Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 2 - Chương 52: Phàm Điểu Tìm Không Thấy

Trường An

25/03/2021

Nghe được lời của thiếu nữ, hết thảy bọn giặc cướp, bao gồm cả Nhị Đương Gia cùng Tam Đương Gia đều sắc mặt sợ hãi, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.

“Nữ đế tha mạng, nữ đế tha mạng, lũ tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, thật không dám đùa giỡn ngài rồi, thật không dám”

Nhị Đương Gia nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình vừa đùa giỡn, càng là toàn bộ Nhạc quốc hung danh hiển hách Lạc Nữ Đế. Lạc Nữ Đế ba năm trước trống rỗng xuất hiện tại Nhạc quốc giang hồ, một kiếm đánh bại tám đại môn phái, lật tay tiêu diệt Cổ Nguyệt Ma Môn, nửa tháng bình định Kinh Châu 13 phường phỉ đồ uy chấn thiên hạ.

Nàng tính cách ghét ác như thù, trong vòng ba năm, số lượng giặc cướp chết dưới tay nàng đếm không hết.

Không nghĩ hôm nay nàng đã đến La Sơn rồi.

“Xong” Nhị Đương Gia trong đầu chỉ hiện lên một chữ xong, Tam Hà bang hôm nay sợ phải xong.

"Bổn cô nương ghét nhất là bọn thổ phỉ. Nhưng sắp tới La Sơn triều nguyệt, ta chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, không muốn giết người, nên sẽ tha mạng cho các ngươi. Đương nhiên, nếu có kẻ dám từ dưới đất đứng dậy, bổn cô nương cũng sẽ không nương tay"

Lạc Thanh Hàn đôi mắt đẹp sắc như dao, đảo qua sợ mất mật đám giặc cỏ, đầy mặt xem thường, nhưng khi đảo qua Bạch Phàm, hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy Bạch Phàm có chút quen thuộc, nhưng dù như thế nào cũng không nhớ ra được.

Bạch Phàm này dám đứng trên mặt đất không quỳ, càng ngoài ý liệu của Lạc Thanh Hàn.

Nàng không nhìn ra Bạch Phàm tu vi, nhưng tự nhận dựa vào bản lĩnh của chính mình, giết Bạch Phàm dễ như ăn cháo. Kẻ này, không sợ chính mình sao?

"Lạc Thanh Hàn ư, thú vị ..."

Bạch Phàm phất ống tay áo, trong tay áo gió nhẹ cuốn một cái, đám người Nhị Đương Gia đều không tự chủ đứng dậy.

Lạc Thanh Hàn sắc mặt kinh ngạc, hắn vừa thi triển một chiêu, khiến nàng nhìn không ra điểm mấu chốt.

"Đều đứng lên cho ta! Người của Tam Hà Bang, không lạy trời, không quỳ đất, chỉ lạy cha mẹ, chỉ quỳ thân trường!"

Bạch Phàm lạnh nhạt ra lệnh, lời nói mang theo không thể kháng cự uy thế, trong miếu giặc cướp, càng không một người dám kháng mệnh, đều là sợ hãi rụt rè đứng lên, không còn quỳ lạy Lạc Thanh Hàn.

"Ngươi muốn nghỉ ngơi, sau miếu thì có một gian phòng trống. Ngươi muốn ngắm trăng, có thể tùy tiện. Nhưng nếu như ngươi dám động đến thủ hạ của ta một sợi lông, ta sẽ để ngươi đi không khỏi La Sơn!"

Bạch Phàm âm thanh nhẹ nhõm như thường, càng để giết người như cỏ Lạc Thanh Hàn, trong lòng rùng mình.

"Ngươi là ai, tu vi như thế, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh..." Nàng đôi mắt đẹp kinh động, chính mình một thân tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh, quét ngang toàn bộ Nhạc quốc vô địch thủ. Đối với một bọn phàm nhân giặc cỏ, không để vào mắt, ai từng nghĩ, bọn giặc cướp đầu lĩnh càng là một vị tuyệt thế cao thủ.



×— QUẢNG CÁO —

Ta đã ngưng tụ đủ tam hoa, là tam hoa tụ đỉnh viên mãn, người này tu vi càng trên ta một bậc, chẳng lẽ là Ngũ Khí Triều Nguyên đại tông sư!

"Ta tên Bạch Phàm, bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm…nhưng tựa hồ không gọi Bạch Phàm, đến cùng tên là gì, có chút nghĩ không ra ..."

Bạch Phàm lắc đầu một cái, đối với Tam đương gia chỉ tay, dặn dò nói: "Lão tam, ngươi mang Lạc cô nương đi sau hậu viên nghỉ ngơi. Những người khác, theo ta ra ngoài, đi tìm Hắc Sát tam lão trả thù"

Nửa đêm, Bạch Phàm mang theo ba viên đầu người về tới La Sơn, bọn giặc cướp tiểu đệ, vẻ mặt đều là bội phục không thôi.

Hắc Sơn tam lão, càng bị bang chủ nhà mình, ba chỉ tay tiêu diệt.

Trong miếu đổ nát, chỉ có mắt chột lão tam chờ đợi, hắn vừa thấy Bạch Phàm dẫn người trở về, lập tức ra đón.

“Bang chủ, Lạc cô nương đang nghỉ ngơi, dặn dò ta, khi nào ngươi trở về thì báo ngươi đi gặp nàng một chuyến. Nàng có chuyện muốn nói với ngươi”

“Có chuyện muốn nói với ta?” Bạch Phàm cau mày, không rõ.

Thả xuống đầu người, hắn chậm rãi xuyên qua trước miếu, đi vào gian phòng phía sau.

Lúc này, chợt nghe văng vẳng tiếng đàn. Tiếng đàn du dương sâu lắng, tựa hồ rất quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua nhiều lần, để Bạch Phàm đứng lặng hồi lâu.

“Khúc đàn này thật quen thuộc, ta tựa hồ đã nghe thật nhiều lần”

Chừng một khắc, tiếng đàn dừng lại, mà Lạc Thanh Hàn cũng đưa mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn mở miệng.

“Tiểu nữ tử đến Nhạc quốc ba năm, chuyện cũ không nhớ rõ, chỉ nhớ ta tên Lạc Thanh Hàn, mục đích của ta là muốn tìm kiếm một người…ah…cũng không phải một người, mà là một con phàm điểu, một con biết nói chuyện phàm điểu. Nhưng ta đi khắp thâm sơn đại xuyên, đại thành cổ trấn lại chưa từng tìm được.”

“Hôm nay đi đến Thanh Phủ, trong lòng có cảm ứng, nên mới tới đây tìm kiếm, mong Bạch huynh thứ lỗi”

“Không sao” Bạch Phàm khoát tay, trong đầu chợt mường tượng ra cảnh một con phàm điểu cùng một tên thiếu nữ mặc váy trắng. Thiếu nữ đánh đàn, phàm điểu nhảy múa, là vậy sao?

“Thế gian phàm điểu rất nhiều, nhưng phàm điểu biết nói tiếng ngươi thì cực ít, cô nương cứ chậm rãi tìm kiếm, nhất định sẽ thấy.”



“Mượn Bạch Huynh cát ngôn” thiếu nữ mỉm cười, tựa hồ hoa nở.

×— QUẢNG CÁO —

Ngày mai, Lạc Thanh Hàn lúc trời chưa sáng, liền dẫn đầu một đám Tam Hà Bang giặc cướp ra ngoài.

Nàng dẫn người, không phải đánh cướp, không phải đoạt tiền mà để tìm người.

Không

Nàng đi tìm một con phàm điểu.

Lạc Thanh Hàn một ánh mắt lạnh lùng, để hết thảy bọn giặc cướp bao quát Nhị đương gia cùng Tam đương gia đều nghe lệnh răm rắp, dường như nàng mới là Tam Hà Bang bang chủ, còn Bạch Phàm thì bị người lãng quên.

Bạch Phàm không đi ra ngoài chạy loạn, mà đem đầy mặt chòm râu cạo sạch, tóc rối cột thành búi, cầm tấm gương đồng tự soi gương, trầm mặc.

Hắn càng ngày càng không rõ mình là ai.

Hắn cứ thế dựa vào vách miếu mà ngủ. Lần này hắn lại làm một giấc mộng dài. Trong mộng là đỉnh núi La Sơn, hắn thấy mình biến thành một con chim nhỏ đậu trên cành cây, lẳng lặng nghe đàn. Ngồi bên dưới là một thiếu nữ, nhưng hắn nhìn mãi không thấy rõ khuôn mặt.

Rồi hình ảnh chợt biến chuyển, hắn thấy mình hóa thành chim đang bay nhanh trong sương mù, mà sau lưng có một gã mặc áo vàng trung niên nam tử, sát khí như hồng đang đuổi theo.

Một tên thiếu nữ mặc váy trắng xuất hiện, ngăn chặn đối phương, lưỡi kiếm dựng thẳng lên trời, miệng đầy quyết tuyệt.

“Ta không cần biết ngươi là thần hay là ma, chỉ cần ngươi dám động đến điểu huynh, thì đừng trách bổn cô nương kiếm hạ không lưu tình”

Nói rồi, ánh kiếm tựa lưu quang, chém đứt đối phương một sợi tóc, mà thiếu nữ cũng trọng thương ngã gục tại chỗ. Trước khi ngã xuống, thiếu nữ nhìn về phương xa đang bay vội phàm điểu, nở nụ cười yên nhiên.

“Điểu huynh bay nhanh, chỉ cần xông qua Thương Mang cổ đạo, liền có thể trở về quê hương của ngươi, chỉ là thật đáng tiếc, ta không thể đi cùng ngươi rồi”

Bạch Phàm tỉnh giấc, đứng lặng thật lâu, hắn tựa hồ nghĩ ra điều gì, muốn tìm Lạc Thanh Hàn hỏi kỹ.

Chợt bên tai nghe tiếng Lão tam hớt hải gọi lớn:

“Bang chủ việc lớn không tốt”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook