[Đồng Nhân] [Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người
Chương 17: Buổi học đầu tiên
Brad Huyết
17/07/2022
"Được rồi. Tiểu thư Jones, tôi nghĩ cô lên nhanh chóng về phòng lấy sách vở đi. Thời gian không còn sớm nữa rồi."
Nữ huynh trưởng Black khá hài lòng với biểu hiện của Jessica. Con nhóc này có vẻ khá nhanh nhạy, hình như đã hiểu rõ mọi việc rồi.
"Nếu cô muốn có thể tự do trang trí phòng ký túc xá của mình. Căn phòng thuộc quyền sử dụng và quyết định của cô."
Jessica đứng dậy, cảm ơn Black rồi đi theo hành lang mà chị ta chỉ trước đó. Trong hành lang không một bóng người, tiếng bước chân của Jessica vang vọng khắp cả hành lang dài, cộp cộp từng bước. Cô yên lặng đi qua từng phòng ký túc xá, thẳng tới căn phòng cuối cùng.
Nhìn trên cửa phòng ký túc xá chỉ có một chữ Jones, Jessica mới đẩy cửa đi vào. Đằng sau cánh cửa, xuất hiện trước mắt cô là một căn phòng ký túc xá sạch sẽ, đơn giản. Hai chiếc giường nhìn qua khá mềm mại được trải ga màu xanh lục và đặt ở chính giữa phòng. Ở hai bên góc phòng là bàn học được khắc hoa văn tinh xảo, từng chi tiết thật như được phép thuật biến thành. Vì nằm ở đáy Hồ đen nên phòng ký túc xá học sinh không được trang bị những cửa sổ lớn. Thay thế cho những nơi vốn nên có cửa sổ là những tấm thảm treo tường lớn, đầy vẻ cổ điển. Dường như mỗi tấm thảm một câu chuyện nào đó. Tất cả đã làm tăng thêm sự u ám, tối tăm cho căn phòng.
Vì bùa mở rộng không gian của giáo sư Slughorn chỉ có tác dụng tạm thời trong một khoảng thời gian nhất định nên hiển nhiên, tất cả đồ trong rương của Jessica đã bị tràn hết ra, chất đống trên bàn học. Nhưng may sao, đồ đạc tràn ra vẫn khá gọn gàng, không quá bừa bộn hay có dấu vết bị lục lọi.
Tạm dừng đánh giá căn phòng, Jessica nhanh chóng dựa theo thời khóa biểu tìm ra tất cả sách vở những môn hôm nay học rồi cất hết vào trong cặp sách mang theo. Lấy đồng hồ ra nhìn, Jessica biết thời gian của mình không còn nhiều. Nếu cô không muốn gặp rắc rối ngay buổi học đầu tiên thì tốt nhất, cô nên đến phòng học ngay lập tức. Chỉ còn chưa đến 30 phút nữa là vào học rồi mà cô còn chưa quen đường ở Hogwarts nữa. Phải nhanh lên thôi!
Lúc Jessica cầm cặp sách ra khỏi phòng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện huynh trưởng Black thế mà vẫn chưa rời đi. Chị ta vẫn ngồi đấy, chăm chú nhìn về phía lò sưởi. Nghĩ một lúc, Jessica quyết định không quấy rầy chị ta, nhanh chóng rời khỏi phòng sinh hoạt chung và chạy thẳng đến phòng học đầu tiên.
"Cô và Severus có quen biết nhau sao?" Huynh trưởng Black nhẹ nhàng hỏi chuyện, tầm mắt cũng di chuyển từ phía lò sưởi sang người cô.
Jessica dừng chân lại, quay người về phía nữ huynh trưởng Black. Trên mặt cô lộ ra chút kinh ngạc nhưng vẫn giữ được sự kính cẩn, tôn trọng.
"À, bọn em chỉ là quen biết qua thôi ạ. Em và anh Snape có ngồi chung toa xe trên Hogwarts tốc hành." Jessica trả lời.
Nghe được câu trả lời dập khuôn như thế, nữ huynh trưởng Black cũng không nói gì. Nhìn con nhóc trước mặt lễ phép tạm biệt theo đúng quy củ như các quý tộc rồi rời đi, bên môi chị ta mới nở ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường.
Con nhóc Jones này không đơn giản!
Dựa theo bản đồ Snape vẽ, Jessica thuận lợi tìm được phòng học Bùa chú và đồng thời cũng trở thành, học sinh đầu tiên đến lớp. Cẩn thận quan sát bốn phía, Jessica chọn một chỗ ngồi khuất trong góc lớp rồi lấy sách Bùa chú ra đọc trước.
Sau khi mua sách giáo khoa từ Snape, cô chỉ chú tâm nghiên cứu kĩ môn Độc dược và Thảo dược. Còn sách vở những môn khác, cô mới đọc lướt qua, chưa hiểu rõ lắm. Dù sao thì cô vẫn còn phải làm việc phụ giúp gia đình và làm nốt vài chuyện với đám Augustine. Huống chi, việc lên núi tìm thảo dược cũng tốn không ít thời gian và sức lực nên đến tối, khi về nhà, cô thực sự không còn sức nào để ngồi xem lại đống sách vở đó nữa. Tuy nhiên, hiện tại thời gian vẫn còn khá sớm, cô cũng quyết định giở sách, chuẩn bị bài trước một lúc. Mở sách Bùa chú, Jessica yên lặng ngồi đọc một bên, thỉnh thoảng còn dừng lại tự hỏi một chút. Hoàn toàn đắm chìm trong đống kiến thức mới lạ của thế giới Phép thuật, khi tiếng chuông vào học vang lên, Jessica mới bừng tỉnh, nhìn xung quanh. Không biết từ lúc nào, phòng học đã chật ních người. Không biết có phải vì cô đến sớm nhất hay không, mà toàn bộ Slytherin đều ngồi ở hàng ghế phía tay trái cô đang ngồi, còn nhóm lửng nhỏ nhà Hufflepuff thì ngồi bên phải.
Giáo sư Flitwick là một pháp sư lai yêu tinh, ông có thân hình vô cùng thấp bé. Trông ông y hệt như mấy thần lùn mà Jessica hay thấy trong rạp xiếc hồi bé. Từ góc nhìn của Jessica có thể thấy rõ, ông đang đứng trên ghế, hơn nữa ở bên dưới còn kê rất nhiều quyển sách mới có thể để tất cả học sinh đều nhìn rõ ông qua mặt bàn giáo viên.
Tiết học Bùa chú vô cùng thú vị, dưới sự hướng dẫn của giáo sư Flitwick, học sinh bắt đầu thực hành câu thần chú cơ bản nhất, thần chú trôi nổi – 'Wingardium Leviosa'. Đa số học sinh Slytherin đều xuất thân từ các gia tộc thuần huyết, đã được dạy học trước ở nhà. Vì vậy, tuy rằng trước khi đủ 11 tuổi, họ vẫn chưa được sở hữu đũa phép chính thức, nhưng không có nghĩa là họ không biết sử dụng đũa phép.
Rốt cuộc Jessica cũng biết tại sao Vivian Bulstrode lại là một cô tiểu thư vô cùng kiêu ngạo. Đó là bởi vì căn bản cô nàng vốn dĩ đã có quyền đó. Cô nàng có xuất thân tốt, vẻ ngoài tuy không được coi là xinh đẹp tuyệt trần nhưng vẫn được đánh giá cao, và quan trọng hơn cả là cô nàng có thiên phú phép thuật cao.
Là học sinh đầu tiên thực hiện được câu thần chú trôi nổi và được giáo sư Flitwick cộng thêm 2 điểm cho nhà, Bulstrode rất đắc ý. Thậm chí, cô nàng còn không quên quay ra đằng sau liếc Jessica một cái.
Theo sau đó cũng có không ít người thực hiện thành công câu thần chú, làm cho chiếc lông vũ bay bồng bềnh trên không trung. Đến khi kết thúc buổi học, so với bên nhóm lửng nhỏ Huffpufle thỉnh thoảng mới có vài đứa có thể làm cho chiếc lông vũ bay lên, hơn nửa học sinh nhà Slythetin đã thực hiện thành công câu thần chú. Tất nhiên, trong những người đó bao gồm cả Jessica Jones và Anna Brandbane.
Ngay sau tiết Bùa chú chính là tiết Lịch sử pháp thuật vô cùng buồn tẻ. Nghe đồn giáo sư Binns dạy môn này có khả năng thôi miên học sinh vào giấc ngủ mà không cần sử dụng phép thuật. Nhưng với học sinh năm nhất ngày đầu đi học, dường như khả năng đấy không được linh nghiệm cho lắm. Đám học sinh ngồi bên dưới nghe giảng không yên, đứa thì quay ngang quay ngửa nói chuyện, đứa thì làm việc riêng. Ví dụ như Jessica đã tranh thủ làm luôn bài tập môn Bùa chú vừa giao rồi.
Pháp thuật hóa ra lại thú vị như vậy. Cẩn thận lật từng trang sách giáo khoa Bùa chú đã cũ, Jessica cứ nghĩ lại cái cảm giác khi sử dụng phép thuật trong lớp học vừa nãy. Cô không kìm lòng được mà đưa tay vào trong túi áo choàng, vuốt ve cây đũa phép của mình.
Ông Olivander nói không sai. Cây đũa phép này thật sự rất phù hợp với cô. Vừa rồi khi thực hiện câu thần chú trôi nổi, nó tạo cho cô cảm giác vô cùng thoải mái, như có làn nước mát bao quanh vậy. Nếu không phải còn chưa quen với cách đọc mấy câu thần chú này, Jessica đã có thể nắm chắc bản thân sẽ trở thành người thứ ba thực hiện thành công câu thần chú, đáng tiếc... Tuy nhiên không sao cả. Cô âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở lại phòng ký túc xá sẽ chuẩn bị bài đầy đủ cho tất cả các môn, cố gắng thêm điểm cho Slytherin ở các tiết học tiếp theo.
"Hey, Jones, nhà mày nghèo đến mức chỉ có thể để cho mày dùng mấy cái sách giáo khoa cũ nát này sao? Tch tch, đáng lẽ tao nên gọi nó là rác rưởi mới đúng." Một giọng nói thầm thì, đầy cay độc truyền đến tai Jessica.
Tuy người nói câu nói đó đã nói nhỏ nhưng hiển nhiên mọi người xung quanh đều đã nghe được điều đó. Những tiếng cười đầy khinh miệt và những ánh nhìn khinh thường hướng về phía cô chính là minh chứng chính xác cho chuyện đó.
Không cần ngẩng đầu lên, Jessica cũng biết ai đang nói chuyện với cô. Ngoại trừ cô tiểu thư đỏng đảnh, cả vú lấp miệng em Bulstrode thì còn có thể là ai vào đây được chứ. Bỏ một chuyện còn hơn kiếm thêm chuyện, Jessica quyết định không thèm để ý đến Bulstrode. Thật ra, cô cũng có chút thắc mắc, không hiểu tại sao hôm nay Bulstrode lại gọi họ cô, chẳng phải hôm qua cô nàng cứ một câu Máu bùn, hai câu Máu bùn sao?
Sự thật không phải Vivian Bulstrode không muốn gọi Jessica là Máu bùn mà hôm qua cô nàng đã bị huynh trưởng cảnh cáo. Hai huynh trưởng Black và LaiMons không đồng ý cho cô sử dụng từ ngữ đó nói về học sinh nhà mình. Dù sao họ cũng tự ngầm hiểu với nhau, Slytherin vĩnh viễn sẽ không có Máu bùn. Hiện tại, thân phận thật sự của Jones chưa được xác thực chính xác, cho dù ba mẹ ruột của cô có là Pháo lép đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không phải là Muggle. Hơn nữa, từ ngữ Máu bùn đấy cũng không phải là từ ngữ tao nhã gì cho cam, là một học sinh Slytherin, là các quý tộc nhỏ cao quý, bọn họ làm sao có thể nói ra từ khó nghe như thế được. Đương nhiên, nếu dùng những từ đấy để nói bọn sư tử ngu ngốc Gryffindor thì không được tính, nhưng mà nói học sinh nhà mình thì...
Vì thế mà lần này Bulstrode mới không tình nguyện gọi Jessica là Jones. Trong những tình huống nhỏ như này, nghe theo lời huynh trưởng là lựa chọn sáng suốt nhất. Mà người nhà Bulstrode luôn thật sáng suốt. Nhìn Jessica tỏ ra không thèm để ý mình, Bulstrode rất tức giận. Thực ra bản thân cô nàng cũng không hiểu tại sao mình lại chú ý đến một con Máu bùn như vậy. Thật sự chỉ vì cô tức giận con nhỏ đó đã vũ nhục nhà Bulstrode ngay trong lễ phân viện thôi sao? Hay là vì khinh ngạc con nhỏ đó ngã từ trên cầu thang cao như thế mà vẫn kiên trì không rên rỉ dù chỉ một tiếng... Cô cũng không biết nữa!
Cô nàng nhớ lại hồi bé, có một lần bản thân không cẩn thận mà ngã khỏi chổi bay. Tuy đó chỉ là chổi bay cho thiếu nhi, hơn nữa chổi cũng chỉ bay cách mặt đất không quá xa nhưng cú ngã vẫn rất đau nha. Cô khóc lâu đến nỗi mà ba mẹ cô, anh chị đều đến dỗ nhưng vẫn không nín. Nhưng con nhóc Jones này lại khác. Nó ngã từ cầu thang cao như vậy xuống chẳng những không khóc mà còn không rên rỉ một tiếng nào. Con nhỏ đó không cảm thấy đau sao? Không chỉ vậy, bị lừa một cú đau đớn như thế, vết thương đầy mình nhưng con nhỏ Jones này ngay cả một chút phản kháng yếu ớt cũng không có. Cô thật sự không tin là con nhỏ đó lại sợ hãi. Nếu nó thật sự sợ hãi thì trên mặt đã không tỏ ra lạnh nhạt như thế, mà phải giống đám gia tinh trong nhà cô và con nhóc Anna Brandbane kia, tỏ ra kính sợ cô mới đúng.
Thái độ của con nhỏ Jones này không đúng. Nó tuyệt đối không phải sợ hãi nhưng cũng không có bộ dáng muốn trả thù, nó giống như... giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này làm cho cô vô cùng căm tức, giống như bản thân đánh nhau với không khí vậy. Rất lố bịch.
Tuy rằng rất muốn dạy cho con nhỏ đó một bài học nhưng bây giờ vẫn còn đang trên lớp, Bulstrode cũng chỉ có thể đè nén cơn lửa giận, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi. Phát hiện con nhóc Brandbane ngồi cạnh đang nhìn trộn mình, cô đem toàn bộ lửa giận trút lên cô nhóc. Trước ánh mắt hung hăng trừng mình, cô bạn Anna sợ hãi rụt cổ, co lại một góc, cố không tỏ ra tồn tại ở đấy. Thấy vậy, cô nàng Bulstrode cảm thấy rất thoải mái, cân bằng lại.
Sau khi chuông tan học vang lên, Jessica nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học. Đến khi những học sinh còn ở phòng học phản ứng lại thì cô đã chạy không thấy bóng dáng từ lúc nào rồi. Jessica cô cũng không ngu đến mức ở lại để nhận thêm vài 'chuyện ngoài ý muốn' đâu!
Bước từng bước trên hành lang, Jessica lấy ra tấm bản đồ, tìm đường đi về phía nhà kính. Thật là tiện quá mà! Jessica thầm khen Snape cẩn thận lần nữa rồi lựa chọn đường đi ngắn nhất đến nhà kính.
"Jessica! Chờ chị với!" Nghe thấy có người gọi mình ở đằng sau, Jeasica dừng bước và quay đầu lại nhìn. Cô phát hiện Lily đang vẫy tay, chạy vội về phía mình.
Nữ huynh trưởng Black khá hài lòng với biểu hiện của Jessica. Con nhóc này có vẻ khá nhanh nhạy, hình như đã hiểu rõ mọi việc rồi.
"Nếu cô muốn có thể tự do trang trí phòng ký túc xá của mình. Căn phòng thuộc quyền sử dụng và quyết định của cô."
Jessica đứng dậy, cảm ơn Black rồi đi theo hành lang mà chị ta chỉ trước đó. Trong hành lang không một bóng người, tiếng bước chân của Jessica vang vọng khắp cả hành lang dài, cộp cộp từng bước. Cô yên lặng đi qua từng phòng ký túc xá, thẳng tới căn phòng cuối cùng.
Nhìn trên cửa phòng ký túc xá chỉ có một chữ Jones, Jessica mới đẩy cửa đi vào. Đằng sau cánh cửa, xuất hiện trước mắt cô là một căn phòng ký túc xá sạch sẽ, đơn giản. Hai chiếc giường nhìn qua khá mềm mại được trải ga màu xanh lục và đặt ở chính giữa phòng. Ở hai bên góc phòng là bàn học được khắc hoa văn tinh xảo, từng chi tiết thật như được phép thuật biến thành. Vì nằm ở đáy Hồ đen nên phòng ký túc xá học sinh không được trang bị những cửa sổ lớn. Thay thế cho những nơi vốn nên có cửa sổ là những tấm thảm treo tường lớn, đầy vẻ cổ điển. Dường như mỗi tấm thảm một câu chuyện nào đó. Tất cả đã làm tăng thêm sự u ám, tối tăm cho căn phòng.
Vì bùa mở rộng không gian của giáo sư Slughorn chỉ có tác dụng tạm thời trong một khoảng thời gian nhất định nên hiển nhiên, tất cả đồ trong rương của Jessica đã bị tràn hết ra, chất đống trên bàn học. Nhưng may sao, đồ đạc tràn ra vẫn khá gọn gàng, không quá bừa bộn hay có dấu vết bị lục lọi.
Tạm dừng đánh giá căn phòng, Jessica nhanh chóng dựa theo thời khóa biểu tìm ra tất cả sách vở những môn hôm nay học rồi cất hết vào trong cặp sách mang theo. Lấy đồng hồ ra nhìn, Jessica biết thời gian của mình không còn nhiều. Nếu cô không muốn gặp rắc rối ngay buổi học đầu tiên thì tốt nhất, cô nên đến phòng học ngay lập tức. Chỉ còn chưa đến 30 phút nữa là vào học rồi mà cô còn chưa quen đường ở Hogwarts nữa. Phải nhanh lên thôi!
Lúc Jessica cầm cặp sách ra khỏi phòng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện huynh trưởng Black thế mà vẫn chưa rời đi. Chị ta vẫn ngồi đấy, chăm chú nhìn về phía lò sưởi. Nghĩ một lúc, Jessica quyết định không quấy rầy chị ta, nhanh chóng rời khỏi phòng sinh hoạt chung và chạy thẳng đến phòng học đầu tiên.
"Cô và Severus có quen biết nhau sao?" Huynh trưởng Black nhẹ nhàng hỏi chuyện, tầm mắt cũng di chuyển từ phía lò sưởi sang người cô.
Jessica dừng chân lại, quay người về phía nữ huynh trưởng Black. Trên mặt cô lộ ra chút kinh ngạc nhưng vẫn giữ được sự kính cẩn, tôn trọng.
"À, bọn em chỉ là quen biết qua thôi ạ. Em và anh Snape có ngồi chung toa xe trên Hogwarts tốc hành." Jessica trả lời.
Nghe được câu trả lời dập khuôn như thế, nữ huynh trưởng Black cũng không nói gì. Nhìn con nhóc trước mặt lễ phép tạm biệt theo đúng quy củ như các quý tộc rồi rời đi, bên môi chị ta mới nở ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường.
Con nhóc Jones này không đơn giản!
Dựa theo bản đồ Snape vẽ, Jessica thuận lợi tìm được phòng học Bùa chú và đồng thời cũng trở thành, học sinh đầu tiên đến lớp. Cẩn thận quan sát bốn phía, Jessica chọn một chỗ ngồi khuất trong góc lớp rồi lấy sách Bùa chú ra đọc trước.
Sau khi mua sách giáo khoa từ Snape, cô chỉ chú tâm nghiên cứu kĩ môn Độc dược và Thảo dược. Còn sách vở những môn khác, cô mới đọc lướt qua, chưa hiểu rõ lắm. Dù sao thì cô vẫn còn phải làm việc phụ giúp gia đình và làm nốt vài chuyện với đám Augustine. Huống chi, việc lên núi tìm thảo dược cũng tốn không ít thời gian và sức lực nên đến tối, khi về nhà, cô thực sự không còn sức nào để ngồi xem lại đống sách vở đó nữa. Tuy nhiên, hiện tại thời gian vẫn còn khá sớm, cô cũng quyết định giở sách, chuẩn bị bài trước một lúc. Mở sách Bùa chú, Jessica yên lặng ngồi đọc một bên, thỉnh thoảng còn dừng lại tự hỏi một chút. Hoàn toàn đắm chìm trong đống kiến thức mới lạ của thế giới Phép thuật, khi tiếng chuông vào học vang lên, Jessica mới bừng tỉnh, nhìn xung quanh. Không biết từ lúc nào, phòng học đã chật ních người. Không biết có phải vì cô đến sớm nhất hay không, mà toàn bộ Slytherin đều ngồi ở hàng ghế phía tay trái cô đang ngồi, còn nhóm lửng nhỏ nhà Hufflepuff thì ngồi bên phải.
Giáo sư Flitwick là một pháp sư lai yêu tinh, ông có thân hình vô cùng thấp bé. Trông ông y hệt như mấy thần lùn mà Jessica hay thấy trong rạp xiếc hồi bé. Từ góc nhìn của Jessica có thể thấy rõ, ông đang đứng trên ghế, hơn nữa ở bên dưới còn kê rất nhiều quyển sách mới có thể để tất cả học sinh đều nhìn rõ ông qua mặt bàn giáo viên.
Tiết học Bùa chú vô cùng thú vị, dưới sự hướng dẫn của giáo sư Flitwick, học sinh bắt đầu thực hành câu thần chú cơ bản nhất, thần chú trôi nổi – 'Wingardium Leviosa'. Đa số học sinh Slytherin đều xuất thân từ các gia tộc thuần huyết, đã được dạy học trước ở nhà. Vì vậy, tuy rằng trước khi đủ 11 tuổi, họ vẫn chưa được sở hữu đũa phép chính thức, nhưng không có nghĩa là họ không biết sử dụng đũa phép.
Rốt cuộc Jessica cũng biết tại sao Vivian Bulstrode lại là một cô tiểu thư vô cùng kiêu ngạo. Đó là bởi vì căn bản cô nàng vốn dĩ đã có quyền đó. Cô nàng có xuất thân tốt, vẻ ngoài tuy không được coi là xinh đẹp tuyệt trần nhưng vẫn được đánh giá cao, và quan trọng hơn cả là cô nàng có thiên phú phép thuật cao.
Là học sinh đầu tiên thực hiện được câu thần chú trôi nổi và được giáo sư Flitwick cộng thêm 2 điểm cho nhà, Bulstrode rất đắc ý. Thậm chí, cô nàng còn không quên quay ra đằng sau liếc Jessica một cái.
Theo sau đó cũng có không ít người thực hiện thành công câu thần chú, làm cho chiếc lông vũ bay bồng bềnh trên không trung. Đến khi kết thúc buổi học, so với bên nhóm lửng nhỏ Huffpufle thỉnh thoảng mới có vài đứa có thể làm cho chiếc lông vũ bay lên, hơn nửa học sinh nhà Slythetin đã thực hiện thành công câu thần chú. Tất nhiên, trong những người đó bao gồm cả Jessica Jones và Anna Brandbane.
Ngay sau tiết Bùa chú chính là tiết Lịch sử pháp thuật vô cùng buồn tẻ. Nghe đồn giáo sư Binns dạy môn này có khả năng thôi miên học sinh vào giấc ngủ mà không cần sử dụng phép thuật. Nhưng với học sinh năm nhất ngày đầu đi học, dường như khả năng đấy không được linh nghiệm cho lắm. Đám học sinh ngồi bên dưới nghe giảng không yên, đứa thì quay ngang quay ngửa nói chuyện, đứa thì làm việc riêng. Ví dụ như Jessica đã tranh thủ làm luôn bài tập môn Bùa chú vừa giao rồi.
Pháp thuật hóa ra lại thú vị như vậy. Cẩn thận lật từng trang sách giáo khoa Bùa chú đã cũ, Jessica cứ nghĩ lại cái cảm giác khi sử dụng phép thuật trong lớp học vừa nãy. Cô không kìm lòng được mà đưa tay vào trong túi áo choàng, vuốt ve cây đũa phép của mình.
Ông Olivander nói không sai. Cây đũa phép này thật sự rất phù hợp với cô. Vừa rồi khi thực hiện câu thần chú trôi nổi, nó tạo cho cô cảm giác vô cùng thoải mái, như có làn nước mát bao quanh vậy. Nếu không phải còn chưa quen với cách đọc mấy câu thần chú này, Jessica đã có thể nắm chắc bản thân sẽ trở thành người thứ ba thực hiện thành công câu thần chú, đáng tiếc... Tuy nhiên không sao cả. Cô âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở lại phòng ký túc xá sẽ chuẩn bị bài đầy đủ cho tất cả các môn, cố gắng thêm điểm cho Slytherin ở các tiết học tiếp theo.
"Hey, Jones, nhà mày nghèo đến mức chỉ có thể để cho mày dùng mấy cái sách giáo khoa cũ nát này sao? Tch tch, đáng lẽ tao nên gọi nó là rác rưởi mới đúng." Một giọng nói thầm thì, đầy cay độc truyền đến tai Jessica.
Tuy người nói câu nói đó đã nói nhỏ nhưng hiển nhiên mọi người xung quanh đều đã nghe được điều đó. Những tiếng cười đầy khinh miệt và những ánh nhìn khinh thường hướng về phía cô chính là minh chứng chính xác cho chuyện đó.
Không cần ngẩng đầu lên, Jessica cũng biết ai đang nói chuyện với cô. Ngoại trừ cô tiểu thư đỏng đảnh, cả vú lấp miệng em Bulstrode thì còn có thể là ai vào đây được chứ. Bỏ một chuyện còn hơn kiếm thêm chuyện, Jessica quyết định không thèm để ý đến Bulstrode. Thật ra, cô cũng có chút thắc mắc, không hiểu tại sao hôm nay Bulstrode lại gọi họ cô, chẳng phải hôm qua cô nàng cứ một câu Máu bùn, hai câu Máu bùn sao?
Sự thật không phải Vivian Bulstrode không muốn gọi Jessica là Máu bùn mà hôm qua cô nàng đã bị huynh trưởng cảnh cáo. Hai huynh trưởng Black và LaiMons không đồng ý cho cô sử dụng từ ngữ đó nói về học sinh nhà mình. Dù sao họ cũng tự ngầm hiểu với nhau, Slytherin vĩnh viễn sẽ không có Máu bùn. Hiện tại, thân phận thật sự của Jones chưa được xác thực chính xác, cho dù ba mẹ ruột của cô có là Pháo lép đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không phải là Muggle. Hơn nữa, từ ngữ Máu bùn đấy cũng không phải là từ ngữ tao nhã gì cho cam, là một học sinh Slytherin, là các quý tộc nhỏ cao quý, bọn họ làm sao có thể nói ra từ khó nghe như thế được. Đương nhiên, nếu dùng những từ đấy để nói bọn sư tử ngu ngốc Gryffindor thì không được tính, nhưng mà nói học sinh nhà mình thì...
Vì thế mà lần này Bulstrode mới không tình nguyện gọi Jessica là Jones. Trong những tình huống nhỏ như này, nghe theo lời huynh trưởng là lựa chọn sáng suốt nhất. Mà người nhà Bulstrode luôn thật sáng suốt. Nhìn Jessica tỏ ra không thèm để ý mình, Bulstrode rất tức giận. Thực ra bản thân cô nàng cũng không hiểu tại sao mình lại chú ý đến một con Máu bùn như vậy. Thật sự chỉ vì cô tức giận con nhỏ đó đã vũ nhục nhà Bulstrode ngay trong lễ phân viện thôi sao? Hay là vì khinh ngạc con nhỏ đó ngã từ trên cầu thang cao như thế mà vẫn kiên trì không rên rỉ dù chỉ một tiếng... Cô cũng không biết nữa!
Cô nàng nhớ lại hồi bé, có một lần bản thân không cẩn thận mà ngã khỏi chổi bay. Tuy đó chỉ là chổi bay cho thiếu nhi, hơn nữa chổi cũng chỉ bay cách mặt đất không quá xa nhưng cú ngã vẫn rất đau nha. Cô khóc lâu đến nỗi mà ba mẹ cô, anh chị đều đến dỗ nhưng vẫn không nín. Nhưng con nhóc Jones này lại khác. Nó ngã từ cầu thang cao như vậy xuống chẳng những không khóc mà còn không rên rỉ một tiếng nào. Con nhỏ đó không cảm thấy đau sao? Không chỉ vậy, bị lừa một cú đau đớn như thế, vết thương đầy mình nhưng con nhỏ Jones này ngay cả một chút phản kháng yếu ớt cũng không có. Cô thật sự không tin là con nhỏ đó lại sợ hãi. Nếu nó thật sự sợ hãi thì trên mặt đã không tỏ ra lạnh nhạt như thế, mà phải giống đám gia tinh trong nhà cô và con nhóc Anna Brandbane kia, tỏ ra kính sợ cô mới đúng.
Thái độ của con nhỏ Jones này không đúng. Nó tuyệt đối không phải sợ hãi nhưng cũng không có bộ dáng muốn trả thù, nó giống như... giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này làm cho cô vô cùng căm tức, giống như bản thân đánh nhau với không khí vậy. Rất lố bịch.
Tuy rằng rất muốn dạy cho con nhỏ đó một bài học nhưng bây giờ vẫn còn đang trên lớp, Bulstrode cũng chỉ có thể đè nén cơn lửa giận, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi. Phát hiện con nhóc Brandbane ngồi cạnh đang nhìn trộn mình, cô đem toàn bộ lửa giận trút lên cô nhóc. Trước ánh mắt hung hăng trừng mình, cô bạn Anna sợ hãi rụt cổ, co lại một góc, cố không tỏ ra tồn tại ở đấy. Thấy vậy, cô nàng Bulstrode cảm thấy rất thoải mái, cân bằng lại.
Sau khi chuông tan học vang lên, Jessica nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học. Đến khi những học sinh còn ở phòng học phản ứng lại thì cô đã chạy không thấy bóng dáng từ lúc nào rồi. Jessica cô cũng không ngu đến mức ở lại để nhận thêm vài 'chuyện ngoài ý muốn' đâu!
Bước từng bước trên hành lang, Jessica lấy ra tấm bản đồ, tìm đường đi về phía nhà kính. Thật là tiện quá mà! Jessica thầm khen Snape cẩn thận lần nữa rồi lựa chọn đường đi ngắn nhất đến nhà kính.
"Jessica! Chờ chị với!" Nghe thấy có người gọi mình ở đằng sau, Jeasica dừng bước và quay đầu lại nhìn. Cô phát hiện Lily đang vẫy tay, chạy vội về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.