Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân
Chương 85
Thương Hải Kinh Hồng
12/04/2022
Chớp nhoáng đã gần nửa tháng trôi qua, khí trời đã trở nên rét đậm hơn.
Nửa tháng này, Uyển Nhi trôi qua cực kỳ không rõ.
Thời gian vội vàng như nước chảy, tựa hồi mỗi ngày cứ sáng sớm đến chiều muộn, đều bình thường không gì đặc biệt.
Người hầu bên cạnh so với trước đó cũng không khác biệt, vẫn tận tâm tận lực như cũ.
Thậm chí, không biết duyên cớ gì, Uyển Nhi thực sự cảm thấy: Kể từ đêm Võ Hoàng hậu cưỡng bức mình, đám người trong Tĩnh An cung phụng dưỡng nàng còn tận tâm hơn trước đây.
Trước khi Võ Hoàng hậu rời kinh đi Đông đô, không chỉ an bài nhân thủ đắc lực đến Tĩnh An cung, phụng dưỡng sinh hoạt hàng ngày của Uyển Nhi, mà còn cố ý đem Triệu Vĩnh Phúc để lại cho Uyển Nhi, tiếp nhận sự chưởng quản từ Tiểu Dung quản lý toàn bộ Tĩnh An cung.
Triệu Vĩnh Phúc là nghĩa tử của Triệu Ưng, càng thân tín với Võ Hoàng hậu. Tuy niên kỷ của hắn còn nhỏ nhưng đầu óc tương đối nhạy bén, đợi thêm một thời gian nữa, năng lực sẽ không thua kém Triệu Ưng.
Một người đáng tin cậy như vậy đến chưởng quản Tĩnh An cung, so với Tiểu Dung chân ướt chân ráo đương nhiên ổn định hơn rất nhiều.
Thật ra, trong lòng Uyển Nhi đã sớm rất rõ ràng, Võ Hoàng hậu thay nàng sắp xếp phải nói là chu đáo đến cực điểm, rất sợ nàng gặp phải một chút sai lầm nào.
Đây chỉ là chỗ mà Uyển Nhi có thể nhìn thấy, còn có cả những chỗ nàng không thấy được, không biết có bao nhiêu người đang lặng lẽ bảo hộ sự an toàn của nàng.
Tỷ như, hôm đó Uyển Nhi giận dỗi xuất cung, phát hiện phía sau nàng có bóng hắc y nhân đang âm thầm đi theo bảo hộ nàng vậy.
Mỗi lần nghĩ đến sự chăm sóc của Võ Hoàng hậu dành cho mình, trong lòng Uyển Nhi liền cảm thấy chua chát.
Ý tốt của người kia, ý xấu của người kia, cùng với việc mong nhớ nàng ấy trong lòng, Uyển Nhi đều khắc cốt ghi tâm.
Chính vì những gút mắc này căn bản không rõ đầu mối, nhất định phải đối mặt với người kia mới có thể minh bạch gỡ được những phức tạp tình cảm, cho nên nửa tháng này Uyển Nhi đều không được yên giấc.
Ban ngày, mặc dù bên ngoài Uyển Nhi luôn tỏ ra hết sức bình thường.
Có những người hay nguỵ trang giỏi đến kỳ lạ, càng lớn con người ta sẽ càng nguỵ trang, không phải sao?
Sắc mặt Uyển Nhi vô cùng bình tĩnh ngồi ngay ngắn phía trên, nghe Triệu Vĩnh Phúc một mực cung kính, bẩm báo với mình về những công việc vụn vặt trong Tĩnh An cung, trong lòng nàng thầm tự giễu.
Hiện tại nàng đã sớm tránh xa những mộng cảnh kỳ quái kia, dần dần tìm được người tâm phúc ——
Vô luận thế nào, nàng cũng phải tự bảo vệ chính mình thật tốt, nàng phải sống thật tốt, chờ đợi người kia... trở về.
Nếu như có cơ hội, nàng thật sự muốn dùng hết khả năng của mình làm chút gì đó, vì người trong lòng đạt được mục tiêu to lớn kia.
Nếu lão thiên gia đã để nàng xuyên đến thời không lịch sử này, nàng không thể mơ mơ hồ hồ sống hết một đời được.
Ái tình, nếu như thật sự có được, Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Cho dù tâm ý người kia nàng vẫn không nắm chắc được, nhưng chí ít trong chuyện phò tá người kia leo lên ngôi vị chí tôn, tâm Uyển Nhi chưa từng dao động.
Như thế vẫn chưa đủ.
Uyển Nhi muốn cải biến gì đó, xác lập thứ gì đó.
Nhưng mà "cái gì đó" rốt cuộc là cái gì, bây giờ nàng cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ, nói kiểu gì cũng không rõ.
"... Còn có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo nương tử." - Phía dưới, Triệu Vĩnh Phúc cười cười nói.
"Chuyện gì?" - Uyển Nhi bình tĩnh như thường.
"Là ở chỗ Trịnh đại nhân, phái tâm phúc đến đưa thư, còn mang tới một túi vải, nói là dâng lên cho nương tử." - Triệu Vĩnh Phúc nói.
Uyển Nhi nghe vậy, lòng run lên.
Nàng lập tức nghĩ tới, lá thư này nhất định là mẫu thân viết cho mình, còn có túi vải kia, nhất định là y phục mà mẫu thân làm cho mình!
Thời buổi loạn lạc hiện nay, Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu, còn có chúng phi tần, hoàng tử, không ai ở lại Trường An, chỉ để lại Thái tử Lý Hiển trấn giữ, cùng hai vị trọng thần là Lưu Nhân Quỹ cùng Bùi Viêm làm phụ tá.
Trước khi Võ Hoàng hậu rời đi, liền đem Trịnh thị xuất cung, nhập phủ thân đệ (đệ đệ ruột) của Trịnh thị, cũng chính là Trịnh Hưu Viễn - cữu cữu của Uyển Nhi, lấy danh nghĩa Thái thường Thiếu khanh (chức quan Thiếu Khanh thuộc Thái Thường tự, cấp tòng ngũ phẩm) phụng dưỡng Trịnh thị.
Vì thân phận phi tần của Uyển Nhi, động thái lần này xem như hợp quy tắc, lại còn tìm được một chỗ tốt cho Trịnh thị.
Chỉ riêng điểm ấy mà nói, Uyển Nhi cực kỳ cảm niệm Võ Hoàng hậu.
Cũng chính vì Trịnh thị được đưa tới phủ của Trịnh Hưu Viễn, nên lần trước lúc nàng hờn dỗi đi tới Dịch Đình mới không nhìn thấy Trịnh thị.
Sau khi Uyển Nhi biết được mẫu thân vẫn sống tốt, trái tim cũng có thể thả lỏng.
Như vậy, mẫu thân có cữu cữu chăm sóc, lại ở ngoài cung, lỡ như trong cung có phát sinh tai hoạ không nằm trong dự liệu, cũng sẽ không liên luỵ đến bọn họ.
Dù sao bây giờ, người làm chủ kinh đô cũng không phải Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi không thể xác định trước khi Võ Hoàng hậu nắm giữ đại quyền, sẽ lại phát sinh thêm cái gì. Nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lỡ như mình xảy ra chuyện cũng không thể để Trịnh thị liên luỵ.
Thái tử Lý Hiển là người không đáng tin, cả phụ tá của hắn Lưu Nhân Quỹ cùng Bùi Viêm, Uyển Nhi cũng không dám trông cậy vào, nàng chỉ an thủ bên trong Tĩnh An cung, làm một kẻ không tranh quyền thế, chờ đợi ngày Võ Hoàng hậu trở về.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi càng thấy mình giống như bị Võ Hoàng hậu độc chiếm.
Cố gắng đem những suy nghĩ tiêu cực trong đầu ném đi, Uyển Nhi ép buộc lực chú ý của mình dời đi.
Nàng lệnh cho Triệu Vĩnh Phúc đem thư cùng túi vải của Trịnh thị tới. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( ТRU МTRUYEИ.V n )
Rất nhanh Triệu Vĩnh Phúc đã trở lại, cẩn thận từng li từng tí mở túi vải cùng lá thư, rất thoả đáng.
Uyển Nhi yên lặng gật đầu.
Uyển Nhi mở lá thư ra, thấy được bút tích của mẫu thân, hốc mắt nhất thời ửng hồng.
Nhìn qua trong túi vải là y phục mùa đông, đường kim mũi chỉ đều thuộc về mẫu thân, hai hàng nước mắt thấm ra trên khoé mắt của Uyển Nhi.
Trong thư, mẫu thân căn bản chỉ dặn nàng chú ý thân thể, cũng nói mình được một nhà cữu cữu chiếu cố vô cùng tốt, để nàng an tâm,
Văn phong ngôn từ bình thường vô cùng, lỡ như có người tâm cơ xem được cũng sẽ không tìm ra được bất kỳ điểm khác lạ nào.
Thế nhưng Uyển Nhi lại rất rõ ràng, lúc mẫu thân viết phong thư này, đã ẩn nhẫn khắc chế bao nhiêu lời dành cho ái nữ.
Tay Uyển Nhi cầm lấy y phục mùa đông mới kia, xúc cảm xông tới, thời điểm mẫu thân may nó, chắc đã dụng tâm rất nhiều.
Nàng không ức chế nổi nước mắt chua xót, để cho nước mắt lần nữa rơi lên y phục mùa đông.
Lúc này, Triệu Vĩnh Phúc chỉ khoanh tay kính cẩn đứng hầu phía dưới, tựa như không tồn tại.
Uyển Nhi gạt nước mắt, khẽ gật đầu với Triệu Vĩnh Phúc: "Mấy ngày nay, vất vả cho ngươi."
Triệu Vĩnh Phúc được sủng mà lo, cuống quít đáp "Không dám!", còn nói thêm "Nguyện vì nương tử hành sự, xông pha khói lửa không từ nan!"
Uyển Nhi thấy phản ứng của hắn coi như hài lòng.
Triệu Vĩnh Phúc là người thông minh, hắn được Võ Hoàng hậu sai đến phụng dưỡng Uyển Nhi, nhưng cũng không phải vì hắn thông minh mà có được sự hoàn toàn tín nhiệm của Uyển Nhi.
Thật ra, hắn bị ai sai khiến cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, thời gian hắn ở cạnh hầu hạ Uyển Nhi, thì hắn chính là người của Uyển Nhi.
Đối với hiểu biết thuở nhỏ sinh trưởng trong cung, Triệu Vĩnh Phúc thừa biết quan hệ giữa Võ Hoàng hậu cùng Uyển Nhi hiện tại là như thế nào, nhắn nhìn một cái đã rõ: Giống như Hoàng đế sủng ái hậu phi, kẻ làm hạ nhân chỉ tập trung tinh thần ở chỗ sủng phi, tương lai sợ gì không có tiền đồ?
Triệu Vĩnh Phúc thấy rất rõ ràng, làm việc tận tâm tận lực, Uyển Nhi cũng không đi bóc trần hắn.
Trong cung nàng không có nền tảng gì, nói trắng ra là bây giờ chỗ có thể dựa vào cũng chỉ có Võ Hoàng hậu. Nàng cần một người vì nàng hữu dụng như Triệu Vĩnh Phúc, đều là người thông minh với nhau, rất nhiều chuyện không cần phải giải thích quá rõ.
"Bây giờ Bệ hạ cùng Thiên hậu đều không ở kinh thành, Thái tử trấn giữ, cùng hai vị phụ tá đại nhân Lưu, Bùi, chúng ta ở tại hậu cung, càng nên an phận tuân thủ, tuyệt đối không thể lơ là khinh suất. Như thế người tâm cơ sẽ không thế mượn cớ gây rối, như vậy mới đúng lý." - Uyển Nhi dặn dò Triệu Vĩnh Phúc nói.
Triệu Vĩnh Phúc nghe một hiểu mười, lập tức hoà ứng đáp: "Nương tử yên tâm, trước đó nô tài đã dặn dò qua tết cả mọi người trong Tĩnh An cung, không được phép vượt quy củ nửa phần. Nương tử đã nói như vậy, nô tài sẽ căn dặn bọn hắn lần nữa để nương tử an tâm."
Uyển Nhi mỉm cười: "Ta tin ngươi."
Chỉ ba chữ vô cùng đơn giản này đã làm cho Triệu Vĩnh Phúc lập tức cúi người xuống, chân thành nói: "Nương tử an tâm, ở nơi này nếu có bất kỳ sai sót nào, xin hãy đem nô tài hỏi tội!"
Như thế, lại tiếp tục trôi qua thêm nửa tháng.
Bên kia Đông đô vẫn không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, mỗi ngày Uyển Nhi chỉ có thể nhốt mình trong Tĩnh An cung, mọi loại tin tức bên ngoài nàng đều không biết được.
Nàng không thể xác định Võ Hoàng hậu có đem tin tức bên kia Đông đô truyền về cho nàng hay không, hay là Võ Hoàng hậu đã dứt khoát quên nàng, một lòng cố chấp làm sao để thuận lợi có được đại quyền sau khi Hoàng đế băng hà.
Loại cảm giác này thật sự không tốt.
So với trước đó, Uyển Nhi cảm nhận rất rõ, khi Võ Hoàng hậu còn ở tại Trường An, thường xuyên đem tin tức mới nhất bên ngoài truyền đến chỗ mình, không tầm thường chút nào.
Có lẽ, đây chính là tư vị gọi là "mất đi mới biết được tốt đẹp" a?
Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy!!!
Uyển Nhi tranh thủ thời gian tự khinh trong lòng mấy tiếng, mặc niệm vài câu "không gì cấm kỵ, không gì cấm kỵ".
Võ Hoàng hậu đã được chú định là người chiến thắng cuối cùng, nàng sẽ không "mất đi" nàng ấy đâu!
Thế nhưng mà, đây là thời không song song, đối với tương lai của mọi người mà nói hoàn toàn khác biệt so với "thời không lịch sử" mà nàng từng quen thuộc. Trong "dòng lịch sử kia", cuối cùng Võ Hoàng hậu sẽ trở thành người thắng trận, còn tại thời không lịch sử này, đến cuối cùng liệu nàng ấy có phải là người thắng trận hay không?
Tất nhiên nếu dòng lịch sử bên trong đã bị cải biến, vậy thì kết cục của Võ Hoàng hậu, sao lại không có khả năng cải biến?
Trong đầu Uyển Nhi chợt vút qua những ý niệm này.
Nàng cực kỳ chán ghét những suy nghĩ vô tình xuất hiện trong đầu này, đáng ghét hơn chính là bản thân càng ngày càng đi lo được lo mất, suýt ức chế không nổi lo lắng an uy của Võ Hoàng hậu.
Ngẫm lại mà xem, một người như Võ Hoàng hậu, chỉ có đem tai hoạ đến cho người khác, người khác làm sao có khả năng gây tai hoạ cho nàng ấy?
Mặc dù biết rằng Võ Hoàng hậu tựa như đã nắm chắc thắng lợi, nhưng lòng của Uyển Nhi vẫn không khống chế nổi ——
Cho dù nàng từng ngưỡng mộ Võ Hoàng hậu, nhưng lại chưa từng trải qua kiểu mất hết tiền đồ này.
Có phải cái này gọi là "vì yêu nên sinh lo sợ" hay không?
Trong lúc Uyển Nhi rơi vào suy nghĩ lung tung, bên tai truyền tới thanh âm náo loạn.
Tiếng người, còn có tiếng giày, tựa như quân giới binh khí kim loại đang va chạm...
Thần kinh Uyển Nhi căng thẳng: Thanh âm này truyền tới từ đại môn Tĩnh An cung!
Nội điện Tĩnh An cung đã có thể nghe được náo loạn như vậy rồi?
Chẳng lẽ...
Uyển Nhi ngồi không yên, đưa theo Tiểu Dung cùng mấy tên người hầu chạy ra ngoài.
Đối diện là Triệu Vĩnh Phúc đang chạy vào bẩm báo.
Sắc mặt Triệu Vĩnh Phúc khốn khổ, hiển nhiên người bên ngoài không phải kẻ hiền lành.
"Thế nào?" - Uyển Nhi nhíu mày.
Triệu Vĩnh Phúc nhìn thấy Uyển Nhi đã sớm nghe được tiếng vũ khí cùng bước chân, thần sắc vẫn ổn định, rất có phong thái vài phần của Võ Hoàng hậu, lúc này mới ổn định lại.
"Là thái tử điện hạ... Người, người nói có lời muốn hỏi!" - Triệu Vĩnh Phúc trả lời.
Thái tử? Lý Hiển? Đến gây phiền phức hay sao?
Uyển Nhi hơi nhíu nhíu mắt.
Nửa tháng này, Uyển Nhi trôi qua cực kỳ không rõ.
Thời gian vội vàng như nước chảy, tựa hồi mỗi ngày cứ sáng sớm đến chiều muộn, đều bình thường không gì đặc biệt.
Người hầu bên cạnh so với trước đó cũng không khác biệt, vẫn tận tâm tận lực như cũ.
Thậm chí, không biết duyên cớ gì, Uyển Nhi thực sự cảm thấy: Kể từ đêm Võ Hoàng hậu cưỡng bức mình, đám người trong Tĩnh An cung phụng dưỡng nàng còn tận tâm hơn trước đây.
Trước khi Võ Hoàng hậu rời kinh đi Đông đô, không chỉ an bài nhân thủ đắc lực đến Tĩnh An cung, phụng dưỡng sinh hoạt hàng ngày của Uyển Nhi, mà còn cố ý đem Triệu Vĩnh Phúc để lại cho Uyển Nhi, tiếp nhận sự chưởng quản từ Tiểu Dung quản lý toàn bộ Tĩnh An cung.
Triệu Vĩnh Phúc là nghĩa tử của Triệu Ưng, càng thân tín với Võ Hoàng hậu. Tuy niên kỷ của hắn còn nhỏ nhưng đầu óc tương đối nhạy bén, đợi thêm một thời gian nữa, năng lực sẽ không thua kém Triệu Ưng.
Một người đáng tin cậy như vậy đến chưởng quản Tĩnh An cung, so với Tiểu Dung chân ướt chân ráo đương nhiên ổn định hơn rất nhiều.
Thật ra, trong lòng Uyển Nhi đã sớm rất rõ ràng, Võ Hoàng hậu thay nàng sắp xếp phải nói là chu đáo đến cực điểm, rất sợ nàng gặp phải một chút sai lầm nào.
Đây chỉ là chỗ mà Uyển Nhi có thể nhìn thấy, còn có cả những chỗ nàng không thấy được, không biết có bao nhiêu người đang lặng lẽ bảo hộ sự an toàn của nàng.
Tỷ như, hôm đó Uyển Nhi giận dỗi xuất cung, phát hiện phía sau nàng có bóng hắc y nhân đang âm thầm đi theo bảo hộ nàng vậy.
Mỗi lần nghĩ đến sự chăm sóc của Võ Hoàng hậu dành cho mình, trong lòng Uyển Nhi liền cảm thấy chua chát.
Ý tốt của người kia, ý xấu của người kia, cùng với việc mong nhớ nàng ấy trong lòng, Uyển Nhi đều khắc cốt ghi tâm.
Chính vì những gút mắc này căn bản không rõ đầu mối, nhất định phải đối mặt với người kia mới có thể minh bạch gỡ được những phức tạp tình cảm, cho nên nửa tháng này Uyển Nhi đều không được yên giấc.
Ban ngày, mặc dù bên ngoài Uyển Nhi luôn tỏ ra hết sức bình thường.
Có những người hay nguỵ trang giỏi đến kỳ lạ, càng lớn con người ta sẽ càng nguỵ trang, không phải sao?
Sắc mặt Uyển Nhi vô cùng bình tĩnh ngồi ngay ngắn phía trên, nghe Triệu Vĩnh Phúc một mực cung kính, bẩm báo với mình về những công việc vụn vặt trong Tĩnh An cung, trong lòng nàng thầm tự giễu.
Hiện tại nàng đã sớm tránh xa những mộng cảnh kỳ quái kia, dần dần tìm được người tâm phúc ——
Vô luận thế nào, nàng cũng phải tự bảo vệ chính mình thật tốt, nàng phải sống thật tốt, chờ đợi người kia... trở về.
Nếu như có cơ hội, nàng thật sự muốn dùng hết khả năng của mình làm chút gì đó, vì người trong lòng đạt được mục tiêu to lớn kia.
Nếu lão thiên gia đã để nàng xuyên đến thời không lịch sử này, nàng không thể mơ mơ hồ hồ sống hết một đời được.
Ái tình, nếu như thật sự có được, Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Cho dù tâm ý người kia nàng vẫn không nắm chắc được, nhưng chí ít trong chuyện phò tá người kia leo lên ngôi vị chí tôn, tâm Uyển Nhi chưa từng dao động.
Như thế vẫn chưa đủ.
Uyển Nhi muốn cải biến gì đó, xác lập thứ gì đó.
Nhưng mà "cái gì đó" rốt cuộc là cái gì, bây giờ nàng cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ, nói kiểu gì cũng không rõ.
"... Còn có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo nương tử." - Phía dưới, Triệu Vĩnh Phúc cười cười nói.
"Chuyện gì?" - Uyển Nhi bình tĩnh như thường.
"Là ở chỗ Trịnh đại nhân, phái tâm phúc đến đưa thư, còn mang tới một túi vải, nói là dâng lên cho nương tử." - Triệu Vĩnh Phúc nói.
Uyển Nhi nghe vậy, lòng run lên.
Nàng lập tức nghĩ tới, lá thư này nhất định là mẫu thân viết cho mình, còn có túi vải kia, nhất định là y phục mà mẫu thân làm cho mình!
Thời buổi loạn lạc hiện nay, Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu, còn có chúng phi tần, hoàng tử, không ai ở lại Trường An, chỉ để lại Thái tử Lý Hiển trấn giữ, cùng hai vị trọng thần là Lưu Nhân Quỹ cùng Bùi Viêm làm phụ tá.
Trước khi Võ Hoàng hậu rời đi, liền đem Trịnh thị xuất cung, nhập phủ thân đệ (đệ đệ ruột) của Trịnh thị, cũng chính là Trịnh Hưu Viễn - cữu cữu của Uyển Nhi, lấy danh nghĩa Thái thường Thiếu khanh (chức quan Thiếu Khanh thuộc Thái Thường tự, cấp tòng ngũ phẩm) phụng dưỡng Trịnh thị.
Vì thân phận phi tần của Uyển Nhi, động thái lần này xem như hợp quy tắc, lại còn tìm được một chỗ tốt cho Trịnh thị.
Chỉ riêng điểm ấy mà nói, Uyển Nhi cực kỳ cảm niệm Võ Hoàng hậu.
Cũng chính vì Trịnh thị được đưa tới phủ của Trịnh Hưu Viễn, nên lần trước lúc nàng hờn dỗi đi tới Dịch Đình mới không nhìn thấy Trịnh thị.
Sau khi Uyển Nhi biết được mẫu thân vẫn sống tốt, trái tim cũng có thể thả lỏng.
Như vậy, mẫu thân có cữu cữu chăm sóc, lại ở ngoài cung, lỡ như trong cung có phát sinh tai hoạ không nằm trong dự liệu, cũng sẽ không liên luỵ đến bọn họ.
Dù sao bây giờ, người làm chủ kinh đô cũng không phải Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi không thể xác định trước khi Võ Hoàng hậu nắm giữ đại quyền, sẽ lại phát sinh thêm cái gì. Nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lỡ như mình xảy ra chuyện cũng không thể để Trịnh thị liên luỵ.
Thái tử Lý Hiển là người không đáng tin, cả phụ tá của hắn Lưu Nhân Quỹ cùng Bùi Viêm, Uyển Nhi cũng không dám trông cậy vào, nàng chỉ an thủ bên trong Tĩnh An cung, làm một kẻ không tranh quyền thế, chờ đợi ngày Võ Hoàng hậu trở về.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi càng thấy mình giống như bị Võ Hoàng hậu độc chiếm.
Cố gắng đem những suy nghĩ tiêu cực trong đầu ném đi, Uyển Nhi ép buộc lực chú ý của mình dời đi.
Nàng lệnh cho Triệu Vĩnh Phúc đem thư cùng túi vải của Trịnh thị tới. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( ТRU МTRUYEИ.V n )
Rất nhanh Triệu Vĩnh Phúc đã trở lại, cẩn thận từng li từng tí mở túi vải cùng lá thư, rất thoả đáng.
Uyển Nhi yên lặng gật đầu.
Uyển Nhi mở lá thư ra, thấy được bút tích của mẫu thân, hốc mắt nhất thời ửng hồng.
Nhìn qua trong túi vải là y phục mùa đông, đường kim mũi chỉ đều thuộc về mẫu thân, hai hàng nước mắt thấm ra trên khoé mắt của Uyển Nhi.
Trong thư, mẫu thân căn bản chỉ dặn nàng chú ý thân thể, cũng nói mình được một nhà cữu cữu chiếu cố vô cùng tốt, để nàng an tâm,
Văn phong ngôn từ bình thường vô cùng, lỡ như có người tâm cơ xem được cũng sẽ không tìm ra được bất kỳ điểm khác lạ nào.
Thế nhưng Uyển Nhi lại rất rõ ràng, lúc mẫu thân viết phong thư này, đã ẩn nhẫn khắc chế bao nhiêu lời dành cho ái nữ.
Tay Uyển Nhi cầm lấy y phục mùa đông mới kia, xúc cảm xông tới, thời điểm mẫu thân may nó, chắc đã dụng tâm rất nhiều.
Nàng không ức chế nổi nước mắt chua xót, để cho nước mắt lần nữa rơi lên y phục mùa đông.
Lúc này, Triệu Vĩnh Phúc chỉ khoanh tay kính cẩn đứng hầu phía dưới, tựa như không tồn tại.
Uyển Nhi gạt nước mắt, khẽ gật đầu với Triệu Vĩnh Phúc: "Mấy ngày nay, vất vả cho ngươi."
Triệu Vĩnh Phúc được sủng mà lo, cuống quít đáp "Không dám!", còn nói thêm "Nguyện vì nương tử hành sự, xông pha khói lửa không từ nan!"
Uyển Nhi thấy phản ứng của hắn coi như hài lòng.
Triệu Vĩnh Phúc là người thông minh, hắn được Võ Hoàng hậu sai đến phụng dưỡng Uyển Nhi, nhưng cũng không phải vì hắn thông minh mà có được sự hoàn toàn tín nhiệm của Uyển Nhi.
Thật ra, hắn bị ai sai khiến cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, thời gian hắn ở cạnh hầu hạ Uyển Nhi, thì hắn chính là người của Uyển Nhi.
Đối với hiểu biết thuở nhỏ sinh trưởng trong cung, Triệu Vĩnh Phúc thừa biết quan hệ giữa Võ Hoàng hậu cùng Uyển Nhi hiện tại là như thế nào, nhắn nhìn một cái đã rõ: Giống như Hoàng đế sủng ái hậu phi, kẻ làm hạ nhân chỉ tập trung tinh thần ở chỗ sủng phi, tương lai sợ gì không có tiền đồ?
Triệu Vĩnh Phúc thấy rất rõ ràng, làm việc tận tâm tận lực, Uyển Nhi cũng không đi bóc trần hắn.
Trong cung nàng không có nền tảng gì, nói trắng ra là bây giờ chỗ có thể dựa vào cũng chỉ có Võ Hoàng hậu. Nàng cần một người vì nàng hữu dụng như Triệu Vĩnh Phúc, đều là người thông minh với nhau, rất nhiều chuyện không cần phải giải thích quá rõ.
"Bây giờ Bệ hạ cùng Thiên hậu đều không ở kinh thành, Thái tử trấn giữ, cùng hai vị phụ tá đại nhân Lưu, Bùi, chúng ta ở tại hậu cung, càng nên an phận tuân thủ, tuyệt đối không thể lơ là khinh suất. Như thế người tâm cơ sẽ không thế mượn cớ gây rối, như vậy mới đúng lý." - Uyển Nhi dặn dò Triệu Vĩnh Phúc nói.
Triệu Vĩnh Phúc nghe một hiểu mười, lập tức hoà ứng đáp: "Nương tử yên tâm, trước đó nô tài đã dặn dò qua tết cả mọi người trong Tĩnh An cung, không được phép vượt quy củ nửa phần. Nương tử đã nói như vậy, nô tài sẽ căn dặn bọn hắn lần nữa để nương tử an tâm."
Uyển Nhi mỉm cười: "Ta tin ngươi."
Chỉ ba chữ vô cùng đơn giản này đã làm cho Triệu Vĩnh Phúc lập tức cúi người xuống, chân thành nói: "Nương tử an tâm, ở nơi này nếu có bất kỳ sai sót nào, xin hãy đem nô tài hỏi tội!"
Như thế, lại tiếp tục trôi qua thêm nửa tháng.
Bên kia Đông đô vẫn không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, mỗi ngày Uyển Nhi chỉ có thể nhốt mình trong Tĩnh An cung, mọi loại tin tức bên ngoài nàng đều không biết được.
Nàng không thể xác định Võ Hoàng hậu có đem tin tức bên kia Đông đô truyền về cho nàng hay không, hay là Võ Hoàng hậu đã dứt khoát quên nàng, một lòng cố chấp làm sao để thuận lợi có được đại quyền sau khi Hoàng đế băng hà.
Loại cảm giác này thật sự không tốt.
So với trước đó, Uyển Nhi cảm nhận rất rõ, khi Võ Hoàng hậu còn ở tại Trường An, thường xuyên đem tin tức mới nhất bên ngoài truyền đến chỗ mình, không tầm thường chút nào.
Có lẽ, đây chính là tư vị gọi là "mất đi mới biết được tốt đẹp" a?
Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy!!!
Uyển Nhi tranh thủ thời gian tự khinh trong lòng mấy tiếng, mặc niệm vài câu "không gì cấm kỵ, không gì cấm kỵ".
Võ Hoàng hậu đã được chú định là người chiến thắng cuối cùng, nàng sẽ không "mất đi" nàng ấy đâu!
Thế nhưng mà, đây là thời không song song, đối với tương lai của mọi người mà nói hoàn toàn khác biệt so với "thời không lịch sử" mà nàng từng quen thuộc. Trong "dòng lịch sử kia", cuối cùng Võ Hoàng hậu sẽ trở thành người thắng trận, còn tại thời không lịch sử này, đến cuối cùng liệu nàng ấy có phải là người thắng trận hay không?
Tất nhiên nếu dòng lịch sử bên trong đã bị cải biến, vậy thì kết cục của Võ Hoàng hậu, sao lại không có khả năng cải biến?
Trong đầu Uyển Nhi chợt vút qua những ý niệm này.
Nàng cực kỳ chán ghét những suy nghĩ vô tình xuất hiện trong đầu này, đáng ghét hơn chính là bản thân càng ngày càng đi lo được lo mất, suýt ức chế không nổi lo lắng an uy của Võ Hoàng hậu.
Ngẫm lại mà xem, một người như Võ Hoàng hậu, chỉ có đem tai hoạ đến cho người khác, người khác làm sao có khả năng gây tai hoạ cho nàng ấy?
Mặc dù biết rằng Võ Hoàng hậu tựa như đã nắm chắc thắng lợi, nhưng lòng của Uyển Nhi vẫn không khống chế nổi ——
Cho dù nàng từng ngưỡng mộ Võ Hoàng hậu, nhưng lại chưa từng trải qua kiểu mất hết tiền đồ này.
Có phải cái này gọi là "vì yêu nên sinh lo sợ" hay không?
Trong lúc Uyển Nhi rơi vào suy nghĩ lung tung, bên tai truyền tới thanh âm náo loạn.
Tiếng người, còn có tiếng giày, tựa như quân giới binh khí kim loại đang va chạm...
Thần kinh Uyển Nhi căng thẳng: Thanh âm này truyền tới từ đại môn Tĩnh An cung!
Nội điện Tĩnh An cung đã có thể nghe được náo loạn như vậy rồi?
Chẳng lẽ...
Uyển Nhi ngồi không yên, đưa theo Tiểu Dung cùng mấy tên người hầu chạy ra ngoài.
Đối diện là Triệu Vĩnh Phúc đang chạy vào bẩm báo.
Sắc mặt Triệu Vĩnh Phúc khốn khổ, hiển nhiên người bên ngoài không phải kẻ hiền lành.
"Thế nào?" - Uyển Nhi nhíu mày.
Triệu Vĩnh Phúc nhìn thấy Uyển Nhi đã sớm nghe được tiếng vũ khí cùng bước chân, thần sắc vẫn ổn định, rất có phong thái vài phần của Võ Hoàng hậu, lúc này mới ổn định lại.
"Là thái tử điện hạ... Người, người nói có lời muốn hỏi!" - Triệu Vĩnh Phúc trả lời.
Thái tử? Lý Hiển? Đến gây phiền phức hay sao?
Uyển Nhi hơi nhíu nhíu mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.