Quyển 2 - Chương 61: Đại Hoang Quy Tắc
Trường An
25/03/2021
Nhóm người Lạc Sửu bị cột chặt ngồi chổm hổm ở đầu thôn, cả ngày phơi nắng không ai để ý. Cho đến buổi chiều, lúc thấy Khương Ly cưỡi một con khủng bố Lạc Thú trở về, đều run như cầy sấy.
Lạc thú nha, chỉ cần nhìn kích thước liền sẽ biết mạnh yếu, Hắc Hổ mình dài năm trượng, thân cao hai trượng, đồ sộ như thế hiển nhiên là hàng cao cấp.
Mà Diệp Thôn chiến sĩ, lại dễ dàng thu phục dưới chân, có thể tưởng tượng được người này mạnh cỡ nào. Ôi thôi, nhóm bọn hắn hôm nay đá phải tấm sắt rồi.
Lạc Sửu nghe được câu hỏi của Khương Ly, có chút kích động run rẩy hướng hắn chỉ tay, nói không ra lời.
“Ngươi..ngươi…”
“Chết rồi” Quân sư quạt mo Lạc Thìn trái tim đều nhảy lên cổ họng. Nhìn bộ dáng của Lạc Sửu là uất ức, tức giận đến cực điểm sao? Lạc Thìn trong lòng thầm hô không tốt, công tử nhà mình thần kinh có chút vấn đề, lỡ may chọc giận Diệp Thôn chiến sĩ thì toang. Không xong, không xong, người này có thể hàng phục được Lạc Thú, thực lực chỉ sợ phải ở Trung Phẩm Chiến Sĩ trở lên, là tồn tại mà Vũ Thôn không thể trêu chọc. Gã vội vã xê dịch tới gần muốn nói lời khuyên can.
Ai ngờ Lạc Sửu lúc này ánh mắt tỏa sáng, trong mắt sùng bái bắn tung tóe, hô lớn:
“Ah quá bá khí, quá đẹp trai rồi, thật là chói mù mắt. Bản công tử từ trước đến nay chưa gặp được người nào bá khí như thế. Vị đại nhân này xin hỏi phương danh là gì”
Lạc Thìn da đầu tê dại, bị công tử nhà mình thao tác kinh sợ.
Mà Khương Ly thì cổ quái nhìn gã, trong ánh mắt bớt đi vài chút lạnh lùng, hỏi.
“Nghe nói mục đích của các ngươi đến đây là để thôn tính Diệp thôn sao?”
“Đúng vậy, cha ta bảo Diệp thôn không có cường giả tọa trấn, trong thôn dũng sĩ cũng bị thương nên sai ta đến đây gây hấn rồi mượn cớ khiêu chiến. Bên nào thua sẽ phải sáp nhập vào bên còn lại” Lạc Sửu rất thật thà trả lời, tiếp theo xoa xoa hai tay hỏi.
“Cao thủ, ngài phương danh là gì, có thể cho tiểu đệ đi theo được không?”
“Khiêu chiến sao?” Khương Ly cười nghiền ngẫm, lại hỏi:
“Vậy ngươi nói cho ta biết các ngươi Vũ Thôn nằm ở vị trí nào?”
“Vũ thôn, nằm cách nơi này hai mươi dặm đường về phía đông nam nha”
“A”
“Vậy trong vũ thôn có mấy Lạc Sư, mấy Chiến sĩ?”
Khương Ly lại tiếp tục tra hỏi, mà ngu xuẩn Lạc Sửu rất tự nhiên đem mọi thông tin về Vũ thôn kể ra, thậm chí cả chuyện hồi bé thường rình nữ nhân trong thôn tắm rửa bí mật cũng tiết lộ hết. Khiến ngồi bên cạnh quân sư Lạc Thìn xấu hổ che mặt, hận không thể kiếm chỗ chui xuống mặt đất.
Theo lời của Lạc Sửu, Khương Ly cũng hiểu đại khái.
×— QUẢNG CÁO —
Diệp thôn là trong vòng năm mươi dặm Đại Hoang lớn nhất thôn xóm, trong thôn sở hữu ba vị Chiến sĩ, mà Diệp thôn thôn trưởng Lạc Dần là một vị Hạ phẩm Chiến Sĩ đỉnh cao. Vị Lạc Dần này dã tâm rất lớn, dự định sấp nhập lân cận hai thôn khác, để thành lập Lạc trấn. Diệp thôn vừa mất đi Lạc sư, trong thôn dũng sĩ cũng hao binh tổn tướng tự nhiên là đối tượng dễ ra tay nhất.
“Lập trấn ư” Khương Ly chợt nhớ đến lão thôn trưởng từng nhắc đến Lạc thần giới một chút quy củ. Tại trong Đại Hoang, các Lạc thôn đủ mạnh, có thể gửi thư khiêu chiến xung quanh các thôn khác, nếu chiến thắng thì bên thất bại sẽ phải sáp nhập vào bên chiến thắng, sáp nhập đủ ba thôn là có thể lập trấn.
Ba thôn lập trấn
Ba trấn lập thành
Lạc Thần giới thành trấn từ xưa đến nay hình thành như thế. Mà các Lạc thôn lại giống như Lạc tộc hỏa chủng, chỉ cần Lạc thôn còn tồn tại, Lạc tộc sẽ trường tồn.
Cũng theo lời Lạc Sửu, ngoài Diệp Thôn và Vũ thôn, ở phía đông bắc chừng mười lăm dặm, có một thôn nhỏ nữa gọi là Phong thôn, trong thôn có hai vị chiến sĩ tọa trấn.
Ba thôn cùng nhau tạo thành một hình tam giác trong đó Vũ thôn mạnh nhất, Phong thôn xếp thứ hai, mà Diệp thôn thì đứng cuối, tuy nhiên lão thôn trưởng là trong vùng duy nhất Lạc sư, thủ đoạn khó lường. Vũ Thôn Lạc Dần dù sục sôi ý định nhưng chưa dám vọng động.
Hiện tại, lão thôn trường vừa chết, tự nhiên là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần thu nạp Diệp thôn, bổ sung đầy đủ máu mới, chờ thêm chút thời gian thì khiêu chiến Phong thôn, chiến thắng liền có thể lập trấn rồi.
Lạc Dần bàn tính rất tốt, Khương Ly cũng rất tán đồng ý nghĩ trên. Suy nghĩ của Lạc Dần cũng cho Khương Ly một vài ý tưởng
Hắn hỏi han thêm vài câu nữa, rồi sai người cởi trói cho đám người Lạc Thìn, dù sao cùng là Lạc dân, không cần phải cương quyết với nhau.
Những tưởng đám người Vũ thôn sau khi được thả trói, sẽ xám xịt bỏ chạy.
Ai ngờ Lạc Sửu không muốn đi rồi.
Chỉ thấy Lạc Sửu ánh mắt đăm đăm nhìn Khương Ly, sau đó quỳ xuống hô:
“Lạc Ly đại nhân, ta muốn bái ngươi làm thầy, ta muốn giống ngươi cường đại như vậy, trở tay tiêu diệt bầy thú hang ổ, bắt Lạc Thú đầu lĩnh làm vật nuôi. Qúa bá khí, quá đẹp trai rồi, bá khí chói mù mắt ta rồi!!!”
Khương Ly ngẩn người.
Hắn là bị người bái sư sao? Hơn nữa còn bị một đứa chập mạch bái sư.
Khương Ly mặt lộ vẻ cổ quái, hắn là thật không ưa thích thu đồ đệ. Ngày trước ở Kiêu Dương thành, hắn ngược lại đã từng chỉ điểm kiếm đạo cho một tên thiếu niên tên là Trần Minh. Hắn cũng từ nhỏ bồi dưỡng căn cơ cho Hạ Tuyết Đình, cũng dạy nàng rất nhiều tu luyện yếu điểm
Nhưng mà đời này của hắn, tựa hồ chưa bao giờ thu qua chân chính đồ nhi, kế thừa một thân võ học của hắn.
Hắn không muốn thu đồ, ngày trước là bởi vì Bất Diệt Chân Kinh tu luyện quá mức cao thâm, không thể nhẹ truyền, bây giờ lại có càng nhiều hơn nguyên nhân không muốn thu đồ.
×— QUẢNG CÁO —
Chính hắn còn không có đem công pháp này tu luyện đến phần cuối, lại sao có tư cách thu đồ chứ?
Càng tu luyện, Khương Ly liền càng cảm thấy Bất Diệt Chân Kinh bác đại tinh thâm, càng tu luyện càng cảm thấy mình nhỏ bé.
Huống chi thu đồ, bái sư không cần nhìn đối phương phẩm tính, tu vi, tư chất sao? Mới vừa vừa thấy mặt đã muốn bái sư, động tác này hình như có chút khinh suất.
Nhớ tới đây, Khương Ly mặt không chút thay đổi nói, “Thời gian ngắn hạn, ta không tính toán thu đồ, ngươi vẫn là mời cao minh khác đi.”
Lạc Sửu giật mình, trực tiếp ngẩn người tại đó, bộ dạng mờ mịt không biết làm sao.
Là ta cự tuyệt quá trực tiếp, đả kích người trẻ tuổi này sao? Khương Ly thầm nói.
Mười hơi thở đi qua.
Hai mươi hơi thở đi qua.
Ba mươi hơi thở đi qua.
Lạc Sửu bỗng nhiên mờ mịt hỏi,
“Cái kia, Lạc Ly đại nhân, ta có thể hỏi một chút được không, mời cao minh khác là có ý gì, đầu ta đần lại đọc ít sách, nghe không hiểu.”
“Ý tứ là để ngươi hỏi thầy khác” Khương Ly hơi hơi bật cười. Giải thích.
Lạc Sửu này ngược lại thú vị.
Khương Ly lựa mấy lời, liền đem gã đuổi đi, quay vào thôn.
Trước khi đi vào, ánh mắt liếc xéo đang nằm Hắc Hổ một cái.
Cấp bốn Hắc Hổ đang nằm ngoài sân, cả người chợt rùng mình, trong mắt lộ ra kính sợ.
Lúc này, rất nhiều thiên niên thiếu nữ Lạc tộc tụ tập tới, đều nhìn chằm chằm nó, như là lần đầu gặp thứ hung dữ này, trong mắt tràn đầy tò mò.
Còn có mấy người gan lớn muốn đưa tay muốn sờ thử, bị cha mẹ trừng mắt kéo lại.
Lạc thú nha, chỉ cần nhìn kích thước liền sẽ biết mạnh yếu, Hắc Hổ mình dài năm trượng, thân cao hai trượng, đồ sộ như thế hiển nhiên là hàng cao cấp.
Mà Diệp Thôn chiến sĩ, lại dễ dàng thu phục dưới chân, có thể tưởng tượng được người này mạnh cỡ nào. Ôi thôi, nhóm bọn hắn hôm nay đá phải tấm sắt rồi.
Lạc Sửu nghe được câu hỏi của Khương Ly, có chút kích động run rẩy hướng hắn chỉ tay, nói không ra lời.
“Ngươi..ngươi…”
“Chết rồi” Quân sư quạt mo Lạc Thìn trái tim đều nhảy lên cổ họng. Nhìn bộ dáng của Lạc Sửu là uất ức, tức giận đến cực điểm sao? Lạc Thìn trong lòng thầm hô không tốt, công tử nhà mình thần kinh có chút vấn đề, lỡ may chọc giận Diệp Thôn chiến sĩ thì toang. Không xong, không xong, người này có thể hàng phục được Lạc Thú, thực lực chỉ sợ phải ở Trung Phẩm Chiến Sĩ trở lên, là tồn tại mà Vũ Thôn không thể trêu chọc. Gã vội vã xê dịch tới gần muốn nói lời khuyên can.
Ai ngờ Lạc Sửu lúc này ánh mắt tỏa sáng, trong mắt sùng bái bắn tung tóe, hô lớn:
“Ah quá bá khí, quá đẹp trai rồi, thật là chói mù mắt. Bản công tử từ trước đến nay chưa gặp được người nào bá khí như thế. Vị đại nhân này xin hỏi phương danh là gì”
Lạc Thìn da đầu tê dại, bị công tử nhà mình thao tác kinh sợ.
Mà Khương Ly thì cổ quái nhìn gã, trong ánh mắt bớt đi vài chút lạnh lùng, hỏi.
“Nghe nói mục đích của các ngươi đến đây là để thôn tính Diệp thôn sao?”
“Đúng vậy, cha ta bảo Diệp thôn không có cường giả tọa trấn, trong thôn dũng sĩ cũng bị thương nên sai ta đến đây gây hấn rồi mượn cớ khiêu chiến. Bên nào thua sẽ phải sáp nhập vào bên còn lại” Lạc Sửu rất thật thà trả lời, tiếp theo xoa xoa hai tay hỏi.
“Cao thủ, ngài phương danh là gì, có thể cho tiểu đệ đi theo được không?”
“Khiêu chiến sao?” Khương Ly cười nghiền ngẫm, lại hỏi:
“Vậy ngươi nói cho ta biết các ngươi Vũ Thôn nằm ở vị trí nào?”
“Vũ thôn, nằm cách nơi này hai mươi dặm đường về phía đông nam nha”
“A”
“Vậy trong vũ thôn có mấy Lạc Sư, mấy Chiến sĩ?”
Khương Ly lại tiếp tục tra hỏi, mà ngu xuẩn Lạc Sửu rất tự nhiên đem mọi thông tin về Vũ thôn kể ra, thậm chí cả chuyện hồi bé thường rình nữ nhân trong thôn tắm rửa bí mật cũng tiết lộ hết. Khiến ngồi bên cạnh quân sư Lạc Thìn xấu hổ che mặt, hận không thể kiếm chỗ chui xuống mặt đất.
Theo lời của Lạc Sửu, Khương Ly cũng hiểu đại khái.
×— QUẢNG CÁO —
Diệp thôn là trong vòng năm mươi dặm Đại Hoang lớn nhất thôn xóm, trong thôn sở hữu ba vị Chiến sĩ, mà Diệp thôn thôn trưởng Lạc Dần là một vị Hạ phẩm Chiến Sĩ đỉnh cao. Vị Lạc Dần này dã tâm rất lớn, dự định sấp nhập lân cận hai thôn khác, để thành lập Lạc trấn. Diệp thôn vừa mất đi Lạc sư, trong thôn dũng sĩ cũng hao binh tổn tướng tự nhiên là đối tượng dễ ra tay nhất.
“Lập trấn ư” Khương Ly chợt nhớ đến lão thôn trưởng từng nhắc đến Lạc thần giới một chút quy củ. Tại trong Đại Hoang, các Lạc thôn đủ mạnh, có thể gửi thư khiêu chiến xung quanh các thôn khác, nếu chiến thắng thì bên thất bại sẽ phải sáp nhập vào bên chiến thắng, sáp nhập đủ ba thôn là có thể lập trấn.
Ba thôn lập trấn
Ba trấn lập thành
Lạc Thần giới thành trấn từ xưa đến nay hình thành như thế. Mà các Lạc thôn lại giống như Lạc tộc hỏa chủng, chỉ cần Lạc thôn còn tồn tại, Lạc tộc sẽ trường tồn.
Cũng theo lời Lạc Sửu, ngoài Diệp Thôn và Vũ thôn, ở phía đông bắc chừng mười lăm dặm, có một thôn nhỏ nữa gọi là Phong thôn, trong thôn có hai vị chiến sĩ tọa trấn.
Ba thôn cùng nhau tạo thành một hình tam giác trong đó Vũ thôn mạnh nhất, Phong thôn xếp thứ hai, mà Diệp thôn thì đứng cuối, tuy nhiên lão thôn trưởng là trong vùng duy nhất Lạc sư, thủ đoạn khó lường. Vũ Thôn Lạc Dần dù sục sôi ý định nhưng chưa dám vọng động.
Hiện tại, lão thôn trường vừa chết, tự nhiên là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần thu nạp Diệp thôn, bổ sung đầy đủ máu mới, chờ thêm chút thời gian thì khiêu chiến Phong thôn, chiến thắng liền có thể lập trấn rồi.
Lạc Dần bàn tính rất tốt, Khương Ly cũng rất tán đồng ý nghĩ trên. Suy nghĩ của Lạc Dần cũng cho Khương Ly một vài ý tưởng
Hắn hỏi han thêm vài câu nữa, rồi sai người cởi trói cho đám người Lạc Thìn, dù sao cùng là Lạc dân, không cần phải cương quyết với nhau.
Những tưởng đám người Vũ thôn sau khi được thả trói, sẽ xám xịt bỏ chạy.
Ai ngờ Lạc Sửu không muốn đi rồi.
Chỉ thấy Lạc Sửu ánh mắt đăm đăm nhìn Khương Ly, sau đó quỳ xuống hô:
“Lạc Ly đại nhân, ta muốn bái ngươi làm thầy, ta muốn giống ngươi cường đại như vậy, trở tay tiêu diệt bầy thú hang ổ, bắt Lạc Thú đầu lĩnh làm vật nuôi. Qúa bá khí, quá đẹp trai rồi, bá khí chói mù mắt ta rồi!!!”
Khương Ly ngẩn người.
Hắn là bị người bái sư sao? Hơn nữa còn bị một đứa chập mạch bái sư.
Khương Ly mặt lộ vẻ cổ quái, hắn là thật không ưa thích thu đồ đệ. Ngày trước ở Kiêu Dương thành, hắn ngược lại đã từng chỉ điểm kiếm đạo cho một tên thiếu niên tên là Trần Minh. Hắn cũng từ nhỏ bồi dưỡng căn cơ cho Hạ Tuyết Đình, cũng dạy nàng rất nhiều tu luyện yếu điểm
Nhưng mà đời này của hắn, tựa hồ chưa bao giờ thu qua chân chính đồ nhi, kế thừa một thân võ học của hắn.
Hắn không muốn thu đồ, ngày trước là bởi vì Bất Diệt Chân Kinh tu luyện quá mức cao thâm, không thể nhẹ truyền, bây giờ lại có càng nhiều hơn nguyên nhân không muốn thu đồ.
×— QUẢNG CÁO —
Chính hắn còn không có đem công pháp này tu luyện đến phần cuối, lại sao có tư cách thu đồ chứ?
Càng tu luyện, Khương Ly liền càng cảm thấy Bất Diệt Chân Kinh bác đại tinh thâm, càng tu luyện càng cảm thấy mình nhỏ bé.
Huống chi thu đồ, bái sư không cần nhìn đối phương phẩm tính, tu vi, tư chất sao? Mới vừa vừa thấy mặt đã muốn bái sư, động tác này hình như có chút khinh suất.
Nhớ tới đây, Khương Ly mặt không chút thay đổi nói, “Thời gian ngắn hạn, ta không tính toán thu đồ, ngươi vẫn là mời cao minh khác đi.”
Lạc Sửu giật mình, trực tiếp ngẩn người tại đó, bộ dạng mờ mịt không biết làm sao.
Là ta cự tuyệt quá trực tiếp, đả kích người trẻ tuổi này sao? Khương Ly thầm nói.
Mười hơi thở đi qua.
Hai mươi hơi thở đi qua.
Ba mươi hơi thở đi qua.
Lạc Sửu bỗng nhiên mờ mịt hỏi,
“Cái kia, Lạc Ly đại nhân, ta có thể hỏi một chút được không, mời cao minh khác là có ý gì, đầu ta đần lại đọc ít sách, nghe không hiểu.”
“Ý tứ là để ngươi hỏi thầy khác” Khương Ly hơi hơi bật cười. Giải thích.
Lạc Sửu này ngược lại thú vị.
Khương Ly lựa mấy lời, liền đem gã đuổi đi, quay vào thôn.
Trước khi đi vào, ánh mắt liếc xéo đang nằm Hắc Hổ một cái.
Cấp bốn Hắc Hổ đang nằm ngoài sân, cả người chợt rùng mình, trong mắt lộ ra kính sợ.
Lúc này, rất nhiều thiên niên thiếu nữ Lạc tộc tụ tập tới, đều nhìn chằm chằm nó, như là lần đầu gặp thứ hung dữ này, trong mắt tràn đầy tò mò.
Còn có mấy người gan lớn muốn đưa tay muốn sờ thử, bị cha mẹ trừng mắt kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.