Quyển 2 - Chương 43: Quét Ngang
Trường An
25/03/2021
Khương Ly dừng bước chân, đánh giá trước mắt ba nam một nữ.
Nhìn đám người thần sắc, hắn sao không đoán được tâm tư của bọn họ, đơn giản vì thấy hắn thực lực quá mạnh, khó lòng chống đỡ, nên muốn liên thủ cùng nhau loại bỏ hắn trước tiên đi.
Trong lòng cười nhạt, có chút không đáng.
“Ba cái hậu kỳ, một cái đỉnh phong"
Trung phẩm chiến sĩ đỉnh phong là tên thanh niên mặt chữ điền cầm búa, quanh thân khí tức không mượt mà hẳn là vừa mới đột phá.
Lắc đầu, có chút không thú vị, hắn nói thế nào cũng từng là Chân Nhân đại vũ giả, cả đời chinh chiến, đối thủ của hắn không phải cường đại kiếp tộc, thì cũng là lâu năm lão quái vật.
Cùng một đám ngang cấp thanh thiếu niên đọ sức, có chút lấy lớn hiếp nhỏ.
Nhưng một tiễn bắn lén kia cũng không thể cứ tính như vậy.
“Các ngươi thật sự muốn khiêu chiến ta sao?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Bốn người chưa ai nói gì, nhưng đồng loạt giơ lên vũ khí, đã rõ ý định.
“Được, vậy cùng lên đi” Khương Ly bình thản mở miệng, tiện tay từ dưới đất nhặt lên một thanh kiếm đồng, thần sắc ngạo nghễ, tựa hồ chẳng đem mấy người để vào mắt.
Hừ, tu vi cao nhất Lạc Võ hừ lạnh, cảm thấy nhận lấy vũ nhục cực lớn, vác búa đồng hung hăng đập tới.
Coong một tiếng.
Lưỡi kiếm cùng búa đồng va chạm vào nhau, tia lửa tung toé, vang lên một tiếng kêu chát chúa, Lạc Võ tay cầm chùy lui về sau ba bước, sắc mặt khó tin.
Hắn từ nhỏ trời sinh thần lực, trước nay tự cho bản thân lực lượng hơn người, ngay cả Thượng Phẩm Chiến Sĩ, đơn thuần so lực lượng, chưa hẳn đã mạnh hơn hắn.
Không nghĩ rằng, vừa giao thủ một chiêu đã gặp thua thiệt.
Ngay khi hắn đang kinh hãi, chợt bên tai truyền đến thanh âm. “Cẩn thận”
Cùng lúc đó, một tên thiếu niên từ bên trái cầm thương xông đến chặn đứng lưỡi kiếm đâm về phí Lạc Võ. Chỉ là chưa được bao lâu, người này đã sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy giữa bầu trời chợt xuất hiện vô vàn kiếm ảnh, tựa như từng đóa thanh liên, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, bắn về phía gã.
Thiếu niên cắn răng, ra sức vung vẫy trường thương.
Âm thanh đinh đinh vang lên liên miên, chát chúa.
Hai người chớp mắt, đã giao thủ mười mấy chiêu.
Lúc Lạc Võ vừa vặn ổn định tinh thần, trong sân kiếm ảnh cùng thương ảnh bỗng nhiên dừng lại.
×— QUẢNG CÁO —
Đầu mũi thương bị cắt đứt, mà tên thiếu niên kia cũng bị chém bay vút ra ngoài.
“Lạc Vân”
Lạc Võ giận giữ, búa đồng lần nữa trầm trầm đập xuống,
Keng
Khương Ly vội vã xoay kiếm đón đỡ.
Chỉ là một đập này là Lạc Võ nén giận xuất thủ, lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều, cộng thêm Khương Ly vội vàng không kịp chuẩn bị, bị nện lùi về sau, trong tay kiếm đồng cũng trầm xuống, hung hăng cắm vào lòng đất, cày ra một đạo vết rách thật sâu.
Lúc này từ phía xa, một mũi tên hiểm hóc nhằm thẳng thái dương Khương Ly bắn vụt, dưới mặt đất bỗng nhiên trồi lên hai bàn tay bằng đất, túm lấy chân hắn giữ chặt.
Quanh thân cũng chợt hiển hiện từng đốm lửa nhỏ, len lỏi cuốn vào.
Thì ra là ba người còn lại phản ứng chậm một hai nhịp xuất thủ.
Thế tấn công tựa hồ thiên la địa võng.
Bị trận thế này bao vây, ngay cả Thượng Phẩm Chiến Sĩ cũng khó khăn đối ứng.
Nhưng Khương Ly tựa hồ không mấy để tâm, ngay khi đám công kích sắp đánh trúng người, bên ngoài cơ thể hắn chợt hình thành một vòng trong suốt niệm thuẫn.
Niệm Thủ Quyết
Mũi tên, hỏa diễm vừa chạm vào niệm thuẫn, lập tức bị bật ra ngoài, không hề tổn thương hắn mảy may.
Khương Ly cười nhẹ, nhấc chân dùng sức thoát khỏi thổ địa trói, lắc lắc cổ tay, cười nhạt: “Đến lượt ta”
“Cái gì”
“Không thể nào”
Hết thảy năm tên thiên tài đều giật nãy mình, bọn hắn mấy người phối hợp thiên y vô phùng vậy mà không thể tổn thương đối thủ mảy may.
Trên đài cao một đám cao thủ đều trầm trồ hô nhỏ.
“Là thủ đoạn của Lạc sư, kẻ này là Chiến Sư Đồng tu”
“Ghê gớm, Vũ Bắc Lạc Tướng giấu thật kỹ”
“Kẻ này tinh thần lực cực kỳ chất phác, chẳng lẽ nói mấy chục năm nữa, Vũ Ninh Bộ lại xuất hiện thêm một vị Tướng Hầu”
×— QUẢNG CÁO —
Đám người ánh mắt không tự chủ liếc nhìn lên đài cao nhất, vị văn nhã trung niên nam tử.
Vũ Ninh Bộ cao tầng ai không biết, Đổng Thiên Hầu chính là một vị hiếm hoi Tướng Hầu, mới đột phá vài chục năm, nhưng thực lực vượt qua rất nhiều cao thủ thành danh.
Thậm chí có người dự đoán, không ra trăm năm, Đổng Thiên Hầu có hi vọng đột phá Lạc Vương cấp độ.
Cho nên lần này thi đấu, bỗng dưng xuất hiện một vị Chiến Sư Đồng Tu thiên kiêu, để đám người đều nhao nhao.
Trên đài cao lão quái trầm trồ, bên dưới vây xem khán giả reo hò, mà giữa sân, Khương Ly vứt kiếm đồng, chợt đạp Túng Địa Kim Quang nhảy vọt tới.
Bộp, bộp, bộp
Liên tiếp chụp ba chụp đem ba tên thiên tài chụp ngã trên mặt đất, cũng không cướp lấy Lạc cốt, mà đi thẳng hướng đang giương cung Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nhìn thấy đồng bạn đều ngã xuống, tay cầm cung hơi chút run rẩy, gặp Khương Ly ánh mắt sắc lẹm, nước mắt đều tràn ra, suýt bật khóc.
Khương Ly chuẩn bị tiếp cận nàng, chỉ là lần thứ hai bị cản đường.
Cản đường không ai khác chính là Lạc Thiên, hắn cả người liểng xiểng, khóe miệng chảy máu, ánh mắt quật cường cùng Khương Ly đối mặt.
Nhìn thấy thần sắc đó, Khương Ly lắc lắc đầu, xách lấy túi Lạc cốt, quay đầu bỏ đi.
Ăn hiếp người trẻ tuổi, thật không thú vị.
Mà cũng đúng lúc này thời gian một nén hương đã đến, giữa sân bãi nằm la liệt người, vội vàng có một đám binh lính khiêng cáng mang đi cứu chữa.
Có thể đứng vững, trên người nắm giữ Lạc Cốt, ngoại trừ Khương Ly chỉ còn hơn bốn mươi người khác.
Vây xem một đám cao thủ, lẫn người dân trong thành dều cổ quái nhìn nhau.
Vòng thứ nhất thi đấu, dự định phải tuyển ra một trăm người thăng cấp, nhưng bây giờ nắm giữ Lạc Cốt chưa đến một nửa.
“Đại nhân, trên sân nay chỉ còn còn bốn mươi sáu người, cái này” Một tên Lạc Tướng cười khổ nói.
“Bốn sáu thì bốn sáu, thực lực không đủ, cũng không biết lựa chọn thời cơ, xứng đáng bị loại, năm nay vòng thứ hai thi đấu, chỉ lấy bốn mươi sáu người tham gia”
Đổng Thiên Hầu cười nhạt, tựa hồ không hề để ý.
Tầm mắt nhìn về phía Khương Ly soi mói, cực kỳ hứng thú.
“Niệm Thủ quyết, Chiến Sư Đồng Tu, lại còn thích dùng tay chụp người, tiểu tử này cùng Lão Hầu Gia có quan hệ gì chăng?”
Nhìn đám người thần sắc, hắn sao không đoán được tâm tư của bọn họ, đơn giản vì thấy hắn thực lực quá mạnh, khó lòng chống đỡ, nên muốn liên thủ cùng nhau loại bỏ hắn trước tiên đi.
Trong lòng cười nhạt, có chút không đáng.
“Ba cái hậu kỳ, một cái đỉnh phong"
Trung phẩm chiến sĩ đỉnh phong là tên thanh niên mặt chữ điền cầm búa, quanh thân khí tức không mượt mà hẳn là vừa mới đột phá.
Lắc đầu, có chút không thú vị, hắn nói thế nào cũng từng là Chân Nhân đại vũ giả, cả đời chinh chiến, đối thủ của hắn không phải cường đại kiếp tộc, thì cũng là lâu năm lão quái vật.
Cùng một đám ngang cấp thanh thiếu niên đọ sức, có chút lấy lớn hiếp nhỏ.
Nhưng một tiễn bắn lén kia cũng không thể cứ tính như vậy.
“Các ngươi thật sự muốn khiêu chiến ta sao?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Bốn người chưa ai nói gì, nhưng đồng loạt giơ lên vũ khí, đã rõ ý định.
“Được, vậy cùng lên đi” Khương Ly bình thản mở miệng, tiện tay từ dưới đất nhặt lên một thanh kiếm đồng, thần sắc ngạo nghễ, tựa hồ chẳng đem mấy người để vào mắt.
Hừ, tu vi cao nhất Lạc Võ hừ lạnh, cảm thấy nhận lấy vũ nhục cực lớn, vác búa đồng hung hăng đập tới.
Coong một tiếng.
Lưỡi kiếm cùng búa đồng va chạm vào nhau, tia lửa tung toé, vang lên một tiếng kêu chát chúa, Lạc Võ tay cầm chùy lui về sau ba bước, sắc mặt khó tin.
Hắn từ nhỏ trời sinh thần lực, trước nay tự cho bản thân lực lượng hơn người, ngay cả Thượng Phẩm Chiến Sĩ, đơn thuần so lực lượng, chưa hẳn đã mạnh hơn hắn.
Không nghĩ rằng, vừa giao thủ một chiêu đã gặp thua thiệt.
Ngay khi hắn đang kinh hãi, chợt bên tai truyền đến thanh âm. “Cẩn thận”
Cùng lúc đó, một tên thiếu niên từ bên trái cầm thương xông đến chặn đứng lưỡi kiếm đâm về phí Lạc Võ. Chỉ là chưa được bao lâu, người này đã sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy giữa bầu trời chợt xuất hiện vô vàn kiếm ảnh, tựa như từng đóa thanh liên, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, bắn về phía gã.
Thiếu niên cắn răng, ra sức vung vẫy trường thương.
Âm thanh đinh đinh vang lên liên miên, chát chúa.
Hai người chớp mắt, đã giao thủ mười mấy chiêu.
Lúc Lạc Võ vừa vặn ổn định tinh thần, trong sân kiếm ảnh cùng thương ảnh bỗng nhiên dừng lại.
×— QUẢNG CÁO —
Đầu mũi thương bị cắt đứt, mà tên thiếu niên kia cũng bị chém bay vút ra ngoài.
“Lạc Vân”
Lạc Võ giận giữ, búa đồng lần nữa trầm trầm đập xuống,
Keng
Khương Ly vội vã xoay kiếm đón đỡ.
Chỉ là một đập này là Lạc Võ nén giận xuất thủ, lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều, cộng thêm Khương Ly vội vàng không kịp chuẩn bị, bị nện lùi về sau, trong tay kiếm đồng cũng trầm xuống, hung hăng cắm vào lòng đất, cày ra một đạo vết rách thật sâu.
Lúc này từ phía xa, một mũi tên hiểm hóc nhằm thẳng thái dương Khương Ly bắn vụt, dưới mặt đất bỗng nhiên trồi lên hai bàn tay bằng đất, túm lấy chân hắn giữ chặt.
Quanh thân cũng chợt hiển hiện từng đốm lửa nhỏ, len lỏi cuốn vào.
Thì ra là ba người còn lại phản ứng chậm một hai nhịp xuất thủ.
Thế tấn công tựa hồ thiên la địa võng.
Bị trận thế này bao vây, ngay cả Thượng Phẩm Chiến Sĩ cũng khó khăn đối ứng.
Nhưng Khương Ly tựa hồ không mấy để tâm, ngay khi đám công kích sắp đánh trúng người, bên ngoài cơ thể hắn chợt hình thành một vòng trong suốt niệm thuẫn.
Niệm Thủ Quyết
Mũi tên, hỏa diễm vừa chạm vào niệm thuẫn, lập tức bị bật ra ngoài, không hề tổn thương hắn mảy may.
Khương Ly cười nhẹ, nhấc chân dùng sức thoát khỏi thổ địa trói, lắc lắc cổ tay, cười nhạt: “Đến lượt ta”
“Cái gì”
“Không thể nào”
Hết thảy năm tên thiên tài đều giật nãy mình, bọn hắn mấy người phối hợp thiên y vô phùng vậy mà không thể tổn thương đối thủ mảy may.
Trên đài cao một đám cao thủ đều trầm trồ hô nhỏ.
“Là thủ đoạn của Lạc sư, kẻ này là Chiến Sư Đồng tu”
“Ghê gớm, Vũ Bắc Lạc Tướng giấu thật kỹ”
“Kẻ này tinh thần lực cực kỳ chất phác, chẳng lẽ nói mấy chục năm nữa, Vũ Ninh Bộ lại xuất hiện thêm một vị Tướng Hầu”
×— QUẢNG CÁO —
Đám người ánh mắt không tự chủ liếc nhìn lên đài cao nhất, vị văn nhã trung niên nam tử.
Vũ Ninh Bộ cao tầng ai không biết, Đổng Thiên Hầu chính là một vị hiếm hoi Tướng Hầu, mới đột phá vài chục năm, nhưng thực lực vượt qua rất nhiều cao thủ thành danh.
Thậm chí có người dự đoán, không ra trăm năm, Đổng Thiên Hầu có hi vọng đột phá Lạc Vương cấp độ.
Cho nên lần này thi đấu, bỗng dưng xuất hiện một vị Chiến Sư Đồng Tu thiên kiêu, để đám người đều nhao nhao.
Trên đài cao lão quái trầm trồ, bên dưới vây xem khán giả reo hò, mà giữa sân, Khương Ly vứt kiếm đồng, chợt đạp Túng Địa Kim Quang nhảy vọt tới.
Bộp, bộp, bộp
Liên tiếp chụp ba chụp đem ba tên thiên tài chụp ngã trên mặt đất, cũng không cướp lấy Lạc cốt, mà đi thẳng hướng đang giương cung Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nhìn thấy đồng bạn đều ngã xuống, tay cầm cung hơi chút run rẩy, gặp Khương Ly ánh mắt sắc lẹm, nước mắt đều tràn ra, suýt bật khóc.
Khương Ly chuẩn bị tiếp cận nàng, chỉ là lần thứ hai bị cản đường.
Cản đường không ai khác chính là Lạc Thiên, hắn cả người liểng xiểng, khóe miệng chảy máu, ánh mắt quật cường cùng Khương Ly đối mặt.
Nhìn thấy thần sắc đó, Khương Ly lắc lắc đầu, xách lấy túi Lạc cốt, quay đầu bỏ đi.
Ăn hiếp người trẻ tuổi, thật không thú vị.
Mà cũng đúng lúc này thời gian một nén hương đã đến, giữa sân bãi nằm la liệt người, vội vàng có một đám binh lính khiêng cáng mang đi cứu chữa.
Có thể đứng vững, trên người nắm giữ Lạc Cốt, ngoại trừ Khương Ly chỉ còn hơn bốn mươi người khác.
Vây xem một đám cao thủ, lẫn người dân trong thành dều cổ quái nhìn nhau.
Vòng thứ nhất thi đấu, dự định phải tuyển ra một trăm người thăng cấp, nhưng bây giờ nắm giữ Lạc Cốt chưa đến một nửa.
“Đại nhân, trên sân nay chỉ còn còn bốn mươi sáu người, cái này” Một tên Lạc Tướng cười khổ nói.
“Bốn sáu thì bốn sáu, thực lực không đủ, cũng không biết lựa chọn thời cơ, xứng đáng bị loại, năm nay vòng thứ hai thi đấu, chỉ lấy bốn mươi sáu người tham gia”
Đổng Thiên Hầu cười nhạt, tựa hồ không hề để ý.
Tầm mắt nhìn về phía Khương Ly soi mói, cực kỳ hứng thú.
“Niệm Thủ quyết, Chiến Sư Đồng Tu, lại còn thích dùng tay chụp người, tiểu tử này cùng Lão Hầu Gia có quan hệ gì chăng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.