[Đồng Nhân Doraemon] To The 22Nd Century
Chương 7
Selene Lee
09/01/2017
Ngồi trên xe, mà bây giờ đã đổi lại thành Dekisugi lái từ lúc nào, Hoshiko
có chút thẹn thùng, cô ngồi bên cạnh ghế lái, hai mắt hết ngắm nhìn đôi
giày bệt cũ mèm hồi thế kỷ nào rồi lại đảo sang phong cảnh bên
ngoài...Cô còn chẳng dám nhìn sang bên cạnh nữa là...Cái cảm giác này
thật giống như hai người yêu nhau vậy...Rốt cuộc là cô đang nghĩ đến cái gì thế?- Hoshiko tự vỗ đầu mình một cái, hình như cô bị điên rồi, chắc
do làm việc nhiều quá, đáng lẽ cô phải nghỉ ngơi một chút. Mấy bộ shoujo mà cô mượn được quả thật có hại.
"Có chuyện gì à?"- Dekisugi nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng như nước hồ, phẳng lặng, thâm thúy. Người ta nói trong một giây phút nào đó, bạn hoàn toàn có thể cảm nhận hết một con người chỉ qua ánh mắt của họ, chắc chính là lúc này đây- Hoshiko cảm thán, cô có chút bị cuốn theo cái ý nghĩ đó, Dekisugi là một con người tài hoa, hội tụ gần như mọi thứ của một người đàn ông lý tưởng cho mọi cô gái. Đáng tiếc, trong truyện Doraemon, anh ấy mãi chỉ là một " nhân vật phụ"
"Không có gì đâu, em chỉ nghĩ bâng quơ một chút thôi. Dạo này bên đó có gì hay ho không anh?Em nghe nói cái dự án bảo tàng công nghệ thế giới gì đó cũng rất hấp dẫn"
"Theo anh thấy nó thật sự rất hay, lúc đó chúng ta lại có cơ hội mà ngắm nhìn những công nghệ xưa cũ cách đây hơn 2- 3 thế kỷ, nhưng dự án đó kinh phí cần rất lớn, anh cũng không cảm thấy nó khả thi lắm. Thế giới của chúng ta cũng ngày càng hiện đại rồi, nếu như vẫn bó buộc vào những thứ như vậy thì không hay lắm, tốt nhất vẫn là đầu tư hơn vào dự án cho tương lai. Ai mà biết được những lời dự báo từ Nasa kia có phải là sự thật hay không?"
"Cá nhân em lại chẳng còn tin tưởng nhiều nữa, trước kia không phải Nasa cũng dự đoán rất nhiều thứ hay sao, tất cả đều khác với sự thật mà ta trải qua. Với lại, dựa vào thành tựu của loài người bây giờ, chẳng phải việc đấu chọi với thiên nhiên hay tạo hóa chẳng còn gì là khó khăn nữa hay sao?"
"Anh không nghĩ mình đồng ý với em, thiên nhiên vẫn còn nhiều cái mà ta chưa tìm ra và khám phá được, cá nhân anh vẫn chưa một lần nào thật sự đặt chân lên mặt trăng. Anh hy vọng trong tương lai, dự án của chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành, lúc đó coi như giải quyết phần nào."
"Em đồng ý với anh"- Hoshiko không biết phải nói làm sao nữa, cô lại có cảm giác lo sợ vẩn vơ, trước giờ cô luôn là thế đấy, sợ người ta có cảm giác không tốt về những điều mình nói ra. Thế là cuối cùng cô chọn lựa im lặng...Dekisugi vẫn đang chăm chú lái xe mà không biết cuộc hội thoại giữa cả hai đã bị ngắt đi từ lúc nào. Anh thong thả đưa chiếc xe lướt qua phố phường đông đúc của thành phố Tokyo, đúng là không thể nơi nào cho bản thân được cảm giác như quê hương...Lúc xe dừng lại được trước cửa khu nhà thì cũng đã gần 9 giờ, Dekisugi quay qua định giúp người bên cạnh tháo dây an toàn , thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Cô còn chui rúc vào bên trong chiếc áo khoác của bản thân, khuôn mặt xinh xắn hơi ửng đỏ vì lạnh, mái tóc ngang vai mềm mại rơi sang một bên cổ, để lộ mảng da trắng ngần. Trông cô lúc này cứ như một con mèo lười vậy, thật may là thiết kể của chiếc ghế đủ cho cô 1 giấc ngủ thoải mái.
"Hoshiko, dậy đi, đến nhà em rồi"- Dekisugi nhìn cô hồi lâu, sau đó quyết định gọi cô dậy.
"Để em ngủ một chút, mấy hôm nay em bận công việc nhiều lắm,chìa khóa ở trong túi sách..."- Hoshiko còn không chịu mở mắt, chỉ xoay đầu qua một bên khác, ngái ngủ nói.
" Em lại làm tăng ca nữa phải không, tại sao lại không quan tâm sức khỏe thế?" - Anh hỏi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng và tức giận, không phải anh đã cố tình nhắc cô mỗi ngày hay sao?nhìn cô gầy như thế, chỉ sợ đến lúc hoàn thành dự án sẽ ngã quỵ mất...Chỉ biết nghệch ra nhìn cô cuộn tròn trên ghế, Dekisugi giở khóc giở cười, đoạn lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô,trước giờ anh hình như chưa gặp việc này...à mà có lần đó nữa chứ, báo hại anh phải giặt chiếc áo sơ mi đó đến 5 lần trong làn nước lạnh thấu xương của đêm Noel mới sạch được mùi nôn của cô, rõ ràng không biết uống rượu bia mà còn cố tình ra vẻ ta đây.
"Em nhất định phải đền bù cho anh đấy"- Dekisugi mỉm cười, mở cửa xe bước xuống, rồi cúi người ôm cô lên...Đối với những việc khác thì anh có thể không chấp nhất, nhưng món nợ của em với anh, anh chỉ mặc định em phải dùng cả cuộc đời để trả...
"Em sẽ trả mà..."- Hoshiko ngái ngủ trả lời...mà cô phải trả gì nhỉ?
Lúc Hoshiko tỉnh lại được thì đã là 6 giờ sáng hôm sau, nhận ra mình đang nằm trên giường, chăn đắp tận gót chân và trên người vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua...hôm qua...cô bắt đầu đỏ mặt, do làm việc tăng ca nhiều nên cô rất buồn ngủ, vốn định tan sở sẽ về đánh một giấc đến sáng , không ngờ...Hoshiko có chút uể oải ngồi dậy, chạy vào phòng xem lại mặt mũi, thay đồ ra khỏi nhà, hôm nay cô bỗng dưng có hứng muốn tập thể dục một chút.
Vừa khóa xong cửa, nhét được chìa khóa vào trong túi thì cô nhìn thấy cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, và có một cô bé xinh đẹp đang lấp ló ở bên trong, Hôm nay là cuối tuần, đa số mọi người đều được nghỉ ngơi, chắc do con bé ra ngoài đi chơi với bạn nên mới tươm tất chải chuốt như thế này, chứ ngày thường thì...Cô vừa định mở miệng chào một tiếng thì cô bé đã vọt tới, liếc mắt nhìn cô từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên đầu, rồi nheo nheo đôi đống tử lại, quăng ra một câu như có như không:
"Hoshiko nee- san, chị hay lắm.Khai ra mau, đêm qua chị đem bạn trai chị về đúng không?Anh ấy là ai?, tên gì?quê quán?
"Hả?Đâu...đâu có"- Hoshiko định xua tay chối bay biến thì đã bị con bé chặn ngay họng:
"Chị đừng hòng chối, đêm qua em đi chụp hình về thì thấy xe của chị đỗ ngay trước cổng khu, anh ấy còn bế chị ra khỏi xe nữa, động tác cực kỳ dịu dàng...Mà anh ấy đẹp trai thật nha. Chị có phúc lắm đấy, lúc đó em bảo với anh ấy em là hàng xóm của chị, sẽ đưa chị lên nhà giúp nhưng anh không đồng ý, phải đưa chị vào được tận cửa, đắp chăn xong mới rời đi. Đừng có chối, khai ra mau, hai người quen nhau bao lâu rồi, đã lên giường lần nào chưa?"
"Em...em...cái con nhóc này, hey, đừng có mà ăn nói lung tung biết chưa, anh ấy chỉ là đồng nghiệp của chị thôi, chẳng có gì với nhau cả. Sao em đem chuyện tế nhị đó ra nói ngon lành thế, coi chừng chị gọi điện mách mẹ em nhá, lúc đó thì đừng hòng có tiền tiêu vặt"- Hoshiko cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào đất ra mà chui xuống, cũng may nãy giờ không có ai đi ngang qua cả, còn không chắc cô tự đập đầu vào tường chết luôn quá!Nói xong, cô liền quay mặt chạy đi luôn, ở đây thêm chắc cô xỉu với con nhóc ranh ma này quá!
"Hứ, chả sợ, em không thèm tin Hoshiko nee- san đâu nhá"- Hôm qua rõ ràng anh ấy cười nói với cô mình là bạn trai của chị, ai mà tin lời của chị chứ. Cô bé hết cái mũi đẹp lên trời, sau đó gọi một cuộc điện thoại ngắn, xong xuôi ôm theo cái ý nghĩ ấy rời đi mất.
Hoshiko đi xuống lầu mà tay chân có bủn rủn hết cả ra, hễ có ai đi ngang chào một tiếng thì cô lại giật bắn người lên. Sáng nay thức dậy cô cũng có chút kỳ quái, cuối cùng liền gạt đi, không ngờ bây giờ nó là thật. Dekisugi lại ôm cô đi vào phòng!Không biết anh ấy cô chê nhà mình bề bộn hay là mình nặng không nữa...Tất cả là do mấy hôm nay làm tăng ca, định bụng tan làm về nhà sẽ đánh một giấc đến sáng, ai mà ngờ đâu...để anh nhìn thấy tướng ngủ xấu xí của mình, thật là xấu hổ quá đi mất!
Chân chạy bộ trong công viên mà đầu cứ nghĩ đâu đâu, Hoshiko khó khăn lắm mới quăng được mấy cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu, tập thể dục xong xuôi cô lại trở về nhà. Không ngờ vừa đi được tới cửa thì đã có người đứng chờ cô sẵn ở đó, nở một nụ cười:
"Anh Dekisugi?"
"Có chuyện gì à?"- Dekisugi nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng như nước hồ, phẳng lặng, thâm thúy. Người ta nói trong một giây phút nào đó, bạn hoàn toàn có thể cảm nhận hết một con người chỉ qua ánh mắt của họ, chắc chính là lúc này đây- Hoshiko cảm thán, cô có chút bị cuốn theo cái ý nghĩ đó, Dekisugi là một con người tài hoa, hội tụ gần như mọi thứ của một người đàn ông lý tưởng cho mọi cô gái. Đáng tiếc, trong truyện Doraemon, anh ấy mãi chỉ là một " nhân vật phụ"
"Không có gì đâu, em chỉ nghĩ bâng quơ một chút thôi. Dạo này bên đó có gì hay ho không anh?Em nghe nói cái dự án bảo tàng công nghệ thế giới gì đó cũng rất hấp dẫn"
"Theo anh thấy nó thật sự rất hay, lúc đó chúng ta lại có cơ hội mà ngắm nhìn những công nghệ xưa cũ cách đây hơn 2- 3 thế kỷ, nhưng dự án đó kinh phí cần rất lớn, anh cũng không cảm thấy nó khả thi lắm. Thế giới của chúng ta cũng ngày càng hiện đại rồi, nếu như vẫn bó buộc vào những thứ như vậy thì không hay lắm, tốt nhất vẫn là đầu tư hơn vào dự án cho tương lai. Ai mà biết được những lời dự báo từ Nasa kia có phải là sự thật hay không?"
"Cá nhân em lại chẳng còn tin tưởng nhiều nữa, trước kia không phải Nasa cũng dự đoán rất nhiều thứ hay sao, tất cả đều khác với sự thật mà ta trải qua. Với lại, dựa vào thành tựu của loài người bây giờ, chẳng phải việc đấu chọi với thiên nhiên hay tạo hóa chẳng còn gì là khó khăn nữa hay sao?"
"Anh không nghĩ mình đồng ý với em, thiên nhiên vẫn còn nhiều cái mà ta chưa tìm ra và khám phá được, cá nhân anh vẫn chưa một lần nào thật sự đặt chân lên mặt trăng. Anh hy vọng trong tương lai, dự án của chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành, lúc đó coi như giải quyết phần nào."
"Em đồng ý với anh"- Hoshiko không biết phải nói làm sao nữa, cô lại có cảm giác lo sợ vẩn vơ, trước giờ cô luôn là thế đấy, sợ người ta có cảm giác không tốt về những điều mình nói ra. Thế là cuối cùng cô chọn lựa im lặng...Dekisugi vẫn đang chăm chú lái xe mà không biết cuộc hội thoại giữa cả hai đã bị ngắt đi từ lúc nào. Anh thong thả đưa chiếc xe lướt qua phố phường đông đúc của thành phố Tokyo, đúng là không thể nơi nào cho bản thân được cảm giác như quê hương...Lúc xe dừng lại được trước cửa khu nhà thì cũng đã gần 9 giờ, Dekisugi quay qua định giúp người bên cạnh tháo dây an toàn , thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Cô còn chui rúc vào bên trong chiếc áo khoác của bản thân, khuôn mặt xinh xắn hơi ửng đỏ vì lạnh, mái tóc ngang vai mềm mại rơi sang một bên cổ, để lộ mảng da trắng ngần. Trông cô lúc này cứ như một con mèo lười vậy, thật may là thiết kể của chiếc ghế đủ cho cô 1 giấc ngủ thoải mái.
"Hoshiko, dậy đi, đến nhà em rồi"- Dekisugi nhìn cô hồi lâu, sau đó quyết định gọi cô dậy.
"Để em ngủ một chút, mấy hôm nay em bận công việc nhiều lắm,chìa khóa ở trong túi sách..."- Hoshiko còn không chịu mở mắt, chỉ xoay đầu qua một bên khác, ngái ngủ nói.
" Em lại làm tăng ca nữa phải không, tại sao lại không quan tâm sức khỏe thế?" - Anh hỏi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng và tức giận, không phải anh đã cố tình nhắc cô mỗi ngày hay sao?nhìn cô gầy như thế, chỉ sợ đến lúc hoàn thành dự án sẽ ngã quỵ mất...Chỉ biết nghệch ra nhìn cô cuộn tròn trên ghế, Dekisugi giở khóc giở cười, đoạn lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô,trước giờ anh hình như chưa gặp việc này...à mà có lần đó nữa chứ, báo hại anh phải giặt chiếc áo sơ mi đó đến 5 lần trong làn nước lạnh thấu xương của đêm Noel mới sạch được mùi nôn của cô, rõ ràng không biết uống rượu bia mà còn cố tình ra vẻ ta đây.
"Em nhất định phải đền bù cho anh đấy"- Dekisugi mỉm cười, mở cửa xe bước xuống, rồi cúi người ôm cô lên...Đối với những việc khác thì anh có thể không chấp nhất, nhưng món nợ của em với anh, anh chỉ mặc định em phải dùng cả cuộc đời để trả...
"Em sẽ trả mà..."- Hoshiko ngái ngủ trả lời...mà cô phải trả gì nhỉ?
Lúc Hoshiko tỉnh lại được thì đã là 6 giờ sáng hôm sau, nhận ra mình đang nằm trên giường, chăn đắp tận gót chân và trên người vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua...hôm qua...cô bắt đầu đỏ mặt, do làm việc tăng ca nhiều nên cô rất buồn ngủ, vốn định tan sở sẽ về đánh một giấc đến sáng , không ngờ...Hoshiko có chút uể oải ngồi dậy, chạy vào phòng xem lại mặt mũi, thay đồ ra khỏi nhà, hôm nay cô bỗng dưng có hứng muốn tập thể dục một chút.
Vừa khóa xong cửa, nhét được chìa khóa vào trong túi thì cô nhìn thấy cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, và có một cô bé xinh đẹp đang lấp ló ở bên trong, Hôm nay là cuối tuần, đa số mọi người đều được nghỉ ngơi, chắc do con bé ra ngoài đi chơi với bạn nên mới tươm tất chải chuốt như thế này, chứ ngày thường thì...Cô vừa định mở miệng chào một tiếng thì cô bé đã vọt tới, liếc mắt nhìn cô từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên đầu, rồi nheo nheo đôi đống tử lại, quăng ra một câu như có như không:
"Hoshiko nee- san, chị hay lắm.Khai ra mau, đêm qua chị đem bạn trai chị về đúng không?Anh ấy là ai?, tên gì?quê quán?
"Hả?Đâu...đâu có"- Hoshiko định xua tay chối bay biến thì đã bị con bé chặn ngay họng:
"Chị đừng hòng chối, đêm qua em đi chụp hình về thì thấy xe của chị đỗ ngay trước cổng khu, anh ấy còn bế chị ra khỏi xe nữa, động tác cực kỳ dịu dàng...Mà anh ấy đẹp trai thật nha. Chị có phúc lắm đấy, lúc đó em bảo với anh ấy em là hàng xóm của chị, sẽ đưa chị lên nhà giúp nhưng anh không đồng ý, phải đưa chị vào được tận cửa, đắp chăn xong mới rời đi. Đừng có chối, khai ra mau, hai người quen nhau bao lâu rồi, đã lên giường lần nào chưa?"
"Em...em...cái con nhóc này, hey, đừng có mà ăn nói lung tung biết chưa, anh ấy chỉ là đồng nghiệp của chị thôi, chẳng có gì với nhau cả. Sao em đem chuyện tế nhị đó ra nói ngon lành thế, coi chừng chị gọi điện mách mẹ em nhá, lúc đó thì đừng hòng có tiền tiêu vặt"- Hoshiko cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào đất ra mà chui xuống, cũng may nãy giờ không có ai đi ngang qua cả, còn không chắc cô tự đập đầu vào tường chết luôn quá!Nói xong, cô liền quay mặt chạy đi luôn, ở đây thêm chắc cô xỉu với con nhóc ranh ma này quá!
"Hứ, chả sợ, em không thèm tin Hoshiko nee- san đâu nhá"- Hôm qua rõ ràng anh ấy cười nói với cô mình là bạn trai của chị, ai mà tin lời của chị chứ. Cô bé hết cái mũi đẹp lên trời, sau đó gọi một cuộc điện thoại ngắn, xong xuôi ôm theo cái ý nghĩ ấy rời đi mất.
Hoshiko đi xuống lầu mà tay chân có bủn rủn hết cả ra, hễ có ai đi ngang chào một tiếng thì cô lại giật bắn người lên. Sáng nay thức dậy cô cũng có chút kỳ quái, cuối cùng liền gạt đi, không ngờ bây giờ nó là thật. Dekisugi lại ôm cô đi vào phòng!Không biết anh ấy cô chê nhà mình bề bộn hay là mình nặng không nữa...Tất cả là do mấy hôm nay làm tăng ca, định bụng tan làm về nhà sẽ đánh một giấc đến sáng, ai mà ngờ đâu...để anh nhìn thấy tướng ngủ xấu xí của mình, thật là xấu hổ quá đi mất!
Chân chạy bộ trong công viên mà đầu cứ nghĩ đâu đâu, Hoshiko khó khăn lắm mới quăng được mấy cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu, tập thể dục xong xuôi cô lại trở về nhà. Không ngờ vừa đi được tới cửa thì đã có người đứng chờ cô sẵn ở đó, nở một nụ cười:
"Anh Dekisugi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.