Đồng Nhân [Tam Sinh Tam Thế...]: Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay
Chương 34
kimura livia
28/08/2019
Hai tháng sau, trong Như Vân cung:
Ly Nguyệt cười hỏi: “Thiển Thiển, ngươi thế nào lại không trông nom 2 vị Thái Tử mà rảnh rỗi đến cung của ta chơi?”
“Nào có rảnh rỗi, ta là tới nói cho ngươi một chuyện vô cùng quan trọng. Mà ngươi và sư phụ tiến triển tới đâu rồi?”_ Bạch Thiển vô cùng buồn phiền mỗi khi nhớ tới Dạ Hoa.
“Chẳng phải nói là có chuyện quan trọng sao? Sao lại hỏi sang chuyện của ta với Tuyên Mặc rồi?”_ Ly Nguyệt nghi hoặc.
Bạch Thiển bĩu môi, có chút ganh tị với tình cảm tốt đẹp của hai người: “Đương nhiên là vì có liên quan tới sư phụ nên ta mới hỏi rồi.”
“Ha.. Ha.. Vậy sao, thật ra thì tiến triển cũng tốt lắm, chỉ kém không nói thẳng thừng với nhau thôi. Rốt cuộc thì có chuyện gì a?”_ Ly Nguyệt buồn cười khi thấy vẻ mặt trẻ con của Bạch Thiển.
Bạch Thiển có chút rầu rĩ khi kể lại: “Ừ thì... chuyện là thế này, mấy hôm trước ta về Thanh Khâu một chuyến, có gặp được Chiết Nhan. Ông nói rằng có một phần linh hồn khác của sư phụ đang ở trong cơ thể của đại hoàng tử Tây Hải. Chiết Nhan nói chủ hồn của sư phụ đang ở Tây Hải còn phần linh hồn ở đây chắc chỉ là tàn hồn. Nhưng vấn đề là chủ hồn và tàn hồn ở trần gian này cách nhau quá xa, chỉ sợ sẽ không dung hợp lại được. Mà linh hồn không tập hợp lại đầy đủ thì sư phụ sẽ không có khả năng tỉnh lại.”
Ly Nguyệt không hiểu, nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là sao? Không phải hồn phách sẽ tự động dung hợp sau khi Tuyên Mặc ở đây chết sao?”
“Lý thuyết thì là vậy nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Ví dụ như linh hồn Tuyên Mặc sau khi trải qua một đời ở đây, không những không trở về mà còn lưu luyến phàm trần, tiếp tục trọng nhập luân hồi thì chẳng phải sẽ hỏng bét sao! Lại ví dụ như đạo tàn hồn này sinh ra ý thức độc lập, không muốn dung nhập vào chủ hồn mà muốn thoát ly hoàn toàn khỏi chủ hồn, muốn có cuộc sống riêng thì linh hồn của sư phụ càng không có cách nào dung hợp làm một và sư phụ mãi mãi cũng không tỉnh lại.”_ Bạch Thiển phiền muộn.
Ly Nguyệt nghe vậy trong lòng thấy chốt dạ pha lẫn với sợ hãi vì dù sao thì phần tàn hồn này là do nàng thu thập rồi cũng do nàng làm mất. Nàng sợ vì chuyện này mà nguyên tác thay đổi khiến Mặc Uyên không thể tỉnh lại. Nàng cũng càng sợ khi nghĩ tới việc nàng sẽ không bao giờ gặp lại Mặc Uyên. Nàng không muốn như vậy đâu, không muốn...
Trong lòng Ly Nguyệt vẫn tồn tại nghi vấn: “Tại sao lại cho rằng tàn hồn sẽ không trở về với chủ hồn? Có phải là ngươi và Chiết Nhan thượng thần suy nghĩ quá nhiều không?”
Bạch Thiển: “Lúc đầu, ta và Chiết Nhan cũng không có nghĩ tiêu cực như vậy, nhưng sau đó, Chiết Nhan tới phàm giới xem Tuyên Mặc tướng quân thì ông đã phát hiện phần tàn hồn này đang bắt đầu sinh ra ý thức riêng, nếu cứ để như vậy thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy!”
“Vậy có cách nào giải quyết không?”
Bạch Thiển vỗ vai an ủi Ly Nguyệt: “Cách tất nhiên là có nhưng...”
“Vậy mau nói a!”_ Ly Nguyệt thúc giục.
“Haiz... Ta cũng đã cùng Chiết Nhan thương lượng qua, thấy chỉ có một cách hữu dụng. Đó là để Tư Mệnh tinh quân nghĩ cách thay đổi cuộc đời của Tuyên Mặc tướng quân, làm cho Tuyên Mặc rơi vào tình trạng tuyệt vọng, không còn mong muốn tồn tại, có như vậy Tuyên Mặc sau khi chết, tàn hồn mới trở về. Nhưng mà cần phải nói cho Ti Mệnh tinh quân biết chuyện của sư phụ thì mới được. Hơn nữa, chuyện thay đổi số mệnh của một người là sai với quy tắc Thiên đạo, người vi phạm sẽ có hậu quả ra sao, không ai biết được.”
Ly Nguyệt nghe vậy cũng sầu não theo. Khác hoàn toàn với Nguyên Trinh khi bị đày xuống trần gian 60 năm. Nguyên Trinh tuy hiện tại cũng là phàm nhân nhưng linh hồn của hắn lại là đầy đủ và là một tiểu tiên, còn phần tàn hồn kia lại không giống vậy. Linh hồn không đầy đủ lại cộng với thể xác là phàm nhân, vậy nên cũng chẳng khác gì một người bình thường. .Nàng tất nhiên là biết tự ý can thiệp vận mệnh của phàm nhân là điều cấm kị. Người vi phạm nó sẽ có hậu quả ra sao thì khó mà biết. Nếu để Ti Mệnh viết lại vận mệnh cho Tuyên Mặc thì chẳng khác nào để hắn đi chịu tội hay sao! Còn nếu không làm gì thì Mặc Uyên hắn...
Đúng rồi, nàng nhớ trước kia có học một loại pháp thuật có thể chuyển tội lỗi của người này lên người khác. Nếu nàng chuyển hết tội lỗi của Ti Mệnh lên người mình thì Ti Mệnh cũng không cần phải chịu sự dày vò của Thiên đạo khi vi phạm cấm kị.
“Thiển Thiển, ngươi cứ nói với Ti Mệnh tinh quân để hắn sửa lại vận mệnh của Tuyên Mặc. Ta có cách giúp hắn không phải chịu Thiên đạo trách phạt.”
Bạch Thiển nghe vậy kinh ngạc: “Thật sao? Cách gì vậy?”
“Ta từng học một loại pháp thuật có thể chuyển hết tội lỗi một người sang người khác. Chỉ cần ngươi mời Tư Mệnh đến gặp ta một chuyến, lại cho ta mượn pháp lực một lúc, ta có thể chuyển hết tội lỗi của Ti Mệnh tinh quân sang người ta.”
“Không được! Như vậy, chẳng phải ngươi sẽ bị...”_ Bạch Thiển hốt hoảng khi nghe cách của Ly Nguyệt nói.
Ly Nguyệt cười trấn an: “Đừng lo, không vấn đề gì. Bây giờ ta chỉ là phàm nhân, dù bây giờ có chuyển hết tội lỗi sang thì tạm thời Thiên đạo cũng sẽ không làm gì ta, trừ khi ta chở lại làm thượng tiên, Thiên đạo mới bắt đầu hình phạt. Chờ sau khi cơ thể này chết đi, linh hồn của ta trở về đúng thân thể, có lại thần lực, ta có thể chống chọi được với hình phạt của Thiên đạo dành cho ta.”
“Cho dù như vậy thì cũng quá nguy hiểm, thần lực của ngươi căn bản sẽ không chống lại được sức mạnh của Thiên đạo. Nhỡ như ngươi chịu không nổi, chết rồi thì chẳng phải công sức làm sư phụ tỉnh lại sẽ đi tong sao! Ly Nguyệt, ngươi nghĩ sư phụ có thể sống khi ngươi lại chết đi à?!”_ Bạch Thiển nhíu mày phản đối.
Ly Nguyệt tự tin mà cười: “Yên tâm ta sẽ không chết. Ngươi còn không biết thân phận của ta đi?”
“Ly Nguyệt, ngươi làm ta yên tâm kiểu gì đây!”_ Bạch Thiển sốt sắng.
Ly Nguyệt quyết định nói ra thân thế thực sự của mình sau bao năm giấu giếm: “Thân phận thật sự của ta là nữ nhi của Thiên đạo. Cho dù tức giận đến mấy, thì Thiên đạo cũng sẽ nể tình không để ta chết đâu.”
Bạch Thiển tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì!? Ly Nguyệt, ngươi nói ngươi là...”
“Đúng vậy, nhưng mà ngươi phải giữ bí mật đấy.”_ Ly Nguyệt cảm thấy hết sức thoải mái khi tiết lộ bí mật. Che giấu nhiều năm như vậy khiến nàng tâm mệt a!
Bạch Thiển bình tĩnh trở lại sau một phen hết hồn: “Bảo sao trước giờ ngươi chẳng bao giờ chịu nói thân phận của ngươi cho ai hết. Bảo sao ngươi lại được Thiên địa bảo vệ khi bị thương. Được rồi, yên tâm, ta sẽ giữ bí mật. Vậy bây giờ ta đi nói với Ti Mệnh nhé!”
“Ân, nhớ bảo hắn giữ bí mật chuyện của Mặc Uyên.”_ Ly Nguyệt gật đầu.
“Ta biết rồi.”
Ti Mệnh sau khi biết chuyện thì cũng sẵn sàng sửa lại vận mệnh cho Tuyên Mặc.
“Cảm ơn Ti Mệnh tinh quân nguyện ý giúp ta.”_ Ly Nguyệt chân thành cảm tạ.
“Ly Nguyệt thượng tiên nói quá rồi, Mặc Uyên thượng thần là chiến thần của Thiên tộc, nhờ có ngài ấy mà thiên hạ mới thái bình. Cứu ngài ấy là nghĩa vụ của mọi người. Vì có thể giúp ngài ấy, tiểu tiên luôn sẵn sàng cống hiến sức lực nhỏ nhoi của mình dù có hi sinh tính mạng.”
Ly Nguyệt lắc đầu: “Sinh mạng một người là rất đáng quý, ngươi không cần vì muốn cứu người khác mà hi sinh bản thân. Yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện gì. Thiển Thiển, cho ta mượn pháp lực đi.”
“Hảo.”_ Bạch Thiển đồng ý, truyền pháp lực sang người Ly Nguyệt.
Ly Nguyệt bắt đầu thi pháp, chuyển đổi tội lỗi của Tư Mệnh sang bản thân mình. Tư Mệnh thấy vậy hốt hoảng kêu: “Ly Nguyệt thượng tiên, Bạch Thiển thượng thần, hai người làm gì vậy? Mau dừng lại, không thể dùng pháp thuật ở phàm giới, nếu không sẽ bị phản hệ!”
“Xong rồi. Thiển Thiển, ngươi phong ấn sức mạnh lại đi.”_ Ly Nguyệt dừng lại.
“Ân.”_ Bạch Thiển tự phong ấn sức mạnh của mình.
Ti Mệnh thấy vậy thì thở phảo một hơi nhẹ nhõm nhưng nghi vấn hỏi: “Hai vị vừa rồi làm gì vậy? Pháp thuật đó dùng để làm gì?”
“Pháp thuật đó là dùng để chuyển đổi tội lỗi ngươi vi phạm Thiên đạo sang ta. Như vậy, ngươi không cần phải chịu tội.”
Ti Mệnh nghe vậy vừa kinh ngạc, vừa biết ơn: “Trên đời còn có loại pháp thuật này sao? Nhưng làm như vậy chẳng phải sẽ khiến Ly Nguyệt thượng tiên phải chịu hết hậu quả sao?”
“Đó là một loại pháp thuật thời thượng cổ. Như vừa rồi ta đã nói, ngươi không cần phải vì cứu người mà đi tìm đường chết. Ngươi chỉ là một tiểu tiên, căn bản chịu không nổi hậu quả, còn ta, tuy chịu hết tội lỗi của ngươi nhưng ta sẽ không chết được. Hơn nữa, là chúng ta nhờ ngươi giúp vậy nên không thể để ngươi chịu tội được.”
Ti Mệnh hiểu ý, chắp tay, cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ thượng tiên thay tiểu tiên chịu phạt. Tiểu Tiên sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này, chỉ cần thượng tiên cần, tiểu tiên nhất định hết sức hồi báo.”
Ly Nguyệt cười hỏi: “Thiển Thiển, ngươi thế nào lại không trông nom 2 vị Thái Tử mà rảnh rỗi đến cung của ta chơi?”
“Nào có rảnh rỗi, ta là tới nói cho ngươi một chuyện vô cùng quan trọng. Mà ngươi và sư phụ tiến triển tới đâu rồi?”_ Bạch Thiển vô cùng buồn phiền mỗi khi nhớ tới Dạ Hoa.
“Chẳng phải nói là có chuyện quan trọng sao? Sao lại hỏi sang chuyện của ta với Tuyên Mặc rồi?”_ Ly Nguyệt nghi hoặc.
Bạch Thiển bĩu môi, có chút ganh tị với tình cảm tốt đẹp của hai người: “Đương nhiên là vì có liên quan tới sư phụ nên ta mới hỏi rồi.”
“Ha.. Ha.. Vậy sao, thật ra thì tiến triển cũng tốt lắm, chỉ kém không nói thẳng thừng với nhau thôi. Rốt cuộc thì có chuyện gì a?”_ Ly Nguyệt buồn cười khi thấy vẻ mặt trẻ con của Bạch Thiển.
Bạch Thiển có chút rầu rĩ khi kể lại: “Ừ thì... chuyện là thế này, mấy hôm trước ta về Thanh Khâu một chuyến, có gặp được Chiết Nhan. Ông nói rằng có một phần linh hồn khác của sư phụ đang ở trong cơ thể của đại hoàng tử Tây Hải. Chiết Nhan nói chủ hồn của sư phụ đang ở Tây Hải còn phần linh hồn ở đây chắc chỉ là tàn hồn. Nhưng vấn đề là chủ hồn và tàn hồn ở trần gian này cách nhau quá xa, chỉ sợ sẽ không dung hợp lại được. Mà linh hồn không tập hợp lại đầy đủ thì sư phụ sẽ không có khả năng tỉnh lại.”
Ly Nguyệt không hiểu, nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là sao? Không phải hồn phách sẽ tự động dung hợp sau khi Tuyên Mặc ở đây chết sao?”
“Lý thuyết thì là vậy nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Ví dụ như linh hồn Tuyên Mặc sau khi trải qua một đời ở đây, không những không trở về mà còn lưu luyến phàm trần, tiếp tục trọng nhập luân hồi thì chẳng phải sẽ hỏng bét sao! Lại ví dụ như đạo tàn hồn này sinh ra ý thức độc lập, không muốn dung nhập vào chủ hồn mà muốn thoát ly hoàn toàn khỏi chủ hồn, muốn có cuộc sống riêng thì linh hồn của sư phụ càng không có cách nào dung hợp làm một và sư phụ mãi mãi cũng không tỉnh lại.”_ Bạch Thiển phiền muộn.
Ly Nguyệt nghe vậy trong lòng thấy chốt dạ pha lẫn với sợ hãi vì dù sao thì phần tàn hồn này là do nàng thu thập rồi cũng do nàng làm mất. Nàng sợ vì chuyện này mà nguyên tác thay đổi khiến Mặc Uyên không thể tỉnh lại. Nàng cũng càng sợ khi nghĩ tới việc nàng sẽ không bao giờ gặp lại Mặc Uyên. Nàng không muốn như vậy đâu, không muốn...
Trong lòng Ly Nguyệt vẫn tồn tại nghi vấn: “Tại sao lại cho rằng tàn hồn sẽ không trở về với chủ hồn? Có phải là ngươi và Chiết Nhan thượng thần suy nghĩ quá nhiều không?”
Bạch Thiển: “Lúc đầu, ta và Chiết Nhan cũng không có nghĩ tiêu cực như vậy, nhưng sau đó, Chiết Nhan tới phàm giới xem Tuyên Mặc tướng quân thì ông đã phát hiện phần tàn hồn này đang bắt đầu sinh ra ý thức riêng, nếu cứ để như vậy thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy!”
“Vậy có cách nào giải quyết không?”
Bạch Thiển vỗ vai an ủi Ly Nguyệt: “Cách tất nhiên là có nhưng...”
“Vậy mau nói a!”_ Ly Nguyệt thúc giục.
“Haiz... Ta cũng đã cùng Chiết Nhan thương lượng qua, thấy chỉ có một cách hữu dụng. Đó là để Tư Mệnh tinh quân nghĩ cách thay đổi cuộc đời của Tuyên Mặc tướng quân, làm cho Tuyên Mặc rơi vào tình trạng tuyệt vọng, không còn mong muốn tồn tại, có như vậy Tuyên Mặc sau khi chết, tàn hồn mới trở về. Nhưng mà cần phải nói cho Ti Mệnh tinh quân biết chuyện của sư phụ thì mới được. Hơn nữa, chuyện thay đổi số mệnh của một người là sai với quy tắc Thiên đạo, người vi phạm sẽ có hậu quả ra sao, không ai biết được.”
Ly Nguyệt nghe vậy cũng sầu não theo. Khác hoàn toàn với Nguyên Trinh khi bị đày xuống trần gian 60 năm. Nguyên Trinh tuy hiện tại cũng là phàm nhân nhưng linh hồn của hắn lại là đầy đủ và là một tiểu tiên, còn phần tàn hồn kia lại không giống vậy. Linh hồn không đầy đủ lại cộng với thể xác là phàm nhân, vậy nên cũng chẳng khác gì một người bình thường. .Nàng tất nhiên là biết tự ý can thiệp vận mệnh của phàm nhân là điều cấm kị. Người vi phạm nó sẽ có hậu quả ra sao thì khó mà biết. Nếu để Ti Mệnh viết lại vận mệnh cho Tuyên Mặc thì chẳng khác nào để hắn đi chịu tội hay sao! Còn nếu không làm gì thì Mặc Uyên hắn...
Đúng rồi, nàng nhớ trước kia có học một loại pháp thuật có thể chuyển tội lỗi của người này lên người khác. Nếu nàng chuyển hết tội lỗi của Ti Mệnh lên người mình thì Ti Mệnh cũng không cần phải chịu sự dày vò của Thiên đạo khi vi phạm cấm kị.
“Thiển Thiển, ngươi cứ nói với Ti Mệnh tinh quân để hắn sửa lại vận mệnh của Tuyên Mặc. Ta có cách giúp hắn không phải chịu Thiên đạo trách phạt.”
Bạch Thiển nghe vậy kinh ngạc: “Thật sao? Cách gì vậy?”
“Ta từng học một loại pháp thuật có thể chuyển hết tội lỗi một người sang người khác. Chỉ cần ngươi mời Tư Mệnh đến gặp ta một chuyến, lại cho ta mượn pháp lực một lúc, ta có thể chuyển hết tội lỗi của Ti Mệnh tinh quân sang người ta.”
“Không được! Như vậy, chẳng phải ngươi sẽ bị...”_ Bạch Thiển hốt hoảng khi nghe cách của Ly Nguyệt nói.
Ly Nguyệt cười trấn an: “Đừng lo, không vấn đề gì. Bây giờ ta chỉ là phàm nhân, dù bây giờ có chuyển hết tội lỗi sang thì tạm thời Thiên đạo cũng sẽ không làm gì ta, trừ khi ta chở lại làm thượng tiên, Thiên đạo mới bắt đầu hình phạt. Chờ sau khi cơ thể này chết đi, linh hồn của ta trở về đúng thân thể, có lại thần lực, ta có thể chống chọi được với hình phạt của Thiên đạo dành cho ta.”
“Cho dù như vậy thì cũng quá nguy hiểm, thần lực của ngươi căn bản sẽ không chống lại được sức mạnh của Thiên đạo. Nhỡ như ngươi chịu không nổi, chết rồi thì chẳng phải công sức làm sư phụ tỉnh lại sẽ đi tong sao! Ly Nguyệt, ngươi nghĩ sư phụ có thể sống khi ngươi lại chết đi à?!”_ Bạch Thiển nhíu mày phản đối.
Ly Nguyệt tự tin mà cười: “Yên tâm ta sẽ không chết. Ngươi còn không biết thân phận của ta đi?”
“Ly Nguyệt, ngươi làm ta yên tâm kiểu gì đây!”_ Bạch Thiển sốt sắng.
Ly Nguyệt quyết định nói ra thân thế thực sự của mình sau bao năm giấu giếm: “Thân phận thật sự của ta là nữ nhi của Thiên đạo. Cho dù tức giận đến mấy, thì Thiên đạo cũng sẽ nể tình không để ta chết đâu.”
Bạch Thiển tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì!? Ly Nguyệt, ngươi nói ngươi là...”
“Đúng vậy, nhưng mà ngươi phải giữ bí mật đấy.”_ Ly Nguyệt cảm thấy hết sức thoải mái khi tiết lộ bí mật. Che giấu nhiều năm như vậy khiến nàng tâm mệt a!
Bạch Thiển bình tĩnh trở lại sau một phen hết hồn: “Bảo sao trước giờ ngươi chẳng bao giờ chịu nói thân phận của ngươi cho ai hết. Bảo sao ngươi lại được Thiên địa bảo vệ khi bị thương. Được rồi, yên tâm, ta sẽ giữ bí mật. Vậy bây giờ ta đi nói với Ti Mệnh nhé!”
“Ân, nhớ bảo hắn giữ bí mật chuyện của Mặc Uyên.”_ Ly Nguyệt gật đầu.
“Ta biết rồi.”
Ti Mệnh sau khi biết chuyện thì cũng sẵn sàng sửa lại vận mệnh cho Tuyên Mặc.
“Cảm ơn Ti Mệnh tinh quân nguyện ý giúp ta.”_ Ly Nguyệt chân thành cảm tạ.
“Ly Nguyệt thượng tiên nói quá rồi, Mặc Uyên thượng thần là chiến thần của Thiên tộc, nhờ có ngài ấy mà thiên hạ mới thái bình. Cứu ngài ấy là nghĩa vụ của mọi người. Vì có thể giúp ngài ấy, tiểu tiên luôn sẵn sàng cống hiến sức lực nhỏ nhoi của mình dù có hi sinh tính mạng.”
Ly Nguyệt lắc đầu: “Sinh mạng một người là rất đáng quý, ngươi không cần vì muốn cứu người khác mà hi sinh bản thân. Yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện gì. Thiển Thiển, cho ta mượn pháp lực đi.”
“Hảo.”_ Bạch Thiển đồng ý, truyền pháp lực sang người Ly Nguyệt.
Ly Nguyệt bắt đầu thi pháp, chuyển đổi tội lỗi của Tư Mệnh sang bản thân mình. Tư Mệnh thấy vậy hốt hoảng kêu: “Ly Nguyệt thượng tiên, Bạch Thiển thượng thần, hai người làm gì vậy? Mau dừng lại, không thể dùng pháp thuật ở phàm giới, nếu không sẽ bị phản hệ!”
“Xong rồi. Thiển Thiển, ngươi phong ấn sức mạnh lại đi.”_ Ly Nguyệt dừng lại.
“Ân.”_ Bạch Thiển tự phong ấn sức mạnh của mình.
Ti Mệnh thấy vậy thì thở phảo một hơi nhẹ nhõm nhưng nghi vấn hỏi: “Hai vị vừa rồi làm gì vậy? Pháp thuật đó dùng để làm gì?”
“Pháp thuật đó là dùng để chuyển đổi tội lỗi ngươi vi phạm Thiên đạo sang ta. Như vậy, ngươi không cần phải chịu tội.”
Ti Mệnh nghe vậy vừa kinh ngạc, vừa biết ơn: “Trên đời còn có loại pháp thuật này sao? Nhưng làm như vậy chẳng phải sẽ khiến Ly Nguyệt thượng tiên phải chịu hết hậu quả sao?”
“Đó là một loại pháp thuật thời thượng cổ. Như vừa rồi ta đã nói, ngươi không cần phải vì cứu người mà đi tìm đường chết. Ngươi chỉ là một tiểu tiên, căn bản chịu không nổi hậu quả, còn ta, tuy chịu hết tội lỗi của ngươi nhưng ta sẽ không chết được. Hơn nữa, là chúng ta nhờ ngươi giúp vậy nên không thể để ngươi chịu tội được.”
Ti Mệnh hiểu ý, chắp tay, cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ thượng tiên thay tiểu tiên chịu phạt. Tiểu Tiên sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này, chỉ cần thượng tiên cần, tiểu tiên nhất định hết sức hồi báo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.