Chương 17: Người mới đến
Thuỷ Lưu Vân Tại
08/06/2017
“Thôi đi, ngươi không phải mua thêm việc vào người làm gì, thật ra từ trước tới giờ ta cũng không hay chạm mặt
Vũ mỹ nhân, bây giờ chỉ là ở gần nàng ấy thêm một chút thôi chứ gì?” Vân Cẩm Thi suy nghĩ một lát rồi từ chối.
Băng Nhi thấy thế thì cũng không cố thuyết phục thêm nữa mà lặng lẽ kéo Cẩm Thi ra một góc phòng, dúi vào tay nàng một chiếc vòng Phỉ Thúy, khe khẽ dặn dò: “Tỷ tỷ, vương gia đã chú ý đến tỷ, thì sau này tỷ sẽ không còn được tự do tự tại như trước đây nữa, tỷ phải cẩn trọng trong mọi chuyện. Vũ mỹ nhân hống hách nổi tiếng, tỷ hãy cẩn thận nhé, việc gì có thể nhẫn được thì hãy nhẫn, tỷ hiểu không?”
Vân Cẩm Thi cảm nhận được trong giọng nói của nàng ta đầy vẻ quan tâm, cũng thấy ấm lòng, nên khe khẽ gật đầu, cười nói: “Muội biết tính ta mà, ta vốn dĩ không thích tranh giành với ai cả.” Nói rồi nàng nhìn xa xăm, tiếp lời: “Bây giờ cũng không được xuất phủ nữa, nên ta cũng phải sống cho đàng hoàng một chút mới được.”
Băng Nhi không nói gì, chỉ lặng lặng quan sát nét mặt của Vân Cẩm Thi, mãi sau mới tiếp tục khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, luận về tư sắc thì không được coi là quốc sắc thiên hương, nhưng luận về xuất thân thì hơn rất nhiều người nên có thể sẽ có ít nhiều suy nghĩ khác biệt (so với bọn ta).”
Vân Cẩm Thi cười cười: “Muội cũng nên biết rằng mỗi người có một chí hướng khác nhau.”
“Ừ, muội cũng không phải nói thêm gì nữa, chiếc vòng này tỷ hãy nhận lấy, để dễ cho tỷ phải xoay sở lấy sau này.” Băng Nhi nắm chặt lấy tay nàng khi thấy Cẩm Thi muốn đẩy chiếc vòng về, vì sợ nàng không nhận nên vội vã nói: “Tỷ tỷ, chiếc vòng này thực ra là của tỷ, bây giờ đưa lại cho tỷ, cũng chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi.”
Vân Cẩm Thi thấy nàng ta nói như vậy nên cũng không cự tuyệt nữa, nhẹ nhẹ gật đầu rồi cất chiếc vòng đi.
Lúc này, có một nha hoàn mang chiếc đèn lồng đi đến, thấy mọi người đang đứng ngoài cửa liền cất giọng hỏi: “Trong các ngươi, ai là Vân Cẩm Thi?”
“Là ta đây, xin hỏi. . .” Vân Cẩm Thi vội vàng đáp lời, đã thấy nàng kia chậm rãi đi đến, nhìn tới nhìn lui đánh giá nàng một lát rồi mới cất lời: “Tư sắc thật là bình thường làm sao, nô tỳ là Hương nhi-nha hoàn hầu hạ bên Vũ mỹ, ngươi chỉ là thị thiếp mà còn dám xưng ta, ở nhân bên người nha hoàn Hương nhi, còn có thị ngủ cũng đều không hiểu quy củ sao, còn xưng ta, trong vương phủ này có chỗ nào cho ngươi xưng ta được không?” Nàng ta tuy tự xưng là nô tỳ nhưng không hề có dáng vẻ của một nô tỳ, miệng lưỡi sắc xảo, dọa người làm Vân Cẩm Thi không khỏi nhíu mày.
Lê mỹ nhân đang đứng nhìn liền vội vàng tươi cười bước đến, kín đáo dúi vào tay nàng ta một chiếc vòng ngọc, cười nói: “Hương tỷ tỷ đừng giận, tỷ muội này của ta là người mới đến, nên có chút không hiểu quy củ, tỷ bỏ qua cho, sau này còn phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố nhiều.”
Hương nhi thấy Lê mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, không giống với dáng vẻ của một thất sủng thiếp, lại nhận được đồ tốt nên không so đo nữa, nàng ta nhìn về phía Vân Cẩm Thi, chép miệng: “Đi theo ta!”
Vân Cẩm Thi vào nhà mang theo hành lý của mình, chào tạm biệt Lê mỹ nhân và Băng Nhi rồi bước theo Hương nhi đi về nơi ở mới. Nơi nàng ở cách nhà chính một con đường nhỏ lát đá, trong phòng có một chiếc giường gỗ bình thường, một bàn trang điểm, một bộ bàn ghế tròn bố trí sát với nhau, cách đó không xa là chậu rửa mặt.
Vân Cẩm Thi thu dọn qua một chút rồi thay một bộ đồ màu xanh sạch sẽ, đi theo Hương nhi về gian nhà chính để bái kiến chủ nhân của viện này- Vũ mỹ nhân.
Vân Cẩm Thi bước vào phòng khách của nhà chính, nàng có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua sàn nhà được lát đá cẩm thạch sáng bóng. Lúc này Vũ mỹ nhân đang chơi đùa với một chú chim có bộ lông rất sặc sỡ (chắc là vẹt thôi nhỉ?), nàng ta mặc một chiếc áo gấm thêu kim tuyến long lánh, đi kèm với chiếc váy dài màu hồng, trên ống tay áo có thêu hoa hải đường rất tinh tế. Trên búi tóc của Vũ mỹ nhân có cài chiếc trâm ngọc bướm vờn hoa, những hạt chau của cây trâm cứ rung rinh theo tiếng cười nói của nàng, trông thật duyên dáng, quyến rũ.
Vân Cẩm Thi bước đến cúi đầu thỉnh an, nhưng mãi không thấy Vũ mỹ nhân nói gì, nàng đứng khom lưng đã lâu, sắp mỏi đến mức không chịu nổi thì Vũ mỹ nhân mới chậm rãi cất lời: “Vân muội muội đã đến đấy ư, mau đứng lên.”
Lúc này Vân Cẩm Thi mới đứng thẳng người lên, khuôn mặt không có vẻ kiêu ngạo hay siểm nịnh, lặng lẽ đứng ở đó, chờ Vũ mỹ nhân nói tiếp.
“Vân muội muội trông thật là thanh tú, thảo nào làm gia cứ nhớ mãi không quên.” Vũ mỹ nhân từ từ đi đến trước mặt Vân Cẩm Thi đánh giá nàng một lúc, rồi phá ra cười, nàng ta vung tay vỗ nhẹ lên vai Cẩm Thi, làm cho tiếng vòng ngọc va vào nhau kêu leng keng, sau đó lại quay sang tiếp tục chơi với con chim trong lồng. Nàng ta rút một cây trâm ra, chọc chọc vào chú chim bên trong lồng, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của chiếc tram va vào những thanh nan lồng chim nghe thật vui tai.
Đột nhiên, Vũ mỹ nhân cau mặt, nàng ta mạnh mẽ đâm chiếc trâm nhọn vào bụng con chim trong lồng, dòng máu lập tức trào ra, nhuộm đỏ hết cả cây trâm, và những chiếc long chim sặc sỡ kia cũng nhuốm máu.
Vân Cẩm Thi nhíu mày, nhìn ra xung quanh thì thấy các nha hoàn đều giữ vẻ mặt bình tĩnh như không, chứng tỏ rằng những chuyện như thế này thường xuyên phát sinh ở đây.
“Đồ súc sinh không biết nghe lời!” Vũ mỹ nhân cười nhạt, hất chiếc lồng chim xuống đất, ngay lập tức có một nha hoàn bưng chậu tới cho nàng ta rửa tay. Khi Vũ mỹ nhân quay lại nhìn thấy Vân Cẩm Thi vẫn còn đứng đó liền hỏi: “Ngươi vẫn chưa đi ư?”
Vân Cẩm Thi thoáng sững lại, rồi khom lưng lùi từng bước một ra khỏi phòng khách, nàng đi dọc hành lang quay về chỗ mình, vừa đi vừa nghĩ ngợi: vừa rồi Vũ mỹ nhân hành động quả là lưu loát, giết gà dọa khỉ. Những hành động như thế trong sau năm qua không biết nàng đã chứng kiến bao nhiêu cảnh rồi, đây là nơi ngọa hổ tàng long nên những chiêu số âm hiểm kiểu này hẳn là phải nhiều không kể xiết.
Nàng khẽ thở dài, ngước mắt nhìn bầu trời đang có ánh trăng non chiếu sáng nhàn nhạt, cảm thấy bực bội ở trong long. Cẩm Thi vừa mới quay về phòng, ngồi chưa ấm chỗ thì nàng nghe thấy giọng một nam nhân vang lên. Vân Cẩm Thi bực tức bước lại phía cửa sổ để nghe ngóng, và khi nhận ra chủ nhân giọng nói thì làm cho nàng không khỏi kinh hãi.
Băng Nhi thấy thế thì cũng không cố thuyết phục thêm nữa mà lặng lẽ kéo Cẩm Thi ra một góc phòng, dúi vào tay nàng một chiếc vòng Phỉ Thúy, khe khẽ dặn dò: “Tỷ tỷ, vương gia đã chú ý đến tỷ, thì sau này tỷ sẽ không còn được tự do tự tại như trước đây nữa, tỷ phải cẩn trọng trong mọi chuyện. Vũ mỹ nhân hống hách nổi tiếng, tỷ hãy cẩn thận nhé, việc gì có thể nhẫn được thì hãy nhẫn, tỷ hiểu không?”
Vân Cẩm Thi cảm nhận được trong giọng nói của nàng ta đầy vẻ quan tâm, cũng thấy ấm lòng, nên khe khẽ gật đầu, cười nói: “Muội biết tính ta mà, ta vốn dĩ không thích tranh giành với ai cả.” Nói rồi nàng nhìn xa xăm, tiếp lời: “Bây giờ cũng không được xuất phủ nữa, nên ta cũng phải sống cho đàng hoàng một chút mới được.”
Băng Nhi không nói gì, chỉ lặng lặng quan sát nét mặt của Vân Cẩm Thi, mãi sau mới tiếp tục khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, luận về tư sắc thì không được coi là quốc sắc thiên hương, nhưng luận về xuất thân thì hơn rất nhiều người nên có thể sẽ có ít nhiều suy nghĩ khác biệt (so với bọn ta).”
Vân Cẩm Thi cười cười: “Muội cũng nên biết rằng mỗi người có một chí hướng khác nhau.”
“Ừ, muội cũng không phải nói thêm gì nữa, chiếc vòng này tỷ hãy nhận lấy, để dễ cho tỷ phải xoay sở lấy sau này.” Băng Nhi nắm chặt lấy tay nàng khi thấy Cẩm Thi muốn đẩy chiếc vòng về, vì sợ nàng không nhận nên vội vã nói: “Tỷ tỷ, chiếc vòng này thực ra là của tỷ, bây giờ đưa lại cho tỷ, cũng chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi.”
Vân Cẩm Thi thấy nàng ta nói như vậy nên cũng không cự tuyệt nữa, nhẹ nhẹ gật đầu rồi cất chiếc vòng đi.
Lúc này, có một nha hoàn mang chiếc đèn lồng đi đến, thấy mọi người đang đứng ngoài cửa liền cất giọng hỏi: “Trong các ngươi, ai là Vân Cẩm Thi?”
“Là ta đây, xin hỏi. . .” Vân Cẩm Thi vội vàng đáp lời, đã thấy nàng kia chậm rãi đi đến, nhìn tới nhìn lui đánh giá nàng một lát rồi mới cất lời: “Tư sắc thật là bình thường làm sao, nô tỳ là Hương nhi-nha hoàn hầu hạ bên Vũ mỹ, ngươi chỉ là thị thiếp mà còn dám xưng ta, ở nhân bên người nha hoàn Hương nhi, còn có thị ngủ cũng đều không hiểu quy củ sao, còn xưng ta, trong vương phủ này có chỗ nào cho ngươi xưng ta được không?” Nàng ta tuy tự xưng là nô tỳ nhưng không hề có dáng vẻ của một nô tỳ, miệng lưỡi sắc xảo, dọa người làm Vân Cẩm Thi không khỏi nhíu mày.
Lê mỹ nhân đang đứng nhìn liền vội vàng tươi cười bước đến, kín đáo dúi vào tay nàng ta một chiếc vòng ngọc, cười nói: “Hương tỷ tỷ đừng giận, tỷ muội này của ta là người mới đến, nên có chút không hiểu quy củ, tỷ bỏ qua cho, sau này còn phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố nhiều.”
Hương nhi thấy Lê mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, không giống với dáng vẻ của một thất sủng thiếp, lại nhận được đồ tốt nên không so đo nữa, nàng ta nhìn về phía Vân Cẩm Thi, chép miệng: “Đi theo ta!”
Vân Cẩm Thi vào nhà mang theo hành lý của mình, chào tạm biệt Lê mỹ nhân và Băng Nhi rồi bước theo Hương nhi đi về nơi ở mới. Nơi nàng ở cách nhà chính một con đường nhỏ lát đá, trong phòng có một chiếc giường gỗ bình thường, một bàn trang điểm, một bộ bàn ghế tròn bố trí sát với nhau, cách đó không xa là chậu rửa mặt.
Vân Cẩm Thi thu dọn qua một chút rồi thay một bộ đồ màu xanh sạch sẽ, đi theo Hương nhi về gian nhà chính để bái kiến chủ nhân của viện này- Vũ mỹ nhân.
Vân Cẩm Thi bước vào phòng khách của nhà chính, nàng có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua sàn nhà được lát đá cẩm thạch sáng bóng. Lúc này Vũ mỹ nhân đang chơi đùa với một chú chim có bộ lông rất sặc sỡ (chắc là vẹt thôi nhỉ?), nàng ta mặc một chiếc áo gấm thêu kim tuyến long lánh, đi kèm với chiếc váy dài màu hồng, trên ống tay áo có thêu hoa hải đường rất tinh tế. Trên búi tóc của Vũ mỹ nhân có cài chiếc trâm ngọc bướm vờn hoa, những hạt chau của cây trâm cứ rung rinh theo tiếng cười nói của nàng, trông thật duyên dáng, quyến rũ.
Vân Cẩm Thi bước đến cúi đầu thỉnh an, nhưng mãi không thấy Vũ mỹ nhân nói gì, nàng đứng khom lưng đã lâu, sắp mỏi đến mức không chịu nổi thì Vũ mỹ nhân mới chậm rãi cất lời: “Vân muội muội đã đến đấy ư, mau đứng lên.”
Lúc này Vân Cẩm Thi mới đứng thẳng người lên, khuôn mặt không có vẻ kiêu ngạo hay siểm nịnh, lặng lẽ đứng ở đó, chờ Vũ mỹ nhân nói tiếp.
“Vân muội muội trông thật là thanh tú, thảo nào làm gia cứ nhớ mãi không quên.” Vũ mỹ nhân từ từ đi đến trước mặt Vân Cẩm Thi đánh giá nàng một lúc, rồi phá ra cười, nàng ta vung tay vỗ nhẹ lên vai Cẩm Thi, làm cho tiếng vòng ngọc va vào nhau kêu leng keng, sau đó lại quay sang tiếp tục chơi với con chim trong lồng. Nàng ta rút một cây trâm ra, chọc chọc vào chú chim bên trong lồng, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của chiếc tram va vào những thanh nan lồng chim nghe thật vui tai.
Đột nhiên, Vũ mỹ nhân cau mặt, nàng ta mạnh mẽ đâm chiếc trâm nhọn vào bụng con chim trong lồng, dòng máu lập tức trào ra, nhuộm đỏ hết cả cây trâm, và những chiếc long chim sặc sỡ kia cũng nhuốm máu.
Vân Cẩm Thi nhíu mày, nhìn ra xung quanh thì thấy các nha hoàn đều giữ vẻ mặt bình tĩnh như không, chứng tỏ rằng những chuyện như thế này thường xuyên phát sinh ở đây.
“Đồ súc sinh không biết nghe lời!” Vũ mỹ nhân cười nhạt, hất chiếc lồng chim xuống đất, ngay lập tức có một nha hoàn bưng chậu tới cho nàng ta rửa tay. Khi Vũ mỹ nhân quay lại nhìn thấy Vân Cẩm Thi vẫn còn đứng đó liền hỏi: “Ngươi vẫn chưa đi ư?”
Vân Cẩm Thi thoáng sững lại, rồi khom lưng lùi từng bước một ra khỏi phòng khách, nàng đi dọc hành lang quay về chỗ mình, vừa đi vừa nghĩ ngợi: vừa rồi Vũ mỹ nhân hành động quả là lưu loát, giết gà dọa khỉ. Những hành động như thế trong sau năm qua không biết nàng đã chứng kiến bao nhiêu cảnh rồi, đây là nơi ngọa hổ tàng long nên những chiêu số âm hiểm kiểu này hẳn là phải nhiều không kể xiết.
Nàng khẽ thở dài, ngước mắt nhìn bầu trời đang có ánh trăng non chiếu sáng nhàn nhạt, cảm thấy bực bội ở trong long. Cẩm Thi vừa mới quay về phòng, ngồi chưa ấm chỗ thì nàng nghe thấy giọng một nam nhân vang lên. Vân Cẩm Thi bực tức bước lại phía cửa sổ để nghe ngóng, và khi nhận ra chủ nhân giọng nói thì làm cho nàng không khỏi kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.