Quyển 2 - Chương 16: Lạc Tộc Chiến Sĩ
Trường An
25/03/2021
Lão thôn trưởng đứng trước cửa thôn, nhìn xem Khương Ly biểu hiện dũng mãnh, tả đột hữu xung, mà nghẹn họng trân trối.
Trước kia Lạc Ly không có một chút cống hiến với thôn, còn chia mất thức ăn và chỗ ở.
Lão cũng từng nghĩ, cứ làm theo lời thôn dân nói, trục xuất Lạc Ly ra ngoài, để cho hắn tự sinh tự diệt.
Nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, là thôn dân của mình, lão luôn cảm giác có một ngày hắn sẽ trưởng thành, sẽ phát huy tác dụng. Nhưng thực tế những năm qua, Lạc Ly biểu hiện làm người ta quá thất vọng.
Cho đến hôm nay, hắn chợt bất ngờ toát ra hào quang chói lóa!
“Lạc Thần phù hộ, Lạc Vương ban phước!” Thôn trưởng thì thào, tận mắt thấy Khương Ly xông vào bầy thú, một hơi đem cản đường mấy con Lạc thú chém thành mảnh vụn.
Hắn tựa như vô địch dũng sĩ, tung hoành trong chiến trường, không gì cản nổi.
Mà đám Lạc thú thì rít gào, sợ hãi, dần dần lùi bước.
Các thôn dân thấy thế cũng ào ào xông lên trợ giúp, càng đánh càng hăng, ba người thành tổ, năm người thành vòng, hợp thành đơn giản trận pháp, muốn xua đuổi Lạc thú ra khỏi nhà mình.
Kiếm đồng trong tay Khương Ly đã sớm đổi một thanh khác, cả người hắn như tắm máu. Cuối cùng, khi tiếng gió nhỏ dần, mặt trời sắp tắt, Lạc triều cuối cùng rút lui.
Để lại mặt đất đỏ tươi đầy xác chết.
Thôn dân đuổi theo mấy chục trượng mới dừng lại, đồng loạt phát ra tiếng hô hoán rung trời, như mãnh thú gầm thét, làm cho đám Lạc thú chạy tán loạn càng thêm hoảng sợ.
“Thắng rồi!”
“Thắng rồi!”
Các thôn dân hoan hô, vô cùng hưng phấn vì có thể sống sót sau một lần Lạc triều, mọi người đều tràn ngập vui vẻ, nhảy nhót hoan hô.
“Lạc Ly, thật là ngươi sao?” Lạc Hùng không biết từ đâu chạy ra, cả người đẫm máu, có thể nhìn ra được gã không bị thương nặng, chỉ bị cắn một cái trên bụng, gã mở to mắt nhìn Khương Ly, vỗ mạnh lên vai hắn:
“Ta còn tưởng là mình nhìn nhầm chứ!” Làm sao nhìn nhầm được? Trong thôn, hình thể nhỏ như vậy, chỉ có mỗi Khương Ly. Tuy rằng trước đó Lạc Hùng đã chú ý tới Khương Ly, nhưng làm thế nào cũng không tin nổi, giờ này mặt đối mặt, mới chính thức xác nhận.
Các thôn dân sống sót tò mò nhìn về phía Khương Ly, trong mắt đều có cảm kích và sùng bái. Nhất là thời khắc cuối cùng, nếu không phải Khương Ly đánh vào bầy thú, ngăn cơn sóng dữ, vậy có thể tưởng tượng được vận mệnh của thôn ngày hôm nay.
Lạc Thần giới dân chúng chất phác, sùng bái cường giả.
.
“Đây là Lạc Thần ban ơn!” Lão thôn trưởng run run đi lên, miệng nồng nhiệt nói.
Khương Ly thầm nghĩ, đây là công lao của ta, liên quan chó gì tới Lạc Thần! Tuy nhiên, hắn khẳng định không thể nói ra lời này, bằng không mặc kệ hắn có bao nhiêu cống hiến với thôn, cũng nhất định sẽ thành kẻ địch của toàn Lạc tộc.×— QUẢNG CÁO —
Lời miệt thị Lạc Thần, là tội ác lớn nhất ở Lạc Thần giới.
“Thôn trưởng, lần này giết được nhiều Lạc thú như vậy, chúng ta có nên chúc mừng một phen?” Lạc Hùng hưng phấn nhìn thôn trưởng, các thôn dân cũng đều tràn đầy mong chờ. Trong thôn thiếu thốn thức ăn, lần Lạc triều này chết mấy trăm con Lạc thú, đủ cho cả thôn ăn thật lâu.
Mấy ngày trước thôn trưởng còn lo lắng vì lương thực cho mùa đông, mỗi năm trời đông giá rét, có không ít thôn dân chết đói, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là không nghĩ rằng hạnh phúc đột nhiên tới, có thịt Lạc thú, mùa đông năm nay không phải lo lắng vì thức ăn. Thôn trưởng mỉm cười, gật đầu, giọng nói cũng tăng cao.
“Phải chúc mừng, hơn nữa còn phải chúc mừng lớn, ha ha ha”
Tất cả thôn dân mỉm cười hoan hô.
Dừng một chút, thôn trưởng chống quải trượng hô lớn.
“Đêm nay đốt lửa trại liên hoan, gõ trống đồng, tế tự Lạc Thần”
“Gõ trống đồng, tế tự Lạc Thần” Cả đám thôn dần đều nhao nhao nhìn ông lão, bởi vì quy cách cao như thế chỉ có những dịp lễ lớn hoặc có người tấn thăng Lạc sư trở thành Bồ Chính hoặc là có người đột phá Lạc tộc chiến sĩ.
Lạc sư trong thôn hiện tại chỉ có lão thôn trưởng một người, tất cả ánh mắt không tự chủ hướng về phía Khương Ly.
“Đúng vậy, Lạc Ly nhận được Lạc Thần ban ân, đã là một vị hạ phẩm chiến sĩ”
Òa, cả đám người giật mình, sau đó ồn ào hô lớn, đã bao nhiêu năm Lạc thôn lần nữa ra một vị chiến sĩ.
Thượng Cổ Lạc Dân tu luyện chia thành hai phương thức, một loại là Lạc sư, tương đối hiếm có, một loại khác phổ biến hơn gọi là Chiến sĩ.
Lạc tộc chiến sĩ dũng mãnh phi thường, chém giết Lạc thú như cắt rau thái dưa, chính là mỗi Lạc dân trong lòng mục tiêu. Không giống với Lạc sư, cần có đặc biệt thiên phú cùng cơ duyên, mới có thể tu luyện Lạc thuật, số lượng ít ỏi, Lạc tộc chiến sĩ, chỉ cần rèn luyện đầy đủ, lượng thành chất tự nhiên mà thành.
Diệp thôn lúc cường thịnh nhất, từng có ba vị Chiến sĩ tọa trấn, chỉ tiếc đã cùng Lạc thú chiến đấu mà chết đi, hiện nay Khương Ly cũng trở thành bậc ấy tồn tại, khiến thôn dân khấp khởi vui sướng.
Vội vàng nhao nhao sùng bái nhìn Khương Ly, ánh mắt rực sáng, để Khương Ly toàn thân không được tự nhiên. Mãi đến khi thôn trưởng phân phó quét dọn chiến trường, một đám người mới từ từ tản mất.
Lạc thú thân thể bị tập kết chất thành đống ở khoảng sân rộng, mà bỏ mạng Lạc tộc trai tráng thì bị sắp xếp ở một bên khác, chờ đem an táng.
Thượng cổ thời đại, ngày ngày cùng Lạc thú chiến đấu, tử thương là chuyện bình thường, thôn dân mặc dù thương cảm, nhưng cũng không quá đau buồn.
Sau một màn trang trọng nghi lễ, vong mạng thôn dân bị chất ở trên đống củi lớn, lửa đen rầm rầm đốt cháy, đợi lửa dập tắt, tro cốt được cất vào hũ đất, chôn ở chân tường rào.
Khi trời đen hẳn, công việc vãn bớt, các thôn dân lục tục chuẩn bị liên hoan chúc mừng.×— QUẢNG CÁO —
Giữa thôn nơi bãi đất trống, đèn đuốc sáng trưng, chính giữa còn xếp một chồng cao mấy trượng lửa trại, cháy rừng rực.
Thôn dân ngồi xếp vòng xung quanh lửa trại, mà lưng còng thôn trưởng thì đứng ở trước nhất, tay cầm quải trượng, miệng đọc lầm rầm cổ lão tiếng khấn. Trước mặt lão có một tấm bàn cao, xếp đầy hoa quả, thịt rượu, cùng ba bức tượng đá.
Tượng đá hình thù khác nhau, được điêu khắc thô sơ, không rõ dung mạo, nhưng bên trên lại tỏa ra một loại mơ hồ cùng thần thánh khí tức.
Ba bức tượng, mỗi bức đại biểu cho một vị Lạc Thần.
Lão tộc trưởng lầm rầm khấn xong, chợt cao giọng hô lớn.
“Nhờ ơn Lạc Thần phù hộ, Lạc Vương ban ân, Vũ Ninh Bộ, Diệp thôn có thêm một vị chiến sĩ. Nay xin tế tự Lạc Thần, cảm tạ Lạc Vương, nguyện Lạc dân đời đời hưng thịnh.”
Nói rồi, quải trượng gõ mạnh xuống đất, hai bên ôm trống đồng trai tráng theo nhịp gõ vang, xuyên phá màn đêm.
Khương Ly cũng ngồi quanh đống lửa, hứng thú đánh giá buổi nghi lễ, chợt lúc này, có một tên thiếu nữ từ trong đám đông đi ra, trong tay bưng chén chứa chất lỏng đục ngầu, mùi rượu phảng phất.
Thiếu nữ đi đến trước mặt Khương Ly, thẹn thùng nhìn hắn, má đỏ hây hây nhưng lại nhìn không rời mắt.
Khương Ly nghiêng đầu, khó hiểu nhìn vừa tới gần lão thôn trưởng. Thôn trưởng mỉm cười nói:
“Chỉ có Lạc tộc dũng sĩ, mới có tư cách uống chén rượu này, ngươi uống đi, đây là Lạc Thần Tửu…”
Tuy rằng ngửi được mùi, nhưng Khương Ly thật không dám khẳng định, chén chất lỏng bầy nhầy kia có thật là rượu không. Nhưng nhìn thấy xung quanh một đám khích lệ ánh mắt, hắn tiếp nhận bát đá, ngửa đầu uống sạch.
Chợt một cảm giác nóng rực từ cổ họng chạy vào bụng, lực lượng kỳ dị từ trong bụng tỏa ra, dần dần hội tụ ở đan điền, giọt Chân huyết thứ chín thế mà có dấu hiệu hình thành.
Khương Ly nhíu mày, còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng, đã bị nắm tay chân tung lên cao. Các thôn dân một bên hô tên Lạc Ly, một bên ném hắn lên cao rồi đỡ, lại ném lên, lại đỡ…
Một số cô gái không hề kiêng dè sờ mó hắn bắp thịt cùng chỗ yếu hại. Lạc tộc nữ nhân trước giờ đều thẳng thắn dứt khoát như thế, làm cho Khương Ly mặt già đỏ chót.
Các thiếu nữ non nớt ngây ngô sờ mó mình thì cũng thôi, nhưng mấy bà cô lớn tuổi, cũng bu đến sờ soạng góp vui làm gì?
Cả thôn một mảnh hưng phấn sôi trào, giống như sang năm mới.
Chúc mừng xong, thôn dân bắt đầu ra xung quanh, tự mình nướng Lạc thú.
Trước kia Lạc Ly không có một chút cống hiến với thôn, còn chia mất thức ăn và chỗ ở.
Lão cũng từng nghĩ, cứ làm theo lời thôn dân nói, trục xuất Lạc Ly ra ngoài, để cho hắn tự sinh tự diệt.
Nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, là thôn dân của mình, lão luôn cảm giác có một ngày hắn sẽ trưởng thành, sẽ phát huy tác dụng. Nhưng thực tế những năm qua, Lạc Ly biểu hiện làm người ta quá thất vọng.
Cho đến hôm nay, hắn chợt bất ngờ toát ra hào quang chói lóa!
“Lạc Thần phù hộ, Lạc Vương ban phước!” Thôn trưởng thì thào, tận mắt thấy Khương Ly xông vào bầy thú, một hơi đem cản đường mấy con Lạc thú chém thành mảnh vụn.
Hắn tựa như vô địch dũng sĩ, tung hoành trong chiến trường, không gì cản nổi.
Mà đám Lạc thú thì rít gào, sợ hãi, dần dần lùi bước.
Các thôn dân thấy thế cũng ào ào xông lên trợ giúp, càng đánh càng hăng, ba người thành tổ, năm người thành vòng, hợp thành đơn giản trận pháp, muốn xua đuổi Lạc thú ra khỏi nhà mình.
Kiếm đồng trong tay Khương Ly đã sớm đổi một thanh khác, cả người hắn như tắm máu. Cuối cùng, khi tiếng gió nhỏ dần, mặt trời sắp tắt, Lạc triều cuối cùng rút lui.
Để lại mặt đất đỏ tươi đầy xác chết.
Thôn dân đuổi theo mấy chục trượng mới dừng lại, đồng loạt phát ra tiếng hô hoán rung trời, như mãnh thú gầm thét, làm cho đám Lạc thú chạy tán loạn càng thêm hoảng sợ.
“Thắng rồi!”
“Thắng rồi!”
Các thôn dân hoan hô, vô cùng hưng phấn vì có thể sống sót sau một lần Lạc triều, mọi người đều tràn ngập vui vẻ, nhảy nhót hoan hô.
“Lạc Ly, thật là ngươi sao?” Lạc Hùng không biết từ đâu chạy ra, cả người đẫm máu, có thể nhìn ra được gã không bị thương nặng, chỉ bị cắn một cái trên bụng, gã mở to mắt nhìn Khương Ly, vỗ mạnh lên vai hắn:
“Ta còn tưởng là mình nhìn nhầm chứ!” Làm sao nhìn nhầm được? Trong thôn, hình thể nhỏ như vậy, chỉ có mỗi Khương Ly. Tuy rằng trước đó Lạc Hùng đã chú ý tới Khương Ly, nhưng làm thế nào cũng không tin nổi, giờ này mặt đối mặt, mới chính thức xác nhận.
Các thôn dân sống sót tò mò nhìn về phía Khương Ly, trong mắt đều có cảm kích và sùng bái. Nhất là thời khắc cuối cùng, nếu không phải Khương Ly đánh vào bầy thú, ngăn cơn sóng dữ, vậy có thể tưởng tượng được vận mệnh của thôn ngày hôm nay.
Lạc Thần giới dân chúng chất phác, sùng bái cường giả.
.
“Đây là Lạc Thần ban ơn!” Lão thôn trưởng run run đi lên, miệng nồng nhiệt nói.
Khương Ly thầm nghĩ, đây là công lao của ta, liên quan chó gì tới Lạc Thần! Tuy nhiên, hắn khẳng định không thể nói ra lời này, bằng không mặc kệ hắn có bao nhiêu cống hiến với thôn, cũng nhất định sẽ thành kẻ địch của toàn Lạc tộc.×— QUẢNG CÁO —
Lời miệt thị Lạc Thần, là tội ác lớn nhất ở Lạc Thần giới.
“Thôn trưởng, lần này giết được nhiều Lạc thú như vậy, chúng ta có nên chúc mừng một phen?” Lạc Hùng hưng phấn nhìn thôn trưởng, các thôn dân cũng đều tràn đầy mong chờ. Trong thôn thiếu thốn thức ăn, lần Lạc triều này chết mấy trăm con Lạc thú, đủ cho cả thôn ăn thật lâu.
Mấy ngày trước thôn trưởng còn lo lắng vì lương thực cho mùa đông, mỗi năm trời đông giá rét, có không ít thôn dân chết đói, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là không nghĩ rằng hạnh phúc đột nhiên tới, có thịt Lạc thú, mùa đông năm nay không phải lo lắng vì thức ăn. Thôn trưởng mỉm cười, gật đầu, giọng nói cũng tăng cao.
“Phải chúc mừng, hơn nữa còn phải chúc mừng lớn, ha ha ha”
Tất cả thôn dân mỉm cười hoan hô.
Dừng một chút, thôn trưởng chống quải trượng hô lớn.
“Đêm nay đốt lửa trại liên hoan, gõ trống đồng, tế tự Lạc Thần”
“Gõ trống đồng, tế tự Lạc Thần” Cả đám thôn dần đều nhao nhao nhìn ông lão, bởi vì quy cách cao như thế chỉ có những dịp lễ lớn hoặc có người tấn thăng Lạc sư trở thành Bồ Chính hoặc là có người đột phá Lạc tộc chiến sĩ.
Lạc sư trong thôn hiện tại chỉ có lão thôn trưởng một người, tất cả ánh mắt không tự chủ hướng về phía Khương Ly.
“Đúng vậy, Lạc Ly nhận được Lạc Thần ban ân, đã là một vị hạ phẩm chiến sĩ”
Òa, cả đám người giật mình, sau đó ồn ào hô lớn, đã bao nhiêu năm Lạc thôn lần nữa ra một vị chiến sĩ.
Thượng Cổ Lạc Dân tu luyện chia thành hai phương thức, một loại là Lạc sư, tương đối hiếm có, một loại khác phổ biến hơn gọi là Chiến sĩ.
Lạc tộc chiến sĩ dũng mãnh phi thường, chém giết Lạc thú như cắt rau thái dưa, chính là mỗi Lạc dân trong lòng mục tiêu. Không giống với Lạc sư, cần có đặc biệt thiên phú cùng cơ duyên, mới có thể tu luyện Lạc thuật, số lượng ít ỏi, Lạc tộc chiến sĩ, chỉ cần rèn luyện đầy đủ, lượng thành chất tự nhiên mà thành.
Diệp thôn lúc cường thịnh nhất, từng có ba vị Chiến sĩ tọa trấn, chỉ tiếc đã cùng Lạc thú chiến đấu mà chết đi, hiện nay Khương Ly cũng trở thành bậc ấy tồn tại, khiến thôn dân khấp khởi vui sướng.
Vội vàng nhao nhao sùng bái nhìn Khương Ly, ánh mắt rực sáng, để Khương Ly toàn thân không được tự nhiên. Mãi đến khi thôn trưởng phân phó quét dọn chiến trường, một đám người mới từ từ tản mất.
Lạc thú thân thể bị tập kết chất thành đống ở khoảng sân rộng, mà bỏ mạng Lạc tộc trai tráng thì bị sắp xếp ở một bên khác, chờ đem an táng.
Thượng cổ thời đại, ngày ngày cùng Lạc thú chiến đấu, tử thương là chuyện bình thường, thôn dân mặc dù thương cảm, nhưng cũng không quá đau buồn.
Sau một màn trang trọng nghi lễ, vong mạng thôn dân bị chất ở trên đống củi lớn, lửa đen rầm rầm đốt cháy, đợi lửa dập tắt, tro cốt được cất vào hũ đất, chôn ở chân tường rào.
Khi trời đen hẳn, công việc vãn bớt, các thôn dân lục tục chuẩn bị liên hoan chúc mừng.×— QUẢNG CÁO —
Giữa thôn nơi bãi đất trống, đèn đuốc sáng trưng, chính giữa còn xếp một chồng cao mấy trượng lửa trại, cháy rừng rực.
Thôn dân ngồi xếp vòng xung quanh lửa trại, mà lưng còng thôn trưởng thì đứng ở trước nhất, tay cầm quải trượng, miệng đọc lầm rầm cổ lão tiếng khấn. Trước mặt lão có một tấm bàn cao, xếp đầy hoa quả, thịt rượu, cùng ba bức tượng đá.
Tượng đá hình thù khác nhau, được điêu khắc thô sơ, không rõ dung mạo, nhưng bên trên lại tỏa ra một loại mơ hồ cùng thần thánh khí tức.
Ba bức tượng, mỗi bức đại biểu cho một vị Lạc Thần.
Lão tộc trưởng lầm rầm khấn xong, chợt cao giọng hô lớn.
“Nhờ ơn Lạc Thần phù hộ, Lạc Vương ban ân, Vũ Ninh Bộ, Diệp thôn có thêm một vị chiến sĩ. Nay xin tế tự Lạc Thần, cảm tạ Lạc Vương, nguyện Lạc dân đời đời hưng thịnh.”
Nói rồi, quải trượng gõ mạnh xuống đất, hai bên ôm trống đồng trai tráng theo nhịp gõ vang, xuyên phá màn đêm.
Khương Ly cũng ngồi quanh đống lửa, hứng thú đánh giá buổi nghi lễ, chợt lúc này, có một tên thiếu nữ từ trong đám đông đi ra, trong tay bưng chén chứa chất lỏng đục ngầu, mùi rượu phảng phất.
Thiếu nữ đi đến trước mặt Khương Ly, thẹn thùng nhìn hắn, má đỏ hây hây nhưng lại nhìn không rời mắt.
Khương Ly nghiêng đầu, khó hiểu nhìn vừa tới gần lão thôn trưởng. Thôn trưởng mỉm cười nói:
“Chỉ có Lạc tộc dũng sĩ, mới có tư cách uống chén rượu này, ngươi uống đi, đây là Lạc Thần Tửu…”
Tuy rằng ngửi được mùi, nhưng Khương Ly thật không dám khẳng định, chén chất lỏng bầy nhầy kia có thật là rượu không. Nhưng nhìn thấy xung quanh một đám khích lệ ánh mắt, hắn tiếp nhận bát đá, ngửa đầu uống sạch.
Chợt một cảm giác nóng rực từ cổ họng chạy vào bụng, lực lượng kỳ dị từ trong bụng tỏa ra, dần dần hội tụ ở đan điền, giọt Chân huyết thứ chín thế mà có dấu hiệu hình thành.
Khương Ly nhíu mày, còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng, đã bị nắm tay chân tung lên cao. Các thôn dân một bên hô tên Lạc Ly, một bên ném hắn lên cao rồi đỡ, lại ném lên, lại đỡ…
Một số cô gái không hề kiêng dè sờ mó hắn bắp thịt cùng chỗ yếu hại. Lạc tộc nữ nhân trước giờ đều thẳng thắn dứt khoát như thế, làm cho Khương Ly mặt già đỏ chót.
Các thiếu nữ non nớt ngây ngô sờ mó mình thì cũng thôi, nhưng mấy bà cô lớn tuổi, cũng bu đến sờ soạng góp vui làm gì?
Cả thôn một mảnh hưng phấn sôi trào, giống như sang năm mới.
Chúc mừng xong, thôn dân bắt đầu ra xung quanh, tự mình nướng Lạc thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.