Chương 18
Lục Dược
22/07/2018
Khẩn cấp: @ Hắc Diệu: Cần mua gấp Huyễn tịch xã số lượng có hạn phiên búp bê mỹ nhân ngư.
Quả bóng cao su nhảy nhảy: Cái quỷ gì vậy? Đổi nghề rồi à? Ôi, Diệu gia của tôi.
Ba ngày tăng mười cân:????? Sao họa sĩ Diệu của chúng ta lại bắt đầu chơi bút bê rồi……..?
Đậu xanh không có mí mắt: Lầu trên không có văn hóa, đó không phải búp bê. Không thể tin nổi một người như vậy lại là cha của một đứa nhỏ.
Con mèo có cái đuôi to: Yên lặng lặn xuống nhiều năm, cuối cùng mẹ cũng xuất hiện………. Rơi nước mắt.
Hôm nay bé gái dưới lầu bất ngờ gặp trai đẹp:Ách…… sao tôi lại nghĩ là đưa cho bạn gái nhỉ…….. Cái kia, các cô gái đều rất thích phong cách búp bê mĩ nhân ngư nha.
Đại thần giả: Lầu trên +1.
Chị dâu Diệu tương lai: (T o T) không cần, tôi còn chưa lớn mà, sao Diệu Diệu của tôi có thể có bạn gái được.
…..
Thời Diệu nhìn những bình luận lộn xộn bền dưới khiến anh cảm thấy có chút đau đầu. Ngón tay của anh dừng lại ở chỗ người có nick name con mèo có cái đuôi to kia, sau đó anh trả lời: “Có sao? Bạn biết chỗ bán sao?”
Ba giây sau đó.
Con mèo có cái đuôi to: A a a a a a a a a, lần đầu tiên được trả lời, tôi là thiên sứ mà. Kiếp trước nhất định tôi đã cứu vớt cả vũ trụ.
Ba giây sau đó.
Con mèo có cái đuôi to: Đắt quá, không có người nào dám nhập cái này….. Diệu Diệu đừng nóng vội. Tôi sẽ đến từng đoàn hỏi giúp bạn.
Lại thêm mấy cô mấy bác nhảy vào, nhao nhao bày tỏ mình cũng sẽ giúp đỡ trong khả năng. Dù sao cũng là Huyễn tịch xã phiên bản giới hạn, hình búp bê mĩ nhân ngư, đừng nói tới số lượng ít, những người có khả năng mua được cái này đều là những người có khả năng kinh tế rất tốt, ngay cả khi có người đồng ý trả giá cao cũng chưa chắc người ta đã đồng ý bán.
Trong không khí mọi người đều đồng ý giúp đỡ, một người hâm mộ oa nương (cô gái thích búp bê, hoặc cô gái nhỏ, nhưng ở đây hiểu theo nghĩa trước ạ) xuất hiện.
Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: QAQ, đại đại à, cái này không phải chuyện hai bàn tay có thể tự làm nên được mà, QAQ, dù sao cũng là búp bê số lượng hạn chế, hơn nữa lại đã qua tay thì nhất định sẽ không mua được với giá gốc….. Không biết là đại đại có thể chấp nhận mức giá như thế nào?diẽndanfdleequyddoon
Bình luận này vừa xuất hiện lại khiến cho phía sau xuất hiện một trận tranh luận mới.
Ba người béo mười cân: Này này này, bạn có ý gì vậy, họa sĩ Diệu của chúng ta là người thích chiếm tiện nghi của người khác sao?
Quả bóng cao su nhảy nhảy: Nâng giá tiền chính là đang vũ nhục Diệu gia của chúng ta.
Con mèo có cái đuôi to: Lầu trên nói câu này có chút quá rồi, hỏi giá là chuyện hoàn toàn bình thường mà. Không phải là người trong ngành búp bê không thể hiểu được, không có tình huống đặc biệt thì mấy oa nương sẽ không bán đi đâu. Họ đón đó không phải là búp bê, mà đó là đứa nhỏ của họ đó.
Đại thần giả: lầu trên +1
……..
Thời Diệu đang mở internet sưu tầm trang web, diễn đàn về Bjd, đến khi anh quay lại weibo thì chỉ còn những bình luận tranh cãi. Anh khẽ nhíu mày, trả lời lại cho Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Tùy tiện.
Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Đại đại, tùy tiện là có ý gì vậy, QAQ?
Đậu xanh không có mí mắt: Sao người này lại ngu xuẩn như vậy chứ? Chính là giá bao nhiêu cũng được đó. Ách…… Tôi có cảm giác mãnh liệt như một tổng giám đốc đang theo đuổi vợ yêu.
Chị dâu Diệu tương lai: Lầu trên đừng nói bậy. Diệu Diệu là của tôi.
Cả ngày nay Du Thanh Quỳ đều buồn bã ỉu xìu, cuối cùng cũng tan học, cô cất dọn sách vở xong, xoay người đi về chỗ Lâm Tiểu Ngộ nói: “Tiểu Ngộ, hôm nay mình muốn về nhà sớm một chút, ngày mai chúng ta tiếp tục học bù nhé.”
Lâm Tiểu Ngộ lo lắng nhìn Du Thanh Quỳ, thong thả gật đầu một cái, nói: “Được, cậu hãy về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, mình biết rồi.” Du Thanh Quỳ cười cười vs Lâm Tiểu Ngộ, sau đó xoay người đi.
Du Thanh Quỳ vừa xoay người, trước mặt là một mảng lớn màu trắng. Cô ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp đó là áo sơ mi trắng của bạn ngồi bàn trước. Cô lúng túng ngẩng đầu, tầm mắt cũng từ từ rời đi, mãi đến khi thấy gương mặt của Thời Diệu, lúc này cô mới từ từ nhíu lại đôi lông mày nhỏ, hỏi một câu rất mâu thuẫn: “Cậu lại có chuyện gì vậy?”
Lời này có chút quen tai.
Thời Diệu nhìn ánh mắt vẫn hồng như cũ, dùng giọng điệu lười nhác quen thuộc hỏi: “Ngày hôm qua về muộn quá, bị mẹ mắng đến khóc nhè rồi à?”
Du Thanh Quỳ càng nhíu chặt hàng lông mày nhỏ, cô hơi trừng mắt nhìn Thời Diệu, nói: “Cậu đừng nói bậy, mẹ tôi rất tốt với tôi, mẹ sẽ không mắng tôi.”
Du Thanh Quỳ đứng lên, đeo túi sách lên lưng, ôm lấy chiếc hộp giấy bị ép đến không còn hình dáng gì nữa đi ra ngoài.
“Này.” Thời Diệu gọi cô lại
Du Thanh Quỳ hơi dừng bước, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, mới bước được hai bước, bỗng cô lại cảm thấy cứ trực tiếp đi như vậy thì rất không lễ phép. Cô ôm chặt lấy hộp giấy, quay người lại, nhìn Thời Diệu, hỏi: “Còn chuyện gì không?”
Thời Diệu ngồi trên bàn học của Du Thanh Quỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ của Du Thanh Quỳ, từ từ nói: “Tôi biết một người thợ rất giỏi, lqđ, nói không chừng có thể sửa được giúp cậu đó.”
Du Thanh Quỳ sững sờ, sau một lúc lâu, cô mới nháy mắt hai lần, kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu nói cái gì?”
“Nếu cậu không nghe thấy thì thôi.” Thời Diệu đứng lên, đút tay vào túi quần, bước những bước chân dài vượt qua người Du Thanh Quỳ, đi ra khỏi phòng học.
“Tôi nghe thấy.” Du Thanh Quỳ vội vàng xoay người lại, lớn tiếng nói theo bóng lưng của Thời Diệu.
Khóe môi của Thời Diệu hơi cong lên, sau đó cậu nhanh chóng thu lại ý cười, lười biếng quay người sang chỗ khác, từ trên cao nhìn xuống chỗ Du Thanh Quỳ, đưa tay ra.
Du Thanh Quỳ vẫn có chút do dự, cô nhỏ giọng nói: “Con búp bê này bị thương rất nghiêm trọng….. Người thợ mà cậu quen biết kia thật sự có thể sửa được sao?”
“Không tin thì bỏ đi.” Giọng nói của Thời Diệu mang theo chút không kiên nhẫn.
“Tin tin tin.” Du Thanh Quỳ vội vàng đưa hộp giấy vào tay Thời Diệu trước khi cậu thu tay lại.
Hai tay Du Thanh Quỳ tạo thành hình chữ thập, đưa đưa về phía Thời Diệu, ánh mắt phát sáng nhìn cậu, vui vẻ nói: “Vậy, Tiểu thập cửu của tôi phải nhờ cậu rồi.”
“Tiểu thập cửu?”
“Ừm.” Du Thanh Quỳ gật đầu. “Ở nhà tôi có mười tám chị nữa.”
Thời Diệu nhìn cô bằng ánh mắt kì dị, nói với Lâm Tiểu Ngộ: “Quỷ phiền toái, đi mau lên.”
Lâm Tiểu Ngộ mới vừa thu thập xong sách vở, chạy chậm theo Thời Diệu ra ngoài, lúc đi ngang qua Du Thanh Quỳ còn cười vẫy tay tạm biệt cô. Đi ra khỏi phòng học, Lâm Tiểu Ngộ tò mò hỏi Thời Diệu: “Cậu nhỏ, sao cháu không biết cậu còn có người bạn làm trong lĩnh vực búp bê nhỉ?”
“Cậu nhỏ có gì mà không làm được chứ?” Thời Diệu vỗ vỗ chiếc hộp giấy méo mó trong lòng.
Tâm trạng của Du Thanh Quỳ tốt hơn nhiều.
Lúc cô về đến nhà thì cả mẹ và bà ngoại đều không ở nhà, Du Thanh Quỳ lắc lắc đầu đi về phòng mình. Lúc cô lấy điện thoại di động ra khỏi ngăn kéo, bỗng nhiên cô lại nhớ đến đêm qua cô quên không để lại lời nhắn cho Hắc Diệu đại đại rồi.
Lỗi lầm.
Du Thanh Quỳ ảo não mở weibo ra, xem 99 tin nhắn mới chưa đọc, cô ngạc nhiên.
Oa. Sao mới có một ngày cô không vào microblogging mà lại tăng lên nhiều fan như vậy. Cô chỉ đăng ba điều trong sổ tay lên weibo thôi mà. Nhìn những bình luận khen cô làm sổ tay đẹp, Du Thanh Quỳ vừa sợ đến ngây người, vừa nở nụ cười ngốc nghếch.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên cô thấy mấy cái tên quen thuộc. Oa, những người này không phải là fan trung thành của Hắc Diệu sao?
Đậu xanh không mí mắt: Tiểu mê quỳ lại trở mình lần nữa, hâm mộ ghen ghét quá đi.
Đại thần giả: Xin hỏi Tiểu mê quỳ liên tiếp được đại thần sủng hạnh thì có tâm trạng như thế nào?
“A, có ý gì…….” Du Thanh Quỳ mờ mịt đọc xong bình luận sau đó mới đi xem nhóm khen.
Đến khi nhìn thấy cái tên không thể quen thuộc hơn kia, Du Thanh Quỳ vốn đang híp mắt vì mờ mịt, đột nhiên trợn to hai mắt, hai mắt mở trợn trừng thành hình tròn vo.
Bốp một phát di động rơi trên mặt đất.
Quả bóng cao su nhảy nhảy: Cái quỷ gì vậy? Đổi nghề rồi à? Ôi, Diệu gia của tôi.
Ba ngày tăng mười cân:????? Sao họa sĩ Diệu của chúng ta lại bắt đầu chơi bút bê rồi……..?
Đậu xanh không có mí mắt: Lầu trên không có văn hóa, đó không phải búp bê. Không thể tin nổi một người như vậy lại là cha của một đứa nhỏ.
Con mèo có cái đuôi to: Yên lặng lặn xuống nhiều năm, cuối cùng mẹ cũng xuất hiện………. Rơi nước mắt.
Hôm nay bé gái dưới lầu bất ngờ gặp trai đẹp:Ách…… sao tôi lại nghĩ là đưa cho bạn gái nhỉ…….. Cái kia, các cô gái đều rất thích phong cách búp bê mĩ nhân ngư nha.
Đại thần giả: Lầu trên +1.
Chị dâu Diệu tương lai: (T o T) không cần, tôi còn chưa lớn mà, sao Diệu Diệu của tôi có thể có bạn gái được.
…..
Thời Diệu nhìn những bình luận lộn xộn bền dưới khiến anh cảm thấy có chút đau đầu. Ngón tay của anh dừng lại ở chỗ người có nick name con mèo có cái đuôi to kia, sau đó anh trả lời: “Có sao? Bạn biết chỗ bán sao?”
Ba giây sau đó.
Con mèo có cái đuôi to: A a a a a a a a a, lần đầu tiên được trả lời, tôi là thiên sứ mà. Kiếp trước nhất định tôi đã cứu vớt cả vũ trụ.
Ba giây sau đó.
Con mèo có cái đuôi to: Đắt quá, không có người nào dám nhập cái này….. Diệu Diệu đừng nóng vội. Tôi sẽ đến từng đoàn hỏi giúp bạn.
Lại thêm mấy cô mấy bác nhảy vào, nhao nhao bày tỏ mình cũng sẽ giúp đỡ trong khả năng. Dù sao cũng là Huyễn tịch xã phiên bản giới hạn, hình búp bê mĩ nhân ngư, đừng nói tới số lượng ít, những người có khả năng mua được cái này đều là những người có khả năng kinh tế rất tốt, ngay cả khi có người đồng ý trả giá cao cũng chưa chắc người ta đã đồng ý bán.
Trong không khí mọi người đều đồng ý giúp đỡ, một người hâm mộ oa nương (cô gái thích búp bê, hoặc cô gái nhỏ, nhưng ở đây hiểu theo nghĩa trước ạ) xuất hiện.
Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: QAQ, đại đại à, cái này không phải chuyện hai bàn tay có thể tự làm nên được mà, QAQ, dù sao cũng là búp bê số lượng hạn chế, hơn nữa lại đã qua tay thì nhất định sẽ không mua được với giá gốc….. Không biết là đại đại có thể chấp nhận mức giá như thế nào?diẽndanfdleequyddoon
Bình luận này vừa xuất hiện lại khiến cho phía sau xuất hiện một trận tranh luận mới.
Ba người béo mười cân: Này này này, bạn có ý gì vậy, họa sĩ Diệu của chúng ta là người thích chiếm tiện nghi của người khác sao?
Quả bóng cao su nhảy nhảy: Nâng giá tiền chính là đang vũ nhục Diệu gia của chúng ta.
Con mèo có cái đuôi to: Lầu trên nói câu này có chút quá rồi, hỏi giá là chuyện hoàn toàn bình thường mà. Không phải là người trong ngành búp bê không thể hiểu được, không có tình huống đặc biệt thì mấy oa nương sẽ không bán đi đâu. Họ đón đó không phải là búp bê, mà đó là đứa nhỏ của họ đó.
Đại thần giả: lầu trên +1
……..
Thời Diệu đang mở internet sưu tầm trang web, diễn đàn về Bjd, đến khi anh quay lại weibo thì chỉ còn những bình luận tranh cãi. Anh khẽ nhíu mày, trả lời lại cho Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Tùy tiện.
Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Đại đại, tùy tiện là có ý gì vậy, QAQ?
Đậu xanh không có mí mắt: Sao người này lại ngu xuẩn như vậy chứ? Chính là giá bao nhiêu cũng được đó. Ách…… Tôi có cảm giác mãnh liệt như một tổng giám đốc đang theo đuổi vợ yêu.
Chị dâu Diệu tương lai: Lầu trên đừng nói bậy. Diệu Diệu là của tôi.
Cả ngày nay Du Thanh Quỳ đều buồn bã ỉu xìu, cuối cùng cũng tan học, cô cất dọn sách vở xong, xoay người đi về chỗ Lâm Tiểu Ngộ nói: “Tiểu Ngộ, hôm nay mình muốn về nhà sớm một chút, ngày mai chúng ta tiếp tục học bù nhé.”
Lâm Tiểu Ngộ lo lắng nhìn Du Thanh Quỳ, thong thả gật đầu một cái, nói: “Được, cậu hãy về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, mình biết rồi.” Du Thanh Quỳ cười cười vs Lâm Tiểu Ngộ, sau đó xoay người đi.
Du Thanh Quỳ vừa xoay người, trước mặt là một mảng lớn màu trắng. Cô ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp đó là áo sơ mi trắng của bạn ngồi bàn trước. Cô lúng túng ngẩng đầu, tầm mắt cũng từ từ rời đi, mãi đến khi thấy gương mặt của Thời Diệu, lúc này cô mới từ từ nhíu lại đôi lông mày nhỏ, hỏi một câu rất mâu thuẫn: “Cậu lại có chuyện gì vậy?”
Lời này có chút quen tai.
Thời Diệu nhìn ánh mắt vẫn hồng như cũ, dùng giọng điệu lười nhác quen thuộc hỏi: “Ngày hôm qua về muộn quá, bị mẹ mắng đến khóc nhè rồi à?”
Du Thanh Quỳ càng nhíu chặt hàng lông mày nhỏ, cô hơi trừng mắt nhìn Thời Diệu, nói: “Cậu đừng nói bậy, mẹ tôi rất tốt với tôi, mẹ sẽ không mắng tôi.”
Du Thanh Quỳ đứng lên, đeo túi sách lên lưng, ôm lấy chiếc hộp giấy bị ép đến không còn hình dáng gì nữa đi ra ngoài.
“Này.” Thời Diệu gọi cô lại
Du Thanh Quỳ hơi dừng bước, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, mới bước được hai bước, bỗng cô lại cảm thấy cứ trực tiếp đi như vậy thì rất không lễ phép. Cô ôm chặt lấy hộp giấy, quay người lại, nhìn Thời Diệu, hỏi: “Còn chuyện gì không?”
Thời Diệu ngồi trên bàn học của Du Thanh Quỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ của Du Thanh Quỳ, từ từ nói: “Tôi biết một người thợ rất giỏi, lqđ, nói không chừng có thể sửa được giúp cậu đó.”
Du Thanh Quỳ sững sờ, sau một lúc lâu, cô mới nháy mắt hai lần, kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu nói cái gì?”
“Nếu cậu không nghe thấy thì thôi.” Thời Diệu đứng lên, đút tay vào túi quần, bước những bước chân dài vượt qua người Du Thanh Quỳ, đi ra khỏi phòng học.
“Tôi nghe thấy.” Du Thanh Quỳ vội vàng xoay người lại, lớn tiếng nói theo bóng lưng của Thời Diệu.
Khóe môi của Thời Diệu hơi cong lên, sau đó cậu nhanh chóng thu lại ý cười, lười biếng quay người sang chỗ khác, từ trên cao nhìn xuống chỗ Du Thanh Quỳ, đưa tay ra.
Du Thanh Quỳ vẫn có chút do dự, cô nhỏ giọng nói: “Con búp bê này bị thương rất nghiêm trọng….. Người thợ mà cậu quen biết kia thật sự có thể sửa được sao?”
“Không tin thì bỏ đi.” Giọng nói của Thời Diệu mang theo chút không kiên nhẫn.
“Tin tin tin.” Du Thanh Quỳ vội vàng đưa hộp giấy vào tay Thời Diệu trước khi cậu thu tay lại.
Hai tay Du Thanh Quỳ tạo thành hình chữ thập, đưa đưa về phía Thời Diệu, ánh mắt phát sáng nhìn cậu, vui vẻ nói: “Vậy, Tiểu thập cửu của tôi phải nhờ cậu rồi.”
“Tiểu thập cửu?”
“Ừm.” Du Thanh Quỳ gật đầu. “Ở nhà tôi có mười tám chị nữa.”
Thời Diệu nhìn cô bằng ánh mắt kì dị, nói với Lâm Tiểu Ngộ: “Quỷ phiền toái, đi mau lên.”
Lâm Tiểu Ngộ mới vừa thu thập xong sách vở, chạy chậm theo Thời Diệu ra ngoài, lúc đi ngang qua Du Thanh Quỳ còn cười vẫy tay tạm biệt cô. Đi ra khỏi phòng học, Lâm Tiểu Ngộ tò mò hỏi Thời Diệu: “Cậu nhỏ, sao cháu không biết cậu còn có người bạn làm trong lĩnh vực búp bê nhỉ?”
“Cậu nhỏ có gì mà không làm được chứ?” Thời Diệu vỗ vỗ chiếc hộp giấy méo mó trong lòng.
Tâm trạng của Du Thanh Quỳ tốt hơn nhiều.
Lúc cô về đến nhà thì cả mẹ và bà ngoại đều không ở nhà, Du Thanh Quỳ lắc lắc đầu đi về phòng mình. Lúc cô lấy điện thoại di động ra khỏi ngăn kéo, bỗng nhiên cô lại nhớ đến đêm qua cô quên không để lại lời nhắn cho Hắc Diệu đại đại rồi.
Lỗi lầm.
Du Thanh Quỳ ảo não mở weibo ra, xem 99 tin nhắn mới chưa đọc, cô ngạc nhiên.
Oa. Sao mới có một ngày cô không vào microblogging mà lại tăng lên nhiều fan như vậy. Cô chỉ đăng ba điều trong sổ tay lên weibo thôi mà. Nhìn những bình luận khen cô làm sổ tay đẹp, Du Thanh Quỳ vừa sợ đến ngây người, vừa nở nụ cười ngốc nghếch.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên cô thấy mấy cái tên quen thuộc. Oa, những người này không phải là fan trung thành của Hắc Diệu sao?
Đậu xanh không mí mắt: Tiểu mê quỳ lại trở mình lần nữa, hâm mộ ghen ghét quá đi.
Đại thần giả: Xin hỏi Tiểu mê quỳ liên tiếp được đại thần sủng hạnh thì có tâm trạng như thế nào?
“A, có ý gì…….” Du Thanh Quỳ mờ mịt đọc xong bình luận sau đó mới đi xem nhóm khen.
Đến khi nhìn thấy cái tên không thể quen thuộc hơn kia, Du Thanh Quỳ vốn đang híp mắt vì mờ mịt, đột nhiên trợn to hai mắt, hai mắt mở trợn trừng thành hình tròn vo.
Bốp một phát di động rơi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.