Chương 2: Chương 1.2
Lục Dược
03/12/2017
Editor: Sam Sam
Tiến độ của trường Lục Trung chậm hơn một chút so với ngôi trường mà Du Thanh Quỳ học lúc trước, bởi vậy tiết học này cô đã học qua từ sớm rồi. Nghe cô giáo tiếng Anh giảng bài, giọng nói mang theo tức giận chưa nguôi, Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã giữa tháng chín nhưng thành phố Nam Thanh vẫn còn vùi mình trong thời tiết oi bức. Nhìn những hàng cây xanh trong sân trường, những chiếc lá cây xanh đậm giống như những giọt mồ hôi to lớn.
“Bạn học phía dưới đọc một đoạn trong bài này.” Ánh mắt của cô giáo đảo tới, “Bạn học mới tới, đọc đi.”
Du Thanh Quỳ cầm sách tiếng Anh đứng lên, vừa định mở miệng thì cửa phòng ở phía sau phòng bị người nào đó đẩy ra khiến mọi người chú ý.
Thời Diệu bỏ tay ra khỏi túi quần, vừa đi vừa lấy bản vẽ trên lưng xuống. Sau khi để bản vẽ một bên chỗ ngồi, cậu kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, từng khớp xương thon dài rõ ràng linh động lướt trên mặt điện thoại.
Người khác nhìn chăm chú nhưng cậu ta làm như không thấy.
Ánh mắt Du Thanh Quỳ rơi xuống bản vẽ. Thì ra là cậu ta, tên học sinh xấu tính không biết nói lời xin lỗi.
Thời Diệu là học sinh đặc biệt của lớp 3, cũng là học sinh đặc biệt của trường Lục Trung. Đây là điều mà mọi học sinh cũng như giáo viên trong trường đều biết.
Cô giáo tiếng Anh làm như không thấy cậu ta bước vào lớp, quay đầu nói với Du Thanh Quỳ: “Bắt đầu đọc đi.”
Du Thanh Quỳ ngẩn ra rồi vội vàng thu tầm mắt lại, sau đó đọc từng chữ rõ ràng.
Giọng của cô rất êm tai, không phải mềm mại ngọt ngào mà mang theo sự tươi mát. Với thời tiết nóng bức ở nơi này, giọng nói ấy giống như que kem ngọt xóa tan mọi thứ xung quanh.
Giọng nói này xa lạ, nhưng lại khá quen thuộc. Động tác bấm điện thoại của Thời Diệu dừng lại một chút, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của thiếu nữ kia. Tầm mắt của cậu dời xuống mái tóc xoăn ngang eo, rồi rơi vào chiếc váy dài màu xanh bạc hà.
Thì ra là cô ấy.
“Hắc.” Cổ Dật Phi đang bị phạt lại nhảy tới, nghiêng người nhìn Thời Diệu rồi nói nhỏ: “Diệu ca*, có một nữ sinh vừa mới chuyển tới, không tệ đúng chứ? Minh ca cũng có ý với cô ấy đó.”
*ca: đây là cách gọi thân mật với những người cùng tuổi.
Thời Diệu thu tầm mắt lại, tiếp tục bấm điện thoại.
Sau khi tan học, các nam sinh ngồi lại ở phía sau nhỏ giọng bàn tán về bạn nữ Du Thanh Quỳ vừa chuyển tới.
“Thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn Ban Dương Hinh của lớp chúng ta nữa.”
“Dương Hinh là gì chứ! Theo tớ thấy, sợ rằng hoa khôi của trường sẽ rơi vào lớp chúng ta rồi!”
“Không chỉ đẹp mắt mà còn có khí chất nữa, rất trong sáng…”
“Trong sáng sao? Chưa chắc đâu. Các cậu không thấy đầu gối của cô ấy sao? Ha ha ha…”
“Đầu gối ư? Đầu gối thế nào? Không phải bầm đen chứ? Từ bao giờ đầu gối bị bầm thì không trong sáng chứ hả?”
“Đó là bị ngã đó! Cậu khờ quá!”
Những nam sinh ngồi phía sau nhỏ giọng bàn tán, những nam sinh lúc trước không hiểu, bây giờ tỉnh ngộ liền phát ra một trận cười to.
Trùng hợp Du Thanh Quỳ bị chủ nhiệm lớp gọi lên.
Thời Diệu ngẩng đầu, nhìn về bắp chân của Du Thanh Quỳ qua khe hở nhỏ hẹp của bàn học, đầu gối vẫn còn đang bầm tím.
“Màu trắng.” Thời Diệu xoay cây bút trong tay.
“Diệu ca, cái gì màu trắng chứ?” Cổ Dật Phi nhìn sang rồi hỏi.
“Không có gì.”
Thời Diệu lấy bản vẽ ra rồi phác vài đường lên đó, nhìn giống như khúc cua của cầu thang.
“Không phải đây là là khúc cua cầu thang của trường chúng ta hay sao? Giống quá, Diệu ca vẽ thật đẹp!” Cổ Dật Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thời Diệu, xem xét thật kỹ rồi nói thêm: “Diệu ca, sao tớ cảm thấy bố cục hơi trống, có phải là thiếu người hay vật gì không?”
Thời Diệu liếc mắt nhìn cậu ta rồi cười như không cười: “Cậu cũng hiểu biết không ít.”
Tiến độ của trường Lục Trung chậm hơn một chút so với ngôi trường mà Du Thanh Quỳ học lúc trước, bởi vậy tiết học này cô đã học qua từ sớm rồi. Nghe cô giáo tiếng Anh giảng bài, giọng nói mang theo tức giận chưa nguôi, Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã giữa tháng chín nhưng thành phố Nam Thanh vẫn còn vùi mình trong thời tiết oi bức. Nhìn những hàng cây xanh trong sân trường, những chiếc lá cây xanh đậm giống như những giọt mồ hôi to lớn.
“Bạn học phía dưới đọc một đoạn trong bài này.” Ánh mắt của cô giáo đảo tới, “Bạn học mới tới, đọc đi.”
Du Thanh Quỳ cầm sách tiếng Anh đứng lên, vừa định mở miệng thì cửa phòng ở phía sau phòng bị người nào đó đẩy ra khiến mọi người chú ý.
Thời Diệu bỏ tay ra khỏi túi quần, vừa đi vừa lấy bản vẽ trên lưng xuống. Sau khi để bản vẽ một bên chỗ ngồi, cậu kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, từng khớp xương thon dài rõ ràng linh động lướt trên mặt điện thoại.
Người khác nhìn chăm chú nhưng cậu ta làm như không thấy.
Ánh mắt Du Thanh Quỳ rơi xuống bản vẽ. Thì ra là cậu ta, tên học sinh xấu tính không biết nói lời xin lỗi.
Thời Diệu là học sinh đặc biệt của lớp 3, cũng là học sinh đặc biệt của trường Lục Trung. Đây là điều mà mọi học sinh cũng như giáo viên trong trường đều biết.
Cô giáo tiếng Anh làm như không thấy cậu ta bước vào lớp, quay đầu nói với Du Thanh Quỳ: “Bắt đầu đọc đi.”
Du Thanh Quỳ ngẩn ra rồi vội vàng thu tầm mắt lại, sau đó đọc từng chữ rõ ràng.
Giọng của cô rất êm tai, không phải mềm mại ngọt ngào mà mang theo sự tươi mát. Với thời tiết nóng bức ở nơi này, giọng nói ấy giống như que kem ngọt xóa tan mọi thứ xung quanh.
Giọng nói này xa lạ, nhưng lại khá quen thuộc. Động tác bấm điện thoại của Thời Diệu dừng lại một chút, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của thiếu nữ kia. Tầm mắt của cậu dời xuống mái tóc xoăn ngang eo, rồi rơi vào chiếc váy dài màu xanh bạc hà.
Thì ra là cô ấy.
“Hắc.” Cổ Dật Phi đang bị phạt lại nhảy tới, nghiêng người nhìn Thời Diệu rồi nói nhỏ: “Diệu ca*, có một nữ sinh vừa mới chuyển tới, không tệ đúng chứ? Minh ca cũng có ý với cô ấy đó.”
*ca: đây là cách gọi thân mật với những người cùng tuổi.
Thời Diệu thu tầm mắt lại, tiếp tục bấm điện thoại.
Sau khi tan học, các nam sinh ngồi lại ở phía sau nhỏ giọng bàn tán về bạn nữ Du Thanh Quỳ vừa chuyển tới.
“Thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn Ban Dương Hinh của lớp chúng ta nữa.”
“Dương Hinh là gì chứ! Theo tớ thấy, sợ rằng hoa khôi của trường sẽ rơi vào lớp chúng ta rồi!”
“Không chỉ đẹp mắt mà còn có khí chất nữa, rất trong sáng…”
“Trong sáng sao? Chưa chắc đâu. Các cậu không thấy đầu gối của cô ấy sao? Ha ha ha…”
“Đầu gối ư? Đầu gối thế nào? Không phải bầm đen chứ? Từ bao giờ đầu gối bị bầm thì không trong sáng chứ hả?”
“Đó là bị ngã đó! Cậu khờ quá!”
Những nam sinh ngồi phía sau nhỏ giọng bàn tán, những nam sinh lúc trước không hiểu, bây giờ tỉnh ngộ liền phát ra một trận cười to.
Trùng hợp Du Thanh Quỳ bị chủ nhiệm lớp gọi lên.
Thời Diệu ngẩng đầu, nhìn về bắp chân của Du Thanh Quỳ qua khe hở nhỏ hẹp của bàn học, đầu gối vẫn còn đang bầm tím.
“Màu trắng.” Thời Diệu xoay cây bút trong tay.
“Diệu ca, cái gì màu trắng chứ?” Cổ Dật Phi nhìn sang rồi hỏi.
“Không có gì.”
Thời Diệu lấy bản vẽ ra rồi phác vài đường lên đó, nhìn giống như khúc cua của cầu thang.
“Không phải đây là là khúc cua cầu thang của trường chúng ta hay sao? Giống quá, Diệu ca vẽ thật đẹp!” Cổ Dật Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thời Diệu, xem xét thật kỹ rồi nói thêm: “Diệu ca, sao tớ cảm thấy bố cục hơi trống, có phải là thiếu người hay vật gì không?”
Thời Diệu liếc mắt nhìn cậu ta rồi cười như không cười: “Cậu cũng hiểu biết không ít.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.