[Đồng Nhân] Triển Hộ Vệ, Xin Dừng Bước!
Chương 27: Cứu Rỗi (Chín)
Thu Thủy Tình
18/01/2022
Phùng Quân Hi không phải người bình thường.
Nam nhân biểu hiện giống một cái tiểu hài tử lúc trước và biểu hiện như một người nam nhân trưởng thành lúc sau, đều là Phùng Quân Hi.
Phùng Quân Hi có hai nhân cách, có lẽ chuyện này chỉ có những người thực thân cận với hắn liền rõ ràng, cho nên Liêm lão sư mới nói hắn là người thông minh khó gặp.
Trong lòng tuy rằng vì hắn tiếc hận nhưng cũng không có cổ vũ Phùng Quân Hi đi thi đậu công danh.
Nhân cách của nam nhân thành niên kia, hẳn là bộ dáng Phùng Quân Hi xuất hiện nhiều nhất, mà nhân cách giống như tiểu hài tử khiến người ta khiếp đảm kia, hẳn là nhân cách thứ hai của hắn.
Đại ca ca giống như một người bảo hộ, mà đứa bé kia, nhỏ yếu một phương, yêu cầu được bảo hộ.
Nhưng hai nhân cách này của Phùng Quân Hi có quan hệ gì với Lục Hành Chi?
Lục Hành Chi vì cái gì muốn giúp Phùng Quân Hi gánh tội thay?
Nghi vấn một cái tiếp một cái làm Hoàng Phủ Nam bị Triển Chiêu mang ra khỏi Phùng phủ, sau đó lại mang nàng đi tới một cái hồ nhân tạo bên cạnh một cái đình nhỏ, cách Phùng phủ không xa đều không có phát hiện.
Nàng vẫn luôn cau mày ngơ ngác tới gần ghế đá trong đình mà ngồi bên hồ.
Triển Chiêu thấy nàng nhíu mày, bộ dáng thất thần nhịn không được mỉm cười, “Suy nghĩ cái gì?”
“Ta suy nghĩ Phùng Quân Hi.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Triển Chiêu, “Ngài đều thấy được sao?”
Triển Chiêu nhướng mày, hỏi: “Cô nương là nói toàn bộ quá trình hắn lầm bầm lầu bầu sao? Triển mỗ nghĩ, những gì tại hạ nhìn thấy so với cô nương cũng không ít.”
“Ngài cảm thấy Phùng Quân Hi là kẻ điên không?” Hoàng Phủ Nam hỏi.
“Cô nương cảm thấy thế nào?” Triển Chiêu không đáp hỏi lại.
Thật là cái hảo vấn đề, Hoàng Phủ Nam cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu nàng phỏng đoán không sai, Phùng Quân Hi hẳn là người đa nhân cách.
Đặt ở hiện đại, Phùng Quân Hi như vậy thuộc về người bệnh có chướng ngại tâm lý.
Những người này sở dĩ như vậy cũng không phải bởi vì bọn họ điên, mà bởi vì bọn họ đã từng chịu quá nhiều và đủ loại thương tổn, những thương tổn đó, có lẽ trong mắt người khác là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng đối bọn họ mà nói, những thương tổn đó rõ ràng chính xác mà tồn tại, làm bọn họ thống khổ sợ hãi, hơn nữa vượt qua khả năng thừa nhận và sức chịu đựng cực hạn của bọn họ.
Vì bảo hộ chính mình, tránh né thương tổn, những người này cũng bởi vậy xuất hiện một vài năng lực khác hẳn so với người bình thường.
Cũng mặc kệ Phùng Quân Hi đã từng chịu qua thương tổn như thế nào, vừa rồi, những gì hắn nói đã đủ thuyết minh, Phùng Đại Vi chính là hắn giết.
“Chúng ta muốn đem Phùng Quân Hi bắt về sao?” Hoàng Phủ Nam ngẩng đầu nhìn về Triển Chiêu đang đứng phía trước.
Gió nhẹ thổi qua, vạt áo tung bay, hai tay Triển đại nhân để ở sau lưng, nói thật, bóng dáng vĩ ngạn lại mơ mơ hồ hồ này đẹp như họa.
“Biểu hiện vừa rồi của Phùng Quân Hi cứ xem như một cái kẻ điên mà nói, cô nương cho rằng lời của một kẻ điên có thể tin sao?” Triển Chiêu xoay người, hỏi Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Kỳ thật tình huống giống Phùng Quân Hi, ta trước kia từng gặp qua. Một người có thể có rất nhiều mặt, mỗi một cái đều không giống nhau, bọn họ có kẻ sẽ biết sự tồn tại của nhau, hoặc không biết. Có lẽ Phùng Quân Hi của ban ngày cũng không biết Phùng Đại Vi là bị Phùng Quân Hi của buổi tối giết.”
Triển Chiêu nghe vậy, không khỏi có chút giật mình.
Rốt cuộc, theo như lời Hoàng Phủ Nam nói sự tình với hắn, thật sự không thể tưởng tượng được.
Hoàng Phủ Nam lại hỏi: “Triển hộ vệ, ngài biết thân thế của Phùng Quân Hi không?”
Triển Chiêu có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Phùng Quân Hi như vậy, kỳ thật là một loại bệnh, có khả năng trời sinh liền có, cũng có khả năng bởi vì thời điểm trong quá khứ bị kích thích, bị hoàn cảnh ảnh hưởng mới có thể nhiễm bệnh. Nhưng ta cảm thấy, khả năng lớn nhất vẫn là hắn bị người bên cạnh cùng hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng.”
Hoàng Phủ Nam không biết chính mình cùng một người cổ nhân giải thích nguyên nhân bệnh trạng của người mắc bệnh chướng ngại tâm lý có thể hay không thực vớ vẩn.
Nàng cũng không biết lời mình nói ra, có bao nhiêu phần đối phương có thể lý giải (hiểu) được, nhưng dù thế nào nàng cũng phải thử xem.
Bạn không thể bởi vì chính mình cho rằng người khác không thể lý giải được lời bạn nói liền không đi giải thích, vạn nhất có thể lý giải được thì sao?
Nếu cái gì đều không làm, chẳng phải sẽ đánh mất cơ hội vạn nhất kia sao?
Triển Chiêu lúc này mới khẽ gật đầu, nói: “Mẫu thân Phùng Quân Hi Vương thị, nguyên bản là một người nha hoàn bên cạnh thê tử của Phùng Đại Vi, có một lần Phùng Đại Vi uống say lúc sau mới có Phùng Quân Hi.”
“Mẫu bằng tử quý, liền được Phùng Đại Vi thu vào trong phòng. Sau đó, nàng ta lại vì Phùng Đại Vi sinh ra một cái nữ nhi, chỉ tiếc, nữ nhi ở thời điểm năm tuổi bỗng nhiên qua đời. Trước khi Phùng phu nhân qua đời, Vương thị mang theo nhi tử cùng nữ nhi sống cũng không quá tốt, sau đó Phùng phu nhân qua đời, Phùng Quân Hi mới chậm rãi được công nhận là thiếu chủ Phùng gia.”
“Hiện giờ Vương thị ở đâu?”
“Nghe nói Vương thị không vượt qua được nỗi đau mất đi nữ nhi, sau khi nữ nhi qua đời một tháng, cũng chết.”
Hoàng Phủ Nam đứng lên, đi tới bên người Triển Chiêu, đại não sửa sang lại tin tức vừa mới tiếp nhận.
Cho nên, kỳ thật nhân cách thứ hai như cái hài tử của Phùng Quân Hi, là hắn đem nhân cách chính mình phân liệt thành muội muội đã chết yểu sao?
Nếu nhân cách kia chính là muội muội hắn, như vậy, nàng ta nói, đại ca ca giúp nàng giết Phùng Đại Vi, là bởi vì Phùng Đại Vi đã từng muốn thương tổn muội muội của Phùng Quân Hi sao?
“Triển đại nhân.”
Nam nhân biểu hiện giống một cái tiểu hài tử lúc trước và biểu hiện như một người nam nhân trưởng thành lúc sau, đều là Phùng Quân Hi.
Phùng Quân Hi có hai nhân cách, có lẽ chuyện này chỉ có những người thực thân cận với hắn liền rõ ràng, cho nên Liêm lão sư mới nói hắn là người thông minh khó gặp.
Trong lòng tuy rằng vì hắn tiếc hận nhưng cũng không có cổ vũ Phùng Quân Hi đi thi đậu công danh.
Nhân cách của nam nhân thành niên kia, hẳn là bộ dáng Phùng Quân Hi xuất hiện nhiều nhất, mà nhân cách giống như tiểu hài tử khiến người ta khiếp đảm kia, hẳn là nhân cách thứ hai của hắn.
Đại ca ca giống như một người bảo hộ, mà đứa bé kia, nhỏ yếu một phương, yêu cầu được bảo hộ.
Nhưng hai nhân cách này của Phùng Quân Hi có quan hệ gì với Lục Hành Chi?
Lục Hành Chi vì cái gì muốn giúp Phùng Quân Hi gánh tội thay?
Nghi vấn một cái tiếp một cái làm Hoàng Phủ Nam bị Triển Chiêu mang ra khỏi Phùng phủ, sau đó lại mang nàng đi tới một cái hồ nhân tạo bên cạnh một cái đình nhỏ, cách Phùng phủ không xa đều không có phát hiện.
Nàng vẫn luôn cau mày ngơ ngác tới gần ghế đá trong đình mà ngồi bên hồ.
Triển Chiêu thấy nàng nhíu mày, bộ dáng thất thần nhịn không được mỉm cười, “Suy nghĩ cái gì?”
“Ta suy nghĩ Phùng Quân Hi.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Triển Chiêu, “Ngài đều thấy được sao?”
Triển Chiêu nhướng mày, hỏi: “Cô nương là nói toàn bộ quá trình hắn lầm bầm lầu bầu sao? Triển mỗ nghĩ, những gì tại hạ nhìn thấy so với cô nương cũng không ít.”
“Ngài cảm thấy Phùng Quân Hi là kẻ điên không?” Hoàng Phủ Nam hỏi.
“Cô nương cảm thấy thế nào?” Triển Chiêu không đáp hỏi lại.
Thật là cái hảo vấn đề, Hoàng Phủ Nam cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu nàng phỏng đoán không sai, Phùng Quân Hi hẳn là người đa nhân cách.
Đặt ở hiện đại, Phùng Quân Hi như vậy thuộc về người bệnh có chướng ngại tâm lý.
Những người này sở dĩ như vậy cũng không phải bởi vì bọn họ điên, mà bởi vì bọn họ đã từng chịu quá nhiều và đủ loại thương tổn, những thương tổn đó, có lẽ trong mắt người khác là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng đối bọn họ mà nói, những thương tổn đó rõ ràng chính xác mà tồn tại, làm bọn họ thống khổ sợ hãi, hơn nữa vượt qua khả năng thừa nhận và sức chịu đựng cực hạn của bọn họ.
Vì bảo hộ chính mình, tránh né thương tổn, những người này cũng bởi vậy xuất hiện một vài năng lực khác hẳn so với người bình thường.
Cũng mặc kệ Phùng Quân Hi đã từng chịu qua thương tổn như thế nào, vừa rồi, những gì hắn nói đã đủ thuyết minh, Phùng Đại Vi chính là hắn giết.
“Chúng ta muốn đem Phùng Quân Hi bắt về sao?” Hoàng Phủ Nam ngẩng đầu nhìn về Triển Chiêu đang đứng phía trước.
Gió nhẹ thổi qua, vạt áo tung bay, hai tay Triển đại nhân để ở sau lưng, nói thật, bóng dáng vĩ ngạn lại mơ mơ hồ hồ này đẹp như họa.
“Biểu hiện vừa rồi của Phùng Quân Hi cứ xem như một cái kẻ điên mà nói, cô nương cho rằng lời của một kẻ điên có thể tin sao?” Triển Chiêu xoay người, hỏi Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Kỳ thật tình huống giống Phùng Quân Hi, ta trước kia từng gặp qua. Một người có thể có rất nhiều mặt, mỗi một cái đều không giống nhau, bọn họ có kẻ sẽ biết sự tồn tại của nhau, hoặc không biết. Có lẽ Phùng Quân Hi của ban ngày cũng không biết Phùng Đại Vi là bị Phùng Quân Hi của buổi tối giết.”
Triển Chiêu nghe vậy, không khỏi có chút giật mình.
Rốt cuộc, theo như lời Hoàng Phủ Nam nói sự tình với hắn, thật sự không thể tưởng tượng được.
Hoàng Phủ Nam lại hỏi: “Triển hộ vệ, ngài biết thân thế của Phùng Quân Hi không?”
Triển Chiêu có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Phùng Quân Hi như vậy, kỳ thật là một loại bệnh, có khả năng trời sinh liền có, cũng có khả năng bởi vì thời điểm trong quá khứ bị kích thích, bị hoàn cảnh ảnh hưởng mới có thể nhiễm bệnh. Nhưng ta cảm thấy, khả năng lớn nhất vẫn là hắn bị người bên cạnh cùng hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng.”
Hoàng Phủ Nam không biết chính mình cùng một người cổ nhân giải thích nguyên nhân bệnh trạng của người mắc bệnh chướng ngại tâm lý có thể hay không thực vớ vẩn.
Nàng cũng không biết lời mình nói ra, có bao nhiêu phần đối phương có thể lý giải (hiểu) được, nhưng dù thế nào nàng cũng phải thử xem.
Bạn không thể bởi vì chính mình cho rằng người khác không thể lý giải được lời bạn nói liền không đi giải thích, vạn nhất có thể lý giải được thì sao?
Nếu cái gì đều không làm, chẳng phải sẽ đánh mất cơ hội vạn nhất kia sao?
Triển Chiêu lúc này mới khẽ gật đầu, nói: “Mẫu thân Phùng Quân Hi Vương thị, nguyên bản là một người nha hoàn bên cạnh thê tử của Phùng Đại Vi, có một lần Phùng Đại Vi uống say lúc sau mới có Phùng Quân Hi.”
“Mẫu bằng tử quý, liền được Phùng Đại Vi thu vào trong phòng. Sau đó, nàng ta lại vì Phùng Đại Vi sinh ra một cái nữ nhi, chỉ tiếc, nữ nhi ở thời điểm năm tuổi bỗng nhiên qua đời. Trước khi Phùng phu nhân qua đời, Vương thị mang theo nhi tử cùng nữ nhi sống cũng không quá tốt, sau đó Phùng phu nhân qua đời, Phùng Quân Hi mới chậm rãi được công nhận là thiếu chủ Phùng gia.”
“Hiện giờ Vương thị ở đâu?”
“Nghe nói Vương thị không vượt qua được nỗi đau mất đi nữ nhi, sau khi nữ nhi qua đời một tháng, cũng chết.”
Hoàng Phủ Nam đứng lên, đi tới bên người Triển Chiêu, đại não sửa sang lại tin tức vừa mới tiếp nhận.
Cho nên, kỳ thật nhân cách thứ hai như cái hài tử của Phùng Quân Hi, là hắn đem nhân cách chính mình phân liệt thành muội muội đã chết yểu sao?
Nếu nhân cách kia chính là muội muội hắn, như vậy, nàng ta nói, đại ca ca giúp nàng giết Phùng Đại Vi, là bởi vì Phùng Đại Vi đã từng muốn thương tổn muội muội của Phùng Quân Hi sao?
“Triển đại nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.