Chương 5:
Lục Dã Ngu San San
10/06/2022
Tiết học tiếp theo, chỗ ngồi của cậu ấy vẫn trống không.
Nghe các bạn học nói, Lục Dã hút thuốc nên bị tóm rồi, giáo viên chủ nhiệm đang giận đùng đùng kia kìa.
Tôi nhìn về phía chỗ ngồi trống không kia, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Tôi...
Dường như lại một lần nữa gián tiếp hại cậu ấy.
Đến buổi trưa, Giang Mộc lại quay đầu xuống.
"Đổi chỗ phải không?" Tôi cầm cuốn sách, rất tự giác mà đi tới trước bàn cậu.
"...Ừ" Biểu cảm cao ngạo của cậu có chút cứng nhắc.
Có lẽ do không ngờ rằng hôm nay tôi lại dứt khoát tới vậy.
Tôi ngồi vào chỗ của cậu, không hề nghe thấy bất cứ tiếng động gì phía dưới, chẳng bao lâu lại có người chọc vào lưng tôi.
"Tôi muốn ăn mỳ xào".
Tôi quay xuống nhìn Giang Mộc, có chút không hiểu cậu ấy có ý gì.
"Tôi chưa ăn trưa".
Cậu ấy cười nhạt một tiếng, dường như đoán chắc rằng tôi sẽ đi mua cho cậu ấy.
Tôi thở dài một hơi trong lòng, cuối cùng vẫn là đứng dậy, nói "Cậu đợi chút".
Nói xong thì cầm ví tiền đi ra khỏi phòng học.
Giang Mộc huyết áp thấp, tôi sợ cậu ấy sẽ ngất.
Thực ra tôi cũng hiểu rõ, rằng Giang Mộc chỉ là đang giày vò tôi thôi.
Tôi thích cậu ấy, thích được hai năm rồi, các bạn học đều nói tôi hèn mọn.
Chỉ mình tôi biết, rằng cậu ấy cũng thích tôi, chỉ là cậu ấy tạm thời chưa thể chấp nhận sự thực là tôi sẽ trở thành em gái cậu ấy mà thôi.
Tôi cũng đâu có khác gì chứ, tôi cũng làm gì có cách gì khác?
Đến bản thân tôi cũng không tìm được một lối thoát.
"Không cho hành, không cho tỏi, không cho dầu ớt, cảm ơn". Tôi dặn bà chủ quán.
"Kén ăn thế sao?" Bà chủ nói nhỏ.
Tôi chỉ biết cười trừ.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở lại lớp học, kết quả là, cậu ấy cùng bạn cùng bàn của tôi đang ngủ gục với nhau ở trên bàn.
Bàn tay hai người vẫn còn nắm chặt, trên đầu còn choàng chiếc áo khoác đồng phục của tôi.
Tôi để cốc mỳ xào vào trong ngăn bàn.
Vừa mới giải đề được một lúc, phía sau bỗng truyền đến tiếng động.
Lẽ nào, cậu ấy chưa ngủ?
Tôi vừa mới quay người xuống, định đưa mỳ cho cậu ấy——
"Cậu ấy sao, chủ động đưa tới miệng, nói thật thì thật tầm thường".
"Lại còn thấp, lúc hôn đau hết cả cổ"
"Vẫn là thích hôn cậu hơn, cậu thật thơm..."
......
Con tim tôi như bị xé thành trăm mảnh.
Tôi đứng đờ ở đó, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cho đến tận khi Giang Mộc và Từ Thiến từ trong áo khoác ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn về phía tôi, thì tôi cũng chưa kịp phản ứng.
"San San", Từ Thiến nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, từ trong ngăn bàn lôi ra cốc mỳ xào đặt trên mặt bàn, "Mỳ của cậu".
Lúc mùi hương từ cốc mỳ xào bay qua mũi, nước mắt tôi bất chợt lăn xuống.
Khi tôi hạnh phúc mà trao cho cậu ấy nụ hôn đầu, hi vọng cậu ấy có thể nghiêm túc trong chuyện tình cảm này.
Khi tôi ghi nhớ tất cả sở thích của cậu, lúc mang mỳ về còn sợ mỳ sẽ nguội, còn sợ cậu ấy lại bị đau dạ dày.
Khi tôi sợ cậu ấy giày vò tôi, làm tổn thương tôi...
Thì cậu ấy lại ôm ấp người con gái khác, và nói xấu về tôi.
Thời khắc này, tôi thực sự không thể tìm được bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung bản thân.
Tôi đúng là hèn mà.
Nghe các bạn học nói, Lục Dã hút thuốc nên bị tóm rồi, giáo viên chủ nhiệm đang giận đùng đùng kia kìa.
Tôi nhìn về phía chỗ ngồi trống không kia, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Tôi...
Dường như lại một lần nữa gián tiếp hại cậu ấy.
Đến buổi trưa, Giang Mộc lại quay đầu xuống.
"Đổi chỗ phải không?" Tôi cầm cuốn sách, rất tự giác mà đi tới trước bàn cậu.
"...Ừ" Biểu cảm cao ngạo của cậu có chút cứng nhắc.
Có lẽ do không ngờ rằng hôm nay tôi lại dứt khoát tới vậy.
Tôi ngồi vào chỗ của cậu, không hề nghe thấy bất cứ tiếng động gì phía dưới, chẳng bao lâu lại có người chọc vào lưng tôi.
"Tôi muốn ăn mỳ xào".
Tôi quay xuống nhìn Giang Mộc, có chút không hiểu cậu ấy có ý gì.
"Tôi chưa ăn trưa".
Cậu ấy cười nhạt một tiếng, dường như đoán chắc rằng tôi sẽ đi mua cho cậu ấy.
Tôi thở dài một hơi trong lòng, cuối cùng vẫn là đứng dậy, nói "Cậu đợi chút".
Nói xong thì cầm ví tiền đi ra khỏi phòng học.
Giang Mộc huyết áp thấp, tôi sợ cậu ấy sẽ ngất.
Thực ra tôi cũng hiểu rõ, rằng Giang Mộc chỉ là đang giày vò tôi thôi.
Tôi thích cậu ấy, thích được hai năm rồi, các bạn học đều nói tôi hèn mọn.
Chỉ mình tôi biết, rằng cậu ấy cũng thích tôi, chỉ là cậu ấy tạm thời chưa thể chấp nhận sự thực là tôi sẽ trở thành em gái cậu ấy mà thôi.
Tôi cũng đâu có khác gì chứ, tôi cũng làm gì có cách gì khác?
Đến bản thân tôi cũng không tìm được một lối thoát.
"Không cho hành, không cho tỏi, không cho dầu ớt, cảm ơn". Tôi dặn bà chủ quán.
"Kén ăn thế sao?" Bà chủ nói nhỏ.
Tôi chỉ biết cười trừ.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở lại lớp học, kết quả là, cậu ấy cùng bạn cùng bàn của tôi đang ngủ gục với nhau ở trên bàn.
Bàn tay hai người vẫn còn nắm chặt, trên đầu còn choàng chiếc áo khoác đồng phục của tôi.
Tôi để cốc mỳ xào vào trong ngăn bàn.
Vừa mới giải đề được một lúc, phía sau bỗng truyền đến tiếng động.
Lẽ nào, cậu ấy chưa ngủ?
Tôi vừa mới quay người xuống, định đưa mỳ cho cậu ấy——
"Cậu ấy sao, chủ động đưa tới miệng, nói thật thì thật tầm thường".
"Lại còn thấp, lúc hôn đau hết cả cổ"
"Vẫn là thích hôn cậu hơn, cậu thật thơm..."
......
Con tim tôi như bị xé thành trăm mảnh.
Tôi đứng đờ ở đó, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cho đến tận khi Giang Mộc và Từ Thiến từ trong áo khoác ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn về phía tôi, thì tôi cũng chưa kịp phản ứng.
"San San", Từ Thiến nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, từ trong ngăn bàn lôi ra cốc mỳ xào đặt trên mặt bàn, "Mỳ của cậu".
Lúc mùi hương từ cốc mỳ xào bay qua mũi, nước mắt tôi bất chợt lăn xuống.
Khi tôi hạnh phúc mà trao cho cậu ấy nụ hôn đầu, hi vọng cậu ấy có thể nghiêm túc trong chuyện tình cảm này.
Khi tôi ghi nhớ tất cả sở thích của cậu, lúc mang mỳ về còn sợ mỳ sẽ nguội, còn sợ cậu ấy lại bị đau dạ dày.
Khi tôi sợ cậu ấy giày vò tôi, làm tổn thương tôi...
Thì cậu ấy lại ôm ấp người con gái khác, và nói xấu về tôi.
Thời khắc này, tôi thực sự không thể tìm được bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung bản thân.
Tôi đúng là hèn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.