Chương 85: Hôn nhân giữa các hiệp sĩ.
BurNIng
02/02/2020
Động tĩnh ở đây rất lớn, Lợi Kỳ và cô gái đều đã nghe thấy, hai người không có ý định tiếp tục chiến đấu.
Trên thực tế, người không muốn đánh nhất là Lợi Kỳ. Mặc dù anh phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhưng anh cũng chưa bao giờ tấn công được. Bất kể là ai, bị đè ra đánh một trận như vậy cũng không thoải mái.
Hai người đẩy tay nhau và lui lài năm hoặc sáu bước.
“ có thể đối chiêu với tôi lâu như vậy, sức mạnh của anh rất tốt. “
Cô gái lạnh lùng nói, mặc dù ngoài miệng nhổ ra lời đánh giá cao, nhưng dường như lại không có ý tứ tán thưởng.
Tuy nhiên, Lợi Kỳ không có ý định quan tâm đến điều này. Anh đã biết rằng việc tu luyện công pháp sẽ có tác động đến tính cách của người đó. Cô gái này rõ ràng giống với Ngọc Sương.
“ May mắn, may mắn. “
Lợi Kỳ rất khách khí.
“ Mặc Phi, tiểu đội 127. “
Cô gái đưa tay ra.
Lợi Kỳ nắm chặt bàn tay cô gái, bàn tay thực sự lạnh như một mảnh băng: “ Lợi Kỳ, tiểu đội 105 “ .
“ Tiểu đội 105? “
Cô gái đột nhiên trở nên thích thú: “ Ta nghe nói rằng một Hiệp sĩ át chủ bài đã chết trong tay các ngươi. “
Lợi Kỳ hơi ngạc nhiên: “ đã có báo cáo trận chiến? “
“ Nó chỉ là tin đồn. “
Cô gái nói: “ Dường như thực sự có một chuyện như vậy. “
Ngay khi nhìn thấy hai bên đã hòa giải, tất cả các thanh thiếu niên đã tiến đến.
Lợi Kỳ đếm tổng cộng có mười lăm người, anh tình cờ hỏi: “ Tất cả các ngươi có đóng quân ở Phạt Nhĩ không? “
“ Không, tôi đến từ Biện Kinh. “
“ Tôi đến từ Ô Thản Thành. “
Một số thanh thiếu niên tự giới thiệu, mọi người nói tên riêng của họ và đội mà họ thuộc về.
Lợi Kỳ lắng nghe và nhìn vào đồng phục của những người này. Trong số mười lăm người, chỉ có năm hiệp sĩ thực tập.
“ Phải, ít nhất ngươi phải nói với chúng ta, tại sao chúng ta không biết về ngươi? “
Một thiếu niên cao lớn, già dặn hỏi với một giọng thô lỗ.
Cậu bé này cũng là một hiệp sĩ thực tập, từ lâu Lợi Kỳ đã cảm thấy rằng người này có vẻ hơi thù địch với anh, nhưng anh không biết tại sao.
“ Nó rất đơn giản, ta chưa bao giờ đến trường Hiệp sĩ. “
Lợi Kỳ nhún vai: “ Khi ta được sinh ra, dòng máu Hiệp sĩ đã không thức dậy, vì vậy ta đã sống cuộc sống của những người bình thường. “
Mặc dù loại chuyện này không phổ biến, nhưng nó cũng đã được nghe thấy, vì vậy hầu hết mọi người sẽ không nói gì. Chỉ có thiếu niên thô lỗ tiếp tục hỏi: “ Ngươi có cách nào để chứng minh thân phận của mình không? “
“ Ngươi đang đập phá phải không? “
Lợi Kỳ không bao giờ biết sợ, cằm anh hơi nhấc lên, anh đột nhiên cao giọng.
“ Ta chỉ đang nghi ngờ thân phận của ngươi. “
Chàng trai mạnh mẽ nói thẳng.
Giọng nói vừa rơi xuống, anh chàng này đã ôm đũng quần quỳ trên sàn.
“ Ta cũng nghi ngờ thân phận của ngươi, nhưng ta không hoài nghi về việc ngươi có phải là gián điệp hay không, mà liệu ngươi có phải là đàn ông hay không. “
Lợi Kỳ không khách khí giẫm lên đầu cậu bé dưới chân, rồi nói với giọng điệu trêu chọc: “ Ta đã sớm thấy rằng ngươi không đúng. Nếu ngươi nhìn ta không vừa mắt, thì cứ tìm ta làm một cuộc đấu tay đôi, cần gì phải lằng nhằng như vyaja? “
Lợi Kỳ kéo chàng trai đầu tiên mà anh biết: “ Ngươi nói một chút, tên này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nhằm vào ta? “
Chàng trai ngập ngừng và không dám nói, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh.
Vừa nhìn, Lợi Kỳ hiểu điều đó.
Hiệp sĩ chỉ có thể được kết hợp với Hiệp sĩ, vì vậy những hiệp sĩ có cùng độ tuổi này vừa là đồng đội, vừa là tình địch. Rõ ràng, người này đã coi Lợi Kỳ như một đối thủ.
Thành thật mà nói, Lợi Kỳ cảm thấy khá kỳ lạ. Tại sao tên ngốc này lại coi anh như một đối thủ? Dường như anh và cô gái chỉ có một trận đánh, bắt tay nhau và không có gì xảy ra.
“ Ngươi ... không xứng đáng ... với thân phận của hiệp sĩ. “
Anh chàng cộc cằn bưng bít quần đứng dậy, cơn giận dữ từ đôi mắt gần như thiêu rụi mọi người: “ Ta muốn quyết đấu với ngươi. “
“ Ta không xứng đáng được gọi là hiệp sĩ. Ngươi xứng đáng sao? Tất cả mọi người ở đây đều là hiệp sĩ. Ngươi thử hỏi bọn họ, ngươi có giống như một hiệp sĩ không? “
Lợi Kỳ không bao giờ quan tâm đến việc cãi nhau với người khác, bởi vì anh đã phải chửi nhau thường xuyên hơn là những cuộc chiến từ khi còn trẻ.
Cô gái dường như rất không hài lòng với việc mình trở mục tiêu tranh chấp. Cô khịt mũi và quay đầu đến bệnh viện.
Có những người trong trung tâm y tế để duy trì trật tự. Vừa rồi chỉ xem náo nhiệt, bây giờ họ cuối cùng cũng đến.
So với thiếu niên man rợ, Lợi Kỳ rõ ràng khiến người này hài lòng hơn. Lợi Kỳ thấy anh ta chỉ vào thanh thiếu niên: “ Ngươi không có vết thương nào trên cơ thể, đã không bị thương thì sao còn đứng ở đây? Hãy ra ngoài cho ta. “ “
Các thiếu niên bị khiển trách, hầu hết trong số họ đã thối lui. Chỉ có thiếu niên man rợ vẫn nhìn chằm chằm vào Lợi Kỳ: “ Ta sẽ tìm ngươi sau. “
Sau khi bỏ lại một lời chửi thề, anh ta miễn cưỡng rời khỏi bệnh viện.
“ Nói cho ta biết, cái quái gì đang xảy ra? “
Lợi Kỳ tóm lấy cậu bé có biệt danh là Tiểu Miêu.
“ cái này ... cái này ... Trên thực tế, rất đơn giản để nói. Có ít phụ nữ hơn trong số hàng chục người như chúng ta, vì vậy tất cả họ đã được bí mật phân phối. Người kia được gọi là Doãn Bằng, là người theo đuổi Mặc Phi mạnh mẽ và quyền lực nhất, nhưng bây giờ khi anh xuất hiện, hắn ta cảm thấy mối đe dọa. Thành thật mà nói, sức mạnh của anh cao hơn hắn, hắn hoàn toàn không thể bất phân thắng bại với Mặc Phi “ .
Tiểu Miêu giải thích.
Lợi Kỳ nghe xong, anh thực sự đã đoán được. Dường như vòng tròn của những hiệp sĩ này giống với trường học. Ở trường, một số người đã xem những cô gái của Hội Hoa Hồng thuộc quyền sở hữu của họ. Dường như chỉ có họ mới có thể theo đuổi, những người khác không có tư cách này.
“ Điều này có phải sự thật không? Nó chỉ là một trò chơi tình yêu. “
Lợi Kỳ nói nhỏ.
Tiểu Miêu cười: “ Không thể nói điều này, có lẽ anh không biết, để đảm bảo sự kế thừa của dòng máu Hiệp sĩ, khi nữ hiệp sĩ đến một độ tuổi nhất định, thì sẽ có người giúp họ sắp xếp một cuộc hôn nhân. “
“ Nếu như không đồng ý? “
Trái tim Lợi Kỳ khẽ động.
Tiểu Miêu dang tay và nói: “ Về nguyên tắc, hôn nhân là tự do cá nhân. Tuy nhiên, nếu như những người trên nói, thì ai có thể không chấp nhận điều đó? Tất nhiên, những người không phục sẽ phải chịu đựng đau khổ một chút. “
Anh chàng này nhìn xung quanh và lấm la lấm lét nói: “ Tôi ủng hộ anh, anh xứng đáng với Mặc Phi hơn tên đó, đừng nhìn vào sự lạnh lùng của Mặc Phi, trên thực tế, cô ấy rất tốt, nếu không phải có cô ấy, thì lần này tôi đã chết. “ “
Mặc dù Tiểu Miêu vẫn ở bên để thuyết phục, nhưng Lợi Kỳ không nghe, lúc này tâm trí Lợi Kỳ đang nghĩ về những lời mà Tiểu Miêu vừa nói.
Trên thực tế, người không muốn đánh nhất là Lợi Kỳ. Mặc dù anh phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhưng anh cũng chưa bao giờ tấn công được. Bất kể là ai, bị đè ra đánh một trận như vậy cũng không thoải mái.
Hai người đẩy tay nhau và lui lài năm hoặc sáu bước.
“ có thể đối chiêu với tôi lâu như vậy, sức mạnh của anh rất tốt. “
Cô gái lạnh lùng nói, mặc dù ngoài miệng nhổ ra lời đánh giá cao, nhưng dường như lại không có ý tứ tán thưởng.
Tuy nhiên, Lợi Kỳ không có ý định quan tâm đến điều này. Anh đã biết rằng việc tu luyện công pháp sẽ có tác động đến tính cách của người đó. Cô gái này rõ ràng giống với Ngọc Sương.
“ May mắn, may mắn. “
Lợi Kỳ rất khách khí.
“ Mặc Phi, tiểu đội 127. “
Cô gái đưa tay ra.
Lợi Kỳ nắm chặt bàn tay cô gái, bàn tay thực sự lạnh như một mảnh băng: “ Lợi Kỳ, tiểu đội 105 “ .
“ Tiểu đội 105? “
Cô gái đột nhiên trở nên thích thú: “ Ta nghe nói rằng một Hiệp sĩ át chủ bài đã chết trong tay các ngươi. “
Lợi Kỳ hơi ngạc nhiên: “ đã có báo cáo trận chiến? “
“ Nó chỉ là tin đồn. “
Cô gái nói: “ Dường như thực sự có một chuyện như vậy. “
Ngay khi nhìn thấy hai bên đã hòa giải, tất cả các thanh thiếu niên đã tiến đến.
Lợi Kỳ đếm tổng cộng có mười lăm người, anh tình cờ hỏi: “ Tất cả các ngươi có đóng quân ở Phạt Nhĩ không? “
“ Không, tôi đến từ Biện Kinh. “
“ Tôi đến từ Ô Thản Thành. “
Một số thanh thiếu niên tự giới thiệu, mọi người nói tên riêng của họ và đội mà họ thuộc về.
Lợi Kỳ lắng nghe và nhìn vào đồng phục của những người này. Trong số mười lăm người, chỉ có năm hiệp sĩ thực tập.
“ Phải, ít nhất ngươi phải nói với chúng ta, tại sao chúng ta không biết về ngươi? “
Một thiếu niên cao lớn, già dặn hỏi với một giọng thô lỗ.
Cậu bé này cũng là một hiệp sĩ thực tập, từ lâu Lợi Kỳ đã cảm thấy rằng người này có vẻ hơi thù địch với anh, nhưng anh không biết tại sao.
“ Nó rất đơn giản, ta chưa bao giờ đến trường Hiệp sĩ. “
Lợi Kỳ nhún vai: “ Khi ta được sinh ra, dòng máu Hiệp sĩ đã không thức dậy, vì vậy ta đã sống cuộc sống của những người bình thường. “
Mặc dù loại chuyện này không phổ biến, nhưng nó cũng đã được nghe thấy, vì vậy hầu hết mọi người sẽ không nói gì. Chỉ có thiếu niên thô lỗ tiếp tục hỏi: “ Ngươi có cách nào để chứng minh thân phận của mình không? “
“ Ngươi đang đập phá phải không? “
Lợi Kỳ không bao giờ biết sợ, cằm anh hơi nhấc lên, anh đột nhiên cao giọng.
“ Ta chỉ đang nghi ngờ thân phận của ngươi. “
Chàng trai mạnh mẽ nói thẳng.
Giọng nói vừa rơi xuống, anh chàng này đã ôm đũng quần quỳ trên sàn.
“ Ta cũng nghi ngờ thân phận của ngươi, nhưng ta không hoài nghi về việc ngươi có phải là gián điệp hay không, mà liệu ngươi có phải là đàn ông hay không. “
Lợi Kỳ không khách khí giẫm lên đầu cậu bé dưới chân, rồi nói với giọng điệu trêu chọc: “ Ta đã sớm thấy rằng ngươi không đúng. Nếu ngươi nhìn ta không vừa mắt, thì cứ tìm ta làm một cuộc đấu tay đôi, cần gì phải lằng nhằng như vyaja? “
Lợi Kỳ kéo chàng trai đầu tiên mà anh biết: “ Ngươi nói một chút, tên này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nhằm vào ta? “
Chàng trai ngập ngừng và không dám nói, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh.
Vừa nhìn, Lợi Kỳ hiểu điều đó.
Hiệp sĩ chỉ có thể được kết hợp với Hiệp sĩ, vì vậy những hiệp sĩ có cùng độ tuổi này vừa là đồng đội, vừa là tình địch. Rõ ràng, người này đã coi Lợi Kỳ như một đối thủ.
Thành thật mà nói, Lợi Kỳ cảm thấy khá kỳ lạ. Tại sao tên ngốc này lại coi anh như một đối thủ? Dường như anh và cô gái chỉ có một trận đánh, bắt tay nhau và không có gì xảy ra.
“ Ngươi ... không xứng đáng ... với thân phận của hiệp sĩ. “
Anh chàng cộc cằn bưng bít quần đứng dậy, cơn giận dữ từ đôi mắt gần như thiêu rụi mọi người: “ Ta muốn quyết đấu với ngươi. “
“ Ta không xứng đáng được gọi là hiệp sĩ. Ngươi xứng đáng sao? Tất cả mọi người ở đây đều là hiệp sĩ. Ngươi thử hỏi bọn họ, ngươi có giống như một hiệp sĩ không? “
Lợi Kỳ không bao giờ quan tâm đến việc cãi nhau với người khác, bởi vì anh đã phải chửi nhau thường xuyên hơn là những cuộc chiến từ khi còn trẻ.
Cô gái dường như rất không hài lòng với việc mình trở mục tiêu tranh chấp. Cô khịt mũi và quay đầu đến bệnh viện.
Có những người trong trung tâm y tế để duy trì trật tự. Vừa rồi chỉ xem náo nhiệt, bây giờ họ cuối cùng cũng đến.
So với thiếu niên man rợ, Lợi Kỳ rõ ràng khiến người này hài lòng hơn. Lợi Kỳ thấy anh ta chỉ vào thanh thiếu niên: “ Ngươi không có vết thương nào trên cơ thể, đã không bị thương thì sao còn đứng ở đây? Hãy ra ngoài cho ta. “ “
Các thiếu niên bị khiển trách, hầu hết trong số họ đã thối lui. Chỉ có thiếu niên man rợ vẫn nhìn chằm chằm vào Lợi Kỳ: “ Ta sẽ tìm ngươi sau. “
Sau khi bỏ lại một lời chửi thề, anh ta miễn cưỡng rời khỏi bệnh viện.
“ Nói cho ta biết, cái quái gì đang xảy ra? “
Lợi Kỳ tóm lấy cậu bé có biệt danh là Tiểu Miêu.
“ cái này ... cái này ... Trên thực tế, rất đơn giản để nói. Có ít phụ nữ hơn trong số hàng chục người như chúng ta, vì vậy tất cả họ đã được bí mật phân phối. Người kia được gọi là Doãn Bằng, là người theo đuổi Mặc Phi mạnh mẽ và quyền lực nhất, nhưng bây giờ khi anh xuất hiện, hắn ta cảm thấy mối đe dọa. Thành thật mà nói, sức mạnh của anh cao hơn hắn, hắn hoàn toàn không thể bất phân thắng bại với Mặc Phi “ .
Tiểu Miêu giải thích.
Lợi Kỳ nghe xong, anh thực sự đã đoán được. Dường như vòng tròn của những hiệp sĩ này giống với trường học. Ở trường, một số người đã xem những cô gái của Hội Hoa Hồng thuộc quyền sở hữu của họ. Dường như chỉ có họ mới có thể theo đuổi, những người khác không có tư cách này.
“ Điều này có phải sự thật không? Nó chỉ là một trò chơi tình yêu. “
Lợi Kỳ nói nhỏ.
Tiểu Miêu cười: “ Không thể nói điều này, có lẽ anh không biết, để đảm bảo sự kế thừa của dòng máu Hiệp sĩ, khi nữ hiệp sĩ đến một độ tuổi nhất định, thì sẽ có người giúp họ sắp xếp một cuộc hôn nhân. “
“ Nếu như không đồng ý? “
Trái tim Lợi Kỳ khẽ động.
Tiểu Miêu dang tay và nói: “ Về nguyên tắc, hôn nhân là tự do cá nhân. Tuy nhiên, nếu như những người trên nói, thì ai có thể không chấp nhận điều đó? Tất nhiên, những người không phục sẽ phải chịu đựng đau khổ một chút. “
Anh chàng này nhìn xung quanh và lấm la lấm lét nói: “ Tôi ủng hộ anh, anh xứng đáng với Mặc Phi hơn tên đó, đừng nhìn vào sự lạnh lùng của Mặc Phi, trên thực tế, cô ấy rất tốt, nếu không phải có cô ấy, thì lần này tôi đã chết. “ “
Mặc dù Tiểu Miêu vẫn ở bên để thuyết phục, nhưng Lợi Kỳ không nghe, lúc này tâm trí Lợi Kỳ đang nghĩ về những lời mà Tiểu Miêu vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.