Chương 130: Hoa mẹ con đoàn tụ 2
BurNIng
17/03/2020
Nhìn thấy những người phụ nữ do dự, Lợi Kỳ có thể đoán những gì họ quan tâm.
Lợi Kỳ biết rằng anh không thể thuyết phục, cũng không có cách nào để thuyết phục.
Bây giờ Lợi Kỳ có hai lựa chọn. Một lựa chọn là quay đầu lại và rời đi. Không có Lợi Kỳ thì họ có thể cảm thấy tốt hơn. Có lẽ Lợi Kỳ nên đi chậm hơn và đi thẳng vào, nhưng họ cũng có thể quay lại và rời đi.
Lựa chọn thứ hai là Lợi Kỳ đi trước và sau đó đi lên lầu để gọi các cô gái xuống. Ngay cả khi họ muốn trốn tránh, thì các cô gái chắc chắn sẽ đuổi kịp.
Sau khi do dự, Lợi Kỳ cuối cùng đã quyết định chọn một số phương thức bảo hiểm.
Chiếc ô đã được thu thập, Lợi Kỳ bước vào cửa. Anh dường như đang đi rất nhanh. Thực tế, đó là những lần nhón chân, mỗi lần đều qua hai ba bậc thang, Lợi Kỳ nhanh chóng đi lên lầu.
Lợi Kỳ thậm chí còn cảm thấy tốn thời gian để mở cánh cửa hàng rào sắt ở cầu thang. Con đao găm quân sự ở thắt lưng trực tiếp cắt chốt.
Mở cửa cũng là một phương pháp bạo lực. Dùng sức đẩy, khóa cửa liền bay mất.
Các cô gái bên trong đều chấn động. Khi họ thấy rằng người đến là Lợi Kỳ, họ cảm thấy nhẹ nhõm.
“ Nhanh lên, anh đã cứu mẹ các em, họ đang ở dưới, nhưng tất cả họ đều xảy ra một số chuyện, hãy đưa họ lên. “
Lợi Kỳ nói nhanh.
Các cô gái sững sờ, đợi cho đến khi họ hiểu điều đó thì ngay lập tức hét lên và lao ra.
Chỉ có Chỉ Nhược và các anh chị em của cô ở trong phòng vì cô không có cha mẹ.
Nhìn thấy sự mất mát khác thường của Chỉ Nhược đang đứng đó, Lợi Kỳ bước tới và bế cô trên tay, vỗ nhẹ vào lưng cô và an ủi cô: “ Hãy thư giãn, em vẫn còn có anh. “
Khi tâm trạng của Chỉ Nhược ổn định một chút, Lợi Kỳ lấy một đống tiền từ trong túi của mình và đặt nó vào tay cô: Đây là dành cho em. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với anh, thì em có thể dựa vào nó để chèo chống trong một khoảng thời gian, nếu sử dung tiết kiệm thì có thể chèo chống ba hoặc năm năm, đến lúc đó, em trai em đã trưởng thành, cũng có thể chịu được một phần áp lực của cuộc sống. “
Lợi Kỳ không cố tình muốn làm cho Chỉ Nhược buồn, nhưng trải nghiệm lần này khiến anh cảm thấy sự mong manh của cuộc sống. Trong chiến tranh, ngay cả một hiệp sĩ át chủ bài cũng dễ dàng bị giết chết.
Chỉ Nhược đã rất buồn khi nghe Lợi Kỳ nói điều này, cô đột nhiên khóc.
Cùng lúc đó cũng có tiếng khóc ngoài cửa sổ, dường như các cô gái đã nhìn thấy mẹ mình.
Lợi Kỳ chợt nhớ ra một điều, lúc này Khả Vi đang rất cần an ủi, vì mẹ cô đã chết.
Khả Vi không giống với Chỉ Nhược. Cô ấy luôn là một người phụ nữ kiêu hãnh trên bầu trời cao. Ngay cả trong Hội hoa hồng, thì cô ấy cũng là người lãnh đạo. Cô ấy không có anh chị em nào cần lo liệu. Khốn khổ hơn cả Chỉ Nhược, chênh lệch to lớn này có khả năng khiến cô sẽ nghĩ quẩn.
“ Tốt nhất là chú ý đến tình huống của Khả Vi trong thời gian này. Tình hình của cô ấy còn tệ hơn em. Không có người thân nào ở quanh cả. Anh sợ cô ấy không thể nghĩ ra, có thể sẽ tự tử. “
Khi nghe Lợi Kỳ nói điều này, Chỉ Nhược cảm thấy Khả Vi rất đáng thương, cô đã ngừng khóc. Có lẽ đó là vì cô ấy đột nhiên thấy rằng mình không phải là người đau khổ nhất, ít nhất là cô ấy có những đứa em.
Chỉ Nhược không còn khóc, nhưng bên kia càng khóc to hơn và tiếng khóc dần lan ra.
Lợi Kỳ tự hỏi, tốt nhất anh không nên ở đây, mặc dù Lợi Kỳ đang mong chờ cảnh bốn cặp mẹ con tiến lên cùng nhau, muốn xem các cô gái có thể thoải mái trước mặt mẹ mình không, cũng muốn xem làm sao các bà mẹ đối diện trước mặt con gái mình, liệu họ có dâm đãng như trong doanh trại không? Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là thời điểm tốt, ít nhất hãy để mẹ và con gái họ nói về việc chia ly và để họ khóc.
“ Anh đi xem hai ổ khóa cửa. Anh vừa lao vào và phá vỡ tất cả các ổ khóa. Em đem tiền cắt kỹ. “
Lợi Kỳ nhỏ giọng vào tai của Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược đồng ý, cô đi xuống cầu thang với những đứa em của mình.
Lợi Kỳ cũng đi xuống cầu thang. Khi đi được nửa đường, anh thấy các cô gái và mẹ của họ đi lên. Mọi người mặt đều đan xen với nỗi buồn và hạnh phúc. Chỉ có Khả Vi như bị mất linh hồn và đi xuống phía dưới, giữ một khoảng cách với mọi người.
Lợi Kỳ nói xin chào với các cô gái và nói: “ Anh phải thay ổ khóa, còn phải làm thêm một vài chìa khóa. “
Lợi Kỳ biết rằng anh không thể thuyết phục, cũng không có cách nào để thuyết phục.
Bây giờ Lợi Kỳ có hai lựa chọn. Một lựa chọn là quay đầu lại và rời đi. Không có Lợi Kỳ thì họ có thể cảm thấy tốt hơn. Có lẽ Lợi Kỳ nên đi chậm hơn và đi thẳng vào, nhưng họ cũng có thể quay lại và rời đi.
Lựa chọn thứ hai là Lợi Kỳ đi trước và sau đó đi lên lầu để gọi các cô gái xuống. Ngay cả khi họ muốn trốn tránh, thì các cô gái chắc chắn sẽ đuổi kịp.
Sau khi do dự, Lợi Kỳ cuối cùng đã quyết định chọn một số phương thức bảo hiểm.
Chiếc ô đã được thu thập, Lợi Kỳ bước vào cửa. Anh dường như đang đi rất nhanh. Thực tế, đó là những lần nhón chân, mỗi lần đều qua hai ba bậc thang, Lợi Kỳ nhanh chóng đi lên lầu.
Lợi Kỳ thậm chí còn cảm thấy tốn thời gian để mở cánh cửa hàng rào sắt ở cầu thang. Con đao găm quân sự ở thắt lưng trực tiếp cắt chốt.
Mở cửa cũng là một phương pháp bạo lực. Dùng sức đẩy, khóa cửa liền bay mất.
Các cô gái bên trong đều chấn động. Khi họ thấy rằng người đến là Lợi Kỳ, họ cảm thấy nhẹ nhõm.
“ Nhanh lên, anh đã cứu mẹ các em, họ đang ở dưới, nhưng tất cả họ đều xảy ra một số chuyện, hãy đưa họ lên. “
Lợi Kỳ nói nhanh.
Các cô gái sững sờ, đợi cho đến khi họ hiểu điều đó thì ngay lập tức hét lên và lao ra.
Chỉ có Chỉ Nhược và các anh chị em của cô ở trong phòng vì cô không có cha mẹ.
Nhìn thấy sự mất mát khác thường của Chỉ Nhược đang đứng đó, Lợi Kỳ bước tới và bế cô trên tay, vỗ nhẹ vào lưng cô và an ủi cô: “ Hãy thư giãn, em vẫn còn có anh. “
Khi tâm trạng của Chỉ Nhược ổn định một chút, Lợi Kỳ lấy một đống tiền từ trong túi của mình và đặt nó vào tay cô: Đây là dành cho em. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với anh, thì em có thể dựa vào nó để chèo chống trong một khoảng thời gian, nếu sử dung tiết kiệm thì có thể chèo chống ba hoặc năm năm, đến lúc đó, em trai em đã trưởng thành, cũng có thể chịu được một phần áp lực của cuộc sống. “
Lợi Kỳ không cố tình muốn làm cho Chỉ Nhược buồn, nhưng trải nghiệm lần này khiến anh cảm thấy sự mong manh của cuộc sống. Trong chiến tranh, ngay cả một hiệp sĩ át chủ bài cũng dễ dàng bị giết chết.
Chỉ Nhược đã rất buồn khi nghe Lợi Kỳ nói điều này, cô đột nhiên khóc.
Cùng lúc đó cũng có tiếng khóc ngoài cửa sổ, dường như các cô gái đã nhìn thấy mẹ mình.
Lợi Kỳ chợt nhớ ra một điều, lúc này Khả Vi đang rất cần an ủi, vì mẹ cô đã chết.
Khả Vi không giống với Chỉ Nhược. Cô ấy luôn là một người phụ nữ kiêu hãnh trên bầu trời cao. Ngay cả trong Hội hoa hồng, thì cô ấy cũng là người lãnh đạo. Cô ấy không có anh chị em nào cần lo liệu. Khốn khổ hơn cả Chỉ Nhược, chênh lệch to lớn này có khả năng khiến cô sẽ nghĩ quẩn.
“ Tốt nhất là chú ý đến tình huống của Khả Vi trong thời gian này. Tình hình của cô ấy còn tệ hơn em. Không có người thân nào ở quanh cả. Anh sợ cô ấy không thể nghĩ ra, có thể sẽ tự tử. “
Khi nghe Lợi Kỳ nói điều này, Chỉ Nhược cảm thấy Khả Vi rất đáng thương, cô đã ngừng khóc. Có lẽ đó là vì cô ấy đột nhiên thấy rằng mình không phải là người đau khổ nhất, ít nhất là cô ấy có những đứa em.
Chỉ Nhược không còn khóc, nhưng bên kia càng khóc to hơn và tiếng khóc dần lan ra.
Lợi Kỳ tự hỏi, tốt nhất anh không nên ở đây, mặc dù Lợi Kỳ đang mong chờ cảnh bốn cặp mẹ con tiến lên cùng nhau, muốn xem các cô gái có thể thoải mái trước mặt mẹ mình không, cũng muốn xem làm sao các bà mẹ đối diện trước mặt con gái mình, liệu họ có dâm đãng như trong doanh trại không? Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là thời điểm tốt, ít nhất hãy để mẹ và con gái họ nói về việc chia ly và để họ khóc.
“ Anh đi xem hai ổ khóa cửa. Anh vừa lao vào và phá vỡ tất cả các ổ khóa. Em đem tiền cắt kỹ. “
Lợi Kỳ nhỏ giọng vào tai của Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược đồng ý, cô đi xuống cầu thang với những đứa em của mình.
Lợi Kỳ cũng đi xuống cầu thang. Khi đi được nửa đường, anh thấy các cô gái và mẹ của họ đi lên. Mọi người mặt đều đan xen với nỗi buồn và hạnh phúc. Chỉ có Khả Vi như bị mất linh hồn và đi xuống phía dưới, giữ một khoảng cách với mọi người.
Lợi Kỳ nói xin chào với các cô gái và nói: “ Anh phải thay ổ khóa, còn phải làm thêm một vài chìa khóa. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.