Chương 78: Hiệp sĩ át chủ bài của đối phương.
BurNIng
29/01/2020
Bộ giáp này có vỏ bọc thép vòng tròn, khiến Lợi Kỳ trông giống như
một con thằn lằn hoặc một con rắn. Chiếc khiên tròn gắn trên khuỷu tay
nhẹ hơn đáng kể so với hai mặt trước. Hai tấm khiên gương cũng không
được gắn trên lòng bàn tay của Lợi Kỳ, mà là ở mu bàn tay của anh, nhưng Lợi Kỳ có thể thay đổi nó về phía trước chỉ bằng một cái hất tay, sau
đó lại quay trở lại vị trí ban đầu. Mép khiên gương được làm vô cùng sắc bén, có thể sử dụng như một chiếc búa nhỏ.
Từ chiếc xe bước xuống, Lợi Kỳ nhấc chân lên và thử một chút. Nó không tệ. Nó mạnh hơn nhiều so với cái ban đầu được thay đổi từ giáp huấn luyện.
Bộ giáp này mang lại cho Lợi Kỳ cảm giác liên kết máu thịt. Anh thậm chí có thể cảm thấy gió thổi qua bên ngoài lớp vỏ bọc thép dày, anh cũng có thể cảm thấy một vài viên đá nhỏ dưới chân mình.
Bàn tay của Lợi Kỳ hơi phát lực và hai chiếc khiên gương ở bên ngoài được phủ một lớp ánh sáng màu vàng.
Lớp Đấu Khí này mạnh hơn nhiều so với khi Lợi Kỳ không mặc áo giáp.
Lợi Kỳ thử lại bàn tay trái, đẩy nó ra bên ngoài và rụt nó lại một lần nữa. Lực của lực đẩy và lực hút cũng trở nên rất rõ ràng.
Lúc này, giọng nói của đội trưởng Ngọc Sương vang lên bên tai.
“ Mọi người lắng nghe, kẻ địch biết rằng chúng ta đã đến để viện trợ, vì vậy chúng muốn đánh chúng ta trước khi chúng ta kịp ổn định. Lính canh ở phía trước đã tạm thời chặn được kẻ địch, nhưng họ chắc chắn không thể duy trì nó trong một thời gian dài, vì vậy chúng ta phải đi viện trợ. “
Sau khi nói điều này, cô bắt đầu điều chỉnh đội hình: “ Tuyết Kỳ, ngươi là người tiên phong, Hồng Lăng, ngươi chịu trách nhiệm cho cánh phải, Lạc Ngưng, ngươi chịu trách nhiệm cho cánh trái, Lợi Kỳ, anh hợp tác với Lạc Ngưng và là tuyến phòng thủ thứ hai của cánh trái, Đường Uyển, Đường Bích Vân, Đường Ái Linh, ba người chịu trách nhiệm tiếp ứng, Lam Linh, ngươi là người cường công, La Tân và ta sẽ chịu trách nhiệm phối hợp tác chiến tấn công, Chỉ Tình chịu trách nhiệm về du kích. “
Lúc này, Lợi Kỳ phát hiện ra rằng, tất cả mọi người ngoại trừ anh đã đứng ở vị trí của mình. Rõ ràng, mọi người đều đã quen thuộc với phương pháp chiến đấu này.
Thấy Lợi Kỳ chạy tới sau lưng Lạc Ngưng, đội trưởng Ngọc Sương vẫy tay.
“ Xuất phát! “
Với một mệnh lệnh, đội của họ đã lên đường.
Chiến trường chỉ cách trại ba km. Đó là một con dốc thoai thoải. Những người ở phía họ đang đứng trên sườn đồi, nơi đã chiếm một số địa hình thuận tiện.
Hai bên chưa đánh nhau, kẻ địch cũng đang đứng trong đội hình dưới dốc. Số người của chúng là ba mươi hai người.
Lợi Kỳ nhìn mình và có một chút thả lỏng. Con số chiếm ưu thế ở đây, có mười một người trong đội của anh. Có tám hoặc chín người trong tiền đồn (*) chặn kẻ địch. Bên cạnh còn có hai đội đã đến tiếp viện, tất cả bọn họ cũng có hơn năm mươi người, gần gấp đôi đối phương.
------------
Tiền đồn : Vị trí ở xa doanh trại bộ đội, có nhiệm vụ canh giữ và chống lại những cuộc tấn công đầu tiên của địch.
---------------
Lúc này, một tiếng bước chân nặng nề vang lên và phía đối diện cũng đến để tiếp viện.
Đó là một đội tám người.
Đồng tử của Lợi Kỳ giật giật mạnh. Anh biết đội trưởng của đối phương, hoặc nói chính xác hơn là Lợi Kỳ biết con đao dài cầm trong tay của tên đội trưởng. Mặc dù người này đã thay áo giáp, hắn trông không khác gì các hiệp sĩ bình thường, nhưng con đao trong tay hắn không được thay đổi.
Lợi Kỳ nhớ rõ rằng, đó là một Thương hiệp sĩ hai đầu, và con đao trong tay của hiệp sĩ đỏ, kẻ đã giết bảy hiệp sĩ của Ngụy Quốc không thương tiếc.
Điều khiến Lợi Kỳ cảm thấy sợ hãi là đội hình đó thực sự ổn định ở phía bên trái, phía bên trái của kẻ địch nằm đối diện với đội mà anh đang ở.
“ Hãy coi chừng người với con đao dài. Hắn là một trong hai hiệp sĩ mạnh nhất trên đường tôi gặp lúc trở về. Hãy chú ý đến con đao của hắn. “
Lợi Kỳ nhanh chóng nhắc nhở các thành viên khác trong đội.
“ Anh có thể chắc chắn? “
Ngay lập tức bên tai của Lợi Kỳ vang lên tiếng hỏi của Ngọc Sương.
“ Chắc chắn, tôi nhận ra con đao đó. Có một vật trang trí nhỏ trên cổ tay con đao. Tôi sẽ không bao giờ nhìn lầm. “
Lợi Kỳ nói không do dự.
Với một câu trả lời tích cực như vậy, Ngọc Sương đã hơi hiểu ý định của kẻ địch.
Kẻ địch rõ ràng thấy rằng họ là quân tiếp viện mới, nên chúng đặt lực lượng mạnh nhất vào phe này.
Nếu không có Lợi Kỳ, bên kia hẳn đã có thể phô trương.
“ Lam Linh, một khi bắt đầu trận chiến, ngươi có trách nhiệm giữ hắn ta lại, Hồng Lăng, ngươi giúp đỡ từ bên cạnh, Chỉ Tình, ngươi chịu trách nhiệm đánh lén, tận lực giết chết hắn, ngay cả khi không thể giết hắn, thì hãy cố gắng làm cho hắn đau khổ nhất có thể, buộc hắn rời khỏi chiến trường. “
“ Đã hiểu. “
Lam Linh, Hồng Lăng và Chỉ Tìnhh trả lời cùng một lúc.
Khi con đao vàng chỉ huy rơi xuống, hiệp sĩ đối diện lao lên, con dốc thoai thoải không làm giảm tốc độ của họ.
“ Chuẩn bị cho cuộc tấn công. “
Đội trưởng Ngọc Sương hét to.
Đứng đầu trong đội của họ là Tuyết Kỳ. Chân cô ấy hơi cong, hai chân trước sau dịch ra. Thương Hiệp sĩ hạng nặng trong tay cô ấy chĩa thẳng vào hiệp sĩ địch phía trước.
Khi hai bên chỉ cách nhau 20 mét, đột nhiên, ánh sáng chói của Điện mang và ánh sáng như dải lụa sáng lên cùng một lúc.
Đồng thời, hai bên đã sử dụng các kỹ năng tấn công mạnh nhất, những Đấu Khí lạnh thấu xương va chạm với nhau, hoặc riêng lẻ xuyên thấu qua, hoặc nổ tung.
Nhưng tiếng điếc tai và sự khuấy động của bầu không khí khiến Lợi Kỳ cảm thấy bất ổn.
Đây là trận chiến của đội Hiệp sĩ.
Lợi Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, những trận quyết đấu của Hiệp sĩ hoàn toàn không thể so sánh với khung cảnh lúc này.
Đoàn đội chiến đấu đơn giản là những sự va chạm giữa kỹ năng tấn công và kỹ năng tấn công.
Bụi không bao giờ tan biến, hiệp sĩ địch với một con đao dài giết tới, nhưng bên này cũng có một nhóm các Hiệp sĩ màu đỏ cam nghênh đón.
Thanh Đoạt mệnh trường đao lập tức đánh ra ba, bốn mươi đao, con đao vạch ra những đường Đao Quang và Đao Võng, nhưng thanh kiếm hiệp sĩ trong tay Lam Linh cũng không đơn giản, chỉ một kiếm, ánh sáng được tạo ra của thanh kiếm phản ngược lại khiến Đao Võng đột nhiên bị lu mờ.
Khi ánh sáng của con đao và ánh sáng của thanh kiếm va chạm vào nhau, nó lập tức đốt cháy làn khói cao hàng chục mét, mặt đất bị nứt sâu hàng chục đạo hai hoặc ba mét.
Chỉ có một loạt âm thanh “ Rắc rắc “ được nghe thấy. “ Gió Lốc “ đã có năm hoặc sáu vết sẹo trên cánh tay, những vết sẹo ngắn nhất cũng dài bằng một thước.
May mắn thay, Hồng Lăng đến kịp lúc, hai tay cô quét một vòng, thanh kiếm trong tay cản hết những Đao Quang còn lại.
Hồng Lăng đón lấy Đao Quang, Lam Linh tiến lên một lần nữa. Kiếm hiệp sĩ trong tay cô làm một vòng cung tròn và bao quanh Hiệp sĩ át chủ bài ở bên trong.
Lợi Kỳ nhìn hai người phụ nữ đẩy Hiệp sĩ át chủ bài của đối phương ngược xuống phía dưới. Nếu không, anh chắc chắn rằng hắn cùng với con đao dài sẽ vừa gặp người liền giết chóc, có lẽ hắn đã nghĩ rằng thực lực kẻ địch không đủ.
Từ chiếc xe bước xuống, Lợi Kỳ nhấc chân lên và thử một chút. Nó không tệ. Nó mạnh hơn nhiều so với cái ban đầu được thay đổi từ giáp huấn luyện.
Bộ giáp này mang lại cho Lợi Kỳ cảm giác liên kết máu thịt. Anh thậm chí có thể cảm thấy gió thổi qua bên ngoài lớp vỏ bọc thép dày, anh cũng có thể cảm thấy một vài viên đá nhỏ dưới chân mình.
Bàn tay của Lợi Kỳ hơi phát lực và hai chiếc khiên gương ở bên ngoài được phủ một lớp ánh sáng màu vàng.
Lớp Đấu Khí này mạnh hơn nhiều so với khi Lợi Kỳ không mặc áo giáp.
Lợi Kỳ thử lại bàn tay trái, đẩy nó ra bên ngoài và rụt nó lại một lần nữa. Lực của lực đẩy và lực hút cũng trở nên rất rõ ràng.
Lúc này, giọng nói của đội trưởng Ngọc Sương vang lên bên tai.
“ Mọi người lắng nghe, kẻ địch biết rằng chúng ta đã đến để viện trợ, vì vậy chúng muốn đánh chúng ta trước khi chúng ta kịp ổn định. Lính canh ở phía trước đã tạm thời chặn được kẻ địch, nhưng họ chắc chắn không thể duy trì nó trong một thời gian dài, vì vậy chúng ta phải đi viện trợ. “
Sau khi nói điều này, cô bắt đầu điều chỉnh đội hình: “ Tuyết Kỳ, ngươi là người tiên phong, Hồng Lăng, ngươi chịu trách nhiệm cho cánh phải, Lạc Ngưng, ngươi chịu trách nhiệm cho cánh trái, Lợi Kỳ, anh hợp tác với Lạc Ngưng và là tuyến phòng thủ thứ hai của cánh trái, Đường Uyển, Đường Bích Vân, Đường Ái Linh, ba người chịu trách nhiệm tiếp ứng, Lam Linh, ngươi là người cường công, La Tân và ta sẽ chịu trách nhiệm phối hợp tác chiến tấn công, Chỉ Tình chịu trách nhiệm về du kích. “
Lúc này, Lợi Kỳ phát hiện ra rằng, tất cả mọi người ngoại trừ anh đã đứng ở vị trí của mình. Rõ ràng, mọi người đều đã quen thuộc với phương pháp chiến đấu này.
Thấy Lợi Kỳ chạy tới sau lưng Lạc Ngưng, đội trưởng Ngọc Sương vẫy tay.
“ Xuất phát! “
Với một mệnh lệnh, đội của họ đã lên đường.
Chiến trường chỉ cách trại ba km. Đó là một con dốc thoai thoải. Những người ở phía họ đang đứng trên sườn đồi, nơi đã chiếm một số địa hình thuận tiện.
Hai bên chưa đánh nhau, kẻ địch cũng đang đứng trong đội hình dưới dốc. Số người của chúng là ba mươi hai người.
Lợi Kỳ nhìn mình và có một chút thả lỏng. Con số chiếm ưu thế ở đây, có mười một người trong đội của anh. Có tám hoặc chín người trong tiền đồn (*) chặn kẻ địch. Bên cạnh còn có hai đội đã đến tiếp viện, tất cả bọn họ cũng có hơn năm mươi người, gần gấp đôi đối phương.
------------
Tiền đồn : Vị trí ở xa doanh trại bộ đội, có nhiệm vụ canh giữ và chống lại những cuộc tấn công đầu tiên của địch.
---------------
Lúc này, một tiếng bước chân nặng nề vang lên và phía đối diện cũng đến để tiếp viện.
Đó là một đội tám người.
Đồng tử của Lợi Kỳ giật giật mạnh. Anh biết đội trưởng của đối phương, hoặc nói chính xác hơn là Lợi Kỳ biết con đao dài cầm trong tay của tên đội trưởng. Mặc dù người này đã thay áo giáp, hắn trông không khác gì các hiệp sĩ bình thường, nhưng con đao trong tay hắn không được thay đổi.
Lợi Kỳ nhớ rõ rằng, đó là một Thương hiệp sĩ hai đầu, và con đao trong tay của hiệp sĩ đỏ, kẻ đã giết bảy hiệp sĩ của Ngụy Quốc không thương tiếc.
Điều khiến Lợi Kỳ cảm thấy sợ hãi là đội hình đó thực sự ổn định ở phía bên trái, phía bên trái của kẻ địch nằm đối diện với đội mà anh đang ở.
“ Hãy coi chừng người với con đao dài. Hắn là một trong hai hiệp sĩ mạnh nhất trên đường tôi gặp lúc trở về. Hãy chú ý đến con đao của hắn. “
Lợi Kỳ nhanh chóng nhắc nhở các thành viên khác trong đội.
“ Anh có thể chắc chắn? “
Ngay lập tức bên tai của Lợi Kỳ vang lên tiếng hỏi của Ngọc Sương.
“ Chắc chắn, tôi nhận ra con đao đó. Có một vật trang trí nhỏ trên cổ tay con đao. Tôi sẽ không bao giờ nhìn lầm. “
Lợi Kỳ nói không do dự.
Với một câu trả lời tích cực như vậy, Ngọc Sương đã hơi hiểu ý định của kẻ địch.
Kẻ địch rõ ràng thấy rằng họ là quân tiếp viện mới, nên chúng đặt lực lượng mạnh nhất vào phe này.
Nếu không có Lợi Kỳ, bên kia hẳn đã có thể phô trương.
“ Lam Linh, một khi bắt đầu trận chiến, ngươi có trách nhiệm giữ hắn ta lại, Hồng Lăng, ngươi giúp đỡ từ bên cạnh, Chỉ Tình, ngươi chịu trách nhiệm đánh lén, tận lực giết chết hắn, ngay cả khi không thể giết hắn, thì hãy cố gắng làm cho hắn đau khổ nhất có thể, buộc hắn rời khỏi chiến trường. “
“ Đã hiểu. “
Lam Linh, Hồng Lăng và Chỉ Tìnhh trả lời cùng một lúc.
Khi con đao vàng chỉ huy rơi xuống, hiệp sĩ đối diện lao lên, con dốc thoai thoải không làm giảm tốc độ của họ.
“ Chuẩn bị cho cuộc tấn công. “
Đội trưởng Ngọc Sương hét to.
Đứng đầu trong đội của họ là Tuyết Kỳ. Chân cô ấy hơi cong, hai chân trước sau dịch ra. Thương Hiệp sĩ hạng nặng trong tay cô ấy chĩa thẳng vào hiệp sĩ địch phía trước.
Khi hai bên chỉ cách nhau 20 mét, đột nhiên, ánh sáng chói của Điện mang và ánh sáng như dải lụa sáng lên cùng một lúc.
Đồng thời, hai bên đã sử dụng các kỹ năng tấn công mạnh nhất, những Đấu Khí lạnh thấu xương va chạm với nhau, hoặc riêng lẻ xuyên thấu qua, hoặc nổ tung.
Nhưng tiếng điếc tai và sự khuấy động của bầu không khí khiến Lợi Kỳ cảm thấy bất ổn.
Đây là trận chiến của đội Hiệp sĩ.
Lợi Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, những trận quyết đấu của Hiệp sĩ hoàn toàn không thể so sánh với khung cảnh lúc này.
Đoàn đội chiến đấu đơn giản là những sự va chạm giữa kỹ năng tấn công và kỹ năng tấn công.
Bụi không bao giờ tan biến, hiệp sĩ địch với một con đao dài giết tới, nhưng bên này cũng có một nhóm các Hiệp sĩ màu đỏ cam nghênh đón.
Thanh Đoạt mệnh trường đao lập tức đánh ra ba, bốn mươi đao, con đao vạch ra những đường Đao Quang và Đao Võng, nhưng thanh kiếm hiệp sĩ trong tay Lam Linh cũng không đơn giản, chỉ một kiếm, ánh sáng được tạo ra của thanh kiếm phản ngược lại khiến Đao Võng đột nhiên bị lu mờ.
Khi ánh sáng của con đao và ánh sáng của thanh kiếm va chạm vào nhau, nó lập tức đốt cháy làn khói cao hàng chục mét, mặt đất bị nứt sâu hàng chục đạo hai hoặc ba mét.
Chỉ có một loạt âm thanh “ Rắc rắc “ được nghe thấy. “ Gió Lốc “ đã có năm hoặc sáu vết sẹo trên cánh tay, những vết sẹo ngắn nhất cũng dài bằng một thước.
May mắn thay, Hồng Lăng đến kịp lúc, hai tay cô quét một vòng, thanh kiếm trong tay cản hết những Đao Quang còn lại.
Hồng Lăng đón lấy Đao Quang, Lam Linh tiến lên một lần nữa. Kiếm hiệp sĩ trong tay cô làm một vòng cung tròn và bao quanh Hiệp sĩ át chủ bài ở bên trong.
Lợi Kỳ nhìn hai người phụ nữ đẩy Hiệp sĩ át chủ bài của đối phương ngược xuống phía dưới. Nếu không, anh chắc chắn rằng hắn cùng với con đao dài sẽ vừa gặp người liền giết chóc, có lẽ hắn đã nghĩ rằng thực lực kẻ địch không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.