Quyển 3 - Chương 1: Vạn Vật Tự Có Nhân Quả
Trường An
25/03/2021
“Sứ giả?” Khương Ly nhíu mày, có chút không hiểu rõ rồi.
Ông lão nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nghi hoặc hỏi: “Tiểu huynh đệ không phải là Lạc Thần Tông phái đến nội vực sứ giả sao?”
Khương Ly gật đầu, hắn quả thật không phải cái gì sứ giả cả. Hắn đến Lạc Thần Cốc nội vực, mục đích ban đầu là để săn bắt cao cấp Lạc thú, cộng với tìm hiểu một số bí văn liên quan đến Bất Diệt Chân Kinh.
Bất Diệt Chân Kinh là công pháp chủ tu của hắn, nhưng cũng là Lạc Tộc Thánh Điển, tự nhiên muốn tìm hiểu thật rõ ràng. Lại không nghĩ đánh bậy đánh bạ chạm vào bia đá cổ, rơi vào mộng cảnh kỳ dị, không những ở Lạc Thần giới trải qua mấy năm, học được đủ loại kiến thức, tuyệt học, bái rồi một người sư phụ thậm chí cả Bất Diệt Chân Kinh phần cuối cùng, liên quan đến Thánh Đạo cũng tìm được.
Những chuyện trôi qua trong mộng cảnh, có lẽ chính là phản ánh thượng cổ lịch sử. Thật lâu trước đó, Lạc tộc thế giới bị Kiếp dân xâm lược, sau không địch lại được, Vũ Ninh Hầu dẫn dắt một phần nhỏ Lạc dân chạy trốn tới Đông Hoang, cuối cùng định cư ở Việt quốc.
Mà nhân vật Lạc Ly kia, có lẽ đã từng tồn tại, có lẽ không.
Cũng có lẽ ở trong Đại Hoang Diệp thôn năm nào, cũng xuất một tên thiếu niên gầy gò yếu đuối tên là Lạc Ly đi.
Khương Ly thần sắc đăm chiêu, miên man suy nghĩ, chợt bên tai nghe tiếng gọi nhẹ.
“Tiểu huynh đệ…tiểu huynh đệ”
Khương Ly hơi bừng tỉnh, lần nữa chăm chú nhìn ông lão Lạc Điền, chậm rãi trả lời.
“Ta không phải là Lạc Thần Tông sứ giả, nhưng tông chủ Lạc Trường Sinh có cử ta tới nội vực làm chút việc”
Lạc Điền tầm mắt đảo nhẹ, vuốt râu nói: “Nếu như Tông chủ đã cử tiểu huynh đệ tới đây, thì ngươi chính là sứ giả rồi”
“Xem như thế đi” Khương Ly không cho ý kiến, hỏi “Ngoại tông sứ giả là chuyện gì?”
“Lạc Thần Cốc mỗi mười năm mở cửa một lần, sẽ có ngoại tông đệ tử đến trong cốc thám hiểm, cũng có một vài người sẽ được tông chủ nhất mạch cử đến nội vực, mục đích là tuyển chọn các thành trấn đệ tử thiên tài mang ra bên ngoài tu luyện”
“Như vậy sao” Khương Ly gật đầu, không khỏi nhớ đến Lạc Thần cốc đội hộ vệ, mỗi người đều thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tu vi không yếu hơn Ngân Cốt cảnh. Hồi tưởng từng người hơi thở, bọn họ không phải là bản địa Lạc dân hay sao?
“Tuyển chọn như thế nào?” Khương Ly khoát tay làm động tác mời ngồi, mà Lạc Ngưu rất thức thời lập tức rót nước. Đại trưởng lão Lạc Điền không khách khí ngồi xuống bàn, tay nâng chén chậm rãi nói:
“Lạc tộc mười lăm bộ, cứ mười năm sẽ tụ tập ở Vũ Ninh Thành tham gia thi đấu, thi đấu chung kết chọn ra mười vị thiếu niên anh tài, sẽ đi theo sứ giả rời nội vực tiến nhập Lạc Thần tông tu luyện. Đây cũng là chúng ta nội vực dân cư một ngày lễ lớn”×— QUẢNG CÁO —
“Ồ, không biết mười năm thi đấu đã bắt đầu chưa?”
“Đã bắt đầu rồi, ba ngày nữa sẽ là vòng thi đấu cuối cùng được tổ chức tại Vũ Ninh Thành. Thật đúng dịp tiểu huynh đệ vừa tỉnh có thể đích thân tham dự”
“Vậy sao?” Khương Ly gật đầu “nếu vậy ba ngày sau thi đấu ta sẽ đến dự, cũng như phụ trách mang họ ra ngoại giới”
“Được vậy tiểu huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt, quay đầu ta sẽ báo cho trưởng lão các bộ khác, nếu có việc gì cần nói với Lạc Ngưu, Lạc Hổ thông tri ta”
“Được”
Vũ Ninh Thành đại trưởng lão đến nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng cái đã mất bóng dáng. Nhìn thấy lão bóng lưng thô kệch hùng hổ, trong đầu chợt lóe lên muốn hỏi điều gì nhưng cũng ngại gọi.
Quay đầu nhìn sang Lạc Ngưu cùng Lạc Hổ, hai tên thiếu niên này nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hắn. Bởi vì hình thể của hắn so với Lạc dân nhỏ hơn một vòng, hơn nữa Lạc thần cốc mười năm mới mở cửa một lần, những đám thiếu niên mười một mười hai tuổi này làm sao nhìn thấy người bên ngoài, hiếu kỳ là điều đương nhiên.
Nhìn hai tên thiếu niên, hắn không khỏi nhớ đến Lạc Hùng, nghĩ đến tên thiếu niên chất phác với nụ cười hàm hậu. Có chút lắc đầu, khẽ hỏi:
“Trong các ngươi có ai hiểu rõ về Thánh Bia sao?”
Lạc Hùng gãi gãi đầu: “Chúng ta cũng không rõ, chỉ biết từ lúc mới sinh ra, Thánh Bia đã được chôn ở đó. Hơn nữa trong tộc quy định, không cho bất kỳ Lạc dân nào được phép chạm vào nó, nếu không sẽ bị xử phạt theo tộc quy”
“Nghe nói mỗi mười năm nội vực sẽ tổ chức một trận thi đấu, bộ lạc nào thành tích kém nhất sẽ phải trông coi Thánh Bia. Vũ Ninh Bộ chúng ta đã thủ bia ba mươi năm rồi” Lạc Hổ chần chờ bổ sung.
Khương Ly mỉm cười, nói như vậy Vũ Ninh Bộ đã ba lần liên tiếp dành giải bét. Hắn đứng dậy thần niệm vừa tỏa ra, xung quanh năm mươi dăm cảnh vật thu vào trong lòng, chốc lát liền ở khu vực biên giới tìm thấy một tòa bia đá cổ dựng sừng sững giữa rừng.
“Ta muốn ra ngoài, các ngươi không cần đi theo”
“Vậy ngài cẩn thận nhé, trong nội vực có rất nhiều hung tàn Lạc thú, đừng đi quá xa”
“Yên tâm” Khương Ly gật đầu, được Lạc Ngưu, Lạc Hổ đưa ra khỏi phủ, tiếp theo một mình đi dạo ở Vũ Ninh Thành. So với trong mộng cảnh hùng tráng thành trì, nội vực Lạc thành tương đối nhỏ, so với Đông Minh Thành còn nhỏ hơn. Lạc dân mặc dù vẫn cao lớn thô kệch như thế, nhưng cách ăn mặc phong tục cũng đổi khác, cùng thập quốc dân cư không có gì khác biệt.
Hơn nữa, còn một điều khác biệt, là Lạc dân mặc dù cao lớn, nhưng cũng chỉ mạnh hơn phàm nhân đôi phần mà thôi, không giống như Thượng cổ Lạc Dân, vị thành niên tương đương với Luyện Huyết ba bốn trọng, người trưởng thành thì có thể cùng Lạc thú tay không vật lộn.×— QUẢNG CÁO —
Có lẽ vì sinh sống ở Đông Hoang lâu ngày, bị phép tắc đồng hoá đi.
Chút ấy tiểu tiết, Khương Ly không để ý, đi dạo chừng nửa canh giờ thì rời thành.
Ra khỏi thành, hắn dùng thần niệm bao bọc thân thể bay lên không trung, hướng vị trí của bia đá bay nhanh. Hiện tại tu vi của hắn vẫn ở Luyện Huyết Bát Trọng, nhưng tu vi tinh thần lực đã đột phá Niệm Như Thác Đổ cảnh giới. Mặc dù không bằng trong ảo cảnh khi vừa đột phá, chính là yếu nhất Lạc Hầu cấp độ, nhưng có thể hoàn toàn nghiền ép Nhất Phẩm Chân Nhân. Vậy nên, Lạc Ngưu nói cái gì hung mãnh Lạc thú, hắn mới không để trong lòng.
Bay chừng nửa khắc thì hạ xuống trước mặt tấm bia đá tại nội ngoại hai vực biên giới.
“Hoang Cổ tích hữu võ vực chi thời, thổ địa hữu lạc điền. Kỳ điền tòng thủy triều thượng hạ. Dân khẩn thực kỳ điền, nhân các vị Lạc dân, phụng Lạc Thần, thiết Lạc Vương, Lạc hầu chủ chư bộ. Đa vi Lạc tướng, đồng ấn thanh thụ”
(Thời kỳ hoang cổ giới còn chưa có võ vực, mặt đất có ruộng lạc. Ruộng theo thủy triều mà lên xuống. Dân khai khẩn ruộng mà ăn gọi là Lạc Dân, cúng bái Lạc Thần, lập Lạc Vương, Lạc hầu làm chủ các bộ lạc, có nhiều Lạc Tướng mang đồng ấn lụa xanh)
Tấm bia đá hình dáng, chữ khắc vẫn như cũ, nhưng văn tự bên trên ngập trời ý cảnh từ lâu đã tan biến.
Lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm lệnh bài bằng đá nhỏ, chính là thứ mà Lạc Hiền Vương lúc ở La Sơn từng ban tặng cho hắn, khẽ cau mày suy tư.
Vạn vật tự có nhân quả!
Bia đá cổ này dựng ở đây đã không biết bao nhiêu năm tháng, trải qua thương hải tang điền, Lạc Thần Cốc nhiều lần mở cửa, ắt hẳn cũng xuất hiện rất nhiều người có ý đồ với nó. Nhưng Khương Ly chưa từng nghe nói, có người nào từ trong cổ bia đạt được bí mật.
Phải chăng vì hắn thân mang Bất Diệt Chân Kinh, cùng Lạc dân sở hữu vô vàn nhân quả dây dưa, mới kinh lịch mộng cảnh kia đi.
Trong đầu không khỏi hiển hiện lấy bóng người mặc áo tím, giữa trán lấp lánh một đạo Tử Diễm Ấn Ký, ánh mắt thâm sâu như vũ trụ luân hồi.
Lạc Hiền Vương!
Người này….
Ông lão nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nghi hoặc hỏi: “Tiểu huynh đệ không phải là Lạc Thần Tông phái đến nội vực sứ giả sao?”
Khương Ly gật đầu, hắn quả thật không phải cái gì sứ giả cả. Hắn đến Lạc Thần Cốc nội vực, mục đích ban đầu là để săn bắt cao cấp Lạc thú, cộng với tìm hiểu một số bí văn liên quan đến Bất Diệt Chân Kinh.
Bất Diệt Chân Kinh là công pháp chủ tu của hắn, nhưng cũng là Lạc Tộc Thánh Điển, tự nhiên muốn tìm hiểu thật rõ ràng. Lại không nghĩ đánh bậy đánh bạ chạm vào bia đá cổ, rơi vào mộng cảnh kỳ dị, không những ở Lạc Thần giới trải qua mấy năm, học được đủ loại kiến thức, tuyệt học, bái rồi một người sư phụ thậm chí cả Bất Diệt Chân Kinh phần cuối cùng, liên quan đến Thánh Đạo cũng tìm được.
Những chuyện trôi qua trong mộng cảnh, có lẽ chính là phản ánh thượng cổ lịch sử. Thật lâu trước đó, Lạc tộc thế giới bị Kiếp dân xâm lược, sau không địch lại được, Vũ Ninh Hầu dẫn dắt một phần nhỏ Lạc dân chạy trốn tới Đông Hoang, cuối cùng định cư ở Việt quốc.
Mà nhân vật Lạc Ly kia, có lẽ đã từng tồn tại, có lẽ không.
Cũng có lẽ ở trong Đại Hoang Diệp thôn năm nào, cũng xuất một tên thiếu niên gầy gò yếu đuối tên là Lạc Ly đi.
Khương Ly thần sắc đăm chiêu, miên man suy nghĩ, chợt bên tai nghe tiếng gọi nhẹ.
“Tiểu huynh đệ…tiểu huynh đệ”
Khương Ly hơi bừng tỉnh, lần nữa chăm chú nhìn ông lão Lạc Điền, chậm rãi trả lời.
“Ta không phải là Lạc Thần Tông sứ giả, nhưng tông chủ Lạc Trường Sinh có cử ta tới nội vực làm chút việc”
Lạc Điền tầm mắt đảo nhẹ, vuốt râu nói: “Nếu như Tông chủ đã cử tiểu huynh đệ tới đây, thì ngươi chính là sứ giả rồi”
“Xem như thế đi” Khương Ly không cho ý kiến, hỏi “Ngoại tông sứ giả là chuyện gì?”
“Lạc Thần Cốc mỗi mười năm mở cửa một lần, sẽ có ngoại tông đệ tử đến trong cốc thám hiểm, cũng có một vài người sẽ được tông chủ nhất mạch cử đến nội vực, mục đích là tuyển chọn các thành trấn đệ tử thiên tài mang ra bên ngoài tu luyện”
“Như vậy sao” Khương Ly gật đầu, không khỏi nhớ đến Lạc Thần cốc đội hộ vệ, mỗi người đều thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tu vi không yếu hơn Ngân Cốt cảnh. Hồi tưởng từng người hơi thở, bọn họ không phải là bản địa Lạc dân hay sao?
“Tuyển chọn như thế nào?” Khương Ly khoát tay làm động tác mời ngồi, mà Lạc Ngưu rất thức thời lập tức rót nước. Đại trưởng lão Lạc Điền không khách khí ngồi xuống bàn, tay nâng chén chậm rãi nói:
“Lạc tộc mười lăm bộ, cứ mười năm sẽ tụ tập ở Vũ Ninh Thành tham gia thi đấu, thi đấu chung kết chọn ra mười vị thiếu niên anh tài, sẽ đi theo sứ giả rời nội vực tiến nhập Lạc Thần tông tu luyện. Đây cũng là chúng ta nội vực dân cư một ngày lễ lớn”×— QUẢNG CÁO —
“Ồ, không biết mười năm thi đấu đã bắt đầu chưa?”
“Đã bắt đầu rồi, ba ngày nữa sẽ là vòng thi đấu cuối cùng được tổ chức tại Vũ Ninh Thành. Thật đúng dịp tiểu huynh đệ vừa tỉnh có thể đích thân tham dự”
“Vậy sao?” Khương Ly gật đầu “nếu vậy ba ngày sau thi đấu ta sẽ đến dự, cũng như phụ trách mang họ ra ngoại giới”
“Được vậy tiểu huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt, quay đầu ta sẽ báo cho trưởng lão các bộ khác, nếu có việc gì cần nói với Lạc Ngưu, Lạc Hổ thông tri ta”
“Được”
Vũ Ninh Thành đại trưởng lão đến nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng cái đã mất bóng dáng. Nhìn thấy lão bóng lưng thô kệch hùng hổ, trong đầu chợt lóe lên muốn hỏi điều gì nhưng cũng ngại gọi.
Quay đầu nhìn sang Lạc Ngưu cùng Lạc Hổ, hai tên thiếu niên này nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hắn. Bởi vì hình thể của hắn so với Lạc dân nhỏ hơn một vòng, hơn nữa Lạc thần cốc mười năm mới mở cửa một lần, những đám thiếu niên mười một mười hai tuổi này làm sao nhìn thấy người bên ngoài, hiếu kỳ là điều đương nhiên.
Nhìn hai tên thiếu niên, hắn không khỏi nhớ đến Lạc Hùng, nghĩ đến tên thiếu niên chất phác với nụ cười hàm hậu. Có chút lắc đầu, khẽ hỏi:
“Trong các ngươi có ai hiểu rõ về Thánh Bia sao?”
Lạc Hùng gãi gãi đầu: “Chúng ta cũng không rõ, chỉ biết từ lúc mới sinh ra, Thánh Bia đã được chôn ở đó. Hơn nữa trong tộc quy định, không cho bất kỳ Lạc dân nào được phép chạm vào nó, nếu không sẽ bị xử phạt theo tộc quy”
“Nghe nói mỗi mười năm nội vực sẽ tổ chức một trận thi đấu, bộ lạc nào thành tích kém nhất sẽ phải trông coi Thánh Bia. Vũ Ninh Bộ chúng ta đã thủ bia ba mươi năm rồi” Lạc Hổ chần chờ bổ sung.
Khương Ly mỉm cười, nói như vậy Vũ Ninh Bộ đã ba lần liên tiếp dành giải bét. Hắn đứng dậy thần niệm vừa tỏa ra, xung quanh năm mươi dăm cảnh vật thu vào trong lòng, chốc lát liền ở khu vực biên giới tìm thấy một tòa bia đá cổ dựng sừng sững giữa rừng.
“Ta muốn ra ngoài, các ngươi không cần đi theo”
“Vậy ngài cẩn thận nhé, trong nội vực có rất nhiều hung tàn Lạc thú, đừng đi quá xa”
“Yên tâm” Khương Ly gật đầu, được Lạc Ngưu, Lạc Hổ đưa ra khỏi phủ, tiếp theo một mình đi dạo ở Vũ Ninh Thành. So với trong mộng cảnh hùng tráng thành trì, nội vực Lạc thành tương đối nhỏ, so với Đông Minh Thành còn nhỏ hơn. Lạc dân mặc dù vẫn cao lớn thô kệch như thế, nhưng cách ăn mặc phong tục cũng đổi khác, cùng thập quốc dân cư không có gì khác biệt.
Hơn nữa, còn một điều khác biệt, là Lạc dân mặc dù cao lớn, nhưng cũng chỉ mạnh hơn phàm nhân đôi phần mà thôi, không giống như Thượng cổ Lạc Dân, vị thành niên tương đương với Luyện Huyết ba bốn trọng, người trưởng thành thì có thể cùng Lạc thú tay không vật lộn.×— QUẢNG CÁO —
Có lẽ vì sinh sống ở Đông Hoang lâu ngày, bị phép tắc đồng hoá đi.
Chút ấy tiểu tiết, Khương Ly không để ý, đi dạo chừng nửa canh giờ thì rời thành.
Ra khỏi thành, hắn dùng thần niệm bao bọc thân thể bay lên không trung, hướng vị trí của bia đá bay nhanh. Hiện tại tu vi của hắn vẫn ở Luyện Huyết Bát Trọng, nhưng tu vi tinh thần lực đã đột phá Niệm Như Thác Đổ cảnh giới. Mặc dù không bằng trong ảo cảnh khi vừa đột phá, chính là yếu nhất Lạc Hầu cấp độ, nhưng có thể hoàn toàn nghiền ép Nhất Phẩm Chân Nhân. Vậy nên, Lạc Ngưu nói cái gì hung mãnh Lạc thú, hắn mới không để trong lòng.
Bay chừng nửa khắc thì hạ xuống trước mặt tấm bia đá tại nội ngoại hai vực biên giới.
“Hoang Cổ tích hữu võ vực chi thời, thổ địa hữu lạc điền. Kỳ điền tòng thủy triều thượng hạ. Dân khẩn thực kỳ điền, nhân các vị Lạc dân, phụng Lạc Thần, thiết Lạc Vương, Lạc hầu chủ chư bộ. Đa vi Lạc tướng, đồng ấn thanh thụ”
(Thời kỳ hoang cổ giới còn chưa có võ vực, mặt đất có ruộng lạc. Ruộng theo thủy triều mà lên xuống. Dân khai khẩn ruộng mà ăn gọi là Lạc Dân, cúng bái Lạc Thần, lập Lạc Vương, Lạc hầu làm chủ các bộ lạc, có nhiều Lạc Tướng mang đồng ấn lụa xanh)
Tấm bia đá hình dáng, chữ khắc vẫn như cũ, nhưng văn tự bên trên ngập trời ý cảnh từ lâu đã tan biến.
Lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm lệnh bài bằng đá nhỏ, chính là thứ mà Lạc Hiền Vương lúc ở La Sơn từng ban tặng cho hắn, khẽ cau mày suy tư.
Vạn vật tự có nhân quả!
Bia đá cổ này dựng ở đây đã không biết bao nhiêu năm tháng, trải qua thương hải tang điền, Lạc Thần Cốc nhiều lần mở cửa, ắt hẳn cũng xuất hiện rất nhiều người có ý đồ với nó. Nhưng Khương Ly chưa từng nghe nói, có người nào từ trong cổ bia đạt được bí mật.
Phải chăng vì hắn thân mang Bất Diệt Chân Kinh, cùng Lạc dân sở hữu vô vàn nhân quả dây dưa, mới kinh lịch mộng cảnh kia đi.
Trong đầu không khỏi hiển hiện lấy bóng người mặc áo tím, giữa trán lấp lánh một đạo Tử Diễm Ấn Ký, ánh mắt thâm sâu như vũ trụ luân hồi.
Lạc Hiền Vương!
Người này….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.