Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng
Chương 9: Chương 8
Phi Huyên
20/01/2017
“Đây là huyệt Thiên Trung.” Ngón tay giáo chủ đại nhân nhẹ nhàng điểm ở ngực Tô Diễm, sau đó thu về, “Mười huyệt đạo hôm nay ngươi phải nhớ cho kỹ, huyệt đạo kinh mạch nếu xảy ra sai lầm chính là chết.”
“Ta biết.” Vẻ mặt tươi cười của Tô Diễm rất là sáng lạn, trên người cũng bị giáo chủ điểm đến điểm đi có chút nóng lên, vì thế xoay người một cái, liền đè lên giáo chủ đại nhân.
Giáo chủ đại nhân đẩy hai cái lại đẩy không ra, vì thế tức giận nhìn người đang đè trên mình: “Làm gì?”
Tô Diễm nhìn biểu tình của giáo chủ đại nhân, nội tâm lại ấm áp, mấy ngày nay biểu tình của giáo chủ đại nhân càng ngày càng nhiều, không bao giờ là bộ dáng như nhìn xuống chúng sinh đối với giáo chúng kia nữa, “Không có gì, chỉ là mới vừa rồi giáo chủ sờ soạng hồi lâu ở trên người thuộc hạ, làm cho thuộc hạ có chút tâm dương khó nhịn thôi.” Đôi môi ấm áp chậm rãi đè xuống, tinh tế liếm láp đôi cánh môi của giáo chủ đại nhân, lại mang theo một cỗ hương vị kiều diễm, làm cho trái tim của giáo chủ đại nhân đập nhanh không rõ lý do.
“Tô Diễm.” Giáo chủ đại nhân giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt lại trầm xuống, “Ngươi trước kia… Rốt cuộc từng có bao nhiêu người?” Vậy mà lại hôn thạo như vậy, khiến cho y cảm thấy…
“Ta cũng không phải là người lạm tình, trước kia người từng có dùng một bàn tay cũng có thể đếm được, sao vậy?” Tô Diễm kỳ quái sao giáo chủ đại nhân lại đột nhiên quan tâm tới chuyện trước kia của mình.
“Ngươi cũng thật thuần thục a.” Giáo chủ đại nhân rõ ràng không tin hừ lạnh một tiếng.
Hóa ra là… Ghen tị sao? Tô Diễm cười trộm trong lòng, lại lập tức giải thích: “Cảm thấy loại chuyện này, luôn phải cho đối phương thoải mái mới tốt, cho nên trước kia có đọc qua một số sách, luyện qua một hồi.”
“Cùng người nào luyện?” Giáo chủ đại nhân cảm thấy gần đây mình giống như càng ngày càng tâm tình bất định, nghĩ đến người này cũng từng làm chuyện như vậy với người khác, trong lòng lại càng thấy không thoải mái.
Tô Diễm tựa hồ nhớ tới cái gì, bật cười: “Ta trước kia không quá thích hôn người khác, cảm thấy việc này vẫn là cùng người mình thích làm mới có ý tứ, cho nên đối tượng luyện tập của ta vẫn luôn là anh đào.”
“Anh đào là thứ ra sao?”
Loại quả anh đào này… Có vẻ ở đây không có? “Là loại hoa quả, hình viên nhỏ, thân rất dài, trước kia ta luyện cho thân của nó tuột ra.” Tô Diễm nhớ tới khi đó cảm thấy chơi rất vui, cả ngày ngậm anh đào không cẩn thận cắn đứt liền ăn, không khỏi lại bật cười, khi đó sao có thể nghĩ luyện tập như vậy lại thật sự có một ngày dùng tới?
“Nhưng mà hiện tại không cần, thuộc hạ biết giáo chủ nhất định sẽ xả thân trợ ta luyện tập đúng không.” Tô Diễm nói xong lời này, còn không chờ giáo chủ đại nhân hừ lạnh hoặc là mở miệng châm chọc, liền lập tức ép môi xuống, ra sức “luyện tập” một hồi.
Quả nhiên là ở chung càng lâu, lại càng không rời được sao.
“Không còn sớm, ngủ đi.” Cuối cùng nhẹ nhàng chạm một cái lên đôi môi bị hôn đến sưng lên của giáo chủ, Tô Diễm kéo chăn lên, cười tủm tỉm nhìn giáo chủ đại nhân, thấy giáo chủ đại nhân không khỏi liếc mắt nhìn mình, một luồng chưởng phong dập tắt ngọn nến.
Sau khi ở chung với giáo chủ đại nhân, Tô Diễm cũng bắt đầu nghĩ kéo việc tiêu diệt Nhâm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên vào trong kế hoạch làm việc tiếp theo, hiện tại nếu giáo chủ đại nhân đã làm cho đại bộ phận mọi người thần phục, như vậy anh sẽ yên lặng tiêu diệt những phần tử chống đối ẩn bên trong là được. Hơn nữa hiện tại nội dung vở kịch đã bắt đầu rồi, thời gian cũng không còn nhiều.
Nhưng anh nên tự mình đi một chuyến xử lý Nhâm Ngã Hành, hay là tìm người đi thì tốt hơn đây? Nếu tự mình đi, giáo chủ đại nhân khẳng định sẽ hỏi, nhưng nếu phái người đi thì căn bản anh không có tâm phúc a, nếu bị giáo chủ đại nhân phát hiện còn thảm hại hơn.
Anh bây giờ còn chưa có ý định nói nội dung vở kịch cho Đông Phương Bất Bại, dù sao lấy tính cách của giáo chủ đại nhân, căn bản không có khả năng để việc này ở trong lòng, có khi còn có thể kêu anh không cần lo lắng, cùng người ta đấy võ công là được rồi. Tuy rằng hiện tại anh được giáo chủ đại nhân tự mình huấn luyện thân thủ đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn không đánh quá năm mươi chiêu với giáo chủ đại nhân chỉ dùng ba thành công lực.
“Ai.” Tô Diễm nhìn sổ sách trước mặt, yên lặng thở dài.
“Thở dài làm gì?” Giáo chủ đại nhân đi đường không có thanh âm, không biết khi nào đã đứng ở phía sau Tô Diễm, ngắm vài lần các khoản trên sổ sách, cũng xem không hiểu, “Chính là sinh ý này khó làm?”
Thân mình bởi vì giáo chủ đại nhân đột nhiên xuất hiện mà cứng đờ, lập tức trầm tĩnh lại, Tô Diễm giơ lên sổ sách trong tay, có chút phát khổ cười nói: “Danh môn chính phái này cũng thật làm cho người ta bất đắc dĩ, ta chỉ là cho mấy gian cửa hàng công khai danh nghĩa thuộc về thần giáo, thế nhưng lại là sai lầm, đều bị người ta nói mưu đồ gây rối.” Tuy nói danh tiếng không tồi, nhưng luôn có người nhìn chằm chằm cảm giác rất không tốt.
Giáo chủ đại nhân không hề lơ đễnh: “Cái gọi là danh môn chính phái này nhìn không vừa mắt thần giáo ta thời gian đã lâu, nếu ngươi cảm thấy chướng mắt, để cho người đi giết là được.”
“Thôi bỏ đi, ta không quá thích giết người.” Dù sao vẫn sinh trưởng ở xã hội pháp trị làm cho Tô Diễm vẫn không quen với việc coi mạng người như chuyện vặt, anh giương mắt nhìn thoáng qua giáo chủ đại nhân, lại đột nhiên có chủ ý, “Ta nghĩ đi giám sát Giang Nam.”
Lời này làm cho giáo chủ đại nhân nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi muốn ra Hắc Mộc Nhai?”
“Ừ.” Tô Diễm gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Giang Nam bên kia người giàu có nhiều, cũng biết lấy tiền ra hưởng thụ, ta nghĩ mở mấy cửa hàng có phần đặc biệt ở đó, muốn tự mình đi một chuyến.” Vốn có thể không cần tự mình đi, nhưng người cách khá xa có một số việc cũng dễ ra tay.
“Giang hồ này cũng không an toàn như trên Hắc Mộc Nhai.” Đông Phương giáo chủ nhíu mày nhìn Tô Diễm, biểu tình tựa hồ không quá vui.
Tô Diễm cũng không để ý cười: “Võ công của ta tuy rằng không tốt, nhưng trong thần giáo người có võ công tốt cũng không ít, ngươi chắc sẽ không một người cũng không cho ta mượn bắt ta chiến đấu hăng hái một mình chứ?” Tô Diễm đứng dậy khỏi ghế, dựa vào bàn cùng giáo chủ đại nhân mặt đối mặt, trêu đùa, “Chớ không phải là sợ ta bị việc vặt vãnh trên giang hồ mê hoặc, một khi đi liền không trở về chứ?”
“Nếu là một đi không trở về cũng tốt, đỡ cho bổn tọa nhìn thấy lại phiền lòng.” Tự xưng hồi lâu không xuất hiện làm cho Tô Diễm nhíu mày, biết người này khẳng định là khẩu thị tâm phi.
Lập tức kéo người qua dán sát vào nhau, Tô Diễm vươn tay sờ lên khuôn mặt của giáo chủ đại nhân: “Ta lại rất luyến tiếc ngươi a Đông Phương, định là nhanh đi nhanh về.” Dứt lời, nhìn thấy đôi môi ở khoảng cách rất gần, liền nhịn không được mà hôn lên.
Giáo chủ đại nhân bị lời này của Tô Diễm làm trong lòng nóng lên, ỷ vào võ công cao, liền trực tiếp đè người này lên trên bàn hung hăng hôn lại, cảm giác được hô hấp của Tô Diễm bắt đầu dồn dập, giáo chủ đại nhân không khỏi có chút đắc ý.
Chỉ là…
“Dương huynh –––” từ đệ còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt trở lại, Đồng Bách Hùng đĩnh đạc đẩy cửa mà vào giờ phút này lại đang xấu hổ đứng ở cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Đông Phương giáo chủ quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồng Bách Hùng một cái, ánh nước trên môi thật là mê người, chính là ánh mắt kia làm cho người thần kinh luôn thô như Đồng Bách Hùng cũng cảm thấy da đầu run lên, đành phải cười gượng lui ra ngoài: “Các ngươi tiếp tục… Tiếp tục…”
“Ta biết.” Vẻ mặt tươi cười của Tô Diễm rất là sáng lạn, trên người cũng bị giáo chủ điểm đến điểm đi có chút nóng lên, vì thế xoay người một cái, liền đè lên giáo chủ đại nhân.
Giáo chủ đại nhân đẩy hai cái lại đẩy không ra, vì thế tức giận nhìn người đang đè trên mình: “Làm gì?”
Tô Diễm nhìn biểu tình của giáo chủ đại nhân, nội tâm lại ấm áp, mấy ngày nay biểu tình của giáo chủ đại nhân càng ngày càng nhiều, không bao giờ là bộ dáng như nhìn xuống chúng sinh đối với giáo chúng kia nữa, “Không có gì, chỉ là mới vừa rồi giáo chủ sờ soạng hồi lâu ở trên người thuộc hạ, làm cho thuộc hạ có chút tâm dương khó nhịn thôi.” Đôi môi ấm áp chậm rãi đè xuống, tinh tế liếm láp đôi cánh môi của giáo chủ đại nhân, lại mang theo một cỗ hương vị kiều diễm, làm cho trái tim của giáo chủ đại nhân đập nhanh không rõ lý do.
“Tô Diễm.” Giáo chủ đại nhân giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt lại trầm xuống, “Ngươi trước kia… Rốt cuộc từng có bao nhiêu người?” Vậy mà lại hôn thạo như vậy, khiến cho y cảm thấy…
“Ta cũng không phải là người lạm tình, trước kia người từng có dùng một bàn tay cũng có thể đếm được, sao vậy?” Tô Diễm kỳ quái sao giáo chủ đại nhân lại đột nhiên quan tâm tới chuyện trước kia của mình.
“Ngươi cũng thật thuần thục a.” Giáo chủ đại nhân rõ ràng không tin hừ lạnh một tiếng.
Hóa ra là… Ghen tị sao? Tô Diễm cười trộm trong lòng, lại lập tức giải thích: “Cảm thấy loại chuyện này, luôn phải cho đối phương thoải mái mới tốt, cho nên trước kia có đọc qua một số sách, luyện qua một hồi.”
“Cùng người nào luyện?” Giáo chủ đại nhân cảm thấy gần đây mình giống như càng ngày càng tâm tình bất định, nghĩ đến người này cũng từng làm chuyện như vậy với người khác, trong lòng lại càng thấy không thoải mái.
Tô Diễm tựa hồ nhớ tới cái gì, bật cười: “Ta trước kia không quá thích hôn người khác, cảm thấy việc này vẫn là cùng người mình thích làm mới có ý tứ, cho nên đối tượng luyện tập của ta vẫn luôn là anh đào.”
“Anh đào là thứ ra sao?”
Loại quả anh đào này… Có vẻ ở đây không có? “Là loại hoa quả, hình viên nhỏ, thân rất dài, trước kia ta luyện cho thân của nó tuột ra.” Tô Diễm nhớ tới khi đó cảm thấy chơi rất vui, cả ngày ngậm anh đào không cẩn thận cắn đứt liền ăn, không khỏi lại bật cười, khi đó sao có thể nghĩ luyện tập như vậy lại thật sự có một ngày dùng tới?
“Nhưng mà hiện tại không cần, thuộc hạ biết giáo chủ nhất định sẽ xả thân trợ ta luyện tập đúng không.” Tô Diễm nói xong lời này, còn không chờ giáo chủ đại nhân hừ lạnh hoặc là mở miệng châm chọc, liền lập tức ép môi xuống, ra sức “luyện tập” một hồi.
Quả nhiên là ở chung càng lâu, lại càng không rời được sao.
“Không còn sớm, ngủ đi.” Cuối cùng nhẹ nhàng chạm một cái lên đôi môi bị hôn đến sưng lên của giáo chủ, Tô Diễm kéo chăn lên, cười tủm tỉm nhìn giáo chủ đại nhân, thấy giáo chủ đại nhân không khỏi liếc mắt nhìn mình, một luồng chưởng phong dập tắt ngọn nến.
Sau khi ở chung với giáo chủ đại nhân, Tô Diễm cũng bắt đầu nghĩ kéo việc tiêu diệt Nhâm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên vào trong kế hoạch làm việc tiếp theo, hiện tại nếu giáo chủ đại nhân đã làm cho đại bộ phận mọi người thần phục, như vậy anh sẽ yên lặng tiêu diệt những phần tử chống đối ẩn bên trong là được. Hơn nữa hiện tại nội dung vở kịch đã bắt đầu rồi, thời gian cũng không còn nhiều.
Nhưng anh nên tự mình đi một chuyến xử lý Nhâm Ngã Hành, hay là tìm người đi thì tốt hơn đây? Nếu tự mình đi, giáo chủ đại nhân khẳng định sẽ hỏi, nhưng nếu phái người đi thì căn bản anh không có tâm phúc a, nếu bị giáo chủ đại nhân phát hiện còn thảm hại hơn.
Anh bây giờ còn chưa có ý định nói nội dung vở kịch cho Đông Phương Bất Bại, dù sao lấy tính cách của giáo chủ đại nhân, căn bản không có khả năng để việc này ở trong lòng, có khi còn có thể kêu anh không cần lo lắng, cùng người ta đấy võ công là được rồi. Tuy rằng hiện tại anh được giáo chủ đại nhân tự mình huấn luyện thân thủ đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn không đánh quá năm mươi chiêu với giáo chủ đại nhân chỉ dùng ba thành công lực.
“Ai.” Tô Diễm nhìn sổ sách trước mặt, yên lặng thở dài.
“Thở dài làm gì?” Giáo chủ đại nhân đi đường không có thanh âm, không biết khi nào đã đứng ở phía sau Tô Diễm, ngắm vài lần các khoản trên sổ sách, cũng xem không hiểu, “Chính là sinh ý này khó làm?”
Thân mình bởi vì giáo chủ đại nhân đột nhiên xuất hiện mà cứng đờ, lập tức trầm tĩnh lại, Tô Diễm giơ lên sổ sách trong tay, có chút phát khổ cười nói: “Danh môn chính phái này cũng thật làm cho người ta bất đắc dĩ, ta chỉ là cho mấy gian cửa hàng công khai danh nghĩa thuộc về thần giáo, thế nhưng lại là sai lầm, đều bị người ta nói mưu đồ gây rối.” Tuy nói danh tiếng không tồi, nhưng luôn có người nhìn chằm chằm cảm giác rất không tốt.
Giáo chủ đại nhân không hề lơ đễnh: “Cái gọi là danh môn chính phái này nhìn không vừa mắt thần giáo ta thời gian đã lâu, nếu ngươi cảm thấy chướng mắt, để cho người đi giết là được.”
“Thôi bỏ đi, ta không quá thích giết người.” Dù sao vẫn sinh trưởng ở xã hội pháp trị làm cho Tô Diễm vẫn không quen với việc coi mạng người như chuyện vặt, anh giương mắt nhìn thoáng qua giáo chủ đại nhân, lại đột nhiên có chủ ý, “Ta nghĩ đi giám sát Giang Nam.”
Lời này làm cho giáo chủ đại nhân nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi muốn ra Hắc Mộc Nhai?”
“Ừ.” Tô Diễm gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Giang Nam bên kia người giàu có nhiều, cũng biết lấy tiền ra hưởng thụ, ta nghĩ mở mấy cửa hàng có phần đặc biệt ở đó, muốn tự mình đi một chuyến.” Vốn có thể không cần tự mình đi, nhưng người cách khá xa có một số việc cũng dễ ra tay.
“Giang hồ này cũng không an toàn như trên Hắc Mộc Nhai.” Đông Phương giáo chủ nhíu mày nhìn Tô Diễm, biểu tình tựa hồ không quá vui.
Tô Diễm cũng không để ý cười: “Võ công của ta tuy rằng không tốt, nhưng trong thần giáo người có võ công tốt cũng không ít, ngươi chắc sẽ không một người cũng không cho ta mượn bắt ta chiến đấu hăng hái một mình chứ?” Tô Diễm đứng dậy khỏi ghế, dựa vào bàn cùng giáo chủ đại nhân mặt đối mặt, trêu đùa, “Chớ không phải là sợ ta bị việc vặt vãnh trên giang hồ mê hoặc, một khi đi liền không trở về chứ?”
“Nếu là một đi không trở về cũng tốt, đỡ cho bổn tọa nhìn thấy lại phiền lòng.” Tự xưng hồi lâu không xuất hiện làm cho Tô Diễm nhíu mày, biết người này khẳng định là khẩu thị tâm phi.
Lập tức kéo người qua dán sát vào nhau, Tô Diễm vươn tay sờ lên khuôn mặt của giáo chủ đại nhân: “Ta lại rất luyến tiếc ngươi a Đông Phương, định là nhanh đi nhanh về.” Dứt lời, nhìn thấy đôi môi ở khoảng cách rất gần, liền nhịn không được mà hôn lên.
Giáo chủ đại nhân bị lời này của Tô Diễm làm trong lòng nóng lên, ỷ vào võ công cao, liền trực tiếp đè người này lên trên bàn hung hăng hôn lại, cảm giác được hô hấp của Tô Diễm bắt đầu dồn dập, giáo chủ đại nhân không khỏi có chút đắc ý.
Chỉ là…
“Dương huynh –––” từ đệ còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt trở lại, Đồng Bách Hùng đĩnh đạc đẩy cửa mà vào giờ phút này lại đang xấu hổ đứng ở cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Đông Phương giáo chủ quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồng Bách Hùng một cái, ánh nước trên môi thật là mê người, chính là ánh mắt kia làm cho người thần kinh luôn thô như Đồng Bách Hùng cũng cảm thấy da đầu run lên, đành phải cười gượng lui ra ngoài: “Các ngươi tiếp tục… Tiếp tục…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.