[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng
Chương 54: Mơ hồ Trở thành thiên tài (3)
Dạ Tinh 2314
27/01/2024
Eira có chút hứng thú muốn biết người trong miệng giáo sư Dumbledore nói là ai!
Đáng tiếc ông cụ cũng chẳng muốn nói gì thêm ngoại trừ một câu cảm thán.
Dường như sự xuất hiện của người đó là vô tình nhắc đến..
"Có những lúc, khoảng cách giữa bóng tối và ánh sáng rất nhỏ bé. Em có thể sẽ không biết mình lạc lối. Có lẽ mục đích ban đầu là tốt nhưng không biết từ bao giờ nó đã thay đổi. Trên thế giới này không có người xấu mà chỉ là chúng ta không cùng mục đích."
"Trò Titus này, đôi khi ta phải đưa ra lựa chọn. Mặc dù điều đó có thể khó khăn." Giáo sư bỗng nói những điều khiến Eira mơ hồ.
Giáo sư dường như không nhận ra điều đó mà tiếp tục nói tiếp.
"Đừng để những thứ bên ngoài che mắt mà hãy cảm nhận bằng trái tim. Và đôi khi sức mạnh lớn nhất không nằm ở loại thần chú nào trò sử dụng hay cây đũa phép quyền năng ra sao, mà nó nằm ở trái tim em."
Eira cứ như vậy bị kéo từ mơ hồ này đến mơ hồ khác..
Cô bị đẩy ra khỏi văn phòng hiệu trưởng từ bao giờ không biết.
Một cảm giác chống rỗng khó tả lan tỏa, bản thân cô cũng không biết mình cần làm gì.
Không phải mọi câu hỏi đều có câu trả lời, và không phải mọi câu trả lời đều chính xác với câu hỏi của nó.
Eira rảo bước đến thư viện, tìm lấy một góc cơ hồ không ai để ý mà ngồi xuống.
Yên lặng quan sát dòng người qua lại.
Cô biết hành động này của mình có chút lập dị nhưng không hiểu bằng một cách nào đó mà cô tìm thấy sự bình yên trong nó..
Eira cũng không mấy để ý ánh mắt người khác.
Nếu sống chỉ để quan tâm đến ánh mắt của người khác thì chẳng phải quá nghẹn khuất?
"Làm sao vậy?" Hắn vuốt ve khuôn mặt ướt dầm dề của nàng.
"Chán ghét, mọi thứ trên thế giới này thật chán ghét! Không có thật lòng, chỉ có lợi ích. Ai cũng có thứ bản thân cần hoàn thành.." Nàng mờ mịt nhìn vào đôi mắt hắn.
Hắn yên lặng không nói, ôm lấy thân hình nhỏ xinh của nàng.
".. Chẳng phải còn ta hay sao?"
Eira mở mắt tỉnh dậy.
Mặt trời đã tắt dần ở đằng sau cánh rừng, mơ hồ chỉ còn một vài ánh dương le lói sót lại.
"Trò Titus, em nhớ đến văn phòng của ta vào sau giờ ăn tối." Giáo sư Horace Slughorn mỉm cười, đôi mắt cong cong và khuôn mắt phúc hậu kia khiến người ta không khỏi cảm thấy vô hại. Nhưng Eira biết cũng chính khuôn mặt phúc hậu này đã khiến cô phải bận rộn cả một kì nghỉ hè sắp tới!
Rơi nước mắt, lòng đau mà không thể nói!
"Vâng, thưa giáo sư."
Đáp lại cô là một ánh mắt không thể trìu mến hơn được nữa.
Mặc cho ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, Eira nhanh chóng cuốn gói bỏ trốn.
Nếu ai đó hỏi cô về việc hãy cho biết cảm nhận của bạn thế nào về việc ngay sau một đêm nổi tiếng thì cô sẽ trả lời nó bằng một thiên văn đẫm lệ dài 18 trang giấy.
Lần đầu tiên cô lại cảm nhận được những dòng cảm xúc tuôn trào khiến cho người ta dễ dàng xuất khẩu thành thơ.
Không nghi ngờ rằng cô có thể trở thành một Jane Austen thứ hai nếu cô viết tất cả xuống giấy.
Nhưng tất nhiên điều đó cũng không hiện thực bởi lẽ những cuộc hẹn "tâm sự" cùng các giáo sư, sự "thỉnh giáo" nhiệt tình từ các động học, thậm chí là niên cấp cao hơn và quan trọng hơn cả là những bài tập chồng chất đã đè bẹp dí trái tim tim văn học nhỏ bé của cô.
Vậy nên nước Anh vẫn cứ không thể có một Jane Austen thứ hai được..
"Eira, bồ đã có kế hoạch gì chưa?" Aria đuổi theo bước chân cô bạn.
"Kế hoạch?" Eira không dừng lại bước chân, nhưng từ câu trả lời này cũng có thể đoán được phần nào câu chuyện.
"Kế hoạch cho Giáng sinh. Đừng nói với tôi là bồ quên rồi nhé!" Giong Aria tràn đầy nghi ngờ.
Eira im lặng, hiển nhiên sự sự im lặng này chính là minh chứng cho việc cô bé đã thật sự bỏ quên một trong những ngày lễ quan trọng nhất.
"Trời ơi! Bồ quên thật luôn!" Aria hoảng hốt, khuôn mặt như viết lên không thể tin được.
Eira lần thứ n im lặng.
Cô cũng không biết mở miệng thế nào.
Mấy bài kiểm tra độc dược và việc trở thành trợ thủ của giáo sư đã kéo quá nhiều sự chú ý khiến cô vô tình bỏ quên việc Giáng sinh đang đến gần.
"Bồ đừng chỉ chăm chăm vào việc học! Suốt ngày nghiên cứu mấy cái độc dược và mấy cái đinh luật định lí muggle gì ấy không giúp bồ có hòa nhập với cộng đồng được đâu!"
Eira lại lặng yên không một tiếng động xoa cái đầu đau nhức của mình. Cô không ngờ được rằng Aria từ một cô gái ít nói, dịu dàng lại có thể lải nhải không ngừng được.
Thật muốn lấp kín cái miệng nhỏ kia lại!
Eira bỗng lại nhớ đến dì Elena, đâu đó cô lại nhìn thấy bóng dáng của dì Elena trong Aria.
Không khỏi rùng mình ghê sợ!
Aria sẽ không trở thành Elena thứ hai chứ? Eira hoàn toàn nghi ngơ điều đó có thể xảy ra!
Cô nhanh chóng kiếm cớ để chạy thoát nhưng đầu bắt đầu nảy số không ngừng.
Đã sắp 3 tháng cô chưa gặp dì Elena, thời gian trôi qua quá nhanh. Cô thậm chí còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống mới thì Giáng sinh đã đến.
Cô không biết mình sẽ trở về nhà trong tâm thế như thế nào..
Những suy nghĩ ấy kéo dài đến mức Giáng sinh đã tiệm cận, nó vẫn không dứt.
* * *
Xin lỗi độc giả vì lần này tác giả lại "lặn" hơi lâu nhưng vì lí do sứ khỏe và điện thoại tác giả hỏng rồi nên không cập nhật chương mới nhanh chóng được.
Cảm ơn các bồ yêu vì đã kiên nhẫn chờ đợi!
Đáng tiếc ông cụ cũng chẳng muốn nói gì thêm ngoại trừ một câu cảm thán.
Dường như sự xuất hiện của người đó là vô tình nhắc đến..
"Có những lúc, khoảng cách giữa bóng tối và ánh sáng rất nhỏ bé. Em có thể sẽ không biết mình lạc lối. Có lẽ mục đích ban đầu là tốt nhưng không biết từ bao giờ nó đã thay đổi. Trên thế giới này không có người xấu mà chỉ là chúng ta không cùng mục đích."
"Trò Titus này, đôi khi ta phải đưa ra lựa chọn. Mặc dù điều đó có thể khó khăn." Giáo sư bỗng nói những điều khiến Eira mơ hồ.
Giáo sư dường như không nhận ra điều đó mà tiếp tục nói tiếp.
"Đừng để những thứ bên ngoài che mắt mà hãy cảm nhận bằng trái tim. Và đôi khi sức mạnh lớn nhất không nằm ở loại thần chú nào trò sử dụng hay cây đũa phép quyền năng ra sao, mà nó nằm ở trái tim em."
Eira cứ như vậy bị kéo từ mơ hồ này đến mơ hồ khác..
Cô bị đẩy ra khỏi văn phòng hiệu trưởng từ bao giờ không biết.
Một cảm giác chống rỗng khó tả lan tỏa, bản thân cô cũng không biết mình cần làm gì.
Không phải mọi câu hỏi đều có câu trả lời, và không phải mọi câu trả lời đều chính xác với câu hỏi của nó.
Eira rảo bước đến thư viện, tìm lấy một góc cơ hồ không ai để ý mà ngồi xuống.
Yên lặng quan sát dòng người qua lại.
Cô biết hành động này của mình có chút lập dị nhưng không hiểu bằng một cách nào đó mà cô tìm thấy sự bình yên trong nó..
Eira cũng không mấy để ý ánh mắt người khác.
Nếu sống chỉ để quan tâm đến ánh mắt của người khác thì chẳng phải quá nghẹn khuất?
"Làm sao vậy?" Hắn vuốt ve khuôn mặt ướt dầm dề của nàng.
"Chán ghét, mọi thứ trên thế giới này thật chán ghét! Không có thật lòng, chỉ có lợi ích. Ai cũng có thứ bản thân cần hoàn thành.." Nàng mờ mịt nhìn vào đôi mắt hắn.
Hắn yên lặng không nói, ôm lấy thân hình nhỏ xinh của nàng.
".. Chẳng phải còn ta hay sao?"
Eira mở mắt tỉnh dậy.
Mặt trời đã tắt dần ở đằng sau cánh rừng, mơ hồ chỉ còn một vài ánh dương le lói sót lại.
"Trò Titus, em nhớ đến văn phòng của ta vào sau giờ ăn tối." Giáo sư Horace Slughorn mỉm cười, đôi mắt cong cong và khuôn mắt phúc hậu kia khiến người ta không khỏi cảm thấy vô hại. Nhưng Eira biết cũng chính khuôn mặt phúc hậu này đã khiến cô phải bận rộn cả một kì nghỉ hè sắp tới!
Rơi nước mắt, lòng đau mà không thể nói!
"Vâng, thưa giáo sư."
Đáp lại cô là một ánh mắt không thể trìu mến hơn được nữa.
Mặc cho ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, Eira nhanh chóng cuốn gói bỏ trốn.
Nếu ai đó hỏi cô về việc hãy cho biết cảm nhận của bạn thế nào về việc ngay sau một đêm nổi tiếng thì cô sẽ trả lời nó bằng một thiên văn đẫm lệ dài 18 trang giấy.
Lần đầu tiên cô lại cảm nhận được những dòng cảm xúc tuôn trào khiến cho người ta dễ dàng xuất khẩu thành thơ.
Không nghi ngờ rằng cô có thể trở thành một Jane Austen thứ hai nếu cô viết tất cả xuống giấy.
Nhưng tất nhiên điều đó cũng không hiện thực bởi lẽ những cuộc hẹn "tâm sự" cùng các giáo sư, sự "thỉnh giáo" nhiệt tình từ các động học, thậm chí là niên cấp cao hơn và quan trọng hơn cả là những bài tập chồng chất đã đè bẹp dí trái tim tim văn học nhỏ bé của cô.
Vậy nên nước Anh vẫn cứ không thể có một Jane Austen thứ hai được..
"Eira, bồ đã có kế hoạch gì chưa?" Aria đuổi theo bước chân cô bạn.
"Kế hoạch?" Eira không dừng lại bước chân, nhưng từ câu trả lời này cũng có thể đoán được phần nào câu chuyện.
"Kế hoạch cho Giáng sinh. Đừng nói với tôi là bồ quên rồi nhé!" Giong Aria tràn đầy nghi ngờ.
Eira im lặng, hiển nhiên sự sự im lặng này chính là minh chứng cho việc cô bé đã thật sự bỏ quên một trong những ngày lễ quan trọng nhất.
"Trời ơi! Bồ quên thật luôn!" Aria hoảng hốt, khuôn mặt như viết lên không thể tin được.
Eira lần thứ n im lặng.
Cô cũng không biết mở miệng thế nào.
Mấy bài kiểm tra độc dược và việc trở thành trợ thủ của giáo sư đã kéo quá nhiều sự chú ý khiến cô vô tình bỏ quên việc Giáng sinh đang đến gần.
"Bồ đừng chỉ chăm chăm vào việc học! Suốt ngày nghiên cứu mấy cái độc dược và mấy cái đinh luật định lí muggle gì ấy không giúp bồ có hòa nhập với cộng đồng được đâu!"
Eira lại lặng yên không một tiếng động xoa cái đầu đau nhức của mình. Cô không ngờ được rằng Aria từ một cô gái ít nói, dịu dàng lại có thể lải nhải không ngừng được.
Thật muốn lấp kín cái miệng nhỏ kia lại!
Eira bỗng lại nhớ đến dì Elena, đâu đó cô lại nhìn thấy bóng dáng của dì Elena trong Aria.
Không khỏi rùng mình ghê sợ!
Aria sẽ không trở thành Elena thứ hai chứ? Eira hoàn toàn nghi ngơ điều đó có thể xảy ra!
Cô nhanh chóng kiếm cớ để chạy thoát nhưng đầu bắt đầu nảy số không ngừng.
Đã sắp 3 tháng cô chưa gặp dì Elena, thời gian trôi qua quá nhanh. Cô thậm chí còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống mới thì Giáng sinh đã đến.
Cô không biết mình sẽ trở về nhà trong tâm thế như thế nào..
Những suy nghĩ ấy kéo dài đến mức Giáng sinh đã tiệm cận, nó vẫn không dứt.
* * *
Xin lỗi độc giả vì lần này tác giả lại "lặn" hơi lâu nhưng vì lí do sứ khỏe và điện thoại tác giả hỏng rồi nên không cập nhật chương mới nhanh chóng được.
Cảm ơn các bồ yêu vì đã kiên nhẫn chờ đợi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.