Quyển 4 - Chương 11: Lực Chiến Tôn Giả
Trường An
27/06/2021
Khương Ly vừa đánh nát ba vầng mặt trời cứu được Ninh Thiên Tuyết
thì bên này Tứ Hoang Lâu Thuyền rốt cuộc đã bay tới trên đỉnh Ninh Hải
Thành.
Bàn Phương Chấp sự điều khiển lâu thuyền chầm chậm sà xuống, khổng lồ lâu thuyền còn chưa kịp chạm đất, thì Ngọc Hành Chân Nhân cùng Ngân Đao Chân Nhân hai người đã gấp không chịu nổi, lập tức hạ lệnh.
“Tất cả xuống thuyền, tru diệt Kiếp quân”
Nói rồi cả hai liền nhảy ra khỏi mạn thuyền xông tới phụ giúp mấy người Ninh Kiến Quân.
“Xuống thuyền”
“Nhanh nhanh nhanh”
Từng tên Việt quốc võ giả cũng như hăng tiết gà, nối đuôi nhau nhảy xuống đất, ầm ầm xông về phía ba vạn Kiếp quân.
Hai đội quân cứ như thế va chạm lấy nhau, máu chảy đầu rơi, tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét vang trời.
Lấy Bàn Phương chấp sự điều khiển phàm nhân cảnh võ quân, còn Ngọc Hành Chân Nhân và Ngân Đao Chân Nhân thì phân biệt bay ra hai hướng trợ giúp Ninh Kiến Quân cũng như Vân Hải Chân Nhân.
Đáng thương Song Thủ Kiếp Tôn, gã vốn dùng bí pháp đem thân thể chia đôi, mỗi bộ phân thân thực lực chỉ bằng bảy phần bản thể, đối mặt với hai vị Chân Nhân liều mạng chém giết đã luống cuống tay chân.
Giờ có thêm hai gã Chân Nhân khác đến trợ trận, thứ nào chịu nổi!!!
Chưa được năm hơi thở, lần lượt vang lên hai tiếng hét thảm, Song Thủ Kiếp Tôn đã bị chém thành muôn mảnh.
“Cảm tạ chư vị đạo hữu kịp thời viện trợ ” Ninh Kiến Quân nước mắt dâng trào, thở hổn hển hướng hai vị Ngọc Hành và Mạc Tử Hồng chắp tay. Còn may viện quân tới kịp, nếu không toàn bộ Ninh Hải Thành hôm nay sẽ gặp nạn.
“Đều là Việt quốc đồng bào, đạo hữu không cần khách khí” Ngọc Hành Chân Nhân khoát tay.
“Đồng bào” Ninh Kiến Quân nghe thấy được hai từ này, trong lòng bay lên một cảm xúc khó tả, lần nữa cúi đầu chắp tay.
“Đồng bào sao?” Mạc Tử Hồng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp. Ông ta vốn là một gã tán tu, trước giờ thanh danh không tốt, chuyên môn ẩn núp ở Kinh Thành cướp đoạt bảo vật của người khác. Đối với Việt quốc, trước nay không có quá nhiều cảm tình.
Chỉ là hôm nay nghe được lời nói vô tình của Ngọc Hành Chân Nhân, khẽ cảm khái. Phải rồi, mình cũng là người nước Việt nha.
“Mạc đạo hữu, chúng ta có nên tới trợ giúp Khương tướng quân sao?” Ngọc Hành Chân Nhân chợt mở miệng hỏi.
Mạc Tử Hồng lắc đầu: “Không cần, cấp độ nhị phẩm đấu pháp, không phải chúng ta có thể nhúng tay. Hơn nữa Tam Dương Tôn giả kia chỉ là Nhị tinh sơ kỳ, chưa hẳn đối thủ của tướng quân”
Ngọc Hành Chân Nhân gật đầu, Khương tướng quân ngay cả Phụ Quốc Công còn có thể chiến thắng, một gã Nhị tinh sơ kỳ Kiếp Tôn mà thôi, không đáng để lo.
“Hai vị, chẳng hay vị đại nhân kia là ai?” Vân Hải Chân Nhân ngước mắt lên trời, hơi chần chờ khẽ hỏi. Câu hỏi này chính là thắc mắc chung của Ninh Kiến Quân, Hà tiên cô, ngay cả Ninh Thiên Tuyết cũng nghiêng tai chú ý. Dù sao, nhị phẩm cao thủ ở Việt quốc có chừng mười vị, bọn họ nhiều ít đã từng nghe qua danh tiếng. Nhưng mà vị thanh niên áo trắng đang giao chiến với Tam Dương Tôn giả kia, tựa hồ hơi chút lạ lẫm.
“Ngài ấy là một trong bốn vị thượng tướng, thống lãnh diệt kiếp chiến dịch, họ Khương, danh hiệu Đông Ly Chân Nhân” Mạc Tử Hồng trong mắt lóe lên kiêng kỵ, nhỏ giọng nói.
“Cái gì”
“Đông...Đông Ly Chân Nhân”
Ninh Kiến Quân đám người giật mình, khó tin nhìn nhau. Cái tên Đông Ly Chân Nhân này, bọn họ ngược lại đã từng nghe qua. Nhưng tựa hồ là một vị không việc ác gì không làm lão ma, đem so sánh với người thanh niên trước mặt, vô cùng khập khiểng nha.
Ngạc nhiên nhất là Ninh Thiên Tuyết, dù sao nàng vừa nãy được Khương Ly cứu mạng, trong lòng cảm kích, nhìn thấy Khương Ly hình dáng trẻ tuổi, cứ ngỡ hắn là một vị cường giả thiên kiêu nào.
Lại không nghĩ, hắn là ác danh lan xa Đông Ly lão ma.
Nghe nói, Đông Ly lão ma là Kiếp Tộc giả trang, chuyên môn giết chóc ăn thịt người, đồ thành diệt tộc như cơm bữa.
Nghe nó, Đông Ly lão ma ngày ngự ngàn nữ, tu luyện công pháp thải âm bổ dương, một ngày không động phòng là không vui, thậm chí thải bổ xong còn đem nữ nhân luyện thành cương thi ngày đêm hưởng dụng, biến thái vô cùng.
Nghe nói, Đông Ly lão ma mắt đỏ mũi dài, ba đầu sáu tay, dáng hình xấu xí….
Ninh Thiên Tuyết ngước mắt nhìn đang dũng mãnh đọ sức với Tam Dương Tôn giả Khương Ly, trong lòng khẽ hừ một tiếng. Người này quả nhiên không phải hạng tốt lành, rõ ràng cứu mình, còn đem mình ném xuống đất.
“Khụ khụ” Tựa hồ đoán ra suy nghĩ của bọn người Ninh Kiến Quân, Ngọc Hành Chân Nhân ho nhẹ một tiếng giải thích.
“Chư vị đừng tin những lời đồn ác ý ở bên ngoài. Khương tướng quân thế nhưng là Tứ Hoang hộ pháp, không phải ma đầu gì cả”
“Ồ” Hà tiên cô cùng Vân Hải Chân Nhân đều gật gật đầu, không tiện hỏi thêm, lặng lẽ ngồi xuống chữa thương.
Mà giật mình nhất là Ninh Kiến Quân, ông ta thời trẻ từng gia nhập Tứ Hoang Điện, đảm đương chức vụ Chấp Sự, nên hiểu rõ, Tứ Hoang hộ pháp có ý nghĩa gì. Bởi vì tại Đông Hoang, thông thường hộ pháp chỉ có Chân Vương mới đủ thực lực cùng công lao mà đảm nhiệm.
“Khương tướng quân không phải người bình thường” Ninh Kiến Quân hít nhẹ một hơi thì thào, tiếp theo liền nhắm chữa thương.
Dù sao Tam Dương Kiếp Tôn có Khương Ly đối phó, Song Thủ Kiếp Tôn đã chết, trên chiến trường chỉ còn lại một chút phàm cảnh Kiếp tộc và Kiếp đồ, không đáng phải lo.
…
Trên bầu trời, Khương Ly cùng Tam Dương Tôn giả đang đánh đến long trời lở đất.
Khương Ly tu vi mặc dù mới là Nửa Bước Chân Nhân, nhưng thân thể đã Niết Bàn một lần, cộng thêm niệm lực đạt tới Niệm Như Thác Đổ tiểu thành. Tổng hợp thực lực không thua gì Nhị phẩm trung kỳ.
Tam Dương Tôn giả là Nhị tinh sơ kỳ, ngược lại cùng hắn tương đương.
Hiện tại muốn so, là so ai thủ đoạn cường thế hơn mà thôi.
“Chơi thế đủ rồi” Khương Ly thở nhẹ, bỗng nhiên bước ra một bước, cả người hóa thành kim quang, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tam Dương Tôn giả, một quyền đấm ra.
Hoành Thiên Quyền, quyền thứ bốn mươi một.
Một quyền này nhanh như chớp, cường thế lực lượng, trực tiếp phá vỡ Kiếp lực hộ thể của Tam Dương Tôn giả. Chớp mắt nham quyền thành trảo, túm lấy cánh tay của y.
Tam Dương tôn giả sắc mặt kinh hãi, sau một hơi thở liền cảm thấy đau nhức. Đã thấy Khương Ly xé mạnh một cái, dùng thủ đoạn cực kỳ huyết tanh, đem một cánh tay của y kéo xuống, xương vỡ, máu tươi bắn tung tóe.
Bị xé mất một cánh tay, Tam Dương Tôn giả sắc mặt trắng bệch, vội vã lui về sau, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Tên thanh niên áo trắng này là ai, khí thế so với mình thấp hơn mấy đoạn, mà thủ đoạn lại kinh khủng như vậy.
Tam Dương Tôn giả lùi về sau, mà Khương Ly thì đâu chịu buông tha, tung người lấn tới, trước mặt xuất hiện mười tám thanh kiếm niệm, nhắm ngay sọ não của y mà bắn tới.
Bản thân lần nữa áp sát, đánh ra một quyền.
“Tìm chết” Một cánh tay bị xé rách, Tam Dương tôn giả cũng trở nên dữ tợn, sau lưng ba vầng mặt trời chợt dâng lên, cuối cùng hợp lại với nhau thành một vầng mặt trời đường kính hơn mười trượng, ánh lửa chập chờn thiêu đốt không gian.
Tam Dương Hợp Nhất
Đây là Tam Dương tộc một môn bí thuật, hợp nhất ba vầng mặt trời, có thể khiến uy lực của công kích tăng lên một hai cảnh giới nhỏ.
Khương Ly cười gằn, nham quyền không giảm, quanh thân chợt hình thành chín lớp kim giáp, kim quang tỏa ra bốn phía.
Mà trong lúc Tam Dương Tôn giả tập trung điều động bí thuật, mười tám thanh kiếm niệm đã tập kích bất ngờ, đâm thẳng vào thức hải của y. Kiếm niệm vừa nhập thức hải, liền điên cuồng tàn phá. Tam Dương Tôn giả đang điều động bí thuật đến giữa chừng, đột nhiên hai tay ôm đầu kêu gào thảm thiết, thậm chí không giữ nổi thân hình từ trên không trung rơi xuống.
Vừa hình thành mười trượng vầng mặt trời cũng theo đó tan biến.
Ầm
Tam Dương Tôn giả thân hình cường tráng rơi ở trân mặt đất tạo nên một hố sâu vài trượng, đường kính mười mấy trượng.
Khương Ly sà xuống, Diệt Trần Kiếm ra vỏ, cắm lên ngực của y.
Từ trong kiếm có sức hút tràn ra, đem sinh cơ của y nhanh chóng hút sạch, sau nửa khắc đã thành một bộ xương khô.
Một đời Kiếp tộc Tôn giả chết không thể chết.
Vù
Mà Diệt Trần Kiếm sau khi hút sạch sinh mệnh lực của đối phương, cũng tấn cấp Tứ chuyển thượng phẩm, quanh thân sát khí còn lưu chuyển thêm một tia khí tức nóng rực.
Khương Ly thu hồi bảo kiếm chắp tay sau lưng, tung người bay lên không trung dõi mắt xem chiến trường, có chút cảm khái. Thật không nghĩ chỉ mới trải qua một thời gian ngắn, thực lực của hắn đã đạt tới tình trạng này rồi.
Bàn Phương Chấp sự điều khiển lâu thuyền chầm chậm sà xuống, khổng lồ lâu thuyền còn chưa kịp chạm đất, thì Ngọc Hành Chân Nhân cùng Ngân Đao Chân Nhân hai người đã gấp không chịu nổi, lập tức hạ lệnh.
“Tất cả xuống thuyền, tru diệt Kiếp quân”
Nói rồi cả hai liền nhảy ra khỏi mạn thuyền xông tới phụ giúp mấy người Ninh Kiến Quân.
“Xuống thuyền”
“Nhanh nhanh nhanh”
Từng tên Việt quốc võ giả cũng như hăng tiết gà, nối đuôi nhau nhảy xuống đất, ầm ầm xông về phía ba vạn Kiếp quân.
Hai đội quân cứ như thế va chạm lấy nhau, máu chảy đầu rơi, tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét vang trời.
Lấy Bàn Phương chấp sự điều khiển phàm nhân cảnh võ quân, còn Ngọc Hành Chân Nhân và Ngân Đao Chân Nhân thì phân biệt bay ra hai hướng trợ giúp Ninh Kiến Quân cũng như Vân Hải Chân Nhân.
Đáng thương Song Thủ Kiếp Tôn, gã vốn dùng bí pháp đem thân thể chia đôi, mỗi bộ phân thân thực lực chỉ bằng bảy phần bản thể, đối mặt với hai vị Chân Nhân liều mạng chém giết đã luống cuống tay chân.
Giờ có thêm hai gã Chân Nhân khác đến trợ trận, thứ nào chịu nổi!!!
Chưa được năm hơi thở, lần lượt vang lên hai tiếng hét thảm, Song Thủ Kiếp Tôn đã bị chém thành muôn mảnh.
“Cảm tạ chư vị đạo hữu kịp thời viện trợ ” Ninh Kiến Quân nước mắt dâng trào, thở hổn hển hướng hai vị Ngọc Hành và Mạc Tử Hồng chắp tay. Còn may viện quân tới kịp, nếu không toàn bộ Ninh Hải Thành hôm nay sẽ gặp nạn.
“Đều là Việt quốc đồng bào, đạo hữu không cần khách khí” Ngọc Hành Chân Nhân khoát tay.
“Đồng bào” Ninh Kiến Quân nghe thấy được hai từ này, trong lòng bay lên một cảm xúc khó tả, lần nữa cúi đầu chắp tay.
“Đồng bào sao?” Mạc Tử Hồng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp. Ông ta vốn là một gã tán tu, trước giờ thanh danh không tốt, chuyên môn ẩn núp ở Kinh Thành cướp đoạt bảo vật của người khác. Đối với Việt quốc, trước nay không có quá nhiều cảm tình.
Chỉ là hôm nay nghe được lời nói vô tình của Ngọc Hành Chân Nhân, khẽ cảm khái. Phải rồi, mình cũng là người nước Việt nha.
“Mạc đạo hữu, chúng ta có nên tới trợ giúp Khương tướng quân sao?” Ngọc Hành Chân Nhân chợt mở miệng hỏi.
Mạc Tử Hồng lắc đầu: “Không cần, cấp độ nhị phẩm đấu pháp, không phải chúng ta có thể nhúng tay. Hơn nữa Tam Dương Tôn giả kia chỉ là Nhị tinh sơ kỳ, chưa hẳn đối thủ của tướng quân”
Ngọc Hành Chân Nhân gật đầu, Khương tướng quân ngay cả Phụ Quốc Công còn có thể chiến thắng, một gã Nhị tinh sơ kỳ Kiếp Tôn mà thôi, không đáng để lo.
“Hai vị, chẳng hay vị đại nhân kia là ai?” Vân Hải Chân Nhân ngước mắt lên trời, hơi chần chờ khẽ hỏi. Câu hỏi này chính là thắc mắc chung của Ninh Kiến Quân, Hà tiên cô, ngay cả Ninh Thiên Tuyết cũng nghiêng tai chú ý. Dù sao, nhị phẩm cao thủ ở Việt quốc có chừng mười vị, bọn họ nhiều ít đã từng nghe qua danh tiếng. Nhưng mà vị thanh niên áo trắng đang giao chiến với Tam Dương Tôn giả kia, tựa hồ hơi chút lạ lẫm.
“Ngài ấy là một trong bốn vị thượng tướng, thống lãnh diệt kiếp chiến dịch, họ Khương, danh hiệu Đông Ly Chân Nhân” Mạc Tử Hồng trong mắt lóe lên kiêng kỵ, nhỏ giọng nói.
“Cái gì”
“Đông...Đông Ly Chân Nhân”
Ninh Kiến Quân đám người giật mình, khó tin nhìn nhau. Cái tên Đông Ly Chân Nhân này, bọn họ ngược lại đã từng nghe qua. Nhưng tựa hồ là một vị không việc ác gì không làm lão ma, đem so sánh với người thanh niên trước mặt, vô cùng khập khiểng nha.
Ngạc nhiên nhất là Ninh Thiên Tuyết, dù sao nàng vừa nãy được Khương Ly cứu mạng, trong lòng cảm kích, nhìn thấy Khương Ly hình dáng trẻ tuổi, cứ ngỡ hắn là một vị cường giả thiên kiêu nào.
Lại không nghĩ, hắn là ác danh lan xa Đông Ly lão ma.
Nghe nói, Đông Ly lão ma là Kiếp Tộc giả trang, chuyên môn giết chóc ăn thịt người, đồ thành diệt tộc như cơm bữa.
Nghe nó, Đông Ly lão ma ngày ngự ngàn nữ, tu luyện công pháp thải âm bổ dương, một ngày không động phòng là không vui, thậm chí thải bổ xong còn đem nữ nhân luyện thành cương thi ngày đêm hưởng dụng, biến thái vô cùng.
Nghe nói, Đông Ly lão ma mắt đỏ mũi dài, ba đầu sáu tay, dáng hình xấu xí….
Ninh Thiên Tuyết ngước mắt nhìn đang dũng mãnh đọ sức với Tam Dương Tôn giả Khương Ly, trong lòng khẽ hừ một tiếng. Người này quả nhiên không phải hạng tốt lành, rõ ràng cứu mình, còn đem mình ném xuống đất.
“Khụ khụ” Tựa hồ đoán ra suy nghĩ của bọn người Ninh Kiến Quân, Ngọc Hành Chân Nhân ho nhẹ một tiếng giải thích.
“Chư vị đừng tin những lời đồn ác ý ở bên ngoài. Khương tướng quân thế nhưng là Tứ Hoang hộ pháp, không phải ma đầu gì cả”
“Ồ” Hà tiên cô cùng Vân Hải Chân Nhân đều gật gật đầu, không tiện hỏi thêm, lặng lẽ ngồi xuống chữa thương.
Mà giật mình nhất là Ninh Kiến Quân, ông ta thời trẻ từng gia nhập Tứ Hoang Điện, đảm đương chức vụ Chấp Sự, nên hiểu rõ, Tứ Hoang hộ pháp có ý nghĩa gì. Bởi vì tại Đông Hoang, thông thường hộ pháp chỉ có Chân Vương mới đủ thực lực cùng công lao mà đảm nhiệm.
“Khương tướng quân không phải người bình thường” Ninh Kiến Quân hít nhẹ một hơi thì thào, tiếp theo liền nhắm chữa thương.
Dù sao Tam Dương Kiếp Tôn có Khương Ly đối phó, Song Thủ Kiếp Tôn đã chết, trên chiến trường chỉ còn lại một chút phàm cảnh Kiếp tộc và Kiếp đồ, không đáng phải lo.
…
Trên bầu trời, Khương Ly cùng Tam Dương Tôn giả đang đánh đến long trời lở đất.
Khương Ly tu vi mặc dù mới là Nửa Bước Chân Nhân, nhưng thân thể đã Niết Bàn một lần, cộng thêm niệm lực đạt tới Niệm Như Thác Đổ tiểu thành. Tổng hợp thực lực không thua gì Nhị phẩm trung kỳ.
Tam Dương Tôn giả là Nhị tinh sơ kỳ, ngược lại cùng hắn tương đương.
Hiện tại muốn so, là so ai thủ đoạn cường thế hơn mà thôi.
“Chơi thế đủ rồi” Khương Ly thở nhẹ, bỗng nhiên bước ra một bước, cả người hóa thành kim quang, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tam Dương Tôn giả, một quyền đấm ra.
Hoành Thiên Quyền, quyền thứ bốn mươi một.
Một quyền này nhanh như chớp, cường thế lực lượng, trực tiếp phá vỡ Kiếp lực hộ thể của Tam Dương Tôn giả. Chớp mắt nham quyền thành trảo, túm lấy cánh tay của y.
Tam Dương tôn giả sắc mặt kinh hãi, sau một hơi thở liền cảm thấy đau nhức. Đã thấy Khương Ly xé mạnh một cái, dùng thủ đoạn cực kỳ huyết tanh, đem một cánh tay của y kéo xuống, xương vỡ, máu tươi bắn tung tóe.
Bị xé mất một cánh tay, Tam Dương Tôn giả sắc mặt trắng bệch, vội vã lui về sau, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Tên thanh niên áo trắng này là ai, khí thế so với mình thấp hơn mấy đoạn, mà thủ đoạn lại kinh khủng như vậy.
Tam Dương Tôn giả lùi về sau, mà Khương Ly thì đâu chịu buông tha, tung người lấn tới, trước mặt xuất hiện mười tám thanh kiếm niệm, nhắm ngay sọ não của y mà bắn tới.
Bản thân lần nữa áp sát, đánh ra một quyền.
“Tìm chết” Một cánh tay bị xé rách, Tam Dương tôn giả cũng trở nên dữ tợn, sau lưng ba vầng mặt trời chợt dâng lên, cuối cùng hợp lại với nhau thành một vầng mặt trời đường kính hơn mười trượng, ánh lửa chập chờn thiêu đốt không gian.
Tam Dương Hợp Nhất
Đây là Tam Dương tộc một môn bí thuật, hợp nhất ba vầng mặt trời, có thể khiến uy lực của công kích tăng lên một hai cảnh giới nhỏ.
Khương Ly cười gằn, nham quyền không giảm, quanh thân chợt hình thành chín lớp kim giáp, kim quang tỏa ra bốn phía.
Mà trong lúc Tam Dương Tôn giả tập trung điều động bí thuật, mười tám thanh kiếm niệm đã tập kích bất ngờ, đâm thẳng vào thức hải của y. Kiếm niệm vừa nhập thức hải, liền điên cuồng tàn phá. Tam Dương Tôn giả đang điều động bí thuật đến giữa chừng, đột nhiên hai tay ôm đầu kêu gào thảm thiết, thậm chí không giữ nổi thân hình từ trên không trung rơi xuống.
Vừa hình thành mười trượng vầng mặt trời cũng theo đó tan biến.
Ầm
Tam Dương Tôn giả thân hình cường tráng rơi ở trân mặt đất tạo nên một hố sâu vài trượng, đường kính mười mấy trượng.
Khương Ly sà xuống, Diệt Trần Kiếm ra vỏ, cắm lên ngực của y.
Từ trong kiếm có sức hút tràn ra, đem sinh cơ của y nhanh chóng hút sạch, sau nửa khắc đã thành một bộ xương khô.
Một đời Kiếp tộc Tôn giả chết không thể chết.
Vù
Mà Diệt Trần Kiếm sau khi hút sạch sinh mệnh lực của đối phương, cũng tấn cấp Tứ chuyển thượng phẩm, quanh thân sát khí còn lưu chuyển thêm một tia khí tức nóng rực.
Khương Ly thu hồi bảo kiếm chắp tay sau lưng, tung người bay lên không trung dõi mắt xem chiến trường, có chút cảm khái. Thật không nghĩ chỉ mới trải qua một thời gian ngắn, thực lực của hắn đã đạt tới tình trạng này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.