Chương 7: Chọc giận vương gia
Thuỷ Lưu Vân Tại
08/06/2017
Phải thừa nhận rằng hoàng gia này rất
giàu có, thật nhiều linh đan, dược liệu, nên chỉ mất có ba ngày mà Vân
Cẩm Thi đã khá lên rất nhiều: khuôn mặt cũng dần hồng hào trở lại, miệng vết thương trên cổ tay trái cũng đã khép lại, không còn sưng nữa.
Mới sáng sớm, khi Vân Cẩm Thi vừa mới uống thuốc xong thì Triệu ma ma tìm đến: “Trắc phi, vương gia truyền cho gọi người đến gặp.”
Triệu ma ma nói với vẻ coi thường, mụ lạnh lùng nhìn lướt qua Cẩm Thi đang ngồi trên ghế. Lúc đầu cứ tưởng rằng đi theo vị công chúa này đến đây, gả cho vương gia là có thể an hưởng tuổi già, ai ngờ vị chủ nhân này lại chọc giận đến vương gia, làm cho bọn hạ nhân đi theo cũng gặp nạn luôn. Mụ cũng đã nhiều tuổi rồi, vậy mà vẫn còn bị sai xuống phòng bếp giúp việc, ngày hôm qua đã phải rửa toàn bộ bát đĩa, mãi tận đến nửa đêm mới được ngủ. Cứ nghĩ đến là Triệu ma ma lại càng tức, đến nỗi tối sầm cả mặt xuống.
Vân Cẩm Thi hơi sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì Băng Nhi đã vội níu lấy tay nàng mãi không rời, mặt mũi tái nhợt đi, cứ như thể nàng sẽ một đi không quay lại không bằng.
“Băng Nhi, yên tâm đi, sẽ không sao đâu mà.” Vân Cẩm Thi vỗ nhẹ lên tay Băng Nhi mu bàn tay, an ủi nàng ta.
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, nàng cũng biết sơ qua về thân thế của vị An Viễn công chúa này: cũng chẳng phải là cành vàng lá ngọc gì cả, chẳng qua là hoàng đế của Thanh Nham quốc muốn lấy lòng Xích Vũ quốc mà nhận một nữ tử trong dân gian làm nghĩa muội, sắc phong thành công chúa. Còn về thân thế trước khi tiến cung của Vân Cẩm Thi là gì thì Băng Nhi cũng không biết. Vân Cẩm Thi than thầm, đoán rằng có lẽ mình cũng chỉ là dân đen tầm thường, đi làm nô tỳ cho người ta, rồi bị nhận làm công chúa mà gả đến cho vương gia bạo ngược này mà thôi. Dù sao ở lại đây cũng là số khổ thôi, chi bằng nàng sẽ làm cho vị vương gia này cấp cho nàng một tờ hưu thư, lúc ấy nàng sẽ được tự do, muốn làm gì thì làm. Nàng đâu có phải là một công chúa chính thức đâu mà phải lo đến thể diện của quốc gia! Nàng cần gì phải sợ Tống Dục chứ, vương gia cái cóc khô gì, nếu hắn cứ ngược đãi nàng thì nàng sẽ quậy tung cả An vương phủ này lên, tốt nhất là làm cho Tống Dục tức điên lên mà đuổi nàng ra khỏi vương phủ.
“Chủ nhân…” Băng Nhi thấp thỏm lo âu, níu lấy Vân Cẩm Thi, nàng ta run lên vì sợ vì nàng vẫn nhớ vị vương gia này đã đối xử với chủ nhân mình như thế nào. Mà hôm qua chủ nhân nàng vẫn tỏ thái đôk đối nghịch với hắn, bây giờ tìm gặp, không biết hắn muốn hành hạ người ta đến thế nào đây.
“Băng Nhi, không phải lo sợ, ta muốn xem xem An vương gia sẽ đối xử với ta ra sao.” Vân Cẩm Thi vừa nói, vừa bước ra khỏi phòng, đi theo Triệu ma ma, đến thư phòng của Tống Dục.
Chấn thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, làm cho Vân Cẩm Thi đi lại hết sức khó khăn. Tuy miệng vết thương trên trán và tay đã kết vảy, nhưng chúng đã lưu lại một vết tích ghê gớm trên làn da trắng nõn của nàng, mỗi khi nhìn thấy chúng, nàng lại nhớ đến cảnh bị ngược đãi cách đây ba ngày.
Đây là lần đầu tiên Vân Cẩm Thi được chiêm ngưỡng cảnh trí trong An vương phủ: có đình đài lầu các, có cây cầu nhỏ vắt qua hồ nước làm cho phong cảnh vừa lịch sự tao nhã mà cũng vẫn có vẻ uy nghiêm, cao quý.
“Chủ nhân, An vương phủ này cũng thật lớn và thật xinh đẹp a.” Băng Nhi bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, nàng quay ngang quay dọc nhìn ngó, dường như đã quên mất tất cả mọi lo lắng trước đây.
Tiếc rằng Vân Cẩm Thi chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp, ánh mắt của nàng nhìn về phía thân ảnh cao lớn đang đứng bên cạnh cái ao thả cá kia. Là phúc, không muốn cũng sẽ đến; là họa, muốn tránh cũng không được, dù sao đã đi đến đây rồi thì không thể lùi bước, nàng không thể thua cái đồ tự cao tự đại kia được. Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Thi dứt khoát bước nhanh về phía trước.
“Vương gia, Vân trắc phi đã đến ạ.” Quản gia cung kính bẩm báo với Tống Dục.
“Ừ.” Tống Dục lạnh lùng lên tiếng, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lý quản gia hiểu ý An vương gia, liền dẫn Vân Cẩm Thi lại gần. “Vân Chủ nhân, đây là những món quà do vương gia chuẩn bị để dâng tặng hoàng thượng. Theo như quy củ thì hôm nay vương gia và người cùng nhau tiến cung ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng đã cho chuẩn bị xong gia yến chờ người. Vương gia ra lệnh: lễ vật của Thanh Nham quốc dâng lên hoàng thượng phải có thành ý, nên không thể sơ sài được, xin người xem qua một lượt, xem còn thiếu gì nữa để nô tài cho người đi chuẩn bị. “
Trước mắt nàng là một pho tượng Quan Âm bằng ngọc cao chừng một thước (khoảng 40cm). Thật là một pho tượng vô cùng tinh xảo a, đáng tiếc, đáng tiếc. Vân Cẩm Thi thầm nghĩ, trên mặt hiện lên nụ cười gian xảo. Nàng cầm pho tượng Quan Âm lên ngắm nghía, thế nào mà trượt tay một cái, tượng ngọc rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Ôi chao, ta quên mất tay của ta mấy hôm trước bị một gã bạo ngược dẫm lên làm cho bị thương, bây giờ vẫn còn chưa khỏi. Thật tiếc pho tượng ngọc Quan Âm này quá, nhưng không sao, dù sao đây cũng là lễ vật của Thanh Nham quốc ta cống tặng cho hoàng thượng. Lý quản gia, mau thu dọn những mảnh vỡ này lại, khi nào hoàng thượng hỏi đến, ta sẽ tâu trình rõ ràng với hoàng thượng sau.”
Băng Nhi hoảng sợ trợn mắt nhìn, cái miệng há ra rõ to đến quên cả khép lại, tuy nàng biết tay chủ nhân mình chưa hồi phục nhưng đâu có nghĩa là không cầm được pho tượng ngọc Quan Âm ấy, rất rõ ràng là chủ nhân cố ý trêu tức vương gia.
“Ơ, đây không phải là đồ sứ ba màu đời Đường hay sao?” Vân Cẩm Thi tươi cười, nhẹ nhàng đi đến nhìn chiếc bình sứ cổ trên bàn, nàng giơ tay vuốt nhẹ lên thân bình, lầm bầm không thành tiếng: “Thật đúng là vật phẩm trân quý, vương gia thật là rất chu đáo a.”
Nói rồi, Vân Cẩm Thi mỉm cười, rút tay về, nhưng vì ống tay áo quá rộng, mà nàng hành động lại nhanh quá nên lúc rút tay về thì cũng cuốn theo chiếc bình sứ làm nó rơi xuống đất, chịu chung số phận với tượng ngọc Quan Âm.
Lần này thì Băng Nhi có thể khẳng định rằng chủ nhân nàng hoàn toàn cố ý. Lý quản gia đứng bên cạnh sợ đến toát mồ hôi hột, vừa rồi lão đã phải hót các mảnh vỡ của pho tượng ngọc Quan Âm, bây giờ lại đếm chiếc bình sứ ba mầu đời Đường này nữa.
“Vương gia, người không để ý rồi, tuy rằng mọi vật phẩm này đều rất trân quý, nhưng thật là dễ vỡ.” Vân Cẩm Thi liếc liếc mắt nhìn bóng lưng Tống Dục, rồi đảo lại trên mặt bàn, nàng nhìn thấy một đóa Thiên Sơn tuyết liên. (Thiên Sơn tuyết liên: cái này ai hay đọc truyện chưởng thì biết, miễn cho tại hạ không chuyển hẳn sang nghĩa Tiếng Việt ).
“Ôi, đây là một đóa Thiên Sơn tuyết liên rất lớn a, quả đúng là cực phẩm trong cực phẩm.” Vân Cẩm Thi vừa nói, vừa cầm lấy tách trà trên bàn hớp một ngụm.
“Ái chà…., ôi trà nóng quá!” Thế là một đóa Thiên Sơn tuyết liên trân quý cứ như vậy mà bị tưới đẫm nước trà.
“Vân Chủ nhân, người cẩn thận một chút ạ, đây chính là trân phẩm mà Nhả Phiên tiến cống!” Lý quản gia cuống quít nói, có điều đã không còn kịp nữa rồi.
“Ôi, làm sao bây giờ? Sao lại thế nhỉ? Trân phẩm đến từ Nhả phiên…” Vân Cẩm Thi vờ kinh sợ nói, đưa hộp gấm đựng tuyết liên đến trước mắt Lý quản gia.
“Ngươi làm loạn lên như thế đã đủ chưa?” Thanh âm băng lạnh vang lên, Tống Dục mạnh mẽ xoay người lại, ánh mắt đảo từ những mảnh vỡ trền nền nhà đến đóa Thiên Sơn tuyết liên trên tay Lý quản gia, tròng mắt ánh lên vẻ nham hiểm. Hắn vươn tay tóm lấy cổ họng của Vân Cẩm Thi: “Tiện nhân này, nếu ngươi đã muốn chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
“Ôi, có người muốn giết tôi!” Vân Cẩm Thi liền cảm thấy trước mắt tối sầm một mảng, khó thở, đứng không vững nữa, nhưng nàng vẫn kiên cường trợn mắt nhìn Tống Dục, đôi tay theo bản năng đập đập vào cánh tay hắn.
Có điều, càng ngày nàng hít thở càng khó khăn hơn, khuôn mặt dần dần đỏ bừng lên, đôi tay đang đánh Tống Dục cũng dần dần yếu đi, nhưng ánh mắt vẫn quật cường, kiêu ngạo như cũ.
“Vương gia, cầu xin người hãy buông chủ nhân ra!” Băng Nhi chợt tỉnh từ cơn hoảng sợ, nàng vội quỳ xuống, nắm lấy chéo áo của Tống Dục mà dập đầu cầu xin: “Vương gia, người đại nhân đại lượng không cần chấp với hạng tiểu nhân làm gì, xin người hãy bỏ qua cho chủ nhân!”
Sát khí trong mắt Tống Dục nhạt dần đi, hắn khinh bỉ nhìn Vân Cẩm Thi đang sắp sửa hấp hối, hừ lạnh một tiếng, buông tay, lạnh lùng nói: “Tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng tưởng rằng ngươi do hoàng thượng khâm điểm người thì ta sẽ không dám trị ngươi. Người đâu, mang nàng ta về hậu viện, từ nay về sau không được phép rời khỏi một bước nào. Nếu nàng ta không muốn làm vương phi, vậy thì hãy làm thị thiếp đi!”
Trời ạ! Băng Nhi nghe xong thì hoàn toàn ngã quỵ xuống đất. Thôi, thế là hết! Mấy ngày nay, nàng cũng nghe ngóng được tình hình trong vương phủ, cũng hiểu được đại khái về hậu viện của An vương phủ. Thị thiếp trong phủ đông đúc chừng mấy trăm người (kinh quá!), chẳng thua gì hậu cung của hoàng đế, có điều thân phận của những thị thiếp này cũng chẳng hơn gì những nha hoàn, người hầu là mấy, thế nên không chiếm được sự sủng ái thì sống cũng như đã chết mà thôi!
Mới sáng sớm, khi Vân Cẩm Thi vừa mới uống thuốc xong thì Triệu ma ma tìm đến: “Trắc phi, vương gia truyền cho gọi người đến gặp.”
Triệu ma ma nói với vẻ coi thường, mụ lạnh lùng nhìn lướt qua Cẩm Thi đang ngồi trên ghế. Lúc đầu cứ tưởng rằng đi theo vị công chúa này đến đây, gả cho vương gia là có thể an hưởng tuổi già, ai ngờ vị chủ nhân này lại chọc giận đến vương gia, làm cho bọn hạ nhân đi theo cũng gặp nạn luôn. Mụ cũng đã nhiều tuổi rồi, vậy mà vẫn còn bị sai xuống phòng bếp giúp việc, ngày hôm qua đã phải rửa toàn bộ bát đĩa, mãi tận đến nửa đêm mới được ngủ. Cứ nghĩ đến là Triệu ma ma lại càng tức, đến nỗi tối sầm cả mặt xuống.
Vân Cẩm Thi hơi sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì Băng Nhi đã vội níu lấy tay nàng mãi không rời, mặt mũi tái nhợt đi, cứ như thể nàng sẽ một đi không quay lại không bằng.
“Băng Nhi, yên tâm đi, sẽ không sao đâu mà.” Vân Cẩm Thi vỗ nhẹ lên tay Băng Nhi mu bàn tay, an ủi nàng ta.
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, nàng cũng biết sơ qua về thân thế của vị An Viễn công chúa này: cũng chẳng phải là cành vàng lá ngọc gì cả, chẳng qua là hoàng đế của Thanh Nham quốc muốn lấy lòng Xích Vũ quốc mà nhận một nữ tử trong dân gian làm nghĩa muội, sắc phong thành công chúa. Còn về thân thế trước khi tiến cung của Vân Cẩm Thi là gì thì Băng Nhi cũng không biết. Vân Cẩm Thi than thầm, đoán rằng có lẽ mình cũng chỉ là dân đen tầm thường, đi làm nô tỳ cho người ta, rồi bị nhận làm công chúa mà gả đến cho vương gia bạo ngược này mà thôi. Dù sao ở lại đây cũng là số khổ thôi, chi bằng nàng sẽ làm cho vị vương gia này cấp cho nàng một tờ hưu thư, lúc ấy nàng sẽ được tự do, muốn làm gì thì làm. Nàng đâu có phải là một công chúa chính thức đâu mà phải lo đến thể diện của quốc gia! Nàng cần gì phải sợ Tống Dục chứ, vương gia cái cóc khô gì, nếu hắn cứ ngược đãi nàng thì nàng sẽ quậy tung cả An vương phủ này lên, tốt nhất là làm cho Tống Dục tức điên lên mà đuổi nàng ra khỏi vương phủ.
“Chủ nhân…” Băng Nhi thấp thỏm lo âu, níu lấy Vân Cẩm Thi, nàng ta run lên vì sợ vì nàng vẫn nhớ vị vương gia này đã đối xử với chủ nhân mình như thế nào. Mà hôm qua chủ nhân nàng vẫn tỏ thái đôk đối nghịch với hắn, bây giờ tìm gặp, không biết hắn muốn hành hạ người ta đến thế nào đây.
“Băng Nhi, không phải lo sợ, ta muốn xem xem An vương gia sẽ đối xử với ta ra sao.” Vân Cẩm Thi vừa nói, vừa bước ra khỏi phòng, đi theo Triệu ma ma, đến thư phòng của Tống Dục.
Chấn thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, làm cho Vân Cẩm Thi đi lại hết sức khó khăn. Tuy miệng vết thương trên trán và tay đã kết vảy, nhưng chúng đã lưu lại một vết tích ghê gớm trên làn da trắng nõn của nàng, mỗi khi nhìn thấy chúng, nàng lại nhớ đến cảnh bị ngược đãi cách đây ba ngày.
Đây là lần đầu tiên Vân Cẩm Thi được chiêm ngưỡng cảnh trí trong An vương phủ: có đình đài lầu các, có cây cầu nhỏ vắt qua hồ nước làm cho phong cảnh vừa lịch sự tao nhã mà cũng vẫn có vẻ uy nghiêm, cao quý.
“Chủ nhân, An vương phủ này cũng thật lớn và thật xinh đẹp a.” Băng Nhi bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, nàng quay ngang quay dọc nhìn ngó, dường như đã quên mất tất cả mọi lo lắng trước đây.
Tiếc rằng Vân Cẩm Thi chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp, ánh mắt của nàng nhìn về phía thân ảnh cao lớn đang đứng bên cạnh cái ao thả cá kia. Là phúc, không muốn cũng sẽ đến; là họa, muốn tránh cũng không được, dù sao đã đi đến đây rồi thì không thể lùi bước, nàng không thể thua cái đồ tự cao tự đại kia được. Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Thi dứt khoát bước nhanh về phía trước.
“Vương gia, Vân trắc phi đã đến ạ.” Quản gia cung kính bẩm báo với Tống Dục.
“Ừ.” Tống Dục lạnh lùng lên tiếng, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lý quản gia hiểu ý An vương gia, liền dẫn Vân Cẩm Thi lại gần. “Vân Chủ nhân, đây là những món quà do vương gia chuẩn bị để dâng tặng hoàng thượng. Theo như quy củ thì hôm nay vương gia và người cùng nhau tiến cung ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng đã cho chuẩn bị xong gia yến chờ người. Vương gia ra lệnh: lễ vật của Thanh Nham quốc dâng lên hoàng thượng phải có thành ý, nên không thể sơ sài được, xin người xem qua một lượt, xem còn thiếu gì nữa để nô tài cho người đi chuẩn bị. “
Trước mắt nàng là một pho tượng Quan Âm bằng ngọc cao chừng một thước (khoảng 40cm). Thật là một pho tượng vô cùng tinh xảo a, đáng tiếc, đáng tiếc. Vân Cẩm Thi thầm nghĩ, trên mặt hiện lên nụ cười gian xảo. Nàng cầm pho tượng Quan Âm lên ngắm nghía, thế nào mà trượt tay một cái, tượng ngọc rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Ôi chao, ta quên mất tay của ta mấy hôm trước bị một gã bạo ngược dẫm lên làm cho bị thương, bây giờ vẫn còn chưa khỏi. Thật tiếc pho tượng ngọc Quan Âm này quá, nhưng không sao, dù sao đây cũng là lễ vật của Thanh Nham quốc ta cống tặng cho hoàng thượng. Lý quản gia, mau thu dọn những mảnh vỡ này lại, khi nào hoàng thượng hỏi đến, ta sẽ tâu trình rõ ràng với hoàng thượng sau.”
Băng Nhi hoảng sợ trợn mắt nhìn, cái miệng há ra rõ to đến quên cả khép lại, tuy nàng biết tay chủ nhân mình chưa hồi phục nhưng đâu có nghĩa là không cầm được pho tượng ngọc Quan Âm ấy, rất rõ ràng là chủ nhân cố ý trêu tức vương gia.
“Ơ, đây không phải là đồ sứ ba màu đời Đường hay sao?” Vân Cẩm Thi tươi cười, nhẹ nhàng đi đến nhìn chiếc bình sứ cổ trên bàn, nàng giơ tay vuốt nhẹ lên thân bình, lầm bầm không thành tiếng: “Thật đúng là vật phẩm trân quý, vương gia thật là rất chu đáo a.”
Nói rồi, Vân Cẩm Thi mỉm cười, rút tay về, nhưng vì ống tay áo quá rộng, mà nàng hành động lại nhanh quá nên lúc rút tay về thì cũng cuốn theo chiếc bình sứ làm nó rơi xuống đất, chịu chung số phận với tượng ngọc Quan Âm.
Lần này thì Băng Nhi có thể khẳng định rằng chủ nhân nàng hoàn toàn cố ý. Lý quản gia đứng bên cạnh sợ đến toát mồ hôi hột, vừa rồi lão đã phải hót các mảnh vỡ của pho tượng ngọc Quan Âm, bây giờ lại đếm chiếc bình sứ ba mầu đời Đường này nữa.
“Vương gia, người không để ý rồi, tuy rằng mọi vật phẩm này đều rất trân quý, nhưng thật là dễ vỡ.” Vân Cẩm Thi liếc liếc mắt nhìn bóng lưng Tống Dục, rồi đảo lại trên mặt bàn, nàng nhìn thấy một đóa Thiên Sơn tuyết liên. (Thiên Sơn tuyết liên: cái này ai hay đọc truyện chưởng thì biết, miễn cho tại hạ không chuyển hẳn sang nghĩa Tiếng Việt ).
“Ôi, đây là một đóa Thiên Sơn tuyết liên rất lớn a, quả đúng là cực phẩm trong cực phẩm.” Vân Cẩm Thi vừa nói, vừa cầm lấy tách trà trên bàn hớp một ngụm.
“Ái chà…., ôi trà nóng quá!” Thế là một đóa Thiên Sơn tuyết liên trân quý cứ như vậy mà bị tưới đẫm nước trà.
“Vân Chủ nhân, người cẩn thận một chút ạ, đây chính là trân phẩm mà Nhả Phiên tiến cống!” Lý quản gia cuống quít nói, có điều đã không còn kịp nữa rồi.
“Ôi, làm sao bây giờ? Sao lại thế nhỉ? Trân phẩm đến từ Nhả phiên…” Vân Cẩm Thi vờ kinh sợ nói, đưa hộp gấm đựng tuyết liên đến trước mắt Lý quản gia.
“Ngươi làm loạn lên như thế đã đủ chưa?” Thanh âm băng lạnh vang lên, Tống Dục mạnh mẽ xoay người lại, ánh mắt đảo từ những mảnh vỡ trền nền nhà đến đóa Thiên Sơn tuyết liên trên tay Lý quản gia, tròng mắt ánh lên vẻ nham hiểm. Hắn vươn tay tóm lấy cổ họng của Vân Cẩm Thi: “Tiện nhân này, nếu ngươi đã muốn chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
“Ôi, có người muốn giết tôi!” Vân Cẩm Thi liền cảm thấy trước mắt tối sầm một mảng, khó thở, đứng không vững nữa, nhưng nàng vẫn kiên cường trợn mắt nhìn Tống Dục, đôi tay theo bản năng đập đập vào cánh tay hắn.
Có điều, càng ngày nàng hít thở càng khó khăn hơn, khuôn mặt dần dần đỏ bừng lên, đôi tay đang đánh Tống Dục cũng dần dần yếu đi, nhưng ánh mắt vẫn quật cường, kiêu ngạo như cũ.
“Vương gia, cầu xin người hãy buông chủ nhân ra!” Băng Nhi chợt tỉnh từ cơn hoảng sợ, nàng vội quỳ xuống, nắm lấy chéo áo của Tống Dục mà dập đầu cầu xin: “Vương gia, người đại nhân đại lượng không cần chấp với hạng tiểu nhân làm gì, xin người hãy bỏ qua cho chủ nhân!”
Sát khí trong mắt Tống Dục nhạt dần đi, hắn khinh bỉ nhìn Vân Cẩm Thi đang sắp sửa hấp hối, hừ lạnh một tiếng, buông tay, lạnh lùng nói: “Tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng tưởng rằng ngươi do hoàng thượng khâm điểm người thì ta sẽ không dám trị ngươi. Người đâu, mang nàng ta về hậu viện, từ nay về sau không được phép rời khỏi một bước nào. Nếu nàng ta không muốn làm vương phi, vậy thì hãy làm thị thiếp đi!”
Trời ạ! Băng Nhi nghe xong thì hoàn toàn ngã quỵ xuống đất. Thôi, thế là hết! Mấy ngày nay, nàng cũng nghe ngóng được tình hình trong vương phủ, cũng hiểu được đại khái về hậu viện của An vương phủ. Thị thiếp trong phủ đông đúc chừng mấy trăm người (kinh quá!), chẳng thua gì hậu cung của hoàng đế, có điều thân phận của những thị thiếp này cũng chẳng hơn gì những nha hoàn, người hầu là mấy, thế nên không chiếm được sự sủng ái thì sống cũng như đã chết mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.