Chương 67: Thiết kế áo giáp cho Lợi Kỳ.
BurNIng
17/01/2020
Đầu tiên, Tuyết Kỳ đổ một chậu nước lạnh cho Lợi Kỳ.
Tuyết Kỳ cảm thấy con đường trước đó của đồ đệ mình quá suôn sẻ. Thật khó để nói rằng Lợi Kỳ sẽ không sinh ra cảm giác tự mãn, vì vậy cô ấy nhịn không được mà chỉ dạy hai câu, nhưng điều cô ấy thực sự muốn nói là những từ tiếp theo.
“ Hiệp sĩ thực sự mạnh hơn nhiều so với hiệp sĩ thực tập sinh. Đó là Đấu Khí của họ sẽ có những thuộc tính nhất định. Đấu Khí của tôi có tính chất điện. Anh cũng đã nếm thử. Tôi có thể nói với anh rằng đó chỉ là một phần mười sức mạnh của tôi. Nói với anh một điều, mặc dù tôi không thể so sánh với hiệp sĩ vinh dự mà anh gặp trên đường, nhưng đòn tấn công của tôi cũng có thể vòng qua sự phòng thủ của người khác. “
Để chứng minh cho Lợi Kỳ, Tuyết Kỳ nhặt thanh thép và đâm thẳng một cú.
Tương tự là những Điện mang đang bay, nhưng lần này, Điện mang không phải là một con đường thẳng tắp, mà nó giống như một con rắn sống uốn lượn quanh co và xoay về phía trước. Khi còn cách mười mét, Điện mang này đã thực sự xoay một góc 180 độ. Nó trông giống như được tạo thành từ một cái móc.
Lợi Kỳ hít một ngụm khí lạnh, ngay khi anh nghĩ mình có thể sẽ gặp phải một kẻ địch như sư phụ trên chiến trường, Lợi Kỳ liền cảm thấy hơi ớn lạnh.
Kể từ khi Lợi Kỳ nhìn thấy những đòn tấn công của hiệp sĩ vinh dự, anh chưa bao giờ quên cú đánh uốn lượn đó. Ban đầu Lợi Kỳ nghĩ rằng đó là độc quyền của hiệp sĩ vinh dự, không nghĩ tới sư phụ Tuyết Kỳ cũng biết chiêu đó.
Tuyết Kỳ không phải là một hiệp sĩ vinh dự, thậm chí một hiệp sĩ át chủ bài - thấp hơn hiệp sĩ vinh dự cũng không được tính.
Đây là điều khiến Lợi Kỳ sợ hãi nhất.
“ Ngươi không cần phải dọa anh ta. “
Lam Linh phàn nàn ở bên: “ Không phải ai cũng có thể tu luyện những thứ cấp cao như Lôi Đình Đấu Khí. “
Sau khi vỗ vai Lợi Kỳ, cô ấy an ủi: yên tâm đi, dưới Hiệp sĩ át chủ bài, người có thể làm điều này, thì trong mười người cũng chỉ được một hai, nhưng ...
Lam Linh quay đầu: “ Để đối phó với sự bắn ngược của anh, thì đó không phải là chiêu duy nhất. “
Lam Linh nghĩ về điều đó và nói: “ Cách dễ nhất là sử dụng đòn thật mạnh. Vừa rồi tôi đã nhìn ra. Nếu anh muốn bật lại đòn tấn công của đối thủ, thì anh phải chịu tác động gấp đôi. Đừng nói những người như chúng ta, ngay cả khi những người cùng tuổi với anh, nếu cho họ đánh một đòn hết sức, thì tác động gấp đôi này vẫn đủ để làm vỡ cánh tay của anh. “
Lợi Kỳ liếc nhìn cánh tay phải mà anh chưa hồi phục và ngay lập tức hiểu ý nghĩa trong những lời nói của Lam Linh. Cánh tay phải của anh là bằng chứng tốt nhất.
“ Cách rắc rối hơn một chút là sử dụng một cuộc tấn công chấn động. “
Lam Linh tiếp tục nói.
Khi nghe điều này, Lợi Kỳ đột nhiên sững sờ, đòn tấn công chấn động chỉ là một kỹ thuật tấn công tốt hơn một chút so với sóng xung kích, miễn là Hiệp sĩ gần như đều biết chiêu này.
Tuy nhiên, các đòn tấn công chấn động thường được coi là các kỹ năng không thể gây chết người, vì vậy sẽ có rất ít người sử dụng nó trên chiến trường.
Liếc mắt thấy tâm tư của Lợi Kỳ, Lam Linh lạnh lùng nói: “ Đừng xem thường đòn tấn công chấn động. Về sau, anh có thể có cơ hội hiểu rằng, những thứ càng đơn giản, thì càng có tiềm năng vô tận. Những đòn tấn công mạnh nhất mà tôi từng biết, thì trong các kỹ năng chuyên môn, có một chiêu được phát triển từ một đòn tấn công chấn động, còn cú đánh mạnh nhất trong truyền thuyết, thực sự là một sự biến hóa trong sóng xung kích. “
Lợi Kỳ không nghi ngờ lời nói của Lam Linh. Mặc dù anh không biết chi tiết về Lam Linh, nhưng anh biết rằng gia tộc của Lam Linh chắc chắn là một trong những người giỏi nhất trong đội. Về sức mạnh, không ai có thể so sánh được với cô, còn luận về kiến thức, thì cũng không có ai so sánh được.
Hơn nữa, Lợi Kỳ chỉ vô tình quét mắt và thấy rằng sắc mặt của mỗi người ở đây đều rất khác nhau.
Tuyết Kỳ trông có vẻ mờ mịt, Lạc Ngưng tròn mắt và Hồng Lăng trầm ngâm suy nghĩ. Dường như bọn họ đều có một vài cảm ngộ trong lòng, ba chị em Đường Uyển có vẻ khá ngạc nhiên. Họ dường như không tin, nhưng điều này cũng có thể là do họ đến đây muộn, nên không quen thuộc với Lam Linh, hoặc vì họ có thù hận với Lam Linh, nên họ không muốn tin những gì kẻ địch nói.
Người duy nhất có vẻ thờ ơ là đội trưởng Ngọc Sương và người mặc trang phục đàn ông - La Tân. Nhưng biểu cảm của họ khác nhau, Ngọc Sương rõ ràng đang suy nghĩ, còn bộ dáng của La Tân có vẻ đã biết từ lâu. .
Trước đây Lợi Kỳ chưa bao giờ chú ý đến La Tân, vì anh mốn tránh người phụ nữ này còn không kịp.
Lợi Kỳ đột nhiên rất quan tâm đến thân phận của người phụ nữ này. Nếu anh đoán đúng, gia tộc của người phụ nữ này có thể không tệ hơn Lam Linh nhiều.
Trong suốt buổi sáng, Lợi Kỳ gần như đã trải qua trận đấu với sư phụ Tuyết Kỳ. Vào buổi chiều, Lợi Kỳ bắt đầu cải thiện kỹ năng phòng thủ của mình dưới sự hướng dẫn của sư phụ và Lam Linh.
Lợi Kỳ đã đặt cho nó một cái tên hay “ Gương Phản Xạ “ ...
Phòng thiết bị luôn có vẻ hơi lộn xộn. Có hai áo giáp được đặt trên tường. Có một quyển sách treo bên cạnh áo giáp. Quyển sách này cao cỡ nửa người, nhưng nó rất mỏng, chỉ có bảy hoặc tám tờ. Mỗi tờ đều vẽ một bộ giáp chiến đấu, không chỉ có hình dáng bên ngoài của bộ giáp mà còn cả bản đồ bộ xương bên trong.
Sĩ quan quân đội Lan Đế, đội trưởng Ngọc Sương và Phó Đội trưởng Hồng Lăng đứng trước quyển sách để thảo luận về mọi thứ.
Hồng Lăng nhìn vào quyển sách. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy quyển sách này. Cô ấy đã từng nghĩ rằng những bộ giáp này khá giống nhau, nhưng sau khi nhìn quyển sách thì mới hiểu được. Hóa ra từ trong ra ngoài, mỗi một bộ giáp chiến đấu đều có những sự khác biệt rất lớn.
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu khối lượng công việc của sĩ quan quân đội Lan Đế quan trọng đến mức nào.
“ Tôi đã chọn thiết kế áo giáp khi còn đi học, nhưng tôi giỏi điều chỉnh áo giáp hơn và không bao giờ thiết kế áo giáp chiến đấu. “
Sĩ quan quân đội Lan Đế không tự tin lắm.
“ Mọi thứ đều có lần đầu tiên. “
Hồng Lăng mỉm cười và nói, cô tránh Ngọc Sương và lén liếc mắt nhìn Lan Đế.
Lan Đế chắc chắn đã nghe thấy ý nghĩa trong trò chơi chữ của Hồng Lăng, cô thất thân cùng một chỗ với Hồng Lăng, chỉ cách nhau có một ngày. Lý do tại sao Hồng Lăng bị Lợi Kỳ chiếm tiện nghi cũng là vì cô ấy, có thể nói rằng Hồng Lăng đã bị Lan Đế liên ngụy.
Lần này cô không thể nói ra lời, không có cách nào để tiếp tục trốn tránh.
Hồng Lăng không còn nói đùa nữa. Cô nhìn vào quyển sách và nói một lúc: “ Tôi đề nghị cho anh chàng nhỏ bé này quay trở lại con đường người phòng ngự hạng nặng. Cảm giác lực của anh ta rất tốt, tuyệt chiêu lại là “ Gương Phản Xạ “ , cần sự linh hoạt của bàn tay, tốc độ thay đổi hướng nhanh hơn, mà không chỉ giữ một tấm khiên trước mặt. “
Ngọc Sương im lặng, trước đó cô chỉ xem xét tỷ lệ sống sót trên chiến trường, vì vậy Lợi Kỳ trở thành một Hiệp sĩ phòng ngự hạng nặng, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, về mặt phòng thủ, Hồng Lăng chính là một chuyên gia tuyệt đối.
Tuyết Kỳ cảm thấy con đường trước đó của đồ đệ mình quá suôn sẻ. Thật khó để nói rằng Lợi Kỳ sẽ không sinh ra cảm giác tự mãn, vì vậy cô ấy nhịn không được mà chỉ dạy hai câu, nhưng điều cô ấy thực sự muốn nói là những từ tiếp theo.
“ Hiệp sĩ thực sự mạnh hơn nhiều so với hiệp sĩ thực tập sinh. Đó là Đấu Khí của họ sẽ có những thuộc tính nhất định. Đấu Khí của tôi có tính chất điện. Anh cũng đã nếm thử. Tôi có thể nói với anh rằng đó chỉ là một phần mười sức mạnh của tôi. Nói với anh một điều, mặc dù tôi không thể so sánh với hiệp sĩ vinh dự mà anh gặp trên đường, nhưng đòn tấn công của tôi cũng có thể vòng qua sự phòng thủ của người khác. “
Để chứng minh cho Lợi Kỳ, Tuyết Kỳ nhặt thanh thép và đâm thẳng một cú.
Tương tự là những Điện mang đang bay, nhưng lần này, Điện mang không phải là một con đường thẳng tắp, mà nó giống như một con rắn sống uốn lượn quanh co và xoay về phía trước. Khi còn cách mười mét, Điện mang này đã thực sự xoay một góc 180 độ. Nó trông giống như được tạo thành từ một cái móc.
Lợi Kỳ hít một ngụm khí lạnh, ngay khi anh nghĩ mình có thể sẽ gặp phải một kẻ địch như sư phụ trên chiến trường, Lợi Kỳ liền cảm thấy hơi ớn lạnh.
Kể từ khi Lợi Kỳ nhìn thấy những đòn tấn công của hiệp sĩ vinh dự, anh chưa bao giờ quên cú đánh uốn lượn đó. Ban đầu Lợi Kỳ nghĩ rằng đó là độc quyền của hiệp sĩ vinh dự, không nghĩ tới sư phụ Tuyết Kỳ cũng biết chiêu đó.
Tuyết Kỳ không phải là một hiệp sĩ vinh dự, thậm chí một hiệp sĩ át chủ bài - thấp hơn hiệp sĩ vinh dự cũng không được tính.
Đây là điều khiến Lợi Kỳ sợ hãi nhất.
“ Ngươi không cần phải dọa anh ta. “
Lam Linh phàn nàn ở bên: “ Không phải ai cũng có thể tu luyện những thứ cấp cao như Lôi Đình Đấu Khí. “
Sau khi vỗ vai Lợi Kỳ, cô ấy an ủi: yên tâm đi, dưới Hiệp sĩ át chủ bài, người có thể làm điều này, thì trong mười người cũng chỉ được một hai, nhưng ...
Lam Linh quay đầu: “ Để đối phó với sự bắn ngược của anh, thì đó không phải là chiêu duy nhất. “
Lam Linh nghĩ về điều đó và nói: “ Cách dễ nhất là sử dụng đòn thật mạnh. Vừa rồi tôi đã nhìn ra. Nếu anh muốn bật lại đòn tấn công của đối thủ, thì anh phải chịu tác động gấp đôi. Đừng nói những người như chúng ta, ngay cả khi những người cùng tuổi với anh, nếu cho họ đánh một đòn hết sức, thì tác động gấp đôi này vẫn đủ để làm vỡ cánh tay của anh. “
Lợi Kỳ liếc nhìn cánh tay phải mà anh chưa hồi phục và ngay lập tức hiểu ý nghĩa trong những lời nói của Lam Linh. Cánh tay phải của anh là bằng chứng tốt nhất.
“ Cách rắc rối hơn một chút là sử dụng một cuộc tấn công chấn động. “
Lam Linh tiếp tục nói.
Khi nghe điều này, Lợi Kỳ đột nhiên sững sờ, đòn tấn công chấn động chỉ là một kỹ thuật tấn công tốt hơn một chút so với sóng xung kích, miễn là Hiệp sĩ gần như đều biết chiêu này.
Tuy nhiên, các đòn tấn công chấn động thường được coi là các kỹ năng không thể gây chết người, vì vậy sẽ có rất ít người sử dụng nó trên chiến trường.
Liếc mắt thấy tâm tư của Lợi Kỳ, Lam Linh lạnh lùng nói: “ Đừng xem thường đòn tấn công chấn động. Về sau, anh có thể có cơ hội hiểu rằng, những thứ càng đơn giản, thì càng có tiềm năng vô tận. Những đòn tấn công mạnh nhất mà tôi từng biết, thì trong các kỹ năng chuyên môn, có một chiêu được phát triển từ một đòn tấn công chấn động, còn cú đánh mạnh nhất trong truyền thuyết, thực sự là một sự biến hóa trong sóng xung kích. “
Lợi Kỳ không nghi ngờ lời nói của Lam Linh. Mặc dù anh không biết chi tiết về Lam Linh, nhưng anh biết rằng gia tộc của Lam Linh chắc chắn là một trong những người giỏi nhất trong đội. Về sức mạnh, không ai có thể so sánh được với cô, còn luận về kiến thức, thì cũng không có ai so sánh được.
Hơn nữa, Lợi Kỳ chỉ vô tình quét mắt và thấy rằng sắc mặt của mỗi người ở đây đều rất khác nhau.
Tuyết Kỳ trông có vẻ mờ mịt, Lạc Ngưng tròn mắt và Hồng Lăng trầm ngâm suy nghĩ. Dường như bọn họ đều có một vài cảm ngộ trong lòng, ba chị em Đường Uyển có vẻ khá ngạc nhiên. Họ dường như không tin, nhưng điều này cũng có thể là do họ đến đây muộn, nên không quen thuộc với Lam Linh, hoặc vì họ có thù hận với Lam Linh, nên họ không muốn tin những gì kẻ địch nói.
Người duy nhất có vẻ thờ ơ là đội trưởng Ngọc Sương và người mặc trang phục đàn ông - La Tân. Nhưng biểu cảm của họ khác nhau, Ngọc Sương rõ ràng đang suy nghĩ, còn bộ dáng của La Tân có vẻ đã biết từ lâu. .
Trước đây Lợi Kỳ chưa bao giờ chú ý đến La Tân, vì anh mốn tránh người phụ nữ này còn không kịp.
Lợi Kỳ đột nhiên rất quan tâm đến thân phận của người phụ nữ này. Nếu anh đoán đúng, gia tộc của người phụ nữ này có thể không tệ hơn Lam Linh nhiều.
Trong suốt buổi sáng, Lợi Kỳ gần như đã trải qua trận đấu với sư phụ Tuyết Kỳ. Vào buổi chiều, Lợi Kỳ bắt đầu cải thiện kỹ năng phòng thủ của mình dưới sự hướng dẫn của sư phụ và Lam Linh.
Lợi Kỳ đã đặt cho nó một cái tên hay “ Gương Phản Xạ “ ...
Phòng thiết bị luôn có vẻ hơi lộn xộn. Có hai áo giáp được đặt trên tường. Có một quyển sách treo bên cạnh áo giáp. Quyển sách này cao cỡ nửa người, nhưng nó rất mỏng, chỉ có bảy hoặc tám tờ. Mỗi tờ đều vẽ một bộ giáp chiến đấu, không chỉ có hình dáng bên ngoài của bộ giáp mà còn cả bản đồ bộ xương bên trong.
Sĩ quan quân đội Lan Đế, đội trưởng Ngọc Sương và Phó Đội trưởng Hồng Lăng đứng trước quyển sách để thảo luận về mọi thứ.
Hồng Lăng nhìn vào quyển sách. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy quyển sách này. Cô ấy đã từng nghĩ rằng những bộ giáp này khá giống nhau, nhưng sau khi nhìn quyển sách thì mới hiểu được. Hóa ra từ trong ra ngoài, mỗi một bộ giáp chiến đấu đều có những sự khác biệt rất lớn.
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu khối lượng công việc của sĩ quan quân đội Lan Đế quan trọng đến mức nào.
“ Tôi đã chọn thiết kế áo giáp khi còn đi học, nhưng tôi giỏi điều chỉnh áo giáp hơn và không bao giờ thiết kế áo giáp chiến đấu. “
Sĩ quan quân đội Lan Đế không tự tin lắm.
“ Mọi thứ đều có lần đầu tiên. “
Hồng Lăng mỉm cười và nói, cô tránh Ngọc Sương và lén liếc mắt nhìn Lan Đế.
Lan Đế chắc chắn đã nghe thấy ý nghĩa trong trò chơi chữ của Hồng Lăng, cô thất thân cùng một chỗ với Hồng Lăng, chỉ cách nhau có một ngày. Lý do tại sao Hồng Lăng bị Lợi Kỳ chiếm tiện nghi cũng là vì cô ấy, có thể nói rằng Hồng Lăng đã bị Lan Đế liên ngụy.
Lần này cô không thể nói ra lời, không có cách nào để tiếp tục trốn tránh.
Hồng Lăng không còn nói đùa nữa. Cô nhìn vào quyển sách và nói một lúc: “ Tôi đề nghị cho anh chàng nhỏ bé này quay trở lại con đường người phòng ngự hạng nặng. Cảm giác lực của anh ta rất tốt, tuyệt chiêu lại là “ Gương Phản Xạ “ , cần sự linh hoạt của bàn tay, tốc độ thay đổi hướng nhanh hơn, mà không chỉ giữ một tấm khiên trước mặt. “
Ngọc Sương im lặng, trước đó cô chỉ xem xét tỷ lệ sống sót trên chiến trường, vì vậy Lợi Kỳ trở thành một Hiệp sĩ phòng ngự hạng nặng, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, về mặt phòng thủ, Hồng Lăng chính là một chuyên gia tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.