[Đồng Nhân] Triển Hộ Vệ, Xin Dừng Bước!
Chương 11: Cứu Rỗi (Nhị)
Thu Thủy Tình
02/01/2022
Editor: Phù Dung Sương
Hoàng Phủ Nam gật đầu, "Nhưng nàng cũng không phải một cái tiểu hài tử ngu ngốc."
Triển Chiêu nghe vậy, cười nói: "Cô nương cũng không ngu ngốc."
Hoàng Phủ Nam: "......" Nàng nên cảm ơn khích lệ sao?
Hai người một đường đi tới hồ Nguyệt Tâm, thời điểm đang tới gần bên hồ, mặt đất ẩm ướt trên bờ mềm mại, Triển Chiêu liền dừng bước chân.
Hoàng Phủ Nam không nghĩ tới hắn sẽ bỗng nhiên dừng lại, không lưu ý cả người đụng phải Triển Chiêu.
"Phanh" một tiếng vang lên, nàng kêu rên ra tiếng.
Hoàng Phủ Nam che lại cái mũi, nước mắt xôn xao mà rơi rớt xuống, thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi, "Đau quá!"
Triển Chiêu: "...... Tứ cô nương, không có việc gì đi?"
Hoàng Phủ Nam giương mắt, trong mắt toàn là chỉ trích, "Vì cái gì bỗng nhiên dừng lại cũng không nói với ta một tiếng?"
Chỉ là đôi mắt ngập nước kia, mang theo thanh âm giọng mũi ủy khuất, mặc dù nói thập phần nghiêm khắc, lại bị nàng nói chuyện dẫn tới đều biến thành nũng nịu.
Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta chỉ là nghĩ đến nếu Tiểu Thất đi theo người khác đến bên hồ, nơi này ẩm ướt như vậy, ắt sẽ có dấu chân để lại."
Che lại cái mũi, Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu dời đi ánh mắt, "Chúng ta lưu ý một chút."
Hoàng Phủ Nam nghe vậy, cúi đầu, sau đó nói: "Không cần lưu ý."
"Vì sao?"
Hoàng Phủ Nam chỉ hướng bên chân Triển Chiêu, nói: "Dấu chân."
Một lớn một nhỏ dấu chân liền ở dưới bên chân Triển Chiêu.
Triển Chiêu: "......"
Cái gì kêu đạp mòn gót sắt không tìm được? Đại khái chính là đây.
Một lớn một nhỏ dấu chân kéo dài đến cận hồ nước liền không thấy dấu chân nhỏ đâu, tiếp theo dấu chân lớn cũng không thấy.
Hoàng Phủ Nam mày nhíu lại, "Dấu chân không thấy, không phải là kẻ này ôm tiểu hài tử nhảy hồ chứ?"
Triển Chiêu khoanh tay trước ngực, "Nếu nói nhảy hồ thì sớm nên thấy thi thể, người đem Tiểu Thất mang đi hẳn là có thuyền dừng lại bên hồ để chờ."
Hoàng Phủ Nam nhìn quanh một chút bốn phía, hồ Nguyệt Tâm rất lớn, bởi vì gần vùng ngoại ô cũng không có nhà nào khác, trên mặt hồ mọc chằng chịt cỏ lau sậy, đón ánh sáng hoàng hôn nhu hòa.
Trên mặt hồ phiếm hồng nhàn nhạt.
Chim bay ngang qua, cái đuôi nhẹ điểm trên mặt hồ, lại không chút nào lưu luyến mà rời đi.
Cảnh sắc tuy mỹ, nhưng khó nén vẻ hoang vu.
Hoàng Phủ Nam nhịn không được than nhẹ, "Ở cái địa phương này, cho dù con thuyền dừng lại bao lâu, khả năng bị người ta nhìn thấy đều rất thấp đi?"
Cho dù là có người thấy được con thuyền kia lại như thế nào?
Đối phương tốn bao nhiêu trắc trở mới đem được Tiểu Thất bắt cóc, lại như thế nào sẽ dễ dàng làm người ta phát hiện ra thân phận của hắn?
"Bất luận như thế nào, hiện giờ đều có thể bài trừ khả năng Tiểu Thất lạc đường, sắc trời không còn sớm, chúng ta về Khai Phong Phủ trước."
Hoàng Phủ Nam gật đầu, xoay người, bên hồ mặt đất ẩm ướt, dưới chân trơn vô cùng, vừa lơ đãng, liền trượt chân một cái.
Trọng tâm không ổn định Hoàng Phủ Nam kinh hô một tiếng, nghĩ rằng lại muốn xui xẻo.
Liền ở thời điểm nàng cảm thấy chính mình rất có khả năng rơi vào trong bùn, cổ tay được người dùng lực chế trụ, lôi kéo đi lên, nguyên bản Hoàng Phủ Nam hẳn nên bị ngã quăng xuống dưới nền đất ẩm ướt, thì giờ cái mũi nàng liền đụng phải một cái bả vai.
Cái mũi của Hoàng Phủ Nam trong vòng một ngày liền hai lần đụng phải Triển hộ vệ, nàng che lại cái mũi của mình, cặp con ngươi mang theo ánh nước trừng nhìn Triển Chiêu.
Triển hộ vệ thần sắc có chút bất đắc dĩ, ý cười lóe dưới đáy mắt hắn, "Tứ cô nương, cô nương còn tốt không?"
Hoàng Phủ Nam muốn nói không tốt, nhưng nói ra cảm giác lại thật mất mặt, đụng phải bả vai Triển Chiêu so với bị quăng ngã một thân vào bùn còn tốt hơn...... Nhưng cái mũi của nàng rất đau a!
Hoàng Phủ Nam khóc không ra nước mắt, yên lặng xoay người, muộn thanh nói câu, "Ta còn tốt."
Sau đó yên lặng mà dọc theo con đường từng đi qua trở về, mỗi một bước đều đi thập phần cẩn thận, chỉ sợ lơ đãng một chút thôi sẽ lại trượt chân một cái, rồi đụng phải người cứng như sắt của Triển Chiêu lần thứ ba.
Triển Chiêu nhìn bóng dáng nàng, sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra vài phần ý cười.
Thời điểm Hoàng Phủ Nam nói muốn cùng hắn đi Lục phủ, trong lòng hắn còn buồn bực đại nhân như thế nào để cái Tứ cô nương nũng nịu tới điều tra.
Lại ngắn ngủn nửa ngày, hắn phát hiện nhân gia cô nương nhìn đúng là nũng nịu, nhưng tâm tư thanh minh không thua với đám người Vương Triều Mã Hán, thậm chí còn tốt hơn.
Bất quá, dù tâm tư thanh minh đến đâu, vẫn sẽ có một chút lúng túng mà chỉ một cô nương mới có.
Hoàng Phủ Nam gật đầu, "Nhưng nàng cũng không phải một cái tiểu hài tử ngu ngốc."
Triển Chiêu nghe vậy, cười nói: "Cô nương cũng không ngu ngốc."
Hoàng Phủ Nam: "......" Nàng nên cảm ơn khích lệ sao?
Hai người một đường đi tới hồ Nguyệt Tâm, thời điểm đang tới gần bên hồ, mặt đất ẩm ướt trên bờ mềm mại, Triển Chiêu liền dừng bước chân.
Hoàng Phủ Nam không nghĩ tới hắn sẽ bỗng nhiên dừng lại, không lưu ý cả người đụng phải Triển Chiêu.
"Phanh" một tiếng vang lên, nàng kêu rên ra tiếng.
Hoàng Phủ Nam che lại cái mũi, nước mắt xôn xao mà rơi rớt xuống, thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi, "Đau quá!"
Triển Chiêu: "...... Tứ cô nương, không có việc gì đi?"
Hoàng Phủ Nam giương mắt, trong mắt toàn là chỉ trích, "Vì cái gì bỗng nhiên dừng lại cũng không nói với ta một tiếng?"
Chỉ là đôi mắt ngập nước kia, mang theo thanh âm giọng mũi ủy khuất, mặc dù nói thập phần nghiêm khắc, lại bị nàng nói chuyện dẫn tới đều biến thành nũng nịu.
Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta chỉ là nghĩ đến nếu Tiểu Thất đi theo người khác đến bên hồ, nơi này ẩm ướt như vậy, ắt sẽ có dấu chân để lại."
Che lại cái mũi, Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu dời đi ánh mắt, "Chúng ta lưu ý một chút."
Hoàng Phủ Nam nghe vậy, cúi đầu, sau đó nói: "Không cần lưu ý."
"Vì sao?"
Hoàng Phủ Nam chỉ hướng bên chân Triển Chiêu, nói: "Dấu chân."
Một lớn một nhỏ dấu chân liền ở dưới bên chân Triển Chiêu.
Triển Chiêu: "......"
Cái gì kêu đạp mòn gót sắt không tìm được? Đại khái chính là đây.
Một lớn một nhỏ dấu chân kéo dài đến cận hồ nước liền không thấy dấu chân nhỏ đâu, tiếp theo dấu chân lớn cũng không thấy.
Hoàng Phủ Nam mày nhíu lại, "Dấu chân không thấy, không phải là kẻ này ôm tiểu hài tử nhảy hồ chứ?"
Triển Chiêu khoanh tay trước ngực, "Nếu nói nhảy hồ thì sớm nên thấy thi thể, người đem Tiểu Thất mang đi hẳn là có thuyền dừng lại bên hồ để chờ."
Hoàng Phủ Nam nhìn quanh một chút bốn phía, hồ Nguyệt Tâm rất lớn, bởi vì gần vùng ngoại ô cũng không có nhà nào khác, trên mặt hồ mọc chằng chịt cỏ lau sậy, đón ánh sáng hoàng hôn nhu hòa.
Trên mặt hồ phiếm hồng nhàn nhạt.
Chim bay ngang qua, cái đuôi nhẹ điểm trên mặt hồ, lại không chút nào lưu luyến mà rời đi.
Cảnh sắc tuy mỹ, nhưng khó nén vẻ hoang vu.
Hoàng Phủ Nam nhịn không được than nhẹ, "Ở cái địa phương này, cho dù con thuyền dừng lại bao lâu, khả năng bị người ta nhìn thấy đều rất thấp đi?"
Cho dù là có người thấy được con thuyền kia lại như thế nào?
Đối phương tốn bao nhiêu trắc trở mới đem được Tiểu Thất bắt cóc, lại như thế nào sẽ dễ dàng làm người ta phát hiện ra thân phận của hắn?
"Bất luận như thế nào, hiện giờ đều có thể bài trừ khả năng Tiểu Thất lạc đường, sắc trời không còn sớm, chúng ta về Khai Phong Phủ trước."
Hoàng Phủ Nam gật đầu, xoay người, bên hồ mặt đất ẩm ướt, dưới chân trơn vô cùng, vừa lơ đãng, liền trượt chân một cái.
Trọng tâm không ổn định Hoàng Phủ Nam kinh hô một tiếng, nghĩ rằng lại muốn xui xẻo.
Liền ở thời điểm nàng cảm thấy chính mình rất có khả năng rơi vào trong bùn, cổ tay được người dùng lực chế trụ, lôi kéo đi lên, nguyên bản Hoàng Phủ Nam hẳn nên bị ngã quăng xuống dưới nền đất ẩm ướt, thì giờ cái mũi nàng liền đụng phải một cái bả vai.
Cái mũi của Hoàng Phủ Nam trong vòng một ngày liền hai lần đụng phải Triển hộ vệ, nàng che lại cái mũi của mình, cặp con ngươi mang theo ánh nước trừng nhìn Triển Chiêu.
Triển hộ vệ thần sắc có chút bất đắc dĩ, ý cười lóe dưới đáy mắt hắn, "Tứ cô nương, cô nương còn tốt không?"
Hoàng Phủ Nam muốn nói không tốt, nhưng nói ra cảm giác lại thật mất mặt, đụng phải bả vai Triển Chiêu so với bị quăng ngã một thân vào bùn còn tốt hơn...... Nhưng cái mũi của nàng rất đau a!
Hoàng Phủ Nam khóc không ra nước mắt, yên lặng xoay người, muộn thanh nói câu, "Ta còn tốt."
Sau đó yên lặng mà dọc theo con đường từng đi qua trở về, mỗi một bước đều đi thập phần cẩn thận, chỉ sợ lơ đãng một chút thôi sẽ lại trượt chân một cái, rồi đụng phải người cứng như sắt của Triển Chiêu lần thứ ba.
Triển Chiêu nhìn bóng dáng nàng, sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra vài phần ý cười.
Thời điểm Hoàng Phủ Nam nói muốn cùng hắn đi Lục phủ, trong lòng hắn còn buồn bực đại nhân như thế nào để cái Tứ cô nương nũng nịu tới điều tra.
Lại ngắn ngủn nửa ngày, hắn phát hiện nhân gia cô nương nhìn đúng là nũng nịu, nhưng tâm tư thanh minh không thua với đám người Vương Triều Mã Hán, thậm chí còn tốt hơn.
Bất quá, dù tâm tư thanh minh đến đâu, vẫn sẽ có một chút lúng túng mà chỉ một cô nương mới có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.