Quyển 2 - Chương 29: Hồn Ngọc
Trường An
25/03/2021
Vũ Ninh Hầu là người tùy tiện, Khương Ly cũng không quá cầu kỳ, vì thế hai người lễ bái sư vẻn vẹn chỉ một bình rượu cùng một con Giao Kim Lý.
Đúng vậy, ông lão vừa nhận hắn làm đồ đệ, liền cao giọng giảng một tràng đạo đạo lý, nói cái gì Lạc thuật không thể khinh truyền, nói cái gì tôn sư trọng đạo, nói cái gì hồ hồ giả giả, rồi thẳng thừng tịch thu Giao Kim Lý coi thành lễ vật bái sư, để Khương Ly thầm nhổ nước bọt.
Sau đó, Lão Hầu Gia cũng tựa hồ không còn hứng thú câu cá, liền chống thuyền một mạch hướng phương bắc mà đi.
Ba ngày sau, thuyền gỗ đến trước một đầm lầy rộng lớn, phóng mắt nhìn không thấy giới hạn. Nơi này giống như một thế giới tĩnh mịch, trong phạm vi mấy ngàn dặm chỉ thấy trắng xóa màn sương.
“Đây là Vân Mộng Trạch sao?” Khương Ly than nhẹ hỏi.
“Đúng vậy” Vũ Ninh Hầu chống thẳng sào gật đầu: “Mảnh đầm lầy quanh năm bị sương mù bao phủ này chính là Vân Mộng Trạch. Bên trong ẩn núp vô số mạnh mẽ Lạc thú, ngay cả lão phu cũng không dám thâm nhập quá sâu.”
“Như vậy Thương Mang cổ đạo ở đâu?” Khương Ly chần chờ nói, hắn đối với địa điểm này nhớ mãi không quên.
Lão Hầu gia lườm hắn một cái trầm giọng: “Ở Vân Mộng Trạch trung tâm, cứ mỗi ngàn năm, nơi đây sương mù sẽ có một lần lui tán, lộ ra cổ đạo, dẫn đến rất nhiều hạng người tham lam chạy tới thăm dò, để rồi bỏ mạng bên trong. Đi thôi, cổ đạo kia cũng không có vật gì tốt, không cần để ý, tiểu tử ngươi vẫn là học tập Lạc Thuật cho tốt đi đã”
Ông lão tựa hồ không muốn nói nhiều về vấn đề trên, đối với Thương Mang Cổ Đạo vô cùng kiêng kỵ.
Thuyền gỗ men theo dòng nước đi thẳng vào trong đầm lầy, chừng một dặm thì dừng hẳn.
Khương Ly ngước đầu nhìn, chỉ thấy một căn nhà gỗ xây dựng trên tàng cây, chắc là nơi trú ẩn của lão. Lão hầu gia không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, cột thuyền vào thân cây, nhảy vọt một cái lên nhà gỗ.
Khương Ly cũng tung người nhảy lên, theo sát phía sau.
Nhà gỗ không lớn, bày biện cũng càng đơn giản bên trong chỉ có một cái giường trải da thú, một cái bàn, một bộ ấm chén, mà chính giữa nhà gỗ, sát vách tường, có đặt một bàn thờ, bàn thờ bên trên sắp xếp bảy cái bài vị làm từ Ngọc Cốt.
“Đó là bài vị của các đời Vũ Ninh Hầu”
Lão Hầu Gia giảng giải, quay về phía những bài vị đó cúi đầu. Khương Ly cũng khom người bái lạy.
×— QUẢNG CÁO —
Trong ánh mắt lão hầu gia lộ ra một tia thoải mái, khẽ gật đầu. Sau đó đến dưới giường, kéo ra một hộp sắt, lại từ trong hộp sắt lấy ra ba viên Ngọc Thạch màu trắng ngà.
Ngọc thạch vừa xuất hiện, tỏa ra một loại kỳ dị khí tức, Khương Ly thần niệm chạm phải liền cảm nhác tinh thần nhẹ nhàng khoan khoá, ánh mắt lập tức kỳ dị nhìn chằm chằm Ngọc Thạch.
“Vật này gọi là Hồn Ngọc, thế gian hi hữu. Chỉ có ngàn năm một lần sương mù lui tán mới có thể từ bên trong Vân Mộng Trạch tìm tới. Vũ Ninh Hầu một mạch các tiền bối trước kia cũng có chút tích lũy, nhưng năm xưa lão phu đột phá Lạc Hầu đã tiêu hao gần hết, hiện tại chỉ còn ba viên này mà thôi, sợ chưa đủ để cho ngươi tu luyện, nhưng tiểu tử ngươi cũng không cần băn khoăn. Nếu thiếu Hồn Ngọc, lão phu sẽ dẫn ngươi đi cướp”
“Từ đời thứ nhất Vũ Ninh Hầu, chúng ta một mạch có người bị vây ở ranh giới Niệm Như Thác Đổ, lại chưa từng vì Hồn Ngọc mà sầu não . Nhìn trúng nhà ai, trực tiếp chạy tới cửa cướp đoạt, một nhà không đủ thì cướp đoạt hai nhà, hai nhà không đủ thì đoạt ba nhà, dù sao sớm muộn sẽ đủ”
“Lão phu năm đó đột phá Lạc Hầu cũng là đời trước Vũ Ninh Hầu dẫn ta đi cướp khắp 15 bộ Lạc Dân, dẫn đến Lạc Vương trách phạt, phải đến Vân Mộng Trạch trấn thủ”
Lão Hầu Gia lạnh nhạt nói, trong lời nói thậm chí còn lộ ra một tia đắc ý.
Mà Khương Ly sau khi nghe xong thì mới giật mình tỉnh ngộ. Hắn còn thắc mắc vì sao đường đường một vị Lạc Hầu, không tọa trấn trong bộ lạc lạI bị đuổi đến nơi khỉ ho cò gáy này. Thì ra là bởi vì hành sự quá mức bá đạo, dựa vào thực lực cường đại chuyên ức hiếp các bộ lạc khác, dẫn đến chư vị Lạc Vương không thích. Hắn nhớ đến ở La Sơn nghe thấy giọng nói, bảo rằng Vũ Ninh Hầu vì hay uống rượu, thích nói lung tung nên mới bị xa lánh, tựa hồ là suy đoán phiến diện. Đây mới là nguyên nhân chính.
Thầm cười khổ, cả đời hắn bái hai vị sư phụ, một người so với một người càng hung hăng.
Năm xưa Lạc Trường Tử tu vi chỉ Ngọc Mệnh cảnh, dám chỉ mặt Chân Nhân cao thủ mà mắng, dám liều mạng đâm bị thương Chân Nhân một cánh tay.
Hiện tại Vũ Ninh Hầu càng tốt, dám tại Động Đình Hồ chửi Long Tộc Vương Đình là một bầy Lạc thú, tàn nhẫn ẩu đả Động Đình Quân dưới trướng tướng lĩnh.
Lão Hầu Gia đem ba viên Hồn Ngọc ném cho Khương Ly.
Hắn vội vàng đỡ lấy, quan sát chốc lát, rồi ngồi xuống chậm rãi hấp thu.
Dần dần, màu trắng ngà hồn lực gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cùng Khương Ly thần hồn nối thành một đường thẳng, bị hắn điên cuồng hấp thu.
Lão Hầu gia âm thầm gật đầu, trầm ngâm giây lát, biến ra bốn lá cờ nhỏ, vung tay bốn lá cờ phân bốn hướng, bao quanh Khương Ly thân thể.
×— QUẢNG CÁO —
Lập tức, từng đạo màu xám lực lượng từ trong bốn lá cờ tràn ra, liên kết lại với nhau hình thành trận pháp.
Ông lão bấm tay đánh ra một đạo Lạc thuật, khiến màu xám kết giới trở nên càng đậm đặc.
“Lạc Ly tiểu tử, ở trong trận pháp này của ta, tốc độ hấp thu hồn lực của ngươi sẽ nhanh hơn. Thấy chưa? vi sư không hề keo kiệt với ngươi”
Càng nhiều hồn lực từ bốn phương tám hướng chạy vào thức hải của hắn, nhanh chóng tẩm bổ thần hồn.
Dần dần, hắn đã quên mất thời gian trôi qua. Cả người chìm đắm trong cảm giác thần hồn tăng trưởng, đối với cách vận dụng Thần Niệm cũng có thêm lý giải sâu sắc.
Thời gian trôi qua, cho dù hồn lực nhiều đi nữa thì cũng có lúc bị hấp thu hết. Ba khối Hồn Ngọc đặt trước mặt Khương Ly ở ba ngày sau chợt răng rắc vỡ vụn, cuối cùng tan rã thành một nhúm bột phấn.
Tóc Khương Ly không gió mà bay, toàn thân tỏa ra một loại quỷ dị khó lường khí tức, một luồng mạnh mẽ uy áp từ trong cơ thể hắn truyền ra, xung quanh bốn lá cờ đều run rẫy không chịu nổi, cuối cùng bị đánh bật ra ngoài.
Khương Ly chậm rãi mở mắt, cảm thụ thần hồn của chính mình, ánh mắt lấp lóe tinh quang, sau đó bình tĩnh trở lại.
“Cuối cùng viên mãn”
Quay đầu nhìn sang đang ngồi tĩnh tọa trên giường Vũ Ninh Hầu, ông lão cũng đột nhiên mở mắt, tươi cười tán thưởng, nói:
“Rất tốt, tinh thần lực viên mãn, chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể đạt đến Niệm Như Thác Đổ cảnh giới. Ở tuổi của ngươi có thể làm được điều này, toàn bộ Lạc Thần giới tuyên cổ đến nay, chỉ đếm được trên đầu ngón tay”
“Đi thôi, lão phu dẫn ngươi đi cướp Hồn Ngọc. Đây là truyền thống của Vũ Ninh Hầu nhất mạch, tuy rằng hiện tại ở Vân Mộng Trạch, không phải Lĩnh Nam nhưng cũng không thể xóa bỏ truyền thống này được”
Lão Hầu Gia cười to, tay phải xách lấy Khương Ly, tung bay ra khỏi nhà gỗ, lần này không cần lái thuyền, mà trực tiếp ở trên trời bay đi.
Đúng vậy, ông lão vừa nhận hắn làm đồ đệ, liền cao giọng giảng một tràng đạo đạo lý, nói cái gì Lạc thuật không thể khinh truyền, nói cái gì tôn sư trọng đạo, nói cái gì hồ hồ giả giả, rồi thẳng thừng tịch thu Giao Kim Lý coi thành lễ vật bái sư, để Khương Ly thầm nhổ nước bọt.
Sau đó, Lão Hầu Gia cũng tựa hồ không còn hứng thú câu cá, liền chống thuyền một mạch hướng phương bắc mà đi.
Ba ngày sau, thuyền gỗ đến trước một đầm lầy rộng lớn, phóng mắt nhìn không thấy giới hạn. Nơi này giống như một thế giới tĩnh mịch, trong phạm vi mấy ngàn dặm chỉ thấy trắng xóa màn sương.
“Đây là Vân Mộng Trạch sao?” Khương Ly than nhẹ hỏi.
“Đúng vậy” Vũ Ninh Hầu chống thẳng sào gật đầu: “Mảnh đầm lầy quanh năm bị sương mù bao phủ này chính là Vân Mộng Trạch. Bên trong ẩn núp vô số mạnh mẽ Lạc thú, ngay cả lão phu cũng không dám thâm nhập quá sâu.”
“Như vậy Thương Mang cổ đạo ở đâu?” Khương Ly chần chờ nói, hắn đối với địa điểm này nhớ mãi không quên.
Lão Hầu gia lườm hắn một cái trầm giọng: “Ở Vân Mộng Trạch trung tâm, cứ mỗi ngàn năm, nơi đây sương mù sẽ có một lần lui tán, lộ ra cổ đạo, dẫn đến rất nhiều hạng người tham lam chạy tới thăm dò, để rồi bỏ mạng bên trong. Đi thôi, cổ đạo kia cũng không có vật gì tốt, không cần để ý, tiểu tử ngươi vẫn là học tập Lạc Thuật cho tốt đi đã”
Ông lão tựa hồ không muốn nói nhiều về vấn đề trên, đối với Thương Mang Cổ Đạo vô cùng kiêng kỵ.
Thuyền gỗ men theo dòng nước đi thẳng vào trong đầm lầy, chừng một dặm thì dừng hẳn.
Khương Ly ngước đầu nhìn, chỉ thấy một căn nhà gỗ xây dựng trên tàng cây, chắc là nơi trú ẩn của lão. Lão hầu gia không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, cột thuyền vào thân cây, nhảy vọt một cái lên nhà gỗ.
Khương Ly cũng tung người nhảy lên, theo sát phía sau.
Nhà gỗ không lớn, bày biện cũng càng đơn giản bên trong chỉ có một cái giường trải da thú, một cái bàn, một bộ ấm chén, mà chính giữa nhà gỗ, sát vách tường, có đặt một bàn thờ, bàn thờ bên trên sắp xếp bảy cái bài vị làm từ Ngọc Cốt.
“Đó là bài vị của các đời Vũ Ninh Hầu”
Lão Hầu Gia giảng giải, quay về phía những bài vị đó cúi đầu. Khương Ly cũng khom người bái lạy.
×— QUẢNG CÁO —
Trong ánh mắt lão hầu gia lộ ra một tia thoải mái, khẽ gật đầu. Sau đó đến dưới giường, kéo ra một hộp sắt, lại từ trong hộp sắt lấy ra ba viên Ngọc Thạch màu trắng ngà.
Ngọc thạch vừa xuất hiện, tỏa ra một loại kỳ dị khí tức, Khương Ly thần niệm chạm phải liền cảm nhác tinh thần nhẹ nhàng khoan khoá, ánh mắt lập tức kỳ dị nhìn chằm chằm Ngọc Thạch.
“Vật này gọi là Hồn Ngọc, thế gian hi hữu. Chỉ có ngàn năm một lần sương mù lui tán mới có thể từ bên trong Vân Mộng Trạch tìm tới. Vũ Ninh Hầu một mạch các tiền bối trước kia cũng có chút tích lũy, nhưng năm xưa lão phu đột phá Lạc Hầu đã tiêu hao gần hết, hiện tại chỉ còn ba viên này mà thôi, sợ chưa đủ để cho ngươi tu luyện, nhưng tiểu tử ngươi cũng không cần băn khoăn. Nếu thiếu Hồn Ngọc, lão phu sẽ dẫn ngươi đi cướp”
“Từ đời thứ nhất Vũ Ninh Hầu, chúng ta một mạch có người bị vây ở ranh giới Niệm Như Thác Đổ, lại chưa từng vì Hồn Ngọc mà sầu não . Nhìn trúng nhà ai, trực tiếp chạy tới cửa cướp đoạt, một nhà không đủ thì cướp đoạt hai nhà, hai nhà không đủ thì đoạt ba nhà, dù sao sớm muộn sẽ đủ”
“Lão phu năm đó đột phá Lạc Hầu cũng là đời trước Vũ Ninh Hầu dẫn ta đi cướp khắp 15 bộ Lạc Dân, dẫn đến Lạc Vương trách phạt, phải đến Vân Mộng Trạch trấn thủ”
Lão Hầu Gia lạnh nhạt nói, trong lời nói thậm chí còn lộ ra một tia đắc ý.
Mà Khương Ly sau khi nghe xong thì mới giật mình tỉnh ngộ. Hắn còn thắc mắc vì sao đường đường một vị Lạc Hầu, không tọa trấn trong bộ lạc lạI bị đuổi đến nơi khỉ ho cò gáy này. Thì ra là bởi vì hành sự quá mức bá đạo, dựa vào thực lực cường đại chuyên ức hiếp các bộ lạc khác, dẫn đến chư vị Lạc Vương không thích. Hắn nhớ đến ở La Sơn nghe thấy giọng nói, bảo rằng Vũ Ninh Hầu vì hay uống rượu, thích nói lung tung nên mới bị xa lánh, tựa hồ là suy đoán phiến diện. Đây mới là nguyên nhân chính.
Thầm cười khổ, cả đời hắn bái hai vị sư phụ, một người so với một người càng hung hăng.
Năm xưa Lạc Trường Tử tu vi chỉ Ngọc Mệnh cảnh, dám chỉ mặt Chân Nhân cao thủ mà mắng, dám liều mạng đâm bị thương Chân Nhân một cánh tay.
Hiện tại Vũ Ninh Hầu càng tốt, dám tại Động Đình Hồ chửi Long Tộc Vương Đình là một bầy Lạc thú, tàn nhẫn ẩu đả Động Đình Quân dưới trướng tướng lĩnh.
Lão Hầu Gia đem ba viên Hồn Ngọc ném cho Khương Ly.
Hắn vội vàng đỡ lấy, quan sát chốc lát, rồi ngồi xuống chậm rãi hấp thu.
Dần dần, màu trắng ngà hồn lực gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cùng Khương Ly thần hồn nối thành một đường thẳng, bị hắn điên cuồng hấp thu.
Lão Hầu gia âm thầm gật đầu, trầm ngâm giây lát, biến ra bốn lá cờ nhỏ, vung tay bốn lá cờ phân bốn hướng, bao quanh Khương Ly thân thể.
×— QUẢNG CÁO —
Lập tức, từng đạo màu xám lực lượng từ trong bốn lá cờ tràn ra, liên kết lại với nhau hình thành trận pháp.
Ông lão bấm tay đánh ra một đạo Lạc thuật, khiến màu xám kết giới trở nên càng đậm đặc.
“Lạc Ly tiểu tử, ở trong trận pháp này của ta, tốc độ hấp thu hồn lực của ngươi sẽ nhanh hơn. Thấy chưa? vi sư không hề keo kiệt với ngươi”
Càng nhiều hồn lực từ bốn phương tám hướng chạy vào thức hải của hắn, nhanh chóng tẩm bổ thần hồn.
Dần dần, hắn đã quên mất thời gian trôi qua. Cả người chìm đắm trong cảm giác thần hồn tăng trưởng, đối với cách vận dụng Thần Niệm cũng có thêm lý giải sâu sắc.
Thời gian trôi qua, cho dù hồn lực nhiều đi nữa thì cũng có lúc bị hấp thu hết. Ba khối Hồn Ngọc đặt trước mặt Khương Ly ở ba ngày sau chợt răng rắc vỡ vụn, cuối cùng tan rã thành một nhúm bột phấn.
Tóc Khương Ly không gió mà bay, toàn thân tỏa ra một loại quỷ dị khó lường khí tức, một luồng mạnh mẽ uy áp từ trong cơ thể hắn truyền ra, xung quanh bốn lá cờ đều run rẫy không chịu nổi, cuối cùng bị đánh bật ra ngoài.
Khương Ly chậm rãi mở mắt, cảm thụ thần hồn của chính mình, ánh mắt lấp lóe tinh quang, sau đó bình tĩnh trở lại.
“Cuối cùng viên mãn”
Quay đầu nhìn sang đang ngồi tĩnh tọa trên giường Vũ Ninh Hầu, ông lão cũng đột nhiên mở mắt, tươi cười tán thưởng, nói:
“Rất tốt, tinh thần lực viên mãn, chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể đạt đến Niệm Như Thác Đổ cảnh giới. Ở tuổi của ngươi có thể làm được điều này, toàn bộ Lạc Thần giới tuyên cổ đến nay, chỉ đếm được trên đầu ngón tay”
“Đi thôi, lão phu dẫn ngươi đi cướp Hồn Ngọc. Đây là truyền thống của Vũ Ninh Hầu nhất mạch, tuy rằng hiện tại ở Vân Mộng Trạch, không phải Lĩnh Nam nhưng cũng không thể xóa bỏ truyền thống này được”
Lão Hầu Gia cười to, tay phải xách lấy Khương Ly, tung bay ra khỏi nhà gỗ, lần này không cần lái thuyền, mà trực tiếp ở trên trời bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.