Quyển 3 - Chương 73: Đại Ngu Không Còn
Trường An
06/06/2021
Nửa đời trước của hắn họ Hồ, tên hai chữ Mạnh Nguyên, vốn là tể tướng
nước Đại Ngu. Chỉ tiếc hiện tại hắn chỉ còn là một tên vong quốc tội
nhân mà thôi.
Vì sao hắn tự gọi mình vong quốc tội nhân?
Ha hả
Bởi vì cố quốc của hắn Đại Ngu đã bị diệt từ lâu, hắn cũng bị địch quân bắt giữ, hiện tại thậm chí nhận địch quốc hoàng đế ơn huệ, ra làm quan, cái trước là vong quốc, cái sau chẳng phải là tội nhân hay sao?
Năm đó, quân phương Bắc xâm lấn, Hồ Mạnh Nguyên được vua sai cầm binh đánh giặc. Hết trận Lãnh Kinh rồi trận Đa Bang, hắn vẫn luôn anh dũng chiến đấu, thà rằng trăm thân phơi ngoài nội cỏ, thà rằng nghìn xác bọc trong da ngựa, cũng phải đánh đuổi kẻ thù.
Chỉ tiếc, mắt trời không nhìn thấu lòng của hắn, hắn không sợ quân giặc, chỉ sợ lòng dân không theo!
Đại Ngu chiếm được ngôi báo, vốn là có danh mà không có thực, thì làm sao chiếm được lòng dân?
Mà thôi mà thôi, hôm nay hết thảy đã không còn trọng yếu.
Hắn giờ là Minh quốc thượng thư, tại Minh quốc sống trong nhung lụa, nhưng mấy ai biết lòng của hắn đã chết từ lâu.
Đại Ngu bị Minh quốc sáp nhập, trở thành một quận nhỏ, toàn bộ quốc gia số mệnh đã bị người phương bắc cướp đi mất.
Vận nước đã tang, khí số đã hết, đây là số trời, muốn chống lại đều khó khăn.
“Ta còn có thể làm cái gì, ta còn có thể làm cái gì…Ngày Thăng Long bị phá, ta từng muốn lấy thân tuẫn quốc. Ha ha ha, lấy thân tuẫn quốc, dễ dàng biết bao, nhưng ta chết rồi, con dân nước ta phải làm thế nào đây? Nên ta vẫn sống rồi, ta sống lay lắt mấy mươi năm, nổi lòng nung nấu, nhưng chỉ dám từ phương xa mong ngóng về cố quốc. Ta thật sự là tội nhân mà!”
“Đáng tiếc, đáng thương, đáng trách! Mệnh trời là ở lòng dân, thắng bại là ở lòng dân, Đại Ngu thất bại cũng vì không chiếm được lòng dân . Ta trung tâm ái quốc, ta thương dân như con, nhưng mấy ai nhìn thấy, mấy ai hiểu rõ, chỉ tiếc xưa nay chỉ là mong muốn đơn phương…”
Sâm Ma Ma Đế nỗi niềm thương nhớ càng đau xót, càng bi thương.
Hắn điên điên khùng khùng trèo lên thành cầu, khi thì than thở, khi thì gào thét, khi thì ngâm tụng sầu bi, khi thì thì thầm tự sự.
Trong lều cỏ xa xa, có người cười nhạo hắn, có người đồng tình hắn, có người đáng thương hắn, lại có người không hiểu hắn.
“Đáng thương, Lê Trừng thượng thư thân thể vốn ốm yếu, dính phải nước mưa càng thêm điên điên khùng khùng” Trong lều cỏ thỉnh thoảng phát sinh một chút lời cảm thán
— QUẢNG CÁO —
“Không được! Hắn vừa leo lên thành cầu, có phải là muốn nhảy sông tự sát rồi!” Có mấy người phát hiện ra đầu mối, vội la toáng lên.
“Không tốt, không tốt hắn mặc dù điên điên khùng khùng, nhưng dù sao cũng là Công bộ Thượng thư, nếu hắn tự sát ở đây mà chúng ta không cứu, hoàng đế biết được nhất định sẽ ban xuống trọng tội” Cũng có người gấp gáp kinh hô.
Nhất thời có vài người nông phu đứng lên, lao ra lều cỏ chạy lên cầu, muốn kéo lại Sâm La Ma Đế, không cho hắn nhảy xuống.
Nhưng lại không cách nào tiếp cận.
Sâm La Ma Đế ma niệm quá mạnh mẽ, chỉ là năm ba cái phàm nhân, căn bản không thể nào tiếp cận được thân thể hắn.
Luồng khí thế kia, phảng phất nếu hắn muốn sống, trời cũng không thể làm hắn chết.
Nếu hắn muốn chết, trời cũng không có cách nào để hắn sống.
Mắt thấy đối thủ của mình chủ động tìm chết, Khương Ly đầu tiên là sững sờ, rồi đăm chiêu, sau đó thì sắc mặt kinh biến, bước nhanh về phía trước, muốn kéo lấy Sâm La, ngăn cản ông ta nhảy sông tự sát.
Còn vì sao phải làm như vậy, hắn cũng không rõ ràng.
Rầm rầm rầm
Khương Ly tỏa ra mênh mông thần niệm, cùng ma niệm của đối phương kịch liệt va chạm.
Người phàm không thể nào tiếp cận được Sâm La Ma Đế, Khương Ly lại có thể, hắn mạnh mẽ chống đỡ Sâm La Ma Tổ vô biên ma niệm mà đi tới.
Trận đạo niệm đụng nhau này thanh thế cực kỳ hùng vĩ, nhưng mà người bình thường hoàn toàn không thấy được.
Bên trong lều cỏ những ngư dân kia, chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo trắng đang chậm rãi hướng An Hà Kiều bước vội, chỉ nghe tựa hồ trong thiên địa vang lên tiếng sấm nổ vang, cùng cuồng phong gào thét.
Nhưng quái lạ là lúc nhìn lên trời lại không thấy tia chớp, thầm nghĩ tiếng sấm vừa rồi chẳng lẽ truyền từ chỗ xa xôi mà tới.
Khương Ly càng tiếp cận Sâm La Ma Đế, đối mặt với ma niệm càng dày đặc.
Hai người đạo niệm va chạm với nhau càng ngày càng kịch liệt, càng có xu thế xuyên thủng thế giới. — QUẢNG CÁO —
Nếu thiên địa tan vỡ, trận chiến này xem đánh hòa, mà tình cảnh của Khương Ly cũng sẽ trở lại lúc đầu. Chỉ có điều, Lạc Hiền Vương hi sinh thân mình bày ra thế cục xem chừng thất bại, một mình Khương Ly đối mặt với Sâm La Đại Đế ma niệm chỉ có con đường chết.
Vì vậy, mặc dù không rõ cho lắm, nhưng trong tiềm thức của Khương Ly cấp thiết mách bảo nhất quyết không để chuyện đó xảy ra.
Khoảng cách chỉ còn mười bước
Chín bước
Tám bước
Khương Ly cách Sâm La Ma Đế càng ngày càng gần.
Sâm La Ma Đế ma niệm, tuy mạnh, nhưng không thể ngăn cản hắn tiếp cận.
Ba bước
Hai bước
Một bước
Khương Ly rốt cuộc đi tới bên cạnh Sâm La Ma Đế, vươn tay túm lấy ông ta kéo xuống cầu.
Mà ngay khi Khương Ly ngăn cản được Sâm La Ma Đế nhảy sông, vốn dĩ đang tranh đấu hai cỗ đạo niệm, cũng phân ra thắng bại.
Khương Ly thắng, nhưng chỉ mới thắng được một nước cờ đầu.
Trận đạo niệm chiến này, còn chưa hoàn toàn kết thúc.
“Thiếu niên, ngươi vì sao ngăn cản ta?”
Sâm La kinh ngạc hỏi, bản thân tựa hồ cũng không ý thức được, chính mình trong lúc vô tình phóng thích vô biên ma niệm, lại càng không biết, Khương Ly vừa cùng ông ta phát sinh đạo niệm chiến.
— QUẢNG CÁO —
Khương Ly khách khí chắp tay, hỏi: “Ông không phải là Công bộ Lê thượng thư sao, vì sao tìm chết ở đây”
Hiển nhiên, Khương Ly đã nghe rõ lời nghị luận của người qua đường, biết được thân phận của người đàn ông trung niên trước mặt.
Câu hỏi này là một câu hỏi bình thường.
Nhưng lại khiến Sâm La Ma Đế ánh mắt mờ mịt, có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Thiếu niên, ngươi tuổi còn trẻ, còn không hiểu được thế đạo gian nan. Có vài người đang sống mà lại không bằng chết”
Khương Ly nhíu nhíu mày, chưa hiểu hàm ý trong lời của ông ta, khẽ hỏi.
“Còn sống chẳng phải rất tốt ư, vì sao lại không bằng chết?”
“Ừm” Sâm La Ma Đế ngẩn người ra, chăm chú nhìn kỹ Khương, hơi hiếu kỳ vì sao Khương Ly hỏi ra vấn đề ấy.
Thấy Khương Ly sắc mặt tràn đầy chăm chú, Sâm La chợt cảm thấy lạ lùng, buột miệng trả lời:
“Thế đạo này nhiều lúc trái ngang, ngươi hỏi ta vì sao sống lại không bằng chết. Lão phu liền cho ngươi một ví dụ. Có một người chồng mắc bệnh nằm liệt giường, trong nhà nghèo đói, vợ con nheo nhóc, vì miếng ăn cùng thuốc thang cho hắn, người vợ phải đem con đi bán cho nhà phú hộ, bản thân thì làm lụng vất vả một nắng hai sương. Nếu ngươi là hắn, thì ngươi sẽ lựa chọn sống tiếp, chứng kiến vợ con ngày ngày chịu khổ, hay là bằng lòng nhắm mắt xuôi tay?”
“Ta chọn sống tiếp” Khương Ly trả lời chắc nịch.
“Ồ vì sao?” Sâm La Ma Đế hơi bất ngờ hỏi.
“Người còn sống, còn có hi vọng, còn có ngày khỏi bệnh, còn có ngày chống đỡ gia đình, chuộc về con cái. Nếu ta chết rồi, thì hi vọng cũng mất. Biết đâu người vợ tảo tần một nắng hai sương kia, sở dĩ không buông tha nỗ lực, là vì nàng vẫn luôn lấy ta làm điểm tựa. Ta chết xong, điểm tựa của nàng cũng sụp đổ, liệu nàng có vui vẻ, có sung sướng hơn sao? Thế đạo gian nan, lắm người khổ…”
Khương Ly chậm rãi trả lời.
“A, thiếu niên ngươi lời nói rành rọt, tựa hồ là người đọc sách, kéo ta lại là muốn cùng ta biện luận rồi. Nếu đã như thế, lão phu liền nói chuyện với ngươi mấy câu, rồi đi tìm chết sau cũng được”
Vì sao hắn tự gọi mình vong quốc tội nhân?
Ha hả
Bởi vì cố quốc của hắn Đại Ngu đã bị diệt từ lâu, hắn cũng bị địch quân bắt giữ, hiện tại thậm chí nhận địch quốc hoàng đế ơn huệ, ra làm quan, cái trước là vong quốc, cái sau chẳng phải là tội nhân hay sao?
Năm đó, quân phương Bắc xâm lấn, Hồ Mạnh Nguyên được vua sai cầm binh đánh giặc. Hết trận Lãnh Kinh rồi trận Đa Bang, hắn vẫn luôn anh dũng chiến đấu, thà rằng trăm thân phơi ngoài nội cỏ, thà rằng nghìn xác bọc trong da ngựa, cũng phải đánh đuổi kẻ thù.
Chỉ tiếc, mắt trời không nhìn thấu lòng của hắn, hắn không sợ quân giặc, chỉ sợ lòng dân không theo!
Đại Ngu chiếm được ngôi báo, vốn là có danh mà không có thực, thì làm sao chiếm được lòng dân?
Mà thôi mà thôi, hôm nay hết thảy đã không còn trọng yếu.
Hắn giờ là Minh quốc thượng thư, tại Minh quốc sống trong nhung lụa, nhưng mấy ai biết lòng của hắn đã chết từ lâu.
Đại Ngu bị Minh quốc sáp nhập, trở thành một quận nhỏ, toàn bộ quốc gia số mệnh đã bị người phương bắc cướp đi mất.
Vận nước đã tang, khí số đã hết, đây là số trời, muốn chống lại đều khó khăn.
“Ta còn có thể làm cái gì, ta còn có thể làm cái gì…Ngày Thăng Long bị phá, ta từng muốn lấy thân tuẫn quốc. Ha ha ha, lấy thân tuẫn quốc, dễ dàng biết bao, nhưng ta chết rồi, con dân nước ta phải làm thế nào đây? Nên ta vẫn sống rồi, ta sống lay lắt mấy mươi năm, nổi lòng nung nấu, nhưng chỉ dám từ phương xa mong ngóng về cố quốc. Ta thật sự là tội nhân mà!”
“Đáng tiếc, đáng thương, đáng trách! Mệnh trời là ở lòng dân, thắng bại là ở lòng dân, Đại Ngu thất bại cũng vì không chiếm được lòng dân . Ta trung tâm ái quốc, ta thương dân như con, nhưng mấy ai nhìn thấy, mấy ai hiểu rõ, chỉ tiếc xưa nay chỉ là mong muốn đơn phương…”
Sâm Ma Ma Đế nỗi niềm thương nhớ càng đau xót, càng bi thương.
Hắn điên điên khùng khùng trèo lên thành cầu, khi thì than thở, khi thì gào thét, khi thì ngâm tụng sầu bi, khi thì thì thầm tự sự.
Trong lều cỏ xa xa, có người cười nhạo hắn, có người đồng tình hắn, có người đáng thương hắn, lại có người không hiểu hắn.
“Đáng thương, Lê Trừng thượng thư thân thể vốn ốm yếu, dính phải nước mưa càng thêm điên điên khùng khùng” Trong lều cỏ thỉnh thoảng phát sinh một chút lời cảm thán
— QUẢNG CÁO —
“Không được! Hắn vừa leo lên thành cầu, có phải là muốn nhảy sông tự sát rồi!” Có mấy người phát hiện ra đầu mối, vội la toáng lên.
“Không tốt, không tốt hắn mặc dù điên điên khùng khùng, nhưng dù sao cũng là Công bộ Thượng thư, nếu hắn tự sát ở đây mà chúng ta không cứu, hoàng đế biết được nhất định sẽ ban xuống trọng tội” Cũng có người gấp gáp kinh hô.
Nhất thời có vài người nông phu đứng lên, lao ra lều cỏ chạy lên cầu, muốn kéo lại Sâm La Ma Đế, không cho hắn nhảy xuống.
Nhưng lại không cách nào tiếp cận.
Sâm La Ma Đế ma niệm quá mạnh mẽ, chỉ là năm ba cái phàm nhân, căn bản không thể nào tiếp cận được thân thể hắn.
Luồng khí thế kia, phảng phất nếu hắn muốn sống, trời cũng không thể làm hắn chết.
Nếu hắn muốn chết, trời cũng không có cách nào để hắn sống.
Mắt thấy đối thủ của mình chủ động tìm chết, Khương Ly đầu tiên là sững sờ, rồi đăm chiêu, sau đó thì sắc mặt kinh biến, bước nhanh về phía trước, muốn kéo lấy Sâm La, ngăn cản ông ta nhảy sông tự sát.
Còn vì sao phải làm như vậy, hắn cũng không rõ ràng.
Rầm rầm rầm
Khương Ly tỏa ra mênh mông thần niệm, cùng ma niệm của đối phương kịch liệt va chạm.
Người phàm không thể nào tiếp cận được Sâm La Ma Đế, Khương Ly lại có thể, hắn mạnh mẽ chống đỡ Sâm La Ma Tổ vô biên ma niệm mà đi tới.
Trận đạo niệm đụng nhau này thanh thế cực kỳ hùng vĩ, nhưng mà người bình thường hoàn toàn không thấy được.
Bên trong lều cỏ những ngư dân kia, chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo trắng đang chậm rãi hướng An Hà Kiều bước vội, chỉ nghe tựa hồ trong thiên địa vang lên tiếng sấm nổ vang, cùng cuồng phong gào thét.
Nhưng quái lạ là lúc nhìn lên trời lại không thấy tia chớp, thầm nghĩ tiếng sấm vừa rồi chẳng lẽ truyền từ chỗ xa xôi mà tới.
Khương Ly càng tiếp cận Sâm La Ma Đế, đối mặt với ma niệm càng dày đặc.
Hai người đạo niệm va chạm với nhau càng ngày càng kịch liệt, càng có xu thế xuyên thủng thế giới. — QUẢNG CÁO —
Nếu thiên địa tan vỡ, trận chiến này xem đánh hòa, mà tình cảnh của Khương Ly cũng sẽ trở lại lúc đầu. Chỉ có điều, Lạc Hiền Vương hi sinh thân mình bày ra thế cục xem chừng thất bại, một mình Khương Ly đối mặt với Sâm La Đại Đế ma niệm chỉ có con đường chết.
Vì vậy, mặc dù không rõ cho lắm, nhưng trong tiềm thức của Khương Ly cấp thiết mách bảo nhất quyết không để chuyện đó xảy ra.
Khoảng cách chỉ còn mười bước
Chín bước
Tám bước
Khương Ly cách Sâm La Ma Đế càng ngày càng gần.
Sâm La Ma Đế ma niệm, tuy mạnh, nhưng không thể ngăn cản hắn tiếp cận.
Ba bước
Hai bước
Một bước
Khương Ly rốt cuộc đi tới bên cạnh Sâm La Ma Đế, vươn tay túm lấy ông ta kéo xuống cầu.
Mà ngay khi Khương Ly ngăn cản được Sâm La Ma Đế nhảy sông, vốn dĩ đang tranh đấu hai cỗ đạo niệm, cũng phân ra thắng bại.
Khương Ly thắng, nhưng chỉ mới thắng được một nước cờ đầu.
Trận đạo niệm chiến này, còn chưa hoàn toàn kết thúc.
“Thiếu niên, ngươi vì sao ngăn cản ta?”
Sâm La kinh ngạc hỏi, bản thân tựa hồ cũng không ý thức được, chính mình trong lúc vô tình phóng thích vô biên ma niệm, lại càng không biết, Khương Ly vừa cùng ông ta phát sinh đạo niệm chiến.
— QUẢNG CÁO —
Khương Ly khách khí chắp tay, hỏi: “Ông không phải là Công bộ Lê thượng thư sao, vì sao tìm chết ở đây”
Hiển nhiên, Khương Ly đã nghe rõ lời nghị luận của người qua đường, biết được thân phận của người đàn ông trung niên trước mặt.
Câu hỏi này là một câu hỏi bình thường.
Nhưng lại khiến Sâm La Ma Đế ánh mắt mờ mịt, có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Thiếu niên, ngươi tuổi còn trẻ, còn không hiểu được thế đạo gian nan. Có vài người đang sống mà lại không bằng chết”
Khương Ly nhíu nhíu mày, chưa hiểu hàm ý trong lời của ông ta, khẽ hỏi.
“Còn sống chẳng phải rất tốt ư, vì sao lại không bằng chết?”
“Ừm” Sâm La Ma Đế ngẩn người ra, chăm chú nhìn kỹ Khương, hơi hiếu kỳ vì sao Khương Ly hỏi ra vấn đề ấy.
Thấy Khương Ly sắc mặt tràn đầy chăm chú, Sâm La chợt cảm thấy lạ lùng, buột miệng trả lời:
“Thế đạo này nhiều lúc trái ngang, ngươi hỏi ta vì sao sống lại không bằng chết. Lão phu liền cho ngươi một ví dụ. Có một người chồng mắc bệnh nằm liệt giường, trong nhà nghèo đói, vợ con nheo nhóc, vì miếng ăn cùng thuốc thang cho hắn, người vợ phải đem con đi bán cho nhà phú hộ, bản thân thì làm lụng vất vả một nắng hai sương. Nếu ngươi là hắn, thì ngươi sẽ lựa chọn sống tiếp, chứng kiến vợ con ngày ngày chịu khổ, hay là bằng lòng nhắm mắt xuôi tay?”
“Ta chọn sống tiếp” Khương Ly trả lời chắc nịch.
“Ồ vì sao?” Sâm La Ma Đế hơi bất ngờ hỏi.
“Người còn sống, còn có hi vọng, còn có ngày khỏi bệnh, còn có ngày chống đỡ gia đình, chuộc về con cái. Nếu ta chết rồi, thì hi vọng cũng mất. Biết đâu người vợ tảo tần một nắng hai sương kia, sở dĩ không buông tha nỗ lực, là vì nàng vẫn luôn lấy ta làm điểm tựa. Ta chết xong, điểm tựa của nàng cũng sụp đổ, liệu nàng có vui vẻ, có sung sướng hơn sao? Thế đạo gian nan, lắm người khổ…”
Khương Ly chậm rãi trả lời.
“A, thiếu niên ngươi lời nói rành rọt, tựa hồ là người đọc sách, kéo ta lại là muốn cùng ta biện luận rồi. Nếu đã như thế, lão phu liền nói chuyện với ngươi mấy câu, rồi đi tìm chết sau cũng được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.