Chương 10: Bị quấy rầy
Thuỷ Lưu Vân Tại
08/06/2017
Toàn bộ An vương phủ chia thành hai địa
phương chủ yếu: tiền viện và hậu viện. Tiền viện gồm thư phòng, phòng
khách, đại điện dùng để thiết tiệc, và phòng ngủ của An vương gia, được
bố trí phòng khách ở phía trước còn thư phòng và phòng ngủ ở phía sau
trong một tiểu viện u tĩnh. Ranh giới giữa tiền viện và hậu viện là một
khoảng sân, được phân cách bởi phòng bếp và đại điện. Hậu viện chủ yếu
dùng là nơi ở của các cơ thiếp, ai được sủng ái thì được chia một tiểu
viện riêng biệt, còn lại thì ở chung với nhau trong những phòng to, cùng chung nhau ngủ trên chiếc giường lớn, ăn chung với những nha hoàn trong phủ.
Vân Cẩm Thi bây giờ đang sống ở trong một gian nhà chung tại Lan Thú Uyển, ở chung phòng với nàng còn có thêm chín người nữa, tính cả nàng như vậy là tròn mười người.
Tục ngữ có câu “một con vịt với ba người đàn bà thành cái chợ”, huống chi ở đây có mười người, các nữ nhân này nói luôn mồm từ sáng đến tối cũng không hết chuyện! Hết tâm sự với nhau những chuyện nữ nhi thường tình, đến những chuyện phòng the cũng nói đến, làm cho những người chưa từng được thị tẩm thì đỏ bừng hết mặt mũi, những người đã từng được thị tẩm thì cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo.
Vân Cẩm Thi nghe đến nhàm tai, liền đứng dậy ra khỏi phòng, nàng đóng cửa rồi còn nghe thấy một giọng nói sắc lạnh đuổi theo: “Hứ, cứ giả bộ thanh cao, đến bây giờ mà vẫn tự coi mình là vương phi à? Không phải cũng chỉ là đồ bị vương gia vứt bỏ, rồi cũng bị lãng quên mà chết trong xó này thôi! “
“Ôi. . . Be bé cái mồm chứ!”
“Làm sao phải thế, ta phải sợ nàng ta hay sao?”
Vân Cẩm Thi lắc lắc đầu chán nản, nàng chỉnh trang lại thô trang (là trang phục thô sơ ấy mà J) trên người một chút, chợt nhớ tới tin vui mà hôm nay Lý tổng quản sẽ mang đến, nhịn không được khóe miệng lại nhếch lên khẽ cười.
Nhanh thôi, cũng sắp đến lúc rồi. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi thấy vui sướng, làm bước chân cũng nhẹ nhàng như bay, xuyên qua hành lang dài với tầng tầng các hòn non bộ, dừng lại trước cửa ra vào Lan Thú Uyển dáo dáo nhìn quanh vẻ chờ đợi.
Nhẩm tính thời gian mà Lý tổng quản đi từ thư phòng đến đây cũng phải còn một quãng thời gian lâu lâu nữa nên Vân Cẩm Thi không vội, nàng nhàn nhã ngắm con đường lát gạch đá đã lên rêu xanh, thi thoảng có chỗ điểm xuyết chút lá vàng rơi, hòa với nền trời xanh thẳm, là một bức tranh ngày mùa thu hoàn mỹ.
Trời đã vào thu rồi. . .
Nàng đã ở đây được nửa năm. . .
Vân Cẩm Thi cứ chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không để ý đến một thân hình cao to đang đi đến gần nàng, mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói dâm đãng vang lên, nàng mới giật mình chợt tỉnh, nhưng đã muộn.
“Tiểu mỹ nhân, nàng đang chờ ca ca ta sao?”
Giọng nói như tiếng chuông đồng vang lên bên tai, Vân Cẩm Thi nhíu mày, cố tránh đi đôi tay đang vươn về phía mình.
Người này tên là Ngô Trường Sơn, không phải là một người xấu trai, nhưng làm ngươi ta chán ghét là cử chỉ thô lỗ, đôi mắt lờ đờ vì tửu sắc quá độ. Ngô Trường Sơn lưng đeo đại đao, hắn là một trong những thị vệ bên cạnh An vương gia, đi theo An vương gia đã nhiều năm nay, nghe nói trên chiến trường hắn đã từng cứu An vương một mạng, cho nên luôn ỷ thế mình là ân nhân cứu mạng của An vương mà hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì, đã có rất nhiều nha hoàn và cơ thiếp bị hắn đùa giỡn, trêu ghẹo nhưng không ai dám nói gì.
Từ khi Vân Cẩm Thi bị chuyển vào hậu viện cho đến nay, hắn vẫn thường xuyên quấn quít lấy nàng. Hồi nàng vừa mới bị phế truất xuống làm thị thiếp, Ngô Trường Sơn còn ngại vì thân phận cách xa nhau, nhưng giờ đây đã nửa năm trôi qua, chuyện cũ cũng đã phai nhạt dần nên hắn không còn chút cố kỵ gì nữa cả.
An vương gia từ trước đến nay là người trọng người tài, không cần mỹ nhân, bình thường vẫn thỉnh thoảng thưởng các thị thiếp cho thủ hạ của mình, cho nên những cơ thiếp dù bị đùa giỡn khổ sở cũng không dám tố cáo vì sợ sẽ bị gả cho những kẻ không ra gì.
“Sao thế, nàng không muốn à?” gã nhìn thấy Vân Cẩm Thi cố tình tránh né, cũng chẳng thèm để ý đến mà ôm lấy vai nàng kéo lại, thấy vẻ bối rối trong đôi mắt đen sâu của nàng, hắn lấy làm đắc ý lắm, cười rộ lên nói: “Ta sẽ đi gặp vương gia, cầu người gả nàng cho ta. Dù gì ta cũng đã từng cứu vương gia một mạng nên chắc hẳn cũng không tiếc mà không ban cho ta một thị thiếp chứ!”
Vân Cẩm Thi chán ghét quay mặt đi, nàng cố kìm cơn buồn nôn đang dâng lên, nhạt nhẽo hỏi hắn: “Ta chính là do An vương gia cưới hỏi đàng hoàng, đường đường là trắc phi, ngươi dám trèo cao sao?”
“Cho dù nàng là trắc phi, nhưng vương gia cũng đã phế truất nàng rồi, còn để nàng sống trong hậu viện, chỉ là một thị thiếp không được sủng ái, cho nên ta có thể xin người ban nàng cho ta.” Gã dường như sợ Vân Cẩm Thi không tin, liền ngoác miệng ra nói rõ to, động tác cũng như muốn cho người ta biết nàng thuộc về hắn: lập tức ôm lấy eo nàng kéo vào ngực mình.
“Ngươi thả ta ra, đây là chốn đông người.” Vân Cẩm Thi vội liếc các nha hoàn xung quanh, nhưng ai ai cũng biết ác danh của gã nên chẳng hơi đâu dại dột chạy đến cứu nàng.
“Đông người thì sao, chẳng lẽ họ chạy đến xem ta yêu nàng sao?” Ngô Trường Sơn không thèm để ý đến lời nàng, hắn vươn tay vuốt lên mông nàng, đôi mắt hắn sáng quắc lên nhìn chằm chằm vào ngực Vân Cẩm Thi. Hắn còn hận mình không luyện được công phu thấu thị (tức là nhìn xuyên qua chướng ngại vật, cha này điên quá L) để có thể ngắm nàng cho đã.
Vân Cẩm Thi vốn dĩ đối với hắn đã vô cùng chán ghét, giờ đây lại bị những cử chỉ này của hắn làm cho tức giận, đôi tay áo phất lên, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Hỗn láo!”
Ngô Trường Sơn nghe thấy nàng nói thế, sững người lại, hắn còn định tiếp tục làm càn, nhưng đột nhiên dưới hạ thân cảm thấy một trận đau nhức đến mức phải kêu lên “Ai u!”. Hắn nhe răng trợn mắt ôm lấy hạ thân, lại nhìn thấy Vân Cẩm Thi giơ chân lên, dùng đầu gối đá cho hắn thêm một phát nữa. (lên gối rồi, vỗ tay J)
“Ngươi thật to gan!” Gã đau đến mức toát cả mồ hôi, hung dữ nhìn nàng, như muốn xé xác nàng ra ngay lập tức.
Vân Cẩm Thi không hề sợ hãi, thản nhiên đón nhận ánh mắt giết người của hắn, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định bỏ chạy.
Nàng không thể bỏ chạy được, nếu chẳng may Lý tổng quản mang đến tin lành là nàng được xuất phủ thì sao? Nếu nàng chạy trốn sẽ kinh động đến chủ nhân, lúc đó hắn sẽ lấy cớ can thiệp vào chuyện này mà không cho nàng xuất phủ, thế cho nên nàng cứ trừng mắt nhìn Ngô Trường Sơn, hai tay nắm chặt vào nhau đến mức các móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay muốn chảy máu.
“Bốp!”
Ngô Trường Sơn khập khiễng đi đến, một tay vẫn ôm hạ thân, một tay vung lên tát thẳng vào mặt nàng, miệng thì hùng hổ la hét: “Đồ tiện nhân, ngươi chán sống rồi hay sao! Ta đã không chê ngươi là dạng tàn hoa bại liễu, muốn cưới ngươi về, ngươi lại còn được thể dám trèo lên đầu ta sao?”
Thấy Vân Cẩm Thi lặng im cúi đầu, đứng yên tại chỗ, bộ dạng yếu ớt làm cơn giận của Ngô Trường Sơn vơi đi một chút. Hắn thầm nghĩ đêm dài lắm mộng, nói lắm không bằng cứ làm tới đi, hôm nay hắn muốn đến gặp vương gia xin cưới nàng về. Nghĩ ngợi xong xuôi, hắn vội kéo tay Vân Cẩm Thi đi cùng mình.
“Ngươi làm gì thế?” Vân Cẩm Thi cứ tưởng là đánh xong rồi thì hắn sẽ hả giận mà để yên cho nàng, ai ngờ hắn vẫn không buông tha, lại còn kéo nàng đi ra khỏi hậu viện. Trong lòng Vân Cẩm Thi đang thầm hỏi khi nào Lý tổng quản mới đến đây? Nàng biết chuyện này xử lý không khéo thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện đại sự đời mình.
“Ta muốn đi cầu vương gia ban nàng cho ta.” Gã quay lại cười sung sướng, nhịp chân cũng bước nhanh hơn.
Vân Cẩm Thi nghe thấy thế thì thật muốn tự vả cho mình một cái quá, thầm trách vừa rồi sao mình không chịu nhịn đi một tí có hơn không? Bây giờ kinh động đến cả vương gia, hắn đã hoàn toàn quên nàng thì việc lấy nàng làm phần thưởng cho thủ hạ cũng là chuyện bình thường. Nếu chẳng may nàng bị gả cho cái gã Ngô Trường Sơn hèn mọn, bỉ ổi này thì thà nàng chết còn hơn. Nghĩ như vậy, Vân Cẩm Thi vội giãy dụa toàn lực, đôi chân trì lại trên mặt đất nhưng sức nàng không lại được với gã liền bị kéo đi không thương tiếc. Vân Cẩm Thi thất tha thất thểu đi theo, như thể nàng đang bước chân vào chỗ chết.
Hai người cứ giằng co như vậy, mọi người trong sân đều nhìn thấy, nhưng ai ai cũng làm ngơ hết vì bình thường Ngô Trường Sơn vẫn ỷ thế hoành hành ngang dọc, không coi ai ra gì. Vân Cẩm Thi cố gắng giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, nàng chỉ hy vọng làm sao Lý tổng quản nhìn thấy thì sẽ giải cứu cho mình. Nhưng Vân Cẩm Thi không hề biết rằng Lý tổng quản đã nhìn thấy từ đằng xa, nhưng ông ta đã vội trốn vào một góc, trong lòng thầm xin lỗi Cẩm Thi vì gã nam nhân này ông ta không thể chọc vào được.
Nàng đã nhìn thấy thư phòng trước mắt, tim Vân Cẩm Thi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Vân Cẩm Thi bây giờ đang sống ở trong một gian nhà chung tại Lan Thú Uyển, ở chung phòng với nàng còn có thêm chín người nữa, tính cả nàng như vậy là tròn mười người.
Tục ngữ có câu “một con vịt với ba người đàn bà thành cái chợ”, huống chi ở đây có mười người, các nữ nhân này nói luôn mồm từ sáng đến tối cũng không hết chuyện! Hết tâm sự với nhau những chuyện nữ nhi thường tình, đến những chuyện phòng the cũng nói đến, làm cho những người chưa từng được thị tẩm thì đỏ bừng hết mặt mũi, những người đã từng được thị tẩm thì cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo.
Vân Cẩm Thi nghe đến nhàm tai, liền đứng dậy ra khỏi phòng, nàng đóng cửa rồi còn nghe thấy một giọng nói sắc lạnh đuổi theo: “Hứ, cứ giả bộ thanh cao, đến bây giờ mà vẫn tự coi mình là vương phi à? Không phải cũng chỉ là đồ bị vương gia vứt bỏ, rồi cũng bị lãng quên mà chết trong xó này thôi! “
“Ôi. . . Be bé cái mồm chứ!”
“Làm sao phải thế, ta phải sợ nàng ta hay sao?”
Vân Cẩm Thi lắc lắc đầu chán nản, nàng chỉnh trang lại thô trang (là trang phục thô sơ ấy mà J) trên người một chút, chợt nhớ tới tin vui mà hôm nay Lý tổng quản sẽ mang đến, nhịn không được khóe miệng lại nhếch lên khẽ cười.
Nhanh thôi, cũng sắp đến lúc rồi. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi thấy vui sướng, làm bước chân cũng nhẹ nhàng như bay, xuyên qua hành lang dài với tầng tầng các hòn non bộ, dừng lại trước cửa ra vào Lan Thú Uyển dáo dáo nhìn quanh vẻ chờ đợi.
Nhẩm tính thời gian mà Lý tổng quản đi từ thư phòng đến đây cũng phải còn một quãng thời gian lâu lâu nữa nên Vân Cẩm Thi không vội, nàng nhàn nhã ngắm con đường lát gạch đá đã lên rêu xanh, thi thoảng có chỗ điểm xuyết chút lá vàng rơi, hòa với nền trời xanh thẳm, là một bức tranh ngày mùa thu hoàn mỹ.
Trời đã vào thu rồi. . .
Nàng đã ở đây được nửa năm. . .
Vân Cẩm Thi cứ chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không để ý đến một thân hình cao to đang đi đến gần nàng, mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói dâm đãng vang lên, nàng mới giật mình chợt tỉnh, nhưng đã muộn.
“Tiểu mỹ nhân, nàng đang chờ ca ca ta sao?”
Giọng nói như tiếng chuông đồng vang lên bên tai, Vân Cẩm Thi nhíu mày, cố tránh đi đôi tay đang vươn về phía mình.
Người này tên là Ngô Trường Sơn, không phải là một người xấu trai, nhưng làm ngươi ta chán ghét là cử chỉ thô lỗ, đôi mắt lờ đờ vì tửu sắc quá độ. Ngô Trường Sơn lưng đeo đại đao, hắn là một trong những thị vệ bên cạnh An vương gia, đi theo An vương gia đã nhiều năm nay, nghe nói trên chiến trường hắn đã từng cứu An vương một mạng, cho nên luôn ỷ thế mình là ân nhân cứu mạng của An vương mà hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì, đã có rất nhiều nha hoàn và cơ thiếp bị hắn đùa giỡn, trêu ghẹo nhưng không ai dám nói gì.
Từ khi Vân Cẩm Thi bị chuyển vào hậu viện cho đến nay, hắn vẫn thường xuyên quấn quít lấy nàng. Hồi nàng vừa mới bị phế truất xuống làm thị thiếp, Ngô Trường Sơn còn ngại vì thân phận cách xa nhau, nhưng giờ đây đã nửa năm trôi qua, chuyện cũ cũng đã phai nhạt dần nên hắn không còn chút cố kỵ gì nữa cả.
An vương gia từ trước đến nay là người trọng người tài, không cần mỹ nhân, bình thường vẫn thỉnh thoảng thưởng các thị thiếp cho thủ hạ của mình, cho nên những cơ thiếp dù bị đùa giỡn khổ sở cũng không dám tố cáo vì sợ sẽ bị gả cho những kẻ không ra gì.
“Sao thế, nàng không muốn à?” gã nhìn thấy Vân Cẩm Thi cố tình tránh né, cũng chẳng thèm để ý đến mà ôm lấy vai nàng kéo lại, thấy vẻ bối rối trong đôi mắt đen sâu của nàng, hắn lấy làm đắc ý lắm, cười rộ lên nói: “Ta sẽ đi gặp vương gia, cầu người gả nàng cho ta. Dù gì ta cũng đã từng cứu vương gia một mạng nên chắc hẳn cũng không tiếc mà không ban cho ta một thị thiếp chứ!”
Vân Cẩm Thi chán ghét quay mặt đi, nàng cố kìm cơn buồn nôn đang dâng lên, nhạt nhẽo hỏi hắn: “Ta chính là do An vương gia cưới hỏi đàng hoàng, đường đường là trắc phi, ngươi dám trèo cao sao?”
“Cho dù nàng là trắc phi, nhưng vương gia cũng đã phế truất nàng rồi, còn để nàng sống trong hậu viện, chỉ là một thị thiếp không được sủng ái, cho nên ta có thể xin người ban nàng cho ta.” Gã dường như sợ Vân Cẩm Thi không tin, liền ngoác miệng ra nói rõ to, động tác cũng như muốn cho người ta biết nàng thuộc về hắn: lập tức ôm lấy eo nàng kéo vào ngực mình.
“Ngươi thả ta ra, đây là chốn đông người.” Vân Cẩm Thi vội liếc các nha hoàn xung quanh, nhưng ai ai cũng biết ác danh của gã nên chẳng hơi đâu dại dột chạy đến cứu nàng.
“Đông người thì sao, chẳng lẽ họ chạy đến xem ta yêu nàng sao?” Ngô Trường Sơn không thèm để ý đến lời nàng, hắn vươn tay vuốt lên mông nàng, đôi mắt hắn sáng quắc lên nhìn chằm chằm vào ngực Vân Cẩm Thi. Hắn còn hận mình không luyện được công phu thấu thị (tức là nhìn xuyên qua chướng ngại vật, cha này điên quá L) để có thể ngắm nàng cho đã.
Vân Cẩm Thi vốn dĩ đối với hắn đã vô cùng chán ghét, giờ đây lại bị những cử chỉ này của hắn làm cho tức giận, đôi tay áo phất lên, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Hỗn láo!”
Ngô Trường Sơn nghe thấy nàng nói thế, sững người lại, hắn còn định tiếp tục làm càn, nhưng đột nhiên dưới hạ thân cảm thấy một trận đau nhức đến mức phải kêu lên “Ai u!”. Hắn nhe răng trợn mắt ôm lấy hạ thân, lại nhìn thấy Vân Cẩm Thi giơ chân lên, dùng đầu gối đá cho hắn thêm một phát nữa. (lên gối rồi, vỗ tay J)
“Ngươi thật to gan!” Gã đau đến mức toát cả mồ hôi, hung dữ nhìn nàng, như muốn xé xác nàng ra ngay lập tức.
Vân Cẩm Thi không hề sợ hãi, thản nhiên đón nhận ánh mắt giết người của hắn, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định bỏ chạy.
Nàng không thể bỏ chạy được, nếu chẳng may Lý tổng quản mang đến tin lành là nàng được xuất phủ thì sao? Nếu nàng chạy trốn sẽ kinh động đến chủ nhân, lúc đó hắn sẽ lấy cớ can thiệp vào chuyện này mà không cho nàng xuất phủ, thế cho nên nàng cứ trừng mắt nhìn Ngô Trường Sơn, hai tay nắm chặt vào nhau đến mức các móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay muốn chảy máu.
“Bốp!”
Ngô Trường Sơn khập khiễng đi đến, một tay vẫn ôm hạ thân, một tay vung lên tát thẳng vào mặt nàng, miệng thì hùng hổ la hét: “Đồ tiện nhân, ngươi chán sống rồi hay sao! Ta đã không chê ngươi là dạng tàn hoa bại liễu, muốn cưới ngươi về, ngươi lại còn được thể dám trèo lên đầu ta sao?”
Thấy Vân Cẩm Thi lặng im cúi đầu, đứng yên tại chỗ, bộ dạng yếu ớt làm cơn giận của Ngô Trường Sơn vơi đi một chút. Hắn thầm nghĩ đêm dài lắm mộng, nói lắm không bằng cứ làm tới đi, hôm nay hắn muốn đến gặp vương gia xin cưới nàng về. Nghĩ ngợi xong xuôi, hắn vội kéo tay Vân Cẩm Thi đi cùng mình.
“Ngươi làm gì thế?” Vân Cẩm Thi cứ tưởng là đánh xong rồi thì hắn sẽ hả giận mà để yên cho nàng, ai ngờ hắn vẫn không buông tha, lại còn kéo nàng đi ra khỏi hậu viện. Trong lòng Vân Cẩm Thi đang thầm hỏi khi nào Lý tổng quản mới đến đây? Nàng biết chuyện này xử lý không khéo thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện đại sự đời mình.
“Ta muốn đi cầu vương gia ban nàng cho ta.” Gã quay lại cười sung sướng, nhịp chân cũng bước nhanh hơn.
Vân Cẩm Thi nghe thấy thế thì thật muốn tự vả cho mình một cái quá, thầm trách vừa rồi sao mình không chịu nhịn đi một tí có hơn không? Bây giờ kinh động đến cả vương gia, hắn đã hoàn toàn quên nàng thì việc lấy nàng làm phần thưởng cho thủ hạ cũng là chuyện bình thường. Nếu chẳng may nàng bị gả cho cái gã Ngô Trường Sơn hèn mọn, bỉ ổi này thì thà nàng chết còn hơn. Nghĩ như vậy, Vân Cẩm Thi vội giãy dụa toàn lực, đôi chân trì lại trên mặt đất nhưng sức nàng không lại được với gã liền bị kéo đi không thương tiếc. Vân Cẩm Thi thất tha thất thểu đi theo, như thể nàng đang bước chân vào chỗ chết.
Hai người cứ giằng co như vậy, mọi người trong sân đều nhìn thấy, nhưng ai ai cũng làm ngơ hết vì bình thường Ngô Trường Sơn vẫn ỷ thế hoành hành ngang dọc, không coi ai ra gì. Vân Cẩm Thi cố gắng giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, nàng chỉ hy vọng làm sao Lý tổng quản nhìn thấy thì sẽ giải cứu cho mình. Nhưng Vân Cẩm Thi không hề biết rằng Lý tổng quản đã nhìn thấy từ đằng xa, nhưng ông ta đã vội trốn vào một góc, trong lòng thầm xin lỗi Cẩm Thi vì gã nam nhân này ông ta không thể chọc vào được.
Nàng đã nhìn thấy thư phòng trước mắt, tim Vân Cẩm Thi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.