[Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 16
Mặc Hương Đồng Khứu
26/08/2021
Mặt ngoài trả thù hòa thuận, hai ngày nói qua liền đi qua.
"Không cho ta gặp hài tử, cũng không được gặp người khác, ngươi muốn buồn chết ta?" Thấy Lạc Băng Hà lại ra lệnh cho thị nữ lui ra, Thẩm Thanh Thu thật sự tức giận muốn chết.
"Không, rất nhanh liền qua một tháng."
Thẩm Thanh Thu muốn nói đến việc đưa mình đi. "Không phải không cho ngươi đi thanh tịnh phong, lâu vậy sao?"
"Không, ta muốn nói, tiểu gia hỏa đã được gần một tháng." Lạc Băng Hà cười cười. "Sư tôn thân thể hẳn là đã khôi phục đi, nếu có người quấy rầy, nhìn thấy ta cùng với sư tôn đang triền miên thì làm sao bây giờ? Đệ tử lòng dạ rất hẹp hòi, khó thở không biết sẽ làm ra cái gì đâu."
Thẩm Thanh Thu minh bạch ý tứ của Lạc Băng Hà. "Đã như vậy ngươi còn muốn nhục nhã ta?" Không có linh lực, giống như phàm nhân, đối với Thẩm Thanh Thu chính là một đả kích không nhỏ. "A, cũng đúng, không có sức phản kháng ngươi đùa bỡn mới tiện a."
"Đã là phu thê, ai dám khinh nhục sư tôn a." Lạc Băng Hà nói, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Thu. "Tiểu gia hỏa hôm nay khóc thật hung, nếu như để nó biết ngươi lại tranh luận như vậy, nó sẽ khóc cả đêm."
"Đem nó ôm đến đây."
"Trừ phi ngươi để cho ta ôm ngươi trước, bằng không ta lười."
"Tiểu súc sinh..." Thẩm Thanh Thu khẽ cắn môi dưới, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.
"Tiểu súc sinh ở đâu."
Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dáng Lạc Băng Hà mặt đầy vẻ trêu đùa, tức giận đến ngữ khí cũng thay đổi. "Không ôm hắn lại đây thì không ôm, dù sao ta chính là một thứ đồ chơi, làm sao dám giống như ngươi."
"Đệ tử thật sự không biết khi nào sư tôn mới có thể minh bạch sự săn sóc của đệ tử." Lạc Băng Hà cười, quay đầu đi đến cái bàn bên cạnh, rót một ly trà.
Chậm rãi đi đến mép giường, Lạc Băng Hà ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu, truyền lên trà. "Mà bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đệ tử xác thật tính toán không có chu toàn, khiến sư tôn nhớ đến tiểu gia hỏa, không cần quá mức chú ý."
Thẩm Thanh Thu vươn tay, hất bay ly trà Lạc Băng Hà đưa đến.
"Sư tôn, uống một ngụm đi." Lạc Băng Hà nói, ngồi xổm trên mặt đất, lại đem chén trà hướng về phía trước dâng lên.
"Đầu tiên là cường ta, rồi lại nhốt ta đến giờ. Hiện tại lại giả vờ tốt bụng xem ta như những nữ tử kia mà dỗ dành, ta như thế nào uống nổi." Thẩm Thanh Thu cười cười, túm chặt tay Lạc Băng Hà. "Không thú vị, giả vờ như thế nào, cũng thật sự chậm."
Lạc Băng Hà sửng sốt một trận, thổi thổi trà cho bớt nóng.
"Chỉ uống một ngụm thôi cũng được, đệ tử uy ngài." Không hề do dự, ngậm một ngụm trà, nắm lấy cằm Thẩm Thanh Thu truyền qua.
"Khụ... Khụ khụ... Tiểu súc sinh ngươi thật biết chà đạp người khác." Thẩm Thanh Thu trên mặt phiếm hồng, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.
"Sư tôn, ngươi đỏ mặt."
Ngửi được mùi tin tức tố trong không khí, Lạc Băng Hà dường như đã ý thức được chuyện gì. "Nghe nói sau khi sinh hài tử kỳ phát tình sẽ không chuẩn, mới qua một tháng, thân thể cũng chưa hồi phục tốt, sư tôn hay là..."
"Câm mồm." Tin tức tố của Lạc Băng Hà thật sự bá đạo, Thẩm Thanh Thu cả người đều mềm xuống một chút.
Cái cảm giác này, thật là giống kỳ phát tình.
Một Khôn trạch đã bị kí hiệu, ở trước mặt Càn nguyên tiến vào kỳ phát tình, thấy thế nào cũng không có khả năng thoát được.
"Sư tôn, đệ tử sẽ ôn nhu một chút, sẽ không làm ngài quá gian nan." Một phen liền kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu ra, Lạc Băng Hà động tác thật sự không thể coi là ôn nhu.
"Cho ta... Dược..." Thẩm Thanh Thu quay đầu qua, tay giãy giụa đẩy cánh tay Lạc Băng Hà.
"Đừng muốn vội vã như vậy, đệ tử ngay lập tức liền cho ngài." Lạc Băng Hà cười cười. "Làn da của sư tôn cũng thật mịn, sờ lên thật thoải mái, đệ tử thật sự luyến tiếc không nỡ buông ra."
"Súc sinh... Cho ta chén thuốc..." Khôn trạch kêu gào phải bị triệt triệt để để khi dễ mới đủ, nhưng Thẩm Thanh Thu một chút cũng không muốn, thật sự không muốn phải nằm dưới thân người khác.
Đặc biệt là Lạc Băng Hà, hắn không muốn lại cùng hắn bất bình đẳng đi xuống.
Hắn Thẩm Thanh Thu là một nam nhân đường đường chính chính, không cần phải dựa vào kỳ phát tình mà làm cho người khác thương hại.
Lạc Băng Hà vừa định mở miệng đùa giỡn, giương mắt lại nhìn thấy được khóe mắt Thẩm Thanh Thu treo lên hơi nước.
Miễn cưỡng khôi phục chút thần trí, cưỡng bách chính mình bỏ đi mong muốn chiếm lấy người kia. "Sư tôn chờ ta một chút, nhịn một chút."
Lạc Băng Hà nhắm mắt lại thở dốc thật mạnh một trận mới miễn cưỡng bình phục chút, quay đầu liền hướng cửa bỏ chạy.
"Chén thuốc lập tức sẽ được đưa tới, sư tôn trước nghỉ ngơi."
Thẩm Thanh Thu không thể tin tưởng mà nhìn một loạt hành động này của Lạc Băng Hà, chau mày, đồng tử không nhịn được run rẩy.
"Ngươi..." Miễn cưỡng dùng run tay mặc lại đai lưng, Thẩm Thanh Thu đứng lên, nhìn về phía Lạc Băng Hà.
"Đệ tử đã nói rồi, sư tôn không muốn, ta sẽ không cưỡng bách." Bình thường đều là người khác chủ động lao vào trong lòng ngực của Lạc Băng Hà, cảm giác muốn chạm vào rồi lại không thể như vậy, vẫn là lần đầu tiên, Lạc Băng Hà nhịn so Thẩm Thanh Thu còn lợi hại hơn.
"Sớm trở về chút... Ta không chịu được bao lâu..." Thẩm Thanh Thu trong mắt lộc lộc, nhìn đến khiến Lạc Băng Hà ngẩn ra.
Quay người trở về, Lạc Băng Hà vén lên tóc của Thẩm Thanh Thu, cắn vào sau cổ hắn. "Chờ ta."
Chén thuốc chuẩn bị xong, Lạc Băng Hà chỉ dám kêu thị nữ đưa vào. Xoay người ôm lấy tiểu gia hỏa, đứng ở cửa vừa dỗ hài tử vừa chờ, đến tận khi Thẩm Thanh Thu tin tức tố đại khái tiêu tán, mới dám đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường, cổ áo khép hờ sau khi quay cuồng, cả người treo một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt tràn đầy sự mê ly nhiễm tình dục.
"Sư tôn đã thoải mái hơn chút nào chưa? Tiểu súc sinh mang theo tiểu gia hỏa đến gặp ngươi được không?"
Nghe được ba chữ tiểu gia hỏa, Thẩm Thanh Thu phục hồi tinh thần, giương mắt ngó Lạc Băng Hà một cái.
Sau đó liền nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa.
"Cho ta..." Thẩm Thanh Thu đã lâu không gặp chính mình hài tử, cho dù cậy mạnh cũng không thể nói là không nhớ. Miễn cưỡng đứng lên, hướng về phía Lạc Băng Hà mà vươn tay.
"Chậc chậc chậc, sau kỳ phát tình bộ dạng suy yếu của sư tôn cũng thật đẹp, cảm giác cả người đều mềm, thật tốt."
Rõ ràng là đùa giỡn, Thẩm Thanh Thu cắn cắn môi.
Không tình nguyện đem tiểu gia hỏa đưa cho Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường, ôm eo Thẩm Thanh Thu.
"Kỳ phát tình trước kia sao ta không thấy sư tôn câu nhân như vậy a."
"Phong chủ Thanh tịnh phong, so với phế nhân chỉ biết dựa vào tin tức tố câu dẫn người tóm lại không giống nhau." Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, cũng không chú ý tới chính mình mà cười khẽ một chút.
Trước kia có linh lực ức chế, tự nhiên sẽ không chật vật như vậy.
"Đừng trí khí." Lạc Băng Hà bắt tay vói vào trong quần áo của Thẩm Thanh Thu. "Nhìn ta."
Lúc trước ở thanh tịnh phong không để ai vào mắt, mà nay cư nhiên lại lưu lạc đến mức cùng một cái hài tử dành một Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ở trong lòng mình lặp lại vài cái xem thường.
Thẩm Thanh Thu không đáp lời, cúi người hôn tiểu gia hỏa một chút. "Hắn mới được một tháng, sao có thể béo thành như vậy."
“Còn ta lại thật gầy, đều là do hắn nháo." Lạc Băng Hà nói, tay lại không thành thật muốn mệnh.
"Ngươi... Làm cái gì?!" Điểm chết người bị cầm lấy, Thẩm Thanh Thu cả người đều rối loạn. "Hài tử còn ở đây." Trong lòng ôm tiểu gia hỏa, Thẩm Thanh Thu không dám giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lạc Băng Hà khi dễ.
Vừa mới ức chế cảm xúc xuống, dễ dàng liền có thể gợi lên.
"Đúng vậy, để hắn nhìn xem ta như thế nào chơi." Lạc Băng Hà cười cười. "Kỹ thuật của ta tốt như vậy, không dạy cho tiểu gia hỏa thì rất đáng tiếc."
Cánh tay Thẩm Thanh Thu ôm tiểu gia hỏa vẫn luôn phát run, đôi mắt cũng nhắm lại.
"Đệ tử làm cho sư tôn thoải mái sao?" Đoạt lấy tiểu gia hỏa trong lòng ngực, ra cửa gọi người đến ôm đi. Lạc Băng Hà khép cửa lại, trở về bên người Thẩm Thanh Thu. "Kế tiếp không nên để hắn xem, lần sau ta mới dạy cho tiểu gia hỏa."
"A ha..." Tay cách lớp quần áo đặt ở chỗ kia xoa xoa, Lạc Băng Hà Thuận tay kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu ra.
"Đủ rồi..." Thẩm Thanh Thu ngữ khí vẫn còn ngạnh, nhưng thanh âm lại mang theo tiếng khóc nức nở, ngay từ lúc Lạc Băng Hà mới vừa chiếm tiện nghi, đôi mắt hắn liền khép lại, môi hơi hơi giương lên, lông mi cũng run, nhìn đáng thương vô cùng.
"Lần phát tình trước kia của sư tôn đều như thế này sao? Đúng là đệ tử ngu muội không biết thưởng thức, ủy khuất sư tôn." Hiện tại mới bị chiếm chút tiện nghi mà đã đáng thương như vậy, trước kia bị khi dễ thảm như vậy, không biết sẽ có bộ dáng gì.
Lạc Băng Hà hoảng hốt nhớ rõ, Thẩm Thanh Thu dường như bị làm khóc cũng không chịu xin tha, từng tiếng từng tiếng rên rỉ, trên người cũng mềm nhũn.
Khi đó biểu cảm của hắn ra sao? Nói cho cùng bản thân mình một lòng muốn khi dễ hắn, nên không hề chú ý đi.
"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, bây giờ sẽ hầu hạ sư tôn thật tốt." Lạc Băng Hà nói, nhẹ nhàng liếm chỗ kia một chút.
"Đừng..." Thẩm Thanh Thu lập tức liền rối loạn. "Ngươi làm cái gì..."
"Làm sư tôn thoải mái, đừng sợ."
Chỗ mẫn cảm bị nhiệt bao vây, Thẩm Thanh Thu lập tức liền ngẩng đầu. "Dơ..."
Lạc Băng Hà không để ý đến hắn, tiếp tục hầu hạ, Thẩm Thanh Thu đang trong kỳ phát tình nay lại chịu đựng Lạc Băng Hà thành thạo động tác, chỉ chốc lát liền tiết ra.
"Sư tôn đừng sợ, ta không tiếp tục." Lạc Băng Hà cười cười, đem đồ vật trong miệng tất cả đều nuốt xuống. "Bình thường đều là người khác phụng dưỡng đệ tử, đây chính là lần đầu tiên đệ tử nếm thử, ta làm tốt không?"
Lạc Băng Hà đứng dậy, hôn lên Thẩm Thanh Thu, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu đi cười.
"Tiểu súc sinh, có ý gì?"
Lạc Băng Hà lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi một chút, dẫn ra một chút bạch trọc. "Cái hương vị này, sư tôn thích không?"
Thẩm Thanh Thu tay ấn vào ngực Lạc Băng Hà. "Ngươi trước lên."
"Sư tôn, nói thích ta, ta liền lên." Lúc Lạc Băng Hà cười rộ lên dường như mang theo điểm tà khí, thiếu niên khuôn mặt, không thể nói khó coi.
"Súc sinh nếu không muốn lên ta cũng không phản kháng được, liền vẫn luôn đợi như vậy đi." Thẩm Thanh Thu trên mặt hơi hơi phiếm hồng, thân thể cũng mang theo một vẻ đẹp suy yếu.
"Ngô..." Hôn vẫn mang theo điểm hương vị tình dục, Thẩm Thanh Thu mở to mắt, mê mang nhìn Lạc Băng Hà.
"Thời điểm hôn những phối hợp cần thiết ngươi đều không hiểu, xem ra ta chẳng những phải dạy những thứ này cho tiểu gia hỏa, còn phải bên sư tôn cùng nhau dạy."
"Cút đi."
Lạc Băng Hà cười cười. "Thuốc sẽ đúng hạn đưa đến, sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, đệ tử liền cút đi trước."
"Không cho ta gặp hài tử, cũng không được gặp người khác, ngươi muốn buồn chết ta?" Thấy Lạc Băng Hà lại ra lệnh cho thị nữ lui ra, Thẩm Thanh Thu thật sự tức giận muốn chết.
"Không, rất nhanh liền qua một tháng."
Thẩm Thanh Thu muốn nói đến việc đưa mình đi. "Không phải không cho ngươi đi thanh tịnh phong, lâu vậy sao?"
"Không, ta muốn nói, tiểu gia hỏa đã được gần một tháng." Lạc Băng Hà cười cười. "Sư tôn thân thể hẳn là đã khôi phục đi, nếu có người quấy rầy, nhìn thấy ta cùng với sư tôn đang triền miên thì làm sao bây giờ? Đệ tử lòng dạ rất hẹp hòi, khó thở không biết sẽ làm ra cái gì đâu."
Thẩm Thanh Thu minh bạch ý tứ của Lạc Băng Hà. "Đã như vậy ngươi còn muốn nhục nhã ta?" Không có linh lực, giống như phàm nhân, đối với Thẩm Thanh Thu chính là một đả kích không nhỏ. "A, cũng đúng, không có sức phản kháng ngươi đùa bỡn mới tiện a."
"Đã là phu thê, ai dám khinh nhục sư tôn a." Lạc Băng Hà nói, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Thu. "Tiểu gia hỏa hôm nay khóc thật hung, nếu như để nó biết ngươi lại tranh luận như vậy, nó sẽ khóc cả đêm."
"Đem nó ôm đến đây."
"Trừ phi ngươi để cho ta ôm ngươi trước, bằng không ta lười."
"Tiểu súc sinh..." Thẩm Thanh Thu khẽ cắn môi dưới, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.
"Tiểu súc sinh ở đâu."
Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dáng Lạc Băng Hà mặt đầy vẻ trêu đùa, tức giận đến ngữ khí cũng thay đổi. "Không ôm hắn lại đây thì không ôm, dù sao ta chính là một thứ đồ chơi, làm sao dám giống như ngươi."
"Đệ tử thật sự không biết khi nào sư tôn mới có thể minh bạch sự săn sóc của đệ tử." Lạc Băng Hà cười, quay đầu đi đến cái bàn bên cạnh, rót một ly trà.
Chậm rãi đi đến mép giường, Lạc Băng Hà ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu, truyền lên trà. "Mà bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đệ tử xác thật tính toán không có chu toàn, khiến sư tôn nhớ đến tiểu gia hỏa, không cần quá mức chú ý."
Thẩm Thanh Thu vươn tay, hất bay ly trà Lạc Băng Hà đưa đến.
"Sư tôn, uống một ngụm đi." Lạc Băng Hà nói, ngồi xổm trên mặt đất, lại đem chén trà hướng về phía trước dâng lên.
"Đầu tiên là cường ta, rồi lại nhốt ta đến giờ. Hiện tại lại giả vờ tốt bụng xem ta như những nữ tử kia mà dỗ dành, ta như thế nào uống nổi." Thẩm Thanh Thu cười cười, túm chặt tay Lạc Băng Hà. "Không thú vị, giả vờ như thế nào, cũng thật sự chậm."
Lạc Băng Hà sửng sốt một trận, thổi thổi trà cho bớt nóng.
"Chỉ uống một ngụm thôi cũng được, đệ tử uy ngài." Không hề do dự, ngậm một ngụm trà, nắm lấy cằm Thẩm Thanh Thu truyền qua.
"Khụ... Khụ khụ... Tiểu súc sinh ngươi thật biết chà đạp người khác." Thẩm Thanh Thu trên mặt phiếm hồng, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.
"Sư tôn, ngươi đỏ mặt."
Ngửi được mùi tin tức tố trong không khí, Lạc Băng Hà dường như đã ý thức được chuyện gì. "Nghe nói sau khi sinh hài tử kỳ phát tình sẽ không chuẩn, mới qua một tháng, thân thể cũng chưa hồi phục tốt, sư tôn hay là..."
"Câm mồm." Tin tức tố của Lạc Băng Hà thật sự bá đạo, Thẩm Thanh Thu cả người đều mềm xuống một chút.
Cái cảm giác này, thật là giống kỳ phát tình.
Một Khôn trạch đã bị kí hiệu, ở trước mặt Càn nguyên tiến vào kỳ phát tình, thấy thế nào cũng không có khả năng thoát được.
"Sư tôn, đệ tử sẽ ôn nhu một chút, sẽ không làm ngài quá gian nan." Một phen liền kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu ra, Lạc Băng Hà động tác thật sự không thể coi là ôn nhu.
"Cho ta... Dược..." Thẩm Thanh Thu quay đầu qua, tay giãy giụa đẩy cánh tay Lạc Băng Hà.
"Đừng muốn vội vã như vậy, đệ tử ngay lập tức liền cho ngài." Lạc Băng Hà cười cười. "Làn da của sư tôn cũng thật mịn, sờ lên thật thoải mái, đệ tử thật sự luyến tiếc không nỡ buông ra."
"Súc sinh... Cho ta chén thuốc..." Khôn trạch kêu gào phải bị triệt triệt để để khi dễ mới đủ, nhưng Thẩm Thanh Thu một chút cũng không muốn, thật sự không muốn phải nằm dưới thân người khác.
Đặc biệt là Lạc Băng Hà, hắn không muốn lại cùng hắn bất bình đẳng đi xuống.
Hắn Thẩm Thanh Thu là một nam nhân đường đường chính chính, không cần phải dựa vào kỳ phát tình mà làm cho người khác thương hại.
Lạc Băng Hà vừa định mở miệng đùa giỡn, giương mắt lại nhìn thấy được khóe mắt Thẩm Thanh Thu treo lên hơi nước.
Miễn cưỡng khôi phục chút thần trí, cưỡng bách chính mình bỏ đi mong muốn chiếm lấy người kia. "Sư tôn chờ ta một chút, nhịn một chút."
Lạc Băng Hà nhắm mắt lại thở dốc thật mạnh một trận mới miễn cưỡng bình phục chút, quay đầu liền hướng cửa bỏ chạy.
"Chén thuốc lập tức sẽ được đưa tới, sư tôn trước nghỉ ngơi."
Thẩm Thanh Thu không thể tin tưởng mà nhìn một loạt hành động này của Lạc Băng Hà, chau mày, đồng tử không nhịn được run rẩy.
"Ngươi..." Miễn cưỡng dùng run tay mặc lại đai lưng, Thẩm Thanh Thu đứng lên, nhìn về phía Lạc Băng Hà.
"Đệ tử đã nói rồi, sư tôn không muốn, ta sẽ không cưỡng bách." Bình thường đều là người khác chủ động lao vào trong lòng ngực của Lạc Băng Hà, cảm giác muốn chạm vào rồi lại không thể như vậy, vẫn là lần đầu tiên, Lạc Băng Hà nhịn so Thẩm Thanh Thu còn lợi hại hơn.
"Sớm trở về chút... Ta không chịu được bao lâu..." Thẩm Thanh Thu trong mắt lộc lộc, nhìn đến khiến Lạc Băng Hà ngẩn ra.
Quay người trở về, Lạc Băng Hà vén lên tóc của Thẩm Thanh Thu, cắn vào sau cổ hắn. "Chờ ta."
Chén thuốc chuẩn bị xong, Lạc Băng Hà chỉ dám kêu thị nữ đưa vào. Xoay người ôm lấy tiểu gia hỏa, đứng ở cửa vừa dỗ hài tử vừa chờ, đến tận khi Thẩm Thanh Thu tin tức tố đại khái tiêu tán, mới dám đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường, cổ áo khép hờ sau khi quay cuồng, cả người treo một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt tràn đầy sự mê ly nhiễm tình dục.
"Sư tôn đã thoải mái hơn chút nào chưa? Tiểu súc sinh mang theo tiểu gia hỏa đến gặp ngươi được không?"
Nghe được ba chữ tiểu gia hỏa, Thẩm Thanh Thu phục hồi tinh thần, giương mắt ngó Lạc Băng Hà một cái.
Sau đó liền nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa.
"Cho ta..." Thẩm Thanh Thu đã lâu không gặp chính mình hài tử, cho dù cậy mạnh cũng không thể nói là không nhớ. Miễn cưỡng đứng lên, hướng về phía Lạc Băng Hà mà vươn tay.
"Chậc chậc chậc, sau kỳ phát tình bộ dạng suy yếu của sư tôn cũng thật đẹp, cảm giác cả người đều mềm, thật tốt."
Rõ ràng là đùa giỡn, Thẩm Thanh Thu cắn cắn môi.
Không tình nguyện đem tiểu gia hỏa đưa cho Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường, ôm eo Thẩm Thanh Thu.
"Kỳ phát tình trước kia sao ta không thấy sư tôn câu nhân như vậy a."
"Phong chủ Thanh tịnh phong, so với phế nhân chỉ biết dựa vào tin tức tố câu dẫn người tóm lại không giống nhau." Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, cũng không chú ý tới chính mình mà cười khẽ một chút.
Trước kia có linh lực ức chế, tự nhiên sẽ không chật vật như vậy.
"Đừng trí khí." Lạc Băng Hà bắt tay vói vào trong quần áo của Thẩm Thanh Thu. "Nhìn ta."
Lúc trước ở thanh tịnh phong không để ai vào mắt, mà nay cư nhiên lại lưu lạc đến mức cùng một cái hài tử dành một Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ở trong lòng mình lặp lại vài cái xem thường.
Thẩm Thanh Thu không đáp lời, cúi người hôn tiểu gia hỏa một chút. "Hắn mới được một tháng, sao có thể béo thành như vậy."
“Còn ta lại thật gầy, đều là do hắn nháo." Lạc Băng Hà nói, tay lại không thành thật muốn mệnh.
"Ngươi... Làm cái gì?!" Điểm chết người bị cầm lấy, Thẩm Thanh Thu cả người đều rối loạn. "Hài tử còn ở đây." Trong lòng ôm tiểu gia hỏa, Thẩm Thanh Thu không dám giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lạc Băng Hà khi dễ.
Vừa mới ức chế cảm xúc xuống, dễ dàng liền có thể gợi lên.
"Đúng vậy, để hắn nhìn xem ta như thế nào chơi." Lạc Băng Hà cười cười. "Kỹ thuật của ta tốt như vậy, không dạy cho tiểu gia hỏa thì rất đáng tiếc."
Cánh tay Thẩm Thanh Thu ôm tiểu gia hỏa vẫn luôn phát run, đôi mắt cũng nhắm lại.
"Đệ tử làm cho sư tôn thoải mái sao?" Đoạt lấy tiểu gia hỏa trong lòng ngực, ra cửa gọi người đến ôm đi. Lạc Băng Hà khép cửa lại, trở về bên người Thẩm Thanh Thu. "Kế tiếp không nên để hắn xem, lần sau ta mới dạy cho tiểu gia hỏa."
"A ha..." Tay cách lớp quần áo đặt ở chỗ kia xoa xoa, Lạc Băng Hà Thuận tay kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu ra.
"Đủ rồi..." Thẩm Thanh Thu ngữ khí vẫn còn ngạnh, nhưng thanh âm lại mang theo tiếng khóc nức nở, ngay từ lúc Lạc Băng Hà mới vừa chiếm tiện nghi, đôi mắt hắn liền khép lại, môi hơi hơi giương lên, lông mi cũng run, nhìn đáng thương vô cùng.
"Lần phát tình trước kia của sư tôn đều như thế này sao? Đúng là đệ tử ngu muội không biết thưởng thức, ủy khuất sư tôn." Hiện tại mới bị chiếm chút tiện nghi mà đã đáng thương như vậy, trước kia bị khi dễ thảm như vậy, không biết sẽ có bộ dáng gì.
Lạc Băng Hà hoảng hốt nhớ rõ, Thẩm Thanh Thu dường như bị làm khóc cũng không chịu xin tha, từng tiếng từng tiếng rên rỉ, trên người cũng mềm nhũn.
Khi đó biểu cảm của hắn ra sao? Nói cho cùng bản thân mình một lòng muốn khi dễ hắn, nên không hề chú ý đi.
"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, bây giờ sẽ hầu hạ sư tôn thật tốt." Lạc Băng Hà nói, nhẹ nhàng liếm chỗ kia một chút.
"Đừng..." Thẩm Thanh Thu lập tức liền rối loạn. "Ngươi làm cái gì..."
"Làm sư tôn thoải mái, đừng sợ."
Chỗ mẫn cảm bị nhiệt bao vây, Thẩm Thanh Thu lập tức liền ngẩng đầu. "Dơ..."
Lạc Băng Hà không để ý đến hắn, tiếp tục hầu hạ, Thẩm Thanh Thu đang trong kỳ phát tình nay lại chịu đựng Lạc Băng Hà thành thạo động tác, chỉ chốc lát liền tiết ra.
"Sư tôn đừng sợ, ta không tiếp tục." Lạc Băng Hà cười cười, đem đồ vật trong miệng tất cả đều nuốt xuống. "Bình thường đều là người khác phụng dưỡng đệ tử, đây chính là lần đầu tiên đệ tử nếm thử, ta làm tốt không?"
Lạc Băng Hà đứng dậy, hôn lên Thẩm Thanh Thu, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu đi cười.
"Tiểu súc sinh, có ý gì?"
Lạc Băng Hà lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi một chút, dẫn ra một chút bạch trọc. "Cái hương vị này, sư tôn thích không?"
Thẩm Thanh Thu tay ấn vào ngực Lạc Băng Hà. "Ngươi trước lên."
"Sư tôn, nói thích ta, ta liền lên." Lúc Lạc Băng Hà cười rộ lên dường như mang theo điểm tà khí, thiếu niên khuôn mặt, không thể nói khó coi.
"Súc sinh nếu không muốn lên ta cũng không phản kháng được, liền vẫn luôn đợi như vậy đi." Thẩm Thanh Thu trên mặt hơi hơi phiếm hồng, thân thể cũng mang theo một vẻ đẹp suy yếu.
"Ngô..." Hôn vẫn mang theo điểm hương vị tình dục, Thẩm Thanh Thu mở to mắt, mê mang nhìn Lạc Băng Hà.
"Thời điểm hôn những phối hợp cần thiết ngươi đều không hiểu, xem ra ta chẳng những phải dạy những thứ này cho tiểu gia hỏa, còn phải bên sư tôn cùng nhau dạy."
"Cút đi."
Lạc Băng Hà cười cười. "Thuốc sẽ đúng hạn đưa đến, sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, đệ tử liền cút đi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.