Chương 56
Sidney Sheldon
26/10/2017
Từ trên trực thăng Max đã trông thấy bờ biển Sardinia bị che phủ bởi một đám mây bụi đỏ xoáy tròn, dầy đặc. Tiếng người phi công vang lên ngay bên tai anh ta át cả tiếng cánh quạt dữ dội:
- Thời tiết mỗi lúc một xấu đi. Tôi không biết chúng ta có hạ cánh được không.
- Anh phải hạ cánh! - Max lớn tiếng trả lời. - Hướng về phía Porto Cervo.
Người phi công quay sang nhìn Max.
- Nó ở trên đỉnh của một ngọn núi chết tiệt.
- Tôi biết, - Max nói. - Anh có làm được không?
- Cơ hội của chúng ta là bảy - ba.
- Theo hướng nào?
- Ngược lại.
° ° °
Khói luồn qua khe cửa, lọt lên từ dưới sàn nhà, và một âm thanh mới hoà vào tiếng gió rít. Tiếng xèo xèo của ngọn lửa. Bây giờ Elizabeth mới biết nàng đã có câu trả lời, nhưng đã quá trễ để cứu mạng nàng.
Nàng đã bị sập bẫy ở đây. Dĩ nhiên tất cả các cánh cửa và tấm gương vỡ đã không thành vấn đề gì nữa vì chỉ trong vài phút nữa thôi căn nhà nầy và nàng sẽ hoàn toàn biến mất. Tất cả sẽ bị thiêu rụi cùng ngọn lửa, như căn phòng thí nghiệm và Emil Joeppli, và Rhys sẽ có chứng cớ ngoại phạm ở một nơi nào khác, và anh không thể bị buộc tội. Rhys đã đánh bại nàng. Anh đã đánh bại tất cả.
Khói đang cuồn cuộn tràn vào phòng, hơi khói cay xè màu vàng làm Elizabeth ngạt thở. Nàng có thể trông thấy những lưỡi lửa bắt đầu liếm vào cánh cửa kêu răng rắc và nàng bắt đầu cảm thấy nóng.
Chính nỗi tức giận đã làm tăng thêm sức mạnh của Elizabeth.
Nàng lần lần về phía dãy cửa sổ kiểu Pháp qua làn khói mù mịt. Nàng đẩy cửa và bước ra ngoài ban công. Ngay lúc cửa mở, ngọn lửa từ hành lang đã nhảy vào trong phòng và liếm lên tường. Elizabeth đứng trên ban công, khoan khoái hít thở không khí trong lành trong khi những cơn gió như muốn xé toang quần áo nàng. Nàng nhìn xuống. Ban công nhô ra khỏi sườn nhà, như hòn đảo tí hon lơ lửng trên một vực thẳm.
- Không có hy vọng gì, không có lối thoát nào.
Trừ khi… Elizabeth nhìn lên mái nhà lợp đá đen trên đầu. Nếu nàng có cách leo lên mái nhà và đi sang sườn bên kia của ngôi nhà còn chưa cháy thì nàng có thể sống sót. Nàng cố hết sức đưa tay lên, nhưng mái nhà lại quá xa tầm tay nàng. Ngọn lửa thì mỗi lúc một gần, bao trùm cả căn phòng. Chỉ còn một cơ hội mỏng manh. Elizabeth nắm vội lấy nó. Nàng cố trở lại căn phòng đầy khói, tưởng như chết ngạt đến nơi. Nàng lấy cái ghế phía sau bàn làm việc và lôi nó ra ngoài ban công. Cố giữ thăng bằng, nàng đặt chiếc ghế đúng vị trí và trèo lên nó. Giờ đây các ngón tay nàng đã với được mái nhà, nhưng vẫn chưa bám vào được. Nàng quờ quạng tìm một cách mù quáng mong tìm lấy một chỗ bấu víu.
Bên trong, những lưỡi lửa đã bén và màn cửa và đang nhảy nhót khắp phòng, tấn công những quyển sách, thảm và đồ đạc, tiến dần về phía ban công. Mấy ngón tay của Elizabéth bỗng tóm được vào phần mái nhô ra ngoài. Hai cánh tay nàng nặng như chì, nàng không chắc rằng mình còn có thể bám chặt được hay không. Nàng bắt đầu đu người lên và cái ghế đang trượt khỏi chân nàng. Thu hết sức lực còn lại trong người, nàng đu tiếp lên và vẫn bám chặt. Nàng đang trèo qua bức tường của khu Do Thái, đang chiến đấu vì cuộc sống của mình. Nàng vẫn tiếp tục đu và đột nhiên nhận thấy mình đã nằm thở dốc trên mái nhà.
Nàng ép mình phải nhích lên, từng tấc từng tấc về phía trên, áp sát người vào mái nhà, biết rằng chỉ một lần trượt thôi là sẽ rơi ngay xuống vực thẳm đen ngòm phía dưới. Nàng lên tới nóc nhà, dừng lại thở và định hướng. Cái ban công nàng vừa rời khỏi đang cháy rừng rực. Không thể quay lại được nữa.
Nhìn xuống phía bên kia của căn nhà, Elizabeth có thể thấy được ban công của một trong những phòng ngủ dành cho khách. Lửa chưa lan đến đó. Nhưng Elizabeth không biết mình có thể đến được đó hay không.
Mái nhà dốc xuống dưới, các viên ngói lại không chặt, gió thì đang điên cuồng lôi kéo nàng. Nếu nàng trượt chân, sẽ không có gì ngăn cản nàng rơi xuống cả. Nàng ở nguyên tại chỗ, người cứng lại, sợ không dám thử.
Và như một phép lạ, một bóng người xuất hiện trên ban công đó, và đó là Alec, ông nhìn lên và gọi to với giọng bình tĩnh:
- Cháu làm được mà, cháu yêu. Rất đơn giản và dễ dàng.
Tim Elizabeth bay vút lên.
- Cứ từ từ - Alec hướng dẫn. - Từng bước một. Rất dễ thôi mà.
Và Elizabeth bắt đầu tiến về phía ông, thận trọng, trượt xuống từng tấc từng tấc, không đặt chân lên viên ngói nào khi chưa bám được vào một viên khác. Việc nầy dường như kéo dài vô tận. Và trong suốt thời gian đó nàng nghe thấy tiếng động viên của Alec, hối thúc nàng tiếp tục. Nàng hầu như vẫn ở nguyên chỗ cũ, trượt về phía ban công. Một viên ngói long ra và nàng bắt đầu rơi.
- Bám chặt vào? - Alec nói.
Elizabeth tìm thấy một chỗ bám khác và nàng bấu lấy nó một cách mạnh mẽ. Nàng đã đến bờ mái, và bên dưới là khoảng không trống rỗng. Nàng sẽ phải buông người xuống ban công nơi có Alec đứng chờ.
Nếu nàng trượt ra ngoài…
Alec vẫn ngước lên nhìn nàng, mặt ông đầy vẻ trầm tĩnh tự tin. - Đừng nhìn xuống, - ông nói. - Nhắm mắt lại và buông người xuống. Chú sẽ đỡ cháu.
Nàng phải thử thôi. Nàng hít một hơi dài và một hơi khác. Nàng biết phải liều nhưng lại không dám làm điều đó. Những ngón tay của nàng tê cóng lại.
- Nào? - Alec gọi và Elizabeth để cho cơ thể mình rơi vào khoảng không và bỗng nhiên được vòng tay của Alec tóm lấy kéo nàng về với sự an toàn. Nàng nhẹ nhõm và nhắm mắt lại.
- Tuyệt vời, - Alec nói.
Và nàng cảm thấy một họng súng lạnh lẽo dí vào đầu. Đăng bởi: admin
- Thời tiết mỗi lúc một xấu đi. Tôi không biết chúng ta có hạ cánh được không.
- Anh phải hạ cánh! - Max lớn tiếng trả lời. - Hướng về phía Porto Cervo.
Người phi công quay sang nhìn Max.
- Nó ở trên đỉnh của một ngọn núi chết tiệt.
- Tôi biết, - Max nói. - Anh có làm được không?
- Cơ hội của chúng ta là bảy - ba.
- Theo hướng nào?
- Ngược lại.
° ° °
Khói luồn qua khe cửa, lọt lên từ dưới sàn nhà, và một âm thanh mới hoà vào tiếng gió rít. Tiếng xèo xèo của ngọn lửa. Bây giờ Elizabeth mới biết nàng đã có câu trả lời, nhưng đã quá trễ để cứu mạng nàng.
Nàng đã bị sập bẫy ở đây. Dĩ nhiên tất cả các cánh cửa và tấm gương vỡ đã không thành vấn đề gì nữa vì chỉ trong vài phút nữa thôi căn nhà nầy và nàng sẽ hoàn toàn biến mất. Tất cả sẽ bị thiêu rụi cùng ngọn lửa, như căn phòng thí nghiệm và Emil Joeppli, và Rhys sẽ có chứng cớ ngoại phạm ở một nơi nào khác, và anh không thể bị buộc tội. Rhys đã đánh bại nàng. Anh đã đánh bại tất cả.
Khói đang cuồn cuộn tràn vào phòng, hơi khói cay xè màu vàng làm Elizabeth ngạt thở. Nàng có thể trông thấy những lưỡi lửa bắt đầu liếm vào cánh cửa kêu răng rắc và nàng bắt đầu cảm thấy nóng.
Chính nỗi tức giận đã làm tăng thêm sức mạnh của Elizabeth.
Nàng lần lần về phía dãy cửa sổ kiểu Pháp qua làn khói mù mịt. Nàng đẩy cửa và bước ra ngoài ban công. Ngay lúc cửa mở, ngọn lửa từ hành lang đã nhảy vào trong phòng và liếm lên tường. Elizabeth đứng trên ban công, khoan khoái hít thở không khí trong lành trong khi những cơn gió như muốn xé toang quần áo nàng. Nàng nhìn xuống. Ban công nhô ra khỏi sườn nhà, như hòn đảo tí hon lơ lửng trên một vực thẳm.
- Không có hy vọng gì, không có lối thoát nào.
Trừ khi… Elizabeth nhìn lên mái nhà lợp đá đen trên đầu. Nếu nàng có cách leo lên mái nhà và đi sang sườn bên kia của ngôi nhà còn chưa cháy thì nàng có thể sống sót. Nàng cố hết sức đưa tay lên, nhưng mái nhà lại quá xa tầm tay nàng. Ngọn lửa thì mỗi lúc một gần, bao trùm cả căn phòng. Chỉ còn một cơ hội mỏng manh. Elizabeth nắm vội lấy nó. Nàng cố trở lại căn phòng đầy khói, tưởng như chết ngạt đến nơi. Nàng lấy cái ghế phía sau bàn làm việc và lôi nó ra ngoài ban công. Cố giữ thăng bằng, nàng đặt chiếc ghế đúng vị trí và trèo lên nó. Giờ đây các ngón tay nàng đã với được mái nhà, nhưng vẫn chưa bám vào được. Nàng quờ quạng tìm một cách mù quáng mong tìm lấy một chỗ bấu víu.
Bên trong, những lưỡi lửa đã bén và màn cửa và đang nhảy nhót khắp phòng, tấn công những quyển sách, thảm và đồ đạc, tiến dần về phía ban công. Mấy ngón tay của Elizabéth bỗng tóm được vào phần mái nhô ra ngoài. Hai cánh tay nàng nặng như chì, nàng không chắc rằng mình còn có thể bám chặt được hay không. Nàng bắt đầu đu người lên và cái ghế đang trượt khỏi chân nàng. Thu hết sức lực còn lại trong người, nàng đu tiếp lên và vẫn bám chặt. Nàng đang trèo qua bức tường của khu Do Thái, đang chiến đấu vì cuộc sống của mình. Nàng vẫn tiếp tục đu và đột nhiên nhận thấy mình đã nằm thở dốc trên mái nhà.
Nàng ép mình phải nhích lên, từng tấc từng tấc về phía trên, áp sát người vào mái nhà, biết rằng chỉ một lần trượt thôi là sẽ rơi ngay xuống vực thẳm đen ngòm phía dưới. Nàng lên tới nóc nhà, dừng lại thở và định hướng. Cái ban công nàng vừa rời khỏi đang cháy rừng rực. Không thể quay lại được nữa.
Nhìn xuống phía bên kia của căn nhà, Elizabeth có thể thấy được ban công của một trong những phòng ngủ dành cho khách. Lửa chưa lan đến đó. Nhưng Elizabeth không biết mình có thể đến được đó hay không.
Mái nhà dốc xuống dưới, các viên ngói lại không chặt, gió thì đang điên cuồng lôi kéo nàng. Nếu nàng trượt chân, sẽ không có gì ngăn cản nàng rơi xuống cả. Nàng ở nguyên tại chỗ, người cứng lại, sợ không dám thử.
Và như một phép lạ, một bóng người xuất hiện trên ban công đó, và đó là Alec, ông nhìn lên và gọi to với giọng bình tĩnh:
- Cháu làm được mà, cháu yêu. Rất đơn giản và dễ dàng.
Tim Elizabeth bay vút lên.
- Cứ từ từ - Alec hướng dẫn. - Từng bước một. Rất dễ thôi mà.
Và Elizabeth bắt đầu tiến về phía ông, thận trọng, trượt xuống từng tấc từng tấc, không đặt chân lên viên ngói nào khi chưa bám được vào một viên khác. Việc nầy dường như kéo dài vô tận. Và trong suốt thời gian đó nàng nghe thấy tiếng động viên của Alec, hối thúc nàng tiếp tục. Nàng hầu như vẫn ở nguyên chỗ cũ, trượt về phía ban công. Một viên ngói long ra và nàng bắt đầu rơi.
- Bám chặt vào? - Alec nói.
Elizabeth tìm thấy một chỗ bám khác và nàng bấu lấy nó một cách mạnh mẽ. Nàng đã đến bờ mái, và bên dưới là khoảng không trống rỗng. Nàng sẽ phải buông người xuống ban công nơi có Alec đứng chờ.
Nếu nàng trượt ra ngoài…
Alec vẫn ngước lên nhìn nàng, mặt ông đầy vẻ trầm tĩnh tự tin. - Đừng nhìn xuống, - ông nói. - Nhắm mắt lại và buông người xuống. Chú sẽ đỡ cháu.
Nàng phải thử thôi. Nàng hít một hơi dài và một hơi khác. Nàng biết phải liều nhưng lại không dám làm điều đó. Những ngón tay của nàng tê cóng lại.
- Nào? - Alec gọi và Elizabeth để cho cơ thể mình rơi vào khoảng không và bỗng nhiên được vòng tay của Alec tóm lấy kéo nàng về với sự an toàn. Nàng nhẹ nhõm và nhắm mắt lại.
- Tuyệt vời, - Alec nói.
Và nàng cảm thấy một họng súng lạnh lẽo dí vào đầu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.