Đồng Nhân [Tam Sinh Tam Thế...]: Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay
Chương 12
kimura livia
21/08/2019
Cả hai một trước một sau đi đến phòng Mặc Uyên.
“Sư phụ, ta biết Ly Nguyệt ở đâu rồi.”_ Tư Âm vừa vui vẻ vừa tự hào vì mình là người đầu tiên tìm ra Ly Nguyệt.
Mặc Uyên nghe xong hồi thần, hai mắt lóe lên, mong chờ câu trả lời của Tư Âm. Khẩn trương hỏi: “Mười bảy, nàng đang ở đâu?”
Tư Âm dùng hai tay, nhấc cả người tiểu hồ li lên trước mặt Mặc Uyên, cười nói: “Sư phụ, tiểu hồ li này chính là Ly Nguyệt. Nàng viết ra giấy rằng nàng bị người nào đó lén thi triển thuật ngụy trang lên người, làm nàng bị biến thành hồ li.”
“Thật sao?!”_ Mặc Uyên không ngờ tới sự tình là như vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tiểu hồ li. Xem ra hắn đã bất cẩn rồi, thảo nào trên người lại có khí tức của Ly Nguyệt. Hóa ra Ly Nguyệt lại chính là bị biến thành tiểu hồ li này.
Tiểu hồ li ủy khuất gật gật đầu. Nếu để nàng phát hiện ai đã khiến nàng trở thành như vậy thì chắc chắn nàng sẽ khiến hắn không sống yên. Hừ!
Mặc Uyên thấy tiểu hồ li không ngừng gật đầu khẳng định thì trong lòng vui sướng trở lại, cảm giác cả người như được rót mật ong. Những phiền não liền bay đi mất khiến cả người thư sướng chưa từng có.
Mặc Uyên lấy tay ôm lấy hồ li Ly Nguyệt vào lòng như muốn dung nhập vào cốt tủy để nàng chẳng bao giờ biến mất. Cảm giác mất đi rồi lại tìm được khiến Mặc Uyên càng không muốn buông tay, chỉ muốn lúc nào cũng giữ nàng bên người.
Ly Nguyệt đang vui vẻ vì Mặc Uyên đã phát hiện ra nàng nên không hề để ý bị một người nam nhân ôm vào lòng, cũng không hề nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu của Mặc Uyên dành cho mình.
Đến lúc cảm nhận được ánh mắt ái muội của Tư Âm nhìn hai người thì Ly Nguyệt mới nhận ra mình đang được Mặc Uyên ôm trọn trong lòng. Ly Nguyệt cứng đờ người ra, xấu hổ chôn mặt vào cánh tay Mặc Uyên. Trời ạ, mau thả nàng xuống! Bảo sao Tư Âm lại có ánh mắt kì lạ đó. Hắn ôm nàng làm gì cơ chứ!? Hắn sẽ không phải là thích nàng rồi chứ!?
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng đang trở nên cứng đờ, Mặc Uyên mới nhớ ra hắn và nàng còn chưa xác định quan hệ rõ ràng, hắn làm vậy Nguyệt nhi sẽ không thích ứng được. Vì không muốn Ly Nguyệt đem tâm của hắn chạy mất lần nữa (lần thứ nhất là Ly Nguyệt ngủ say suốt mấy vạn năm nên vô tình khiến người nào đó tương tư đau khổ), Mặc Uyên đành phải tiếp tục kế hoạch mưa dầm thấm đất của mình. Kìm nén mong muốn chiếm hữu của mình, Mặc Uyên nuối tiếc đặt Ly Nguyệt lên bàn, sau đó hòa hoãn nhìn sang Tư Âm đang ngồi xem diễn, không lạnh không nóng lên tiếng đuổi người: “Khụ! Mười bảy, lần này ngươi có công tìm người nên vi sư sẽ giảm một nửa hình phạt của ngươi. Về chép phạt tiếp đi.”
Tác giả bĩu môi tỏ vẻ keo kiệt quá đi!
Nghe thấy sư phụ giảm một nửa hình phạt, Tư Âm vui vẻ cuốn xéo: “Đa tạ sư phụ, đệ tử cáo lui.”
Trước khi ra cửa, Tư Âm lại quay đầu lại nhìn một người một thú bằng ánh mắt ái muội rồi mới rời đi hẳn.
Nhìn ánh mắt vi diệu của Tư Âm, Ly Nguyệt sởn hết da gà.
Mặc Uyên ôn nhu nói: “Vậy bây giờ ta hóa giải phép thuật kia giúp Ly Nguyệt nhé!”
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý. Mặc Uyên biến nàng trở lại bình thường. Nhìn thân thể bình thường trở lại, Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát kiếp thú cưng!
“Mặc Uyên, cảm ơn ngươi.”_ Ly Nguyệt chân thành cảm tạ.
Mặc Uyên nghe mà lòng buồn một chút, lại nhìn Ly Nguyệt đầy ý vị nói: “Không cần khách khí như vậy. Chúng ta vốn là tri kỉ lâu năm, Ly Nguyệt nói vậy cứ như chúng ta là hai người xa lạ vậy. Chẳng lẽ Ly Nguyệt không coi ta là tri kỉ sao?”
“Ách! Ta không có.. Ta tất nhiên là coi Mặc Uyên thành tri kỉ rồi.”_ Ly Nguyệt thấy Mặc Uyên không vui, liền hơi áy náy đáp mà không hề nhận ra từ tri kỉ mà Mặc Uyên nói không phải là tri kỉ của bằng hữu mà là tri kỉ của người yêu. Nàng cứ thế mà vô tình rơi vào hố mà Mặc Uyên đào sẵn.
Mặc Uyên thấy Ly Nguyệt thừa nhận thì sung sướng mà cười: “Vậy sau này đừng nói cảm ơn với ta nữa.”
“Hảo.”_ Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.
Côn Luân Khư cuối cùng cũng ổn định trở lại.
-------
Trống tay lên má, ngồi ngắm phong cảnh xa xa, Ly Nguyệt thất thần.
“Sao vậy?”_ Tư Âm thấy Ly Nguyệt dạo này hay ngồi ngẩn người thì thấy có chút tò mò. Ly Nguyệt có tâm sự sao?
“A! Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ một số chuyện nhưng lại không biết phải làm sao.”_ Ly Nguyệt thở dài nói. Nàng vẫn còn bận tâm về lời nói Mặc Uyên hôm đó. Rốt cục thì người trong lòng của Mặc Uyên có phải là nàng không? Nếu là nàng thật thì nàng phải làm sao bây giờ?
Tư Âm tri kỉ mà quan tâm: “Ngươi nói nghe thử coi, nhỡ đâu ta giúp gì được thì sao!”
Ly Nguyệt hoài nghi mà nhìn Tư Âm nhưng cuối cùng cũng quyết định nói, nàng bắt đầu chém gió ra một câu chuyện: “Thật ra thì ta có một vị bằng hữu. Hắn có ý với một vị cô nương nhưng lại không biết cô nương đó có thích hắn không? Vị bằng hữu này muốn ta suy nghĩ cách giúp hắn nhưng ta nghĩ mãi không ra.”
“Ôi chao, hóa ra là vậy. Quá đơn giản, bảo hắn hỏi thẳng cô nương nhà người ta thì sẽ biết thôi.”_ Tư Âm chép miệng nói.
Ly Nguyệt nghe mà hắc tuyến nổi lên.
“Nếu hỏi thẳng vậy thì khác nào thổ lộ với người ta! Nếu người ta mà cự tuyệt thì chẳng phải mất mặt lắm sao! Có khi cô nương nhà người ta còn tưởng hắn mắc bệnh ảo tưởng ấy chứ!”
Tư Âm nghe vậy, gãi đầu ha ha cười: “Cũng có lí ha! Nam nhân thường sợ mất mặt, cách này đúng là không hợp lắm!”
“Bởi vậy mới nói!”_ Ly Nguyệt thở dài, xem ra vẫn không có cách..
Tư Âm nghĩ nghĩ một lát rồi vui vẻ nói: “Ta có cách rồi! Trước kia khi vẫn còn ở hồ li động, phụ thân ta thường ghen vì có nam nhân nào đó theo đuổi mẫu thân của ta. Ta nghĩ, nếu cô nương kia thích vị bằng hữu của ngươi thì nếu mà thấy vị bằng hữu của ngươi qua lại thân mật với một cô nương khác, chắc chắn sẽ ghen! Ngươi bảo vị bằng hữu kia dùng cách này thì sẽ biết cô nương đó có thích hắn hay không thôi!”
“Đúng nha, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ! Cảm ơn nha!”_ Ly Nguyệt như được mở ra cánh cửa mới, vui vẻ nói rồi chạy về phòng tìm kế hoạch thích hợp cho mình.
Nhìn Ly Nguyệt vui vẻ chạy mất tiêu, Tư Âm nghi hoặc: “Có cần phải vui như vậy không? Dù sao thì đó cũng là cách cho bằng hữu của Ly Nguyệt, chứ có phải là cho Ly Nguyệt dùng đâu, vui vẻ như vậy làm gì?”
--------
Hai tuần sau, chép phạt xong, Tư Âm lại trở về bản tính cũ, ham chơi lười biếng. Thấy Tư Âm định cùng Tử Lan lén xuống phàm giới, Ly Nguyệt liền hào hứng chạy tới: “Hai người định xuống phàm giới đúng không?”
Tư Âm và Tử Lan phòng bị nhìn Ly Nguyệt, cho rằng nàng sẽ mật báo với sư phụ. Tử Lan rối rắm: “Ly Nguyệt cô nương đây là muốn..?”
“Yên tâm, ta sẽ không nói với Mặc Uyên, chỉ là hai người phải dẫn theo ta nữa. Cho dù bị Mặc Uyên phát hiện thì cứ nói là ta bắt hai người đưa ta đi là được rồi. Lâu lắm rồi ta không xuống phàm giới chơi, ta muốn xuống dưới đó chơi một lát, có thể chứ?”_ Ly Nguyệt cười nói.
Nghe vậy, Tư Âm và Tử Lan mới yên tâm trong lòng, vui vẻ đồng ý.
“Tất nhiên là được, có Ly Nguyệt cô nương đi cùng thì dù bị sư phụ phát hiện cũng sẽ không sao. Chúng ta mau đi thôi!”_Tử Lan hào hứng nói.
Nói rồi, cả ba đi xuống phàm giới. Tử Lan và Tư Âm thì cải trang thành người đoán số, Ly Nguyệt thì đi thăm thú xung quanh và bắt đầu kế hoạch của mình. Tùy ý đi dạo một vòng, Ly Nguyệt phát hiện có một Vạn Hoa lâu. Tất nhiên là nàng chưa định vào đó luôn mà phải đợi đến tối vì đến tối, Vạn Hoa lâu mới mở cửa. Lúc này, Tư Âm và Tử Lan đều không biết kế hoạch của Ly Nguyệt, vẫn ung dung mà đoán số cho một vị cô nương xinh đẹp. Cả hai đều không biết rằng vị cô nương này chính là Dao Quang thượng thần, vô tình cứ thế mà trêu đùa nàng.
Tư Âm vừa sờ vừa xoa nói: “Tay của cô nương, sờ vào là thấy đường tình long đong..”
“Hỗn xược!”_ Nô tì thấy hành động lưu manh của Tư Âm thì tức giận quát.
Dao Quang giơ tay cản lại, bình tĩnh mà hỏi: “Ngươi thử nói xem, đường tình của ta long đong thế nào?”
“Haiz... Cô nương tuy rằng xinh đẹp nhưng mà đường tình thì... Chỉ sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cầu mà không được, chi bằng buông bỏ đi, có lẽ như vậy sẽ đỡ đau khổ hơn.”_ Tử Lan cảm thán mà nói.
Dao Quang bị nói trúng tâm tư nên trong lòng có chút không vui, không cam lòng bỏ đi.
Thấy Dao Quang bỏ đi, Tư Âm tức giận: “Gì chứ, xem số đoán mệnh lại không trả tiền, thảo nào đường tình long đong, đáng đời!”
“Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi kẻo sư phụ phát hiện.”_ Tử Lan kéo Tư Âm trở về.
“Sư phụ, ta biết Ly Nguyệt ở đâu rồi.”_ Tư Âm vừa vui vẻ vừa tự hào vì mình là người đầu tiên tìm ra Ly Nguyệt.
Mặc Uyên nghe xong hồi thần, hai mắt lóe lên, mong chờ câu trả lời của Tư Âm. Khẩn trương hỏi: “Mười bảy, nàng đang ở đâu?”
Tư Âm dùng hai tay, nhấc cả người tiểu hồ li lên trước mặt Mặc Uyên, cười nói: “Sư phụ, tiểu hồ li này chính là Ly Nguyệt. Nàng viết ra giấy rằng nàng bị người nào đó lén thi triển thuật ngụy trang lên người, làm nàng bị biến thành hồ li.”
“Thật sao?!”_ Mặc Uyên không ngờ tới sự tình là như vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tiểu hồ li. Xem ra hắn đã bất cẩn rồi, thảo nào trên người lại có khí tức của Ly Nguyệt. Hóa ra Ly Nguyệt lại chính là bị biến thành tiểu hồ li này.
Tiểu hồ li ủy khuất gật gật đầu. Nếu để nàng phát hiện ai đã khiến nàng trở thành như vậy thì chắc chắn nàng sẽ khiến hắn không sống yên. Hừ!
Mặc Uyên thấy tiểu hồ li không ngừng gật đầu khẳng định thì trong lòng vui sướng trở lại, cảm giác cả người như được rót mật ong. Những phiền não liền bay đi mất khiến cả người thư sướng chưa từng có.
Mặc Uyên lấy tay ôm lấy hồ li Ly Nguyệt vào lòng như muốn dung nhập vào cốt tủy để nàng chẳng bao giờ biến mất. Cảm giác mất đi rồi lại tìm được khiến Mặc Uyên càng không muốn buông tay, chỉ muốn lúc nào cũng giữ nàng bên người.
Ly Nguyệt đang vui vẻ vì Mặc Uyên đã phát hiện ra nàng nên không hề để ý bị một người nam nhân ôm vào lòng, cũng không hề nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu của Mặc Uyên dành cho mình.
Đến lúc cảm nhận được ánh mắt ái muội của Tư Âm nhìn hai người thì Ly Nguyệt mới nhận ra mình đang được Mặc Uyên ôm trọn trong lòng. Ly Nguyệt cứng đờ người ra, xấu hổ chôn mặt vào cánh tay Mặc Uyên. Trời ạ, mau thả nàng xuống! Bảo sao Tư Âm lại có ánh mắt kì lạ đó. Hắn ôm nàng làm gì cơ chứ!? Hắn sẽ không phải là thích nàng rồi chứ!?
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng đang trở nên cứng đờ, Mặc Uyên mới nhớ ra hắn và nàng còn chưa xác định quan hệ rõ ràng, hắn làm vậy Nguyệt nhi sẽ không thích ứng được. Vì không muốn Ly Nguyệt đem tâm của hắn chạy mất lần nữa (lần thứ nhất là Ly Nguyệt ngủ say suốt mấy vạn năm nên vô tình khiến người nào đó tương tư đau khổ), Mặc Uyên đành phải tiếp tục kế hoạch mưa dầm thấm đất của mình. Kìm nén mong muốn chiếm hữu của mình, Mặc Uyên nuối tiếc đặt Ly Nguyệt lên bàn, sau đó hòa hoãn nhìn sang Tư Âm đang ngồi xem diễn, không lạnh không nóng lên tiếng đuổi người: “Khụ! Mười bảy, lần này ngươi có công tìm người nên vi sư sẽ giảm một nửa hình phạt của ngươi. Về chép phạt tiếp đi.”
Tác giả bĩu môi tỏ vẻ keo kiệt quá đi!
Nghe thấy sư phụ giảm một nửa hình phạt, Tư Âm vui vẻ cuốn xéo: “Đa tạ sư phụ, đệ tử cáo lui.”
Trước khi ra cửa, Tư Âm lại quay đầu lại nhìn một người một thú bằng ánh mắt ái muội rồi mới rời đi hẳn.
Nhìn ánh mắt vi diệu của Tư Âm, Ly Nguyệt sởn hết da gà.
Mặc Uyên ôn nhu nói: “Vậy bây giờ ta hóa giải phép thuật kia giúp Ly Nguyệt nhé!”
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý. Mặc Uyên biến nàng trở lại bình thường. Nhìn thân thể bình thường trở lại, Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát kiếp thú cưng!
“Mặc Uyên, cảm ơn ngươi.”_ Ly Nguyệt chân thành cảm tạ.
Mặc Uyên nghe mà lòng buồn một chút, lại nhìn Ly Nguyệt đầy ý vị nói: “Không cần khách khí như vậy. Chúng ta vốn là tri kỉ lâu năm, Ly Nguyệt nói vậy cứ như chúng ta là hai người xa lạ vậy. Chẳng lẽ Ly Nguyệt không coi ta là tri kỉ sao?”
“Ách! Ta không có.. Ta tất nhiên là coi Mặc Uyên thành tri kỉ rồi.”_ Ly Nguyệt thấy Mặc Uyên không vui, liền hơi áy náy đáp mà không hề nhận ra từ tri kỉ mà Mặc Uyên nói không phải là tri kỉ của bằng hữu mà là tri kỉ của người yêu. Nàng cứ thế mà vô tình rơi vào hố mà Mặc Uyên đào sẵn.
Mặc Uyên thấy Ly Nguyệt thừa nhận thì sung sướng mà cười: “Vậy sau này đừng nói cảm ơn với ta nữa.”
“Hảo.”_ Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.
Côn Luân Khư cuối cùng cũng ổn định trở lại.
-------
Trống tay lên má, ngồi ngắm phong cảnh xa xa, Ly Nguyệt thất thần.
“Sao vậy?”_ Tư Âm thấy Ly Nguyệt dạo này hay ngồi ngẩn người thì thấy có chút tò mò. Ly Nguyệt có tâm sự sao?
“A! Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ một số chuyện nhưng lại không biết phải làm sao.”_ Ly Nguyệt thở dài nói. Nàng vẫn còn bận tâm về lời nói Mặc Uyên hôm đó. Rốt cục thì người trong lòng của Mặc Uyên có phải là nàng không? Nếu là nàng thật thì nàng phải làm sao bây giờ?
Tư Âm tri kỉ mà quan tâm: “Ngươi nói nghe thử coi, nhỡ đâu ta giúp gì được thì sao!”
Ly Nguyệt hoài nghi mà nhìn Tư Âm nhưng cuối cùng cũng quyết định nói, nàng bắt đầu chém gió ra một câu chuyện: “Thật ra thì ta có một vị bằng hữu. Hắn có ý với một vị cô nương nhưng lại không biết cô nương đó có thích hắn không? Vị bằng hữu này muốn ta suy nghĩ cách giúp hắn nhưng ta nghĩ mãi không ra.”
“Ôi chao, hóa ra là vậy. Quá đơn giản, bảo hắn hỏi thẳng cô nương nhà người ta thì sẽ biết thôi.”_ Tư Âm chép miệng nói.
Ly Nguyệt nghe mà hắc tuyến nổi lên.
“Nếu hỏi thẳng vậy thì khác nào thổ lộ với người ta! Nếu người ta mà cự tuyệt thì chẳng phải mất mặt lắm sao! Có khi cô nương nhà người ta còn tưởng hắn mắc bệnh ảo tưởng ấy chứ!”
Tư Âm nghe vậy, gãi đầu ha ha cười: “Cũng có lí ha! Nam nhân thường sợ mất mặt, cách này đúng là không hợp lắm!”
“Bởi vậy mới nói!”_ Ly Nguyệt thở dài, xem ra vẫn không có cách..
Tư Âm nghĩ nghĩ một lát rồi vui vẻ nói: “Ta có cách rồi! Trước kia khi vẫn còn ở hồ li động, phụ thân ta thường ghen vì có nam nhân nào đó theo đuổi mẫu thân của ta. Ta nghĩ, nếu cô nương kia thích vị bằng hữu của ngươi thì nếu mà thấy vị bằng hữu của ngươi qua lại thân mật với một cô nương khác, chắc chắn sẽ ghen! Ngươi bảo vị bằng hữu kia dùng cách này thì sẽ biết cô nương đó có thích hắn hay không thôi!”
“Đúng nha, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ! Cảm ơn nha!”_ Ly Nguyệt như được mở ra cánh cửa mới, vui vẻ nói rồi chạy về phòng tìm kế hoạch thích hợp cho mình.
Nhìn Ly Nguyệt vui vẻ chạy mất tiêu, Tư Âm nghi hoặc: “Có cần phải vui như vậy không? Dù sao thì đó cũng là cách cho bằng hữu của Ly Nguyệt, chứ có phải là cho Ly Nguyệt dùng đâu, vui vẻ như vậy làm gì?”
--------
Hai tuần sau, chép phạt xong, Tư Âm lại trở về bản tính cũ, ham chơi lười biếng. Thấy Tư Âm định cùng Tử Lan lén xuống phàm giới, Ly Nguyệt liền hào hứng chạy tới: “Hai người định xuống phàm giới đúng không?”
Tư Âm và Tử Lan phòng bị nhìn Ly Nguyệt, cho rằng nàng sẽ mật báo với sư phụ. Tử Lan rối rắm: “Ly Nguyệt cô nương đây là muốn..?”
“Yên tâm, ta sẽ không nói với Mặc Uyên, chỉ là hai người phải dẫn theo ta nữa. Cho dù bị Mặc Uyên phát hiện thì cứ nói là ta bắt hai người đưa ta đi là được rồi. Lâu lắm rồi ta không xuống phàm giới chơi, ta muốn xuống dưới đó chơi một lát, có thể chứ?”_ Ly Nguyệt cười nói.
Nghe vậy, Tư Âm và Tử Lan mới yên tâm trong lòng, vui vẻ đồng ý.
“Tất nhiên là được, có Ly Nguyệt cô nương đi cùng thì dù bị sư phụ phát hiện cũng sẽ không sao. Chúng ta mau đi thôi!”_Tử Lan hào hứng nói.
Nói rồi, cả ba đi xuống phàm giới. Tử Lan và Tư Âm thì cải trang thành người đoán số, Ly Nguyệt thì đi thăm thú xung quanh và bắt đầu kế hoạch của mình. Tùy ý đi dạo một vòng, Ly Nguyệt phát hiện có một Vạn Hoa lâu. Tất nhiên là nàng chưa định vào đó luôn mà phải đợi đến tối vì đến tối, Vạn Hoa lâu mới mở cửa. Lúc này, Tư Âm và Tử Lan đều không biết kế hoạch của Ly Nguyệt, vẫn ung dung mà đoán số cho một vị cô nương xinh đẹp. Cả hai đều không biết rằng vị cô nương này chính là Dao Quang thượng thần, vô tình cứ thế mà trêu đùa nàng.
Tư Âm vừa sờ vừa xoa nói: “Tay của cô nương, sờ vào là thấy đường tình long đong..”
“Hỗn xược!”_ Nô tì thấy hành động lưu manh của Tư Âm thì tức giận quát.
Dao Quang giơ tay cản lại, bình tĩnh mà hỏi: “Ngươi thử nói xem, đường tình của ta long đong thế nào?”
“Haiz... Cô nương tuy rằng xinh đẹp nhưng mà đường tình thì... Chỉ sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cầu mà không được, chi bằng buông bỏ đi, có lẽ như vậy sẽ đỡ đau khổ hơn.”_ Tử Lan cảm thán mà nói.
Dao Quang bị nói trúng tâm tư nên trong lòng có chút không vui, không cam lòng bỏ đi.
Thấy Dao Quang bỏ đi, Tư Âm tức giận: “Gì chứ, xem số đoán mệnh lại không trả tiền, thảo nào đường tình long đong, đáng đời!”
“Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi kẻo sư phụ phát hiện.”_ Tử Lan kéo Tư Âm trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.