Quyển 2 - Chương 56: Vương Tử, Thần Tử
Trường An
25/03/2021
Tia quý khí kia, không phải khí tức bình thường mà chỉ Thần Tử mới có thể lây nhiễm một tia Lạc Thần hơi thở.
Lạc Thần cả đời thủ hộ Lạc Thần giới, được toàn bộ Lạc Dân kính ngưỡng tế bái, hơi thở của thần tự nhiên cao quý.
Chỉ có điều từ vạn năm trước, khi tam đại Lạc Thần đều đạo diệt, lại chưa từng có đời mới Lạc Thần sinh ra. Có hi vọng nhất trở thành đời thứ bốn Lạc Thần chính là Lạc Hiền Vương, nhưng Vị Lạc Vương này sau đó đã tìm được đạo của mình, không đi theo Lạc Thần con đường.
Cho đến hôm nay, lần nữa có kẻ được Lạc Thần để ý, truyền thụ Bất Diệt Thánh Kinh. Đổng Thiên Hầu sao không kích động cơ chứ.
Hắn cùng Lạc Thần điện thần sứ đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ khác biệt.
Thần sứ để ý là Khương Ly ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký thân phận.
Mà Đổng Thiên Hầu để ý lại là Khương Ly truyền thừa Thánh Kinh thân phận.
Nhưng cả hai đều không hẹn mà nhất trí chưa vội đem chuyện này tuyên dương.
Đổng Thiên Hầu truyền âm cho Lạc Kiếm, người sau gật đầu chắp tay, đi đến trước đài, ánh mắt nhẹ lướt qua Khương Ly, cao giọng hô.
“Vòng thứ ba, Lạc Thiên nhận được Lạc Triêu Vương sở tu hô hấp pháp, đứng thứ nhất. Lạc Võ nhận được Lạc Hy Vương ba thức tuyệt kỹ, xếp thứ hai. Lạc Ly mặc dù không cảm ngộ đến thứ gì, nhưng đạo tâm vững chắc, đáng khen ngợi, đứng thứ ba”
“Tổng hơp ba vòng, Lạc Ly đoạt giải quán quân, Lạc Thiên á quân, Lạc Võ xếp hạng ba, đứng đầu ba người sẽ nhận được khen thưởng đặc biệt”
“Ngoài ra, xếp hạng thứ mười trở lên người tham dự cũng có khác biệt tưởng thưởng”
Tế tự thi đấu sau một màn tẻ nhạt treo giải, dần tan rã.
Đổng Thiên Hầu lần nữa biểu diễn thần thông, đem Truyền Hỏa Tế Đàn chìm xuống mặt đất.
Trước khi tung người bay đi, bất ngờ truyền âm cho Khương Ly.
“Đêm nay tới hầu phủ gặp ta”
…………
Nửa đêm, Khương Ly ăn mặc chỉnh tề, một mình đi đến Vũ Ninh Hầu phủ.
Hầu phủ trước cổng, có một người đứng đợi, chính là chủ sự Lạc Kiếm, một tên Thượng Phẩm Chiến Sĩ.
Lạc Kiếm vừa thấy Khương Ly, vội cung kính chắp tay, nói:
“Mời công tử theo ta”
Khương Ly gật đầu, chắp tay đáp lễ rồi lặng yên đi theo.
×— QUẢNG CÁO —
Hầu phủ, ở vòng thứ hai tham gia Đăng Thiên Tháp thi đấu, hắn đã đi qua, nhưng chỉ là hầu phủ phía sau, cách lầu các rất xa. Dưới sự hướng dẫn của Lạc Kiếm, hắn xuyên qua từng khoảng sân rộng, từng lầu các san sát, ước chừng nửa canh giờ mới đến bên trong nội điện.
Nội điện tương đối vắng vẻ, có hai dãy ghế sắp đặt hai bên, chính giữa là mộc tọa lớn ngồi đấy một người đàn ông trung niên, vóc dáng văn nhã.
“Lạc Ly gặp qua Đổng Thiên Hầu” Khương Ly ôm quyền hành lễ.
Trong nháy mắt, một đạo thần niệm sắc bén như lưỡi dao đột nhiên hướng Khương Ly quét tới.
Khi nhận ra được Khương Ly trong cơ thể có một nguồn sức mạnh đang bài xích tinh thần lực của mình, Đổng Thiên Hầu mới thoả mãn gật gật đầu.
“Quả nhiên ngươi đã nhận được tế đàn thừa nhận, ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký. Ngưng tụ Ấn Ký này, ngươi chính là Lạc Thần giới Vương Tử"
Ngôn ngữ vẫn như cũ uy nghiêm, lại ít đi lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần hiền lành.
Lại thấy Đổng Thiên Hầu chợt đối Khương Ly cười nói,
"Không cần như vậy gò bó. Ngươi đã nhận được tế đàn thừa nhận, ngưng tụ ấn ký, ngay cả lão phu cũng sẽ đối với ngươi khách khí ba phần. Sự tích của ngươi, lão phu nghe nói qua, biểu hiện của ngươi tại tế tự thi đấu được lão phu công nhận”
Khương Ly ánh mắt hơi động, có chút tò mò nhìn Đổng Thiên Hầu.
Hắn mặc dù cảm nhận được trên trán mình hình thành một đóa Tử Diễm Ấn Ký, lại không rõ vì sao mình trở thành Vương Tử. Dựa theo Hầu gia trong lời nói ý tứ, hiển nhiên thân phận Vương Tử này không hề đơn giản.
“Truyền Hỏa Bia là Thánh Vật mà ở thật lâu trước đó các vị Lạc Vương cùng nhau hợp lực đánh tạo, bên trong ẩn chứa các vị Lạc Vương, thậm chí cường giả mạnh hơn truyền thừa, được đặt tại 15 bộ chủ thành”
“Những người có ngộ tính, vận khí cùng tâm tính phù hợp, khi chạm vào bia đá, trải qua khảo nghiệm, được các vị ấy công nhận, thì sẽ nhận được truyền thừa, có thể là Hô hấp pháp, có thể là Niệm Quyết, cũng có thể là thần thông tuyệt kỹ”
“Mà số ít những người, thiên tư xuất chúng, nhận được tất cả các vị Lạc Vương nhận đồng, giữa trán sẽ ngưng tụ một đạo Tử Diễm Ấn Ký. Người ngưng tụ ấn ký này, tương lai có hi vọng đột phá Vương cấp, nên nam sẽ xưng là Vương Tử, nữ thì được xưng là Vương Nữ”
Khương Ly gật đầu, xem như đã biết. Chợt liên tưởng đến người thanh niên mặc áo tím mà hắn gặp được ở Xích Quỷ Cung, người này trên trán cũng lấp lánh một đạo Tử Diễm Ấn Ký. Hơn nữa người này để Khương Ly biểu hiện cực kỳ thần bí, nói không chừng là một vị Lạc Vương rồi.
Một vị Lạc Vương, chạy đến mời mình uống rượu, tặng mình một miếng lệnh bài, Khương Ly có chút nghĩ không thông.
Đổng Thiên Hầu gặp hắn trầm tư, chợt hỏi:
“Lão Hầu Gia vẫn khỏe chứ”
“Ah” Khương Ly hơi giật mình.
“Không cần bất ngờ, lão phu năm đó cũng từng theo Lão Hầu Gia học tập Lạc Thuật mấy năm, Vũ Ninh Niệm Thần Quyết, ta còn không lạ gì” Đổng Thiên Hầu khoát tay cười nhẹ.
“Sư tôn rất khỏe mạnh, vẫn có sức dẫn ta đi đoạt Hồn Ngọc”
×— QUẢNG CÁO —
“Vậy sao? Nói như vậy, ngươi quả nhiên là đệ tử của Lão Hầu Gia, trước ta còn thắc mắc, Vũ Bắc Lạc Tướng từ đâu tìm ra một tên quái vật? Nếu ngươi là đệ tử của lão, ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký thì không có gì bất ngờ”
Đổng Thiên Hầu thở dài, thâm trầm nói. Năm đó, hắn đuổi theo Vũ Ninh Hầu cầu bái sư, ròng rã năm năm, vẫn bị tự chối. Nói cái gì Lạc Phù Đổng tiểu tử ngươi thiên tư ngu dốt, còn chưa xứng làm đệ tử của ta. Nhưng thấy ngươi thành tâm như thế, lão phu dạy ngươi hai chiêu ba thức vậy.
Đổng Thiên Hầu vuốt vuốt râu, hồi lâu mới nghiêm nghị nhìn Khương Ly.
“Ta gọi ngươi đến đây là có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi”
“Ngài muốn hỏi điều gì?”
“Ngươi có phải từ trong cổ bia nhận được truyền thừa Thánh Điển”
Khương Ly tròng mắt bé nhỏ co rút, ngoài mặt tuy bình thản nhưng trong lòng chập chùng sóng lớn.
Đang lúc hắn suy tư nên trả lời như thế nào, thì nghe được âm thanh hiền hòa của Đổng Ninh Hầu.
“Ngươi chớ nên lo lắng, ban nãy có thể thấy được Thánh Điển hơi thở chỉ có lão phu một người mà thôi. Những người khác, ngay cả Lạc Thần Điện thần sứ cũng chỉ biết ngươi đã ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký, trở thành Vương Tử mà thôi. Yên tâm, ngươi đạt được Thánh Điển, chính là cơ duyên của ngươi, lão phu sẽ không cướp đoạt, cũng sẽ không mặc người cướp đoạt Thánh Điển của ngươi”
Khương Ly ánh mắt hơi đổi, cùng Đổng Thiên Hầu đối mặt, nhìn thấy ông ta lỗi lạc ánh mắt, trong lòng khẽ suy tư.
“Lấy Đổng Thiên Hầu tu vi, muốn đoạt Bất Diệt Thánh Kinh sẽ không cần nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp ra tay là được. Nếu hắn nói không đoạt, tất nhiên sẽ không đoạt, mà ý tứ trong lời nói của hắn, còn muốn bảo hộ ta.”
“Thế nhân đều biết, Lạc Thần giới có một Thánh Điển tên là Bất Diệt Thánh Kinh, là các đời Lạc Thần tu luyện thần công. Nhưng mấy ai từng chứng kiến qua Thánh Điển uy lực, lại mấy ai biết được Thánh Điển hơi thở?”
“Lão phu vì sao biết ngươi đạt được truyền thừa, bởi vì thật lâu trước đó ta cũng từng cảm nhận qua hơi thở này”
“Ồ” Khương Ly lẳng lặng lắng nghe.
“Đó là chuyện của ba trăm năm trước, năm đó cũng là một lần tế tự thi đấu, lão phu Chiến Sư đồng tu, lực ép đồng lứa, những tưởng sẽ một mạch thắng lợi đến vòng cuối cùng”
“Không nghĩ đến, ngay ở vòng thứ nhất, ta đã thất bại ê chề, bị người một chiêu đánh bại”
Đổng Thiên Hầu chợt mỉm cười, hứng thú kể lể.
"Đánh bại ta, là một thiếu nữ mặc váy trắng, cũng chính là sư tỷ của ngươi”
“Sư tỷ?” Khương Ly nhíu mày, hắn chỉ biết mình là đệ tử thứ hai của Lão Hầu Gia, trước đó Lão Hầu Gia còn có một người đệ tử, nhưng không rõ, người đó là nam hay nữ sống hay chết.
“Nữ tử đó gọi là Lạc Thanh Hàn"
Lạc Thần cả đời thủ hộ Lạc Thần giới, được toàn bộ Lạc Dân kính ngưỡng tế bái, hơi thở của thần tự nhiên cao quý.
Chỉ có điều từ vạn năm trước, khi tam đại Lạc Thần đều đạo diệt, lại chưa từng có đời mới Lạc Thần sinh ra. Có hi vọng nhất trở thành đời thứ bốn Lạc Thần chính là Lạc Hiền Vương, nhưng Vị Lạc Vương này sau đó đã tìm được đạo của mình, không đi theo Lạc Thần con đường.
Cho đến hôm nay, lần nữa có kẻ được Lạc Thần để ý, truyền thụ Bất Diệt Thánh Kinh. Đổng Thiên Hầu sao không kích động cơ chứ.
Hắn cùng Lạc Thần điện thần sứ đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ khác biệt.
Thần sứ để ý là Khương Ly ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký thân phận.
Mà Đổng Thiên Hầu để ý lại là Khương Ly truyền thừa Thánh Kinh thân phận.
Nhưng cả hai đều không hẹn mà nhất trí chưa vội đem chuyện này tuyên dương.
Đổng Thiên Hầu truyền âm cho Lạc Kiếm, người sau gật đầu chắp tay, đi đến trước đài, ánh mắt nhẹ lướt qua Khương Ly, cao giọng hô.
“Vòng thứ ba, Lạc Thiên nhận được Lạc Triêu Vương sở tu hô hấp pháp, đứng thứ nhất. Lạc Võ nhận được Lạc Hy Vương ba thức tuyệt kỹ, xếp thứ hai. Lạc Ly mặc dù không cảm ngộ đến thứ gì, nhưng đạo tâm vững chắc, đáng khen ngợi, đứng thứ ba”
“Tổng hơp ba vòng, Lạc Ly đoạt giải quán quân, Lạc Thiên á quân, Lạc Võ xếp hạng ba, đứng đầu ba người sẽ nhận được khen thưởng đặc biệt”
“Ngoài ra, xếp hạng thứ mười trở lên người tham dự cũng có khác biệt tưởng thưởng”
Tế tự thi đấu sau một màn tẻ nhạt treo giải, dần tan rã.
Đổng Thiên Hầu lần nữa biểu diễn thần thông, đem Truyền Hỏa Tế Đàn chìm xuống mặt đất.
Trước khi tung người bay đi, bất ngờ truyền âm cho Khương Ly.
“Đêm nay tới hầu phủ gặp ta”
…………
Nửa đêm, Khương Ly ăn mặc chỉnh tề, một mình đi đến Vũ Ninh Hầu phủ.
Hầu phủ trước cổng, có một người đứng đợi, chính là chủ sự Lạc Kiếm, một tên Thượng Phẩm Chiến Sĩ.
Lạc Kiếm vừa thấy Khương Ly, vội cung kính chắp tay, nói:
“Mời công tử theo ta”
Khương Ly gật đầu, chắp tay đáp lễ rồi lặng yên đi theo.
×— QUẢNG CÁO —
Hầu phủ, ở vòng thứ hai tham gia Đăng Thiên Tháp thi đấu, hắn đã đi qua, nhưng chỉ là hầu phủ phía sau, cách lầu các rất xa. Dưới sự hướng dẫn của Lạc Kiếm, hắn xuyên qua từng khoảng sân rộng, từng lầu các san sát, ước chừng nửa canh giờ mới đến bên trong nội điện.
Nội điện tương đối vắng vẻ, có hai dãy ghế sắp đặt hai bên, chính giữa là mộc tọa lớn ngồi đấy một người đàn ông trung niên, vóc dáng văn nhã.
“Lạc Ly gặp qua Đổng Thiên Hầu” Khương Ly ôm quyền hành lễ.
Trong nháy mắt, một đạo thần niệm sắc bén như lưỡi dao đột nhiên hướng Khương Ly quét tới.
Khi nhận ra được Khương Ly trong cơ thể có một nguồn sức mạnh đang bài xích tinh thần lực của mình, Đổng Thiên Hầu mới thoả mãn gật gật đầu.
“Quả nhiên ngươi đã nhận được tế đàn thừa nhận, ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký. Ngưng tụ Ấn Ký này, ngươi chính là Lạc Thần giới Vương Tử"
Ngôn ngữ vẫn như cũ uy nghiêm, lại ít đi lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần hiền lành.
Lại thấy Đổng Thiên Hầu chợt đối Khương Ly cười nói,
"Không cần như vậy gò bó. Ngươi đã nhận được tế đàn thừa nhận, ngưng tụ ấn ký, ngay cả lão phu cũng sẽ đối với ngươi khách khí ba phần. Sự tích của ngươi, lão phu nghe nói qua, biểu hiện của ngươi tại tế tự thi đấu được lão phu công nhận”
Khương Ly ánh mắt hơi động, có chút tò mò nhìn Đổng Thiên Hầu.
Hắn mặc dù cảm nhận được trên trán mình hình thành một đóa Tử Diễm Ấn Ký, lại không rõ vì sao mình trở thành Vương Tử. Dựa theo Hầu gia trong lời nói ý tứ, hiển nhiên thân phận Vương Tử này không hề đơn giản.
“Truyền Hỏa Bia là Thánh Vật mà ở thật lâu trước đó các vị Lạc Vương cùng nhau hợp lực đánh tạo, bên trong ẩn chứa các vị Lạc Vương, thậm chí cường giả mạnh hơn truyền thừa, được đặt tại 15 bộ chủ thành”
“Những người có ngộ tính, vận khí cùng tâm tính phù hợp, khi chạm vào bia đá, trải qua khảo nghiệm, được các vị ấy công nhận, thì sẽ nhận được truyền thừa, có thể là Hô hấp pháp, có thể là Niệm Quyết, cũng có thể là thần thông tuyệt kỹ”
“Mà số ít những người, thiên tư xuất chúng, nhận được tất cả các vị Lạc Vương nhận đồng, giữa trán sẽ ngưng tụ một đạo Tử Diễm Ấn Ký. Người ngưng tụ ấn ký này, tương lai có hi vọng đột phá Vương cấp, nên nam sẽ xưng là Vương Tử, nữ thì được xưng là Vương Nữ”
Khương Ly gật đầu, xem như đã biết. Chợt liên tưởng đến người thanh niên mặc áo tím mà hắn gặp được ở Xích Quỷ Cung, người này trên trán cũng lấp lánh một đạo Tử Diễm Ấn Ký. Hơn nữa người này để Khương Ly biểu hiện cực kỳ thần bí, nói không chừng là một vị Lạc Vương rồi.
Một vị Lạc Vương, chạy đến mời mình uống rượu, tặng mình một miếng lệnh bài, Khương Ly có chút nghĩ không thông.
Đổng Thiên Hầu gặp hắn trầm tư, chợt hỏi:
“Lão Hầu Gia vẫn khỏe chứ”
“Ah” Khương Ly hơi giật mình.
“Không cần bất ngờ, lão phu năm đó cũng từng theo Lão Hầu Gia học tập Lạc Thuật mấy năm, Vũ Ninh Niệm Thần Quyết, ta còn không lạ gì” Đổng Thiên Hầu khoát tay cười nhẹ.
“Sư tôn rất khỏe mạnh, vẫn có sức dẫn ta đi đoạt Hồn Ngọc”
×— QUẢNG CÁO —
“Vậy sao? Nói như vậy, ngươi quả nhiên là đệ tử của Lão Hầu Gia, trước ta còn thắc mắc, Vũ Bắc Lạc Tướng từ đâu tìm ra một tên quái vật? Nếu ngươi là đệ tử của lão, ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký thì không có gì bất ngờ”
Đổng Thiên Hầu thở dài, thâm trầm nói. Năm đó, hắn đuổi theo Vũ Ninh Hầu cầu bái sư, ròng rã năm năm, vẫn bị tự chối. Nói cái gì Lạc Phù Đổng tiểu tử ngươi thiên tư ngu dốt, còn chưa xứng làm đệ tử của ta. Nhưng thấy ngươi thành tâm như thế, lão phu dạy ngươi hai chiêu ba thức vậy.
Đổng Thiên Hầu vuốt vuốt râu, hồi lâu mới nghiêm nghị nhìn Khương Ly.
“Ta gọi ngươi đến đây là có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi”
“Ngài muốn hỏi điều gì?”
“Ngươi có phải từ trong cổ bia nhận được truyền thừa Thánh Điển”
Khương Ly tròng mắt bé nhỏ co rút, ngoài mặt tuy bình thản nhưng trong lòng chập chùng sóng lớn.
Đang lúc hắn suy tư nên trả lời như thế nào, thì nghe được âm thanh hiền hòa của Đổng Ninh Hầu.
“Ngươi chớ nên lo lắng, ban nãy có thể thấy được Thánh Điển hơi thở chỉ có lão phu một người mà thôi. Những người khác, ngay cả Lạc Thần Điện thần sứ cũng chỉ biết ngươi đã ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký, trở thành Vương Tử mà thôi. Yên tâm, ngươi đạt được Thánh Điển, chính là cơ duyên của ngươi, lão phu sẽ không cướp đoạt, cũng sẽ không mặc người cướp đoạt Thánh Điển của ngươi”
Khương Ly ánh mắt hơi đổi, cùng Đổng Thiên Hầu đối mặt, nhìn thấy ông ta lỗi lạc ánh mắt, trong lòng khẽ suy tư.
“Lấy Đổng Thiên Hầu tu vi, muốn đoạt Bất Diệt Thánh Kinh sẽ không cần nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp ra tay là được. Nếu hắn nói không đoạt, tất nhiên sẽ không đoạt, mà ý tứ trong lời nói của hắn, còn muốn bảo hộ ta.”
“Thế nhân đều biết, Lạc Thần giới có một Thánh Điển tên là Bất Diệt Thánh Kinh, là các đời Lạc Thần tu luyện thần công. Nhưng mấy ai từng chứng kiến qua Thánh Điển uy lực, lại mấy ai biết được Thánh Điển hơi thở?”
“Lão phu vì sao biết ngươi đạt được truyền thừa, bởi vì thật lâu trước đó ta cũng từng cảm nhận qua hơi thở này”
“Ồ” Khương Ly lẳng lặng lắng nghe.
“Đó là chuyện của ba trăm năm trước, năm đó cũng là một lần tế tự thi đấu, lão phu Chiến Sư đồng tu, lực ép đồng lứa, những tưởng sẽ một mạch thắng lợi đến vòng cuối cùng”
“Không nghĩ đến, ngay ở vòng thứ nhất, ta đã thất bại ê chề, bị người một chiêu đánh bại”
Đổng Thiên Hầu chợt mỉm cười, hứng thú kể lể.
"Đánh bại ta, là một thiếu nữ mặc váy trắng, cũng chính là sư tỷ của ngươi”
“Sư tỷ?” Khương Ly nhíu mày, hắn chỉ biết mình là đệ tử thứ hai của Lão Hầu Gia, trước đó Lão Hầu Gia còn có một người đệ tử, nhưng không rõ, người đó là nam hay nữ sống hay chết.
“Nữ tử đó gọi là Lạc Thanh Hàn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.