Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Qui Điền

Chương 27

Yên Ba Giang Nam

29/03/2017

CHƯƠNG 27 – HÀN DUYỆT BỊ LỪA [2]

Hàn Duyệt không biết nên nói gì, có chút rầu rĩ, trong lòng lại nghẹn khuất, càng thêm đau lòng Đông Phương, “Đông Phương. . . . . . . . . . . .”

Đông Phương vươn tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Duyệt, khẽ cười nói, “Mặc kệ thế nào, ta vẫn sẽ chăm sóc ngươi, không cần lo lắng.”

Hàn Duyệt mím môi, “Đông Phương, nếu. . . . . . . . . . . .” Câu nói kế tiếp Hàn Duyệt lại không thể nói ra được, hắn không biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nếu cái gì? Nếu có thể ở bên cạnh Đông Phương? Không thương Đông Phương ở bên cạnh Đông Phương với y mà nói là vũ nhục lớn nhất.

Nhưng, thật không thương Đông Phương sao? Hàn Duyệt lăng lăng nhìn Đông Phương, dung mạo như tranh, biểu tình ngạo nghễ tiêu sái lại mang theo chút sủng nịch, làm tim Hàn Duyệt đập nhanh hơn, vội bưng chén trà nhấp một hớp, lại phát hiện trong chén căn bản không có trà.

Xấu hổ đặt chén xuống, trộm nhìn Đông Phương.

Đông Phương tất nhiên nhìn ra giãy giụa trong lòng Hàn Duyệt, biết có chuyện nếu xiết quá chặt ngược lại sẽ không tốt, không hỏi lại, mà là chuyển đề tài, ” Ninh Trung Tắc đẹp không?”

Hàn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, nghe câu hỏi, trong lòng căng thẳng, lại nhe răng cười, “Không để ý, ta một lòng muốn tìm ngươi, ở Hoa Sơn sắp bị hù chết, làm sao dám xem lão bà của người khác, bất quá hẳn là không tệ, dù sao Nhạc Bất Quần đã nhìn trúng nàng mà.”

Đông Phương tự tiếu phi tiếu, nhưng bên trong lại rất vừa lòng đáp án của Hàn Duyệt, nhưng Ninh Trung Tắc thật sự là một mối uy hiếp, dù không có quan  hệ với Hàn Duyệt, nhưng lại có quan hệ mật thiết với thân thể này.

Bỗng nhìn thấy ý bảo vệ trong mắt Hàn Duyệt, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, cười nói, “Đêm đã khuya, chẳng lẽ lại muốn như lúc còn làm chim, ngủ chung với ta?”

Hàn Duyệt nhất thời đỏ mặt, phản bác, “Không phải, khi đó rõ ràng ta ngủ trong rổ.”

Đông Phương nhếch mi, ý cười bên môi càng đậm, “Vậy, hôm nay muốn thử không?”

Hàn Duyệt vội đứng dậy, gãi gãi đầu, nhìn Đông Phương, “Ta về phòng trước, Đông Phương cũng sớm nghi ngơi đi.” Nói xong không đợi Đông Phương trả lời, đã vội bước ra ngoài.

Đông Phương nhìn theo bóng Hàn Duyệt, nụ cười biến mất, ngón tay nhẹ vỗ về môi mình, gương mặt hơn phần sắc bén, ngón tay khẽ gõ nhịp lên bàn, nghĩ đến Ninh Trung Tắc cùng Hoa Sơn phái, trong lòng dâng lên chút phiền muộn.

Quan hệ giữa Hàn Duyệt cùng Hoa Sơn phái, chỉ sợ sẽ dây dưa không ngừng, y dù có thể cho Hàn Duyệt nấp trong Hắc Mộc Nhai, nhưng lại sợ Hàn Duyệt nhất thời mềm lòng đi gặp Ninh Trung Tắc cùng hài tử sắp ra đời kia.

Ngón tay gõ nhịp trên bàn bỗng tăng tốc, đột nhiên, y lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt tàn nhẫn là phong tình vạn chủng, nụ cười ẩn chứa trào phúng.

Cho dù Ninh Trung Tắc tìm tới Hắc Mộc Nhai thì đã sao, là của y, sao có thể cho phép người khác cướp đi.

Hàn Duyệt không biết, hắn đã bị Đông Phương liệt vào vật tư hữu, thậm chí ngay cả tương lai sau này của hắn cũng đã được tính toán xong xuôi, lúc này hắn đang nằm ở trên giường, rối rắm cắn góc chăn.

Lần đầu tiên bắt đầu cẩn thận suy nghĩ cảm tình mình dành cho Đông Phương, càng nghĩ Hàn Duyệt càng rối rắm, ngay khi có được kết luận, hai mắt không khỏi đẫm lệ lưng tròng, bắt đầu ôm chăn lăn lộn trên giường.

Nhưng nụ cười trên môi lại chưa từng giảm, Đông Phương. . . . . . . . . . . .

Sáng ngày thứ hai, Hàn Duyệt dậy thật sớm, tẩy rửa ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa ra, đã thấy Đông Phương bẻ một cành thược dược, cùng Dương Liên Đình đàm tiếu.

Hàn Duyệt mở miệng hô, “Đông Phương.”

Hệt một con chim nhỏ đập cánh bay về phía chủ nhân mình, hắn chạy tới chỗ Đông Phương.

Đông Phương thấy Hàn Duyệt, mím môi cười, vươn tay chỉnh lại mái tóc hỗn độn của Hàn Duyệt, nói, “Sao lại như một hài tử thế này, không sợ người khác chê cười à?”

“Đông Phương sẽ chê cười ta sao?” Hàn Duyệt kéo kéo Đông Phương, trực tiếp bỏ qua Dương Liên Đình đứng cạnh, cười khanh khách hỏi.



“Không phải còn có Liên đệ sao?” Đông Phương nhéo vành tai Hàn Duyệt, nhắc nhở.

Hàn Duyệt làm như thể vừa phát hiện ra sự tồn tại của Dương Liên Đình, nghiêng đầu nhìn gã, mở miệng nói, “Là ta không tốt, không chú ý tới ngươi, Đông Phương quá chói mắt, sự tồn tại của y quá mãnh liệt, ngươi đứng ở bên cạnh y, cho nên ta mới không nhìn thấy. Ngươi không trách ta đúng không?”

Ngụ ý, ngươi căn bản không xứng với Đông Phương, tốt nhất là cút đi thật xa vào.

                                                                    

Dương Liên Đình nằm chặt tay, ẩn ẩn lộ ra gân xanh, nhưng biết Đông Phương hiện tại coi trọng Hàn Duyệt, nhẫn cơn giận, “Đông Phương huynh phong thái tất nhiên không ai sánh kịp, tại hạ đương nhiên không bằng.”

“Ta có so sánh ngươi với Đông Phương à?” Hàn Duyệt nghiêng đầu nhìn Dương Liên Đình, “Dương ca ca, chẳng lẽ ngươi không nghe kỹ lời ta nói? Mà, Đông Phương là người ngươi có thể so sánh nổi sao?”

“Ngươi. . . . . . . . . . . .” Gương mặt ngăm đen của Dương Liên Đình nhất thời đỏ lên.

“Liên đệ, đồ ăn xe ngựa đã chuẩn bị tốt?” Đông Phương ngắt lời Dương Liên Đình, tránh làm gã xấu hổ, “Đi kiểm tra lần nữa rồi chúng ta đi.”

“Vâng” Dương Liên Đình thấy Đông Phương bảo vệ mình, lửa giận trong lòng hơi bình ồn, chỉ là hận Hàn Duyệt tận xương tủy, phất áo rời đi.

Đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt lánh lánh tinh quang, “Đông Phương, chúng ta sắp đi đâu?”

“Quay về Hắc Mộc Nhai, được không?” Đông Phương nhéo mặt Hàn Duyệt, “Vì sao cứ làm khó dễ Liên đệ?”

“Gã đáng ghét.” Hàn Duyệt khinh thường nói, “Trên đường dạo chơi với ta được không? Ta còn chưa chơi được gì cả.”

Mắt Đông Phương âm trầm, “Ngươi muốn đi đâu chơi? Không bằng ta mang ngươi về Hoa Sơn trộm xem mấy người kia giờ thế nào?”

“Không cần.” Hàn Duyệt không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Họ với ta lại không có quan hệ gì, ta trốn họ còn không kịp, tự mình đi tìm họ? Trừ phi ta điên rồi.”

Đông Phương vuốt đầu Hàn Duyệt, trong lòng vui mừng, “Đồ ngốc, ngươi quả là một tên ngốc.”

Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, lấy lòng cọ cọ lên đó, “Đi chơi với ta, ta muốn đi Giang Nam, nghe nói có rất nhiều mỹ nữ.”

Đông Phương híp mắt nói, “Ngươi thích loại nào, có thể nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được.”

“Mỹ nữ không dễ nuôi, nũng nịu rất đáng ghét.” Hàn Duyệt nhíu mày, thần tình ghét bỏ, “Nhìn xem thì tốt rồi, nhìn không cần tiền, nuôi phải tốn tiền đó.”

“Ta giúp ngươi nuôi, ngươi mỗi ngày đặt ở trong phòng xem, được không?” Hai chữ cuối cùng Đông Phương nói rất nhẹ, có chút ôn nhu mệt mỏi.

Hàn Duyệt tim đập gia tốc, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Đông Phương nuôi ta là đủ rồi, không cần nuôi thêm người khác.”

Mắt Đông Phương tối sầm lại, “Ngươi có biết, ngươi đang nói cái gì không?”

“Đương nhiên.” Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, vẻ mặt ai oán, “Chẳng lẽ Đông Phương muốn nuôi thêm mấy người nữa tranh thức ăn với ta?”

Đông Phương trong lòng thoáng thất vọng, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, “Sẽ không thiếu của ngươi, chỉ cần có ta, thì sẽ có phần của ngươi.” Nói xong liền nắm tay Hàn Duyệt, đi ra ngoài viện, “Vậy đi Giang Nam nhìn xem.”

Hàn Duyệt nhìn theo bóng Đông Phương, trong lòng ấm áp, sợ là sẽ không còn ai đối xử tốt với mình như Đông Phương, chỉ là, hàng lông mi dày cong che khuất đôi mắt hắc nhuận.



Đi ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe ngựa còn xa hoa hơn chiếc bị hủy lần trước, Đông Phương vươn tay ôm eo Hàn Duyệt, trực tiếp lên xe ngựa, “Điểm tâm ở bên trong, ăn trước đi.”

“Hảo.” Hàn Duyệt xốc lên màn xe, nhìn Đông Phương, “Còn ngươi?”

“Ta đi an bài vài chuyện.” Nói xong, điểm nhẹ mủi chân, xuống xe ngựa, đến chỗ Dương Liên Đình.

Hàn Duyệt trong lòng bực mình, vào xe ngựa, chỉ thấy trên bàn đặt một mâm điểm tâm cùng đồ ăn sáng,còn cả một bát cháo trắng óng ánh, trong mâm đều là những món Hàn Duyệt từng khen ngon, bực tức trong lòng giảm bớt không ít.

Không lâu sau, Đông Phương lên xe ngựa, thấy thức ăn chưa hề được đụng vào, hỏi, “Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”

“Không phải a, chờ ngươi ăn chung.” Nói xong, Hàn Duyệt liền đưa cho Đông Phương đôi đũa, “Một mình ăn cơm, là chuyện cực kỳ không có ý nghĩa .”

Đông Phương trong lòng ấm áp, không nói mình đã ăn trước, mà gắp một khối điểm tâm bỏ vào trong đĩa của Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt khóe miệng cong lên, mặt mày loan loan, bắt đầu yên lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Đông Phương gõ nhẹ vào vách xe, còn thị nữ cung kính bước lên, thu dọn mọi thứ, rời đi, một câu cũng không nói.

Hàn Duyệt chớp mắt, càng thấy bội phục Đông Phương, “Đông Phương vì sao lúc trước vẫn cứ ôm chậu mẫu đơn kia? Chẳng lẽ ngươi yêu hoa thành si?”

Đông Phương tựa vào nhuyễn ***, trong mắt lưu quang chớp động, mở miệng nói, “Lúc trước ta nghĩ ngươi đã chết, sẽ không còn ai vô tư đối xử với ta, nên chôn xác chim vào chậu, tự tay gieo trồng mẫu đơn, xem như an ủi đôi chút, chỉ là tìm một vật để tưởng niệm mà thôi.”

Hàn Duyệt trong lòng cảm động, bỗng nhiên biểu tình vặn vẹo, như trời đông có sấm mùa hạ tuyết rơi, hỗn độn trong gió, vậy chẳng phải là hắn tự ôm thi thể của mình, tự ôm thi thể của mình, tự ôm thi thể của mình. . . . . . . . . . . . Hàn Duyệt vẻ mặt rối rắm.

“Sao vậy?” Đông Phương không hiểu Hàn Duyệt đang suy nghĩ cái gì, y nói ra bí mật này mục đích lớn nhất là muốn Hàn Duyệt áy náy.

“Đông Phương.” Hàn Duyệt lắp bắp gọi.

Đông Phương lên tiếng, nghi hoặc nhìn Hàn Duyệt, “Có chuyện gì lại không dám nói với ta? Chẳng lẽ ngươi xem ta là người ngoài?”

“Tự ôm thi thể của mình.” Mắt Hàn Duyệt mơ hồ, khóe miệng run rẩy, vẻ mặt bi thúc, “Thật đáng sợ a.” Bắt đầu rơi lệ bổ nhào vào lòng Đông Phương, túm lấy y phục của y, “Đông Phương, buổi tối ta nhất định sẽ thấy ác mộng, nhất định sẽ thế. . . . . . . . . . . .”

Đông Phương nhất thời dở khóc dở cười, không biết Hàn Duyệt sao lại nghĩ tới chuyện này, chỉ thấy Hàn Duyệt đáng thương đáng cười cũng rất đáng hận.

Lại không nỡ thấy Hàn Duyệt như thế, an ủi, “Ngươi không phải đang ở đây sao?”

Hàn Duyệt kỳ thật chỉ cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ tới xác chim nhỏ mà thấy sợ, nếu lần đó hắn chết thật, không thể sống lại nữa, chẳng phải rất oan uổng sao, ngay cả tên hắn còn chưa nói cho Đông Phương biết nữa mà.

Nhìn mặt Đông Phương, dung nhan thanh tú, khí thế thiên thành, hỏi, “Đông Phương, ngươi thật sự thích gã Dương Liên Đình kia, hay là chỉ muốn tìm một người xem ngươi như nữ nhân?”

Tim Đông Phương đập thật nhanh, nghe Hàn Duyệt nói vậy, bất giác khẩn trương, “Ngươi nói thử xem?”

“Không thể đổi người khác sao?” Hàn Duyệt chau mày, cẩn thận đề nghị, “Không thể chọn ai khác ngoài gã sao? Trên đời này có ngàn vạn người tốt, đổi một người khác không được sao?”

“Nhưng không có ai nguyện ý xem ta như nữ nhân mà yêu thương.” Đông Phương thần sắc hơi bi thương, nụ cười trên môi càng thêm bất đắc dĩ, “Vì sao ta không sinh ra không phải là thân nữ nhi?”

“Ta không được sao?”

Hết đệ nhị thập thất chương – Hàn Duyệt bị lừa [2] Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Qui Điền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook