Quyển 3 - Chương 17: Nhị Phẩm Tu Đan
Trường An
03/04/2021
Lão đạo sĩ đưa mắt liếc Khương Ly, rồi liếc Tô phu nhân, thân hình
như con lươn trong chớp mắt đã trốn ra ngoài cổng Hắc Thị. Lão một bộ
xương già, bản lĩnh khác thì không có nhưng bản lĩnh chạy mất dép thì
phải thuộc hạng thượng thừa.
“Hây zà, xui xẻo xui xẻo, bần đạo vốn là người tốt trăm đời, xưa nay ăn chay niệm tam thanh, từ lúc xuất đạo đến nay vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, tự nhận mình là người lương thiện nhất thiên hạ, thật không nghĩ chỉ vì chút nhân quả mà thành Tô Thuyên tiểu nha đầu kia nhân viên đa cấp, còn đắc tội với cái tên sát tinh này”
“Xui xẻo, xui xẻo, bần đạo vẫn nên tạm tránh trước rồi tính sau” Lão đạo khóe miệng lẩm bẩm, chân càng không chậm, nhoáng một cái đã chạy trốn đến cuối hẻm, lúc lão dừng bước trong tay còn cầm theo vài cái túi trữ vật vô cùng bắt mắt.
Một đôi mắt chuột nhìn ngó xung quanh, ra giọng oán trách: “A là đứa khốn nạn nào dám đem túi trữ vật đặt vào tay của bần đạo, định biến ta thành phường đạo chích hay sao?”
Lúc không thấy ai chú ý tới mình liền nhanh nhẹn cất túi trữ vật vào ngực áo, lẩn mất.
Hắc thị bên này, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đám võ giả khi nghe đến tên hiệu của Khương Ly, đoán được thân phận của hắn, sắc mặt đều tái xanh. Võ giả trước nay khoái ý ân cừu, không ai là người lương thiện cả, biết đâu vừa rồi mình mạnh mồm trào phúng, bị vị Đông Ly Chân Nhân này nhớ kỹ, mười năm sau tìm mình báo thù thì sao?
Mà ngượng ngùng nhất không ai khác chính là kẻ vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, Ngân Đao Chân Nhân Mạc Tử Hồng.
Vốn dĩ, hắn nhìn Khương Ly tuổi trẻ ít học, còn mang theo một gã Ngân Cốt cảnh tiểu cô nương, cứ nghĩ là đệ tử của gia tộc nào ra ngoài du ngoạn, dự định chèn ép, mua được Tu Đan thì lời to.
Không nghĩ nhìn như hiền hòa, vô hại gã thanh niên lại là một nhân vật so với mình còn hung ác hơn.
Thành ra hắn tựa như kẻ đi đường dẫm phải đống phân chó, tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt biến ảo liên tục.
Nghe câu hỏi Tô phu nhân, Khương Ly chưa vội trả lời, xem Mạc Tử Hồng một cái, cười nói:
“Vừa nãy vị đạo hữu này cũng có ý định mua đan dược của ta, hơn nửa nghe nói viên đan này cùng hắn hữu duyên, bán cho phu nhân vẫn được nhưng ta sợ phá hỏng cơ duyên của người khác”
“Ồ” Tô phu nhân kiều mị ánh mắt, liếc qua Ngân Đao Chân Nhân, mở miệng hỏi:
“Mạc đạo hữu cũng định mua tu đan sao?”
Mạc Tử Hồng khuôn mặt hơi co quắp, dường như rất kiêng kỵ Tô phu nhân, lắc đầu bảo:
“Không có, không có, là Đông Ly đạo hữu hiểu lầm, lão phu chỉ là một giới tán tu, lấy đâu ra tiền mua tu đan”
“Ấy sao tại hạ nghe rõ, các hạ nói muốn dùng ba vạn Nguyên Thạch..”
“Vậy thì khẳng định Khương đạo hữu nghe lầm, lão phu đây là muốn dùng ba trăm Nguyên Thạch mua mảnh áo giáp kia của các hạ”
Nói rồi ánh mắt nhìn xuống mảnh áo giáp bị vứt lăn lóc dưới mặt đất, hướng Khương Ly hỏi:
“Lão phu cùng Khương đạo hữu mở ra áo giáp hữu duyên, muốn hỏi mua không biết đạo hữu có thể bán cho ta chăng?”
“Bán, chỉ là ba trăm Nguyên Thạch hơi ít nha…”
“Liền bốn trăm Nguyên Thạch, lão phu mặc dù ưa thích áo giáp này nhưng ta dù sao chỉ là một giới tán tu, gia cảnh nghèo nàn, lại nhiều hơn lão phu không mang đủ tiền”
Thấy Khương Ly ngưng mắt như trầm tư, Mạc Tử Hồng cắn răng lấy ra một cái túi vải, đựng bốn trăm Nguyên Thạch ném cho Khương Ly, lại vung tay túm lấy tàn phá áo giáp. Hắn khuôn mặt xấu xí, khóe mắt lộ ra vẻ tiếc rẻ, không cướp được Tu đan thì thôi, còn mất tiền, mặc dù chỉ là mấy trăm Nguyên Thạch nhưng Mạc Tử Hồng vẫn cứ thịt đau.
Khương Ly túm lấy túi vải, hơi hơi nhíu mày, rất không tình nguyện nhận Nguyên Thạch lắc đầu nói: “Đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ”
“Đúng vậy, đúng vậy…nhà ai kiếm tiền cũng không dễ dàng nha…khà khà…các vị, đã không có chuyện gì vậy Mạc mỗ xin cáo từ trước” Mạc Tử Hồng chắp tay tung mình nhoáng đã biến mất tung tích.
Xung quanh võ giả chứng kiến, đều im lặng không nói gì. Thường nghe Ngân Đao Chân Nhân là kẻ tiểu nhân, tham tiền keo kiệt, hiếp yếu sợ mạnh, không nghĩ lại đê tiện đến mức này.
Ngươi đường đường là một cái Chân Nhân cường giả, ít ra cũng nên thể hiện chút cốt khí, thấy chết không sờn ý tứ để chúng ta bên ngoài giật mình kinh hô, trong lòng bái phục chứ?
Vừa chạy ra Hắc thị Mạc Chân Nhân khuôn mặt cũng đen như đáy nồi, vừa tiếc rẻ vừa tức giận. Nhưng nghĩ tới bối cảnh thâm hậu Tô phu nhân cùng với một mình đồ sát ba vị Chân Nhân họ Khương liền lắc đầu. Hai kẻ này khó dây dưa, hắn chỉ là một gã Nhất Phẩm trung kỳ tán tu, ăn hiếp đám phàm nhân cảnh võ giả thì được, còn lại vẫn là đê điều tốt hơn.
Chợt nghĩ đến, gần đấy Phủ Quốc Công không phải đang truy nã họ Khương hay sao, nghe nói chỉ cần cung cấp vị trí của Khương Ly sẽ được thưởng một vạn Nguyên Thạch.
Một vạn Nguyên Thạch!!!
Không được, không được, Mạc Tử Hồng bỗng nhiên gấp rút, phi người hướng đô thành phía trung tâm chạy nhanh. Tiền thưởng kia nhất định phải là của hắn, cộng thêm hắn không đối phó được Khương Ly, thì để người của Phủ Quốc công đi đối phó nha.
Mạc Tử Hồng vừa đi, Tô Phu Nhân đưa mắt ra hiệu mập mạp quản sự một tiếng.
Người sau hiểu ý liền hướng chúng võ giả kêu gọi:
“Làm phiền các vị, hôm nay Hắc thị đóng cửa, các vị ngày mai lại đến”
Vốn vây xem đông đảo võ giả liền thở phào lập tức tản đi.
Tô Phu Nhân đôi mắt ướt át, ngước nhìn Khương Ly, nhẹ hỏi:
“Ruồi nhặng đều đi cả, ý Đông Ly đạo hữu như thế nào?”
Khương Ly cười nhẹ, từ trong túi trữ vật lấy ra tu đan, đăt lên bàn. Đây là một viên màu đỏ đan dược, tỏa ra nồng nặc khí huyết, đan dược trên thân có hai đường vân huyền diệu rõ rệt.
“Nhị Phẩm Tu Đan”
Vừa nhìn thấy đan dược, Tô phu nhân há miệng, giật mình, hô hấp cũng hơi chút dồn dập.
Tu đan chính là Chân Nhân cảnh phía trên cao thủ dùng bản thân tinh huyết, chân lực cùng chân ý ngưng tụ mà thành, cũng phân biệt phẩm chất tùy theo tu vị của người Chân Nhân đó.
Nhất Phẩm tu đan là từ Chân Nhân nhất phẩm tạo ra, cũng là thường thấy nhất một loại.
Nhưng Nhị phẩm tu đan thì trân quý hơn mà cũng hiếm gặp hơn nhiều lần.
Bởi vì đan này phải từ một vị Nhị phẩm chân nhân chế tạo. Nhị phẩm chân nhân đặt ở các phương tiểu quốc chính là chiến lực cao nhất, đủ để đảm nhiệm chức vị quốc chủ. Một viên nhị phẩm tu đan, tương đương với một vị Nhị Phẩm cao thủ toàn thân tu vị cô đọng.
Vật phẩm này đối với bản thân Tô phu nhân là nhất định phải được.
Bởi vì nàng tu vi đã kẹt ở Nhất phẩm gần hai mươi năm, không phải chân lực thiếu thốn, mà bởi vì nàng tu ra chân ý một mực chưa từng đại thành.
Nếu như sử dụng viên này tu đan, trực tiếp cảm ngộ bên trong vị cao thủ kia chân ý biến hóa, nàng chân ý rất có thể sẽ đại tiến, thậm chí dùng tồn trữ bên trong chân lực xung kích cảnh giới.
Khương Ly nhìn Tô Phu nhân dáng vẻ, không nói gì. Hắn tự nhiên nhận biết viên tu đan này, cũng hiểu diệu dụng của nó. Tuy nhiên, bản thân hiện tại chân ý đã viên mãn, toàn thân cũng thối luyện đầy đủ, chờ đột phát Ngọc Mệnh cảnh thì xem như một đường thẳng tắp, có thể quan tưởng Chân Thân.
Nhưng một bước này, lại không thể nào dựa vào ngoại vật, phải tự bản thân lĩnh hội ra. Năm xưa, đột phá Chân Nhân, hắn vốn là dùng bí pháp cưỡng ép đột phá, hắn chân thân cũng là cưỡng ép tạo thành, cũng không phải chân chính quan tưởng ra được. Vì vậy, mỗi lần thi truyển Bản Mệnh chân thân luôn luôn cảm thấy một tia không phù hợp.
Lần này tuyệt địa phùng sinh, phá rồi lại lập, Khương Ly liền quyết định phải lĩnh hội ra phù hợp nhất bản mệnh chân thân. Nhưng này một bước khó khăn cực kỳ, ngăn chặn bước chân biết bao nửa bước Chân Nhân võ giả, có kẻ mặc dù hiểu ra chân ý, nhưng cho đến lúc thọ nguyên chấm dứt đều không tài nào lĩnh hội chân thân, cuối cùng ôm hận mà chết.
Lạc Trường Sinh là một ví dụ.
Võ giả muốn quan tưởng ra chân thân, cách nhanh nhất chính là đến Thiên Nhai Hải Các Ngộ đạo tháp. Tháp này nghe nói bên trong có thể giúp võ giả trực chỉ bản tâm, tìm ra từ trong sâu xa bản thân khát vọng, cũng như tiềm tu công pháp căn bản, từ đó kết hợp lại hình thành Chân Thân.
Nên nếu muốn đột phá Chân Nhân, hắn vẫn nên đi Thiên Nhai Hải Các một chuyến. Thiên Nhai Hải Các không nằm ở Kiêu Dương Vực mà ở phía bắc Loạn Ma Vực.
Tu đan mặc dù hiếm có, nhưng đối với hắn hoặc là Hạ Tuyết Đình hiện tại không có nhiều tác dụng, còn không bằng đưa người khác, làm ra một trận nhân quả. Cũng bởi vì vậy, Khương Ly mới trương dương như thế, không phải vì gặp trước mặt vị Tô Phu nhân này hay sao?
“Đông Ly đạo hữu, không biết như thế nào mới bằng lòng đem tu đan bán cho ta?”
“Hây zà, xui xẻo xui xẻo, bần đạo vốn là người tốt trăm đời, xưa nay ăn chay niệm tam thanh, từ lúc xuất đạo đến nay vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, tự nhận mình là người lương thiện nhất thiên hạ, thật không nghĩ chỉ vì chút nhân quả mà thành Tô Thuyên tiểu nha đầu kia nhân viên đa cấp, còn đắc tội với cái tên sát tinh này”
“Xui xẻo, xui xẻo, bần đạo vẫn nên tạm tránh trước rồi tính sau” Lão đạo khóe miệng lẩm bẩm, chân càng không chậm, nhoáng một cái đã chạy trốn đến cuối hẻm, lúc lão dừng bước trong tay còn cầm theo vài cái túi trữ vật vô cùng bắt mắt.
Một đôi mắt chuột nhìn ngó xung quanh, ra giọng oán trách: “A là đứa khốn nạn nào dám đem túi trữ vật đặt vào tay của bần đạo, định biến ta thành phường đạo chích hay sao?”
Lúc không thấy ai chú ý tới mình liền nhanh nhẹn cất túi trữ vật vào ngực áo, lẩn mất.
Hắc thị bên này, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đám võ giả khi nghe đến tên hiệu của Khương Ly, đoán được thân phận của hắn, sắc mặt đều tái xanh. Võ giả trước nay khoái ý ân cừu, không ai là người lương thiện cả, biết đâu vừa rồi mình mạnh mồm trào phúng, bị vị Đông Ly Chân Nhân này nhớ kỹ, mười năm sau tìm mình báo thù thì sao?
Mà ngượng ngùng nhất không ai khác chính là kẻ vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, Ngân Đao Chân Nhân Mạc Tử Hồng.
Vốn dĩ, hắn nhìn Khương Ly tuổi trẻ ít học, còn mang theo một gã Ngân Cốt cảnh tiểu cô nương, cứ nghĩ là đệ tử của gia tộc nào ra ngoài du ngoạn, dự định chèn ép, mua được Tu Đan thì lời to.
Không nghĩ nhìn như hiền hòa, vô hại gã thanh niên lại là một nhân vật so với mình còn hung ác hơn.
Thành ra hắn tựa như kẻ đi đường dẫm phải đống phân chó, tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt biến ảo liên tục.
Nghe câu hỏi Tô phu nhân, Khương Ly chưa vội trả lời, xem Mạc Tử Hồng một cái, cười nói:
“Vừa nãy vị đạo hữu này cũng có ý định mua đan dược của ta, hơn nửa nghe nói viên đan này cùng hắn hữu duyên, bán cho phu nhân vẫn được nhưng ta sợ phá hỏng cơ duyên của người khác”
“Ồ” Tô phu nhân kiều mị ánh mắt, liếc qua Ngân Đao Chân Nhân, mở miệng hỏi:
“Mạc đạo hữu cũng định mua tu đan sao?”
Mạc Tử Hồng khuôn mặt hơi co quắp, dường như rất kiêng kỵ Tô phu nhân, lắc đầu bảo:
“Không có, không có, là Đông Ly đạo hữu hiểu lầm, lão phu chỉ là một giới tán tu, lấy đâu ra tiền mua tu đan”
“Ấy sao tại hạ nghe rõ, các hạ nói muốn dùng ba vạn Nguyên Thạch..”
“Vậy thì khẳng định Khương đạo hữu nghe lầm, lão phu đây là muốn dùng ba trăm Nguyên Thạch mua mảnh áo giáp kia của các hạ”
Nói rồi ánh mắt nhìn xuống mảnh áo giáp bị vứt lăn lóc dưới mặt đất, hướng Khương Ly hỏi:
“Lão phu cùng Khương đạo hữu mở ra áo giáp hữu duyên, muốn hỏi mua không biết đạo hữu có thể bán cho ta chăng?”
“Bán, chỉ là ba trăm Nguyên Thạch hơi ít nha…”
“Liền bốn trăm Nguyên Thạch, lão phu mặc dù ưa thích áo giáp này nhưng ta dù sao chỉ là một giới tán tu, gia cảnh nghèo nàn, lại nhiều hơn lão phu không mang đủ tiền”
Thấy Khương Ly ngưng mắt như trầm tư, Mạc Tử Hồng cắn răng lấy ra một cái túi vải, đựng bốn trăm Nguyên Thạch ném cho Khương Ly, lại vung tay túm lấy tàn phá áo giáp. Hắn khuôn mặt xấu xí, khóe mắt lộ ra vẻ tiếc rẻ, không cướp được Tu đan thì thôi, còn mất tiền, mặc dù chỉ là mấy trăm Nguyên Thạch nhưng Mạc Tử Hồng vẫn cứ thịt đau.
Khương Ly túm lấy túi vải, hơi hơi nhíu mày, rất không tình nguyện nhận Nguyên Thạch lắc đầu nói: “Đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ”
“Đúng vậy, đúng vậy…nhà ai kiếm tiền cũng không dễ dàng nha…khà khà…các vị, đã không có chuyện gì vậy Mạc mỗ xin cáo từ trước” Mạc Tử Hồng chắp tay tung mình nhoáng đã biến mất tung tích.
Xung quanh võ giả chứng kiến, đều im lặng không nói gì. Thường nghe Ngân Đao Chân Nhân là kẻ tiểu nhân, tham tiền keo kiệt, hiếp yếu sợ mạnh, không nghĩ lại đê tiện đến mức này.
Ngươi đường đường là một cái Chân Nhân cường giả, ít ra cũng nên thể hiện chút cốt khí, thấy chết không sờn ý tứ để chúng ta bên ngoài giật mình kinh hô, trong lòng bái phục chứ?
Vừa chạy ra Hắc thị Mạc Chân Nhân khuôn mặt cũng đen như đáy nồi, vừa tiếc rẻ vừa tức giận. Nhưng nghĩ tới bối cảnh thâm hậu Tô phu nhân cùng với một mình đồ sát ba vị Chân Nhân họ Khương liền lắc đầu. Hai kẻ này khó dây dưa, hắn chỉ là một gã Nhất Phẩm trung kỳ tán tu, ăn hiếp đám phàm nhân cảnh võ giả thì được, còn lại vẫn là đê điều tốt hơn.
Chợt nghĩ đến, gần đấy Phủ Quốc Công không phải đang truy nã họ Khương hay sao, nghe nói chỉ cần cung cấp vị trí của Khương Ly sẽ được thưởng một vạn Nguyên Thạch.
Một vạn Nguyên Thạch!!!
Không được, không được, Mạc Tử Hồng bỗng nhiên gấp rút, phi người hướng đô thành phía trung tâm chạy nhanh. Tiền thưởng kia nhất định phải là của hắn, cộng thêm hắn không đối phó được Khương Ly, thì để người của Phủ Quốc công đi đối phó nha.
Mạc Tử Hồng vừa đi, Tô Phu Nhân đưa mắt ra hiệu mập mạp quản sự một tiếng.
Người sau hiểu ý liền hướng chúng võ giả kêu gọi:
“Làm phiền các vị, hôm nay Hắc thị đóng cửa, các vị ngày mai lại đến”
Vốn vây xem đông đảo võ giả liền thở phào lập tức tản đi.
Tô Phu Nhân đôi mắt ướt át, ngước nhìn Khương Ly, nhẹ hỏi:
“Ruồi nhặng đều đi cả, ý Đông Ly đạo hữu như thế nào?”
Khương Ly cười nhẹ, từ trong túi trữ vật lấy ra tu đan, đăt lên bàn. Đây là một viên màu đỏ đan dược, tỏa ra nồng nặc khí huyết, đan dược trên thân có hai đường vân huyền diệu rõ rệt.
“Nhị Phẩm Tu Đan”
Vừa nhìn thấy đan dược, Tô phu nhân há miệng, giật mình, hô hấp cũng hơi chút dồn dập.
Tu đan chính là Chân Nhân cảnh phía trên cao thủ dùng bản thân tinh huyết, chân lực cùng chân ý ngưng tụ mà thành, cũng phân biệt phẩm chất tùy theo tu vị của người Chân Nhân đó.
Nhất Phẩm tu đan là từ Chân Nhân nhất phẩm tạo ra, cũng là thường thấy nhất một loại.
Nhưng Nhị phẩm tu đan thì trân quý hơn mà cũng hiếm gặp hơn nhiều lần.
Bởi vì đan này phải từ một vị Nhị phẩm chân nhân chế tạo. Nhị phẩm chân nhân đặt ở các phương tiểu quốc chính là chiến lực cao nhất, đủ để đảm nhiệm chức vị quốc chủ. Một viên nhị phẩm tu đan, tương đương với một vị Nhị Phẩm cao thủ toàn thân tu vị cô đọng.
Vật phẩm này đối với bản thân Tô phu nhân là nhất định phải được.
Bởi vì nàng tu vi đã kẹt ở Nhất phẩm gần hai mươi năm, không phải chân lực thiếu thốn, mà bởi vì nàng tu ra chân ý một mực chưa từng đại thành.
Nếu như sử dụng viên này tu đan, trực tiếp cảm ngộ bên trong vị cao thủ kia chân ý biến hóa, nàng chân ý rất có thể sẽ đại tiến, thậm chí dùng tồn trữ bên trong chân lực xung kích cảnh giới.
Khương Ly nhìn Tô Phu nhân dáng vẻ, không nói gì. Hắn tự nhiên nhận biết viên tu đan này, cũng hiểu diệu dụng của nó. Tuy nhiên, bản thân hiện tại chân ý đã viên mãn, toàn thân cũng thối luyện đầy đủ, chờ đột phát Ngọc Mệnh cảnh thì xem như một đường thẳng tắp, có thể quan tưởng Chân Thân.
Nhưng một bước này, lại không thể nào dựa vào ngoại vật, phải tự bản thân lĩnh hội ra. Năm xưa, đột phá Chân Nhân, hắn vốn là dùng bí pháp cưỡng ép đột phá, hắn chân thân cũng là cưỡng ép tạo thành, cũng không phải chân chính quan tưởng ra được. Vì vậy, mỗi lần thi truyển Bản Mệnh chân thân luôn luôn cảm thấy một tia không phù hợp.
Lần này tuyệt địa phùng sinh, phá rồi lại lập, Khương Ly liền quyết định phải lĩnh hội ra phù hợp nhất bản mệnh chân thân. Nhưng này một bước khó khăn cực kỳ, ngăn chặn bước chân biết bao nửa bước Chân Nhân võ giả, có kẻ mặc dù hiểu ra chân ý, nhưng cho đến lúc thọ nguyên chấm dứt đều không tài nào lĩnh hội chân thân, cuối cùng ôm hận mà chết.
Lạc Trường Sinh là một ví dụ.
Võ giả muốn quan tưởng ra chân thân, cách nhanh nhất chính là đến Thiên Nhai Hải Các Ngộ đạo tháp. Tháp này nghe nói bên trong có thể giúp võ giả trực chỉ bản tâm, tìm ra từ trong sâu xa bản thân khát vọng, cũng như tiềm tu công pháp căn bản, từ đó kết hợp lại hình thành Chân Thân.
Nên nếu muốn đột phá Chân Nhân, hắn vẫn nên đi Thiên Nhai Hải Các một chuyến. Thiên Nhai Hải Các không nằm ở Kiêu Dương Vực mà ở phía bắc Loạn Ma Vực.
Tu đan mặc dù hiếm có, nhưng đối với hắn hoặc là Hạ Tuyết Đình hiện tại không có nhiều tác dụng, còn không bằng đưa người khác, làm ra một trận nhân quả. Cũng bởi vì vậy, Khương Ly mới trương dương như thế, không phải vì gặp trước mặt vị Tô Phu nhân này hay sao?
“Đông Ly đạo hữu, không biết như thế nào mới bằng lòng đem tu đan bán cho ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.