ kịp hô lớn một câu, cả người đã ngã bịch trên mặt đất bất động, nháy mắt không còn khí tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.