[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca
Chương 33: Khó chịu
Nam Qua Lão Yêu
03/03/2017
Kí túc xá của Ngu Đạt là ở tầng hai bên cạnh chữa bệnh thất, cậu cùng Poppy Pomfrey nữ sĩ trở thành hàng xóm.
Poppy Pomfrey nữ sĩ thực thân thiết hoan nghênh cậu đến, “Có cậu có thể gia nhập chữa bệnh thất thật sự là quá tốt, đôi khi gặp được mùa mà tỉ lệ cảm mạo xảy ra cao, những học sinh sinh bệnh đem nơi này làm cho chật kín. Một mình cô quả thực không thể xử lý hết được, còn muốn nhờ nam nữ học sinh đến hỗ trợ một khoảng thời gian.”
“Cháu…” Ngu Đạt thụ sủng nhược kinh, cười khổ nói, “Ngài có lẽ nghe hiệu trưởng Dumbledore nói về những chuyện không vui mà cháu đã trải qua. Cho nên chú ngữ cái gì, cháu thật sự dùng không được…”
“A… Cậu bé đáng thương.” Pomfrey nữ sĩ thập phần giàu đồng tình tâm ôm lưng của cậu, “Những cái đó đều đã qua. Không quan hệ, cháu có thể học tập chế tác độc dược. Chỉ cần có người giúp đỡ cô cũng rất cao hứng.”
“Cám ơn ngài, Pomfrey nữ sĩ.” Ngu Đạt nghiêm túc hướng về phía nàng nói lời cảm tạ.
“Cháu có thể bảo cô Poppy.” Pomfrey nữ sĩ nói.
“Vâng, Poppy.” Ngu Đạt sửa miệng.”Ngài cũng có thể bảo cháu Y Đạt.”
Sau đó, Poppy dẫn cậu đi thăm một chút địa điểm mà cậu sẽ học tập và công tác sau này, Hogwarts chữa bệnh thất.
Mặc kệ nơi nào của Hogwarts đều rất lớn, chữa bệnh thất cũng không phải ngoại lệ.
Trong phòng chữa bệnh có đặt mười cái giường, trừ cái này ra, trong góc còn có một đài xử lý cùng ghế dựa.
Bên trong chữa bệnh thất còn có một gian là văn phòng của Poppy.
“Khi không có việc gì chúng ta có thể ở trong này uống trà chiều.” Poppy phu nhân cùng Ngu Đạt đứng ở cửa phòng làm việc của chữa bệnh thất, nàng hưng trí đặt hai tay trước ngực, tựa hồ là đang ra sức tưởng tượng thời khắc kia.
Xem ra Ngu Đạt đến, làm cho vị nữ sĩ này cảm thấy thập phần cao hứng.
“Ân.” Ngu Đạt cũng bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng, “Vậy nhất định rất tốt.”
Pomfrey nữ sĩ cùng cậu nhìn nhau mỉm cười.
Vị nữ sĩ này ngoài dự kiến của Ngu Đạt rất dễ ở chung, khiến cậu cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Nếu cháu ở trong trường học lạc đường, như vậy không nên gấp gáp. Cháu có thể hỏi ý kiến các bức họa treo trên vách tường.” Hai người ngồi ở trong phòng làm việc, Pomfrey nữ sĩ truyền thụ cho Ngu Đạt kinh nghiệm sinh hoạt ở trong tòa thành này, “Phòng bếp ở tầng hầm dưới mặt đất, mỗi ngày đến giờ ăn cơm, nếu cháu không muốn đi đại sảnh ăn, có thể cho gia tinh đem đến trong kí túc xá của cháu. Lầu một còn có một cái phòng nghỉ của giáo viên, lúc nhàm chán, cháu có thể đi chỗ đó giết thời gian. A!” Pomfrey nữ sĩ nhãn tình sáng lên, nàng đối Ngu Đạt nói: “Tầng năm còn có một thư viện rất lớn, cháu có thể từ nơi đó tìm được rất nhiều bộ sách mà cháu muốn, cháu cũng có thể đăng kí ở chỗ Pince phu nhân, đem sách muốn đọc về xem.”
“Ân.” Ngu Đạt cảm kích nhìn vị nữ sĩ nhiệt tình này, “Cám ơn đề nghị của ngài, thật sự là đối cháu trợ giúp quá lớn!”
Chạng vạng, Ngu Đạt đi theo phía sau Poppy, xuyên qua những cái thang lầu làm cậu mê mang, đến đại sảnh tầng một.
“May mắn cháu chỉ ở tầng hai.”
Chính mắt nhìn thấy thang lầu tự động điều chỉnh vị trí, Ngu Đạt lòng còn sợ hãi.
“Ha ha.” Pomfrey nữ sĩ nở nụ cười, “Chúng nó là có quy luật, chỉ cần nhớ thì đi đường cũng không khó.”
Khi bọn họ tiến vào đại sảnh, nơi đó đã có rất nhiều người.
Các học sinh cũng đã không sai biệt lắm ngồi đầy, người ngồi ở vị trí giáo viên cũng rất nhiều.
“Chúng ta chậm sao?” Ngu Đạt bất an thấp giọng hỏi.
“Tuyệt không muộn, tân sinh năm nhất đều còn chưa tới đâu.” Pomfrey nữ sĩ nói.
Kia thật là may mắn.
Khi Ngu Đạt đi đến ghế giáo viên, rõ ràng có thể cảm giác đến các học sinh ngồi đối diện nhìn đến sự xuất hiện của cậu đều khe khẽ thảo luận.
Ngu Đạt còn chưa từng bị người xem như vậy, sống lưng liền trở nên buộc chặt, người cũng không tự chủ được đứng thẳng tắp.
“Y Đạt, vị trí của cháu ở trong này.” Dumbledore hướng về phía cậu ngoắc.
“Cháu có thể ngồi cạnh Pomfrey nữ sĩ sao?” Ngu Đạt hỏi.
“Đương nhiên có thể a.” Dumbledore cười tủm tỉm nói.
Vì thế Ngu Đạt an vị đến bên cạnh Pomfrey nữ sĩ.
Ngu Đạt nhìn xung quanh một chút, giáo viên ngồi ở đây thực sự là quá ít so với số học sinh ngồi đầy cả đại sảnh như thế này.
“Lão sư trong trường đều ở nơi này?” Ngu Đạt hỏi Poppy Pomfrey ngồi bên cạnh.
“Đúng vậy, đều ở nơi này.” Pomfrey nữ sĩ đối cậu nói.
Ngồi ở một bên khác của cậu là một nữ phù thủy, nàng tựa hồ là nghe được hai người nói chuyện với nhau, xoay đầu lại tò mò nhìn cậu một cái.
“Vị này chính là Hufflepuff viện trưởng, đồng thời cũng là thảo dược học giáo sư Pomona Sprout.” Pomfrey nữ sĩ giới thiệu cho cậu.
“Buổi tối tốt lành.” Ngu Đạt chủ động hướng Sprout ân cần thăm hỏi.
“Buổi tối tốt lành.” Sprout hướng cậu mỉm cười một chút.
Này tựa hồ lại là một người rất dễ ở chung, Ngu Đạt trong lòng thầm nghĩ.
“Cháu kêu Y Đạt Ngu, học kỳ này tại chữa bệnh thất làm thực tập sinh.” Ngu Đạt nói.
“A.” Nàng gật gật đầu, “Trước hiệu trưởng Dumbledore đã từng đối bọn cô nói qua.”
Thời gian kế tiếp đều trôi qua trong sự tán gẫu của ba người.
Chờ tới khi Ngu Đạt phục hồi lại tinh thần, nghi thức phân viện cũng đã bắt đầu.
Trong quyển sách ‘Một đoạn giáo sử’ kia, cũng không có nói qua là làm sao chia viện.
Kế tiếp, trong sự trợn mắt há mồm của Ngu Đạt, một chiếc mũ bẩn thỉu cố kéo cổ họng hát xong bài hát, mỗi tiểu phù thủy vừa nhập học bị nó nhất nhất phân vào những học viện bất đồng.
“Này có thể hay không có chút rất…” Ngu Đạt quả thực khó có thể dùng từ ngôn đến thuyết minh, “Rất trò đùa?”
“Đây là một dạng truyền thống, ” Sprout quay đầu đối cậu nói, “Nón phân loại là căn cứ vào tính chất đặc biệt của mỗi người tiến hành phân viện, yên tâm đi. Nó đã phân một ngàn năm, phân tiếp một ngàn năm cũng sẽ không có vấn đề.”
Ngu Đạt không lời gì để nói.
Chờ đến khi phân viện xong, chính là thời gian dùng cơm khiến cho các học sinh —— bao quát Ngu Đạt cao hứng.
Ngu Đạt từ lúc đi làm khách trong nhà lão hiệu trưởng, cũng đã may mắn nhấm nháp quá tay nghề siêu việt của nhóm gia tinh trường Hogwarts.
Ngu Đạt vừa nghĩ tới đoạn thời gian sau này mỗi ngày đều sẽ ăn đến đồ ăn do gia tinh làm, cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Nếu Kreacher đồng ý cho bọn cậu nấu cơm thì tốt rồi, Ngu Đạt tiếc nuối nghĩ.
Nghĩ muốn thay đổi chủ ý của vị kia, nhưng rất khó khăn.
Cậu còn nhớ rõ ngẫu nhiên mấy lần thấy bộ dáng tiểu tinh linh kia đối đãi bọn nhỏ không quá hữu hảo, thậm chí đôi khi đối đãi những thành viên của Hội Phượng Hoàng đều không khỏi khiến người ta thở dài.
Hưởng dụng xong bữa tối, hiệu trưởng Dumbledore đứng lên, bắt đầu nói chuyện.
Cụ nói chính là một ít công việc cần chú ý, còn có các chức vị thay đổi, thậm chí Ngu Đạt cũng được cụ nói qua một chút.
“… Chức vị giáo viên có một chút biến hóa… Còn có, vị này tên là Y Đạt Ngu, tại chữa bệnh thất thực tập…”
Nhưng mà vừa lúc đó, ngồi ở một đầu khác của bàn ăn, một nữ phù thủy thấp bé mặc một bộ áo lông màu hồng đánh gãy cuộc nói chuyện của cụ.
Cơ hồ là mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, lão sư cùng các học sinh đều nhìn.
Ngu Đạt cũng cùng những giáo viên khác đều ngạc nhiên nhìn vị nữ phù thủy này.
Khi người này lên tiếng, Ngu Đạt mới bất giác phát hiện, người này chính là thủ hạ của bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Fudge sao?
Ngu Đạt chán ghét nhíu mày.
Cậu chán ghét Fudge, nên đối vị giáo sư này cũng không thích.
Quan viên mà Bộ Pháp Thuật phái tới này làm không khí của Hogwarts cũng trở nên không thích hợp.
Nàng bắt đầu can thiệp chương trình học của các lão sư, đến mỗi một cái phòng học, thậm chí tại lớp học đối các giáo sư hỏi lung tung này nọ.
Thậm chí ngay cả chữa bệnh thất nàng cũng không có buông tha. Mà ngay cả Ngu Đạt cũng bị nàng đề ra nghi vấn một phen.
May mắn cậu chính là một cái thực tập sinh, ở trường học cũng bất quá là muốn nghỉ ngơi một cái học kỳ mà thôi.
Nhận được con cú mèo của Snape, cậu cơ hồ là không thể chờ đợi được từ cái người yêu màu hồng đến nổi điên, tên là Umbridge nữ phù thủy đào thoát.
Nói ra khẩu lệnh của Snape cấp, Ngu Đạt “Bình” một tiếng đóng cửa phòng làm việc của hắn.
“Người kia! Các ngài liền không có biện pháp sao?” Ngu Đạt đứng ở trước bàn làm việc của Snape.
“Lễ phép của cậu đâu? Bị chó ăn rồi?” Snape đang phê chữa bài tập, cũng không ngẩng đầu lên.
“… Thực xin lỗi.” Ngu Đạt nín thở giải thích, “Làm bị thương cửa của ngài, em cảm thấy —— phi thường —— xin lỗi.”
Snape ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Ngu Đạt đang khó chịu, nói: “Đi đến đối diện đi.”
Bị Snape nói nghẹn, Ngu Đạt tức giận đứng ở nơi đó nhìn hắn lại cúi đầu.
“Đừng ngốc đứng ở chỗ đó, trước đem những cái tài liệu đó xử lý một chút. Thời giờ của ta chính là thực khẩn trương.” Snape nói.
“A.” Ngu Đạt buồn bã ỉu xìu xoay người đến chỗ chế tác độc dược.
Snape đã dạy cậu phương pháp xử lý các loại độc dược, lúc này tài liệu muốn ngao chế độc dược trừ bỏ cả cái, có yêu cầu nghiền nát, cùng cắt miếng.
Ngu Đạt đã rất có kinh nghiệm, trực tiếp bắt đầu xử lý.
“Albus cũng không có cách nào đuổi đi nàng.”
Một lát sau, Snape đột nhiên nói.
“Vì cái gì?” Ngu Đạt quay đầu lại nhìn hắn.
Poppy Pomfrey nữ sĩ thực thân thiết hoan nghênh cậu đến, “Có cậu có thể gia nhập chữa bệnh thất thật sự là quá tốt, đôi khi gặp được mùa mà tỉ lệ cảm mạo xảy ra cao, những học sinh sinh bệnh đem nơi này làm cho chật kín. Một mình cô quả thực không thể xử lý hết được, còn muốn nhờ nam nữ học sinh đến hỗ trợ một khoảng thời gian.”
“Cháu…” Ngu Đạt thụ sủng nhược kinh, cười khổ nói, “Ngài có lẽ nghe hiệu trưởng Dumbledore nói về những chuyện không vui mà cháu đã trải qua. Cho nên chú ngữ cái gì, cháu thật sự dùng không được…”
“A… Cậu bé đáng thương.” Pomfrey nữ sĩ thập phần giàu đồng tình tâm ôm lưng của cậu, “Những cái đó đều đã qua. Không quan hệ, cháu có thể học tập chế tác độc dược. Chỉ cần có người giúp đỡ cô cũng rất cao hứng.”
“Cám ơn ngài, Pomfrey nữ sĩ.” Ngu Đạt nghiêm túc hướng về phía nàng nói lời cảm tạ.
“Cháu có thể bảo cô Poppy.” Pomfrey nữ sĩ nói.
“Vâng, Poppy.” Ngu Đạt sửa miệng.”Ngài cũng có thể bảo cháu Y Đạt.”
Sau đó, Poppy dẫn cậu đi thăm một chút địa điểm mà cậu sẽ học tập và công tác sau này, Hogwarts chữa bệnh thất.
Mặc kệ nơi nào của Hogwarts đều rất lớn, chữa bệnh thất cũng không phải ngoại lệ.
Trong phòng chữa bệnh có đặt mười cái giường, trừ cái này ra, trong góc còn có một đài xử lý cùng ghế dựa.
Bên trong chữa bệnh thất còn có một gian là văn phòng của Poppy.
“Khi không có việc gì chúng ta có thể ở trong này uống trà chiều.” Poppy phu nhân cùng Ngu Đạt đứng ở cửa phòng làm việc của chữa bệnh thất, nàng hưng trí đặt hai tay trước ngực, tựa hồ là đang ra sức tưởng tượng thời khắc kia.
Xem ra Ngu Đạt đến, làm cho vị nữ sĩ này cảm thấy thập phần cao hứng.
“Ân.” Ngu Đạt cũng bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng, “Vậy nhất định rất tốt.”
Pomfrey nữ sĩ cùng cậu nhìn nhau mỉm cười.
Vị nữ sĩ này ngoài dự kiến của Ngu Đạt rất dễ ở chung, khiến cậu cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Nếu cháu ở trong trường học lạc đường, như vậy không nên gấp gáp. Cháu có thể hỏi ý kiến các bức họa treo trên vách tường.” Hai người ngồi ở trong phòng làm việc, Pomfrey nữ sĩ truyền thụ cho Ngu Đạt kinh nghiệm sinh hoạt ở trong tòa thành này, “Phòng bếp ở tầng hầm dưới mặt đất, mỗi ngày đến giờ ăn cơm, nếu cháu không muốn đi đại sảnh ăn, có thể cho gia tinh đem đến trong kí túc xá của cháu. Lầu một còn có một cái phòng nghỉ của giáo viên, lúc nhàm chán, cháu có thể đi chỗ đó giết thời gian. A!” Pomfrey nữ sĩ nhãn tình sáng lên, nàng đối Ngu Đạt nói: “Tầng năm còn có một thư viện rất lớn, cháu có thể từ nơi đó tìm được rất nhiều bộ sách mà cháu muốn, cháu cũng có thể đăng kí ở chỗ Pince phu nhân, đem sách muốn đọc về xem.”
“Ân.” Ngu Đạt cảm kích nhìn vị nữ sĩ nhiệt tình này, “Cám ơn đề nghị của ngài, thật sự là đối cháu trợ giúp quá lớn!”
Chạng vạng, Ngu Đạt đi theo phía sau Poppy, xuyên qua những cái thang lầu làm cậu mê mang, đến đại sảnh tầng một.
“May mắn cháu chỉ ở tầng hai.”
Chính mắt nhìn thấy thang lầu tự động điều chỉnh vị trí, Ngu Đạt lòng còn sợ hãi.
“Ha ha.” Pomfrey nữ sĩ nở nụ cười, “Chúng nó là có quy luật, chỉ cần nhớ thì đi đường cũng không khó.”
Khi bọn họ tiến vào đại sảnh, nơi đó đã có rất nhiều người.
Các học sinh cũng đã không sai biệt lắm ngồi đầy, người ngồi ở vị trí giáo viên cũng rất nhiều.
“Chúng ta chậm sao?” Ngu Đạt bất an thấp giọng hỏi.
“Tuyệt không muộn, tân sinh năm nhất đều còn chưa tới đâu.” Pomfrey nữ sĩ nói.
Kia thật là may mắn.
Khi Ngu Đạt đi đến ghế giáo viên, rõ ràng có thể cảm giác đến các học sinh ngồi đối diện nhìn đến sự xuất hiện của cậu đều khe khẽ thảo luận.
Ngu Đạt còn chưa từng bị người xem như vậy, sống lưng liền trở nên buộc chặt, người cũng không tự chủ được đứng thẳng tắp.
“Y Đạt, vị trí của cháu ở trong này.” Dumbledore hướng về phía cậu ngoắc.
“Cháu có thể ngồi cạnh Pomfrey nữ sĩ sao?” Ngu Đạt hỏi.
“Đương nhiên có thể a.” Dumbledore cười tủm tỉm nói.
Vì thế Ngu Đạt an vị đến bên cạnh Pomfrey nữ sĩ.
Ngu Đạt nhìn xung quanh một chút, giáo viên ngồi ở đây thực sự là quá ít so với số học sinh ngồi đầy cả đại sảnh như thế này.
“Lão sư trong trường đều ở nơi này?” Ngu Đạt hỏi Poppy Pomfrey ngồi bên cạnh.
“Đúng vậy, đều ở nơi này.” Pomfrey nữ sĩ đối cậu nói.
Ngồi ở một bên khác của cậu là một nữ phù thủy, nàng tựa hồ là nghe được hai người nói chuyện với nhau, xoay đầu lại tò mò nhìn cậu một cái.
“Vị này chính là Hufflepuff viện trưởng, đồng thời cũng là thảo dược học giáo sư Pomona Sprout.” Pomfrey nữ sĩ giới thiệu cho cậu.
“Buổi tối tốt lành.” Ngu Đạt chủ động hướng Sprout ân cần thăm hỏi.
“Buổi tối tốt lành.” Sprout hướng cậu mỉm cười một chút.
Này tựa hồ lại là một người rất dễ ở chung, Ngu Đạt trong lòng thầm nghĩ.
“Cháu kêu Y Đạt Ngu, học kỳ này tại chữa bệnh thất làm thực tập sinh.” Ngu Đạt nói.
“A.” Nàng gật gật đầu, “Trước hiệu trưởng Dumbledore đã từng đối bọn cô nói qua.”
Thời gian kế tiếp đều trôi qua trong sự tán gẫu của ba người.
Chờ tới khi Ngu Đạt phục hồi lại tinh thần, nghi thức phân viện cũng đã bắt đầu.
Trong quyển sách ‘Một đoạn giáo sử’ kia, cũng không có nói qua là làm sao chia viện.
Kế tiếp, trong sự trợn mắt há mồm của Ngu Đạt, một chiếc mũ bẩn thỉu cố kéo cổ họng hát xong bài hát, mỗi tiểu phù thủy vừa nhập học bị nó nhất nhất phân vào những học viện bất đồng.
“Này có thể hay không có chút rất…” Ngu Đạt quả thực khó có thể dùng từ ngôn đến thuyết minh, “Rất trò đùa?”
“Đây là một dạng truyền thống, ” Sprout quay đầu đối cậu nói, “Nón phân loại là căn cứ vào tính chất đặc biệt của mỗi người tiến hành phân viện, yên tâm đi. Nó đã phân một ngàn năm, phân tiếp một ngàn năm cũng sẽ không có vấn đề.”
Ngu Đạt không lời gì để nói.
Chờ đến khi phân viện xong, chính là thời gian dùng cơm khiến cho các học sinh —— bao quát Ngu Đạt cao hứng.
Ngu Đạt từ lúc đi làm khách trong nhà lão hiệu trưởng, cũng đã may mắn nhấm nháp quá tay nghề siêu việt của nhóm gia tinh trường Hogwarts.
Ngu Đạt vừa nghĩ tới đoạn thời gian sau này mỗi ngày đều sẽ ăn đến đồ ăn do gia tinh làm, cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Nếu Kreacher đồng ý cho bọn cậu nấu cơm thì tốt rồi, Ngu Đạt tiếc nuối nghĩ.
Nghĩ muốn thay đổi chủ ý của vị kia, nhưng rất khó khăn.
Cậu còn nhớ rõ ngẫu nhiên mấy lần thấy bộ dáng tiểu tinh linh kia đối đãi bọn nhỏ không quá hữu hảo, thậm chí đôi khi đối đãi những thành viên của Hội Phượng Hoàng đều không khỏi khiến người ta thở dài.
Hưởng dụng xong bữa tối, hiệu trưởng Dumbledore đứng lên, bắt đầu nói chuyện.
Cụ nói chính là một ít công việc cần chú ý, còn có các chức vị thay đổi, thậm chí Ngu Đạt cũng được cụ nói qua một chút.
“… Chức vị giáo viên có một chút biến hóa… Còn có, vị này tên là Y Đạt Ngu, tại chữa bệnh thất thực tập…”
Nhưng mà vừa lúc đó, ngồi ở một đầu khác của bàn ăn, một nữ phù thủy thấp bé mặc một bộ áo lông màu hồng đánh gãy cuộc nói chuyện của cụ.
Cơ hồ là mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, lão sư cùng các học sinh đều nhìn.
Ngu Đạt cũng cùng những giáo viên khác đều ngạc nhiên nhìn vị nữ phù thủy này.
Khi người này lên tiếng, Ngu Đạt mới bất giác phát hiện, người này chính là thủ hạ của bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Fudge sao?
Ngu Đạt chán ghét nhíu mày.
Cậu chán ghét Fudge, nên đối vị giáo sư này cũng không thích.
Quan viên mà Bộ Pháp Thuật phái tới này làm không khí của Hogwarts cũng trở nên không thích hợp.
Nàng bắt đầu can thiệp chương trình học của các lão sư, đến mỗi một cái phòng học, thậm chí tại lớp học đối các giáo sư hỏi lung tung này nọ.
Thậm chí ngay cả chữa bệnh thất nàng cũng không có buông tha. Mà ngay cả Ngu Đạt cũng bị nàng đề ra nghi vấn một phen.
May mắn cậu chính là một cái thực tập sinh, ở trường học cũng bất quá là muốn nghỉ ngơi một cái học kỳ mà thôi.
Nhận được con cú mèo của Snape, cậu cơ hồ là không thể chờ đợi được từ cái người yêu màu hồng đến nổi điên, tên là Umbridge nữ phù thủy đào thoát.
Nói ra khẩu lệnh của Snape cấp, Ngu Đạt “Bình” một tiếng đóng cửa phòng làm việc của hắn.
“Người kia! Các ngài liền không có biện pháp sao?” Ngu Đạt đứng ở trước bàn làm việc của Snape.
“Lễ phép của cậu đâu? Bị chó ăn rồi?” Snape đang phê chữa bài tập, cũng không ngẩng đầu lên.
“… Thực xin lỗi.” Ngu Đạt nín thở giải thích, “Làm bị thương cửa của ngài, em cảm thấy —— phi thường —— xin lỗi.”
Snape ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Ngu Đạt đang khó chịu, nói: “Đi đến đối diện đi.”
Bị Snape nói nghẹn, Ngu Đạt tức giận đứng ở nơi đó nhìn hắn lại cúi đầu.
“Đừng ngốc đứng ở chỗ đó, trước đem những cái tài liệu đó xử lý một chút. Thời giờ của ta chính là thực khẩn trương.” Snape nói.
“A.” Ngu Đạt buồn bã ỉu xìu xoay người đến chỗ chế tác độc dược.
Snape đã dạy cậu phương pháp xử lý các loại độc dược, lúc này tài liệu muốn ngao chế độc dược trừ bỏ cả cái, có yêu cầu nghiền nát, cùng cắt miếng.
Ngu Đạt đã rất có kinh nghiệm, trực tiếp bắt đầu xử lý.
“Albus cũng không có cách nào đuổi đi nàng.”
Một lát sau, Snape đột nhiên nói.
“Vì cái gì?” Ngu Đạt quay đầu lại nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.