Chương 307: Nhóm ''tân binh''
Flamacos
03/09/2021
''Người đeo mặt nạ'' nhìn thấy nhóm người này mặc dù vài người tính cách hơi ác liệt một chút, nhưng chân thực không xấu mà là hoàn toàn giống như là đã được dạy chứ chưa từng tiếp xúc mặt tối của xã hội.
Cho nên dù bản thân thừa lực trốn nhưng vẫn làm bộ giả ngu vì chính cậu vốn là có nhiệm vụ trinh sát, trông nom xem một tiểu đội này trông cũng thú vị về sau lữ hành cũng đỡ buồn chán.
Không sai, cậu chính là phân thân của Ren.
Không phải mộc phân thân mà là phân thân lấy trực tiếp hẳn tế bào của Ren cho nên có thể xem như là một cá thể sống độc lập hoàn toàn tương tự Ren vừa được thừa hưởng trí tuệ, ký ức, kỹ năng, quyền năng hệt như bản chính.
Tuy nhiên, chỉ là không có trang bị xịn hay là hệ thống mà thôi, nhưng với lực chiến như thế này thì hoàn toàn không cần quá lo lắng.
Kỹ năng hơi thấp hơn 1 chút với chỉ số bằng 50% thôi cũng đủ xài.
Cậu là phân thân số 3 trong tổng 4 phân thân được triệu hồi và mang danh hiệu: Kane để duy trì sự bí mật về thân phận. Nhưng về quyền hành thì cậu có quyền nói chuyện tương đương với Ren, vì cậu và Ren vốn chính là một thể.
Chỉ là nhiều ra 1 cái xác thôi.
Lặng lẽ nhìn nhóm của mấy con mắm kia bàn luận một hồi lâu, Ren nghe đến tiếng địa phương của bọn họ thay vì tiếng Anh thông dụng được truyền cho tất cả người chơi để giao tiếp.
Nhưng với kỹ năng [Ngôn ngữ học] nên cậu có thể nghe hiểu được đối phương nói gì, về việc đối xử với cậu ra sao...và tính làm gì.
Chí ít họ cũng chưa muốn làm gì Kane cả mà là đang lo lắng lát nữa có nên đi lấy đồ hay không đây.
Nghe hiểu bọn họ và chắc chắn điều mà cậu muốn làm chính là ngăn cản mấy thằng nhóc này đang tự giết chính mình.
Dẫu gì cậu quan sát được mớ xác chết của đám quái vật bên ngoài, cũng đủ hiểu là họ vừa hoàn thành được vòng phòng thủ đầu tiên.
Nhưng nó vốn chỉ là một cái bẫy khiến cho người ta mất cảnh giác thôi, chứ đợt tấn công tiếp theo của quái vật chắc chắn khó chịu hơn nhiều.
Huống chi, đây là trò chơi sinh tồn bậc ác mộng với người thường và dường như đã tăng cường độ khó lên nhiều lần sau khi cậu đến.
Đổi lại là người chơi có nhiều ưu đãi hơn.
Cơ mà cứ yên yên nhìn bọn họ ăn hành rồi tính sau.....duy nhất có mỗi Margaret là thiện lương khiến cậu muốn ở lại thôi. Còn lại chả quan tâm.
Sau vài tiếng thì nhóm Martha đã trang bị những gì có thể trang bị vừa mang lại lợi ích tốt nhất.
Trong đó Charlie thì một mặt xinh đẹp cau có nhìn Kane như rác rưởi nói:" Đi thôi tên nô lệ! Công chúa đã cho ngươi sống nên liệu hồn mà an phận đấy!"
Kane yên lặng không nói, càng không để ý tới Charlie khiến con điên này căm tức không thôi.
Cô ta muốn lôi kéo sợi dây nối với sợi dây trói tay của Kane nhưng kéo kiểu gì cũng không thể kéo được, chỉ khi cậu tự mình muốn đi mà thôi!
"Tên khốn kiếp!" Charlie liền muốn đánh Kane nhưng Kane vốn đã cởi trói xong liền nghiêng người né tránh sau đó gạt chân rồi đẩy Charlie đập xuống mặt đất một cách đầy nhanh chóng.
"Ứng xử cho lễ phép vào đi nào thưa tiểu thư~" Kane cười lạnh lùng, liền đè chặt Charlie.
Âm thanh chiến đấu khiến cho cả đội bắt đầu chú ý về phía Kane và Charlie liền thấy Kane đang đem Charlie ghì chặt lại.
Martha mặt lạnh lùng không nói gì, tay cầm một thanh kiếm kim loại ( kiểu tây) nhặt được trong thùng thính lao lên chém về phía cậu.
"Hơi chậm.....cơ mà không tệ..." Kane đoán trước được toàn bộ hướng tấn công của Martha là một đường kiếm chém chém lệch về phía bên phải theo hướng của Martha.
Cho nên Kane rất nhanh lẹ mà buông bỏ Charlie,nhẹ nhàng né tránh đòn kiếm rồi dùng tay phải cầm vào lưỡi kiểm ghìm chặt rồi lại dùng tay trái của mình cầm vào cổ tay phải của Martha vừa xoắn nhẹ một cái.
Khiến cho Martha đau đớn kêu lên khi tay phải của cô bị vặn đau buộc phải buông kiếm ra:" A....a..."
"Chị!!!" x 2
Sau đó Kane tựa như nghe điều gì đó rồi nói:" Các ngươi nên chạy đi!"
Rồi đẩy Martha ngã lảo đảo về phía trước, cậu cũng vứt thanh kiếm rồi nhảy ra cửa sổ biến mất không tăm hơi.
Khiến cho bọn họ mơ hồ không hiểu, nhưng cũng thở ra một hơi rồi tới hội tụ với Charlie và Martha kiểm tra.
Nhưng Uriel chưa kịp sơ cứu thì bên ngoài đã truyền tới một âm thanh va chạm.
Chỉ thấy một con quái vật có hình người có cơ bắp phát triển có hai cái móng vuốt bằng sắt đang vừa bò vừa ngửi ngửi để tiến về phía này.
Quái vật này chính là Brawler Hunter, một con quái vật có khả năng chiến đấu mạnh mẽ với khả năng xé xác kẻ địch dễ dàng. Nó không kém gì Crawler nhưng thứ này mạnh về cũng đủ đáng sợ với đám người mới.
"Cái...cái gì thế kia?" Cả đội nhìn thấy con quái vật kia, liền hiểu được tên hồi nãy nói chạy đi là có ý đồ gì.
Với con quái vật có sức công phá đâm sụp một tòa nhà như thế thì không phải họ hiện tại có thể chống lại.
"Mau rời khỏi đây!" Martha lập tức hạ lệnh chạy trốn.
"Gaban... hấp dẫn sự chú ý của nó....."
"Nếu chạy không lại, chúng ta luôn phải sẵn sàng chiến đấu!" Martha một mặt kinh hãi.
"Hiểu rồi công chúa!" Gaban cầm chắc một tấm Riot Shield vừa nuốt nước bọt.
Nhưng không cho họ rút lui, con Brawler kia sớm đã lao về phía mùi hương con người tới.
Đem phần nhà bên dưới lầu trực tiếp lao vào phá nát bấy.
"Thứ này nhanh quá.... không chạy nổi!" Martha cùng những người khác nhìn rõ tốc độ điên cuồng của con Brawler nên thẳng thắng lớn tiếng:" Chủ động phòng vệ!"
Nói xong cô liền cầm lên cây kiếm, cùng những người khác bày ra đội hình chiến đấu.
Con Brawler rốt cuộc cũng phát hiện con mồi của nó liền hưng pháo gào gú rồi lao thẳng về phía bọn họ một cách điên cuồng.
12 người đánh 1 con Brawler hunter tuy rằng số lượng ấp đảo thật sự vô cùng chật vật, vì thật sự da nó quá dày quá cứng đến nổi súng đạn không có nhiều ảnh hưởng với nó. Chứ đừng nói là dao kiếm hay lựu đạn.
Mà nó thì càng dễ dàng thúc ép, đồng thời dùng móng vuốt sắc bén của nó xé nát cái khiên của Gaban lần lượt sấn tới từng người rồi từng bước một dễ dàng nghiền ép.
Vừa sống không bao lâu, đã gặp phải một con quái vật vừa trâu vừa mạnh đáng sợ. Mấu chốt lại không thể chạy được vì kiểu gì vẫn có thể có vài con như thế này ở bên ngoài thị trấn.
Nhưng đánh lượt lượt, dần dần ai cũng bị đánh văng cả Martha đều không là đối thủ của nó.
Kiếm của cô không đủ lực sát thương.
Mà con Brawler này tựa như là đang vui đùa cùng con mồi, nó không vội giết chết mà là dường như muốn thấy bọn họ tuyệt vọng tới chết.
Có thể nó đem từng anh hùng đám nát tựa như chỉ là mấy con thỏ đang nhảy nhót một cách vô vọng.
Anh hùng thú thì sao? Không khỏe bằng!
Anh hùng súng thì sao? Không bắn được!
Anh hùng ma thuật? Không có pháp thuật!
"Thế là hết sao? " Margaret ánh mắt rưng rưng ngập tràn sợ hãi.
Cô còn ý muốn hoàn thành thí luyện rồi trở về tìm mẹ sống an ổn đây. Sao mình lại phải vướng vào cái thí luyện chết tiệt gì đây, mình vốn đâu có muốn chiến đấu đâu.
Nhìn thấy con quái vật giơ móng vuốt lao về phía mình, mà những người khác đều bị đánh đến mức nằm rạp trên đất không động đậy được thì Margaret cũng chỉ có thể tuyệt vọng chờ cái chết mà thôi.
"Mẹ ơi...con không thể về rồi!" Margaret nhắm chặt đôi mắt đứng ở đó không động đậy chờ đợi cái chết.
Martha thấy thế liền muốn liều mạng lao tới nhưng xương cô đều bị con quái vật tạo ra lực khiến nó tê liệt khiến cô chỉ có thể tuyệt vọng mà lếch đi, vừa gào khóc hi vọng khiến con quái vật đó chú ý tới mình:" EM GÁI!!! Không được....qua đây giết tao đi!!"
"ĐỪNG ĐỘNG EM GÁI TAO!!!"
"KHÔNG!!!!"
Nhìn thấy móng vuốt sắp chạm vào cơ thể mềm yếu của Margaret, Martha tuyệt vọng nhắm mắt lại vừa khóc.
"Ái chà chà~ đã bảo chạy đi mà còn đánh cái gì không biết!"
"Hyper!~Punch!"
"Ầm!"
Đợi mãi, không thấy cảm giác đau đớn gì.....Margaret mới từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy ''người đó'' đã sớm đứng trước mặt mình trong tư thế giơ đấm về phía trước.
Mà con quái vật kia thì lại dính trong bức tường không động đậy tựa như đã chết.
Margaret thì ngây người như phỗng rồi ngã phệt xuống đất mơ mơ màng màng.
Sau đó, người đó chỉ phủi phủi tay rồi nghiêng đầu nhìn những người đồng đội khác đã ngã gục của Margaret trào phúng:" Chết dí hết rồi sao? "
"Công chúa, hoàng tộc, quý tộc, đại đế chế không có sức mạnh thì giá trị của mấy người các ngươi cũng thê thảm như thế thôi!"
"Giống như mà những vương quốc bị đại đế quốc các ngươi thôn tính vậy, bất luận cao quý đến đâu!"
"Thua trận thì các ngươi chả còn gì cả!"
"Đến tự do hay quyền được sống cũng không! "
Kane, bước tới từng người lấy ra từng ống Medshot rồi tiêm vào cổ của từng người.
Xem như đã cứu bọn họ 2 mạng.
1 lần chính là giết chết Brawler, và thứ 2 chính là dùng từng ống Medshot tiêu trừ Virus trong người.
"Nếu các ngươi chết đối với 1 cô bé như thế thì thật quá tàn nhẫn, may mắn gặp phải ta đi nhé!" Kane cười cười, nhìn từng người từng người rơi vào hôn mê sâu.
Không ngoại lệ Margaret đều mệt mỏi ngủ thiếp đi đến tận vài tiếng đồng hồ sau.
"...."
"Thôi thì giúp mấy nhóc ngăn một đợt tấn công vậy!" Kane thở dài một hơi, đem từng người xếp kéo vào trong một góc để tiện quan sát và bảo vệ.
Cho nên dù bản thân thừa lực trốn nhưng vẫn làm bộ giả ngu vì chính cậu vốn là có nhiệm vụ trinh sát, trông nom xem một tiểu đội này trông cũng thú vị về sau lữ hành cũng đỡ buồn chán.
Không sai, cậu chính là phân thân của Ren.
Không phải mộc phân thân mà là phân thân lấy trực tiếp hẳn tế bào của Ren cho nên có thể xem như là một cá thể sống độc lập hoàn toàn tương tự Ren vừa được thừa hưởng trí tuệ, ký ức, kỹ năng, quyền năng hệt như bản chính.
Tuy nhiên, chỉ là không có trang bị xịn hay là hệ thống mà thôi, nhưng với lực chiến như thế này thì hoàn toàn không cần quá lo lắng.
Kỹ năng hơi thấp hơn 1 chút với chỉ số bằng 50% thôi cũng đủ xài.
Cậu là phân thân số 3 trong tổng 4 phân thân được triệu hồi và mang danh hiệu: Kane để duy trì sự bí mật về thân phận. Nhưng về quyền hành thì cậu có quyền nói chuyện tương đương với Ren, vì cậu và Ren vốn chính là một thể.
Chỉ là nhiều ra 1 cái xác thôi.
Lặng lẽ nhìn nhóm của mấy con mắm kia bàn luận một hồi lâu, Ren nghe đến tiếng địa phương của bọn họ thay vì tiếng Anh thông dụng được truyền cho tất cả người chơi để giao tiếp.
Nhưng với kỹ năng [Ngôn ngữ học] nên cậu có thể nghe hiểu được đối phương nói gì, về việc đối xử với cậu ra sao...và tính làm gì.
Chí ít họ cũng chưa muốn làm gì Kane cả mà là đang lo lắng lát nữa có nên đi lấy đồ hay không đây.
Nghe hiểu bọn họ và chắc chắn điều mà cậu muốn làm chính là ngăn cản mấy thằng nhóc này đang tự giết chính mình.
Dẫu gì cậu quan sát được mớ xác chết của đám quái vật bên ngoài, cũng đủ hiểu là họ vừa hoàn thành được vòng phòng thủ đầu tiên.
Nhưng nó vốn chỉ là một cái bẫy khiến cho người ta mất cảnh giác thôi, chứ đợt tấn công tiếp theo của quái vật chắc chắn khó chịu hơn nhiều.
Huống chi, đây là trò chơi sinh tồn bậc ác mộng với người thường và dường như đã tăng cường độ khó lên nhiều lần sau khi cậu đến.
Đổi lại là người chơi có nhiều ưu đãi hơn.
Cơ mà cứ yên yên nhìn bọn họ ăn hành rồi tính sau.....duy nhất có mỗi Margaret là thiện lương khiến cậu muốn ở lại thôi. Còn lại chả quan tâm.
Sau vài tiếng thì nhóm Martha đã trang bị những gì có thể trang bị vừa mang lại lợi ích tốt nhất.
Trong đó Charlie thì một mặt xinh đẹp cau có nhìn Kane như rác rưởi nói:" Đi thôi tên nô lệ! Công chúa đã cho ngươi sống nên liệu hồn mà an phận đấy!"
Kane yên lặng không nói, càng không để ý tới Charlie khiến con điên này căm tức không thôi.
Cô ta muốn lôi kéo sợi dây nối với sợi dây trói tay của Kane nhưng kéo kiểu gì cũng không thể kéo được, chỉ khi cậu tự mình muốn đi mà thôi!
"Tên khốn kiếp!" Charlie liền muốn đánh Kane nhưng Kane vốn đã cởi trói xong liền nghiêng người né tránh sau đó gạt chân rồi đẩy Charlie đập xuống mặt đất một cách đầy nhanh chóng.
"Ứng xử cho lễ phép vào đi nào thưa tiểu thư~" Kane cười lạnh lùng, liền đè chặt Charlie.
Âm thanh chiến đấu khiến cho cả đội bắt đầu chú ý về phía Kane và Charlie liền thấy Kane đang đem Charlie ghì chặt lại.
Martha mặt lạnh lùng không nói gì, tay cầm một thanh kiếm kim loại ( kiểu tây) nhặt được trong thùng thính lao lên chém về phía cậu.
"Hơi chậm.....cơ mà không tệ..." Kane đoán trước được toàn bộ hướng tấn công của Martha là một đường kiếm chém chém lệch về phía bên phải theo hướng của Martha.
Cho nên Kane rất nhanh lẹ mà buông bỏ Charlie,nhẹ nhàng né tránh đòn kiếm rồi dùng tay phải cầm vào lưỡi kiểm ghìm chặt rồi lại dùng tay trái của mình cầm vào cổ tay phải của Martha vừa xoắn nhẹ một cái.
Khiến cho Martha đau đớn kêu lên khi tay phải của cô bị vặn đau buộc phải buông kiếm ra:" A....a..."
"Chị!!!" x 2
Sau đó Kane tựa như nghe điều gì đó rồi nói:" Các ngươi nên chạy đi!"
Rồi đẩy Martha ngã lảo đảo về phía trước, cậu cũng vứt thanh kiếm rồi nhảy ra cửa sổ biến mất không tăm hơi.
Khiến cho bọn họ mơ hồ không hiểu, nhưng cũng thở ra một hơi rồi tới hội tụ với Charlie và Martha kiểm tra.
Nhưng Uriel chưa kịp sơ cứu thì bên ngoài đã truyền tới một âm thanh va chạm.
Chỉ thấy một con quái vật có hình người có cơ bắp phát triển có hai cái móng vuốt bằng sắt đang vừa bò vừa ngửi ngửi để tiến về phía này.
Quái vật này chính là Brawler Hunter, một con quái vật có khả năng chiến đấu mạnh mẽ với khả năng xé xác kẻ địch dễ dàng. Nó không kém gì Crawler nhưng thứ này mạnh về cũng đủ đáng sợ với đám người mới.
"Cái...cái gì thế kia?" Cả đội nhìn thấy con quái vật kia, liền hiểu được tên hồi nãy nói chạy đi là có ý đồ gì.
Với con quái vật có sức công phá đâm sụp một tòa nhà như thế thì không phải họ hiện tại có thể chống lại.
"Mau rời khỏi đây!" Martha lập tức hạ lệnh chạy trốn.
"Gaban... hấp dẫn sự chú ý của nó....."
"Nếu chạy không lại, chúng ta luôn phải sẵn sàng chiến đấu!" Martha một mặt kinh hãi.
"Hiểu rồi công chúa!" Gaban cầm chắc một tấm Riot Shield vừa nuốt nước bọt.
Nhưng không cho họ rút lui, con Brawler kia sớm đã lao về phía mùi hương con người tới.
Đem phần nhà bên dưới lầu trực tiếp lao vào phá nát bấy.
"Thứ này nhanh quá.... không chạy nổi!" Martha cùng những người khác nhìn rõ tốc độ điên cuồng của con Brawler nên thẳng thắng lớn tiếng:" Chủ động phòng vệ!"
Nói xong cô liền cầm lên cây kiếm, cùng những người khác bày ra đội hình chiến đấu.
Con Brawler rốt cuộc cũng phát hiện con mồi của nó liền hưng pháo gào gú rồi lao thẳng về phía bọn họ một cách điên cuồng.
12 người đánh 1 con Brawler hunter tuy rằng số lượng ấp đảo thật sự vô cùng chật vật, vì thật sự da nó quá dày quá cứng đến nổi súng đạn không có nhiều ảnh hưởng với nó. Chứ đừng nói là dao kiếm hay lựu đạn.
Mà nó thì càng dễ dàng thúc ép, đồng thời dùng móng vuốt sắc bén của nó xé nát cái khiên của Gaban lần lượt sấn tới từng người rồi từng bước một dễ dàng nghiền ép.
Vừa sống không bao lâu, đã gặp phải một con quái vật vừa trâu vừa mạnh đáng sợ. Mấu chốt lại không thể chạy được vì kiểu gì vẫn có thể có vài con như thế này ở bên ngoài thị trấn.
Nhưng đánh lượt lượt, dần dần ai cũng bị đánh văng cả Martha đều không là đối thủ của nó.
Kiếm của cô không đủ lực sát thương.
Mà con Brawler này tựa như là đang vui đùa cùng con mồi, nó không vội giết chết mà là dường như muốn thấy bọn họ tuyệt vọng tới chết.
Có thể nó đem từng anh hùng đám nát tựa như chỉ là mấy con thỏ đang nhảy nhót một cách vô vọng.
Anh hùng thú thì sao? Không khỏe bằng!
Anh hùng súng thì sao? Không bắn được!
Anh hùng ma thuật? Không có pháp thuật!
"Thế là hết sao? " Margaret ánh mắt rưng rưng ngập tràn sợ hãi.
Cô còn ý muốn hoàn thành thí luyện rồi trở về tìm mẹ sống an ổn đây. Sao mình lại phải vướng vào cái thí luyện chết tiệt gì đây, mình vốn đâu có muốn chiến đấu đâu.
Nhìn thấy con quái vật giơ móng vuốt lao về phía mình, mà những người khác đều bị đánh đến mức nằm rạp trên đất không động đậy được thì Margaret cũng chỉ có thể tuyệt vọng chờ cái chết mà thôi.
"Mẹ ơi...con không thể về rồi!" Margaret nhắm chặt đôi mắt đứng ở đó không động đậy chờ đợi cái chết.
Martha thấy thế liền muốn liều mạng lao tới nhưng xương cô đều bị con quái vật tạo ra lực khiến nó tê liệt khiến cô chỉ có thể tuyệt vọng mà lếch đi, vừa gào khóc hi vọng khiến con quái vật đó chú ý tới mình:" EM GÁI!!! Không được....qua đây giết tao đi!!"
"ĐỪNG ĐỘNG EM GÁI TAO!!!"
"KHÔNG!!!!"
Nhìn thấy móng vuốt sắp chạm vào cơ thể mềm yếu của Margaret, Martha tuyệt vọng nhắm mắt lại vừa khóc.
"Ái chà chà~ đã bảo chạy đi mà còn đánh cái gì không biết!"
"Hyper!~Punch!"
"Ầm!"
Đợi mãi, không thấy cảm giác đau đớn gì.....Margaret mới từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy ''người đó'' đã sớm đứng trước mặt mình trong tư thế giơ đấm về phía trước.
Mà con quái vật kia thì lại dính trong bức tường không động đậy tựa như đã chết.
Margaret thì ngây người như phỗng rồi ngã phệt xuống đất mơ mơ màng màng.
Sau đó, người đó chỉ phủi phủi tay rồi nghiêng đầu nhìn những người đồng đội khác đã ngã gục của Margaret trào phúng:" Chết dí hết rồi sao? "
"Công chúa, hoàng tộc, quý tộc, đại đế chế không có sức mạnh thì giá trị của mấy người các ngươi cũng thê thảm như thế thôi!"
"Giống như mà những vương quốc bị đại đế quốc các ngươi thôn tính vậy, bất luận cao quý đến đâu!"
"Thua trận thì các ngươi chả còn gì cả!"
"Đến tự do hay quyền được sống cũng không! "
Kane, bước tới từng người lấy ra từng ống Medshot rồi tiêm vào cổ của từng người.
Xem như đã cứu bọn họ 2 mạng.
1 lần chính là giết chết Brawler, và thứ 2 chính là dùng từng ống Medshot tiêu trừ Virus trong người.
"Nếu các ngươi chết đối với 1 cô bé như thế thì thật quá tàn nhẫn, may mắn gặp phải ta đi nhé!" Kane cười cười, nhìn từng người từng người rơi vào hôn mê sâu.
Không ngoại lệ Margaret đều mệt mỏi ngủ thiếp đi đến tận vài tiếng đồng hồ sau.
"...."
"Thôi thì giúp mấy nhóc ngăn một đợt tấn công vậy!" Kane thở dài một hơi, đem từng người xếp kéo vào trong một góc để tiện quan sát và bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.