Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 22: Nói Thật
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
20/10/2017
CHƯƠNG 22: NÓI THẬT
Lúc cửa lại được mở ra, Dương Liễm bưng bồn đồng chứa hơn phân nửa nước tiến vào, thấy Đông Phương Bất Bại còn ngồi ở trên ghế, nhân tiện nói, “Đông Phương, ghế lạnh.”
Đông Phương Bất Bại thấy tóc trên trán hắn dính chút nước, liền biết hắn đã ở dưới lầu rửa mặt, đứng dậy nói, “Loại chuyện này ngươi lần sau gọi tiểu nhị làm là được rồi,” người này biết rõ bản thân nội công không tốt, trời lại lạnh như thế, còn muốn đi làm việc này, y giờ phút này là đau lòng lại cảm động.
“Không có việc gì, “ Dương Liễm đem bồn bỏ lên cái giá bên cạnh, vắt khăn rồi đưa cho Đông Phương, “Ngươi lau mặt, ta vừa rồi đã phân phó chưởng quầy sáng mai chuẩn bị bữa sáng.” Chỉ sợ Đông Phương không ăn, hắn hiện tại nói như vậy , Đông Phương cho dù là không muốn, cũng sẽ vì hắn khổ tâm mà dùng chút cơm.
Đông Phương Bất Bại làm sao không biết tâm tư của hắn, tiếp nhận khăn lau mặt, đứng dậy đến trên giường ngồi, “Bất quá là chút điểm tâm, không cần phiền toái như thế.”
Đem khăn trong tay Đông Phương vắt qua một bên, Dương Liễm bưng nước để trước mặt Đông Phương, Đông Phương lại không muốn để hắn cúi người rửa chân cho y, mà kéo hắn ngồi xuống kế bên người, tự mình cởi hài, lộ ra bàn chân trắng nõn.
Dương Liễm nhìn thấy bàn chân đẹp của Đông Phương đẹp, tuy rằng không như nữ tử nhỏ nhắn, nhưng so với chân nam nhân đẹp hơn nhiều, hơn nữa có thể là bởi vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, lông chân Đông Phương thực rất thưa thớt, trơn bóng trắng nõn, thật sự làm cho hắn tim đập nhanh hơn.
Thấy Đông Phương rửa xong chân, hắn đứng dậy dọn nước qua một bên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ tối đen, đóng cửa sổ, quay đầu nói, “Sắc trời không còn sớm , ngủ đi.”
Đông Phương Bất Bại thu tay lại, nhìn Dương Liễm đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi hạ mí mắt, “Nếu ngủ, ngươi còn đứng ở nơi đó làm chi?”
Dương Liễm cười cười, hắn không nói cho Đông Phương hắn vốn tính toán ngồi một đêm trên ghế, bất quá có thể nằm trên giường, đương nhiên rất tốt, chật một chút cũng không thành vấn đề.
Hai người cởi áo khoác, Dương Liễm nằm lên giường, tay chân thật có quy củ không dám vượt qua, theo ánh sáng nến, hắn hình như nhìn thấy ánh mắt Đông Phương tựa hồ che giấu cảm xúc nào đó. Bất quá chỉ là một cái chớp mắt, ánh nến đột nhiên tắt, trong phòng lâm vào một mảnh hắc ám.
Đông Phương hô hấp rất cạn, Dương Liễm hơi hơi giật giật, nhiều năm dưỡng thành thói quen nằm nghiêng làm cho hắn hiện tại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nếu là nghiêng về phía bên trái, thì sẽ mặt đối mặt với Đông Phương, nếu nghiêng về phía bên phải, lại là đưa lưng về phía Đông Phương, nhưng mà cảm giác nằm thẳng lại thật sự khó chịu.
Trong lòng đấu tranh một lúc, Dương Liễm vẫn là lựa chọn nghiêng về phía bên trái, trong hơi thở là mùi hương thoang thoảng trên người Đông Phương, hắn nhắm mắt lại, trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Một nén nhang qua đi, ngay khi Dương Liễm đã sắp chìm vào mộng đẹp, bên tai truyền đến thanh âm Đông Phương, “Ngươi sẽ hối hận sao?”
Bỗng nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ nồng đậm đã nháy mắt biến mất vô tung, hắn mở to mắt, nhìn thấy trước mắt là hắc ám, “Đông Phương. . . . . .”
Một tiếng kêu của người này, hàm chứa tràn đầy bất an cùng lo lắng, Đông Phương Bất Bại nghe được rất rõ ràng, y vươn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt người nọ, hắc ám che chua sót trong mắt y, “Không có gì, ngủ đi.”
Dương Liễm không phải mao đầu tiểu tử không đủ tinh tế, hắn phát giác Đông Phương không thích hợp, cầm tay Đông Phương đang để trên mặt mình, “Đông Phương, ngươi làm sao vậy?”
Lòng bàn tay là độ ấm hai má Dương Liễm, mu bàn tay là ấm áp từ lòng bàn tay Dương Liễm truyền đến, Đông Phương Bất Bại khóe miệng hơi hơi giương lên, “Không có việc gì.” Vốn muốn nói ra bí mật trong ấm áp, lại như thế nào cũng nói không nên lời.
Kéo bàn tay cảm xúc nhẵn nhụi đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn lên, Dương Liễm do dự hỏi, “Là bởi vì không quen hai người cùng ngủ sao, ta đi kêu chưởng quầy lấy chăn đệm, ở bên ngoài trải ngủ một đêm cũng được.” Hắn lo lắng tối nay nếu là giấc ngủ không đủ, ngày mai thực sự có nhân vật chính phái lợi hại gì xuất hiện, tinh thần Đông Phương vì mệt mỏi mà mất thần thì không tốt . Nói xong, buông tay Đông Phương chuẩn bị đứng dậy.
“Không cần, “ Đông Phương với tay bắt lấy cổ tay Dương Liễm, Dương Liễm mới vừa ngồi dậy được nửa thân mình liền bị kéo xuống, một bàn tay không cẩn thận ấn lên trên người Đông Phương, hơn nữa thân mình cũng bổ nhào vào ngực Đông Phương. Dương Liễm trong lòng hoảng hốt, hoang mang rối loạn ngồi dậy, cũng không có chú ý tới tay kia của mình bị Đông Phương cầm lấy, buông lỏng một cái, liền không cẩn thận va chạm vào chỗ nào đó.
Đông Phương Bất Bại toàn thân cứng đờ, trong nháy mắt Dương Liễm ngã xuống, y vốn có thể tránh được, thế nhưng thân thể lại giống như mất đi tri giác, cứng ngắc tùy ý để người nọ chạm vào nơi bản thân khó có thể mở miệng kia. Y cảm giác được, người trên người tại nháy mắt này cũng cứng lại rồi.
Hoảng hốt, tuyệt vọng, hay là thống khổ y cũng không biết, chỉ là cảm thấy được toàn thân lạnh lẻo, ngay cả một chữ cũng nói không nên lời, nói thêm gì nữa tựa hồ đều có vẻ tái nhợt vô lực. Trong bóng đêm, y nhắm mắt lại, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.
Dương Liễm thật không ngờ hắn thế nhưng đụng tới chỗ kia, hắn cứng ngắc thu tay, sau một lúc lâu thấy Đông Phương không có phản ứng, xoay người nằm nghiêng kế bên Đông Phương, nghĩ nên nói thế nào đây.
Vậy là ngay cả đụng chạm cũng không muốn chạm vào mình sao? Đông Phương Bất Bại mở mắt ra, nhìn về phía Dương Liễm, tuy rằng hiện tại một mảnh tối đen, y lại có thể đoán được, trên mặt người này nhất định là tràn đầy chán ghét.
“Đông Phương. . . . . .” Thanh âm run nhè nhẹ.
Đông Phương Bất Bại trầm mặc, tay nắm lại, nếu là hiện tại giết người này, có phải hay không. . . . . . Nghĩ như vậy , tay lại hoàn toàn bất động.
“Đông Phương, ta không phải cố ý mạo phạm,” Dương Liễm thấy Đông Phương Bất Bại vẫn không để ý tới y, có chút nóng nảy, cái gọi là trầm ổn tu dưỡng toàn bộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Ngươi đừng giận mà, ta thật sự không phải cố ý, cái kia chỉ là tình cờ, ta tuyệt đối không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ách. . . . . . Kỳ thật cũng không phải không muốn, chỉ là, ta thật sự không phải cố ý đâu, ngươi đừng giận, đừng không để ý tới ta.”
Dương Liễm nói năng lộn xộn giải thích cuối cùng đổi lấy trầm mặc không nói gì như cũ, Dương Liễm trong lòng khủng hoảng càng ngày càng rõ ràng, thanh âm cũng hơi hơi có chút run rẩy, “Đông Phương.”
Sau một lúc lâu lúc sau, chỉ nghe trong phòng im lặng vang lên tiếng cười khẽ, Đông Phương Bất Bại nghe nam nhân từ trước đến nay ổn trọng nói không đầu không đuôi, y không tin người này không phát hiện chỗ quái dị của y, nhưng phản ứng của người này thật sự là làm cho y ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến nỗi làm cho y nhịn không được cười ra tiếng, “Ngươi làm sao biết ta đang giận?”
Dương Liễm nghe được tiếng Đông Phương cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không tức giận thì tốt rồi, “ nói xong, lại trong bóng đêm sờ soạng đến bàn tay Đông Phương, nắm trong tay mình dán lên hai má, “Đông Phương, ngươi đừng không để ý tới ta.” Trong lòng bàn tay chạm được chất lỏng dính dính, Dương Liễm sắc mặt đại biến, trong mũi ngửi thấy mùi máu tươi thoảng qua, tâm hắn nhảy lên, “Đông Phương!” Nói xong, vội vội vàng vàng đi chân trần nhảy xuống giường, dùng hỏa chiết tử châm ngọn nến, mới trở lại nhìn tay Đông Phương, chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn có vài vết móng tay thật sâu, máu đang từ miệng vết thương chảy ra.
Nhớ tới lần trước lòng bàn tay hắn bị mảnh chén cắt qua có bao nhiêu đau đớn, Dương Liễm tự nhiên rõ ràng hiểu được, hắn vừa sợ lại đau lòng nói, “Ngươi làm cái gì vậy?!” Nói xong, liền muốn xuống lầu múc nước, hồn nhiên không biết bản thân hiện tại mặc trung y còn chân trần.
“Bất quá là vết thương nhỏ, ngươi gấp như vậy làm gì?” Đông Phương Bất Bại không thèm để ý thu tay, thấy Dương Liễm chân trần đứng trên mặt đất, nhướng mày, “Mau lên đây.”
Dương Liễm cũng không nghe Đông Phương nói, mà là bắt lấy tay Đông Phương, nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn có những vết móng tay, thực chướng mắt, lấy khăn tay hắn vẫn mang theo trên người nhưng tiếc không dám dùng lau đi vết máu, rồi vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương. Lúc hắn còn rất nhỏ, mẹ hắn cũng từng làm vậy với hắn. Mùi nhàn nhạt trên đầu lưỡi làm cho hắn nhăn mi lại, hắn ngẩng đầu đầu nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Đông Phương, “Đông Phương, ngươi vì cái gì. . . . . .” Loại thương này, là bởi vì cảm xúc không khống chế được mà tạo thành đi, vừa rồi hắn. . . . . . Trong lòng chấn động, nhất thời hiểu được là nguyên nhân gì, trong lòng hắn đau xót, hắn đúng là đã quên, Đông Phương để ý việc này, bản thân chỉ lo hạnh phúc, lại quên đi bất an của Đông Phương.
Lòng bàn tay ấm áp làm cho Đông Phương khẽ run lên, hắn nhìn thấy hai mắt đau lòng của nam nhân, hơi hơi dời tầm mắt, “Ngươi. . . . . . đã biết đi?” Y không phải nam nhân, mà là quái vật bất nam bất nữ.
Trong lòng đau xót, dùng sức ôm người cao ngạo lại cô đơn này siết vào trong ngực, Dương Liễm run giọng nói, “Đông Phương, Đông Phương. . . . . .” Hắn có thể nói cái gì, nói đừng lo, hay là nói, ta không ngại? Những lời này, có thể bình phục đau xót trong lòng Đông Phương sao?
“Ta thích chính là Đông Phương, yêu chính là Đông Phương,” Dương Liễm cổ họng nghẹn ngào, “Ta thích ngươi, thực thích ngươi.” Một lần lại một lần lặp lại, chỉ là muốn Đông Phương hiểu được, chính là vì thích, không phải vì gì khác. Cho dù thế giới này còn có Lệnh Hồ Xung tiêu sái nghĩa khí, Nhậm Doanh Doanh xinh đẹp nhanh nhạy, Khúc Phi Yên thông minh, Nghi Lâm, Nhạc Linh San si tình, thế nhưng những người này đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là nhân vật tiểu thuyết, chỉ có Đông Phương Bất Bại là có máu có thịt, chân chân thật thật tồn tại. Hắn thấy được kiêu ngạo của y, phong thái của y, lại quên, Đông Phương Bất Bại cũng sẽ sợ hãi, cũng có thứ không dám để cho người khác biết.
Từng câu tỏ tình, giống như là mở khóa trói buộc nội tâm, Đông Phương nghe ra trong giọng nói người đang ôm mình có nghẹn ngào, ấm áp cười, “Ngươi tên này, thật sự như là làm mẹ ấy. . . . . .” Câu nói kế tiếp, lại như thế nào cũng không nói ra được. Nam nhân là vì y mà khổ sở, mà không phải chán ghét hay vứt bỏ, có thể có được một người yêu toàn tâm toàn ý như vậy, cho dù là nữ tử trên thế gian, chỉ sợ cũng phải hâm mộ đi, y may mắn dữ dội, có thể làm cho nam nhân này đối đãi người không trọn vẹn như y như thế.
Dương Liễm nhìn thấy Đông Phương trong lòng mình mỉm cười, cẩn thận hôn lên đôi môi xinh đẹp mà lại ôn nhuyễn, đụng vào sau đó liếm khẽ, nhẹ nhàng, lại mang theo thâm tình vô hạn.
Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, chậm rãi đáp lại nụ hôn này, môi lưỡi chạm nhau, trao đổi hơi thở của nhau, triền miên vô hạn. Đầu lưỡi đụng chạm đến đối phương, ấm áp mà ngọt ngào. Trong đầu chậm rãi chỉ còn lại có hơi thở của nhau, rốt cuộc không còn gì khác.
Rời đi môi đối phương, hai má Đông Phương ửng đỏ, nhìn nam nhân còn ngồi ở mép giường ngây ngô cười, “Ngươi còn ngồi đó làm chi, còn không nằm lên đây.” Y ngồi dậy, nhìn thấy chân nam nhân chạm vào mặt đất đã muốn lạnh xanh tím.
Kéo Dương Liễm nằm vào trên giường, Đông Phương liền dùng chăn che kín thân mình lạnh lẻo của hắn, thanh âm run nhè nhẹ nói, “Thật sự là đồ ngốc.”
Dương Liễm lại ôm ngang hông Đông Phương, “Ngốc ở bên cạnh ngươi, thì có sao đâu.”
Rõ ràng tay đặt trên hông mình lạnh như băng như thiết, Đông Phương lại cảm thấy được, bản thân từ ngoài đến tim, đều đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Nắm bàn tay lạnh của Dương Liễm, Đông Phương cong khóe môi lên, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Nắm chặt, cũng sẽ không buông tay.
Hết Nói thật Đăng bởi: admin
Lúc cửa lại được mở ra, Dương Liễm bưng bồn đồng chứa hơn phân nửa nước tiến vào, thấy Đông Phương Bất Bại còn ngồi ở trên ghế, nhân tiện nói, “Đông Phương, ghế lạnh.”
Đông Phương Bất Bại thấy tóc trên trán hắn dính chút nước, liền biết hắn đã ở dưới lầu rửa mặt, đứng dậy nói, “Loại chuyện này ngươi lần sau gọi tiểu nhị làm là được rồi,” người này biết rõ bản thân nội công không tốt, trời lại lạnh như thế, còn muốn đi làm việc này, y giờ phút này là đau lòng lại cảm động.
“Không có việc gì, “ Dương Liễm đem bồn bỏ lên cái giá bên cạnh, vắt khăn rồi đưa cho Đông Phương, “Ngươi lau mặt, ta vừa rồi đã phân phó chưởng quầy sáng mai chuẩn bị bữa sáng.” Chỉ sợ Đông Phương không ăn, hắn hiện tại nói như vậy , Đông Phương cho dù là không muốn, cũng sẽ vì hắn khổ tâm mà dùng chút cơm.
Đông Phương Bất Bại làm sao không biết tâm tư của hắn, tiếp nhận khăn lau mặt, đứng dậy đến trên giường ngồi, “Bất quá là chút điểm tâm, không cần phiền toái như thế.”
Đem khăn trong tay Đông Phương vắt qua một bên, Dương Liễm bưng nước để trước mặt Đông Phương, Đông Phương lại không muốn để hắn cúi người rửa chân cho y, mà kéo hắn ngồi xuống kế bên người, tự mình cởi hài, lộ ra bàn chân trắng nõn.
Dương Liễm nhìn thấy bàn chân đẹp của Đông Phương đẹp, tuy rằng không như nữ tử nhỏ nhắn, nhưng so với chân nam nhân đẹp hơn nhiều, hơn nữa có thể là bởi vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, lông chân Đông Phương thực rất thưa thớt, trơn bóng trắng nõn, thật sự làm cho hắn tim đập nhanh hơn.
Thấy Đông Phương rửa xong chân, hắn đứng dậy dọn nước qua một bên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ tối đen, đóng cửa sổ, quay đầu nói, “Sắc trời không còn sớm , ngủ đi.”
Đông Phương Bất Bại thu tay lại, nhìn Dương Liễm đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi hạ mí mắt, “Nếu ngủ, ngươi còn đứng ở nơi đó làm chi?”
Dương Liễm cười cười, hắn không nói cho Đông Phương hắn vốn tính toán ngồi một đêm trên ghế, bất quá có thể nằm trên giường, đương nhiên rất tốt, chật một chút cũng không thành vấn đề.
Hai người cởi áo khoác, Dương Liễm nằm lên giường, tay chân thật có quy củ không dám vượt qua, theo ánh sáng nến, hắn hình như nhìn thấy ánh mắt Đông Phương tựa hồ che giấu cảm xúc nào đó. Bất quá chỉ là một cái chớp mắt, ánh nến đột nhiên tắt, trong phòng lâm vào một mảnh hắc ám.
Đông Phương hô hấp rất cạn, Dương Liễm hơi hơi giật giật, nhiều năm dưỡng thành thói quen nằm nghiêng làm cho hắn hiện tại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nếu là nghiêng về phía bên trái, thì sẽ mặt đối mặt với Đông Phương, nếu nghiêng về phía bên phải, lại là đưa lưng về phía Đông Phương, nhưng mà cảm giác nằm thẳng lại thật sự khó chịu.
Trong lòng đấu tranh một lúc, Dương Liễm vẫn là lựa chọn nghiêng về phía bên trái, trong hơi thở là mùi hương thoang thoảng trên người Đông Phương, hắn nhắm mắt lại, trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Một nén nhang qua đi, ngay khi Dương Liễm đã sắp chìm vào mộng đẹp, bên tai truyền đến thanh âm Đông Phương, “Ngươi sẽ hối hận sao?”
Bỗng nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ nồng đậm đã nháy mắt biến mất vô tung, hắn mở to mắt, nhìn thấy trước mắt là hắc ám, “Đông Phương. . . . . .”
Một tiếng kêu của người này, hàm chứa tràn đầy bất an cùng lo lắng, Đông Phương Bất Bại nghe được rất rõ ràng, y vươn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt người nọ, hắc ám che chua sót trong mắt y, “Không có gì, ngủ đi.”
Dương Liễm không phải mao đầu tiểu tử không đủ tinh tế, hắn phát giác Đông Phương không thích hợp, cầm tay Đông Phương đang để trên mặt mình, “Đông Phương, ngươi làm sao vậy?”
Lòng bàn tay là độ ấm hai má Dương Liễm, mu bàn tay là ấm áp từ lòng bàn tay Dương Liễm truyền đến, Đông Phương Bất Bại khóe miệng hơi hơi giương lên, “Không có việc gì.” Vốn muốn nói ra bí mật trong ấm áp, lại như thế nào cũng nói không nên lời.
Kéo bàn tay cảm xúc nhẵn nhụi đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn lên, Dương Liễm do dự hỏi, “Là bởi vì không quen hai người cùng ngủ sao, ta đi kêu chưởng quầy lấy chăn đệm, ở bên ngoài trải ngủ một đêm cũng được.” Hắn lo lắng tối nay nếu là giấc ngủ không đủ, ngày mai thực sự có nhân vật chính phái lợi hại gì xuất hiện, tinh thần Đông Phương vì mệt mỏi mà mất thần thì không tốt . Nói xong, buông tay Đông Phương chuẩn bị đứng dậy.
“Không cần, “ Đông Phương với tay bắt lấy cổ tay Dương Liễm, Dương Liễm mới vừa ngồi dậy được nửa thân mình liền bị kéo xuống, một bàn tay không cẩn thận ấn lên trên người Đông Phương, hơn nữa thân mình cũng bổ nhào vào ngực Đông Phương. Dương Liễm trong lòng hoảng hốt, hoang mang rối loạn ngồi dậy, cũng không có chú ý tới tay kia của mình bị Đông Phương cầm lấy, buông lỏng một cái, liền không cẩn thận va chạm vào chỗ nào đó.
Đông Phương Bất Bại toàn thân cứng đờ, trong nháy mắt Dương Liễm ngã xuống, y vốn có thể tránh được, thế nhưng thân thể lại giống như mất đi tri giác, cứng ngắc tùy ý để người nọ chạm vào nơi bản thân khó có thể mở miệng kia. Y cảm giác được, người trên người tại nháy mắt này cũng cứng lại rồi.
Hoảng hốt, tuyệt vọng, hay là thống khổ y cũng không biết, chỉ là cảm thấy được toàn thân lạnh lẻo, ngay cả một chữ cũng nói không nên lời, nói thêm gì nữa tựa hồ đều có vẻ tái nhợt vô lực. Trong bóng đêm, y nhắm mắt lại, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.
Dương Liễm thật không ngờ hắn thế nhưng đụng tới chỗ kia, hắn cứng ngắc thu tay, sau một lúc lâu thấy Đông Phương không có phản ứng, xoay người nằm nghiêng kế bên Đông Phương, nghĩ nên nói thế nào đây.
Vậy là ngay cả đụng chạm cũng không muốn chạm vào mình sao? Đông Phương Bất Bại mở mắt ra, nhìn về phía Dương Liễm, tuy rằng hiện tại một mảnh tối đen, y lại có thể đoán được, trên mặt người này nhất định là tràn đầy chán ghét.
“Đông Phương. . . . . .” Thanh âm run nhè nhẹ.
Đông Phương Bất Bại trầm mặc, tay nắm lại, nếu là hiện tại giết người này, có phải hay không. . . . . . Nghĩ như vậy , tay lại hoàn toàn bất động.
“Đông Phương, ta không phải cố ý mạo phạm,” Dương Liễm thấy Đông Phương Bất Bại vẫn không để ý tới y, có chút nóng nảy, cái gọi là trầm ổn tu dưỡng toàn bộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Ngươi đừng giận mà, ta thật sự không phải cố ý, cái kia chỉ là tình cờ, ta tuyệt đối không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ách. . . . . . Kỳ thật cũng không phải không muốn, chỉ là, ta thật sự không phải cố ý đâu, ngươi đừng giận, đừng không để ý tới ta.”
Dương Liễm nói năng lộn xộn giải thích cuối cùng đổi lấy trầm mặc không nói gì như cũ, Dương Liễm trong lòng khủng hoảng càng ngày càng rõ ràng, thanh âm cũng hơi hơi có chút run rẩy, “Đông Phương.”
Sau một lúc lâu lúc sau, chỉ nghe trong phòng im lặng vang lên tiếng cười khẽ, Đông Phương Bất Bại nghe nam nhân từ trước đến nay ổn trọng nói không đầu không đuôi, y không tin người này không phát hiện chỗ quái dị của y, nhưng phản ứng của người này thật sự là làm cho y ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến nỗi làm cho y nhịn không được cười ra tiếng, “Ngươi làm sao biết ta đang giận?”
Dương Liễm nghe được tiếng Đông Phương cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không tức giận thì tốt rồi, “ nói xong, lại trong bóng đêm sờ soạng đến bàn tay Đông Phương, nắm trong tay mình dán lên hai má, “Đông Phương, ngươi đừng không để ý tới ta.” Trong lòng bàn tay chạm được chất lỏng dính dính, Dương Liễm sắc mặt đại biến, trong mũi ngửi thấy mùi máu tươi thoảng qua, tâm hắn nhảy lên, “Đông Phương!” Nói xong, vội vội vàng vàng đi chân trần nhảy xuống giường, dùng hỏa chiết tử châm ngọn nến, mới trở lại nhìn tay Đông Phương, chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn có vài vết móng tay thật sâu, máu đang từ miệng vết thương chảy ra.
Nhớ tới lần trước lòng bàn tay hắn bị mảnh chén cắt qua có bao nhiêu đau đớn, Dương Liễm tự nhiên rõ ràng hiểu được, hắn vừa sợ lại đau lòng nói, “Ngươi làm cái gì vậy?!” Nói xong, liền muốn xuống lầu múc nước, hồn nhiên không biết bản thân hiện tại mặc trung y còn chân trần.
“Bất quá là vết thương nhỏ, ngươi gấp như vậy làm gì?” Đông Phương Bất Bại không thèm để ý thu tay, thấy Dương Liễm chân trần đứng trên mặt đất, nhướng mày, “Mau lên đây.”
Dương Liễm cũng không nghe Đông Phương nói, mà là bắt lấy tay Đông Phương, nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn có những vết móng tay, thực chướng mắt, lấy khăn tay hắn vẫn mang theo trên người nhưng tiếc không dám dùng lau đi vết máu, rồi vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương. Lúc hắn còn rất nhỏ, mẹ hắn cũng từng làm vậy với hắn. Mùi nhàn nhạt trên đầu lưỡi làm cho hắn nhăn mi lại, hắn ngẩng đầu đầu nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Đông Phương, “Đông Phương, ngươi vì cái gì. . . . . .” Loại thương này, là bởi vì cảm xúc không khống chế được mà tạo thành đi, vừa rồi hắn. . . . . . Trong lòng chấn động, nhất thời hiểu được là nguyên nhân gì, trong lòng hắn đau xót, hắn đúng là đã quên, Đông Phương để ý việc này, bản thân chỉ lo hạnh phúc, lại quên đi bất an của Đông Phương.
Lòng bàn tay ấm áp làm cho Đông Phương khẽ run lên, hắn nhìn thấy hai mắt đau lòng của nam nhân, hơi hơi dời tầm mắt, “Ngươi. . . . . . đã biết đi?” Y không phải nam nhân, mà là quái vật bất nam bất nữ.
Trong lòng đau xót, dùng sức ôm người cao ngạo lại cô đơn này siết vào trong ngực, Dương Liễm run giọng nói, “Đông Phương, Đông Phương. . . . . .” Hắn có thể nói cái gì, nói đừng lo, hay là nói, ta không ngại? Những lời này, có thể bình phục đau xót trong lòng Đông Phương sao?
“Ta thích chính là Đông Phương, yêu chính là Đông Phương,” Dương Liễm cổ họng nghẹn ngào, “Ta thích ngươi, thực thích ngươi.” Một lần lại một lần lặp lại, chỉ là muốn Đông Phương hiểu được, chính là vì thích, không phải vì gì khác. Cho dù thế giới này còn có Lệnh Hồ Xung tiêu sái nghĩa khí, Nhậm Doanh Doanh xinh đẹp nhanh nhạy, Khúc Phi Yên thông minh, Nghi Lâm, Nhạc Linh San si tình, thế nhưng những người này đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là nhân vật tiểu thuyết, chỉ có Đông Phương Bất Bại là có máu có thịt, chân chân thật thật tồn tại. Hắn thấy được kiêu ngạo của y, phong thái của y, lại quên, Đông Phương Bất Bại cũng sẽ sợ hãi, cũng có thứ không dám để cho người khác biết.
Từng câu tỏ tình, giống như là mở khóa trói buộc nội tâm, Đông Phương nghe ra trong giọng nói người đang ôm mình có nghẹn ngào, ấm áp cười, “Ngươi tên này, thật sự như là làm mẹ ấy. . . . . .” Câu nói kế tiếp, lại như thế nào cũng không nói ra được. Nam nhân là vì y mà khổ sở, mà không phải chán ghét hay vứt bỏ, có thể có được một người yêu toàn tâm toàn ý như vậy, cho dù là nữ tử trên thế gian, chỉ sợ cũng phải hâm mộ đi, y may mắn dữ dội, có thể làm cho nam nhân này đối đãi người không trọn vẹn như y như thế.
Dương Liễm nhìn thấy Đông Phương trong lòng mình mỉm cười, cẩn thận hôn lên đôi môi xinh đẹp mà lại ôn nhuyễn, đụng vào sau đó liếm khẽ, nhẹ nhàng, lại mang theo thâm tình vô hạn.
Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, chậm rãi đáp lại nụ hôn này, môi lưỡi chạm nhau, trao đổi hơi thở của nhau, triền miên vô hạn. Đầu lưỡi đụng chạm đến đối phương, ấm áp mà ngọt ngào. Trong đầu chậm rãi chỉ còn lại có hơi thở của nhau, rốt cuộc không còn gì khác.
Rời đi môi đối phương, hai má Đông Phương ửng đỏ, nhìn nam nhân còn ngồi ở mép giường ngây ngô cười, “Ngươi còn ngồi đó làm chi, còn không nằm lên đây.” Y ngồi dậy, nhìn thấy chân nam nhân chạm vào mặt đất đã muốn lạnh xanh tím.
Kéo Dương Liễm nằm vào trên giường, Đông Phương liền dùng chăn che kín thân mình lạnh lẻo của hắn, thanh âm run nhè nhẹ nói, “Thật sự là đồ ngốc.”
Dương Liễm lại ôm ngang hông Đông Phương, “Ngốc ở bên cạnh ngươi, thì có sao đâu.”
Rõ ràng tay đặt trên hông mình lạnh như băng như thiết, Đông Phương lại cảm thấy được, bản thân từ ngoài đến tim, đều đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Nắm bàn tay lạnh của Dương Liễm, Đông Phương cong khóe môi lên, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Nắm chặt, cũng sẽ không buông tay.
Hết Nói thật Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.