Chương 87: Hái hoa hồng.
BurNIng
04/02/2020
Tạ Tranh khóc oa oa hỏi, vì tiếng khóc quá dài, mũi bị chặn hoàn toàn, khiến âm thanh trở nên khác biệt so với trước đây.
“ Ngươi chẳng lẽ muốn ... “
Chỉ Nhược bối rối hỏi.
Trước khi lời nói kết thúc, Tạ Tranh thẹn thùng đập cô bằng hai nắm đấm: “ Ngươi đang nghĩ gì vậy! Ta đang nghĩ cho những người khác. “
Tạ Tranh chỉ vào bên trong căn phòng.
Chỉ Nhược đột nhiên nhấn giọng rất nhỏ: “ Ngươi muốn kéo họ xuống cùng nước phải không? “
“ Ngươi chẳng lẽ chưa nếm thử hương vị của anh ấy, ngươi có thể chịu đựng nó bằng sức của một mình không? “
Tạ Tranh nói.
Chỉ Nhược đỏ mặt, cô chợt nhớ những lực đẩy mạnh mẽ và đầy lực lượng của Lợi Kỳ, mặc dù chỉ tưởng tượng, nhưng đôi chân cô đã có phần mềm nhũn.
“ Ta, ngươi và Y Trân đều đã bị anh ấy chàng chèn vào. Với tính cách của anh ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ để chúng ta bị bắt nạt, vì vậy chúng ta sẽ an toàn, ít nhất là dễ dàng hơn những người khác, nếu muốn sống sót trong cuộc chiến này. Nhưng còn Khả Vi, Mai Lệ và Băng Tâm thì sao? Đều là bạn bè, gặp thời gian khó khăn, ta chắc chắn hy vọng rằng Lợi Kỳ có thể giúp họ, nhưng điều này cũng cần Lợi Kỳ chịu giúp đỡ. “
Tạ Tranh không nói một lời, mặc dù cô là bạn bè, nhưng cô đã bỏ cơ thể ra để mang lại lợi ích cho người khác. Điều này khiến cô cảm thấy hơi không can tâm.
Những lời nói của Tạ Tranh làm cho Chỉ Nhược cảm thấy choáng váng. Khi ở cùng với những người khác trong Hội Hoa Hồng, cô luôn có cảm giác tự ti. Nhưng từ khi Tạ Tranh và Y Trân bị Lợi Kỳ chiếm hữu, cô đột nhiên cảm thấy mình thân với hai cô gái này hơn, nếu đưa những người khác cùng xuống nước, thì cô sẽ không cảm giác xấu hổ khi ở bên nhau.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Khả Vi, Mai Lệ và Băng Tâm bước ra từ bên trong.
“ Chúng ta đã nghe tất cả những gì các ngươi vừa nói. “
Khả Vi nói: “ Ta đồng ý với suy nghĩ của Tạ Tranh. “
“ Nhưng ta ... “
Băng Tâm muốn từ chối. Không giống như những cô gái khác, cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể tự nuôi sống mình, thậm chí cô ấy cũng có năng lực tự bảo vệ mình, điều kiện tiên quyết là cô ấy có các công cụ để chế tạo vũ khí.
“ Băng Tâm, hãy nghĩ về mẹ của ngươi, chỉ có một hy vọng để cứu cô ấy. “
Khả Vi nhắc nhở.
Khi nghe điều này, Băng Tâm không thể nói được lời nào.
Mai Lệ cũng tới gần và nhẹ nhàng xoa dịu Băng Tâm, lại để thuyết phục: “ Mọi người trước đó đều là những cô gái cao cao tại thượng, nhưng bây giờ không có ai bảo vệ, chúng ta thậm chí còn không bằng một ngọn cỏ. Tại sao ngươi không từ bỏ sự cao ngạo của mình? Trước đây, ta từng cao ngạo hơn ngươi. “
Đây là sự thật, những nó cũng rất bất lực.
“ Tốt ... được thôi. “
Băng Tâm đã phải thỏa hiệp.
Mai Lệ gật đầu và nói, “ Vậy thì, sau khi Lợi Kỳ đến, ngươi là người đầu tiên. “
Băng Tâm hoảng hốt nhìn bạn tốt của mình, cô chỉ muốn hỏi tại sao.
Còn không đợi Băng Tâm đặt hỏi câu hỏi của mình, Mai Lệ đã trả lời: “ Bởi vì ngươi do dự nhất, vì khi đã quyết định thì sẽ không có đường lui, cho nên chúng ta sẽ để ngươi là người đầu tiên. “
Thấy Băng Tâm cắn răng nhưng không nói gì, Mai Lệ biết rằng cô đã thuyết phục được người bạn tốt của mình, vì vậy cô quay đầu lại và nói với Tạ Tranh: “ ngươi có cách nào liên lạc với Lợi Kỳ không? Nói với anh ấy, tối nay chúng ta sẽ chờ. “
“ Hãy để đệ đệ ta đi. “
Chỉ Nhược nói. ... ...
Đêm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh. Từ khi chiến tranh bao phủ Phạt Nhĩ, củi trở đã trở nên thiếu thốn, nên mặc dù trời lạnh, nhưng trong phòng không có bếp sưởi.
Các cô gái đều mặc quần áo, đó là quần áo đẹp nhất của họ, có lẽ trong trái tim của họ, ngày hôm nay sẽ được coi là đám cưới của họ.
Tất cả họ đều mặc váy dài, có thể giữ ấm và dễ làm tình. Đương nhiên, họ không mặc gì dưới lớp váy dài.
Căn phòng có một chiếc ghế sofa đặt bên lò sưởi, Lợi Kỳ đang ngồi trên đó, bên trái là Khả Vi, bên phải là Mai Lệ và Băng Tâm trong vòng tay.
Băng Tâm mặc một chiếc váy dài màu be với chiếc nơ buộc bằng lụa ở thắt lưng, khiến cô trông tươi mát và tinh khiết hơn.
Trong Hội Hoa Hồng, Băng Tâm không phải là cô gái xinh đẹp nhất. Mắt cô ấy màu xám, có chút thờ ơ, trán cô ấy hơi nổi bật và có một vài vết tàn nhang mờ nhạt trên khuôn mặt, nhưng tiếng tăm tài nữ của cô khiến cô ấy trở thành người khó ngắt nhất trong số các cô gái của Hội Hoa hồng.
Nhìn thấy người phụ nữ tài năng này đang ngồi trên đầu gối của mình, liền có một sự hài lòng không thể tả trong trái tim Lợi Kỳ.
Nhẹ nhàng cuộn váy ở phía sau đến thắt lưng, Lợi Kỳ nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông nhỏ nhắn và non mềm của Băng Tâm.
Người bình thường cũng có những lợi ích của người bình thường. Cảm giác mềm mại và linh hoạt này được lòng đàn ông hơn là các nữ hiệp sĩ.
Kéo chiếc váy gấp đến thắt lưng, Lợi Kỳ ấn cổ áo Băng Tâm xuống một lần nữa, để lộ cặp vú thanh tú. Ngực cô không nhỏ, đứng cao, trên ngực còn có hai điểm ửng hồng, rất rất nhỏ, cũng rất tinh tế.
Lợi Kỳ đang định chạm vào. Nhưng anh đột nhiên thấy rằng bàn tay của mình thực sự được ôm bởi Khả Vi và Mai Lệ ở hai bên trái phải. Hai cô gái đang kéo tay anh và đang khám phá vào giữa đôi chân của họ. .
Sau đó, Lợi Kỳ cảm thấy ấm áp, một cái lưỡi đang nhẹ nhàng liếm tinh hoàn của anh.
Lợi Kỳ vụng trộm nhìn xuống, đó là cô bé Tạ Tranh.
Cô bé này có rất nhiều tuyệt chiêu, một trong hai tinh hoàn của anh nằm trong miệng Tạ Tranh. Tay kia của cô bóp một tinh hoàn khác và nhẹ nhàng liếm nó. Sau một lúc, cả hai tinh hoàn bị nuốt vào miệng, rồi lại đi xuống, Tạ Tranh xoa nhẹ nhàng gần hoa cúc của Lợi Kỳ.
Lợi Kỳ cảm thấy thoải mái, mặc dù Chỉ Nhược cũng sẽ làm như vậy, nhưng có sự khác biệt hoàn toàn rất nhỏ, giờ cuối cùng anh cũng hiểu, Chỉ Nhược kém hơn Tạ Tranh ở loại hương vị lẳng lơ.
Lẳng lơ cũng là một phương pháp, nói dễ nghe một chút chính là mị hoặc. Một số phụ nữ trời sinh đã hấp dẫn, Lam Linh chính là một người như vậy. Trước đó, Lợi Kỳ đã có một người phụ nữ bất ngờ khác cũng quyến rũ tận xương, đó là Hồng Lăng. Nhưng anh đã không ngờ lại có thêm một người khác.
Lợi Kỳ không quên rằng nhân vật chính lúc này là Băng Tâm. Đột nhiên anh biết tại sao Khả Vi và Mai Lệ chủ động như vậy. Họ hạn chế tay anh và khiến tay anh không di chuyển, khẳng định là họ đã thiết kế nó. Họ không muốn thời điểm phá thân, ăn quá nhiều sẽ bị đau khổ.
“ Ngươi chẳng lẽ muốn ... “
Chỉ Nhược bối rối hỏi.
Trước khi lời nói kết thúc, Tạ Tranh thẹn thùng đập cô bằng hai nắm đấm: “ Ngươi đang nghĩ gì vậy! Ta đang nghĩ cho những người khác. “
Tạ Tranh chỉ vào bên trong căn phòng.
Chỉ Nhược đột nhiên nhấn giọng rất nhỏ: “ Ngươi muốn kéo họ xuống cùng nước phải không? “
“ Ngươi chẳng lẽ chưa nếm thử hương vị của anh ấy, ngươi có thể chịu đựng nó bằng sức của một mình không? “
Tạ Tranh nói.
Chỉ Nhược đỏ mặt, cô chợt nhớ những lực đẩy mạnh mẽ và đầy lực lượng của Lợi Kỳ, mặc dù chỉ tưởng tượng, nhưng đôi chân cô đã có phần mềm nhũn.
“ Ta, ngươi và Y Trân đều đã bị anh ấy chàng chèn vào. Với tính cách của anh ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ để chúng ta bị bắt nạt, vì vậy chúng ta sẽ an toàn, ít nhất là dễ dàng hơn những người khác, nếu muốn sống sót trong cuộc chiến này. Nhưng còn Khả Vi, Mai Lệ và Băng Tâm thì sao? Đều là bạn bè, gặp thời gian khó khăn, ta chắc chắn hy vọng rằng Lợi Kỳ có thể giúp họ, nhưng điều này cũng cần Lợi Kỳ chịu giúp đỡ. “
Tạ Tranh không nói một lời, mặc dù cô là bạn bè, nhưng cô đã bỏ cơ thể ra để mang lại lợi ích cho người khác. Điều này khiến cô cảm thấy hơi không can tâm.
Những lời nói của Tạ Tranh làm cho Chỉ Nhược cảm thấy choáng váng. Khi ở cùng với những người khác trong Hội Hoa Hồng, cô luôn có cảm giác tự ti. Nhưng từ khi Tạ Tranh và Y Trân bị Lợi Kỳ chiếm hữu, cô đột nhiên cảm thấy mình thân với hai cô gái này hơn, nếu đưa những người khác cùng xuống nước, thì cô sẽ không cảm giác xấu hổ khi ở bên nhau.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Khả Vi, Mai Lệ và Băng Tâm bước ra từ bên trong.
“ Chúng ta đã nghe tất cả những gì các ngươi vừa nói. “
Khả Vi nói: “ Ta đồng ý với suy nghĩ của Tạ Tranh. “
“ Nhưng ta ... “
Băng Tâm muốn từ chối. Không giống như những cô gái khác, cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể tự nuôi sống mình, thậm chí cô ấy cũng có năng lực tự bảo vệ mình, điều kiện tiên quyết là cô ấy có các công cụ để chế tạo vũ khí.
“ Băng Tâm, hãy nghĩ về mẹ của ngươi, chỉ có một hy vọng để cứu cô ấy. “
Khả Vi nhắc nhở.
Khi nghe điều này, Băng Tâm không thể nói được lời nào.
Mai Lệ cũng tới gần và nhẹ nhàng xoa dịu Băng Tâm, lại để thuyết phục: “ Mọi người trước đó đều là những cô gái cao cao tại thượng, nhưng bây giờ không có ai bảo vệ, chúng ta thậm chí còn không bằng một ngọn cỏ. Tại sao ngươi không từ bỏ sự cao ngạo của mình? Trước đây, ta từng cao ngạo hơn ngươi. “
Đây là sự thật, những nó cũng rất bất lực.
“ Tốt ... được thôi. “
Băng Tâm đã phải thỏa hiệp.
Mai Lệ gật đầu và nói, “ Vậy thì, sau khi Lợi Kỳ đến, ngươi là người đầu tiên. “
Băng Tâm hoảng hốt nhìn bạn tốt của mình, cô chỉ muốn hỏi tại sao.
Còn không đợi Băng Tâm đặt hỏi câu hỏi của mình, Mai Lệ đã trả lời: “ Bởi vì ngươi do dự nhất, vì khi đã quyết định thì sẽ không có đường lui, cho nên chúng ta sẽ để ngươi là người đầu tiên. “
Thấy Băng Tâm cắn răng nhưng không nói gì, Mai Lệ biết rằng cô đã thuyết phục được người bạn tốt của mình, vì vậy cô quay đầu lại và nói với Tạ Tranh: “ ngươi có cách nào liên lạc với Lợi Kỳ không? Nói với anh ấy, tối nay chúng ta sẽ chờ. “
“ Hãy để đệ đệ ta đi. “
Chỉ Nhược nói. ... ...
Đêm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh. Từ khi chiến tranh bao phủ Phạt Nhĩ, củi trở đã trở nên thiếu thốn, nên mặc dù trời lạnh, nhưng trong phòng không có bếp sưởi.
Các cô gái đều mặc quần áo, đó là quần áo đẹp nhất của họ, có lẽ trong trái tim của họ, ngày hôm nay sẽ được coi là đám cưới của họ.
Tất cả họ đều mặc váy dài, có thể giữ ấm và dễ làm tình. Đương nhiên, họ không mặc gì dưới lớp váy dài.
Căn phòng có một chiếc ghế sofa đặt bên lò sưởi, Lợi Kỳ đang ngồi trên đó, bên trái là Khả Vi, bên phải là Mai Lệ và Băng Tâm trong vòng tay.
Băng Tâm mặc một chiếc váy dài màu be với chiếc nơ buộc bằng lụa ở thắt lưng, khiến cô trông tươi mát và tinh khiết hơn.
Trong Hội Hoa Hồng, Băng Tâm không phải là cô gái xinh đẹp nhất. Mắt cô ấy màu xám, có chút thờ ơ, trán cô ấy hơi nổi bật và có một vài vết tàn nhang mờ nhạt trên khuôn mặt, nhưng tiếng tăm tài nữ của cô khiến cô ấy trở thành người khó ngắt nhất trong số các cô gái của Hội Hoa hồng.
Nhìn thấy người phụ nữ tài năng này đang ngồi trên đầu gối của mình, liền có một sự hài lòng không thể tả trong trái tim Lợi Kỳ.
Nhẹ nhàng cuộn váy ở phía sau đến thắt lưng, Lợi Kỳ nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông nhỏ nhắn và non mềm của Băng Tâm.
Người bình thường cũng có những lợi ích của người bình thường. Cảm giác mềm mại và linh hoạt này được lòng đàn ông hơn là các nữ hiệp sĩ.
Kéo chiếc váy gấp đến thắt lưng, Lợi Kỳ ấn cổ áo Băng Tâm xuống một lần nữa, để lộ cặp vú thanh tú. Ngực cô không nhỏ, đứng cao, trên ngực còn có hai điểm ửng hồng, rất rất nhỏ, cũng rất tinh tế.
Lợi Kỳ đang định chạm vào. Nhưng anh đột nhiên thấy rằng bàn tay của mình thực sự được ôm bởi Khả Vi và Mai Lệ ở hai bên trái phải. Hai cô gái đang kéo tay anh và đang khám phá vào giữa đôi chân của họ. .
Sau đó, Lợi Kỳ cảm thấy ấm áp, một cái lưỡi đang nhẹ nhàng liếm tinh hoàn của anh.
Lợi Kỳ vụng trộm nhìn xuống, đó là cô bé Tạ Tranh.
Cô bé này có rất nhiều tuyệt chiêu, một trong hai tinh hoàn của anh nằm trong miệng Tạ Tranh. Tay kia của cô bóp một tinh hoàn khác và nhẹ nhàng liếm nó. Sau một lúc, cả hai tinh hoàn bị nuốt vào miệng, rồi lại đi xuống, Tạ Tranh xoa nhẹ nhàng gần hoa cúc của Lợi Kỳ.
Lợi Kỳ cảm thấy thoải mái, mặc dù Chỉ Nhược cũng sẽ làm như vậy, nhưng có sự khác biệt hoàn toàn rất nhỏ, giờ cuối cùng anh cũng hiểu, Chỉ Nhược kém hơn Tạ Tranh ở loại hương vị lẳng lơ.
Lẳng lơ cũng là một phương pháp, nói dễ nghe một chút chính là mị hoặc. Một số phụ nữ trời sinh đã hấp dẫn, Lam Linh chính là một người như vậy. Trước đó, Lợi Kỳ đã có một người phụ nữ bất ngờ khác cũng quyến rũ tận xương, đó là Hồng Lăng. Nhưng anh đã không ngờ lại có thêm một người khác.
Lợi Kỳ không quên rằng nhân vật chính lúc này là Băng Tâm. Đột nhiên anh biết tại sao Khả Vi và Mai Lệ chủ động như vậy. Họ hạn chế tay anh và khiến tay anh không di chuyển, khẳng định là họ đã thiết kế nó. Họ không muốn thời điểm phá thân, ăn quá nhiều sẽ bị đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.