Quyển 3 - Chương 57: Quốc Quân Cho Mời
Trường An
16/05/2021
Ngày thứ ba, Tô phu nhân yên lặng rời đi, Hắc thị từ Dương quản sự tiếp tục chủ trì.
Hắc thị vẫn như thế tập nập náo nhiệt, toàn bộ kinh thành lại không người biết đến, vị kia hung ác, diễm danh khắp kinh thành hơn hai mươi năm qua, lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Nàng trước khi đi, chưa từng báo với Khương Ly một tiếng, mà dẫn theo vài tên tì nữ, âm thầm xuất phát. Mặc dù như thế, hắn vẫn phát giác được, nhưng không tiếp lời.
Khương Ly và nàng mặc dù có duyên gặp gỡ, lây nhiễm nhân quả, nhưng chưa đến mức thân quen.
Hôm nay, Khương Ly nhàn nhã ngồi dưới đình, một tay xách vò rượu, tay khác nâng lên tấm lệnh bài màu vàng, khắc chìm hai chữ Hắc Diệu, trầm tư hồi lâu.
Đang lúc suy tư, chợt một đạo rực rỡ tiếng cười từ sau lưng truyền tới.
“Thúc thúc, có muốn cùng Đình Đình và Hạc thúc luyện kiếm hay không?”
Giọng nói ấy là của Hạ Tuyết Đình. Nàng sáng nay mặc một tấm váy vàng thướt thơ, tóc đen dài như dòng suối, mà bên cạnh nàng là một con Hạc trắng mập mạp.
Bạch Hạc này đi theo Khương Ly mười mấy năm, tu vi đã sớm đột phá Cấp ba yêu úy, xem như một phương mãnh cầm. Vì nó ưa thích ở cạnh Hạ Tuyết Đình, cho nên Khương Ly cũng thuận tay để cho cả hai ký kết khế ước với nhau, trở thành đồng bạn.
“Là Đình Đình sao? Ngươi cùng Bạch Hạc luyện kiếm đi thôi, thúc thúc ngồi đây quan sát” Khương Ly, quay đầu nhìn nàng, cười nhạt bảo.
“Được, Đình Đình tu luyện môn Điệp Lãng Bích Ba Kiếm đã đến kiếm thứ chín, mời thúc nhìn xem”
“Tốt”
Thiếu nữ nhẹ rút kiếm, ngay trước sân đình múa lên, mà Bạch Hạch thì dùng cánh làm kiếm cùng nàng đối chiến. Một người một Hạc nhẹ nhàng đối luyện, giữa cảnh sắc hữu tình, ngược lại có chút thi vị.
Khương Ly tựa lưng vào cột đình, ngửa đầu uống một ngụm rượu, lâu lâu liếc mắt nhìn người hạc cùng múa, gật gật đầu.
Hạ Tuyết Đình trời sinh Ngọc cốt, vì vậy nàng ở Ngân Cốt cảnh không cần tốn nhiều thời gian để thối cốt, chỉ cần tích lũy, liền có thể một đường thẳng tiến.
Thần niệm khẽ quét qua, hắn ngay lập tức cảm nhận được, tu vi của nàng đã đạt đến Ngân Cốt hậu kỳ, lại mài dũa thêm nửa năm sẽ đạt đến đỉnh phong, đến lúc đó có thể bắt đầu tiến hành đúc thân, đột phá Kim Thân cảnh.
Kim Thân cảnh, ở Việt quốc xem như một gã tiểu cao thủ. Giống như Lạc Thần Tông, Thanh Liên Kiếm Tông loại cấp bậc thế lực, Kim Thân cảnh chính là lực lượng trung kiên, có thể làm nội môn trưởng lão.
Hạ Tuyết Đình hiện tại cốt linh mới qua hai mươi, nếu đột phá Kim Thân, có thể xưng là thiên chi kiêu nữ. Đến lúc đó, mặc dù chưa thể hoành hành ngang dọc, nhưng ít nhất đủ sức tự vệ.
Khương Ly một đôi mắt tang thương, mờ mịt nhìn về phương xa.
Mục đích của hắn đến Kinh Thành là giúp Lạc Thần Tông đòi về thất lạc Truyền Hỏa Bia, đến khi đó hắn sẽ rời khỏi Việt quốc, tìm cách đột phá Chân Nhân.
Ngọc Mệnh đỉnh phong, muốn đột phá Chân Nhân, ngoại trừ cảm ngộ chân ý, còn phải quan tưởng Chân Thân, cuối cùng là độ kiếp.
Khương Ly Bất Diệt Chân Ý đã viên mãn từ lâu, mà Nhân Quả Chân Ý cũng vừa vặn nhập môn, cho nên Chân Ý phương diện hắn không cần lo lắng.
Thứ hai đó là quan tưởng Chân Thân.
Bình thường võ giả, có ba cách để quan tưởng Chân Thân, một là sử dụng quan tưởng đồ, hai là dùng thượng cổ bí pháp, ba là tự hành cảm ngộ.
Khương Ly năm xưa chỉ đạt được Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ nhất, không có quan tưởng đồ, cũng không có Chân Nhân cảnh phương hướng, cho nên bất đắc dĩ phải liều mạng sử dụng thượng cổ bí pháp, cưỡng ép đột phá.
Hiện tại đã đạt được Bất Diệt Chân Kinh hai quyển còn lại, hắn tự nhiên không cần phải bí quá hóa liều như trước. Tuy nhiên, Bất Diệt Chân Kinh quản tưởng đồ, lại chỉ là một trang giấy trắng, hắn đã thử nhìn qua mấy lần, nhưng chưa từng cảm ngộ được điều gì.
Vì vậy, sau khi kết thúc công việc ở Việt quốc, Khương Ly đã quyết định sẽ đến Loạn Ma Vực một chuyến.
Loạn Ma Vực ngoài mười tám ma thành ra, có một thế lực siêu nhiên, được gọi là Thiên Nhai Hải Các.
Bên trong Thiên Nhai Hải Các có một tòa tháp gọi là Ngộ Đạo Tháp, giúp đỡ võ giả cảm ngộ đại đạo, đột phá tu vi. Muốn nhanh chóng đột phá Chân Nhân, Khương Ly tính toán sẽ đến đó một chuyến.
Hơn nữa, ở Thiên Nhai Hải Các, hắn còn một cọc nhân quả chưa hoàn thành, nên dự định sẽ giải quyết trong chuyến đi này.
Đang lúc này, có một tên Hắc thị nô bộc hớt hải chạy vào trong đình báo cáo.
“Bẩm báo Chân Nhân, có Phạm Liễu Phạm tướng quân tới đây cầu kiến”
“Phạm Liễu” Khương Ly nhíu mày, nhớ đến người này, tựa hồ là Kinh Dương Cấm Quân thống lĩnh, một gã Nhất phẩm hậu kỳ đại võ giả. Trong lòng nao nao, hắn cùng Phạm Liễu không quen, tự dưng đến tìm, là có chuyện gì?
Nghĩ nghĩ, hắn lạnh nhạt đối với người hầu khoát tay: “Mời Phạm tướng quân vào đây gặp ta”
“Vâng”
Người hầu ra ngoài chừng nửa khắc, rồi dẫn vào một gã đàn ông trung niên thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén như đao, quanh thân bốc lên từng luồng thiết huyết khí thế.
“Phạm Liễu xin chào Đông Ly Chân Nhân” Phạm Liễu vừa đến liền niềm nở chắp tay nói.
“Xin chào đạo hữu” Khương Ly cũng khách khí chào hỏi, nghi hoặc hỏi: “Không biết tướng quân hôm nay đến tìm Khương mỗ là có chuyện gì sao?”
“Ha ha, không dối gạt Chân Nhân, bệ hạ nghe danh ngài đã lâu, trong lòng ngưỡng mộ, nên muốn mời ngươi vào cung đàm đạo một chuyến” Phạm Liêu cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng ý đồ.
“Ồ, vậy ư” Khương Ly nhếch miệng, tự nhiên không cho là thật, nhưng cũng không tiện từ chối.
Hơn nữa, hắn đối với vị quốc chủ Trần Huyền Tông này cũng tương đối hứng thú, liền một ngụm đồng ý.
Sau khi dặn dò Hạ Tuyết Đình vài tiếng, liền theo chân Phạm Liễu mà đi.
……..
Lúc này, ở trong hoàng cung ngự thư phòng, Quốc chủ Trần Huyền Tông đang phê duyệt vài tờ tấu chương, chợt hắn quay đầu nhìn đang ngồi ăn điểm tâm Hạ Bỉnh Khiêm hỏi:
“Lão cửu theo ngươi thấy, Khương Ly là người như thế nào?”
Hạ Bỉnh Khiêm cầm bánh đậu nhét vào mồm, mỉm cười đáp:
"Kẻ này bất phàm, nhưng là một cái sát tinh, không thể làm kẻ địch, cũng đừng nên kết giao bằng hữu”
“A, nói làm sao?” Trần Huyền Tông cười mỉm, vuốt râu hỏi.
“Bệ hạ đã gặp người nào, vẻn vẹn lấy Ngọc Mệnh cảnh, có thể bố trí ngũ chuyển trận pháp, dùng Ngọc Mệnh cảnh đánh bại Nhị Phẩm Chân Nhân chưa? tư chất này, chiến lực này, toàn bộ Kiêu Dương Võ Vực không có, thậm chí toàn Đông Hoang cũng không có. Nếu có thì chỉ những cái kia danh chấn Đông Hoang thượng cổ Đại Đế thời niên thiếu mới làm được. Lại thêm hắn là một tên hung nhân, bề ngoài bình dị gần gũi, nhưng để hắn điên lên, chỉ có kết cục máu chảy thành sông xác chất thành núi”
“Vì vậy kẻ này không thể chọc”
Trần Huyền Tông gật đầu, đồng quan điểm, lại hỏi:
“Hắn tư chất đã nghịch thiên như thế, sao lão cửu ngươi lại nói đừng nên kết giao bằng hữu?”
Hạ Bỉnh Khiêm phe phẩy quạt lông, lạnh nhạt:
“Bởi vì hắn là một cái sát tinh, hắn đi tới đâu chính là gà bay chó chạy tới đó. Vị Hà quận thành lập ngàn năm, chết mấy vị Chân Nhân cảnh? Thế mà vẻn vẹn trăm năm hắn giết mất bốn người. Hắn đến thành Đại La mới mấy bữa, Phủ Quốc công liền lật úp, ngay cả Việt quốc đứng trước năm cao thủ còn không phải bị chơi tàn phế”
“Làm bạn với một kẻ như thế, nguy hiểm vô cùng”
“Ha ha ha” Trần Huyền Tông cười ha hả, nói:
“Lão cửu ngươi càng hù dọa, quả nhân đối với vị Đông Ly Chân Nhân này càng thêm hứng thú, hi vọng Phạm Liễu có thể mời được hắn đến”
Hạ Bỉnh Khiêm cầm tiếp một miếng điểm tâm nhét vào mồm nhai ngồm ngoàm, hồi đáp.
“Phạm tướng quân làm việc xưa nay luôn có chừng mực, bệ hạ yên tâm”
Trần Huyền Tông gật đầu, liếc ra ngoài cửa ngự thư phòng, nhếch miệng nói:
“Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới”
“A” Hạ Bỉnh Khiêm ngồi thẳng người chỉnh lại râu tóc, nuốt nốt miếng bánh đậu, ve vẩy quạt lông.
Lúc này ngoài cửa có tiếng thái giám gọi vọng vào.
“Bệ hạ, Phạm tướng quân cầu kiến”
“Chuẩn”
Cửa thư phòng mở ra, mặc hổ giáp Phạm tướng quân vào trước, đi đằng sau là mặc áo trắng, tóc xõa hai vai Khương Ly.
“Gặp qua bệ hạ”
Phạm Liễu tay cầm mũ giáp, hướng ngồi sau bàn đọc sách quốc quân chắp tay cúi đầu.
Việt quốc quân thần xưa nay không có quỳ lễ, gặp vua chỉ cần chắp tay chào hỏi là được.
Mà đứng bên cạnh Phạm tướng quân Khương Ly cũng ôm quyền:
“Gặp qua quốc quân”
“Đông Ly Chân Nhân, Phạm ái khanh đều không cần đa lễ”
Trần Huyền Tông từ văn án đứng dậy, giơ tay hướng Khương Ly hai người nói. Trong lúc đó, một đôi mắt rồng chậm rãi đánh giá Khương Ly.
Mà Khương Ly bản thân cũng tinh tế đánh giá vị này hùng tài đại lược quốc chủ.
Đó là một tên tuổi trẻ cao lớn nam tử, mặt chữ điền, mặc long bào, ánh mắt quắc thước, quanh thân tỏa ra quý khí. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn ra một loại trấn áp vạn quân khí thế, để người khác không khỏi khâm phục, kính sợ.
Lại nhìn trên bàn chồng chất tấu chương, có vài bức thư còn đang phê dở, Khương Ly không khỏi nhẹ cảm thán, vị quốc quân này thật đúng là chuyên cần chính sự.
Người này tuổi tác cùng hắn tương đương, nhưng tu vi đã đạt đến Nhị Phẩm Đỉnh cao, thậm chí quanh người dập dờn Vương ý, là một vị Chuẩn Vương, nếu không có gì thay đổi, vài chục năm nữa kẻ này sẽ đột phá Chân Vương.
Vài chục năm nữa, Kiêu Vương võ vực ngoài Yến quốc lại ra một cái Đại quốc thứ hai. Không nói thứ khác, tu vi bực này, đã đủ để hắn nhìn thẳng.
Lời khách khí vừa qua, Trần Huyền Tông chợt hướng hắn hỏi:
“Đông Ly Chân Nhân có biết vì sao quả nhân để ngươi không giết Phụ Quốc Công sao?”
“Vì hắn là người cầm đầu của Trần Thừa nhất mạch” Khương Ly chậm rãi hồi đáp.
Nhưng quốc quân lắc đầu mỉm cười nói: “Đúng nhưng chỉ đúng một nửa, quả nhân để ngươi không giết Phụ Quốc Công, là bởi vì nếu hắn chết sẽ phá hỏng bố cục trăm năm của ta”
"Bố cục trăm năm” Khương Ly nhíu mày, nghe tới có vẻ chính mình vừa dẫm chân vào vũng nước đục. Hắn không khỏi liên tưởng tới Việt quốc địa mạch khí tượng bị người sửa đổi, bố trí trận pháp khổng lồ.
Nhìn thấy hắn nhíu mày suy tư, đứng bên ghế phe phẩy quạt lông, Hạ Bỉnh Khiêm chợt lên tiếng:
“Đông Ly Chân Nhân xem chừng chưa hiểu lời bệ hạ, để tiểu sinh đến giải thích đi. Các hạ là một vị trận pháp tông sư, hẳn cũng phát hiện ra, tại thành Đại La cũng như toàn bộ Việt quốc chư quận, đều bị người bố trí trận pháp”
Khương Ly gật đầu.
Hạ Bỉnh Khiêm gật đầu: “Trận pháp đó là do tại hạ tự mình bày ra, một cái thượng cổ đại trận, gọi là Dưỡng Long”
“Dưỡng Long trận”
Khương Ly kinh nghi, không khỏi nhớ đến chút truyền thuyết, vào thời thượng cổ, có một vị Đế chủ tên Doanh, sử dụng cửu chuyển trận pháp, đem trong nước cửu Châu dưỡng thành chín đầu rồng, từ đó cửu long triều bái, đột phá Cổ triều. Tuy nhiên, loại dưỡng long trận này hung hiểm vô cùng, một khi đại loạn, sẽ phá vỡ trong chốc lát, dùng trận này, cần phải là người có phách đảm, nghị lực to lớn.
Trần Huyền Tông chỉ là quốc chủ một phương tiểu quốc, nhưng lại dám bố trí loại đại trận này, khí phách, cách cục của hắn có thể nhìn ra được.
Hắc thị vẫn như thế tập nập náo nhiệt, toàn bộ kinh thành lại không người biết đến, vị kia hung ác, diễm danh khắp kinh thành hơn hai mươi năm qua, lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Nàng trước khi đi, chưa từng báo với Khương Ly một tiếng, mà dẫn theo vài tên tì nữ, âm thầm xuất phát. Mặc dù như thế, hắn vẫn phát giác được, nhưng không tiếp lời.
Khương Ly và nàng mặc dù có duyên gặp gỡ, lây nhiễm nhân quả, nhưng chưa đến mức thân quen.
Hôm nay, Khương Ly nhàn nhã ngồi dưới đình, một tay xách vò rượu, tay khác nâng lên tấm lệnh bài màu vàng, khắc chìm hai chữ Hắc Diệu, trầm tư hồi lâu.
Đang lúc suy tư, chợt một đạo rực rỡ tiếng cười từ sau lưng truyền tới.
“Thúc thúc, có muốn cùng Đình Đình và Hạc thúc luyện kiếm hay không?”
Giọng nói ấy là của Hạ Tuyết Đình. Nàng sáng nay mặc một tấm váy vàng thướt thơ, tóc đen dài như dòng suối, mà bên cạnh nàng là một con Hạc trắng mập mạp.
Bạch Hạc này đi theo Khương Ly mười mấy năm, tu vi đã sớm đột phá Cấp ba yêu úy, xem như một phương mãnh cầm. Vì nó ưa thích ở cạnh Hạ Tuyết Đình, cho nên Khương Ly cũng thuận tay để cho cả hai ký kết khế ước với nhau, trở thành đồng bạn.
“Là Đình Đình sao? Ngươi cùng Bạch Hạc luyện kiếm đi thôi, thúc thúc ngồi đây quan sát” Khương Ly, quay đầu nhìn nàng, cười nhạt bảo.
“Được, Đình Đình tu luyện môn Điệp Lãng Bích Ba Kiếm đã đến kiếm thứ chín, mời thúc nhìn xem”
“Tốt”
Thiếu nữ nhẹ rút kiếm, ngay trước sân đình múa lên, mà Bạch Hạch thì dùng cánh làm kiếm cùng nàng đối chiến. Một người một Hạc nhẹ nhàng đối luyện, giữa cảnh sắc hữu tình, ngược lại có chút thi vị.
Khương Ly tựa lưng vào cột đình, ngửa đầu uống một ngụm rượu, lâu lâu liếc mắt nhìn người hạc cùng múa, gật gật đầu.
Hạ Tuyết Đình trời sinh Ngọc cốt, vì vậy nàng ở Ngân Cốt cảnh không cần tốn nhiều thời gian để thối cốt, chỉ cần tích lũy, liền có thể một đường thẳng tiến.
Thần niệm khẽ quét qua, hắn ngay lập tức cảm nhận được, tu vi của nàng đã đạt đến Ngân Cốt hậu kỳ, lại mài dũa thêm nửa năm sẽ đạt đến đỉnh phong, đến lúc đó có thể bắt đầu tiến hành đúc thân, đột phá Kim Thân cảnh.
Kim Thân cảnh, ở Việt quốc xem như một gã tiểu cao thủ. Giống như Lạc Thần Tông, Thanh Liên Kiếm Tông loại cấp bậc thế lực, Kim Thân cảnh chính là lực lượng trung kiên, có thể làm nội môn trưởng lão.
Hạ Tuyết Đình hiện tại cốt linh mới qua hai mươi, nếu đột phá Kim Thân, có thể xưng là thiên chi kiêu nữ. Đến lúc đó, mặc dù chưa thể hoành hành ngang dọc, nhưng ít nhất đủ sức tự vệ.
Khương Ly một đôi mắt tang thương, mờ mịt nhìn về phương xa.
Mục đích của hắn đến Kinh Thành là giúp Lạc Thần Tông đòi về thất lạc Truyền Hỏa Bia, đến khi đó hắn sẽ rời khỏi Việt quốc, tìm cách đột phá Chân Nhân.
Ngọc Mệnh đỉnh phong, muốn đột phá Chân Nhân, ngoại trừ cảm ngộ chân ý, còn phải quan tưởng Chân Thân, cuối cùng là độ kiếp.
Khương Ly Bất Diệt Chân Ý đã viên mãn từ lâu, mà Nhân Quả Chân Ý cũng vừa vặn nhập môn, cho nên Chân Ý phương diện hắn không cần lo lắng.
Thứ hai đó là quan tưởng Chân Thân.
Bình thường võ giả, có ba cách để quan tưởng Chân Thân, một là sử dụng quan tưởng đồ, hai là dùng thượng cổ bí pháp, ba là tự hành cảm ngộ.
Khương Ly năm xưa chỉ đạt được Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ nhất, không có quan tưởng đồ, cũng không có Chân Nhân cảnh phương hướng, cho nên bất đắc dĩ phải liều mạng sử dụng thượng cổ bí pháp, cưỡng ép đột phá.
Hiện tại đã đạt được Bất Diệt Chân Kinh hai quyển còn lại, hắn tự nhiên không cần phải bí quá hóa liều như trước. Tuy nhiên, Bất Diệt Chân Kinh quản tưởng đồ, lại chỉ là một trang giấy trắng, hắn đã thử nhìn qua mấy lần, nhưng chưa từng cảm ngộ được điều gì.
Vì vậy, sau khi kết thúc công việc ở Việt quốc, Khương Ly đã quyết định sẽ đến Loạn Ma Vực một chuyến.
Loạn Ma Vực ngoài mười tám ma thành ra, có một thế lực siêu nhiên, được gọi là Thiên Nhai Hải Các.
Bên trong Thiên Nhai Hải Các có một tòa tháp gọi là Ngộ Đạo Tháp, giúp đỡ võ giả cảm ngộ đại đạo, đột phá tu vi. Muốn nhanh chóng đột phá Chân Nhân, Khương Ly tính toán sẽ đến đó một chuyến.
Hơn nữa, ở Thiên Nhai Hải Các, hắn còn một cọc nhân quả chưa hoàn thành, nên dự định sẽ giải quyết trong chuyến đi này.
Đang lúc này, có một tên Hắc thị nô bộc hớt hải chạy vào trong đình báo cáo.
“Bẩm báo Chân Nhân, có Phạm Liễu Phạm tướng quân tới đây cầu kiến”
“Phạm Liễu” Khương Ly nhíu mày, nhớ đến người này, tựa hồ là Kinh Dương Cấm Quân thống lĩnh, một gã Nhất phẩm hậu kỳ đại võ giả. Trong lòng nao nao, hắn cùng Phạm Liễu không quen, tự dưng đến tìm, là có chuyện gì?
Nghĩ nghĩ, hắn lạnh nhạt đối với người hầu khoát tay: “Mời Phạm tướng quân vào đây gặp ta”
“Vâng”
Người hầu ra ngoài chừng nửa khắc, rồi dẫn vào một gã đàn ông trung niên thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén như đao, quanh thân bốc lên từng luồng thiết huyết khí thế.
“Phạm Liễu xin chào Đông Ly Chân Nhân” Phạm Liễu vừa đến liền niềm nở chắp tay nói.
“Xin chào đạo hữu” Khương Ly cũng khách khí chào hỏi, nghi hoặc hỏi: “Không biết tướng quân hôm nay đến tìm Khương mỗ là có chuyện gì sao?”
“Ha ha, không dối gạt Chân Nhân, bệ hạ nghe danh ngài đã lâu, trong lòng ngưỡng mộ, nên muốn mời ngươi vào cung đàm đạo một chuyến” Phạm Liêu cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng ý đồ.
“Ồ, vậy ư” Khương Ly nhếch miệng, tự nhiên không cho là thật, nhưng cũng không tiện từ chối.
Hơn nữa, hắn đối với vị quốc chủ Trần Huyền Tông này cũng tương đối hứng thú, liền một ngụm đồng ý.
Sau khi dặn dò Hạ Tuyết Đình vài tiếng, liền theo chân Phạm Liễu mà đi.
……..
Lúc này, ở trong hoàng cung ngự thư phòng, Quốc chủ Trần Huyền Tông đang phê duyệt vài tờ tấu chương, chợt hắn quay đầu nhìn đang ngồi ăn điểm tâm Hạ Bỉnh Khiêm hỏi:
“Lão cửu theo ngươi thấy, Khương Ly là người như thế nào?”
Hạ Bỉnh Khiêm cầm bánh đậu nhét vào mồm, mỉm cười đáp:
"Kẻ này bất phàm, nhưng là một cái sát tinh, không thể làm kẻ địch, cũng đừng nên kết giao bằng hữu”
“A, nói làm sao?” Trần Huyền Tông cười mỉm, vuốt râu hỏi.
“Bệ hạ đã gặp người nào, vẻn vẹn lấy Ngọc Mệnh cảnh, có thể bố trí ngũ chuyển trận pháp, dùng Ngọc Mệnh cảnh đánh bại Nhị Phẩm Chân Nhân chưa? tư chất này, chiến lực này, toàn bộ Kiêu Dương Võ Vực không có, thậm chí toàn Đông Hoang cũng không có. Nếu có thì chỉ những cái kia danh chấn Đông Hoang thượng cổ Đại Đế thời niên thiếu mới làm được. Lại thêm hắn là một tên hung nhân, bề ngoài bình dị gần gũi, nhưng để hắn điên lên, chỉ có kết cục máu chảy thành sông xác chất thành núi”
“Vì vậy kẻ này không thể chọc”
Trần Huyền Tông gật đầu, đồng quan điểm, lại hỏi:
“Hắn tư chất đã nghịch thiên như thế, sao lão cửu ngươi lại nói đừng nên kết giao bằng hữu?”
Hạ Bỉnh Khiêm phe phẩy quạt lông, lạnh nhạt:
“Bởi vì hắn là một cái sát tinh, hắn đi tới đâu chính là gà bay chó chạy tới đó. Vị Hà quận thành lập ngàn năm, chết mấy vị Chân Nhân cảnh? Thế mà vẻn vẹn trăm năm hắn giết mất bốn người. Hắn đến thành Đại La mới mấy bữa, Phủ Quốc công liền lật úp, ngay cả Việt quốc đứng trước năm cao thủ còn không phải bị chơi tàn phế”
“Làm bạn với một kẻ như thế, nguy hiểm vô cùng”
“Ha ha ha” Trần Huyền Tông cười ha hả, nói:
“Lão cửu ngươi càng hù dọa, quả nhân đối với vị Đông Ly Chân Nhân này càng thêm hứng thú, hi vọng Phạm Liễu có thể mời được hắn đến”
Hạ Bỉnh Khiêm cầm tiếp một miếng điểm tâm nhét vào mồm nhai ngồm ngoàm, hồi đáp.
“Phạm tướng quân làm việc xưa nay luôn có chừng mực, bệ hạ yên tâm”
Trần Huyền Tông gật đầu, liếc ra ngoài cửa ngự thư phòng, nhếch miệng nói:
“Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới”
“A” Hạ Bỉnh Khiêm ngồi thẳng người chỉnh lại râu tóc, nuốt nốt miếng bánh đậu, ve vẩy quạt lông.
Lúc này ngoài cửa có tiếng thái giám gọi vọng vào.
“Bệ hạ, Phạm tướng quân cầu kiến”
“Chuẩn”
Cửa thư phòng mở ra, mặc hổ giáp Phạm tướng quân vào trước, đi đằng sau là mặc áo trắng, tóc xõa hai vai Khương Ly.
“Gặp qua bệ hạ”
Phạm Liễu tay cầm mũ giáp, hướng ngồi sau bàn đọc sách quốc quân chắp tay cúi đầu.
Việt quốc quân thần xưa nay không có quỳ lễ, gặp vua chỉ cần chắp tay chào hỏi là được.
Mà đứng bên cạnh Phạm tướng quân Khương Ly cũng ôm quyền:
“Gặp qua quốc quân”
“Đông Ly Chân Nhân, Phạm ái khanh đều không cần đa lễ”
Trần Huyền Tông từ văn án đứng dậy, giơ tay hướng Khương Ly hai người nói. Trong lúc đó, một đôi mắt rồng chậm rãi đánh giá Khương Ly.
Mà Khương Ly bản thân cũng tinh tế đánh giá vị này hùng tài đại lược quốc chủ.
Đó là một tên tuổi trẻ cao lớn nam tử, mặt chữ điền, mặc long bào, ánh mắt quắc thước, quanh thân tỏa ra quý khí. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn ra một loại trấn áp vạn quân khí thế, để người khác không khỏi khâm phục, kính sợ.
Lại nhìn trên bàn chồng chất tấu chương, có vài bức thư còn đang phê dở, Khương Ly không khỏi nhẹ cảm thán, vị quốc quân này thật đúng là chuyên cần chính sự.
Người này tuổi tác cùng hắn tương đương, nhưng tu vi đã đạt đến Nhị Phẩm Đỉnh cao, thậm chí quanh người dập dờn Vương ý, là một vị Chuẩn Vương, nếu không có gì thay đổi, vài chục năm nữa kẻ này sẽ đột phá Chân Vương.
Vài chục năm nữa, Kiêu Vương võ vực ngoài Yến quốc lại ra một cái Đại quốc thứ hai. Không nói thứ khác, tu vi bực này, đã đủ để hắn nhìn thẳng.
Lời khách khí vừa qua, Trần Huyền Tông chợt hướng hắn hỏi:
“Đông Ly Chân Nhân có biết vì sao quả nhân để ngươi không giết Phụ Quốc Công sao?”
“Vì hắn là người cầm đầu của Trần Thừa nhất mạch” Khương Ly chậm rãi hồi đáp.
Nhưng quốc quân lắc đầu mỉm cười nói: “Đúng nhưng chỉ đúng một nửa, quả nhân để ngươi không giết Phụ Quốc Công, là bởi vì nếu hắn chết sẽ phá hỏng bố cục trăm năm của ta”
"Bố cục trăm năm” Khương Ly nhíu mày, nghe tới có vẻ chính mình vừa dẫm chân vào vũng nước đục. Hắn không khỏi liên tưởng tới Việt quốc địa mạch khí tượng bị người sửa đổi, bố trí trận pháp khổng lồ.
Nhìn thấy hắn nhíu mày suy tư, đứng bên ghế phe phẩy quạt lông, Hạ Bỉnh Khiêm chợt lên tiếng:
“Đông Ly Chân Nhân xem chừng chưa hiểu lời bệ hạ, để tiểu sinh đến giải thích đi. Các hạ là một vị trận pháp tông sư, hẳn cũng phát hiện ra, tại thành Đại La cũng như toàn bộ Việt quốc chư quận, đều bị người bố trí trận pháp”
Khương Ly gật đầu.
Hạ Bỉnh Khiêm gật đầu: “Trận pháp đó là do tại hạ tự mình bày ra, một cái thượng cổ đại trận, gọi là Dưỡng Long”
“Dưỡng Long trận”
Khương Ly kinh nghi, không khỏi nhớ đến chút truyền thuyết, vào thời thượng cổ, có một vị Đế chủ tên Doanh, sử dụng cửu chuyển trận pháp, đem trong nước cửu Châu dưỡng thành chín đầu rồng, từ đó cửu long triều bái, đột phá Cổ triều. Tuy nhiên, loại dưỡng long trận này hung hiểm vô cùng, một khi đại loạn, sẽ phá vỡ trong chốc lát, dùng trận này, cần phải là người có phách đảm, nghị lực to lớn.
Trần Huyền Tông chỉ là quốc chủ một phương tiểu quốc, nhưng lại dám bố trí loại đại trận này, khí phách, cách cục của hắn có thể nhìn ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.