Quyển 3 - Chương 13: Khương Đại Dê Béo
Trường An
30/03/2021
Phủ Quốc Công truy tìm hắn, Khương Ly hoàn toàn không rõ, mà dù có
biết thì hắn cũng chẳng để ý. Hắn lúc này đang cùng Hạ Tuyết Đình đi dạo phố. Phải nói, Đại La thành không hổ là Việt quốc đô thành, dân cư đông đúc càng thêm đủ loại ly kỳ vật phẩm.
Cùng nơi đây so sánh, Vị Hà quận thành tựa như một cái trấn nhỏ vậy.
Hắn sống lâu, thường xuyên du lịch thiên hạ, đã đi qua nhiều nơi nên không quá bất ngờ, nhưng Hạ Tuyết Đình lần đầu tiên thấy hùng tráng cảnh tượng, không khỏi bị kinh ngạc rối rắm.
Nàng tựa như một cái hiếu kỳ thiếu nữ, hết chạy đông chạy tây, mua hết vật phẩm này vật phẩm khác, cũng may trong túi trữ vật của Khương Ly chất đống vàng bạc, đủ để nàng tiêu xài thoải mái.
Khương Ly một bên theo nàng mua sắm, một bên tỏa ra thần niệm, điều tra khắp đô thành khí tượng.
Càng điều tra, hắn càng tấm tắc thấy kỳ lạ.
Bởi vì một đường đi tới, hắn nhìn thấy các quận địa mạch được kết nối với nhau, tương xung tương hỗ.
Mà hôm nay quan sát khí tượng địa mạch của thành Đại La, có thể khẳng định, đoạn kết nối kỳ lạ kia, chính là một đại trận cực lớn. Kinh đô Đại La làm Càn vị, năm quận còn lại theo thứ tự Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm. Cấn vị nằm ở Huyền Linh Sơn, Khôn vị thì nằm ở Đoạn Trường Sơn Mạch.
Này trận pháp tương sinh tương hỗ, có chức năng điều hòa khí vận, giúp Trần quốc sáu mạch đời đời hưng thịnh. Nhưng trận pháp này cũng tương xung tương khắc, lấy Kinh đô làm chủ trận, có thể đè ép khí vận của những quận khác. Chỉ cần quốc quân muốn, lập tức có thể cướp đoạt còn lại bảy nơi khí vận, hòa vào bản thân.
Hắn không khỏi thầm hít hơi khí lạnh, là kẻ nào có thể bày ra to lớn đại trận, đem Việt quốc đều nắm trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ là ngàn năm trước Kinh Dương Vương? Không phải, Khương Ly khẽ lắc đầu. Không khỏi nghĩ đến một vị áo xanh thư sinh, kẻ ấy là Yến quốc Hạ gia đệ tử, tại Kiêu Dương vực, có thể làm ra thủ bút lớn lao như thế cũng chỉ có người của gia tộc này.
Vả lại Khương Ly quan sát một chút rồi không còn để ý, hắn chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Việt quốc, đâu rảnh rỗi đến mức thò chân vào vũng nước đục.
Mục đích của hắn khi đến Đại La Thành là để đòi lại Lạc tộc Truyền Hỏa Bia, vấn đề này hiện tại hắn còn chưa có đối sách thỏa đáng.
“Có lẽ nên đến Tứ Minh Điên một chuyến”
Khương Ly trầm ngâm ra quyết đinh, bỗng nhiên hắn ánh mắt lóe lên, phát hiện sau lưng có người theo đuôi, con ngươi chợt trầm xuống.
Sắc mặt của hắn vẫn như thường tiếp tục cùng Hạ Tuyết Đình đi dạo, cũng bỏ tiền mua đủ các thứ.
Chợt lúc này bên tại vang lên tiếng chào hỏi nhỏ:
“Ồ! Hai vị bằng hữu này tựa hồ khuôn mặt lạ lẫm, phải chăng là lần đầu tiên đến kinh thành? Lão đạo biết một chỗ tuyệt hảo có thể mua được rất nhiều đồ vật thần kỳ, người phương xa đến kinh thành nhất định phải ghé thăm, không biết bằng hữu có hứng thú chăng?”
Một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt tươi cười, đột nhiên xuất hiện tại Khương Ly và Hạ Tuyết Đình phía trước, ôm quyền thi lễ.
Khương Ly ghé mắt, lòng nghĩ mà chán.
Bản thân nói thế nào cũng là lão ma đầu trải qua gió tanh mưa máu trăm năm, bây giờ mặc dù hình dáng trẻ tuổi hiền hòa, mang theo một cái hiếu kỳ tiểu cô nương đi dạo, nhưng không đến nổi bị coi thành đứa ngốc chứ. Nhìn mặt hắn dễ lừa lắm sao, từ đâu chui ra một cái thần côn.
“Các hạ nói nơi tuyệt hảo chẳng lẽ là ở phía tây thành Hắc thị sao?” Khương Ly liếc hắn, nhàn nhạt hỏi, mà Hạ Tuyết Đình cũng hiếu kỳ vểnh tai lắng nghe.
“Ái chà chà, vị bằng hữu này thật sự là hạng người thông thái, càng biết lão đạo nói tới là nơi nào. Không dối gạt bằng hữu, lão phu am hiểu nhất là xem tướng. Lúc vừa thấy bằng hữu cùng vị cô nương nay đi trên đường, đã biết hai vị khí vận sâu dày, chính là nhân trung long phượng. Bằng hữu long vận tề thiên, cùng thiên địa giao hòa, vị cô nương này mệnh như băng ngọc, chính là con cưng của thiên địa. Sẽ không sai đều là người mang thiên mệnh. Như đi Hắc thị một chuyến tất có thu hoạch lớn”
Lão đạo ngữ khí thần côn, khiến người nghe lâng lâng.
Mà Khương Ly thì giả vờ chăm chú nghe, khóe miệng nhếch lên.
Hắc thị là một loại phòng giao dịch, trực thuộc một cái to lớn tổ chức gọi là Hắc Diệu Thương Hội.
Hắc Diệu Thương Hội phân bố khắp Đông Hoang, trụ sở chính nằm ở Đông Hoang một cái xa xôi võ vực. Hắc thị buôn trong cũng buôn bán đồ vật, không phải bình thường trả giá lấy vật như các cửa hàng khác.
Bên trong hắc thị muốn lấy đồ phải dựa vào vận khí.
Hàng ngày, trong hắc thị sẽ sắp xếp gian hàng, đồ vật bị giấu ở trong Hắc vận hộp, che dấu võ giả thần niệm, người mua phải thanh toán tương ứng nguyên thạch mới được mở hộp ra.
Vật phẩm bên trong hắc vận hộp, có thể là thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí cũng có thể là rác rưởi, lá cây, thậm chí là kịch độc.
Nên võ giả vào hắc thị có khi táng gia bại sản cũng chẳng được thứ gì tốt, mà nếu mở được vật phẩm tốt, đi ra hắc thị cũng chưa chắc đã toàn mạng.
Nên Hắc thị hai chữ rất khiến bình thường võ giả kiêng kỵ, tất nhiên đó là đối với bình thường võ giả, những kẻ tài cao gan lớn ưa mạo hiểm võ lâm nhân sĩ thì lại là khách quen ở nơi này.
Khương Ly trước đây từng đi qua Hắc thị vài lần, cũng bỏ tiền mở Hắc vận hộp, chỉ có điều vận khí của hắn khá kém cỏi, thường thường chỉ mở ra vài lượng bạc, có khi là một cái tàn phá phàm binh.
Nhìn trước mắt lão thần côn, liền biết đây là một cái thương hội bên ngoài lừa gạt người tham gia nhân viên, chuyên lôi kéo những kẻ mới đến Kinh đô, người khờ khạo.
Trong mắt lão, Khương Ly cùng Hạ Tuyết Đình chính là cái người khờ khạo kia, lại không biết Khương Ly đã sớm nhìn ra mục đích của lão.
Mà Hạ Đình Đình lúc này nghe được lời lão đạo nói, hai mắt tỏa sáng, chần chờ hỏi:
“Nơi đó thật có nhiều vật phẩm ly kỳ, thật có thu hoạch lớn sao?”
Lão đạo sĩ rất chân thành gật đầu nói:
“Dĩ nhiên, cô nương chỉ cần đến thử là biết”
“Thúc thúc, chúng ta đến Hắc thị thử một chút xem, được không?”
Khương Ly không nói gì, trầm ngâm chốc lát, nhàn nhạt nói: “Làm phiền các hạ dẫn đường, tại hạ trong người cũng có một chút tiền, muốn đi hắc thị thử vận may.”
A, đã mắc câu
Lão đạo toét miệng cười to, lộ ra hai hàm răng vàng vọt, vội vàng vươn tay xin mời, rồi mười phần nhiệt tình vì Khương Ly hai người dẫn đường.
Một đường hướng về Thành Đại La phía tây, dọc đường vài tên võ giả từng bị lão đạo lừa qua, tất cả đều giận mà không dám nói.
Mà khi nhìn thấy Khương Ly hai người chợt cười mỉa mai, hai kẻ ngu ngốc này chẳng mấy chốc nữa sẽ bị lừa sạch túi cho mà xem.
Nhưng chẳng ai nhắc nhở Khương Ly, bởi vì Hắc thị chưởng quỹ chính là một vị hung ác Chân Nhân cường giả.
Không ai sẽ vì Khương Ly hai kẻ người ngoài mà phá hỏng hắc thị mối làm ăn, bốc lên đắc tội Chân Nhân phiêu lưu cả.
Cùng nơi đây so sánh, Vị Hà quận thành tựa như một cái trấn nhỏ vậy.
Hắn sống lâu, thường xuyên du lịch thiên hạ, đã đi qua nhiều nơi nên không quá bất ngờ, nhưng Hạ Tuyết Đình lần đầu tiên thấy hùng tráng cảnh tượng, không khỏi bị kinh ngạc rối rắm.
Nàng tựa như một cái hiếu kỳ thiếu nữ, hết chạy đông chạy tây, mua hết vật phẩm này vật phẩm khác, cũng may trong túi trữ vật của Khương Ly chất đống vàng bạc, đủ để nàng tiêu xài thoải mái.
Khương Ly một bên theo nàng mua sắm, một bên tỏa ra thần niệm, điều tra khắp đô thành khí tượng.
Càng điều tra, hắn càng tấm tắc thấy kỳ lạ.
Bởi vì một đường đi tới, hắn nhìn thấy các quận địa mạch được kết nối với nhau, tương xung tương hỗ.
Mà hôm nay quan sát khí tượng địa mạch của thành Đại La, có thể khẳng định, đoạn kết nối kỳ lạ kia, chính là một đại trận cực lớn. Kinh đô Đại La làm Càn vị, năm quận còn lại theo thứ tự Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm. Cấn vị nằm ở Huyền Linh Sơn, Khôn vị thì nằm ở Đoạn Trường Sơn Mạch.
Này trận pháp tương sinh tương hỗ, có chức năng điều hòa khí vận, giúp Trần quốc sáu mạch đời đời hưng thịnh. Nhưng trận pháp này cũng tương xung tương khắc, lấy Kinh đô làm chủ trận, có thể đè ép khí vận của những quận khác. Chỉ cần quốc quân muốn, lập tức có thể cướp đoạt còn lại bảy nơi khí vận, hòa vào bản thân.
Hắn không khỏi thầm hít hơi khí lạnh, là kẻ nào có thể bày ra to lớn đại trận, đem Việt quốc đều nắm trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ là ngàn năm trước Kinh Dương Vương? Không phải, Khương Ly khẽ lắc đầu. Không khỏi nghĩ đến một vị áo xanh thư sinh, kẻ ấy là Yến quốc Hạ gia đệ tử, tại Kiêu Dương vực, có thể làm ra thủ bút lớn lao như thế cũng chỉ có người của gia tộc này.
Vả lại Khương Ly quan sát một chút rồi không còn để ý, hắn chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Việt quốc, đâu rảnh rỗi đến mức thò chân vào vũng nước đục.
Mục đích của hắn khi đến Đại La Thành là để đòi lại Lạc tộc Truyền Hỏa Bia, vấn đề này hiện tại hắn còn chưa có đối sách thỏa đáng.
“Có lẽ nên đến Tứ Minh Điên một chuyến”
Khương Ly trầm ngâm ra quyết đinh, bỗng nhiên hắn ánh mắt lóe lên, phát hiện sau lưng có người theo đuôi, con ngươi chợt trầm xuống.
Sắc mặt của hắn vẫn như thường tiếp tục cùng Hạ Tuyết Đình đi dạo, cũng bỏ tiền mua đủ các thứ.
Chợt lúc này bên tại vang lên tiếng chào hỏi nhỏ:
“Ồ! Hai vị bằng hữu này tựa hồ khuôn mặt lạ lẫm, phải chăng là lần đầu tiên đến kinh thành? Lão đạo biết một chỗ tuyệt hảo có thể mua được rất nhiều đồ vật thần kỳ, người phương xa đến kinh thành nhất định phải ghé thăm, không biết bằng hữu có hứng thú chăng?”
Một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt tươi cười, đột nhiên xuất hiện tại Khương Ly và Hạ Tuyết Đình phía trước, ôm quyền thi lễ.
Khương Ly ghé mắt, lòng nghĩ mà chán.
Bản thân nói thế nào cũng là lão ma đầu trải qua gió tanh mưa máu trăm năm, bây giờ mặc dù hình dáng trẻ tuổi hiền hòa, mang theo một cái hiếu kỳ tiểu cô nương đi dạo, nhưng không đến nổi bị coi thành đứa ngốc chứ. Nhìn mặt hắn dễ lừa lắm sao, từ đâu chui ra một cái thần côn.
“Các hạ nói nơi tuyệt hảo chẳng lẽ là ở phía tây thành Hắc thị sao?” Khương Ly liếc hắn, nhàn nhạt hỏi, mà Hạ Tuyết Đình cũng hiếu kỳ vểnh tai lắng nghe.
“Ái chà chà, vị bằng hữu này thật sự là hạng người thông thái, càng biết lão đạo nói tới là nơi nào. Không dối gạt bằng hữu, lão phu am hiểu nhất là xem tướng. Lúc vừa thấy bằng hữu cùng vị cô nương nay đi trên đường, đã biết hai vị khí vận sâu dày, chính là nhân trung long phượng. Bằng hữu long vận tề thiên, cùng thiên địa giao hòa, vị cô nương này mệnh như băng ngọc, chính là con cưng của thiên địa. Sẽ không sai đều là người mang thiên mệnh. Như đi Hắc thị một chuyến tất có thu hoạch lớn”
Lão đạo ngữ khí thần côn, khiến người nghe lâng lâng.
Mà Khương Ly thì giả vờ chăm chú nghe, khóe miệng nhếch lên.
Hắc thị là một loại phòng giao dịch, trực thuộc một cái to lớn tổ chức gọi là Hắc Diệu Thương Hội.
Hắc Diệu Thương Hội phân bố khắp Đông Hoang, trụ sở chính nằm ở Đông Hoang một cái xa xôi võ vực. Hắc thị buôn trong cũng buôn bán đồ vật, không phải bình thường trả giá lấy vật như các cửa hàng khác.
Bên trong hắc thị muốn lấy đồ phải dựa vào vận khí.
Hàng ngày, trong hắc thị sẽ sắp xếp gian hàng, đồ vật bị giấu ở trong Hắc vận hộp, che dấu võ giả thần niệm, người mua phải thanh toán tương ứng nguyên thạch mới được mở hộp ra.
Vật phẩm bên trong hắc vận hộp, có thể là thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí cũng có thể là rác rưởi, lá cây, thậm chí là kịch độc.
Nên võ giả vào hắc thị có khi táng gia bại sản cũng chẳng được thứ gì tốt, mà nếu mở được vật phẩm tốt, đi ra hắc thị cũng chưa chắc đã toàn mạng.
Nên Hắc thị hai chữ rất khiến bình thường võ giả kiêng kỵ, tất nhiên đó là đối với bình thường võ giả, những kẻ tài cao gan lớn ưa mạo hiểm võ lâm nhân sĩ thì lại là khách quen ở nơi này.
Khương Ly trước đây từng đi qua Hắc thị vài lần, cũng bỏ tiền mở Hắc vận hộp, chỉ có điều vận khí của hắn khá kém cỏi, thường thường chỉ mở ra vài lượng bạc, có khi là một cái tàn phá phàm binh.
Nhìn trước mắt lão thần côn, liền biết đây là một cái thương hội bên ngoài lừa gạt người tham gia nhân viên, chuyên lôi kéo những kẻ mới đến Kinh đô, người khờ khạo.
Trong mắt lão, Khương Ly cùng Hạ Tuyết Đình chính là cái người khờ khạo kia, lại không biết Khương Ly đã sớm nhìn ra mục đích của lão.
Mà Hạ Đình Đình lúc này nghe được lời lão đạo nói, hai mắt tỏa sáng, chần chờ hỏi:
“Nơi đó thật có nhiều vật phẩm ly kỳ, thật có thu hoạch lớn sao?”
Lão đạo sĩ rất chân thành gật đầu nói:
“Dĩ nhiên, cô nương chỉ cần đến thử là biết”
“Thúc thúc, chúng ta đến Hắc thị thử một chút xem, được không?”
Khương Ly không nói gì, trầm ngâm chốc lát, nhàn nhạt nói: “Làm phiền các hạ dẫn đường, tại hạ trong người cũng có một chút tiền, muốn đi hắc thị thử vận may.”
A, đã mắc câu
Lão đạo toét miệng cười to, lộ ra hai hàm răng vàng vọt, vội vàng vươn tay xin mời, rồi mười phần nhiệt tình vì Khương Ly hai người dẫn đường.
Một đường hướng về Thành Đại La phía tây, dọc đường vài tên võ giả từng bị lão đạo lừa qua, tất cả đều giận mà không dám nói.
Mà khi nhìn thấy Khương Ly hai người chợt cười mỉa mai, hai kẻ ngu ngốc này chẳng mấy chốc nữa sẽ bị lừa sạch túi cho mà xem.
Nhưng chẳng ai nhắc nhở Khương Ly, bởi vì Hắc thị chưởng quỹ chính là một vị hung ác Chân Nhân cường giả.
Không ai sẽ vì Khương Ly hai kẻ người ngoài mà phá hỏng hắc thị mối làm ăn, bốc lên đắc tội Chân Nhân phiêu lưu cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.