[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng
Chương 5: Đêm đầu tiên
Dạ Tinh 2314
07/10/2023
Eira theo đoàn người trở về nhà chung.
Kí túc xá của Slytherin nằm ở sâu dưới đáy hồ nước, Eira cảm thấy con đường này quá dài. Những cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng lan tỏa, ăn mòn cơ thể. Đầu ngón tay lạnh toát. Cô sợ lãnh, sợ vô cùng. Theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, đầu cô không khỏi rụt rụt xuống như một chú rùa nhỏ. Vừa đáng thương lại cũng đáng yêu.
Elena cũng để ý đến điều ấy. Cô bé bật cười khẽ khàng hỏi: "Thật sự lạnh như vậy sao?"
"Thật sự!" Eira kiên quyết khẳng định, đầu gật gù chắc nịch.
"Bồ có muốn một chút bùa giữ ấm không?" Elena thủ thỉ vào tai Eira.
Eira lắc đầu. Cô thật sự không thoải mái khi sử dụng bùa chú lên cơ thể mình. Không chán ghét nhưng cũng không thích. Vả lại, muốn cũng đâu có được.
"Vậy thì em nên mặc thêm khoác thêm áo đấy cô bé ạ!"
Cả cơ thể Eira được chùm trong một chiếc áo khoác rộng lớn, ấm áp. Một đôi tay thon dài, tinh mĩ, như một tuyệt tác, khiến cho người ta không khỏi than thở về sự bất công của tạo hóa.
"Là anh!" Eira kinh ngạc khi nhận ra chủ nhân chiếc áo. Thì ra là chàng trai đã giúp cô buổi sáng.
"Anh nghĩ rằng em nên nhanh chóng trở về phòng của mình đấy cô bé." Khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, mắt phượng cong cong.
Cô thật sự cảm thấy hơi chói mắt. Đôi tai đỏ bừng vì ngượng ngùng. Hai má vốn vì lạnh đã ửng hồng lại càng diễm lệ hơn.
"Cảm ơn anh.."
"Đi thôi Tom!" Người bên cạnh cau mày, giọng nói toát lên sự bất mãn.
"Đừng cau có như vậy chứ Apollo!" Tom nghiêm khắc nhìn bạn, sau đó lại quay sang nhìn Eira và nói:
"Tạm biệt em nhé!"
"Nhưng.." Chưa kịp nói, bóng dáng Tom đã biến mất.
Đôi mắt của anh ấy rất cuốn hút, mỗi khi Tom chăm chú nhìn, Eira đều cảm thấy dường như bản thân là tất cả của anh.. Cô thật sự rất thích đôi mắt này. Dường như đôi mắt đó chăm chú nhìn mình, cô sẽ cảm giác được cha ở bên.
Eira buồn bã, đầu gục xuống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Elena xoa đầu nhỏ, an ủi Eira. Nhẹ nhàng hỏi: "Bồ quen biết anh ấy à?"
"Cũng không phải là thân quen cho lắm, anh ấy là một người tốt.." Eira tường thuật lại câu chuyện của mình một cách tỉ mỉ.
Nghe xong Elena hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức giãn ra sau đó. Cô im lặng, không nói gì. Khuôn mặt hiền từ, thậm chí khi nhìn sâu vào trong đôi mắt của Elena, Eira lại cảm nhận được một thứ tình cảm nóng rực. Không hiểu sao, Eira lại cảm thấy gần gũi, thân quen đến lạ.
"Mình và bồ chưa từng gặp nhau đúng không Elena?" Lạc trong những dòng suy nghĩ, Eira buột miệng hỏi.
"Chưa bao giờ" Elena kinh ngạc khi nghe thấy câu hỏi ấy.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên mình cảm thấy giữa bồ và mình có một cái gì ấy. Mình cũng không thể giải thích rõ được.." Eira bối rối, vô cùng khó hiểu. Trực giác mách bảo cô đã gặp Elena ở đâu đó. Không phải là khuôn mặt kia, mà là khí chất. Thật sự rất quen thuộc!
"Không hiểu thì bỏ qua! Đừng làm khổ cái đầu bé nhỏ của bồ nữa. Là do bồ quá nhạy cảm thôi!" Elena ôm lấy Eira an ủi, một tay vỗ nhẹ lưng cô bé.
"Có lẽ!" Eira lấy lại tập trung, đáp lễ lại Elena bằng một cái ôm thật chặt.
Phòng sinh hoạt chung khá rộng, lấy màu trắng xanh làm chủ đạo, được trang trí lộng lẫy và bắt mắt.
Như một truyền thống, chủ nhiệm sẽ lên phát biểu cảm nghĩ. Nhấn mạnh nội qui của Slytherin. Vinh dự chung của nhà. Rồi thách đấu để ứng cử thủ tịch.
Eira cố gắng giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, rúc vào một góc bên cạnh lò sưởi. Mặc cho diễn biến xung quanh. Phải đến khi cái tên Tom Riddle len lỏi vào tai, cô mới ngẩng đầu lên. Ở trên đài cao, cô bắt gặp lại đôi mắt quá đỗi xinh đẹp.
"Là anh ấy!" Cô thốt lên trong lòng. Tom tham gia thách đấu.
Khác với vẻ ôn nhu cô được thấy. Tom khi chiến đấu thật sự rất đặc biệt. Eira không chắc nữa, nhưng nó giống như một con dao được mài nhọn. Lạnh lẽo và sắc bén. Chỉ lơ là một chút cũng có thể lấy mạng người.
Cuối cùng, Tom đánh bại đối thủ của mình. Anh thong thả thu lại vũ khí của mình, lúc này anh lại trở về là Tom. Chỉ là sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia vẫn chưa kịp thu lại toàn bộ.
Không khỏi lúc này tim Eira có chút loạn. Không phải vì tình yêu cái loại này loạn. Mà là hưng phấn. Gặp được cường giả hưng phấn.
Đến khi theo bước chân của đoàn người trở về phòng, Eira vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Eira quan sát căn phòng của mình. Đầy đủ nội thất cơ bản, trang trí thanh nhã. Có vẻ như vì học sinh nữ của Slytherin quá ít mà cô sẽ ở một mình.
Cô không coi điều đó là một sự bất hạnh, bởi lẽ cô thật sự không thích ai đó bước chân vào lãnh địa của mình. Cô cảm thấy không an toàn.
Sau khi đã tắm rửa, Eira nằm lên trên giường. Một tay che lấy đôi mắt. Chỉ còn lại bóng tối..
"Con đã đến Hogwarts rồi cha ơi." Miệng cô bé thủ thỉ.
Kí túc xá của Slytherin nằm ở sâu dưới đáy hồ nước, Eira cảm thấy con đường này quá dài. Những cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng lan tỏa, ăn mòn cơ thể. Đầu ngón tay lạnh toát. Cô sợ lãnh, sợ vô cùng. Theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, đầu cô không khỏi rụt rụt xuống như một chú rùa nhỏ. Vừa đáng thương lại cũng đáng yêu.
Elena cũng để ý đến điều ấy. Cô bé bật cười khẽ khàng hỏi: "Thật sự lạnh như vậy sao?"
"Thật sự!" Eira kiên quyết khẳng định, đầu gật gù chắc nịch.
"Bồ có muốn một chút bùa giữ ấm không?" Elena thủ thỉ vào tai Eira.
Eira lắc đầu. Cô thật sự không thoải mái khi sử dụng bùa chú lên cơ thể mình. Không chán ghét nhưng cũng không thích. Vả lại, muốn cũng đâu có được.
"Vậy thì em nên mặc thêm khoác thêm áo đấy cô bé ạ!"
Cả cơ thể Eira được chùm trong một chiếc áo khoác rộng lớn, ấm áp. Một đôi tay thon dài, tinh mĩ, như một tuyệt tác, khiến cho người ta không khỏi than thở về sự bất công của tạo hóa.
"Là anh!" Eira kinh ngạc khi nhận ra chủ nhân chiếc áo. Thì ra là chàng trai đã giúp cô buổi sáng.
"Anh nghĩ rằng em nên nhanh chóng trở về phòng của mình đấy cô bé." Khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, mắt phượng cong cong.
Cô thật sự cảm thấy hơi chói mắt. Đôi tai đỏ bừng vì ngượng ngùng. Hai má vốn vì lạnh đã ửng hồng lại càng diễm lệ hơn.
"Cảm ơn anh.."
"Đi thôi Tom!" Người bên cạnh cau mày, giọng nói toát lên sự bất mãn.
"Đừng cau có như vậy chứ Apollo!" Tom nghiêm khắc nhìn bạn, sau đó lại quay sang nhìn Eira và nói:
"Tạm biệt em nhé!"
"Nhưng.." Chưa kịp nói, bóng dáng Tom đã biến mất.
Đôi mắt của anh ấy rất cuốn hút, mỗi khi Tom chăm chú nhìn, Eira đều cảm thấy dường như bản thân là tất cả của anh.. Cô thật sự rất thích đôi mắt này. Dường như đôi mắt đó chăm chú nhìn mình, cô sẽ cảm giác được cha ở bên.
Eira buồn bã, đầu gục xuống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Elena xoa đầu nhỏ, an ủi Eira. Nhẹ nhàng hỏi: "Bồ quen biết anh ấy à?"
"Cũng không phải là thân quen cho lắm, anh ấy là một người tốt.." Eira tường thuật lại câu chuyện của mình một cách tỉ mỉ.
Nghe xong Elena hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức giãn ra sau đó. Cô im lặng, không nói gì. Khuôn mặt hiền từ, thậm chí khi nhìn sâu vào trong đôi mắt của Elena, Eira lại cảm nhận được một thứ tình cảm nóng rực. Không hiểu sao, Eira lại cảm thấy gần gũi, thân quen đến lạ.
"Mình và bồ chưa từng gặp nhau đúng không Elena?" Lạc trong những dòng suy nghĩ, Eira buột miệng hỏi.
"Chưa bao giờ" Elena kinh ngạc khi nghe thấy câu hỏi ấy.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên mình cảm thấy giữa bồ và mình có một cái gì ấy. Mình cũng không thể giải thích rõ được.." Eira bối rối, vô cùng khó hiểu. Trực giác mách bảo cô đã gặp Elena ở đâu đó. Không phải là khuôn mặt kia, mà là khí chất. Thật sự rất quen thuộc!
"Không hiểu thì bỏ qua! Đừng làm khổ cái đầu bé nhỏ của bồ nữa. Là do bồ quá nhạy cảm thôi!" Elena ôm lấy Eira an ủi, một tay vỗ nhẹ lưng cô bé.
"Có lẽ!" Eira lấy lại tập trung, đáp lễ lại Elena bằng một cái ôm thật chặt.
Phòng sinh hoạt chung khá rộng, lấy màu trắng xanh làm chủ đạo, được trang trí lộng lẫy và bắt mắt.
Như một truyền thống, chủ nhiệm sẽ lên phát biểu cảm nghĩ. Nhấn mạnh nội qui của Slytherin. Vinh dự chung của nhà. Rồi thách đấu để ứng cử thủ tịch.
Eira cố gắng giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, rúc vào một góc bên cạnh lò sưởi. Mặc cho diễn biến xung quanh. Phải đến khi cái tên Tom Riddle len lỏi vào tai, cô mới ngẩng đầu lên. Ở trên đài cao, cô bắt gặp lại đôi mắt quá đỗi xinh đẹp.
"Là anh ấy!" Cô thốt lên trong lòng. Tom tham gia thách đấu.
Khác với vẻ ôn nhu cô được thấy. Tom khi chiến đấu thật sự rất đặc biệt. Eira không chắc nữa, nhưng nó giống như một con dao được mài nhọn. Lạnh lẽo và sắc bén. Chỉ lơ là một chút cũng có thể lấy mạng người.
Cuối cùng, Tom đánh bại đối thủ của mình. Anh thong thả thu lại vũ khí của mình, lúc này anh lại trở về là Tom. Chỉ là sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia vẫn chưa kịp thu lại toàn bộ.
Không khỏi lúc này tim Eira có chút loạn. Không phải vì tình yêu cái loại này loạn. Mà là hưng phấn. Gặp được cường giả hưng phấn.
Đến khi theo bước chân của đoàn người trở về phòng, Eira vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Eira quan sát căn phòng của mình. Đầy đủ nội thất cơ bản, trang trí thanh nhã. Có vẻ như vì học sinh nữ của Slytherin quá ít mà cô sẽ ở một mình.
Cô không coi điều đó là một sự bất hạnh, bởi lẽ cô thật sự không thích ai đó bước chân vào lãnh địa của mình. Cô cảm thấy không an toàn.
Sau khi đã tắm rửa, Eira nằm lên trên giường. Một tay che lấy đôi mắt. Chỉ còn lại bóng tối..
"Con đã đến Hogwarts rồi cha ơi." Miệng cô bé thủ thỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.