Chương 146: Chuẩn bị sơ tán.
BurNIng
05/04/2020
Đây là công pháp kỳ lạ nhất mà Lợi Kỳ từng thấy. Nó không tạo thành một
vòng lặp. Không có gì lạ khi nó sẽ rất khó để tu luyện và tiến độ sẽ rất chậm.
Cùng với bộ công pháp này, Lợi Kỳ đã học được bảy hoặc tám bộ công pháp. Đối với các hiệp sĩ khác, điều này có nghĩa là người này đã xong đời.
Hầu hết các hiệp sĩ chỉ tu luyện một loại công pháp. Chỉ một số ít người sẽ tu luyện hai loại công pháp, nhưng một loại là chính, loại còn lại là bổ sung và rất ít người sẽ tu luyện ba loại.
Bởi vì Đấu Khí chỉ có thể đi theo một trong những con đường dẫn, những con đường khác không đi giống như lỗ trên đường ống, điều này sẽ khiến cho Đấu Khí liên tục bị rò rỉ, hiệu quả tự nhiên thấp hơn nhiều.
Nhưng Lợi Kỳ không quan tâm, Đấu Khí của anh vận chuyển rất dễ dàng. Lợi Kỳ không chỉ không quan tâm, mà đến các nữ hiệp sĩ cùng Lợi Kỳ song tu cũng không quan tâm. Ngoại trừ Lam Linh, những người phụ nữ khác tu luyện công pháp thứ ba hoặc thậm chí công pháp thứ tư.
Lam Linh thực sự cũng có một ý tưởng như vậy, nhưng đôi mắt của cô ấy quá cao và công pháp tu luyện đều phải là công pháp hàng đầu. Trước khi cô ấy tìm thấy một công pháp tu luyện có thể so sánh với những công pháp trước đó, thì cô ấy không có ý định tu luyện bừa bãi.
Lợi Kỳ được đưa sâu vào cơ thể của Chỉ Tình, hai người kết nối với nhau được khâu liền mạch, không có bất kỳ khoảng trống nào, Đấu Khí được trao đổi qua lại ở nơi giao nhau.
Không có sự mất mát về Đấu Khí. Việc song tu hai người giống như một người tu luyện, hiệu quả quá ngoài sức tưởng tượng.
“ Chúng ta sẽ quan hệ tình dục trong phòng của Lan Đế, đi với tôi. “
Lợi Kỳ đã gửi một lời mời với thần giao cách cảm.
Chỉ Tình lại trở nên im lặng.
“ Cô không phải đang ngại ngùng chứ? Hay điều này nhắc nhở cô nhớ về một cái gì đó xấu? “
Lợi Kỳ đã thử nó một chút, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Chỉ Tình.
Trước sự thất vọng của mình, Chỉ Tình luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
“ Cô không phản đối vậy thì đã đồng ý, buổi tối tôi ôm cô qua. “
Lợi Kỳ nói hống hách.
Lần này, Chỉ Tình cuối cùng đã phản ứng: “ Đấu Khí của việc song tu quá phức tạp, nó không tốt cho tôi. “
Câu trả lời súc tích khiến Lợi Kỳ không có gì để nói.
Vai trò của hiệp sĩ trinh sát không nằm ở sức mạnh chiến đấu, mà là mắt và tai. Thỉnh thoảng, họ sử dụng các kỹ năng ẩn thân của họ để có thể lẻn vào bóng tối, vì vậy sức mạnh không quan trọng đối với họ. ... ...
Thời gian đã trôi qua từng ngày, giấy không thể bọc được lửa, với sự xấu đi của tình hình tiền tuyến đã dần bị lộ, ngày càng nhiều người bắt đầu đoán mò, liệu tuyến phòng thủ đầu tiên có bị bỏ không?
Đó là những tin đồn bay xung quanh những lời suy đoán. Nhiều lần trong số những tin đồn này đã nói về vấn đề mấu chốt. Ví dụ như có tin đồn rằng Phạt Nhĩ cũng sẽ bỏ rơi, dân trong thành phố nếu không di chuyển về phía sau, thì cứ chờ chết.
Bây giờ, có gần 200.000 cư dân trong thành phố. Nếu không có tai nạn ở Dương Châu, thì một nửa trong số 200.000 cư dân sẽ di chuyển về phía sau, nhưng bây giờ hầu hết mọi người đều sợ bị cướp và giết nửa chừng như lần trước, vì vậy họ thà đợi kẻ địch đến chiếm đóng hơn là di cư.
Đây là thái độ kiên quyết nhất của những người đã được giải cứu. Những người này vẫn đang nói về nó, kết quả của cuộc di cư chắc chắn là một ngõ cụt.
Giờ đây, Phạt Nhĩ hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí bi quan và tuyệt vọng.
Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến Lợi Kỳ, bởi vì anh đã chuẩn bị mọi thứ. Thực tế, Lợi Kỳ không có ý định đi theo tiểu đội 105, vì mục tiêu quá lớn, tốc độ sẽ bị chậm.
Những tin đồn không phải là không có lý. Bi kịch của Dương Châu có thể không lặp lại, vì vậy lựa chọn tốt nhất là đến nơi an toàn càng nhanh càng tốt.
Công việc chuẩn bị của Lợi Kỳ rất tốt. Hắn đã tìm được nơi rút lui. Hắn nhờ Lam Linh giúp đỡ và tìm một ngôi nhà ở ngoại ô thủ đô, Thành Đô. Ngay cả cha anh cũng đã sắp xếp đến nơi này và quân đội cần một người chịu trách nhiệm phân bổ vật tư, đây là một công việc rất bận rộn, không có “ chất béo “ , nhưng rất an toàn. (ý nói không tham ô, rút lõi được)
Bản thân Lợi Kỳ đã sẵn sàng, đơn xin nghỉ phép của anh đã được chấp thuận. Không thể không nói rằng Lam Linh là một người thần thông quảng đại. Là một hiệp sĩ trong chiến tranh, thì việc xin nghỉ phép không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Mặc dù kỳ nghỉ đã được phê duyệt, nhưng Lợi Kỳ vẫn ở trong doanh trại hầu hết thời gian, bởi vì anh cần phải cải thiện sức mạnh của mình, cũng hy vọng rằng những người khác trong đội có thể cải thiện sức mạnh của họ càng sớm càng tốt.
Đặc biệt là Hồng Lăng, cô ấy bây giờ giống như Lam Linh lần trước, cô sắp sửa đột phá, bây giờ sự khác biệt chỉ là một cơ hội.
Tệ hơn một chút so với Hồng Lăng là ba chị em Đường Uyển, mặc dù ba chị em Đường Uyển cũng đã đến thời kỳ bình cảnh, nhưng họ mới bước vào dòng chảy này, khác xa với sự đột phá! Bên cạnh đó, Tam Vị Nhất Thể của ba người bọn họ phải đột phá cùng một lúc, khó khăn thậm chí còn nhiều hơn.
Đây cũng là lý do tại sao mặc dù chiến trận rất mạnh, nhưng từ hiệp sĩ át chủ bài trở lên thì hiếm khi thấy “ chiến trận tổ hợp “ .
Một bình cảnh khác là Lạc Ngưng, nhưng đối với người phụ nữ này, Lợi Kỳ không có nhiều kỳ vọng. Tâm trí Lạc Ngưng không bao giờ được đặt vào tu luyện và cô ấy không quá quan tâm đến tình dục. Khi mọi người “ làm việc “ cùng nhau vào ban đêm, cô thường xuyên vắng mặt. Có nhiều lần, Lợi Kỳ muốn tiêm thuốc ái dịch vào người phụ nữ điên này, để thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ của cô, để cô không còn có thể tách khỏi thanh thịt khổng lồ của anh.
Những người khác không thể quá hy vọng. Ngọc Sương và Chỉ Tình đã tham gia quá muộn. Mặc Phi thậm chí đã đột phá bình cảnh và đã là một hiệp sĩ thực sự, ít ảnh hưởng đến sức mạnh tổng thể của đội.
Sau khi vượt qua bình cảnh, chất lượng của Đấu Khí đã được cải thiện rất nhiều, trở nên thuần khiết và súc tích, mức độ Đấu Khí thì càng không có gì nhiều để nói.
Lợi ích lớn nhất trong thời gian này vẫn là những thứ mà Chỉ Tình đã dạy Lợi Kỳ. Chỉ mất một tuần để Lợi Kỳ vượt xa những gì anh đã lên kế hoạch.
Lợi Kỳ không nghĩ rằng anh là một thiên tài vĩ đại. Lợi Kỳ biết rằng tất cả điều này là lợi ích của hạt giống Đấu Khí.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Lợi Kỳ chỉ có điều cuối cùng cần làm, đó là thuyết phục cha mẹ mình.
Tuy nhiên, Lợi Kỳ không trực tiếp về nhà mà đi đến chỗ các cô gái trước.
Ngay khi bước vào cửa, Lợi Kỳ thấy một miếng giẻ trên sàn nhà. Nó trông giống như một xưởng may sẵn. Lợi Kỳ không cảm thấy lạ vì nó dành cho các cô gái.
Cái nồi lớn bên trong lò sưởi đang hấp bằng hơi nước, có thứ gì đó đang sôi trong đó. Có hai cái vạc bên cạnh. Những người phụ nữ đang ngồi quanh một vòng tròn để câu những thứ trong nồi và nhào họ thành từng mảnh. Bánh Fang Fang ( bánh bông lan ), màu sắc của bánh không đẹp lắm, màu vàng và màu xanh lá cây, rất dễ tạo ra những liên tưởng xấu.
Có hai tấm thảm tre trên bệ cửa sổ. Một trong những tấm thảm tre được phủ bằng loại bánh, tấm thảm tre khác được phủ bằng những miếng thịt cực mỏng.
Cùng với bộ công pháp này, Lợi Kỳ đã học được bảy hoặc tám bộ công pháp. Đối với các hiệp sĩ khác, điều này có nghĩa là người này đã xong đời.
Hầu hết các hiệp sĩ chỉ tu luyện một loại công pháp. Chỉ một số ít người sẽ tu luyện hai loại công pháp, nhưng một loại là chính, loại còn lại là bổ sung và rất ít người sẽ tu luyện ba loại.
Bởi vì Đấu Khí chỉ có thể đi theo một trong những con đường dẫn, những con đường khác không đi giống như lỗ trên đường ống, điều này sẽ khiến cho Đấu Khí liên tục bị rò rỉ, hiệu quả tự nhiên thấp hơn nhiều.
Nhưng Lợi Kỳ không quan tâm, Đấu Khí của anh vận chuyển rất dễ dàng. Lợi Kỳ không chỉ không quan tâm, mà đến các nữ hiệp sĩ cùng Lợi Kỳ song tu cũng không quan tâm. Ngoại trừ Lam Linh, những người phụ nữ khác tu luyện công pháp thứ ba hoặc thậm chí công pháp thứ tư.
Lam Linh thực sự cũng có một ý tưởng như vậy, nhưng đôi mắt của cô ấy quá cao và công pháp tu luyện đều phải là công pháp hàng đầu. Trước khi cô ấy tìm thấy một công pháp tu luyện có thể so sánh với những công pháp trước đó, thì cô ấy không có ý định tu luyện bừa bãi.
Lợi Kỳ được đưa sâu vào cơ thể của Chỉ Tình, hai người kết nối với nhau được khâu liền mạch, không có bất kỳ khoảng trống nào, Đấu Khí được trao đổi qua lại ở nơi giao nhau.
Không có sự mất mát về Đấu Khí. Việc song tu hai người giống như một người tu luyện, hiệu quả quá ngoài sức tưởng tượng.
“ Chúng ta sẽ quan hệ tình dục trong phòng của Lan Đế, đi với tôi. “
Lợi Kỳ đã gửi một lời mời với thần giao cách cảm.
Chỉ Tình lại trở nên im lặng.
“ Cô không phải đang ngại ngùng chứ? Hay điều này nhắc nhở cô nhớ về một cái gì đó xấu? “
Lợi Kỳ đã thử nó một chút, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Chỉ Tình.
Trước sự thất vọng của mình, Chỉ Tình luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
“ Cô không phản đối vậy thì đã đồng ý, buổi tối tôi ôm cô qua. “
Lợi Kỳ nói hống hách.
Lần này, Chỉ Tình cuối cùng đã phản ứng: “ Đấu Khí của việc song tu quá phức tạp, nó không tốt cho tôi. “
Câu trả lời súc tích khiến Lợi Kỳ không có gì để nói.
Vai trò của hiệp sĩ trinh sát không nằm ở sức mạnh chiến đấu, mà là mắt và tai. Thỉnh thoảng, họ sử dụng các kỹ năng ẩn thân của họ để có thể lẻn vào bóng tối, vì vậy sức mạnh không quan trọng đối với họ. ... ...
Thời gian đã trôi qua từng ngày, giấy không thể bọc được lửa, với sự xấu đi của tình hình tiền tuyến đã dần bị lộ, ngày càng nhiều người bắt đầu đoán mò, liệu tuyến phòng thủ đầu tiên có bị bỏ không?
Đó là những tin đồn bay xung quanh những lời suy đoán. Nhiều lần trong số những tin đồn này đã nói về vấn đề mấu chốt. Ví dụ như có tin đồn rằng Phạt Nhĩ cũng sẽ bỏ rơi, dân trong thành phố nếu không di chuyển về phía sau, thì cứ chờ chết.
Bây giờ, có gần 200.000 cư dân trong thành phố. Nếu không có tai nạn ở Dương Châu, thì một nửa trong số 200.000 cư dân sẽ di chuyển về phía sau, nhưng bây giờ hầu hết mọi người đều sợ bị cướp và giết nửa chừng như lần trước, vì vậy họ thà đợi kẻ địch đến chiếm đóng hơn là di cư.
Đây là thái độ kiên quyết nhất của những người đã được giải cứu. Những người này vẫn đang nói về nó, kết quả của cuộc di cư chắc chắn là một ngõ cụt.
Giờ đây, Phạt Nhĩ hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí bi quan và tuyệt vọng.
Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến Lợi Kỳ, bởi vì anh đã chuẩn bị mọi thứ. Thực tế, Lợi Kỳ không có ý định đi theo tiểu đội 105, vì mục tiêu quá lớn, tốc độ sẽ bị chậm.
Những tin đồn không phải là không có lý. Bi kịch của Dương Châu có thể không lặp lại, vì vậy lựa chọn tốt nhất là đến nơi an toàn càng nhanh càng tốt.
Công việc chuẩn bị của Lợi Kỳ rất tốt. Hắn đã tìm được nơi rút lui. Hắn nhờ Lam Linh giúp đỡ và tìm một ngôi nhà ở ngoại ô thủ đô, Thành Đô. Ngay cả cha anh cũng đã sắp xếp đến nơi này và quân đội cần một người chịu trách nhiệm phân bổ vật tư, đây là một công việc rất bận rộn, không có “ chất béo “ , nhưng rất an toàn. (ý nói không tham ô, rút lõi được)
Bản thân Lợi Kỳ đã sẵn sàng, đơn xin nghỉ phép của anh đã được chấp thuận. Không thể không nói rằng Lam Linh là một người thần thông quảng đại. Là một hiệp sĩ trong chiến tranh, thì việc xin nghỉ phép không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Mặc dù kỳ nghỉ đã được phê duyệt, nhưng Lợi Kỳ vẫn ở trong doanh trại hầu hết thời gian, bởi vì anh cần phải cải thiện sức mạnh của mình, cũng hy vọng rằng những người khác trong đội có thể cải thiện sức mạnh của họ càng sớm càng tốt.
Đặc biệt là Hồng Lăng, cô ấy bây giờ giống như Lam Linh lần trước, cô sắp sửa đột phá, bây giờ sự khác biệt chỉ là một cơ hội.
Tệ hơn một chút so với Hồng Lăng là ba chị em Đường Uyển, mặc dù ba chị em Đường Uyển cũng đã đến thời kỳ bình cảnh, nhưng họ mới bước vào dòng chảy này, khác xa với sự đột phá! Bên cạnh đó, Tam Vị Nhất Thể của ba người bọn họ phải đột phá cùng một lúc, khó khăn thậm chí còn nhiều hơn.
Đây cũng là lý do tại sao mặc dù chiến trận rất mạnh, nhưng từ hiệp sĩ át chủ bài trở lên thì hiếm khi thấy “ chiến trận tổ hợp “ .
Một bình cảnh khác là Lạc Ngưng, nhưng đối với người phụ nữ này, Lợi Kỳ không có nhiều kỳ vọng. Tâm trí Lạc Ngưng không bao giờ được đặt vào tu luyện và cô ấy không quá quan tâm đến tình dục. Khi mọi người “ làm việc “ cùng nhau vào ban đêm, cô thường xuyên vắng mặt. Có nhiều lần, Lợi Kỳ muốn tiêm thuốc ái dịch vào người phụ nữ điên này, để thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ của cô, để cô không còn có thể tách khỏi thanh thịt khổng lồ của anh.
Những người khác không thể quá hy vọng. Ngọc Sương và Chỉ Tình đã tham gia quá muộn. Mặc Phi thậm chí đã đột phá bình cảnh và đã là một hiệp sĩ thực sự, ít ảnh hưởng đến sức mạnh tổng thể của đội.
Sau khi vượt qua bình cảnh, chất lượng của Đấu Khí đã được cải thiện rất nhiều, trở nên thuần khiết và súc tích, mức độ Đấu Khí thì càng không có gì nhiều để nói.
Lợi ích lớn nhất trong thời gian này vẫn là những thứ mà Chỉ Tình đã dạy Lợi Kỳ. Chỉ mất một tuần để Lợi Kỳ vượt xa những gì anh đã lên kế hoạch.
Lợi Kỳ không nghĩ rằng anh là một thiên tài vĩ đại. Lợi Kỳ biết rằng tất cả điều này là lợi ích của hạt giống Đấu Khí.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Lợi Kỳ chỉ có điều cuối cùng cần làm, đó là thuyết phục cha mẹ mình.
Tuy nhiên, Lợi Kỳ không trực tiếp về nhà mà đi đến chỗ các cô gái trước.
Ngay khi bước vào cửa, Lợi Kỳ thấy một miếng giẻ trên sàn nhà. Nó trông giống như một xưởng may sẵn. Lợi Kỳ không cảm thấy lạ vì nó dành cho các cô gái.
Cái nồi lớn bên trong lò sưởi đang hấp bằng hơi nước, có thứ gì đó đang sôi trong đó. Có hai cái vạc bên cạnh. Những người phụ nữ đang ngồi quanh một vòng tròn để câu những thứ trong nồi và nhào họ thành từng mảnh. Bánh Fang Fang ( bánh bông lan ), màu sắc của bánh không đẹp lắm, màu vàng và màu xanh lá cây, rất dễ tạo ra những liên tưởng xấu.
Có hai tấm thảm tre trên bệ cửa sổ. Một trong những tấm thảm tre được phủ bằng loại bánh, tấm thảm tre khác được phủ bằng những miếng thịt cực mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.