Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân
Chương 66
Thương Hải Kinh Hồng
11/04/2022
Võ Hoàng hậu cầm tay Uyển Nhi, giữa ngón tay thao túng Uyển Nhi dùng bút, lưu lại một nhóm bút tích trên giấy tiên.
Không thể không nói, so với hàng chữ viết trước đó của Uyển Nhi, lần này lại càng giống với nét chữ của Võ Hoàng hậu.
Đương nhiên là giống rồi, đây chẳng phải là do chính Võ Hoàng hậu cưỡng ép nắm chặt tay nàng viết ra sao!
Cưỡng ép...
Trong đầu Uyển Nhi lại bắt đầu trống rỗng, hai chân như nhũn ra, cả người chẳng khác nào một loại cây gỗ ——
Nàng... sao Võ Hoàng hậu lại có thể cứ thế mà tiến lại gần nàng?
Loại cảm giác này, coi như là thật thì... giống như nàng đang bị Võ Hoàng hậu ôm vào trước người...
Trong đầu Uyển Nhi ầm ầm từng đợt sét vang dội, đem toàn bộ ý thức của nàng vỡ vụn, biến thành từng đoàn từng đoàn pháo hoa thất thố vì cuồng hỉ.
Hai chân của nàng mất tự chủ nhũn ra...
Nhưng mà, một câu nói của Võ Hoàng hậu lại tựa như cái đinh, đem Uyển Nhi đóng chặt tại chỗ: "Thế nào, son phấn bổn cung ban thưởng cho ngươi đều vô dụng sao? Hả?"
Vừa nói, vừa nghiêng mặt tiến sát đến một bên gò má của Uyển Nhi quan sát.
Thân thể Uyển Nhi vì bị Võ Hoàng hậu xích lại gần, càng thấy bản thân cứng ngắc, không còn là chính mình nữa.
Sau nàng ấy có thể... có thể cứ thế mà xích lại gần a!
Quá là, quá là làm cho người ta bối rối!
"Hửm?" - Võ Hoàng hậu nhíu mày, lưu lại bên tai Uyển Nhi vài âm thanh lười biếng chất vấn.
"Không phải... còn chưa..." - Đầu lưỡi của Uyển Nhi đều cảm thấy tê cứng.
Đôi mắt của Võ Hoàng hậu lại nghi ngờ đậm hơn, rất có thể sẽ biến thành một loại tĩnh mịch tìm tòi nghiên cứu.
Uyển Nhi dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, làm cho đầu lưỡi kia nhất mực phải nghe lời, lần nữa thực hiện chức trách của mình: "... Ân điển của thượng giả, không dám tự tiện."
Vừa nói, ánh mắt Uyển Nhi vừa nhìn xuống dưới.
Câu trả lời này rất "chính thức", nghe cũng hợp tình hợp lí, cũng may, mặc dù trong đầu Uyển Nhi đang là một mảnh trống không, vẫn còn chưa mất đi bản năng ứng biến.
Bất quá, trước nay Võ Hoàng hậu không phải là người bình thường.
Nếu có thể bị Uyển Nhi dùng cái lý do nho nhỏ che lấp thì đây cũng không phải là Võ Hoàng hậu.
Ánh mắt của nàng ấy thêm mấy phần u trầm, lần nữa chú ý đến trọng điểm trên gương mặt của Uyển Nhi, khẽ nghi ngờ sắc mặt đỏ ửng của nàng.
Loại sắc mặt này, có thể tỏ rõ rất nhiều cảm xúc nội tâm chân thực, tỉ như ——
"Ngươi khẩn trương cái gì?" - Võ Hoàng hậu mở miệng ẩn ý.
Uyển Nhi nghe xong, chấn chỉnh hô hấp lại.
Đích xác là nàng đang khẩn trương, khẩn trương vì đột nhiên Võ Hoàng hậu ở gần sát, khẩn trương vì khả năng có thể bị Võ Hoàng hậu phát hiện mình có loại tâm tư không thể nói kia.
Nhưng xem ra ngữ khí của Võ Hoàng hậu tựa như đang nghĩ đến một chuyện khác.
Trong lòng Uyển Nhi giật mình một cái: Sao nàng có thể quên được, người trước mặt chính là Thiên hậu nương nương a, nội tâm nàng ấy trước nay, chỉ đều để ý đến một chuyện duy nhất, là quyền lực.
Uyển Nhi âm thầm cắn răng, vì Võ Hoàng hậu vĩnh viễn sẽ đem chuyện quyền lực đặt ở vị trí cực kỳ trọng yếu mà cảm thấy đau nhức trong tim.
Có lẽ hai ngày liên tiếp Võ Hoàng hậu không gặp mình, trong lòng sinh tưởng niệm; có lẽ nàng ấy vì quý trọng tài năng, thậm chí chỉ là ý nghĩ nông nỗi, tự mình đến chỉ điểm cho thư pháp của mình; nàng ấy sẽ không tiếc rẻ ban thưởng, từng nét từng nét ban xuống, thậm chí quan tâm ban cho mình những món đồ mà người ngoài không thể nghĩ tới...
Đúng vậy. Chỉ có thế thôi.
So với khát vọng nắm trong tay quyền lực, mình dựa vào cái gì muốn chiếm hữu nặng nhẹ với nàng?
Cuối cùng Uyển Nhi lặng lẽ thối lui, từ từ tách ra khỏi cái ôm hư hư thực thực của Võ Hoàng hậu.
Lui đến mức thuộc về "khoảng cách quần thần", hoặc là nói "khoảng cách chủ tớ", liền cúi người lễ bái: "Thần thiếp có chuyện quan trọng muốn bẩm báo thiên hậu."
Bởi vì trong lòng còn tồn tại mấy phần trọng yếu, cho nên tâm thần có chút mất tập trung, cho nên mới khẩn trương.
Khi ngầm biểu đạt ra những lời này, trong ngực Uyển Nhi liền không thể kiềm chế cảm giác chua xót.
Nàng đem tất cả nét ửng đỏ còn sót lại trên mặt dấu đi, chôn thật sâu tận đáy lòng ——
Dạng này, dạng kia vừa chua xót vừa đau đớn, sắp không duy trì được trạng thái bình tĩnh nữa, có thể sẽ không bị Võ Hoàng hậu phát hiện chứ?
Võ Hoàng hậu vẫn giữ nguyên tư thái cao cao tại thượng kia nhìn chằm chằm vào trái tim đen sẫm của Uyển Nhi, nửa ngày không nói gì.
Giống như là đang tìm tòi nghiên cứu, lại càng giống như đang tự hỏi mình.
Thật lâu sau, Uyển Nhi nghe được giọng nói trầm ổn của nàng ấy quanh quẩn trong điện: "... nói tiếp đi."
Ở giữa các nàng, lại trở về trạng thái thuần tuý quân thần, quan hệ chủ tớ, mùi thơm ngào ngạt hương khí trước đó, dáng vẻ thân cận kề nhau trước đó, phảng phất chỉ là một cái ảo mộng của Uyển Nhi.
Uyển Nhi mím chặt bờ môi thành một đường thẳng, cật lực điều chỉnh âm thanh của mình sao cho có sức thuyết phục, mà không phải hư mềm yếu đuối.
"Đêm qua thần thiếp ở trong phòng cất vật ban thưởng, phát hiện ra trong đó tồn tại một món đồ không nên tồn tại." - Uyển Nhi nói.
"Thứ gì?" - Thanh âm của Võ Hoàng hậu vẫn như cũ, không thấy cái gì nổi sóng chập trùng.
Thế là Uyển Nhi quay đầu lại, tìm tiểu thị nữ đang giúp nàng ôm giữ chiếc hộp được gói lại kia.
Chuyện Uyển Nhi được sủng ái mọi người trên dưới Thừa Khánh Điện đều biết, cho nên đồ đạc của nàng người ngoài không dám tự tiện động vào, rất nhanh, chiếc hộp được gói lại nhanh chóng được trình lên.
Uyển Nhi thẳng thắn mở ra, mở nắp hộp gỗ, lấy ra bút tích năm xưa của Thượng Quan Nghi.
Nàng đưa hết đến chỗ Võ Hoàng hậu, đồng thời cao giọng nói: "Thiên hậu minh giám! Những vật cũ này đáng lẽ nên giao lại cho phủ quan xử trí, không nên lưu lạc ở bên ngoài, càng không nên... nằm trong danh sách của những thứ được ban thưởng. Sau khi thần thiếp vừa mới phát hiện, liền nhanh chóng muốn đem tới giao phó cho Thiên hậu. Nhưng đêm khuya cung cấm, không dám tự tiện xong vào, cho nên phải kéo dài đến sáng nay."
Uyển Nhi nói như thế ý là muốn để cho Võ Hoàng hậu biết, không phải do nàng cố ý kéo dài thời gian, chỉ vì quy củ trong cung, không thể tự tiện hành động. Mà đợi đến sáng nay, khi nàng vừa trở về, liền vội vàng chạy đến giao nộp cho Võ Hoàng hậu.
Sắc mặt Võ Hoàng hậu vẫn không thay đổi, lắng nghe Uyển Nhi tự thuật lại.
Bỗng dưng, nàng ấy đi về phía Uyển Nhi, cũng không cho gọi Triệu Ưng đưa lên, tự tay lấy sấp thơ đã ố vàng bên trong ra, nhìn một hồi.
Chợt nàng ấy cười nhạt: "Thật sự là thơ hay chữ tốt..."
Sau đó lắc đầu: "... đáng tiếc!"
Trái tim sắp nhảy lên cổ họng của Uyển Nhi, vì cái gì mà nàng ấy nói ra hai chữ "Đáng tiếc" này, không lẽ chỉ tiện ý nhắc đến tổ phụ Thượng Quan Nghi?
Lưng Uyển Nhi trở nên căng thẳng, không dám nói cũng không dám động, nội tâm lại càng phát sinh tâm ý bi thương: Cho nên, cuối cùng nàng cũng trốn không thoát, vận mệnh sinh tử tiền đồ đều bị nữ nhân trước mắt nắm trong lòng bàn tay hay sao?
Sống hoặc chết, giữ hoặc đoạt, đều tại một ý niệm của nàng ấy...
Võ Hoàng hậu đem tấm thơ cũ kia mất kiên nhẫn vứt xuống đất.
"Đúng lúc." - Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Uyển Nhi: "Chu Quốc Công sáng nay cấp báo bản cung, Lan Đài tự bị mất trộm, chính là... thứ này."
Võ Hoàng hậu vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua đám đồ vật trong tay Uyển Nhi.
Tiếng nói thanh nhạt như vậy lại đủ làm cho tâm thần Uyển Nhi chao đảo ——
Lan Đài tự mất trộm!
Chu Quốc Công... Hạ Lan Mẫn Chi vội đến bẩm báo?
Nàng liền hiểu, Hạ Lan Mẫn Chi sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại Thừa Khánh Điện!
Vu oan!
Giá hoạ!
Hạ Lan Mẫn Chi muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Trong đầu Uyển Nhi, những ý niệm này phát sinh nhanh chóng như sấm chớp.
Đêm qua, lúc phát hiện những thứ này, nàng đã có lúc hoài nghi có thể không phải do Lý Hiền gây nên, mãi cho đến khi sáng nay nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi, Uyển Nhi đã suy đoán được khả năng này.
Bây giờ, độc kế của Hạ Lan Mẫn Chi đã bày ra sáng tỏ trước mặt nàng, nàng nên chứng minh mình trong sạch thế nào? Nên làm sao để bảo toàn tính mệnh cho mình cùng mẫu thân?
"Thượng Quan Uyển Nhi?" - Ngay tại khi trong đầu Uyển Nhi đang phát sinh vô số suy nghĩ, thanh âm của Võ Hoàng hậu lại vang lên lần nữa.
Uyển Nhi nhạy bén không sai.
"Ngẩng đầu lên, nhìn bản cung." - Võ Hoàng hậu lại nói.
Uyển Nhi nín thở, ngẩng đầu ——
Dựa theo mẫn tuệ của nàng, đã nghe được bất thường trong giọng nói của Võ Hoàng hậu.
Quả nhiên, lúc Uyển Nhi ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn người mình vừa yêu thương vừa sợ hãi, lại bất giác cảm nhận được trong đáy mắt của Võ Hoàng hậu hiện ra một tia... cổ vũ?
Uyển Nhi hơi nhíu mày.
Là mình hiểu lầm sao?
Loại thời điểm này, Võ Hoàng hậu sao lại đi cổ vũ nàng?
Nếu là cổ vũ đi nữa, thì cổ vũ nàng làm cái gì?
Uyển Nhi giật mình một cái, nhanh chóng bắt lấy mấu chốt.
Nàng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, bất luận thế nào cũng phải cược một trận.
"Chu Quốc Công trước đây đã sớm bị Thiên hậu cùng Bệ hạ bãi chức vụ trong Lan Đài tự, cái gọi là "mưu chính tại vị", cho dù Chu Quốc công hữu tâm phân ưu cùng bệ hạ và thiên hạu, cũng sẽ không khỏi..." - Uyển Nhi đoán chừng nhấn mạnh hai chữ "hữu tâm".
Câu nói sau cùng mang theo thanh âm lớn hơn, nàng lại nói tiếp: "... Nếu như chuyện Lan Đài tự có xảy ra mất trộm, cũng nên do chúc quan thuộc Lan Đài tự đích thân đến bẩm báo. Thử hỏi sao Chu Quốc công lại biết trước, còn kịp lúc đến bẩm báo? Xin thiên hậu minh xét!"
Tiểu vật nhỏ này rốt cục lại biết được thế nào mà miệng mồm lanh lợi a!
Võ Hoàng hậu nghe Uyển Nhi giải thích, trong mắt rõ ràng vừa xẹt qua vài tia vui mừng.
Bất quá, trên mặt nàng ấy vẫn không để lộ ra chút thay đổi gì, chỉ chăm chú nhìn Uyển Nhi, nói: "Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm."
Uyển Nhi đành ngoan ngoãn, thuận thế khấu tạ.
Chỉ nghe Võ Hoàng hậu hỏi lại: "Bản cung chỉ hỏi ngươi, làm sao ngươi biết trong số vật ban thưởng lại bị lẫn vào những thứ này?"
Thứ này, đương nhiên là nói tới bút tích cũ của Thượng Quan Nghi.
Nàng ấy quả nhiên không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Đáy lòng Uyển Nhi thầm than thở.
Làm sao để trả lời vấn đề này a?
Nếu như dựa theo thực tế mà nói, chính là đem chuyện Lý Hiền lôi kéo nói ra, phải chăng sẽ làm sự tình trở nên càng phức tạp hơn?
Uyển Nhi cắn răng.
Võ Hoàng hậu tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, hừ lạnh nói: "Đừng vọng tưởng lừa gạt bản cung! Thứ bản cung muốn nghe chính là sự thật."
Toang rồi!
Uyển Nhi đành chịu số phận.
"Do hôm đó ở ngoài Thừa Khánh Điện, bị Thái tử điện hạ ngăn lại... Nói là trong lúc tu sửa, phát hiện những thứ này, liền muốn giao lại cho thần thiếp... cất giữ chúng." - Uyển Nhi cẩn thận suy tính, tìm kiếm từng từ từng chữ nói ra.
Võ Hoàng hậu lại ha ha cười lạnh: "Bản cung lại không biết có chuyện này."
Lưng Uyển Nhi bỗng dưng lạnh toát, nghiêm mặt nói: "Lúc đó thần thiếp đã từ chối thẳng thắn với Thái tử điện hạ, cũng có nói đây đều là cấm vật, nên giao phó lại cho quan ti xử trí, chớ nên tự mình đem ra. Lúc đó, Thái tử điện hạ có vẻ không cao hứng..."
Uyển Nhi cố ý cường điệu việc "thái tử không cao hứng", chính là lo sợ Võ Hoàng hậu sẽ nghi ngờ mình có quan hệ với Thái tử.
Mẫu tử các nàng hiện tại như nước với lửa, nàng cũng không muốn bị Lý Hiền kéo vào.
Sau khi Võ Hoàng hậu nghe xong, lại cười lạnh một tiếng.
Bất quá một tiếng này, không giống với tiếng cười trước đó, làm cho lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Uyển Nhi phụng dưỡng cạnh Võ Hoàng hậu đã lâu, chút khác biệt nho nhỏ này, có thể phân biệt rõ ràng.
"Ngược lại ngươi hoàn toàn cự tuyệt?" - Khoé miệng Võ Hoàng hậu hiện lên một đường cong mờ ảo.
Tâm tình Uyển Nhi có chút buông lỏng, xúc động nói: "Đây chính là bổn phận của thần thiếp!"
"Bổn phận? Ngươi muốn bản cung khen ngợi ngươi sao?" - Võ Hoàng hậu xuỳ xuỳ nói.
Nghe giống như là tâm tình đã tốt lên không ít vậy?
Uyển Nhi nghĩ thầm.
"Ngươi cũng không muốn giữ lấy đám đồ vật này sao?" - Tiếng nói của Võ Hoàng hậu đột nhiên như được mê hoặc: "Những thứ đó, lại là di vật duy nhất còn sót lại của tổ phụ ngươi a!"
Trong lòng Uyển Nhi hiện lên còi báo động, nàng liền hiểu: Không hề đơn giản như vậy đâu...
"Quốc có quốc pháp! Thần thiếp là con dân Đại Đường nên tuân thủ quốc pháp kỷ cương của Đại Đường!" - Uyển Nhi khấu đầu nói.
Uyển Nhi thông minh không trả lời vấn đề "có muốn giữ lại di vật của tổ phụ", mà đại khái lấy chuẩn mực quốc gia ra, nghĩ rằng chí ít cũng sẽ không thể Võ Hoàng hậu bấu lấy không buông a?
"Hay cho câu quốc gia quốc pháp!" - Võ Hoàng hậu mỉm cười.
Nàng ấy dừng lại một chút nhìn Uyển Nhi đang bái phục trên mặt đất, ngón tay điểm một cái trong hư không, bỗng nhiên nói: "Ngươi đã luôn miệng nói tuân thủ quốc gia pháp kỷ, vậy bản cung muốn phái ngươi đi làm một chuyện tuân thủ quốc gia pháp kỷ, ngươi có nguyện đi hay không?"
Nói ra ý này, Võ Hoàng hậu cần gì quan tâm đến chuyện khác, chẳng lẽ Uyển Nhi có thể nói "không muốn" hay sao?
Chuyện này đã sớm không phải so Uyển Nhi làm chủ nữa.
"Xin Thiên hậu chỉ điểm." - Uyển Nhi nói.
Ngón tay của Võ Hoàng hậu di chuyển một lúc, đầu ngón tay lại chỉ về phía những thảo văn cũ kia: "Ngươi đem những vật này, đưa tới Đông Cung, ban cho Thái tử."
- --------------------------------------------
Uyển Nhi: "Trái tim hoá lão của ta a, sắp bị đùa giỡn đến hư hỏng rồi!"
A Chiếu (cao mày lạnh lùng): "Trẫm giỡn với nàng sao?"
Uyển Nhi:...
Không thể không nói, so với hàng chữ viết trước đó của Uyển Nhi, lần này lại càng giống với nét chữ của Võ Hoàng hậu.
Đương nhiên là giống rồi, đây chẳng phải là do chính Võ Hoàng hậu cưỡng ép nắm chặt tay nàng viết ra sao!
Cưỡng ép...
Trong đầu Uyển Nhi lại bắt đầu trống rỗng, hai chân như nhũn ra, cả người chẳng khác nào một loại cây gỗ ——
Nàng... sao Võ Hoàng hậu lại có thể cứ thế mà tiến lại gần nàng?
Loại cảm giác này, coi như là thật thì... giống như nàng đang bị Võ Hoàng hậu ôm vào trước người...
Trong đầu Uyển Nhi ầm ầm từng đợt sét vang dội, đem toàn bộ ý thức của nàng vỡ vụn, biến thành từng đoàn từng đoàn pháo hoa thất thố vì cuồng hỉ.
Hai chân của nàng mất tự chủ nhũn ra...
Nhưng mà, một câu nói của Võ Hoàng hậu lại tựa như cái đinh, đem Uyển Nhi đóng chặt tại chỗ: "Thế nào, son phấn bổn cung ban thưởng cho ngươi đều vô dụng sao? Hả?"
Vừa nói, vừa nghiêng mặt tiến sát đến một bên gò má của Uyển Nhi quan sát.
Thân thể Uyển Nhi vì bị Võ Hoàng hậu xích lại gần, càng thấy bản thân cứng ngắc, không còn là chính mình nữa.
Sau nàng ấy có thể... có thể cứ thế mà xích lại gần a!
Quá là, quá là làm cho người ta bối rối!
"Hửm?" - Võ Hoàng hậu nhíu mày, lưu lại bên tai Uyển Nhi vài âm thanh lười biếng chất vấn.
"Không phải... còn chưa..." - Đầu lưỡi của Uyển Nhi đều cảm thấy tê cứng.
Đôi mắt của Võ Hoàng hậu lại nghi ngờ đậm hơn, rất có thể sẽ biến thành một loại tĩnh mịch tìm tòi nghiên cứu.
Uyển Nhi dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, làm cho đầu lưỡi kia nhất mực phải nghe lời, lần nữa thực hiện chức trách của mình: "... Ân điển của thượng giả, không dám tự tiện."
Vừa nói, ánh mắt Uyển Nhi vừa nhìn xuống dưới.
Câu trả lời này rất "chính thức", nghe cũng hợp tình hợp lí, cũng may, mặc dù trong đầu Uyển Nhi đang là một mảnh trống không, vẫn còn chưa mất đi bản năng ứng biến.
Bất quá, trước nay Võ Hoàng hậu không phải là người bình thường.
Nếu có thể bị Uyển Nhi dùng cái lý do nho nhỏ che lấp thì đây cũng không phải là Võ Hoàng hậu.
Ánh mắt của nàng ấy thêm mấy phần u trầm, lần nữa chú ý đến trọng điểm trên gương mặt của Uyển Nhi, khẽ nghi ngờ sắc mặt đỏ ửng của nàng.
Loại sắc mặt này, có thể tỏ rõ rất nhiều cảm xúc nội tâm chân thực, tỉ như ——
"Ngươi khẩn trương cái gì?" - Võ Hoàng hậu mở miệng ẩn ý.
Uyển Nhi nghe xong, chấn chỉnh hô hấp lại.
Đích xác là nàng đang khẩn trương, khẩn trương vì đột nhiên Võ Hoàng hậu ở gần sát, khẩn trương vì khả năng có thể bị Võ Hoàng hậu phát hiện mình có loại tâm tư không thể nói kia.
Nhưng xem ra ngữ khí của Võ Hoàng hậu tựa như đang nghĩ đến một chuyện khác.
Trong lòng Uyển Nhi giật mình một cái: Sao nàng có thể quên được, người trước mặt chính là Thiên hậu nương nương a, nội tâm nàng ấy trước nay, chỉ đều để ý đến một chuyện duy nhất, là quyền lực.
Uyển Nhi âm thầm cắn răng, vì Võ Hoàng hậu vĩnh viễn sẽ đem chuyện quyền lực đặt ở vị trí cực kỳ trọng yếu mà cảm thấy đau nhức trong tim.
Có lẽ hai ngày liên tiếp Võ Hoàng hậu không gặp mình, trong lòng sinh tưởng niệm; có lẽ nàng ấy vì quý trọng tài năng, thậm chí chỉ là ý nghĩ nông nỗi, tự mình đến chỉ điểm cho thư pháp của mình; nàng ấy sẽ không tiếc rẻ ban thưởng, từng nét từng nét ban xuống, thậm chí quan tâm ban cho mình những món đồ mà người ngoài không thể nghĩ tới...
Đúng vậy. Chỉ có thế thôi.
So với khát vọng nắm trong tay quyền lực, mình dựa vào cái gì muốn chiếm hữu nặng nhẹ với nàng?
Cuối cùng Uyển Nhi lặng lẽ thối lui, từ từ tách ra khỏi cái ôm hư hư thực thực của Võ Hoàng hậu.
Lui đến mức thuộc về "khoảng cách quần thần", hoặc là nói "khoảng cách chủ tớ", liền cúi người lễ bái: "Thần thiếp có chuyện quan trọng muốn bẩm báo thiên hậu."
Bởi vì trong lòng còn tồn tại mấy phần trọng yếu, cho nên tâm thần có chút mất tập trung, cho nên mới khẩn trương.
Khi ngầm biểu đạt ra những lời này, trong ngực Uyển Nhi liền không thể kiềm chế cảm giác chua xót.
Nàng đem tất cả nét ửng đỏ còn sót lại trên mặt dấu đi, chôn thật sâu tận đáy lòng ——
Dạng này, dạng kia vừa chua xót vừa đau đớn, sắp không duy trì được trạng thái bình tĩnh nữa, có thể sẽ không bị Võ Hoàng hậu phát hiện chứ?
Võ Hoàng hậu vẫn giữ nguyên tư thái cao cao tại thượng kia nhìn chằm chằm vào trái tim đen sẫm của Uyển Nhi, nửa ngày không nói gì.
Giống như là đang tìm tòi nghiên cứu, lại càng giống như đang tự hỏi mình.
Thật lâu sau, Uyển Nhi nghe được giọng nói trầm ổn của nàng ấy quanh quẩn trong điện: "... nói tiếp đi."
Ở giữa các nàng, lại trở về trạng thái thuần tuý quân thần, quan hệ chủ tớ, mùi thơm ngào ngạt hương khí trước đó, dáng vẻ thân cận kề nhau trước đó, phảng phất chỉ là một cái ảo mộng của Uyển Nhi.
Uyển Nhi mím chặt bờ môi thành một đường thẳng, cật lực điều chỉnh âm thanh của mình sao cho có sức thuyết phục, mà không phải hư mềm yếu đuối.
"Đêm qua thần thiếp ở trong phòng cất vật ban thưởng, phát hiện ra trong đó tồn tại một món đồ không nên tồn tại." - Uyển Nhi nói.
"Thứ gì?" - Thanh âm của Võ Hoàng hậu vẫn như cũ, không thấy cái gì nổi sóng chập trùng.
Thế là Uyển Nhi quay đầu lại, tìm tiểu thị nữ đang giúp nàng ôm giữ chiếc hộp được gói lại kia.
Chuyện Uyển Nhi được sủng ái mọi người trên dưới Thừa Khánh Điện đều biết, cho nên đồ đạc của nàng người ngoài không dám tự tiện động vào, rất nhanh, chiếc hộp được gói lại nhanh chóng được trình lên.
Uyển Nhi thẳng thắn mở ra, mở nắp hộp gỗ, lấy ra bút tích năm xưa của Thượng Quan Nghi.
Nàng đưa hết đến chỗ Võ Hoàng hậu, đồng thời cao giọng nói: "Thiên hậu minh giám! Những vật cũ này đáng lẽ nên giao lại cho phủ quan xử trí, không nên lưu lạc ở bên ngoài, càng không nên... nằm trong danh sách của những thứ được ban thưởng. Sau khi thần thiếp vừa mới phát hiện, liền nhanh chóng muốn đem tới giao phó cho Thiên hậu. Nhưng đêm khuya cung cấm, không dám tự tiện xong vào, cho nên phải kéo dài đến sáng nay."
Uyển Nhi nói như thế ý là muốn để cho Võ Hoàng hậu biết, không phải do nàng cố ý kéo dài thời gian, chỉ vì quy củ trong cung, không thể tự tiện hành động. Mà đợi đến sáng nay, khi nàng vừa trở về, liền vội vàng chạy đến giao nộp cho Võ Hoàng hậu.
Sắc mặt Võ Hoàng hậu vẫn không thay đổi, lắng nghe Uyển Nhi tự thuật lại.
Bỗng dưng, nàng ấy đi về phía Uyển Nhi, cũng không cho gọi Triệu Ưng đưa lên, tự tay lấy sấp thơ đã ố vàng bên trong ra, nhìn một hồi.
Chợt nàng ấy cười nhạt: "Thật sự là thơ hay chữ tốt..."
Sau đó lắc đầu: "... đáng tiếc!"
Trái tim sắp nhảy lên cổ họng của Uyển Nhi, vì cái gì mà nàng ấy nói ra hai chữ "Đáng tiếc" này, không lẽ chỉ tiện ý nhắc đến tổ phụ Thượng Quan Nghi?
Lưng Uyển Nhi trở nên căng thẳng, không dám nói cũng không dám động, nội tâm lại càng phát sinh tâm ý bi thương: Cho nên, cuối cùng nàng cũng trốn không thoát, vận mệnh sinh tử tiền đồ đều bị nữ nhân trước mắt nắm trong lòng bàn tay hay sao?
Sống hoặc chết, giữ hoặc đoạt, đều tại một ý niệm của nàng ấy...
Võ Hoàng hậu đem tấm thơ cũ kia mất kiên nhẫn vứt xuống đất.
"Đúng lúc." - Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Uyển Nhi: "Chu Quốc Công sáng nay cấp báo bản cung, Lan Đài tự bị mất trộm, chính là... thứ này."
Võ Hoàng hậu vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua đám đồ vật trong tay Uyển Nhi.
Tiếng nói thanh nhạt như vậy lại đủ làm cho tâm thần Uyển Nhi chao đảo ——
Lan Đài tự mất trộm!
Chu Quốc Công... Hạ Lan Mẫn Chi vội đến bẩm báo?
Nàng liền hiểu, Hạ Lan Mẫn Chi sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại Thừa Khánh Điện!
Vu oan!
Giá hoạ!
Hạ Lan Mẫn Chi muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Trong đầu Uyển Nhi, những ý niệm này phát sinh nhanh chóng như sấm chớp.
Đêm qua, lúc phát hiện những thứ này, nàng đã có lúc hoài nghi có thể không phải do Lý Hiền gây nên, mãi cho đến khi sáng nay nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi, Uyển Nhi đã suy đoán được khả năng này.
Bây giờ, độc kế của Hạ Lan Mẫn Chi đã bày ra sáng tỏ trước mặt nàng, nàng nên chứng minh mình trong sạch thế nào? Nên làm sao để bảo toàn tính mệnh cho mình cùng mẫu thân?
"Thượng Quan Uyển Nhi?" - Ngay tại khi trong đầu Uyển Nhi đang phát sinh vô số suy nghĩ, thanh âm của Võ Hoàng hậu lại vang lên lần nữa.
Uyển Nhi nhạy bén không sai.
"Ngẩng đầu lên, nhìn bản cung." - Võ Hoàng hậu lại nói.
Uyển Nhi nín thở, ngẩng đầu ——
Dựa theo mẫn tuệ của nàng, đã nghe được bất thường trong giọng nói của Võ Hoàng hậu.
Quả nhiên, lúc Uyển Nhi ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn người mình vừa yêu thương vừa sợ hãi, lại bất giác cảm nhận được trong đáy mắt của Võ Hoàng hậu hiện ra một tia... cổ vũ?
Uyển Nhi hơi nhíu mày.
Là mình hiểu lầm sao?
Loại thời điểm này, Võ Hoàng hậu sao lại đi cổ vũ nàng?
Nếu là cổ vũ đi nữa, thì cổ vũ nàng làm cái gì?
Uyển Nhi giật mình một cái, nhanh chóng bắt lấy mấu chốt.
Nàng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, bất luận thế nào cũng phải cược một trận.
"Chu Quốc Công trước đây đã sớm bị Thiên hậu cùng Bệ hạ bãi chức vụ trong Lan Đài tự, cái gọi là "mưu chính tại vị", cho dù Chu Quốc công hữu tâm phân ưu cùng bệ hạ và thiên hạu, cũng sẽ không khỏi..." - Uyển Nhi đoán chừng nhấn mạnh hai chữ "hữu tâm".
Câu nói sau cùng mang theo thanh âm lớn hơn, nàng lại nói tiếp: "... Nếu như chuyện Lan Đài tự có xảy ra mất trộm, cũng nên do chúc quan thuộc Lan Đài tự đích thân đến bẩm báo. Thử hỏi sao Chu Quốc công lại biết trước, còn kịp lúc đến bẩm báo? Xin thiên hậu minh xét!"
Tiểu vật nhỏ này rốt cục lại biết được thế nào mà miệng mồm lanh lợi a!
Võ Hoàng hậu nghe Uyển Nhi giải thích, trong mắt rõ ràng vừa xẹt qua vài tia vui mừng.
Bất quá, trên mặt nàng ấy vẫn không để lộ ra chút thay đổi gì, chỉ chăm chú nhìn Uyển Nhi, nói: "Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm."
Uyển Nhi đành ngoan ngoãn, thuận thế khấu tạ.
Chỉ nghe Võ Hoàng hậu hỏi lại: "Bản cung chỉ hỏi ngươi, làm sao ngươi biết trong số vật ban thưởng lại bị lẫn vào những thứ này?"
Thứ này, đương nhiên là nói tới bút tích cũ của Thượng Quan Nghi.
Nàng ấy quả nhiên không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Đáy lòng Uyển Nhi thầm than thở.
Làm sao để trả lời vấn đề này a?
Nếu như dựa theo thực tế mà nói, chính là đem chuyện Lý Hiền lôi kéo nói ra, phải chăng sẽ làm sự tình trở nên càng phức tạp hơn?
Uyển Nhi cắn răng.
Võ Hoàng hậu tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, hừ lạnh nói: "Đừng vọng tưởng lừa gạt bản cung! Thứ bản cung muốn nghe chính là sự thật."
Toang rồi!
Uyển Nhi đành chịu số phận.
"Do hôm đó ở ngoài Thừa Khánh Điện, bị Thái tử điện hạ ngăn lại... Nói là trong lúc tu sửa, phát hiện những thứ này, liền muốn giao lại cho thần thiếp... cất giữ chúng." - Uyển Nhi cẩn thận suy tính, tìm kiếm từng từ từng chữ nói ra.
Võ Hoàng hậu lại ha ha cười lạnh: "Bản cung lại không biết có chuyện này."
Lưng Uyển Nhi bỗng dưng lạnh toát, nghiêm mặt nói: "Lúc đó thần thiếp đã từ chối thẳng thắn với Thái tử điện hạ, cũng có nói đây đều là cấm vật, nên giao phó lại cho quan ti xử trí, chớ nên tự mình đem ra. Lúc đó, Thái tử điện hạ có vẻ không cao hứng..."
Uyển Nhi cố ý cường điệu việc "thái tử không cao hứng", chính là lo sợ Võ Hoàng hậu sẽ nghi ngờ mình có quan hệ với Thái tử.
Mẫu tử các nàng hiện tại như nước với lửa, nàng cũng không muốn bị Lý Hiền kéo vào.
Sau khi Võ Hoàng hậu nghe xong, lại cười lạnh một tiếng.
Bất quá một tiếng này, không giống với tiếng cười trước đó, làm cho lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Uyển Nhi phụng dưỡng cạnh Võ Hoàng hậu đã lâu, chút khác biệt nho nhỏ này, có thể phân biệt rõ ràng.
"Ngược lại ngươi hoàn toàn cự tuyệt?" - Khoé miệng Võ Hoàng hậu hiện lên một đường cong mờ ảo.
Tâm tình Uyển Nhi có chút buông lỏng, xúc động nói: "Đây chính là bổn phận của thần thiếp!"
"Bổn phận? Ngươi muốn bản cung khen ngợi ngươi sao?" - Võ Hoàng hậu xuỳ xuỳ nói.
Nghe giống như là tâm tình đã tốt lên không ít vậy?
Uyển Nhi nghĩ thầm.
"Ngươi cũng không muốn giữ lấy đám đồ vật này sao?" - Tiếng nói của Võ Hoàng hậu đột nhiên như được mê hoặc: "Những thứ đó, lại là di vật duy nhất còn sót lại của tổ phụ ngươi a!"
Trong lòng Uyển Nhi hiện lên còi báo động, nàng liền hiểu: Không hề đơn giản như vậy đâu...
"Quốc có quốc pháp! Thần thiếp là con dân Đại Đường nên tuân thủ quốc pháp kỷ cương của Đại Đường!" - Uyển Nhi khấu đầu nói.
Uyển Nhi thông minh không trả lời vấn đề "có muốn giữ lại di vật của tổ phụ", mà đại khái lấy chuẩn mực quốc gia ra, nghĩ rằng chí ít cũng sẽ không thể Võ Hoàng hậu bấu lấy không buông a?
"Hay cho câu quốc gia quốc pháp!" - Võ Hoàng hậu mỉm cười.
Nàng ấy dừng lại một chút nhìn Uyển Nhi đang bái phục trên mặt đất, ngón tay điểm một cái trong hư không, bỗng nhiên nói: "Ngươi đã luôn miệng nói tuân thủ quốc gia pháp kỷ, vậy bản cung muốn phái ngươi đi làm một chuyện tuân thủ quốc gia pháp kỷ, ngươi có nguyện đi hay không?"
Nói ra ý này, Võ Hoàng hậu cần gì quan tâm đến chuyện khác, chẳng lẽ Uyển Nhi có thể nói "không muốn" hay sao?
Chuyện này đã sớm không phải so Uyển Nhi làm chủ nữa.
"Xin Thiên hậu chỉ điểm." - Uyển Nhi nói.
Ngón tay của Võ Hoàng hậu di chuyển một lúc, đầu ngón tay lại chỉ về phía những thảo văn cũ kia: "Ngươi đem những vật này, đưa tới Đông Cung, ban cho Thái tử."
- --------------------------------------------
Uyển Nhi: "Trái tim hoá lão của ta a, sắp bị đùa giỡn đến hư hỏng rồi!"
A Chiếu (cao mày lạnh lùng): "Trẫm giỡn với nàng sao?"
Uyển Nhi:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.